Thích Cậu Mình Nói Là Được
Chương 55
Đều đã nhìn thấy nhau rồi.
Có chạy đi nữa thì cũng không thỏa đáng.
Lâm Vi chỉ đành mặt dày đi qua đó.
Giang Túc giống với mọi khi gương mặt vô cảm, Lâm Vi và anh duy trì một khoảng cách nhỏ, cô chột dạ không dám nhìn anh.
Giang Túc vốn dĩ đã không nói nhiều, bây giờ anh với cô cũng không có gì để nói cả, đối với Giang Túc mà nói không khí lúc này chẳng có chút dị thường nào cả, nhưng Lâm Vi lại thấy có chút không được tự chủ, cứ luôn cảm thấy giữa cô và anh có chút tế nhị.
Tế nhị đến nỗi khiến cô thấy có chút hoang mang.
Cô hoang mang cái gì chứ?
Giống như lúc nãy, cô cách một đám người phía xa vẫn nhìn thấy được anh, tại sao lại phải dừng chân lại, tại sao lại muốn trốn đi.
Đầu óc cô lúc này có chút loạn, cô đờ đẫn suy nghĩ hồi lâu, mà vẫn không nghĩ ra được nguyên nhân.
Xe buýt buổi tối cứ năm phút lại có một chuyến, rất nhanh lại có xe khác đến.
Trước lúc xe buýt dừng lại, Giang Túc đứng thẳng người lên, xe mở cửa, anh đi trước một bước, thấy bạn nhỏ bàn trên đeo balo, ngoan ngoãn đứng bên đường, quay đầu lại cúi mắt xuống hỏi: "Không đi sao?"
Lâm Vi hồi hồn, "hả" một tiếng, thấy xe buýt đến rồi, lúc này mới gấp gáp chạy lên cửa xe.
Lên xe rồi, cô đến cả thẻ xe buýt cũng quên check, thì đã đi ngay xuống ghế trống cuối cùng ngồi.
"Học sinh, quẹt thẻ." Tài xế xe buýt quay đầu lại nói một tiếng.
Lâm Vi không nghe thấy.
Giang Túc đi theo phía sau cô không nhanh không chậm đi lên xe, quẹt thẻ một lần, rồi lại quẹt lần nữa.
Tài xế xe buýt im miệng, nhìn về phía trước.
Trong tiếng thông báo của xe buýt, Giang Túc đi đến cuối cùng, ngồi vào vị trí trống bên cạnh Lâm Vi.
Lâm Vi quay đầu nhìn Giang Túc một cái, cô chỉ nhìn thấy anh đang nghịch điện thoại, ngón tay thon dài sạch sẽ, móng tay cắt đều tăm tắp.
Anh đang chơi game, ngón tay di chuyển linh hoạt trên màn hình, nhận vật trong game tùy theo động tác của anh mà tung ra hàng loạt các tuyệt chiêu.
Trò chơi này Lâm Vi biết, khá nổi tiếng, không cần biết là nam hay nữ, gần như tất cả mọi người xung quanh đều chơi.
Giờ ra chơi mọi người trong lớp thường hay tụ tập lại chơi với nhau, Lâm Vi cũng từng chơi qua, nhưng cô thực sự không có thiên phú chơi game, cuối cùng từ bỏ, nhưng cho dù như vậy, dưới những câu nói lúc chơi game của mọi người, cô cũng nhớ được mấy từ ngữ trong game.
"Tôi đến bắt người đây", "Buồn không phải lý do để khóc," "Đồ ngốc mới làm vậy", "Tâm hồn thiếu nữ, tan vỡ rồi"..
Giang Túc giống như đang bị lag vậy, một loạt động tác sặc sỡ, vào giây cuối cùng phá vỡ thạch anh, điện thoại của anh cũng bởi vì hết pin mà sập nguồn.
Anh đem điện thoại nhét vào túi, liếc nhìn Lâm Vi một cái.
Lâm Vi không chắn chắn rằng anh có phải đang nhìn mình hay không, nhanh chóng đem tầm mắt nhìn về bên ngoài cửa sổ.
Qua một lúc, Lâm Vi lại âm thầm liếc nhìn Giang Túc một cái.
Vừa hay đúng lúc cậu thiếu niên cũng ngoảnh lại nhìn, thế là chạm phải ánh mắt của cô, Lâm Vi lại hoảng loạn, căng thẳng, trốn khỏi ánh mắt anh.
Không đúng, cô trốn cái gì chứ, càng trốn thì càng ngại.
Lâm Vi trực tiếp làm bộ như lấy ra cái gì đó, ở trong balo thấy điện thoại mình vẫn còn một nửa pin.
Không khí hình như càng dị thường hơn rồi.
Liệu anh có cho rằng cô đang khoe với anh là điện thoại của cô vẫn còn nhiều pin không.
Lâm Vi im lặng vài giây, lấy ra ta nghe mà Giang Túc tặng cô, đem một chiếc đưa cho anh: "Cùng nghe nhạc không?"
Giang Túc nhìn chiếc tai nghe màu trắng mà Lâm Vi đưa đến, ngừng lại chốc lát, nhận lấy tai nghe: "Được."
Lâm Vi đeo tai nghe, mở nhạc lên.
Tiếng anh chôi chảy lưu loát, truyền từ trong tai nghe ra.
Giang Túc: "..."
Đây là nhạc à?
Chưa đến một lúc, bên trong truyền đến đáp án lựa chọn "A, B, C, D".
Giang Túc: "..."
Cho nên đây là đều nghe tiếng anh?
Giang Túc dừng lại nửa phút, tháo tai nghe trên tai xuống.
Lâm Vi thấy anh đưa trả tai nghe, không hiểu rõ liền hỏi: "Sao vậy?"
Giang Túc trong lòng nghĩ cậu nói xem, ".. Đau đầu."
Lâm Vi à một tiếng, sau đó nhận ra bản thân mình hình như theo thói quen mở đề nghe rồi, cô lại a một tiếng, "Xin lỗi nhớ, tôi quen rồi."
"..."
"Bây giờ tôi sẽ đổi bài hát cho cậu."
Giang Túc đeo lại tai nghe lên tai, mấy giây sau, tai nghe truyền đến tiếng âm nhạc: "Mép sông dương đêm tối đưa khách, lá phong sào sạc rơi.."
Giang Túc chép Tì Bà Hành cả một ngày trời, nghe lời bài hát quen thuộc này, chỉ muốn nôn.
Cũng may trường học cách nhà gần, một bài Tì Bà Hành nghe ba phút đã đến trạm xuống rồi.
Ai về nhà nấy, Lâm Vi đi tắm trước, lúc nhìn vào gương sấy tóc, Lâm Vi cuối cùng cũng hiểu được tại sao tối nay gặp Giang Túc mình lại có phản ứng khác thường như vậy rồi.
Bởi vì sau khi Vương Vĩ nói cho cô biết những chuyện kia, cô lại nợ Giang Túc thêm hai ân tình nữa.
Nợ quá lớn, nên trong lòng cô thấy chột dạ thôi, xem ra, thứ như ân tình này cô phải nhanh chóng hoàn trả mới được.
Quay về phòng, Lâm Vi đang làm bài tập, tối nay không đọc bài cùng mọi người, một mình âm thầm bật đèn làm đề nữa, mà là ngay cả sách cũng không thèm mở ra, cầm bút nhanh chóng giúp Giang Túc tóm tắt những kiến thức ngữ văn trọng điểm từ lớp mười cho đến học kỳ sau của lớp mười một.
Bỏ bút suống, Lâm Vi liếc nhìn thời gian thấy vẫn còn sớm, ôm tâm thái nếu bây giờ Giang Túc có được phần kiến thức trọng điểm này còn có thể đọc sách một lúc, lấy điện thoại ra một bên gửi tin nhắn cho anh, một bên cầm đống tài liệu đi ra khỏi cửa.
Mình muốn thi đỗ Thanh Hoa: Mở cửa.
Lâm Vi vừa đi ra hành lang, thì cửa nhà Giang Túc đã mở ra rồi.
Thiếu niên vừa tắm xong, đầu vẫn còn hơi ướt, đường viền cổ áo hơi to một chút, lộ ra phần xương quai xanh, có một vệt hồng, hình như là lúc tắm bị cào vào.
Lâm Vi đột nhiên có chút hối hận, bản thân không nên gấp gáp như vậy, nên để ngày mai đến trường đưa cho anh.
Giang Túc đợi Lâm Vi đi đến, hỏi: "Sao thế?"
Lâm Vi đem tài liệu đưa cho anh: "Không phải cần phụ đạo sao, đây là phần trọng điểm ngữ văn mà tôi chuẩn bị cho cậu, cậu nghiêm túc xem xem, nhất định phải học thuộc hết tất cả chỗ tôi đánh dấu, bên trong đó là tất cả những đánh dấu của tôi, cơ bản xem thì sẽ hiểu, nếu như thực sự không hiểu, thì cậu để đến cuối tuần rồi hỏi tôi."
Giang Túc thấy tiểu hàng xóm ôm một tập dầy cộp nào là giấy nào là vở, yên lặng hai giây, vươn tay ra nhận lấy: "Được."
Lâm Vi đứng im tại chỗ.
Giang Túc ngẩng đầu lên: "Hử?"
Lâm Vi vươn tay ra chỉ lên môi mình: "Chỗ này của cậu có vẻ khá nghiêm trọng."
"Ồ," Giang Túc dơ tay chạm vào vết thương trên môi: "Không sao."
Vì để trả thêm ân tình cho Giang Túc, Lâm Vi nghĩ ngợi chốc lát, nói: "Băng dán cá nhân lần trước tôi cho cậu, cậu đã dùng hết chưa?"
"Chưa."
"Đưa tôi một cái."
"..."
Giang Túc mở cửa ra, sau khi Lâm Vi đi vào, thì đưa cô vào phòng sách.
Đem đống tài liệu trọng điểm cô đưa cho anh để lên trên bàn, mở ngăn kéo ra, từ bên trong lấy ra băng dán cá nhân mà cô cho anh.
Lâm Vi xé băng dán cá nhân ra, nhìn Giang Túc vẫy vẫy tay: "Cậu cúi đầu xuống."
Giang Túc phối hợp cúi người xuống.
Lâm Vi nhấc tay lên, đem băng dán cá nhân cẩn thận dán lên môi Giang Túc.
Dán chưa chắc, Lâm Vi nghĩ dùng ngón tay ấn ấn hai cái, Giang Túc lại cho rằng cô dán xong rồi, vô thức muốn thẳng người lên, kết quả anh vừa động một cái, tay cô liền chọc vào trong miệng anh.
PS: Giang Túc aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa tui hôn được tay của vợ rồi.
Có chạy đi nữa thì cũng không thỏa đáng.
Lâm Vi chỉ đành mặt dày đi qua đó.
Giang Túc giống với mọi khi gương mặt vô cảm, Lâm Vi và anh duy trì một khoảng cách nhỏ, cô chột dạ không dám nhìn anh.
Giang Túc vốn dĩ đã không nói nhiều, bây giờ anh với cô cũng không có gì để nói cả, đối với Giang Túc mà nói không khí lúc này chẳng có chút dị thường nào cả, nhưng Lâm Vi lại thấy có chút không được tự chủ, cứ luôn cảm thấy giữa cô và anh có chút tế nhị.
Tế nhị đến nỗi khiến cô thấy có chút hoang mang.
Cô hoang mang cái gì chứ?
Giống như lúc nãy, cô cách một đám người phía xa vẫn nhìn thấy được anh, tại sao lại phải dừng chân lại, tại sao lại muốn trốn đi.
Đầu óc cô lúc này có chút loạn, cô đờ đẫn suy nghĩ hồi lâu, mà vẫn không nghĩ ra được nguyên nhân.
Xe buýt buổi tối cứ năm phút lại có một chuyến, rất nhanh lại có xe khác đến.
Trước lúc xe buýt dừng lại, Giang Túc đứng thẳng người lên, xe mở cửa, anh đi trước một bước, thấy bạn nhỏ bàn trên đeo balo, ngoan ngoãn đứng bên đường, quay đầu lại cúi mắt xuống hỏi: "Không đi sao?"
Lâm Vi hồi hồn, "hả" một tiếng, thấy xe buýt đến rồi, lúc này mới gấp gáp chạy lên cửa xe.
Lên xe rồi, cô đến cả thẻ xe buýt cũng quên check, thì đã đi ngay xuống ghế trống cuối cùng ngồi.
"Học sinh, quẹt thẻ." Tài xế xe buýt quay đầu lại nói một tiếng.
Lâm Vi không nghe thấy.
Giang Túc đi theo phía sau cô không nhanh không chậm đi lên xe, quẹt thẻ một lần, rồi lại quẹt lần nữa.
Tài xế xe buýt im miệng, nhìn về phía trước.
Trong tiếng thông báo của xe buýt, Giang Túc đi đến cuối cùng, ngồi vào vị trí trống bên cạnh Lâm Vi.
Lâm Vi quay đầu nhìn Giang Túc một cái, cô chỉ nhìn thấy anh đang nghịch điện thoại, ngón tay thon dài sạch sẽ, móng tay cắt đều tăm tắp.
Anh đang chơi game, ngón tay di chuyển linh hoạt trên màn hình, nhận vật trong game tùy theo động tác của anh mà tung ra hàng loạt các tuyệt chiêu.
Trò chơi này Lâm Vi biết, khá nổi tiếng, không cần biết là nam hay nữ, gần như tất cả mọi người xung quanh đều chơi.
Giờ ra chơi mọi người trong lớp thường hay tụ tập lại chơi với nhau, Lâm Vi cũng từng chơi qua, nhưng cô thực sự không có thiên phú chơi game, cuối cùng từ bỏ, nhưng cho dù như vậy, dưới những câu nói lúc chơi game của mọi người, cô cũng nhớ được mấy từ ngữ trong game.
"Tôi đến bắt người đây", "Buồn không phải lý do để khóc," "Đồ ngốc mới làm vậy", "Tâm hồn thiếu nữ, tan vỡ rồi"..
Giang Túc giống như đang bị lag vậy, một loạt động tác sặc sỡ, vào giây cuối cùng phá vỡ thạch anh, điện thoại của anh cũng bởi vì hết pin mà sập nguồn.
Anh đem điện thoại nhét vào túi, liếc nhìn Lâm Vi một cái.
Lâm Vi không chắn chắn rằng anh có phải đang nhìn mình hay không, nhanh chóng đem tầm mắt nhìn về bên ngoài cửa sổ.
Qua một lúc, Lâm Vi lại âm thầm liếc nhìn Giang Túc một cái.
Vừa hay đúng lúc cậu thiếu niên cũng ngoảnh lại nhìn, thế là chạm phải ánh mắt của cô, Lâm Vi lại hoảng loạn, căng thẳng, trốn khỏi ánh mắt anh.
Không đúng, cô trốn cái gì chứ, càng trốn thì càng ngại.
Lâm Vi trực tiếp làm bộ như lấy ra cái gì đó, ở trong balo thấy điện thoại mình vẫn còn một nửa pin.
Không khí hình như càng dị thường hơn rồi.
Liệu anh có cho rằng cô đang khoe với anh là điện thoại của cô vẫn còn nhiều pin không.
Lâm Vi im lặng vài giây, lấy ra ta nghe mà Giang Túc tặng cô, đem một chiếc đưa cho anh: "Cùng nghe nhạc không?"
Giang Túc nhìn chiếc tai nghe màu trắng mà Lâm Vi đưa đến, ngừng lại chốc lát, nhận lấy tai nghe: "Được."
Lâm Vi đeo tai nghe, mở nhạc lên.
Tiếng anh chôi chảy lưu loát, truyền từ trong tai nghe ra.
Giang Túc: "..."
Đây là nhạc à?
Chưa đến một lúc, bên trong truyền đến đáp án lựa chọn "A, B, C, D".
Giang Túc: "..."
Cho nên đây là đều nghe tiếng anh?
Giang Túc dừng lại nửa phút, tháo tai nghe trên tai xuống.
Lâm Vi thấy anh đưa trả tai nghe, không hiểu rõ liền hỏi: "Sao vậy?"
Giang Túc trong lòng nghĩ cậu nói xem, ".. Đau đầu."
Lâm Vi à một tiếng, sau đó nhận ra bản thân mình hình như theo thói quen mở đề nghe rồi, cô lại a một tiếng, "Xin lỗi nhớ, tôi quen rồi."
"..."
"Bây giờ tôi sẽ đổi bài hát cho cậu."
Giang Túc đeo lại tai nghe lên tai, mấy giây sau, tai nghe truyền đến tiếng âm nhạc: "Mép sông dương đêm tối đưa khách, lá phong sào sạc rơi.."
Giang Túc chép Tì Bà Hành cả một ngày trời, nghe lời bài hát quen thuộc này, chỉ muốn nôn.
Cũng may trường học cách nhà gần, một bài Tì Bà Hành nghe ba phút đã đến trạm xuống rồi.
Ai về nhà nấy, Lâm Vi đi tắm trước, lúc nhìn vào gương sấy tóc, Lâm Vi cuối cùng cũng hiểu được tại sao tối nay gặp Giang Túc mình lại có phản ứng khác thường như vậy rồi.
Bởi vì sau khi Vương Vĩ nói cho cô biết những chuyện kia, cô lại nợ Giang Túc thêm hai ân tình nữa.
Nợ quá lớn, nên trong lòng cô thấy chột dạ thôi, xem ra, thứ như ân tình này cô phải nhanh chóng hoàn trả mới được.
Quay về phòng, Lâm Vi đang làm bài tập, tối nay không đọc bài cùng mọi người, một mình âm thầm bật đèn làm đề nữa, mà là ngay cả sách cũng không thèm mở ra, cầm bút nhanh chóng giúp Giang Túc tóm tắt những kiến thức ngữ văn trọng điểm từ lớp mười cho đến học kỳ sau của lớp mười một.
Bỏ bút suống, Lâm Vi liếc nhìn thời gian thấy vẫn còn sớm, ôm tâm thái nếu bây giờ Giang Túc có được phần kiến thức trọng điểm này còn có thể đọc sách một lúc, lấy điện thoại ra một bên gửi tin nhắn cho anh, một bên cầm đống tài liệu đi ra khỏi cửa.
Mình muốn thi đỗ Thanh Hoa: Mở cửa.
Lâm Vi vừa đi ra hành lang, thì cửa nhà Giang Túc đã mở ra rồi.
Thiếu niên vừa tắm xong, đầu vẫn còn hơi ướt, đường viền cổ áo hơi to một chút, lộ ra phần xương quai xanh, có một vệt hồng, hình như là lúc tắm bị cào vào.
Lâm Vi đột nhiên có chút hối hận, bản thân không nên gấp gáp như vậy, nên để ngày mai đến trường đưa cho anh.
Giang Túc đợi Lâm Vi đi đến, hỏi: "Sao thế?"
Lâm Vi đem tài liệu đưa cho anh: "Không phải cần phụ đạo sao, đây là phần trọng điểm ngữ văn mà tôi chuẩn bị cho cậu, cậu nghiêm túc xem xem, nhất định phải học thuộc hết tất cả chỗ tôi đánh dấu, bên trong đó là tất cả những đánh dấu của tôi, cơ bản xem thì sẽ hiểu, nếu như thực sự không hiểu, thì cậu để đến cuối tuần rồi hỏi tôi."
Giang Túc thấy tiểu hàng xóm ôm một tập dầy cộp nào là giấy nào là vở, yên lặng hai giây, vươn tay ra nhận lấy: "Được."
Lâm Vi đứng im tại chỗ.
Giang Túc ngẩng đầu lên: "Hử?"
Lâm Vi vươn tay ra chỉ lên môi mình: "Chỗ này của cậu có vẻ khá nghiêm trọng."
"Ồ," Giang Túc dơ tay chạm vào vết thương trên môi: "Không sao."
Vì để trả thêm ân tình cho Giang Túc, Lâm Vi nghĩ ngợi chốc lát, nói: "Băng dán cá nhân lần trước tôi cho cậu, cậu đã dùng hết chưa?"
"Chưa."
"Đưa tôi một cái."
"..."
Giang Túc mở cửa ra, sau khi Lâm Vi đi vào, thì đưa cô vào phòng sách.
Đem đống tài liệu trọng điểm cô đưa cho anh để lên trên bàn, mở ngăn kéo ra, từ bên trong lấy ra băng dán cá nhân mà cô cho anh.
Lâm Vi xé băng dán cá nhân ra, nhìn Giang Túc vẫy vẫy tay: "Cậu cúi đầu xuống."
Giang Túc phối hợp cúi người xuống.
Lâm Vi nhấc tay lên, đem băng dán cá nhân cẩn thận dán lên môi Giang Túc.
Dán chưa chắc, Lâm Vi nghĩ dùng ngón tay ấn ấn hai cái, Giang Túc lại cho rằng cô dán xong rồi, vô thức muốn thẳng người lên, kết quả anh vừa động một cái, tay cô liền chọc vào trong miệng anh.
PS: Giang Túc aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa tui hôn được tay của vợ rồi.
Bình luận truyện