Thiên Đạo Đồ Thư Quán
Chương 62: Thượng Bân tan vỡ
Mỹ nữ đi tới chỗ nào đều thu hút sự chú ý của nam nhân, không ít người vì nàng, cố ý làm ra đủ loại thủ đoạn, chỉ vì muốn nàng nhìn nhiều một chút, loại anh hùng cứu mỹ nhân này chính là kế sách dung tục nhất!
Các loại thủ đoạn, hoặc là đại triển thần uy, hoặc là bị đối phương đánh một trận, sau đó làm cho mình sinh lòng thương hại, bởi vì thương sinh thích...
Ngược lại, bất kể thế nào đều là làm bộ làm tịch, làm người ta sinh chán ghét.
Hiểu rõ điểm này, Trầm Bích Như lui ra khỏi vòng chiến.
Nếu cố ý hành động, vậy thì mặc kệ ngươi, muốn chơi thế nào thì chơi thế đó...
Ầm ầm ầm ầm!
Nhìn thấy kẻ thù đặc biệt đỏ mắt, Diêu Hàn lúc này toàn lực ứng phó, căn bản không lưu tình chút nào, trong thời gian ngắn, Thượng Bân dũng mãnh quả cảm bị đánh da tróc thịt bong lần thứ hai, mặt đầy máu tươi.
Diêu Hàn cũng không dễ chịu, gương mặt như xác ướp của hắn bị máu tươi thẩm thấu.
- Còn giả bộ như thật... tiếp tục...
Trầm Bích Như khoanh tay trước ngực.
- Trầm lão sư, nhanh đi trợ giúp Thượng thiếu gia, hắn sắp không chịu được nữa...
Nhìn thấy Thượng Bân bị đánh, Tào Hùng không nhịn được vội vã tiến lên.
Hắn chỉ là võ giả tứ trọng Bì Cốt cảnh, chênh lệch với người này quá lớn, đi lên cũng là chịu chết, chỉ có thể cầu viện Trầm lão sư trước mắt.
- Ta có thể trợ giúp sao?
Thấy đối phương đi tới, Trầm Bích Như cười gằn.
- Đúng vậy a, ngươi không cứu hắn, Thượng thiếu nhất định sẽ bị đánh chết...-
Không nhìn ra nàng lạnh lùng như vậy, Tào Hùng vội vàng thúc dục.
- Vậy thì tốt, ta đi lên!
Trầm Bích Như bước lên trước.
Hô!
Thấy được nàng tiến tới lần thứ hai, song chưởng của Diêu Hàn đẩy một cái ép Thượng Bân lui hai bước, nhảy ra khỏi vòng chiến:
- Rất tốt, ta ghi nhớ mối thù hôm nay, núi cao sông dài, ân tình của hai vị cho ta, ngày sau ta nhất định báo đáp!
Hiện tại hắn bị thương, đánh với một Trầm Bích Như đã có phần vất vả, hai người gộp lại, cho dù có thể vượt qua nhưng nơi này là Hồng Thiên học viện, chờ thời gian càng dài, phiền phức càng nhiều, vạn nhất đối phương có âm mưu gì, một lúc nữa muốn chạy trốn cũng trốn không thoát.
Vì lẽ đó, do dự một lúc, hắn vẫn quyết đoán rời đi.
Tuy không thể báo thù, đối phương cũng bị mình đánh rất thảm, nhưng mối thù này đã kết, sớm muộn gì cũng sẽ báo thù...
Nói xong, Diêu Hàn xoay người rời đi, thời gian ngắn ngủi liền biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Võ giả lục trọng Ích Huyệt cảnh muốn chạy trốn, cho dù Trầm Bích Như cũng không đuổi kịp.
Lại nói, nàng căn bản không muốn đuổi theo, hàn ý trên mặt càng đậm.
Mình vừa tiến lên, đối phương bỏ chạy, nói rõ cái gì? Rất đơn giản a, trình diễn xong, đương nhiên phải đi...
- Trầm lão sư, không nghĩ tới ngươi tốt với ta như vậy, ta đã hiểu rõ tâm ý của ngươi…
Nhìn thấy Trầm Bích Như lần thứ hai xông lên giải vây giúp hắn, nội tâm Thượng Bân đầy cao hứng, trên gương mặt sưng đỏ cố nặng ra nụ cười, làm ra động tác tự nhân là tuấn tú:
- Kỳ thực, ta cũng yêu ngươi...
Vào lúc đang tức giận, muốn nhìn xem tên này lấy ra thủ đoạn ẩu tả gì hấp dẫn mình, liền nghe nói như thế, Trầm Bích Như kém chút tức điên tại chỗ.
Tâm ý của ta?
Tâm ý của ta là cái quỷ gì!
- Lưu manh!
Trầm Bích Như nghiến răng nghiến lợi.
Bốp!
Tát một cái như trời giáng.
- Ực…?
Lấy hết dũng khí biểu lộ xong, vào lúc cho rằng mỹ nữ sẽ không kìm lòng được nhào vào trong lòng, lúc này cảm thấy gương mặt vô cùng đau đớn, thân thể lảo đảo một cái, va đầu vào cửa sắt, hai mắt Thượng Bân nhìn thấy trời sao, kém chút đã ngất đi tại chỗ.
Ngươi tát ta làm gì?
Ngươi không phải chiến đấu với người khác vì ta sao?
Hắn sắp điên rồi.
Trời ơi, đã xảy ra chuyện gì? Một hồi tốt, một hồi không tốt, một hồi mùa xuân, một hồi mùa đông... Ta trêu ai ghẹo ai...
Kẹt kẹt!Vào lúc Thượng Bân không rõ đang xảy ra chuyện gì, thời điểm nội tâm tan vỡ, lớp học cửa từ từ mở ra, Trương Huyền đi ra, nhìn thấy mọi người liền cau mày:
- Ta đang dạy, cãi nhau thế còn ra thể thống gì?
- Trương Huyền, ngươi tới thật đúng lúc!
Vào lúc nội tâm đang tan vỡ, nhìn thấy hắn đi ra, Thượng Bân phẫn nộ xông tới:
- Tào Hùng lão sư đã đưa ra khiếu nại với học viện, cho rằng ngươi lợi dụng hành vi lừa gạt, bức bách học viên Lưu Dương của hắn trở thành học viên của ngươi! Hiện tại học viện đã phê chuẩn tiến hành tra xét học tâm, khuyên ngươi nhanh chóng dẫn Lưu Dương đi!
- Tra xét học tâm?
Trương Huyền sững sờ, kết hợp trí nhớ của đời trước, nhất thời hiểu ra, hơi cau mày.
- Không sai, hiện tại ta đại biểu phòng giáo vụ thông báo cho ngươi, không đi chính là vi phạm quy củ học viện, tương đương với việc sẽ bị khai trừ!
Thượng Bân cười lạnh.
Hắn đánh không lại Diêu Hàn, hắn không dám nói gì về Trầm nữ thần, chỉ có thể phát tiết lửa giận của mình lên người tên lão sư phế vật.
- Trương Huyền lão sư, đừng đi...
Trầm Bích Như cau mày lên tiếng.
Tuy rằng không biết Thượng Bân muốn làm như vậy có bao nhiêu phần nắm chắc, nhưng khẳng định là mưu kế nhằm vào Trương Huyền, một khi đáp ứng, tra xét học tâm có vấn đề, không cẩn thận mất đi tư cách lão sư là chuyện nhỏ, còn bị khai trừ!
Nhưng nàng chưa nói hết lời liền bị Trương Huyền xua tay cắt ngang:
- Vậy thì tốt, ta đi!
Lúc trước, Lưu Dương thật sự cảm thấy làm học viên của mình có phần oan ức, mà bây giờ, từ lâu đã triệt để tín phục, hiện tại cho dù mình nói hắn nhảy lầu luyện khinh công, sợ rằng hắn sẽ đáp ứng không chút do dự.
Tín nhiệm tới mức này, sợ gì tra xét học tâm?
Nhìn tên này tràn đầy tự tin như thế, đến thời điểm đó ai mất mặt còn chưa biết!
- Ngươi không dám đi, hiện tại ta liền thông báo bảo vệ học viện mang ngươi đi...
Còn tưởng rằng Trương Huyền từ chối, Thượng Bân đang căm phẫn dùng lý lẽ áp bách, đột nhiên phản ứng lại:
- A? Ngươi nói cái gì? Ngươi muốn đi?
Trương Huyền không còn trả lời, cười nhạt, xoay người đi tới trước cửa:
- Lưu Dương, đi theo ta!
- Rõ!
Lưu Dương rời khỏi phòng.
- Chuyện này...
Không nghĩ tới đối phương phối hợp như vậy, gương mặt Thượng Bân ban đầu tràn đầy tự tin lại biến thành do dự.
- Thượng thiếu gia yên tâm đi, Lưu Dương lúc ban đầu đã nói với ta, khẳng định muốn làm học viên của ta, ta chắc chắn!
Tào Hùng hạ thấp giọng.
- Vậy thì tốt!
Nghe được bảo đảm như thế, lúc này Thượng Bân mới gật đầu, nhanh chân đi về phía trước:
- Đi thôi!
- Ngươi...
Thiếu niên đáp ứng nhanh như thế, Trầm Bích Như đầy lo lắng.
Tra xét học tâm, đây là các lão sư không nể mặt mũi nhau mà không có phương thức giải quyết, một khi thất bại, lão sư nào lừa dối sẽ phải chịu trừng phạt rất lớn!
Chuyện như vậy làm sao có thể đáp ứng chứ, làm sao cũng phải chối từ, dùng phương thức nhu hòa giải quyết, bằng không... họa lớn!
- Không có gì!
Biết đối phương lo lắng điều gì, Trương Huyền nở nụ cười nhẹ nhõm, cũng không nhiều lời, nhấc chân đi cùng Thượng Bân về hướng Học Tâm tháp của học viện.
- Cái tên này...
Thấy thiếu niên không hề nghe lời khuyên của nàng, Trầm Bích Như vừa vội vừa tức.
Là một đại mỹ nữ, lời của mình nói ra, người khác đều hưng phấn tiếp thu, cái tên này thì ngược lại, không những không nghe, còn trực tiếp bỏ qua, không phải hắn muốn chết sao?
Phải biết gia gia Thượng Bân là chủ nhiệm phòng giáo vụ, hắn dám làm như vậy, khẳng định là cái bẫy chờ ngươi vào tròng...
- Muốn tự mình tìm xui xẻo, đáng đời!
Tức giận giậm chân một cái, nhưng do dự chốc lát, Trầm Bích Như vẫn nhấc chân đi theo.
Đối với Trương Huyền, nàng chỉ có hiếu kỳ, chưa nói yêu thích hay không, nhưng Thượng Bân đối xử với hắn như vậy khẳng định là bởi vì nàng mà ra, bất kể nói thế nào cũng không thể khoanh tay đứng nhìn!
Các loại thủ đoạn, hoặc là đại triển thần uy, hoặc là bị đối phương đánh một trận, sau đó làm cho mình sinh lòng thương hại, bởi vì thương sinh thích...
Ngược lại, bất kể thế nào đều là làm bộ làm tịch, làm người ta sinh chán ghét.
Hiểu rõ điểm này, Trầm Bích Như lui ra khỏi vòng chiến.
Nếu cố ý hành động, vậy thì mặc kệ ngươi, muốn chơi thế nào thì chơi thế đó...
Ầm ầm ầm ầm!
Nhìn thấy kẻ thù đặc biệt đỏ mắt, Diêu Hàn lúc này toàn lực ứng phó, căn bản không lưu tình chút nào, trong thời gian ngắn, Thượng Bân dũng mãnh quả cảm bị đánh da tróc thịt bong lần thứ hai, mặt đầy máu tươi.
Diêu Hàn cũng không dễ chịu, gương mặt như xác ướp của hắn bị máu tươi thẩm thấu.
- Còn giả bộ như thật... tiếp tục...
Trầm Bích Như khoanh tay trước ngực.
- Trầm lão sư, nhanh đi trợ giúp Thượng thiếu gia, hắn sắp không chịu được nữa...
Nhìn thấy Thượng Bân bị đánh, Tào Hùng không nhịn được vội vã tiến lên.
Hắn chỉ là võ giả tứ trọng Bì Cốt cảnh, chênh lệch với người này quá lớn, đi lên cũng là chịu chết, chỉ có thể cầu viện Trầm lão sư trước mắt.
- Ta có thể trợ giúp sao?
Thấy đối phương đi tới, Trầm Bích Như cười gằn.
- Đúng vậy a, ngươi không cứu hắn, Thượng thiếu nhất định sẽ bị đánh chết...-
Không nhìn ra nàng lạnh lùng như vậy, Tào Hùng vội vàng thúc dục.
- Vậy thì tốt, ta đi lên!
Trầm Bích Như bước lên trước.
Hô!
Thấy được nàng tiến tới lần thứ hai, song chưởng của Diêu Hàn đẩy một cái ép Thượng Bân lui hai bước, nhảy ra khỏi vòng chiến:
- Rất tốt, ta ghi nhớ mối thù hôm nay, núi cao sông dài, ân tình của hai vị cho ta, ngày sau ta nhất định báo đáp!
Hiện tại hắn bị thương, đánh với một Trầm Bích Như đã có phần vất vả, hai người gộp lại, cho dù có thể vượt qua nhưng nơi này là Hồng Thiên học viện, chờ thời gian càng dài, phiền phức càng nhiều, vạn nhất đối phương có âm mưu gì, một lúc nữa muốn chạy trốn cũng trốn không thoát.
Vì lẽ đó, do dự một lúc, hắn vẫn quyết đoán rời đi.
Tuy không thể báo thù, đối phương cũng bị mình đánh rất thảm, nhưng mối thù này đã kết, sớm muộn gì cũng sẽ báo thù...
Nói xong, Diêu Hàn xoay người rời đi, thời gian ngắn ngủi liền biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Võ giả lục trọng Ích Huyệt cảnh muốn chạy trốn, cho dù Trầm Bích Như cũng không đuổi kịp.
Lại nói, nàng căn bản không muốn đuổi theo, hàn ý trên mặt càng đậm.
Mình vừa tiến lên, đối phương bỏ chạy, nói rõ cái gì? Rất đơn giản a, trình diễn xong, đương nhiên phải đi...
- Trầm lão sư, không nghĩ tới ngươi tốt với ta như vậy, ta đã hiểu rõ tâm ý của ngươi…
Nhìn thấy Trầm Bích Như lần thứ hai xông lên giải vây giúp hắn, nội tâm Thượng Bân đầy cao hứng, trên gương mặt sưng đỏ cố nặng ra nụ cười, làm ra động tác tự nhân là tuấn tú:
- Kỳ thực, ta cũng yêu ngươi...
Vào lúc đang tức giận, muốn nhìn xem tên này lấy ra thủ đoạn ẩu tả gì hấp dẫn mình, liền nghe nói như thế, Trầm Bích Như kém chút tức điên tại chỗ.
Tâm ý của ta?
Tâm ý của ta là cái quỷ gì!
- Lưu manh!
Trầm Bích Như nghiến răng nghiến lợi.
Bốp!
Tát một cái như trời giáng.
- Ực…?
Lấy hết dũng khí biểu lộ xong, vào lúc cho rằng mỹ nữ sẽ không kìm lòng được nhào vào trong lòng, lúc này cảm thấy gương mặt vô cùng đau đớn, thân thể lảo đảo một cái, va đầu vào cửa sắt, hai mắt Thượng Bân nhìn thấy trời sao, kém chút đã ngất đi tại chỗ.
Ngươi tát ta làm gì?
Ngươi không phải chiến đấu với người khác vì ta sao?
Hắn sắp điên rồi.
Trời ơi, đã xảy ra chuyện gì? Một hồi tốt, một hồi không tốt, một hồi mùa xuân, một hồi mùa đông... Ta trêu ai ghẹo ai...
Kẹt kẹt!Vào lúc Thượng Bân không rõ đang xảy ra chuyện gì, thời điểm nội tâm tan vỡ, lớp học cửa từ từ mở ra, Trương Huyền đi ra, nhìn thấy mọi người liền cau mày:
- Ta đang dạy, cãi nhau thế còn ra thể thống gì?
- Trương Huyền, ngươi tới thật đúng lúc!
Vào lúc nội tâm đang tan vỡ, nhìn thấy hắn đi ra, Thượng Bân phẫn nộ xông tới:
- Tào Hùng lão sư đã đưa ra khiếu nại với học viện, cho rằng ngươi lợi dụng hành vi lừa gạt, bức bách học viên Lưu Dương của hắn trở thành học viên của ngươi! Hiện tại học viện đã phê chuẩn tiến hành tra xét học tâm, khuyên ngươi nhanh chóng dẫn Lưu Dương đi!
- Tra xét học tâm?
Trương Huyền sững sờ, kết hợp trí nhớ của đời trước, nhất thời hiểu ra, hơi cau mày.
- Không sai, hiện tại ta đại biểu phòng giáo vụ thông báo cho ngươi, không đi chính là vi phạm quy củ học viện, tương đương với việc sẽ bị khai trừ!
Thượng Bân cười lạnh.
Hắn đánh không lại Diêu Hàn, hắn không dám nói gì về Trầm nữ thần, chỉ có thể phát tiết lửa giận của mình lên người tên lão sư phế vật.
- Trương Huyền lão sư, đừng đi...
Trầm Bích Như cau mày lên tiếng.
Tuy rằng không biết Thượng Bân muốn làm như vậy có bao nhiêu phần nắm chắc, nhưng khẳng định là mưu kế nhằm vào Trương Huyền, một khi đáp ứng, tra xét học tâm có vấn đề, không cẩn thận mất đi tư cách lão sư là chuyện nhỏ, còn bị khai trừ!
Nhưng nàng chưa nói hết lời liền bị Trương Huyền xua tay cắt ngang:
- Vậy thì tốt, ta đi!
Lúc trước, Lưu Dương thật sự cảm thấy làm học viên của mình có phần oan ức, mà bây giờ, từ lâu đã triệt để tín phục, hiện tại cho dù mình nói hắn nhảy lầu luyện khinh công, sợ rằng hắn sẽ đáp ứng không chút do dự.
Tín nhiệm tới mức này, sợ gì tra xét học tâm?
Nhìn tên này tràn đầy tự tin như thế, đến thời điểm đó ai mất mặt còn chưa biết!
- Ngươi không dám đi, hiện tại ta liền thông báo bảo vệ học viện mang ngươi đi...
Còn tưởng rằng Trương Huyền từ chối, Thượng Bân đang căm phẫn dùng lý lẽ áp bách, đột nhiên phản ứng lại:
- A? Ngươi nói cái gì? Ngươi muốn đi?
Trương Huyền không còn trả lời, cười nhạt, xoay người đi tới trước cửa:
- Lưu Dương, đi theo ta!
- Rõ!
Lưu Dương rời khỏi phòng.
- Chuyện này...
Không nghĩ tới đối phương phối hợp như vậy, gương mặt Thượng Bân ban đầu tràn đầy tự tin lại biến thành do dự.
- Thượng thiếu gia yên tâm đi, Lưu Dương lúc ban đầu đã nói với ta, khẳng định muốn làm học viên của ta, ta chắc chắn!
Tào Hùng hạ thấp giọng.
- Vậy thì tốt!
Nghe được bảo đảm như thế, lúc này Thượng Bân mới gật đầu, nhanh chân đi về phía trước:
- Đi thôi!
- Ngươi...
Thiếu niên đáp ứng nhanh như thế, Trầm Bích Như đầy lo lắng.
Tra xét học tâm, đây là các lão sư không nể mặt mũi nhau mà không có phương thức giải quyết, một khi thất bại, lão sư nào lừa dối sẽ phải chịu trừng phạt rất lớn!
Chuyện như vậy làm sao có thể đáp ứng chứ, làm sao cũng phải chối từ, dùng phương thức nhu hòa giải quyết, bằng không... họa lớn!
- Không có gì!
Biết đối phương lo lắng điều gì, Trương Huyền nở nụ cười nhẹ nhõm, cũng không nhiều lời, nhấc chân đi cùng Thượng Bân về hướng Học Tâm tháp của học viện.
- Cái tên này...
Thấy thiếu niên không hề nghe lời khuyên của nàng, Trầm Bích Như vừa vội vừa tức.
Là một đại mỹ nữ, lời của mình nói ra, người khác đều hưng phấn tiếp thu, cái tên này thì ngược lại, không những không nghe, còn trực tiếp bỏ qua, không phải hắn muốn chết sao?
Phải biết gia gia Thượng Bân là chủ nhiệm phòng giáo vụ, hắn dám làm như vậy, khẳng định là cái bẫy chờ ngươi vào tròng...
- Muốn tự mình tìm xui xẻo, đáng đời!
Tức giận giậm chân một cái, nhưng do dự chốc lát, Trầm Bích Như vẫn nhấc chân đi theo.
Đối với Trương Huyền, nàng chỉ có hiếu kỳ, chưa nói yêu thích hay không, nhưng Thượng Bân đối xử với hắn như vậy khẳng định là bởi vì nàng mà ra, bất kể nói thế nào cũng không thể khoanh tay đứng nhìn!
Bình luận truyện