Thiên Bảo Phục Yêu Lục
Quyển 4 - Chương 133: Quỷ kế đa đoan
“Về sau, Diệp Minh chết rồi.” Long Vương trầm giọng nói, “Giải Ngục phá hủy phong ấn từng tầng, mang theo ma khí từ vực sâu lây nhiễm cho tất cả Long Vương.”
Long Vương bay lên hơi nghiêng ngả, Hồng Tuấn lo lắng: “Ngươi còn ổn chứ?”
“Không quan trọng.” Long Vương đáp, “Phía trước chính là vực sâu đó.”
Bọn họ đã bay qua núi tuyết lúc đầu Cừu Vĩnh Tư và Hồng Tuấn rơi xuống, đi qua khe nứt sâu hun hút, Hồng Tuấn không nhịn được mà nhìn xuống, suýt nữa thì ngã.
“Cẩn thận…”
Long Vương vừa nhắc, Cừu Vĩnh Tư lập tức tóm lấy Hồng Tuấn.
Nhưng Hồng Tuấn nhìn vào trong vực thẳm kia, dường như nhìn thấy thứ gì đó lấp lóe. Tựa như đom đóm trong bụi cây, sáng le lói không rõ.
“Đó là cái gi?” Hồng Tuấn hỏi.
Cừu Vĩnh Tư nói: “Đệ nhìn thấy cái gì rồi?”
Long Vương nghi hoặc cúi đầu, hai người vội vàng hô lên.
“A a a! Đừng cúi đầu!” Cừu Vĩnh Tư đang bám trên sừng rồng, lúc nào cũng có thể bị văng xuống.
“Đến rồi.” Long Vương nói.
Cột sáng càng ngày càng gần, có thể nhìn thấy rất rõ, Hồng Tuấn nhìn về giữa cánh đồng tuyết, ở đó xuất hiện một trận pháp dịch chuyển khổng lồ, nhìn rất quen mắt.
Hồng Tuấn: “A?”
“Không tồi.” Cừu Vĩnh Tư cười nói, “Ta học được pháp thuật này ở tầng chín, kết giới ở Khu ma ti cũng giống như vậy.”
Khó trách – Hồng Tuấn chợt nhớ tới lúc Cửu Vĩ Thiên Hồ vẽ trận pháp.
“Giải Ngục cũng dùng nó…” Hồng Tuấn kinh ngạc nói, “Huynh lúc ấy sao có thể bình tĩnh không nói gì như vậy!”
Cừu Vĩnh Tư nói: “Ô Khởi Vũ dùng trận pháp dịch chuyển chắc chắn là học từ chỗ Giải Ngục, ta phát hiện chuyện này nói cho trưởng sử, trưởng sử sau đó suy đoán Giải Ngục có lẽ còn ở Trường An.”
“Bám chặt!” Long Vương quát. “Chúng ta đi lên tầng thứ ba!”
Ngay sau đó Long Vương tăng tốc, vọt vào cột sáng, ầm một tiếng bắn về phía bầu trời. Cừu Vĩnh Tư, Hồng Tuấn ôm chặt sừng rồng, liên tục hô to.
“Chúng ta phải đi rồi.” Lý Cảnh Lung nói với Diệp Minh, “Nhất định phải nhanh chóng làm xong việc ở đây rồi quay lại nhân gian.”
“Từ lúc hai người vào tháp, đến giờ bên ngoài đã qua nửa tháng rồi.” Diệp Minh nói.
Lý Cảnh Lung từ hôm qua đến giờ chưa ngủ, hơi mệt mỏi, A Sử Na Quỳnh nói: “Nghỉ ngơi một lát đi.”
“Đi được rồi.” Lý Cảnh Lung giữ vững tinh thần nói, “Tìm được Hồng Tuấn rồi nói.”
“Ta đưa hai ngươi xuống tầng thứ tám.” Diệp Minh nói, “Thông đạo giữa các tầng đã bị Giải Ngục mở ra, tìm được Vĩnh Tư, hắn sẽ biết cách đưa mọi người lên.”
Lý Cảnh Lung cùng A Sử Na Quỳnh đứng trong pháp trận ở đáy tháp, giọng của Diệp Minh truyền xuống: “Ta chỉ cầm cự được ba ngày nữa, phải mau chóng quay về!”
“Cái gì?!” Hai người đồng thanh hô lớn.
Nhưng Diệp Minh nói xong, pháp trận lóe sáng, đưa hai người đi xuống.
Vài trận mưa qua, Trường An mát mẻ hơn nhiều, cuối thu khí trời sạch sẽ, trăng sáng trời cao, cả thành yên tính.
Dương quý phi rửa mặt xong, lặng lẽ ngắm cảnh đình viện mùa thu trong cung Hưng Khánh. Từ sau thọ đản, tin đồn Dương Quốc Trung vô cớ mất tích đã lan xa, nàng đã hỏi Lý Cảnh Lung trước khi Khu ma ti rời đi thì nhận được đáp án, huynh trưởng đã chết, một con yêu quái thay thế thân thể hắn – giống như Quắc Quốc phu nhân.
Nhưng Lý Cảnh Lung đáp ứng sẽ kín miệng, cũng phối hợp với Thái Tử, cho việc biến mất của Dương Quốc Trung một kết cục thỏa đáng. Kết cục này ắt phải chết, nhưng còn giữ được chút mặt mũi.
Dương gia có hai yêu quái, nàng không biết là mệnh trời đã định hay là vô tình trùng hợp, dù Lý Cảnh Lung đảm bảo người còn sống của Dương gia sẽ không gặp phải chuyện này nữa. Nhưng lại khiến ánh mắt nàng nhìn hai vị tỷ tỷ là Hàn Quốc phu nhân và Tần Quốc phu nhân có chút kinh nghi cùng sợ hãi.
Dần dần, mỗi đêm nàng lại thấy bóng dáng Quắc Quốc phu nhân, đang đứng ở đầu giường khiến nàng mất hồn mất vía, cứ như thế mãi như muốn bức nàng thành người điên. Lý Long Cơ không nhắc đến huynh trưởng, nàng đành cắn răng nuốt nước mắt mà vui cười cả ngày.
Cuối cùng thì sao? Dương gia như bị nguyền rủa, đây là nỗi thống khổ của riêng nàng và của cả gia tộc, nhớ lại lúc trước, thân phụ Dương Huyền Diễm nhận chức Thục trung ti hộ. Sau đó bị hạ ngục, bệnh nặng thì triệu nhi nữ đến, dặn dò bọn họ phải nâng đỡ lẫn nhau, không được để Dương gia đến tuyệt cảnh.
Mà lúc ấy huynh trưởng nắm chặt tay nàng, nàng mới mười tuổi, đã đáp ứng với phụ thân sẽ chăm sóc người thân thật tốt.
Khi đó nàng chưa biết Dương Quốc Trung theo như Lý Cảnh Lung nói là yêu hay người. Chuyện này Lý Cảnh Lung cũng không thể trả lời nàng, giờ đây nguyện vọng duy nhất của nàng là trước khi bọn họ diệt yêu quái, nàng có thể gặp huynh trưởng, người cũng được, yêu cũng tốt, để hỏi cho rõ ràng.
Có đôi lúc nàng không nhịn nổi nữa, định mặc kệ mọi thứ đi chất vấn Lý Long Cơ, ầm ĩ một trận, không màng tính mạng, chỉ mong Lý Long Cơ cho nàng một đáp án. Nhưng nghĩ đến bảy mươi nhân khẩu Dương gia phía sau, tính tình Lý Long Cơ càng ngày càng khó đoán, một khi nàng ngã xuống thì cả gia tộc đều liên lụy.
Nàng muốn khóc mà cũng không khóc được, cả ngày chỉ có tuyệt vọng.
Dương Ngọc Hoàn ngồi lặng lẽ dưới ánh trăng bỗng nhiên giữa trời trăng sáng gió thu, một cỗ sát khí nỏi lên, giống như tiên đoán trước cái chết của nàng. Có lẽ chết đi sẽ không phải phiền não như vậy nữa.
Hắc khí vọt tới, Dương Ngọc Hoàn chết lặng nhìn mọi thứ, thực ra nàng mơ rất nhiều, giấc mộng nào cũng bắt đầu như vậy, tụ thành dung mạo đại tỷ, bảo nàng báo thù.
“Trở về rồi sao?” Dương Ngọc Hoàn thấp giọng nói.
“Về rồi.” Hắc khí tụ lại thành dánh hình Dương Quốc Trung. Dương Ngọc Hoàn hơi giật mình.
Quần áo Dương Quốc Trung rách bươm, như cô hồn dã quỷ, từ trong hoa viên loạng choạng đến gần Dương Ngọc Hoàn.
Dương Ngọc Hoàn giật mình, tiến đến, thê lương gọi một tiếng: “Ca…”
“Quý phi nương nương?” Cung nữ hỏi.
Dương Quốc Trung lảo đảo ngã vào trong lòng Dương Ngọc Hoàn, nàng bỗng tỉnh ra, ôm hắn quỳ trên đất nhìn xem.
“Đừng rời đi.” Dương Ngọc Hoàn bình tĩnh nói, “Cứ đi ngủ đi, để ta một mình.”
Cung nữ trả lời, Dương Ngọc Hoàn quỳ trên đất, Dương Quốc Trung mặt mũi đen kịt, khắp người toàn lá vụn cành cây, nằm trong lòng nàng, run rẩy giơ tay, thấp giọng nói: “Ta… không còn sống được bao lâu nữa…”
Dương Ngọc Hoàn thở dốc, Dương Quốc Trung nắm chặt tay nàng, nói: “Ta muốn… ta muốn gặp… Bệ hạ…”
Dương Ngọc Hoàn quay đầu, lo lắng nhìn xung quanh, lại cúi đầu nhìn Dương Quốc Trung, nước mắt rơi lên mặt hắn. Dương Quốc Trung giơ tay, gạt nước mắt trên mặt nàng, nói: “Ta liều một hơi thở cuối cùng này, trở về gặp bệ hạ… Chỉ vì… còn một lời muốn nói…”
Dương Ngọc Hoàn bi ai nói: “Không… không, ngươi lập tức đi đi, đi mau đi!”
Đêm khuya, nội cung hỗn loạn, nội thị tay cầm đuốc vây ba tầng trong ba tầng ngoài hậu điện quý phi. Lý Long Cơ đi tới, theo sau là Lý Quy Niên.
Lý Long Cơ chỉ tay bên ngoài điện, ra hiệu cho Lý Quy Niên chờ ở đây.
“Nhã Đan hầu nói…”
“Trẫm là cửu ngũ chí tôn, việc gì phải sợ một con yêu quái.” Lý Long Cơ đáp.
Lý Quy Niên đành chờ bên ngoài. Lý Long Cơ rảo bước vào trong điện, thấy Dương quý phi ngồi canh trước giường, trên giường, Dương Quốc Trung một thân ngoại bào rách rưới đang nằm đấy.
Lý Long Cơ im lặng nhìn xem, Dương quý phi lê hoa đái vũ, khóc không còn hình người.
“Ngươi đã đến, thiên tử phàm trần.” Dương Quốc Trung nhắm hai mắt, mệt mỏi nói.
Lý Long Cơ hít sâu một hơi, đối diện khuôn mặt quen thuộc, không thể chỉ tay mắng mỏ, giọng nói dáng điệu người này dường như vẫn nguyên vẹn.
“Thứ ngươi mơ ước, vẫn là Đại Đường giang sơn của trẫm.” Lý Long Cơ nói.
“Ngươi cảm giác không phải không thiếu ta không được sao?” Dương Quốc Trung chậm rãi nói, “Nói thật, ngày trước ta có vài phần không đành lòng… Từ nay về sau, thiên thu ghi lại trong sử sách, sẽ chỉ mắng chửi ta, chứ không mắng ngươi… Lên làm thiên tử nhân gian, sao giữ mãi được quang minh lỗi lạc, một tấm lòng son? Chẳng qua chỉ là nửa thánh nhân, nửa là… thôi.”
Giữa quân thần, vẫn còn hiểu được nhau.
Dương Quốc Trung mấy năm nay vì Lý Long Cơ mà gánh hết ô danh, nếu không phải vơ vét của cải cho Lý Long Cơ, quốc khố Đại Đường không thể giàu có như bây giờ. Từ xưa để giữ vững đế nghiệp thì dưới chân thiên tử phải có gian thần. Trong triều vạch tội Dương gia cnafg ngày càng nhiều, chỉ có Dương Quốc Trung hiểu rõ, Lý Long Cơ cũng là phàm nhân, mà đã làm phàm nhân sẽ có thất tình lục dục, tham lam, chấp niệm.
Mà Dương Quốc Trung cũng chỉ làm cái bóng của Lý Long Cơ.
Lý Long Cơ trầm giọng nói: “Ngươi chính là Hắc Long ta từng gặp.”
“Không tồi… là ta.” Dương Quốc Trung mỏi mệt nói, “Nên đi rồi, thân thể này… trả lại cho ngươi. Từ đây vĩnh viễn không gặp lại. Mặc dù ta muốn đoạt giang sơn của ngươi, nhưng cũng từng coi ngươi là bằng hữu… Vĩnh biệt, Thiên tử Đại Đường…”
Trong lúc nói chuyện, hắc khi toàn thân Dương Quốc Trung tản ra hắc khí, Dương Ngọc Hoàn kinh hô một tiếng, Lý Long Cơ lập tức giữ cổ tay nàng kéo nàng lui về sau.
“Kiếp số của ngươi… không phải là.” Dương Quốc Trung nói lời cuối cùng, “Mà là… An Lộc Sơn.”
Nói xong, cánh tay hắn chầm chậm rũ xuống, đột nhiên một tiếng long hống, như gió bão cuốn qua, như có một vật vô hình tán đi, hắc khí bạo tán, chầm chậm bốc lên trời.
Lý Quy Niên không màng quân lệnh, nhanh chóng vọt vào, ngăn trước người đế phi, chiếc nhẫn trên tay tỏa hồng quang, Thần Hỏa hừng hực bốc lên, vờn quanh ba người. Hắc khi tan đi, hiện ra gương mặt Dương Quốc Trung, gió thu thổi vào, rèm cửa tung bay.
Lý Long Cơ kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt, ánh trăng chiếu vào trong điện, rọi lên gương mặt Dương Quốc Trung.
Lý Quy Niên từ từ đi đến, đưa tay sờ mạch đập trên cổ Dương Quốc Trung, qua rất lâu, huyết mạch khẽ nảy một cái.
Đại Minh cung, sâu trong lòng đất,
Hắc Giao lượn lờ trong đám lửa, từ hắc khí xung quanh hiện ra Ô Khởi Vũ, Phi Ngao.
“Chiêu này quá nguy hiểm.” Ô Khởi Vũ lạnh lùng nói, “Lỡ như bọn họ xử tử nhục thân kia thì sao?”
Giải Ngục trầm giọng nói: “Không có gì đáng ngại, Lý Cảnh Lung không ở Trường An, đã bị ta lừa vào trong tháp. Khi thể xác kia tỉnh lại đã là phàm nhân, Lý Long Cơ chắc chắn không hạ thủ giết ta.”
“Nhưng ngươi không trở lại được thể xác kia.” Ô Khởi Vũ đáp, “Dung hồn chi thuật rất khó, nếu không phải như vậy, năm đó Ngọc Tảo Vân đã không lọt vào phong ấn của Khổng Tuyên.”
“Chờ đi.” Giải Ngục nói, “Thứ ta cần là ma khí.”
Ô Khởi Vũ: “Chờ đến khi nào?”
“Chờ An Lộc Sơn động thủ trước.” Giải Ngục nói, “Chỉ cần Tâm Đăng không xuất hiện, bên thắng nhất định sẽ là ta.”
Hào quang lóe lên, Long Vương chở Cừu Vĩnh Tư và Hồng Tuấn xuất hiện ở tầng thứ ba, Hồng Tuấn lập tức cảm nhận được hơi nóng ập vào mặt.
“Đây chính là Hỏa ngục.” Long Vương tản ra hàn khí, nói, “Là chỗ ở của Hỏa Long và Hỏa Giao.”
Bốn phía đều là núi lửa, dung nham dưới chân hỗn độn, Hồng Tuấn nói: “Vừa gặp lạnh lại nóng, sẽ bị bệnh mất.”
“Ta hết sức rồi.” Long Vương đáp, “Ở đây có một Long Vương khác trấn thủ, năm đó cũng bị nhiễm ma khí của Giải Ngục, chúng ta phải tránh được nó.”
“Nó tên là gì?” Hồng Tuấn nói.
“Ta không nhớ được.” Long Vương đáp.
Hồng Tuấn ngồi ở sừng rồng, nói: “Ngươi không nhớ được tên mình cũng không nhớ được tên rồng khác sao.”
Long Vương đáp: “Khi bảy đại Long Vương nhập tháp, tuân theo ước định là phải quên mất tên của mình.”
Hồng Tuấn hiếu kỳ: “Vì sao?”
Long Vương nói: “Bỏ qua danh tự, tức là tự từ bỏ vị trí Long Vương, từ bỏ mọi thứ từng thuộc về chúng ta, cùng các cổ Tiên làm thành khế ước.”
“Có thể là…” Hồng Tuấn nghĩ nghĩ, dường như cảm giác được điều gì.
Cừu Vĩnh Tư nói: “Đối với rồng, danh tự có ý nghĩa rất đặc biệt, Giao mới không có tên.”
“Nhưng Giải Ngục có.” Hồng Tuấn nói.
“Là Diệp Minh đặt cho nó.” Long Vương đáp.
“Ta cảm thấy…” Hồng Tuấn nhớ tới một việc, dường như ở đâu đó đã thấy đám rồng thượng cổ này, mà tên của bọn họ cũng được ghi lại.
“Tên của ngươi…” Hồng Tuấn đột nhiên nhớ lại, nói, “Có phải ngươi là Huyền…”
Cừu Vĩnh Tư: “…”
Hồng Tuấn: “Ta nhớ rồi! Tên của ngươi là Huyền Minh!”
Đột nhiên cơ thể Long Vương dừng lại, sau đó hống một tiếng rung chuyển thiên địa, thân thể bộc phát băng tinh, tạo ra một cơn gió lốc cuốn theo bão tuyết.
“Ta nhớ ra rồi!” Long Vương quát.
Hồng Tuấn: “…”
Cừu Vĩnh Tư: “…”
Ngay sau đó, Long Vương bay lên, gầm một tiếng mừng rỡ, thương thế không khỏi nhưng có gì đó thay đổi. Cừu Vĩnh Tư nói: “Người mau trấn định! Huyền Minh! Ngươi bình tĩnh đi!”
Huyền Minh bay lên cao rồi lại rơi xuống, phóng tới dung nham, Hồng Tuấn và Cừu Vĩnh Tư điên cuồng gào thét, mắt thấy biển dung nham đã ngay trước mắt, Huyền Minh bỗng nhiên phun một ngụm hàn khí, mười trượng dung nham xung quanh ngưng kết lại hóa thành đất bằng.
“Ui!” Hồng Tuấn ngã xuống, ngay sau đó Huyền Minh hóa thân thành người, một thân trường bào xanh thẫm tung ra, tóc bạc trắng trong gió tuyết, hóa thành một thanh niên lạnh lùng anh tuấn.
Hồng Tuấn và Cừu Vĩnh Tư nghẹn họng nhìn trân trối.
“Thật không nghĩ tới.” Huyền Minh thấp giọng nói, “Tuổi thọ gần hết lại nhớ được danh tự khi xưa, cảm ơn ngươi.”
Cừu Vĩnh Tư: “Đệ làm gì vậy!”
Hồng Tuấn: “Ta làm sao biết!”
Hồng Tuấn nhớ kỹ Lý Cảnh Lung có một cuốn sách, trong sách ghi chép lại Sơn Hải kỷ nguyên, ghi tên của nhóm Long Vương, những danh tự này sớm đã bị chôn vui, nhưng quyển sách cũng không phải đồ hiếm lạ gì.
Lồng ngực Huyền Minh vẫn còn vết thương, máu đen thi thoảng rỉ ra khi hắn mở miệng, trong dung nham lại truyền đến một tiếng rít, một con Hỏa Long vọt ra,
“Là Long Vương tầng này!” Cừu Vĩnh Tư nói.
Huyền Minh đưa tay, bão tuyết quét, Hỏa Long kia không nói gì chỉ quấy lên một biển dung nham, hóa thành phi hỏa lưu tinh bay vào trong đó.
“Mắt nó!” Cừu Vĩnh Tư hô.
Mắt Hỏa Long như trái tim Huyền Minh, huyễn hóa ra ma vật, dường như rất đau đớn, quấy biển dung nham long trời lở đất. Huyền Minh quát: “Ta đưa hai ngươi lên!”
Ngay sau đó Huyền Minh xông lên, hóa thành thân thể Long Vương, Cừu Vĩnh Tư và Hồng Tuấn nhảy lên đầu rồng. Huyền Minh bay nhanh về phía Hỏa Long. Toàn thân Hỏa Long đang thiêu đốt, vảy rồng nung đỏ rực, Hồng Tuấn cùng Cừu Vĩnh Tư cưỡi rồng đến gần Hỏa long. Cừu Vĩnh Tư hô: “Không được! Nóng quá, sắp bị nướng chín rồi!”
“Ta không bắt được nó!” Huyền Minh quát, “Bay nhanh quá!”
Hỏa Long kia lại bay vào lăn lộn giữa biển dung nham, dù quanh người Huyền Minh là hàn khí cũng không thể nào lôi nó ra được. Cừu Vĩnh Tư hô: “Dẫn nó rời khỏi dung nham, một lần là được!”
Huyền Minh tụ khí, phun một trận bão tuyết, Hỏa Long xông lên, phun liệt hỏa lại về phía Huyền Mình, sau đó Cừu Vĩnh Tư vung bút, quát: “Ddi1”
Tất cả cảnh tượng hóa thành thủy mặc, lưu tinh rơi xuống xếp lại một chỗ, Hỏa Long kia như một miếng da không cách nào né tránh, chỉ có thể lùi ra. Trong khoảnh khắc Huyền Minh đã vọt tới, hai bóng kề cạnh nhau, Cừu Vĩnh Tư lại hét lớn: “Khai!”
Huyền Minh lăn lộn giữa không trung, nhanh chóng căn cổ Hỏa Long quăng nó về phía một ngọn núi lửa, Cừu Vĩnh Tư hô: “Hồng Tuấn!”
Hồng Tuấn xoay tròn Mạch Đao, bị quật bay ra, ở giữa không trung xoay người một cái, vung đao chém ma vật trong mắt Hỏa Long!
Hai con ma vật gào thét dữ tợn, bị Cừu Vĩnh Tư thu lại, Hỏa Long đau đớn điên cuồng gầm lên, lại bị Huyền Minh ném va sụp một ngọn núi, ngã trên nền đá đen xì.
Huyền Minh hóa thành người, đau đớn không chịu nổi, một tay ấn lấy lồng ngực, lảo đảo suýt ngã.
Hồng Tuấn và Cừu Vĩnh Tư bị quăng ra ngoài, vội vàng chạy về phía Huyền Minh. Huyền Minh khoát tay ra hiệu không sao, để bọn họ đi xem Hỏa Long kia thế nào. Hai mắt Hỏa Long chảy máu đen, huyết dịch thấm vào đá lập tức bị sấy khô.
Giữa núi lửa không khí nóng rực, tóc Hồng Tuấn và Cừu Vĩnh Tư hơi co lại, hai người đến bên cạnh nhìn chăm chú Hỏa Long vương.
“Nó tên là gì?”
“Hình như là… Huỳnh Hoặc?” Hồng Tuấn mờ mịt nói.
Long Vương bay lên hơi nghiêng ngả, Hồng Tuấn lo lắng: “Ngươi còn ổn chứ?”
“Không quan trọng.” Long Vương đáp, “Phía trước chính là vực sâu đó.”
Bọn họ đã bay qua núi tuyết lúc đầu Cừu Vĩnh Tư và Hồng Tuấn rơi xuống, đi qua khe nứt sâu hun hút, Hồng Tuấn không nhịn được mà nhìn xuống, suýt nữa thì ngã.
“Cẩn thận…”
Long Vương vừa nhắc, Cừu Vĩnh Tư lập tức tóm lấy Hồng Tuấn.
Nhưng Hồng Tuấn nhìn vào trong vực thẳm kia, dường như nhìn thấy thứ gì đó lấp lóe. Tựa như đom đóm trong bụi cây, sáng le lói không rõ.
“Đó là cái gi?” Hồng Tuấn hỏi.
Cừu Vĩnh Tư nói: “Đệ nhìn thấy cái gì rồi?”
Long Vương nghi hoặc cúi đầu, hai người vội vàng hô lên.
“A a a! Đừng cúi đầu!” Cừu Vĩnh Tư đang bám trên sừng rồng, lúc nào cũng có thể bị văng xuống.
“Đến rồi.” Long Vương nói.
Cột sáng càng ngày càng gần, có thể nhìn thấy rất rõ, Hồng Tuấn nhìn về giữa cánh đồng tuyết, ở đó xuất hiện một trận pháp dịch chuyển khổng lồ, nhìn rất quen mắt.
Hồng Tuấn: “A?”
“Không tồi.” Cừu Vĩnh Tư cười nói, “Ta học được pháp thuật này ở tầng chín, kết giới ở Khu ma ti cũng giống như vậy.”
Khó trách – Hồng Tuấn chợt nhớ tới lúc Cửu Vĩ Thiên Hồ vẽ trận pháp.
“Giải Ngục cũng dùng nó…” Hồng Tuấn kinh ngạc nói, “Huynh lúc ấy sao có thể bình tĩnh không nói gì như vậy!”
Cừu Vĩnh Tư nói: “Ô Khởi Vũ dùng trận pháp dịch chuyển chắc chắn là học từ chỗ Giải Ngục, ta phát hiện chuyện này nói cho trưởng sử, trưởng sử sau đó suy đoán Giải Ngục có lẽ còn ở Trường An.”
“Bám chặt!” Long Vương quát. “Chúng ta đi lên tầng thứ ba!”
Ngay sau đó Long Vương tăng tốc, vọt vào cột sáng, ầm một tiếng bắn về phía bầu trời. Cừu Vĩnh Tư, Hồng Tuấn ôm chặt sừng rồng, liên tục hô to.
“Chúng ta phải đi rồi.” Lý Cảnh Lung nói với Diệp Minh, “Nhất định phải nhanh chóng làm xong việc ở đây rồi quay lại nhân gian.”
“Từ lúc hai người vào tháp, đến giờ bên ngoài đã qua nửa tháng rồi.” Diệp Minh nói.
Lý Cảnh Lung từ hôm qua đến giờ chưa ngủ, hơi mệt mỏi, A Sử Na Quỳnh nói: “Nghỉ ngơi một lát đi.”
“Đi được rồi.” Lý Cảnh Lung giữ vững tinh thần nói, “Tìm được Hồng Tuấn rồi nói.”
“Ta đưa hai ngươi xuống tầng thứ tám.” Diệp Minh nói, “Thông đạo giữa các tầng đã bị Giải Ngục mở ra, tìm được Vĩnh Tư, hắn sẽ biết cách đưa mọi người lên.”
Lý Cảnh Lung cùng A Sử Na Quỳnh đứng trong pháp trận ở đáy tháp, giọng của Diệp Minh truyền xuống: “Ta chỉ cầm cự được ba ngày nữa, phải mau chóng quay về!”
“Cái gì?!” Hai người đồng thanh hô lớn.
Nhưng Diệp Minh nói xong, pháp trận lóe sáng, đưa hai người đi xuống.
Vài trận mưa qua, Trường An mát mẻ hơn nhiều, cuối thu khí trời sạch sẽ, trăng sáng trời cao, cả thành yên tính.
Dương quý phi rửa mặt xong, lặng lẽ ngắm cảnh đình viện mùa thu trong cung Hưng Khánh. Từ sau thọ đản, tin đồn Dương Quốc Trung vô cớ mất tích đã lan xa, nàng đã hỏi Lý Cảnh Lung trước khi Khu ma ti rời đi thì nhận được đáp án, huynh trưởng đã chết, một con yêu quái thay thế thân thể hắn – giống như Quắc Quốc phu nhân.
Nhưng Lý Cảnh Lung đáp ứng sẽ kín miệng, cũng phối hợp với Thái Tử, cho việc biến mất của Dương Quốc Trung một kết cục thỏa đáng. Kết cục này ắt phải chết, nhưng còn giữ được chút mặt mũi.
Dương gia có hai yêu quái, nàng không biết là mệnh trời đã định hay là vô tình trùng hợp, dù Lý Cảnh Lung đảm bảo người còn sống của Dương gia sẽ không gặp phải chuyện này nữa. Nhưng lại khiến ánh mắt nàng nhìn hai vị tỷ tỷ là Hàn Quốc phu nhân và Tần Quốc phu nhân có chút kinh nghi cùng sợ hãi.
Dần dần, mỗi đêm nàng lại thấy bóng dáng Quắc Quốc phu nhân, đang đứng ở đầu giường khiến nàng mất hồn mất vía, cứ như thế mãi như muốn bức nàng thành người điên. Lý Long Cơ không nhắc đến huynh trưởng, nàng đành cắn răng nuốt nước mắt mà vui cười cả ngày.
Cuối cùng thì sao? Dương gia như bị nguyền rủa, đây là nỗi thống khổ của riêng nàng và của cả gia tộc, nhớ lại lúc trước, thân phụ Dương Huyền Diễm nhận chức Thục trung ti hộ. Sau đó bị hạ ngục, bệnh nặng thì triệu nhi nữ đến, dặn dò bọn họ phải nâng đỡ lẫn nhau, không được để Dương gia đến tuyệt cảnh.
Mà lúc ấy huynh trưởng nắm chặt tay nàng, nàng mới mười tuổi, đã đáp ứng với phụ thân sẽ chăm sóc người thân thật tốt.
Khi đó nàng chưa biết Dương Quốc Trung theo như Lý Cảnh Lung nói là yêu hay người. Chuyện này Lý Cảnh Lung cũng không thể trả lời nàng, giờ đây nguyện vọng duy nhất của nàng là trước khi bọn họ diệt yêu quái, nàng có thể gặp huynh trưởng, người cũng được, yêu cũng tốt, để hỏi cho rõ ràng.
Có đôi lúc nàng không nhịn nổi nữa, định mặc kệ mọi thứ đi chất vấn Lý Long Cơ, ầm ĩ một trận, không màng tính mạng, chỉ mong Lý Long Cơ cho nàng một đáp án. Nhưng nghĩ đến bảy mươi nhân khẩu Dương gia phía sau, tính tình Lý Long Cơ càng ngày càng khó đoán, một khi nàng ngã xuống thì cả gia tộc đều liên lụy.
Nàng muốn khóc mà cũng không khóc được, cả ngày chỉ có tuyệt vọng.
Dương Ngọc Hoàn ngồi lặng lẽ dưới ánh trăng bỗng nhiên giữa trời trăng sáng gió thu, một cỗ sát khí nỏi lên, giống như tiên đoán trước cái chết của nàng. Có lẽ chết đi sẽ không phải phiền não như vậy nữa.
Hắc khí vọt tới, Dương Ngọc Hoàn chết lặng nhìn mọi thứ, thực ra nàng mơ rất nhiều, giấc mộng nào cũng bắt đầu như vậy, tụ thành dung mạo đại tỷ, bảo nàng báo thù.
“Trở về rồi sao?” Dương Ngọc Hoàn thấp giọng nói.
“Về rồi.” Hắc khí tụ lại thành dánh hình Dương Quốc Trung. Dương Ngọc Hoàn hơi giật mình.
Quần áo Dương Quốc Trung rách bươm, như cô hồn dã quỷ, từ trong hoa viên loạng choạng đến gần Dương Ngọc Hoàn.
Dương Ngọc Hoàn giật mình, tiến đến, thê lương gọi một tiếng: “Ca…”
“Quý phi nương nương?” Cung nữ hỏi.
Dương Quốc Trung lảo đảo ngã vào trong lòng Dương Ngọc Hoàn, nàng bỗng tỉnh ra, ôm hắn quỳ trên đất nhìn xem.
“Đừng rời đi.” Dương Ngọc Hoàn bình tĩnh nói, “Cứ đi ngủ đi, để ta một mình.”
Cung nữ trả lời, Dương Ngọc Hoàn quỳ trên đất, Dương Quốc Trung mặt mũi đen kịt, khắp người toàn lá vụn cành cây, nằm trong lòng nàng, run rẩy giơ tay, thấp giọng nói: “Ta… không còn sống được bao lâu nữa…”
Dương Ngọc Hoàn thở dốc, Dương Quốc Trung nắm chặt tay nàng, nói: “Ta muốn… ta muốn gặp… Bệ hạ…”
Dương Ngọc Hoàn quay đầu, lo lắng nhìn xung quanh, lại cúi đầu nhìn Dương Quốc Trung, nước mắt rơi lên mặt hắn. Dương Quốc Trung giơ tay, gạt nước mắt trên mặt nàng, nói: “Ta liều một hơi thở cuối cùng này, trở về gặp bệ hạ… Chỉ vì… còn một lời muốn nói…”
Dương Ngọc Hoàn bi ai nói: “Không… không, ngươi lập tức đi đi, đi mau đi!”
Đêm khuya, nội cung hỗn loạn, nội thị tay cầm đuốc vây ba tầng trong ba tầng ngoài hậu điện quý phi. Lý Long Cơ đi tới, theo sau là Lý Quy Niên.
Lý Long Cơ chỉ tay bên ngoài điện, ra hiệu cho Lý Quy Niên chờ ở đây.
“Nhã Đan hầu nói…”
“Trẫm là cửu ngũ chí tôn, việc gì phải sợ một con yêu quái.” Lý Long Cơ đáp.
Lý Quy Niên đành chờ bên ngoài. Lý Long Cơ rảo bước vào trong điện, thấy Dương quý phi ngồi canh trước giường, trên giường, Dương Quốc Trung một thân ngoại bào rách rưới đang nằm đấy.
Lý Long Cơ im lặng nhìn xem, Dương quý phi lê hoa đái vũ, khóc không còn hình người.
“Ngươi đã đến, thiên tử phàm trần.” Dương Quốc Trung nhắm hai mắt, mệt mỏi nói.
Lý Long Cơ hít sâu một hơi, đối diện khuôn mặt quen thuộc, không thể chỉ tay mắng mỏ, giọng nói dáng điệu người này dường như vẫn nguyên vẹn.
“Thứ ngươi mơ ước, vẫn là Đại Đường giang sơn của trẫm.” Lý Long Cơ nói.
“Ngươi cảm giác không phải không thiếu ta không được sao?” Dương Quốc Trung chậm rãi nói, “Nói thật, ngày trước ta có vài phần không đành lòng… Từ nay về sau, thiên thu ghi lại trong sử sách, sẽ chỉ mắng chửi ta, chứ không mắng ngươi… Lên làm thiên tử nhân gian, sao giữ mãi được quang minh lỗi lạc, một tấm lòng son? Chẳng qua chỉ là nửa thánh nhân, nửa là… thôi.”
Giữa quân thần, vẫn còn hiểu được nhau.
Dương Quốc Trung mấy năm nay vì Lý Long Cơ mà gánh hết ô danh, nếu không phải vơ vét của cải cho Lý Long Cơ, quốc khố Đại Đường không thể giàu có như bây giờ. Từ xưa để giữ vững đế nghiệp thì dưới chân thiên tử phải có gian thần. Trong triều vạch tội Dương gia cnafg ngày càng nhiều, chỉ có Dương Quốc Trung hiểu rõ, Lý Long Cơ cũng là phàm nhân, mà đã làm phàm nhân sẽ có thất tình lục dục, tham lam, chấp niệm.
Mà Dương Quốc Trung cũng chỉ làm cái bóng của Lý Long Cơ.
Lý Long Cơ trầm giọng nói: “Ngươi chính là Hắc Long ta từng gặp.”
“Không tồi… là ta.” Dương Quốc Trung mỏi mệt nói, “Nên đi rồi, thân thể này… trả lại cho ngươi. Từ đây vĩnh viễn không gặp lại. Mặc dù ta muốn đoạt giang sơn của ngươi, nhưng cũng từng coi ngươi là bằng hữu… Vĩnh biệt, Thiên tử Đại Đường…”
Trong lúc nói chuyện, hắc khi toàn thân Dương Quốc Trung tản ra hắc khí, Dương Ngọc Hoàn kinh hô một tiếng, Lý Long Cơ lập tức giữ cổ tay nàng kéo nàng lui về sau.
“Kiếp số của ngươi… không phải là.” Dương Quốc Trung nói lời cuối cùng, “Mà là… An Lộc Sơn.”
Nói xong, cánh tay hắn chầm chậm rũ xuống, đột nhiên một tiếng long hống, như gió bão cuốn qua, như có một vật vô hình tán đi, hắc khí bạo tán, chầm chậm bốc lên trời.
Lý Quy Niên không màng quân lệnh, nhanh chóng vọt vào, ngăn trước người đế phi, chiếc nhẫn trên tay tỏa hồng quang, Thần Hỏa hừng hực bốc lên, vờn quanh ba người. Hắc khi tan đi, hiện ra gương mặt Dương Quốc Trung, gió thu thổi vào, rèm cửa tung bay.
Lý Long Cơ kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt, ánh trăng chiếu vào trong điện, rọi lên gương mặt Dương Quốc Trung.
Lý Quy Niên từ từ đi đến, đưa tay sờ mạch đập trên cổ Dương Quốc Trung, qua rất lâu, huyết mạch khẽ nảy một cái.
Đại Minh cung, sâu trong lòng đất,
Hắc Giao lượn lờ trong đám lửa, từ hắc khí xung quanh hiện ra Ô Khởi Vũ, Phi Ngao.
“Chiêu này quá nguy hiểm.” Ô Khởi Vũ lạnh lùng nói, “Lỡ như bọn họ xử tử nhục thân kia thì sao?”
Giải Ngục trầm giọng nói: “Không có gì đáng ngại, Lý Cảnh Lung không ở Trường An, đã bị ta lừa vào trong tháp. Khi thể xác kia tỉnh lại đã là phàm nhân, Lý Long Cơ chắc chắn không hạ thủ giết ta.”
“Nhưng ngươi không trở lại được thể xác kia.” Ô Khởi Vũ đáp, “Dung hồn chi thuật rất khó, nếu không phải như vậy, năm đó Ngọc Tảo Vân đã không lọt vào phong ấn của Khổng Tuyên.”
“Chờ đi.” Giải Ngục nói, “Thứ ta cần là ma khí.”
Ô Khởi Vũ: “Chờ đến khi nào?”
“Chờ An Lộc Sơn động thủ trước.” Giải Ngục nói, “Chỉ cần Tâm Đăng không xuất hiện, bên thắng nhất định sẽ là ta.”
Hào quang lóe lên, Long Vương chở Cừu Vĩnh Tư và Hồng Tuấn xuất hiện ở tầng thứ ba, Hồng Tuấn lập tức cảm nhận được hơi nóng ập vào mặt.
“Đây chính là Hỏa ngục.” Long Vương tản ra hàn khí, nói, “Là chỗ ở của Hỏa Long và Hỏa Giao.”
Bốn phía đều là núi lửa, dung nham dưới chân hỗn độn, Hồng Tuấn nói: “Vừa gặp lạnh lại nóng, sẽ bị bệnh mất.”
“Ta hết sức rồi.” Long Vương đáp, “Ở đây có một Long Vương khác trấn thủ, năm đó cũng bị nhiễm ma khí của Giải Ngục, chúng ta phải tránh được nó.”
“Nó tên là gì?” Hồng Tuấn nói.
“Ta không nhớ được.” Long Vương đáp.
Hồng Tuấn ngồi ở sừng rồng, nói: “Ngươi không nhớ được tên mình cũng không nhớ được tên rồng khác sao.”
Long Vương đáp: “Khi bảy đại Long Vương nhập tháp, tuân theo ước định là phải quên mất tên của mình.”
Hồng Tuấn hiếu kỳ: “Vì sao?”
Long Vương nói: “Bỏ qua danh tự, tức là tự từ bỏ vị trí Long Vương, từ bỏ mọi thứ từng thuộc về chúng ta, cùng các cổ Tiên làm thành khế ước.”
“Có thể là…” Hồng Tuấn nghĩ nghĩ, dường như cảm giác được điều gì.
Cừu Vĩnh Tư nói: “Đối với rồng, danh tự có ý nghĩa rất đặc biệt, Giao mới không có tên.”
“Nhưng Giải Ngục có.” Hồng Tuấn nói.
“Là Diệp Minh đặt cho nó.” Long Vương đáp.
“Ta cảm thấy…” Hồng Tuấn nhớ tới một việc, dường như ở đâu đó đã thấy đám rồng thượng cổ này, mà tên của bọn họ cũng được ghi lại.
“Tên của ngươi…” Hồng Tuấn đột nhiên nhớ lại, nói, “Có phải ngươi là Huyền…”
Cừu Vĩnh Tư: “…”
Hồng Tuấn: “Ta nhớ rồi! Tên của ngươi là Huyền Minh!”
Đột nhiên cơ thể Long Vương dừng lại, sau đó hống một tiếng rung chuyển thiên địa, thân thể bộc phát băng tinh, tạo ra một cơn gió lốc cuốn theo bão tuyết.
“Ta nhớ ra rồi!” Long Vương quát.
Hồng Tuấn: “…”
Cừu Vĩnh Tư: “…”
Ngay sau đó, Long Vương bay lên, gầm một tiếng mừng rỡ, thương thế không khỏi nhưng có gì đó thay đổi. Cừu Vĩnh Tư nói: “Người mau trấn định! Huyền Minh! Ngươi bình tĩnh đi!”
Huyền Minh bay lên cao rồi lại rơi xuống, phóng tới dung nham, Hồng Tuấn và Cừu Vĩnh Tư điên cuồng gào thét, mắt thấy biển dung nham đã ngay trước mắt, Huyền Minh bỗng nhiên phun một ngụm hàn khí, mười trượng dung nham xung quanh ngưng kết lại hóa thành đất bằng.
“Ui!” Hồng Tuấn ngã xuống, ngay sau đó Huyền Minh hóa thân thành người, một thân trường bào xanh thẫm tung ra, tóc bạc trắng trong gió tuyết, hóa thành một thanh niên lạnh lùng anh tuấn.
Hồng Tuấn và Cừu Vĩnh Tư nghẹn họng nhìn trân trối.
“Thật không nghĩ tới.” Huyền Minh thấp giọng nói, “Tuổi thọ gần hết lại nhớ được danh tự khi xưa, cảm ơn ngươi.”
Cừu Vĩnh Tư: “Đệ làm gì vậy!”
Hồng Tuấn: “Ta làm sao biết!”
Hồng Tuấn nhớ kỹ Lý Cảnh Lung có một cuốn sách, trong sách ghi chép lại Sơn Hải kỷ nguyên, ghi tên của nhóm Long Vương, những danh tự này sớm đã bị chôn vui, nhưng quyển sách cũng không phải đồ hiếm lạ gì.
Lồng ngực Huyền Minh vẫn còn vết thương, máu đen thi thoảng rỉ ra khi hắn mở miệng, trong dung nham lại truyền đến một tiếng rít, một con Hỏa Long vọt ra,
“Là Long Vương tầng này!” Cừu Vĩnh Tư nói.
Huyền Minh đưa tay, bão tuyết quét, Hỏa Long kia không nói gì chỉ quấy lên một biển dung nham, hóa thành phi hỏa lưu tinh bay vào trong đó.
“Mắt nó!” Cừu Vĩnh Tư hô.
Mắt Hỏa Long như trái tim Huyền Minh, huyễn hóa ra ma vật, dường như rất đau đớn, quấy biển dung nham long trời lở đất. Huyền Minh quát: “Ta đưa hai ngươi lên!”
Ngay sau đó Huyền Minh xông lên, hóa thành thân thể Long Vương, Cừu Vĩnh Tư và Hồng Tuấn nhảy lên đầu rồng. Huyền Minh bay nhanh về phía Hỏa Long. Toàn thân Hỏa Long đang thiêu đốt, vảy rồng nung đỏ rực, Hồng Tuấn cùng Cừu Vĩnh Tư cưỡi rồng đến gần Hỏa long. Cừu Vĩnh Tư hô: “Không được! Nóng quá, sắp bị nướng chín rồi!”
“Ta không bắt được nó!” Huyền Minh quát, “Bay nhanh quá!”
Hỏa Long kia lại bay vào lăn lộn giữa biển dung nham, dù quanh người Huyền Minh là hàn khí cũng không thể nào lôi nó ra được. Cừu Vĩnh Tư hô: “Dẫn nó rời khỏi dung nham, một lần là được!”
Huyền Minh tụ khí, phun một trận bão tuyết, Hỏa Long xông lên, phun liệt hỏa lại về phía Huyền Mình, sau đó Cừu Vĩnh Tư vung bút, quát: “Ddi1”
Tất cả cảnh tượng hóa thành thủy mặc, lưu tinh rơi xuống xếp lại một chỗ, Hỏa Long kia như một miếng da không cách nào né tránh, chỉ có thể lùi ra. Trong khoảnh khắc Huyền Minh đã vọt tới, hai bóng kề cạnh nhau, Cừu Vĩnh Tư lại hét lớn: “Khai!”
Huyền Minh lăn lộn giữa không trung, nhanh chóng căn cổ Hỏa Long quăng nó về phía một ngọn núi lửa, Cừu Vĩnh Tư hô: “Hồng Tuấn!”
Hồng Tuấn xoay tròn Mạch Đao, bị quật bay ra, ở giữa không trung xoay người một cái, vung đao chém ma vật trong mắt Hỏa Long!
Hai con ma vật gào thét dữ tợn, bị Cừu Vĩnh Tư thu lại, Hỏa Long đau đớn điên cuồng gầm lên, lại bị Huyền Minh ném va sụp một ngọn núi, ngã trên nền đá đen xì.
Huyền Minh hóa thành người, đau đớn không chịu nổi, một tay ấn lấy lồng ngực, lảo đảo suýt ngã.
Hồng Tuấn và Cừu Vĩnh Tư bị quăng ra ngoài, vội vàng chạy về phía Huyền Minh. Huyền Minh khoát tay ra hiệu không sao, để bọn họ đi xem Hỏa Long kia thế nào. Hai mắt Hỏa Long chảy máu đen, huyết dịch thấm vào đá lập tức bị sấy khô.
Giữa núi lửa không khí nóng rực, tóc Hồng Tuấn và Cừu Vĩnh Tư hơi co lại, hai người đến bên cạnh nhìn chăm chú Hỏa Long vương.
“Nó tên là gì?”
“Hình như là… Huỳnh Hoặc?” Hồng Tuấn mờ mịt nói.
Bình luận truyện