Thiên Đế Bất Tử

Chương 50



Cố Trình Thành  thấy vậy, ánh mắt càng ngày càng lạnh lùng, sát ý điên cuồng hội tụ, khi sát ý tập trung đến cực điểm, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, trịnh trọng nói: "Chu Đồng, ai cho ngươi can đảm, dám ra tay với tỷ tỷ ta?”  

Nói xong, khí tức của Cố Trình Thành hoàn toàn bùng nổ, hắn gập chân tăng tốc, lập tức lao về phía Chu Đồng: "Có một số người, chỉ cần ngươi động tới thì coi như ngươi đã chết!"  

“Haha, ngươi cũng xứng sao!”  

Chu Đồng cười lớn, tay phải nắm chặt thành quyền, âm thanh như xé toạc không gian vang lên, sau đó đánh mạnh về phía Cố Trình Thành.  

Ầm!  

Hai bên giao chiến, giây tiếp theo, hai tay của Chu Đồng bị vặn vẹo, vẻ mặt khinh thường trên mặt lập tức cứng đờ...  

“Cút!”  

Ầm!  

Chu Đồng bay lên, biến thành một luồng ánh sáng đâm vào Đường Vô Kỷ đứng sau.  

Sắc mặt Đường Vô Kỷ có chút thay đổi, toàn thân dồn lực, đưa hai tay đỡ lấy Chu Đồng.  

Bụp!  

Dưới cái nhìn sửng sốt của mọi người, hai tay của Đường Vô Kỷ bị hất mạnh về phía sau, sau đó bị Chu Đồng đâm vào bay ra xa, hai người đập vào bậc đá phía xa.  

Ầm!  

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên đến mức mắt chữ A miệng chữ O!

Cổ Trình Thành đứng tại chỗ, khí thế trên người trở nên cực kỳ khủng bố.   

Tay phải hắn ra một chiêu, thương Ngân Long tức khắc nắm trong tay. Tay trái chỉ vào những kẻ hỗ trợ của Chu Đồng và Đường Vô Kỷ, cùng với Đường Vô Kỷ và Chu Đồng đã ngã xuống đất, hắn nói với bốn người: “Các ngươi cùng lên đi!”  

Kiêu ngạo!  

Sắc mặt của Đường Vô Kỷ và Chu Đồng lập tức trở nên cực kỳ khó coi, hai người từ từ đứng lên khỏi mặt đất, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Cổ Trình Thành.   

"Sở Vân Mặc, ngươi là cái thá gì, ngươi mà cũng xứng khinh thường ta!"   

Chu Đồng gầm lên, tung người nhảy lên, sau lưng xuất hiện một chiếc chuông khổng lồ.  

Tuyệt phẩm võ hồn - chuông Đông Hoàng!   

“Ngươi đi chết cho ta! Kỹ năng võ hồn, Điệp Âm Bách Phá!”   

Boong, boong, boong!   

Sóng âm vô tận từ bốn phương tám hướng ập tới, hoá thành lưỡi đao sắc bén chém về phía Cổ Trình Thành.   

Đám người Đường Vô Kỷ thấy thế thì vội vàng lui về phía sau, đương nhiên bọn họ sẽ không hợp lực đối phó Cổ Trình Thành mặc dù sức lực của Cổ Trình Thành mạnh mẽ đến kinh người.  

Cổ Trình Thành lãnh đạm nhìn đến sóng âm đang đánh tới, trường thương chĩa xéo xuống đất, hướng về phía của Chu Đồng.  

Sóng âm cuồn cuộn, không ngừng đánh vào thân hình của Cổ Trình Thành, nhưng Cổ Trình Thành đã khởi động nguyên lực tạo thành vòng bảo hộ ở chung quanh thân mình, không ngừng triệt tiêu công kích của sóng âm.   

Rầm rầm rầm!  

Một bước, hai bước, mười bước…  

Cổ Trình Thành làm lơ sóng âm hung mãnh, bước chân chậm rãi mà kiên định, thản nhiên hệt như một vị vương giả.   

Dù ngươi có gột rửa vạn vật thì ta vẫn không sợ! loại cảm giác áp bách này khiến cho mọi người ở bên ngoài cũng bị chấn động.  

"Sao có thể, hắn lại dựa vào vòng bảo hộ của nguyên lực để trực tiếp chặn lại công kích của sóng âm, cái này... đây chính là kỹ năng võ hồn của hắn!"  

"Hắn có bao nhiêu nguyên lực? Chưa thấy ai sử dụng nguyên lực như thế cả, trời ạ, đây, đây là Sở Vân Mặc sao!"   

"Là ảo giác…"   

Vô số tu sĩ nuốt nước bọt, nếu như Cổ Trình Thành tấn công, nếu Cổ Trình Thành mượn võ hồn để trấn áp, nếu Cổ Trình Thành dùng kỹ năng võ hồn ngăn cản, bọn họ cũng sẽ không thấy kinh ngạc như vậy.  

Hắn chỉ dựa vào vòng bảo hộ bằng nguyên lực này, chuyện này... rõ ràng đây là thực lực hoàn toàn áp đảo mà, Chu Đồng bị Sở Vân Mặc áp đảo?   

Ầm ầm ầm!  

Cổ Trình Thành vẫn bước đến, tốc độ không nhanh không chậm, giống như ở chung quanh vốn không hề có sóng âm.   

"Nghe nói ngươi vẫn luôn ở đây chờ ta đánh ngươi rụng răng đầy đất!"   

Cổ Trình Thành nhẹ nhàng nói, mà giọng hắn càng bình thản thì lại càng có áp lực khiến người ta sởn tóc gáy.   

“Sao có thể! Cho dù có là Cương Thể sơ kỳ thì cũng phải né tránh sóng âm của ta, thế mà ngươi chỉ dựa vào vòng bảo hộ bằng nguyên lực để chặn lại, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra.”   

“Chỉ thế này?” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện