Thiên Đạo Đồ Thư Quán
Chương 61: Nàng yêu ta?
Ngày hôm qua mời Trương Huyền ăn cơm, kết quả gặp Thượng Bân.
Đường đường cháu của trưởng lão, lão sư cao cấp trong học viện, bị chỉnh đốn thảm như vậy, không trả thù mới là lạ!
Nhưng bên trong học viện cấm lão sư tranh đấu riêng, chẳng lẽ hắn phái một tên, cố ý che mặt trốn ở chỗ này đánh lén Trương Huyền?
Cũng khó trách Trầm Bích Như nghĩ như vậy, Diêu Hàn hoá trang thực sự quá quái lạ, dùng một đống vải trắng che mặt, chỉ lộ ra con mắt, vừa nhìn đã làm cho người ta biết hắn không muốn lộ gương mặt thật cho người ta biết!
Mấu chốt nhất là, hỏi hắn còn không nói!
Kết hợp với chuyện tối qua Trương Huyền không muốn cho mình theo, khẳng định là Thượng Bân tức giận tìm người trả thù!
Híp mắt lại, Trầm Bích Như lộ ra một đạo hàn mang, chuyện này bởi vì nàng mà ra, tự nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn:
- Ngươi có biết ra tay với lão sư trong học viện là tội danh gì hay không?
- Ra tay với lão sư?
Diêu Hàn không nghĩ đến mỹ nữ này lại hỏi như vậy, đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó nhớ tới chuyện ra tay đánh nhau với Thượng Bân, lập tức bừng tỉnh:
- Lẽ nào ngươi chính là tiểu thư Trầm Bích Như?
Bởi vì Thượng Bân và Trương Huyền tranh đoạt Trầm Bích Như nên mới đánh mình một trận tàn nhẫn, chuyện này đánh chết hắn cũng không quên, vào lúc này đột nhiên xuất hiện mỹ nữ, còn nói đánh lão sư là có tội, không phải nàng thì còn ai?
Xem ra ngày hôm qua mình đánh Thượng Bân, nàng muốn tới báo thù thay vị này!
- Không sai!
Trầm Bích Như lập tức cảnh giác, đôi bàn tay trắng như phấn sờ một cái, một luồng khí thế bốc lên:
- Thức thời lập tức rời đi, bằng không đừng trách ta không khách khí!
Bản thân nàng là võ giả ngũ trọng đỉnh cao, hiện tại phóng thích toàn bộ sức mạnh mang cho người ta một loại cảm giác mạnh mẽ đến cực điểm.
- Không khách khí, ngươi không phải tới gây phiền phức cho ta sao? Tìm cớ làm gì!
Thấy nàng nói không tới hai câu liền chuẩn bị ra tay, sắc mặt Diêu Hàn khó coi đến cực điểm.
Hắn đường đường là đại quản gia, có thể hô mưa gọi gió trong Bạch Ngọc thành, ai thấy hắn cũng sợ hãi ba phần, kết quả đến nơi này, trước tiên bị người ta đánh, sau đó một lão sư nho nhỏ lại không đặt hắn vào trong mắt, hắn đã sớm sinh ra lửa giận.
Nghe nói như thế, hắn không thể nhịn được, sầm mặt lại, lập tức xiết chặt nắm đấm, không nói hai lời liền lao tới.
Hắn vừa ra tay, Trầm Bích Như còn muốn quát lớn lại bị nghẹn trong cổ, không thể làm gì khác hơn là tiến lên nghênh tiếp.
Ầm ầm ầm!
Hai người nhất thời giao thủ với nhau.
Mặc dù Trầm Bích Như chỉ là võ giả ngũ trọng đỉnh cao, nhưng khí lực dài lâu, chiêu số tinh diệu, tuy thực lực Diêu Hàn vượt qua đối phương, bởi vì bị thương, trong thời gian ngắn cũng không thể làm gì được nàng.
..................
- Thượng thiếu gia, phía Thượng trưởng lão nói thế nào?
Trên đường lớn trong học viện, Tào Hùng không nhịn được hỏi thăm thiếu niên đi tới.
- Yên tâm, chỉ cần người học viên các ngươi không cam tâm tình nguyện trở thành học viên của đối phương, lần này Trương Huyền chết chắc rồi!
Thượng Bân cười lạnh.
Sáng sớm hôm nay, Thượng Thần trưởng lão đã chạy tới Sư Giả công hội tìm được Mạc trưởng lão, còn mời tới đây.
Chỉ cần đồng thời dẫn Trương Huyền và người học viên kia tới Học Tâm Tháp, nhất định có thể làm hắn thân bại danh liệt, cút ra khỏi Hồng Thiên học viện!
- Vậy thì tốt, Trương Huyền bị học viện khai trừ, Trầm lão sư nhất định sẽ bị thủ đoạn của công tử thuyết phục! Đồng thời khó dứt bỏ ngươi…
Tào Hùng tươi cười lấy lòng.
- Ừm! Khẳng định ngày hôm qua Bích Như bị tiểu tử kia lừa gạt mới cùng ăn cơm với hắn, chỉ cần tiểu tử này cút ra khỏi học viện, ta không tin không theo đuổi được!
Nghĩ đến Trầm Bích Như, Thượng Bân lại lộ ra tin tưởng lần thứ hai.
Hắn là cháu trưởng lão, lại là lão sư cao cấp, dáng dấp cao lớn đẹp trai, nhìn vào bất cứ điểm nào đều lợi hại hơn Trương Huyền vô số lần!
Mỹ nữ như Trầm Bích Như, trong cả học viện cũng chỉ có mình mới xứng với nàng.
Chỉ cần theo đuổi tới cùng, không thích mình thì thích ai?
- Vậy thì chúc Thượng thiếu gia sớm ngày ôm mỹ nhân về!
Tào Hùng đồng thời khen tặng
- Yên tâm đi, sau đó Trầm lão sư sẽ theo ta như hình với bóng, khẳng định không thể thiếu chỗ tốt của ngươi...
Thượng Bân đang muốn cất tiếng cười to, lập tức cảm thấy bắp thịt bị thương chấn động sinh ra đau đớn dữ dội:
- Còn nữa, diệt trừ Trương Huyền, cũng không thể bỏ qua Diêu Hàn đánh ta ngày hôm qua! Quản gia thành chủ Bạch Ngọc thành thì thế nào? Nơi này là Thiên Huyền Vương thành, còn chưa tới phiên hắn ngang ngược!
Tên kia đánh hắn trước mặt mọi người, đánh hắn đau như vậy, làm sao có thể bỏ qua!
- Đương nhiên!
Tào Hùng gật gù, đột nhiên sững sờ, vội vàng chỉ về phía trước:
- Thượng thiếugia, mau nhìn...
- Thế nào?
Thượng Bân sững sờ, không nhịn được ngẩng đầu nhìn sang, vừa nhìn sang, con ngươi co rút lại:
- Đây không phải là Trầm lão sư sao? Tại sao nàng lại chiến đấu với người khác? Đó chính là... Diêu Hàn!
Ngay phía trước bên ngoài lớp học của Trương Huyền, hai người đánh nhau khí thế hừng hực.
Một người trong đó là nữ thần trong mộng của hắn, Trầm Bích Như, một người khác là kẻ hắn vừa nhắc tới, căm hận tới mức nghiến răng nghiến lợi, gia hỏa Diêu Hàn.
Hai người kia vốn che mặt, căn bản chưa từng gặp qua, tại sao đánh nhau?
- Thượng thiếu, có phải hay không... Trầm lão sư biết ngươi bị đánh, trong lòng không cam lòng, muốn báo thù cho ngươi?
Do dự một chút, đột nhiên Tào Hùng nghĩ đến một khả năng, không nhịn được nói.
- Ừm? Thật sao?
Thượng Bân sững sờ.
- Đúng vậy, không phải vậy hai người bọn họ không có lý do gì chiến đấu với nhau! Tính tình Trầm lão sư dịu ngoan, luôn luôn thân mật với người khác, không động thủ với ai, điểm ấy ngươi cũng biết, ngươi vừa bị đối phương đánh, nàng liền ra tay đánh nhau với người này, không phải là vì Thượng thiếu gia ngươi... Ta thật sự không nghĩ ra lý do nào khác! Có thể làm nhiều điều vì ngươi như vậy, ta dám khẳng định, Trầm lão sư khẳng định rất thích ngươi, thậm chí... Yêu ngươi!
Tào Hùng nói.
- Nàng yêu ta?
Toàn thân Thượng Bân cứng đờ, nhất thời cảm thấy hạnh phúc tột đỉnh.
Đúng vậy a, hắn thật sự không nghĩ ra, tại sao Trầm Bích Như lại chiến đấu với người này.
Không nghĩ đến nữ nhân này chưa bao giờ đồng ý ăn cơm cùng hắn, rất giống như gần như xa với hắn, kỳ thực... trong lòng lại yêu hắn, quan tâm hắn như thế!
Thậm chí vì hắn... dùng thực lực võ giả ngũ trọng đỉnh cao, mạnh mẽ chống đỡ võ giả lục trọng!
- Không được, ta không thể nhìn nàng bị thương vì ta!
Trong lòng kích động, Thượng Bân như được rót đầy máu hồi sinh, cả người tràn ngập đấu chí.
Khó nhất tiêu thụ mỹ nhân ân.
Đối phương đã làm như vậy, bản thân mình do dự cái gì?
Do dự còn là nam nhân hay sao!
- Trầm lão sư, ta tới giúp ngươi...-
Gầm lên giận dữ, Thượng Bân vừa vặn vọt tới.
Diêu Hàn đang chiến đấu với Trầm Bích Như, trải qua thăm dò hơn mười chiêu, đã hoàn toàn hiểu rõ sự công kích của đối phương, tin tưởng chỉ cần dùng lực, chỉ sau mấy chiêu là có thể đánh bại, đang định dùng tới tuyệt chiêu liền nghe tiếng la lớn vang lên, Thượng Bân đi tới trước mặt.
- Quả nhiên là cùng một bọn, đáng ghét, đáng ghét!
Nhìn thấy hắn, lửa giận của Diêu Hàn bộc phát lần thứ hai.
Vốn cho rằng mình hiểu lầm, bây giờ nhìn xem, hiểu lầm cái rắm!
Hai người kia chính là một nhóm, muốn gây phiền phức cho mình.
Càng nghĩ càng giận, hắn ra tay không lưu tình, hùng hổ tấn công Thượng Bân.
- Ừm?
Thượng Bân như hít thuốc lắc, tới rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã giao thủ với Diêu Hàn, Trầm Bích Như không kịp phản ứng.
Khi thấy hai người chiến đấu với nhau, nàng lại sững sờ.
- Lẽ nào ta đoán sai, người này không phải hắn phái tới?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, lập tức nhớ tới cái gì, mặt cười trầm xuống:
- Hóa ra là song hoàng, khó trách lúc nãy ta cảm thấy kỳ quái, nếu tên này gây phiền phức cho Trương Huyền, tại sao không lao vào trong động thủ, nhất định phải trốn ở cửa, hóa ra là muốn chờ hắn tới làm anh hùng cứu mỹ nhân, hấp dẫn ta chú ý, hừ!
Đường đường cháu của trưởng lão, lão sư cao cấp trong học viện, bị chỉnh đốn thảm như vậy, không trả thù mới là lạ!
Nhưng bên trong học viện cấm lão sư tranh đấu riêng, chẳng lẽ hắn phái một tên, cố ý che mặt trốn ở chỗ này đánh lén Trương Huyền?
Cũng khó trách Trầm Bích Như nghĩ như vậy, Diêu Hàn hoá trang thực sự quá quái lạ, dùng một đống vải trắng che mặt, chỉ lộ ra con mắt, vừa nhìn đã làm cho người ta biết hắn không muốn lộ gương mặt thật cho người ta biết!
Mấu chốt nhất là, hỏi hắn còn không nói!
Kết hợp với chuyện tối qua Trương Huyền không muốn cho mình theo, khẳng định là Thượng Bân tức giận tìm người trả thù!
Híp mắt lại, Trầm Bích Như lộ ra một đạo hàn mang, chuyện này bởi vì nàng mà ra, tự nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn:
- Ngươi có biết ra tay với lão sư trong học viện là tội danh gì hay không?
- Ra tay với lão sư?
Diêu Hàn không nghĩ đến mỹ nữ này lại hỏi như vậy, đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó nhớ tới chuyện ra tay đánh nhau với Thượng Bân, lập tức bừng tỉnh:
- Lẽ nào ngươi chính là tiểu thư Trầm Bích Như?
Bởi vì Thượng Bân và Trương Huyền tranh đoạt Trầm Bích Như nên mới đánh mình một trận tàn nhẫn, chuyện này đánh chết hắn cũng không quên, vào lúc này đột nhiên xuất hiện mỹ nữ, còn nói đánh lão sư là có tội, không phải nàng thì còn ai?
Xem ra ngày hôm qua mình đánh Thượng Bân, nàng muốn tới báo thù thay vị này!
- Không sai!
Trầm Bích Như lập tức cảnh giác, đôi bàn tay trắng như phấn sờ một cái, một luồng khí thế bốc lên:
- Thức thời lập tức rời đi, bằng không đừng trách ta không khách khí!
Bản thân nàng là võ giả ngũ trọng đỉnh cao, hiện tại phóng thích toàn bộ sức mạnh mang cho người ta một loại cảm giác mạnh mẽ đến cực điểm.
- Không khách khí, ngươi không phải tới gây phiền phức cho ta sao? Tìm cớ làm gì!
Thấy nàng nói không tới hai câu liền chuẩn bị ra tay, sắc mặt Diêu Hàn khó coi đến cực điểm.
Hắn đường đường là đại quản gia, có thể hô mưa gọi gió trong Bạch Ngọc thành, ai thấy hắn cũng sợ hãi ba phần, kết quả đến nơi này, trước tiên bị người ta đánh, sau đó một lão sư nho nhỏ lại không đặt hắn vào trong mắt, hắn đã sớm sinh ra lửa giận.
Nghe nói như thế, hắn không thể nhịn được, sầm mặt lại, lập tức xiết chặt nắm đấm, không nói hai lời liền lao tới.
Hắn vừa ra tay, Trầm Bích Như còn muốn quát lớn lại bị nghẹn trong cổ, không thể làm gì khác hơn là tiến lên nghênh tiếp.
Ầm ầm ầm!
Hai người nhất thời giao thủ với nhau.
Mặc dù Trầm Bích Như chỉ là võ giả ngũ trọng đỉnh cao, nhưng khí lực dài lâu, chiêu số tinh diệu, tuy thực lực Diêu Hàn vượt qua đối phương, bởi vì bị thương, trong thời gian ngắn cũng không thể làm gì được nàng.
..................
- Thượng thiếu gia, phía Thượng trưởng lão nói thế nào?
Trên đường lớn trong học viện, Tào Hùng không nhịn được hỏi thăm thiếu niên đi tới.
- Yên tâm, chỉ cần người học viên các ngươi không cam tâm tình nguyện trở thành học viên của đối phương, lần này Trương Huyền chết chắc rồi!
Thượng Bân cười lạnh.
Sáng sớm hôm nay, Thượng Thần trưởng lão đã chạy tới Sư Giả công hội tìm được Mạc trưởng lão, còn mời tới đây.
Chỉ cần đồng thời dẫn Trương Huyền và người học viên kia tới Học Tâm Tháp, nhất định có thể làm hắn thân bại danh liệt, cút ra khỏi Hồng Thiên học viện!
- Vậy thì tốt, Trương Huyền bị học viện khai trừ, Trầm lão sư nhất định sẽ bị thủ đoạn của công tử thuyết phục! Đồng thời khó dứt bỏ ngươi…
Tào Hùng tươi cười lấy lòng.
- Ừm! Khẳng định ngày hôm qua Bích Như bị tiểu tử kia lừa gạt mới cùng ăn cơm với hắn, chỉ cần tiểu tử này cút ra khỏi học viện, ta không tin không theo đuổi được!
Nghĩ đến Trầm Bích Như, Thượng Bân lại lộ ra tin tưởng lần thứ hai.
Hắn là cháu trưởng lão, lại là lão sư cao cấp, dáng dấp cao lớn đẹp trai, nhìn vào bất cứ điểm nào đều lợi hại hơn Trương Huyền vô số lần!
Mỹ nữ như Trầm Bích Như, trong cả học viện cũng chỉ có mình mới xứng với nàng.
Chỉ cần theo đuổi tới cùng, không thích mình thì thích ai?
- Vậy thì chúc Thượng thiếu gia sớm ngày ôm mỹ nhân về!
Tào Hùng đồng thời khen tặng
- Yên tâm đi, sau đó Trầm lão sư sẽ theo ta như hình với bóng, khẳng định không thể thiếu chỗ tốt của ngươi...
Thượng Bân đang muốn cất tiếng cười to, lập tức cảm thấy bắp thịt bị thương chấn động sinh ra đau đớn dữ dội:
- Còn nữa, diệt trừ Trương Huyền, cũng không thể bỏ qua Diêu Hàn đánh ta ngày hôm qua! Quản gia thành chủ Bạch Ngọc thành thì thế nào? Nơi này là Thiên Huyền Vương thành, còn chưa tới phiên hắn ngang ngược!
Tên kia đánh hắn trước mặt mọi người, đánh hắn đau như vậy, làm sao có thể bỏ qua!
- Đương nhiên!
Tào Hùng gật gù, đột nhiên sững sờ, vội vàng chỉ về phía trước:
- Thượng thiếugia, mau nhìn...
- Thế nào?
Thượng Bân sững sờ, không nhịn được ngẩng đầu nhìn sang, vừa nhìn sang, con ngươi co rút lại:
- Đây không phải là Trầm lão sư sao? Tại sao nàng lại chiến đấu với người khác? Đó chính là... Diêu Hàn!
Ngay phía trước bên ngoài lớp học của Trương Huyền, hai người đánh nhau khí thế hừng hực.
Một người trong đó là nữ thần trong mộng của hắn, Trầm Bích Như, một người khác là kẻ hắn vừa nhắc tới, căm hận tới mức nghiến răng nghiến lợi, gia hỏa Diêu Hàn.
Hai người kia vốn che mặt, căn bản chưa từng gặp qua, tại sao đánh nhau?
- Thượng thiếu, có phải hay không... Trầm lão sư biết ngươi bị đánh, trong lòng không cam lòng, muốn báo thù cho ngươi?
Do dự một chút, đột nhiên Tào Hùng nghĩ đến một khả năng, không nhịn được nói.
- Ừm? Thật sao?
Thượng Bân sững sờ.
- Đúng vậy, không phải vậy hai người bọn họ không có lý do gì chiến đấu với nhau! Tính tình Trầm lão sư dịu ngoan, luôn luôn thân mật với người khác, không động thủ với ai, điểm ấy ngươi cũng biết, ngươi vừa bị đối phương đánh, nàng liền ra tay đánh nhau với người này, không phải là vì Thượng thiếu gia ngươi... Ta thật sự không nghĩ ra lý do nào khác! Có thể làm nhiều điều vì ngươi như vậy, ta dám khẳng định, Trầm lão sư khẳng định rất thích ngươi, thậm chí... Yêu ngươi!
Tào Hùng nói.
- Nàng yêu ta?
Toàn thân Thượng Bân cứng đờ, nhất thời cảm thấy hạnh phúc tột đỉnh.
Đúng vậy a, hắn thật sự không nghĩ ra, tại sao Trầm Bích Như lại chiến đấu với người này.
Không nghĩ đến nữ nhân này chưa bao giờ đồng ý ăn cơm cùng hắn, rất giống như gần như xa với hắn, kỳ thực... trong lòng lại yêu hắn, quan tâm hắn như thế!
Thậm chí vì hắn... dùng thực lực võ giả ngũ trọng đỉnh cao, mạnh mẽ chống đỡ võ giả lục trọng!
- Không được, ta không thể nhìn nàng bị thương vì ta!
Trong lòng kích động, Thượng Bân như được rót đầy máu hồi sinh, cả người tràn ngập đấu chí.
Khó nhất tiêu thụ mỹ nhân ân.
Đối phương đã làm như vậy, bản thân mình do dự cái gì?
Do dự còn là nam nhân hay sao!
- Trầm lão sư, ta tới giúp ngươi...-
Gầm lên giận dữ, Thượng Bân vừa vặn vọt tới.
Diêu Hàn đang chiến đấu với Trầm Bích Như, trải qua thăm dò hơn mười chiêu, đã hoàn toàn hiểu rõ sự công kích của đối phương, tin tưởng chỉ cần dùng lực, chỉ sau mấy chiêu là có thể đánh bại, đang định dùng tới tuyệt chiêu liền nghe tiếng la lớn vang lên, Thượng Bân đi tới trước mặt.
- Quả nhiên là cùng một bọn, đáng ghét, đáng ghét!
Nhìn thấy hắn, lửa giận của Diêu Hàn bộc phát lần thứ hai.
Vốn cho rằng mình hiểu lầm, bây giờ nhìn xem, hiểu lầm cái rắm!
Hai người kia chính là một nhóm, muốn gây phiền phức cho mình.
Càng nghĩ càng giận, hắn ra tay không lưu tình, hùng hổ tấn công Thượng Bân.
- Ừm?
Thượng Bân như hít thuốc lắc, tới rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã giao thủ với Diêu Hàn, Trầm Bích Như không kịp phản ứng.
Khi thấy hai người chiến đấu với nhau, nàng lại sững sờ.
- Lẽ nào ta đoán sai, người này không phải hắn phái tới?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, lập tức nhớ tới cái gì, mặt cười trầm xuống:
- Hóa ra là song hoàng, khó trách lúc nãy ta cảm thấy kỳ quái, nếu tên này gây phiền phức cho Trương Huyền, tại sao không lao vào trong động thủ, nhất định phải trốn ở cửa, hóa ra là muốn chờ hắn tới làm anh hùng cứu mỹ nhân, hấp dẫn ta chú ý, hừ!
Bình luận truyện