[Thích Cố] – Tâm Khóa

Chương 4



“Vương gia, Hách Liên Xuân Thủy cùng Tức Hồng Lệ đã đến kinh thành, kế tiếp chúng ta phải làm gì?”

“Tốt lắm! Bọn họ không phải muốn tìm lại đứa con sao? Ta sẽ đem hài tử trả lại cho bọn hắn.”

“Hắc hắc hắc… Thuộc hạ đã hiểu.” Người vừa nói là Tần Đào, cũng chính là người lúc trước đã mang Cố Tích Triều đưa về vương phủ.

“Cố Tích Triều hai ngày nay thế nào rồi?”

“Y vẫn như cũ, bất quá hai ngày nay y đem dược uống ngay, không như lúc trước.”

“Vậy là tốt rồi.”

Khi Triệu Thành tìm được Cố Tích Triều, thấy y đang đứng trong biển hoa rực rỡ trong hoa viên, y nhắm mắt lại, đầu hơi hơi nâng, lộ ra chiếc cổ mềm mịn trắng nõn.

Qua thật lâu, Cố Tích Triều vẫn duy trì một tư thế không hề thay đổi, đột nhiên y xoay người như muốn rời đi thì phát hiện Triệu Thành đang đứng ở dãy hành lang gấp khúc xa xa nhìn y không chớp mắt.

Cố Tích Triều cười khổ, Triệu Thành không biết đã đứng đó trong bao lâu, chỉ tiếc là công lực của y bây giờ không còn đến nửa thành, nếu như là trước kia… Hừ, dám dùng ánh mắt này nhìn y dù chỉ một giây cũng đủ khiến y cho hắn về gặp Diêm chúa.

Triệu Thành nhìn thấy Cố Tích Triều xoay người, ánh mắt ở trên người y dừng lại một chút rồi lại lập tức dời đi chỗ khác. Cố Tích Triều cười nhạt rồi xoay lưng cất bước, cũng không thèm ngoái đầu nhìn lại hay nói với hắn một lời.

“Tích Triều… Dừng bước.” Trước kia hắn đều gọi y là “Cố công tử”, hôm nay nhìn thấy y xinh đẹp rực rỡ giữa biển hoa bạt ngàn, hai tiếng “Tích Triều” liền bất giác thốt ra.

“Vương gia, thỉnh Ngài vẫn gọi ta là Cố công tử đi. Nếu cảm thấy như thế là quá đề cao ta, xin vương gia cứ gọi cả họ lẫn tên.” Cố Tích Triều hơi dừng lại một chút, nhưng không xoay mặt lại mà vẫn đưa lưng về phía Triệu Thành, nói xong lập tức tiến bước đi ngay.

“Khoan đã!” Nghe y nói, trong lòng Triệu Thành tràn ngập tức giận, ngữ khí khi nói chuyện cũng trở nên cứng rắn.

Hắn phi thân một cái rồi dừng lại ở trước mặt Cố Tích Triều không cho y bước tiếp.

“Vương gia một ngày bận trăm công ngàn việc, Tích Triều không muốn quấy rầy Vương gia, Tích Triều xin cáo lui trước.” Miệng tuy rằng phát ra câu từ lễ độ cung kính, nhưng thần thái của y khi đối mặt với hắn lại vô cùng thản nhiên, thậm chí còn có điểm chán ghét, một chút cũng không tìm ra được chút cung kính nào.

“Ta bảo ngươi chờ một chút!” Nhìn Cố Tích Triều cư nhiên lãnh đạm không hề để ý tới hắn, Triệu Thành tức giận bắt lấy cánh tay Cố Tích Triều rồi kéo mạnh lại.

“Vương gia…” Cố Tích Triều dùng sức nhưng vẫn không thể thoát ra, trên mặt lập tức xuất hiện ánh nhìn giận dữ.

Nhìn bộ dáng lúc sinh khí của Cố Tích Triều, tay Triệu Thành không khỏi nắm lại thật chặt. Hắn không phải chưa từng thấy qua mỹ nhân, nhưng thực sự chưa có mỹ nhân nào lúc nổi giận mà lại xinh đẹp đến như vậy.

“Vương gia…” Lần này Cố Tích Triều thoáng đề cao âm lượng, y nhíu mày, sắc mặt vốn tái nhợt lại càng lộ rõ thêm sắc trắng.

“Vương gia, thỉnh tự trọng!” Cố Tích Triều không chút sợ hãi nhìn thẳng Triệu Thành, cuối cùng đối mặt với ánh mắt ngày càng nóng cháy của Triệu Thành, y hơi lo sợ khẽ buông hạ tầm mắt.

Tay hắn vừa buông ra, Cố Tích Triều thật giống như đang né tránh ôn dịch mà lui xa mấy bước rồi bỏ đi một mạch.

Ánh mắt của Triệu Thành vẫn cứ dõi theo, thẳng cho đến khi thân ảnh của y đã hoàn toàn khuất bóng.

“Cố Tích Triều, ngươi trốn không thoát đâu.”

Cố Tích Triều trở lại phòng, đóng cửa thật chặt rồi lập tức ngã ngồi ở ghế trên, vừa rồi khi Triệu Thành nhìn y quả thật rất không bình thường, quá nguy hiểm. Mấy ngày nay do y uống thuốc đều đặn đúng giờ nên thân thể đã trở nên khá tốt. Nghĩ đến đây, Cố Tích Triều từ trong lòng ngực lấy ra một cái bình nhỏ màu lam nhạt.

Ba năm qua tuy rằng y phần lớn thời gian đều nằm ở trên giường bệnh, nhưng y vẫn cố gắng nghiên cứu các loại y thư mà Vãn Tình lưu lại hy vọng có thể tìm được cách giúp y khôi phục võ công, tuy rằng cuối cùng vẫn không như ý nguyện, nhưng kết quả là y đã tạo ra được ba viên dược hoàn này.

Thứ thuốc này trong nháy mắt có thể làm người ta bộc phát được tiềm năng lớn nhất, nhưng tiềm lực ngắn ngủi trôi qua thì cơ thể lại càng trở nên càng suy nhược, kỳ thật đây là một loại dược vô cùng tổn hại sức khỏe, cũng không biết có để lại di chứng về sau hay không. Bất quá, nếu tới lúc cấp bách cần dùng đến thì cũng không thể lo nhiều như vậy.

Y vốn không phải là một kẻ có hành động thiếu suy nghĩ, y chính là đang đợi thời cơ, nhưng xem ra bây giờ y đã không thể chờ đợi thêm được nữa.

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện