Thiên Đường Có Em

Chương 230



Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Nghiên Ca sững sờ nhìn người đàn ông ấy bước xuống xe, tim đập loạn xạ, không biết phải làm sao.
Lục Thiếu Nhiên thì 3lại càng hoảng hốt, hoàn toàn quên luôn phản ứng khi thấy Lục Lăng Nghiệp – người đáng lý
không nên xuất hiện ở đây. Yến Thấ1t dùng ánh mắt không chút thân thiện mà đánh giá Simon, rồi lại nhìn sang
đứa bé trong lòng anh ta, lắc đầu thở dài.
Có cả con luôn rồi, lớn chuyện thật rồi!
Lục Lăng Nghiệp vững vàng cất bước, khí thế bừng bừng đi đến trước mặt Ngh3iên Ca.
Bộ vest trên người anh sạch tinh tươm không vương một hạt bụi, cổ áo sơ mi màu đen hơi mở, dáng người cao rá8o
đứng yên nhìn chằm chằm vào Nghiên Ca, khuôn mặt điển trai toát lên sự lạnh lùng nghiêm nghị, đôi môi mỏng
mím thành một đường thẳng!
“Season, hai người biết nhau à?”
Simon ôm chặt Sơ Bảo vào lòng, mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông trông rất nguy hiểm này, kéo tay hỏi
Nghiên Ca.
Nghiên Ca run rẩy, biểu cảm trên gương mặt thì lại thay đổi liên tục, không dám nhìn vào đôi mắt tối tăm lạnh lẽo
của chú Út.
Simon túm lấy cổ tay của Nghiên Ca. Lục lăng Nghiệp lạnh mặt, ánh mắt sắc bén khiến Simon phải khiếp đảm.
Anh ta bất giác buông tay ra, cau mày nhìn chằm chằm vào Lục Lăng Nghiệp: “Who are you?” Simon hỏi bằng
tiếng Anh nhưng Lục Lăng Nghiệp lại làm như không nghe thấy, thu hồi tầm mắt, không nhìn anh ta nữa.
Mặt Nghiên Ca trắng bệch, trong lòng hoảng loạn vô cùng. Rốt cuộc vẫn bị phát hiện. “Chú Út này…”
Lục Thiếu Nhiên bức bối nhìn Lục Lăng Nghiệp, muốn giải thích giúp Nghiên Ca đôi câu nhưng vừa bắt gặp cái
nhìn lạnh lùng của Lục Lăng Nghiệp, anh đã sợ rụt cả cổ.
“Lục lão đại, bọn tôi vào nhà trước, hai người tiếp tục đi!”
Giữa bầu không khí vừa lúng túng vừa nặng nề, Cố Hân Minh lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng có phần đáng sợ này.
Anh ta dùng tiếng Anh lưu loát chào hỏi Simon và Lục Thiếu Nhiên, vừa đi được hai bước thì Sơ Bảo đã nhỏ giọng
hỏi: “Bố nuôi ơi, chú đó là ai vậy ạ?”
Tim gan phèo phổi của Lục Thiếu Nhiên co rút mãnh liệt, không thèm nghĩ ngợi gì mà đáp: “Ông trẻ của con đấy!”
Sơ Bảo tựa vào vai Simon nhìn vẻ mặt đáng sợ của Lục Lăng Nghiệp, nói một câu đầy ngây thơ: “Con đã gặp ông
trẻ bao giờ chưa ạ? Sao con thấy ông quen lắm!”


Lục Thiếu Nhiên không đáp lời, vì anh không biết phải nói gì nữa.
Khoảnh khắc này, anh có thể cảm nhận rõ ràng tầng tầng lớp lớp mây đen đang phủ kín đầu mình. Nhìn sắc mặt
của chú Út là biết!
Thế này tức là sao, là bình yên trước cơn bão đấy!
Simon bị Lục Thiếu Nhiên và Cố Hân Minh kéo vào nhà, trên khuôn mặt anh tuấn ngập một màu bất mãn.
Lục Thiếu Nhiên dựa vào tay vịn của sofa, mắt nhìn chằm chằm vào Cổ Hân Minh: “Đến lúc nào vậy?”
“Vừa nãy!”
“Sao đột ngột thế, chưa kịp chuẩn bị tâm lý gì cả!”
Yến Thất nghiêm mặt, lườm Lục Thiếu Nhiên: “Anh rảnh quá rồi đấy! Tự dưng anh lại đăng lên khoảnh khắc làm
cái gì hả! Đi Paris với Nghiên Ca, nếu anh không muốn gặp chuyện thì ít ra cũng phải báo một tiếng chử, giờ thì
hay rồi, chuyện đã đến nước này rồi, để em xem anh thu dọn bằng cách nào!”
Lục Thiếu Nhiên tức tổi cau mày: “Chuyện này sao có thể trách anh được, bọn em chẳng nói chẳng rằng đùng một
cái xuất hiện ở đây, thể mà còn dám nói anh à?”
“Lục Thiếu Nhiên, đứa bé này… cậu giải thích sao đây?”
Cổ Hân Minh cắt ngang màn đấu võ mồm của Lục Thiếu Nhiên và Yến Thất, chuyển sang nhìn chằm chằm vào
khuôn mặt của Sơ Báo.
Một đứa bé quá khôi ngô, nhìn thì đúng là có vài nét giống Lục Thiếu Nhiên.
Cái tên này… giá gay à?
Lục Thiếu Nhiên thấy Cố Hân Minh đang nhìn Sơ Bảo bằng ánh mắt dò xét thì bèn nói: “Con trai tôi!”
“Đệch! Anh đừng có bốc phét, anh có dám chắc là anh sinh được con không?”
Yến Thất không kìm được mà chửi thề, trao cho Lục Thiếu Nhiên một cái nhìn chế nhạo.
Simon ngồi cạnh nghe họ nói chuyện với nhau bằng tiếng Trung, vẻ nghi hoặc trên mặt lại càng đậm thêm. Sơ Bảo
ngoan ngoãn ngồi trong lòng anh ta, nghe hiểu được sơ sơ, bèn nói với Yến Thất: “Chị ơi, chị dữ quá à!”
Giọng nói non nớt vừa vang lên thì vẻ mặt nghiêm nghị của Yến Thất lập tức thay đổi: “Cục cưng, để chị ôm em
nhé, có được không?”
Sơ Bảo gật đầu: “Được ạ.”
Sơ Bảo chẳng hề sợ hãi gì mà chui ra khỏi lòng Simon, chạy đến trước mặt Yến Thất rồi nhào vào lòng cô.
Vừa chạm vào cơ thể mềm mềm đáng yêu của Sơ Bảo, Yến Thất đã cười cong cả mắt: “Ôi trời đất ơi, đáng yêu quá
đi mất!” “Chị ơi, hình như ông trẻ ở ngoài kia đang giận lắm, mẹ đã làm gì sai hả chị?”


Yến Thất sửng sốt: “Mẹ?”
Sơ Bảo gật đầu: “Vâng ạ! Mẹ của em chính là người mà chị gọi là Nghiên Ca yêu dấu đó!”
Yến Thất quay sang nhìn Cố Hân Minh, trong mắt hai người đều xẹt qua sẻ kinh ngạc.


Một đứa bé cực kỳ thông minh!
Và lại, có thể nghe ra được tiếng Trung của Sơ Bảo có vẻ không được lưu loát cho lắm, ngữ điệu còn trúc trắc, nhưng cậu bé lại vẫn
nhớ được cách Yến Thất gọi Nghiên Ca ban nãy.
“Cục cưng, năm nay cháu được mấy tuổi rồi?”
Cố Hân Minh từ một đầu sofa đi tới trước mặt Sơ Bảo, cố gắng giãn cơ mặt để mình trong thân thiện dễ gần hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện