Thiên Giới Hoàng Hậu
Chương 128-2
Nhưng mà nam tử ngồi ở trên cao vẫn cười đến mềm mại đáng yêu như trước, căn bản chẳng tỏ vẻ gì, chẳng lẽ là do mình quá nhạy cảm sao, Cơ Tuyết dùng sức lắc đầu, nghiêm túc mở miệng.
“Được, nếu hoàng phu nương nương đã nói thế, như vậy để bản thái nữ nhìn xem hoàng phu nương nương có chỗ nào lợi hại?”
Cơ tuyết đột nhiên tỉnh táo lại, tức giận cùng loại người âm hiểm tiểu này thật không đáng, nếu như mình tức giận, nói không chừng hắn còn ở một bên cao hứng nữa chứ?
“Ân, ta mệt mỏi, khuya hôm nay ngươi đến phòng của ta đi, chúng ta hảo hảo lập kế hoạch một chút xem kế tiếp làm sao mà đánh trận này.”
Hoa Văn Bác tiếng nói vừa dứt, Cơ Tuyết nhíu mày, rất nhanh mở miệng: “Vì sao phải đến phòng ngươi, chúng ta có thể ở tại phòng khách chủ doanh cùng nhau thương nghị hướng đi kế tiếp, còn có thêm Ngọc đại tướng quân cùng các võ tướng của nàng sẽ cùng nhau nghĩ ra phương án được không?”
Đối với sự chất vấn của Cơ Tuyết, Hoa Văn Bác làm như không nghe thấy, thân hình từ trên cao đi xuống, thanh âm nhàn nhạt vang lên: “Ngọc tướng quân, bản cung nên ở chỗ nào nghỉ ngơi đây?”
Ngọc Kiều vừa nghe thấy, liền sợ hãi mở miệng: “Xin hoàng phu nương nương theo mạt tướng ra phía sau.”
“Tốt” Hoa Văn Bác lạnh lùng lên tiếng, lúc đi qua người Cơ Tuyết, thân thể của hắn dán qua người nàng rồi nhẹ nhàng mở miệng: “Không đến phiên ngươi làm bậy, bởi vì trận chiến này là chuyện của ngươi, không là chuyện của ta.”
Nói xong liền lặng yên rời đi, trong xoang mũi Cơ Tuyết đầy mùi thơm nồng nặc của hoa ngọc lan.
Buổi tối, Cơ Tuyết ở trong phòng, nàng trằn trọc đi lòng vòng, không biết có nên đi đến phòng của Hoa Văn Bác hay không, người nam nhân kia mưu kế thâm sâu, trong lòng nàng biết rất rõ ràng, thế nhưng nếu như không đi, e là nam nhân này sẽ không giúp đỡ các nàng, ý tứ trong lời nói của hắn rất rõ ràng, hơn nữa điều quan trọng nhất là nàng cũng không phải nữ nhin chân chính của hoàng tộc, tuy rằng nữ nhân kia đã bị nàng trừ đi, thế nhưng nàng tin, người nam nhân này nhất định còn có chứng cứ khác.
Cuối cùng Cơ Tuyết cắn răng một cái, quay đầu đi ra ngoài, bên ngoài hai người thủ hạ đang đứng thẳng, cung kính mở miệng: “Tham kiến thái nữ điện hạ.”
“Ân, theo bản thái nữ đi thỉnh an hoàng phu nương nương” Cơ Tuyết trong lòng tính toán, tự mình mang theo hai người thủ hạ, hắn sẽ không đến mức làm ra chuyện mất đi thân phận của hắn.
Một nhóm ba người đi về phía sau quân cơ đại doanh, tiểu viện của hoàng phu nương nương cách chỗ ở Cơ Tuyết không xa, bởi vì hai người bọn họ đều mang thân phận tôn quý, nên chỗ ở tốt nhất tại trần đường quan, liền đem cho hai người bọn họ ở.
Dưới hành lang đang đứng thẳng hai nam tử diện vô biểu tình, chính là thủ hạ của Hoa Văn Bác, vừa nhìn thấy Cơ Tuyết qua đây, họ liền cung kính kêu một tiếng: “Thái nữ điện hạ, chủ tử đang đợi ngươi?”
Cơ tuyết hơi gật đầu một cái, đi vào, hai hộ vệ phía sau, cùng nàng đi vào, ai ngờ thủ hạ của Hoa Văn Bác đưa tay lên ngăn hai người hộ vệ kia lại, lạnh lùng lên tiếng: “Chủ tử có lệnh, ngoại trừ thái nữ, bất kỳ người nào cũng không cho phép tiến vào phòng ngủ.”
Cơ Tuyết ngẩn ra, không nghĩ tới thủ hạ của nàng ngay cả gian phòng cũng không vào được, vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ nàng thực sự phải đưa tới cửa sao?
Dựa theo đạo lý mà nói. Hoa Văn Bác lớn lên xinh đẹp như thiên tiên, nữ nhân đều xem hắn là đối tượng, mà nàng là Đan Phượng hoàng thái nữ, trong phủ nam thị đông đảo, dù cho Hoa Văn Bác có ý tứ kia, thì xem như sủng hạnh một nam sủng, cũng không phải chuyện gì đáng ngại lắm, chẳng qua Cơ Tuyết rất sợ hãi người nam nhân bên trong phòng, hơn nữa hắn là hạng người gì, nàng làm sao mà không biết chứ, chỉ sợ hắn đang muốn khống chế nàng, chứ không phải nàng khống chế hắn.
Thế nhưng lúc này tiến vào cũng không được, đi ra cũng không phải, Cơ Tuyết đang ở thế khó xử, thì trong phòng vang lên một đạo thanh âm nhẹ nhàng mềm mại: “Vào đi.”
Câu nói này đã không được phép nàng lui nữa rồi, chỉ mong nam nhân kia không có sắc tâm quá, chỉ là tự mình suy nghĩ nhiều thôi, hoặc hắn chỉ là muốn khiêu khích nàng, cũng không có trực tiếp muốn nàng, bởi vì hắn nào dám phản bội nữ hoàng.
Nữ hoàng là một người tàn nhẫn, nếu như phát hiện hắn phản bội nàng, chỉ sợ hắn không có ngày tháng tốt đẹp.
Cơ tuyết tự cho mình một liều thuốc an thần, rồi chậm rãi xoay người đi vào bên trong.
Vòng qua bình phong ngọc lưu ly khắc hoa, liền nhìn thấy một cái giường lớn chạm trỗ, lúc này bên trong dưới ánh đèn mờ nhạt, trong không gian ấm áp, một mảnh mông lung, trên giường lớn một nam tử bạch sắc sa y (y phục màu trắng tơ tằm) đang nằm nghiêng người, như yêu ma quỷ mỵ, đôi mắt câu hồn sâu thẳm yếu ớt thật như một hồ nước, làm cho người ta không tự chủ được hãm sâu trong đó, cơ tuyết lui ra phía sau một bước, khẩn trương bất an nuốt một ngụm nước bọt, nam nhân này con ngươi ánh sáng nóng cháy được coi như một đoàn hỏa, tựa hồ tượng sinh sôi bốc cháy lên nàng đến.
“Hoàng phu nương nương cho gọi bản thái nữ qua đây, vì sao còn mặc trang phục này?”
Nam tử nằm ở trên giường, nở nụ cười xinh đẹp, vươn dài tay trắng nõn thon dài, thở ra một tiếng, rồi chậm rãi nói: “Tuyết nhi, qua đây đi, để cho bản cung hảo hảo sủng hạnh ngươi.”
Thanh âm cực kỳ mị hoặc, mang theo một cổ ma lực, làm cho Cơ Tuyết tim đập loạn xạ, từ từ đi qua đó, tuy rằng trong lòng nàng hiểu không nên là như thế này, thế nhưng thân thể lại như khống chế được cứ đi tới bên giường lớn.
Cơ Tuyết dùng một tia lý trí còn lại để khống chế bản thân mình, thì thào nói nhỏ: “Hoàng phu nương nương, không nên như vậy, ngươi không nên phản bội mẫu hoàng bệ hạ.”
Đáng tiếc người trên giường thân hình khẽ động một cái, thì thân thể của nàng đã hung hăng bị ném lên giường lớn, tiếp theo thân thể hắn đè ép xuống, làm thân hình Cơ Tuyết một trận run rẩy, nội tâm run lên vài cái, đã phân không rõ nguyên nhân lúc này nữa, tựa hồ trước đây chưa từng có người nam nhân nào đối đãi qua với nàng như vậy, họ đều là cái loại này nhu nhu thuận thuận, mà người nam nhân này thì ngược lại, mang đến cho nàng cảm thụ hoàn toàn khác.
Đại não hỗn loạn, phiêu du di động, toàn bộ thân thể như con thú nhỏ ngủ say, mặc cho nam nhân này muốn làm gì thì làm, đôi môi lạnh mỏng của hắn trực tiếp đặt lên môi của nàng, gây cho nàng một cảm xúc chưa bao giờ thể nghiệm, ngón tay nhẹ đẩy y phục trên người nàng ra, vuốt ve từng tất da thịt trong đó, con ngươi đầy nóng bỏng, bàn tay đẹp đẽ như xà mặc vân quá hải, trêu chọc chỗ tình dục dã tính nhất, làm nàng không ngừng run rẩy vặn vẹo, giờ khắc này, nàng tựa hồ đã quên mất chiến sự của Trần Đường Quan, đã quên luôn mẫu hoàng trong hoàng cung, cũng quên luôn người nam nhân này lòng dạ độc ác và đầy dã tâm, nàng chỉ nguyện hóa thành một dòng nước, chìm đắm trong bể dục này.
Tuy rằng nàng đã trải qua vô số chuyện tình ái, nhưng chưa từng có lần nào như lần này, làm cho nàng phá tan tất cả gò bó, muốn hò hét thét lên, khi thân thể tinh tráng của nam tử dán lên thân thể mềm mại như không có xương của nàng, lúc cả thân thể bị hắn xỏ xuyên qua tiến vào, hai người đều đồng thời hừ nhẹ một tiếng.
Người trước thì thoải mái đến muốn thét chói tai, chưa bao giờ có được cao trào phiêu phiêu dục tiên như vậy.
Người sau thì có một loại bị kích thích vì dồn chặt, không khỏi cảm thán, rốt cuộc thân thể tuổi trẻ vẫn tốt hơn, cảm thụ hoàn toàn bất đồng so với cái lão bà kia, làm cho tim của hắn đập như trống canh, bị sóng tình triều đánh sâu vào cảm quan cùng hưởng thụ.
Giường lớn khắc hoa, đung đưa, ngọn đèn chập chờn, một mảnh mờ ảo ái muội.
Đêm khuya chìm xuống, chậm rãi làm cho hai người mềm yếu co quắp ở trên giường lớn, lúc này Cơ Tuyết đã thanh tỉnh lại, nàng mới vừa rồi là bị hắn khống chế, nhất thời tức giận, vung một tay lên hướng phía Hoa Văn Bác đánh, Hoa Văn Bác rất nhanh vươn một tay ra, nắm thật chặt tay nàng, thanh âm lãnh mị vang lên.
“Ngươi nổi điên cái gì?”
“Ngươi dám mê hoặc ý chí của ta” nàng đang phát giận, Hoa Văn Bác xì một tiếng nở nụ cười, nhàn nhạt mở miệng: “Ta cũng không có hạ cổ với ngươi, chẳng qua ý chí của ngươi không đủ kiên định mà thôi, không, phải nói là ngươi vẫn một mực muốn ta, bằng không sẽ không nhanh chóng bò lên giường của ta, hơn nữa trước đây ngươi thích Vô Tình, chẳng qua là tìm thế thân thôi, bởi vì ngươi len lén thích ta, nên khi lần đầu tiên nhìn thấy Vô Tình, người liền muốn nạp hắn vì chính phu.”
Hoa Văn Bác tự tin mở miệng, Cơ Tuyết tức giận đến mặt biến sắc, nam nhân vô sỉ này, được tiện nghi mà còn khoe mẽ, cái gì mà nàng đã sớm thích hắn, nàng lúc nào mà nghĩ tới hắn chứ, hắn là hoàng phu Đan Phượng quốc, hơn nữa vừa già vừa lớn tuổi, nàng có ham muốn người nào thì cũng không ham muốn hắn.
“Ngươi là tên vô sỉ.”
Cơ tuyết phẫn nộ xoay mình rút ra tay, phẫn hận trừng mắt nhìn nam tử đang nằm trên giường, mặc dù y phục vẫn chưa mặc, nhưng tư thế lại rất hoàn mỹ, vóc người thon dài, tinh tráng ưu nhã như trúc, lúc này ở hông của hắn chỉ che một khối lụa mỏng, gợi cảm xinh đẹp đến nói không nên lời.
“Thế nào? Ta còn so với nam sủng của ngươi được không?”
Ánh sáng nhiều màu lưu chuyển trong đôi mắt đẹp của Hoa Văn Bác, hắn cười như không cười mở miệng.
Tuyệt đối không hề tức giận, chỉ khi hắn hưởng thụ trên cơn thể trẻ tuổi, mới có thể cảm nhận được khí khái nam tử của mình, bấy lâu nay hắn luôn đè nén linh hồn, bây giờ đã có thể phóng thích, vì thế ở trên giường lớn sinh long hoạt hổ như một người khác, hoàn toàn bất đồng với Hoa Văn Bác ở trước mặt nữ hoàng, lúc ở trên giường với nữ hoàng giường, hắn vẫn nhu thuận, mặc cho nữ nhân kia đối với hắn sủng hạnh, mà nữ nhân kia thì từ từ già đi, từ từ hắn đối thân thể già cỗi đó mất đi hứng thú, điều này khiến hắn khủng hoảng, nếu như chuyện này bị nữ hoàng phát hiện, hắn sẽ gặp phiền toái.
Mỗi lần, hắn đều bỏ thuốc cho mình, mới có thể duy trì quan hệ của hai người, cuối cùng hắn phát hiện ra một cách rất có lợi, đó chính là ở trên người nữ nhân trẻ tuổi phát huy sự uy mãnh của mình, mà điều này có thể làm cho mình vẫn duy trì hưng phấn trong thời gian rất lâu, chỉ cần nữ hoàng nhất sủng hạnh hắn, hắn sẽ nghĩ đến đây là thân thể hoa lệ của nữ tử trẻ tuổi, điều này khiến bản thân hắn vẫn duy trì hùng phong không ngã, đây là nguyên nhân hắn được sủng ái dài đến hơn hai mươi năm.
Cơ Tuyết không muốn lại cùng hắn nhiều lời, nam nhân này lớn lên đẹp không tệ, công phu điên long đảo phượng cũng lợi hại, nhưng mà đồng dạng tâm kế của hắn lại rất sâu, nàng cũng sẽ không quên điều này, lúc này vẫn nên nghĩ biện pháp đánh lui địch mới là thượng sách.
“Được, nếu hoàng phu nương nương đã nói thế, như vậy để bản thái nữ nhìn xem hoàng phu nương nương có chỗ nào lợi hại?”
Cơ tuyết đột nhiên tỉnh táo lại, tức giận cùng loại người âm hiểm tiểu này thật không đáng, nếu như mình tức giận, nói không chừng hắn còn ở một bên cao hứng nữa chứ?
“Ân, ta mệt mỏi, khuya hôm nay ngươi đến phòng của ta đi, chúng ta hảo hảo lập kế hoạch một chút xem kế tiếp làm sao mà đánh trận này.”
Hoa Văn Bác tiếng nói vừa dứt, Cơ Tuyết nhíu mày, rất nhanh mở miệng: “Vì sao phải đến phòng ngươi, chúng ta có thể ở tại phòng khách chủ doanh cùng nhau thương nghị hướng đi kế tiếp, còn có thêm Ngọc đại tướng quân cùng các võ tướng của nàng sẽ cùng nhau nghĩ ra phương án được không?”
Đối với sự chất vấn của Cơ Tuyết, Hoa Văn Bác làm như không nghe thấy, thân hình từ trên cao đi xuống, thanh âm nhàn nhạt vang lên: “Ngọc tướng quân, bản cung nên ở chỗ nào nghỉ ngơi đây?”
Ngọc Kiều vừa nghe thấy, liền sợ hãi mở miệng: “Xin hoàng phu nương nương theo mạt tướng ra phía sau.”
“Tốt” Hoa Văn Bác lạnh lùng lên tiếng, lúc đi qua người Cơ Tuyết, thân thể của hắn dán qua người nàng rồi nhẹ nhàng mở miệng: “Không đến phiên ngươi làm bậy, bởi vì trận chiến này là chuyện của ngươi, không là chuyện của ta.”
Nói xong liền lặng yên rời đi, trong xoang mũi Cơ Tuyết đầy mùi thơm nồng nặc của hoa ngọc lan.
Buổi tối, Cơ Tuyết ở trong phòng, nàng trằn trọc đi lòng vòng, không biết có nên đi đến phòng của Hoa Văn Bác hay không, người nam nhân kia mưu kế thâm sâu, trong lòng nàng biết rất rõ ràng, thế nhưng nếu như không đi, e là nam nhân này sẽ không giúp đỡ các nàng, ý tứ trong lời nói của hắn rất rõ ràng, hơn nữa điều quan trọng nhất là nàng cũng không phải nữ nhin chân chính của hoàng tộc, tuy rằng nữ nhân kia đã bị nàng trừ đi, thế nhưng nàng tin, người nam nhân này nhất định còn có chứng cứ khác.
Cuối cùng Cơ Tuyết cắn răng một cái, quay đầu đi ra ngoài, bên ngoài hai người thủ hạ đang đứng thẳng, cung kính mở miệng: “Tham kiến thái nữ điện hạ.”
“Ân, theo bản thái nữ đi thỉnh an hoàng phu nương nương” Cơ Tuyết trong lòng tính toán, tự mình mang theo hai người thủ hạ, hắn sẽ không đến mức làm ra chuyện mất đi thân phận của hắn.
Một nhóm ba người đi về phía sau quân cơ đại doanh, tiểu viện của hoàng phu nương nương cách chỗ ở Cơ Tuyết không xa, bởi vì hai người bọn họ đều mang thân phận tôn quý, nên chỗ ở tốt nhất tại trần đường quan, liền đem cho hai người bọn họ ở.
Dưới hành lang đang đứng thẳng hai nam tử diện vô biểu tình, chính là thủ hạ của Hoa Văn Bác, vừa nhìn thấy Cơ Tuyết qua đây, họ liền cung kính kêu một tiếng: “Thái nữ điện hạ, chủ tử đang đợi ngươi?”
Cơ tuyết hơi gật đầu một cái, đi vào, hai hộ vệ phía sau, cùng nàng đi vào, ai ngờ thủ hạ của Hoa Văn Bác đưa tay lên ngăn hai người hộ vệ kia lại, lạnh lùng lên tiếng: “Chủ tử có lệnh, ngoại trừ thái nữ, bất kỳ người nào cũng không cho phép tiến vào phòng ngủ.”
Cơ Tuyết ngẩn ra, không nghĩ tới thủ hạ của nàng ngay cả gian phòng cũng không vào được, vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ nàng thực sự phải đưa tới cửa sao?
Dựa theo đạo lý mà nói. Hoa Văn Bác lớn lên xinh đẹp như thiên tiên, nữ nhân đều xem hắn là đối tượng, mà nàng là Đan Phượng hoàng thái nữ, trong phủ nam thị đông đảo, dù cho Hoa Văn Bác có ý tứ kia, thì xem như sủng hạnh một nam sủng, cũng không phải chuyện gì đáng ngại lắm, chẳng qua Cơ Tuyết rất sợ hãi người nam nhân bên trong phòng, hơn nữa hắn là hạng người gì, nàng làm sao mà không biết chứ, chỉ sợ hắn đang muốn khống chế nàng, chứ không phải nàng khống chế hắn.
Thế nhưng lúc này tiến vào cũng không được, đi ra cũng không phải, Cơ Tuyết đang ở thế khó xử, thì trong phòng vang lên một đạo thanh âm nhẹ nhàng mềm mại: “Vào đi.”
Câu nói này đã không được phép nàng lui nữa rồi, chỉ mong nam nhân kia không có sắc tâm quá, chỉ là tự mình suy nghĩ nhiều thôi, hoặc hắn chỉ là muốn khiêu khích nàng, cũng không có trực tiếp muốn nàng, bởi vì hắn nào dám phản bội nữ hoàng.
Nữ hoàng là một người tàn nhẫn, nếu như phát hiện hắn phản bội nàng, chỉ sợ hắn không có ngày tháng tốt đẹp.
Cơ tuyết tự cho mình một liều thuốc an thần, rồi chậm rãi xoay người đi vào bên trong.
Vòng qua bình phong ngọc lưu ly khắc hoa, liền nhìn thấy một cái giường lớn chạm trỗ, lúc này bên trong dưới ánh đèn mờ nhạt, trong không gian ấm áp, một mảnh mông lung, trên giường lớn một nam tử bạch sắc sa y (y phục màu trắng tơ tằm) đang nằm nghiêng người, như yêu ma quỷ mỵ, đôi mắt câu hồn sâu thẳm yếu ớt thật như một hồ nước, làm cho người ta không tự chủ được hãm sâu trong đó, cơ tuyết lui ra phía sau một bước, khẩn trương bất an nuốt một ngụm nước bọt, nam nhân này con ngươi ánh sáng nóng cháy được coi như một đoàn hỏa, tựa hồ tượng sinh sôi bốc cháy lên nàng đến.
“Hoàng phu nương nương cho gọi bản thái nữ qua đây, vì sao còn mặc trang phục này?”
Nam tử nằm ở trên giường, nở nụ cười xinh đẹp, vươn dài tay trắng nõn thon dài, thở ra một tiếng, rồi chậm rãi nói: “Tuyết nhi, qua đây đi, để cho bản cung hảo hảo sủng hạnh ngươi.”
Thanh âm cực kỳ mị hoặc, mang theo một cổ ma lực, làm cho Cơ Tuyết tim đập loạn xạ, từ từ đi qua đó, tuy rằng trong lòng nàng hiểu không nên là như thế này, thế nhưng thân thể lại như khống chế được cứ đi tới bên giường lớn.
Cơ Tuyết dùng một tia lý trí còn lại để khống chế bản thân mình, thì thào nói nhỏ: “Hoàng phu nương nương, không nên như vậy, ngươi không nên phản bội mẫu hoàng bệ hạ.”
Đáng tiếc người trên giường thân hình khẽ động một cái, thì thân thể của nàng đã hung hăng bị ném lên giường lớn, tiếp theo thân thể hắn đè ép xuống, làm thân hình Cơ Tuyết một trận run rẩy, nội tâm run lên vài cái, đã phân không rõ nguyên nhân lúc này nữa, tựa hồ trước đây chưa từng có người nam nhân nào đối đãi qua với nàng như vậy, họ đều là cái loại này nhu nhu thuận thuận, mà người nam nhân này thì ngược lại, mang đến cho nàng cảm thụ hoàn toàn khác.
Đại não hỗn loạn, phiêu du di động, toàn bộ thân thể như con thú nhỏ ngủ say, mặc cho nam nhân này muốn làm gì thì làm, đôi môi lạnh mỏng của hắn trực tiếp đặt lên môi của nàng, gây cho nàng một cảm xúc chưa bao giờ thể nghiệm, ngón tay nhẹ đẩy y phục trên người nàng ra, vuốt ve từng tất da thịt trong đó, con ngươi đầy nóng bỏng, bàn tay đẹp đẽ như xà mặc vân quá hải, trêu chọc chỗ tình dục dã tính nhất, làm nàng không ngừng run rẩy vặn vẹo, giờ khắc này, nàng tựa hồ đã quên mất chiến sự của Trần Đường Quan, đã quên luôn mẫu hoàng trong hoàng cung, cũng quên luôn người nam nhân này lòng dạ độc ác và đầy dã tâm, nàng chỉ nguyện hóa thành một dòng nước, chìm đắm trong bể dục này.
Tuy rằng nàng đã trải qua vô số chuyện tình ái, nhưng chưa từng có lần nào như lần này, làm cho nàng phá tan tất cả gò bó, muốn hò hét thét lên, khi thân thể tinh tráng của nam tử dán lên thân thể mềm mại như không có xương của nàng, lúc cả thân thể bị hắn xỏ xuyên qua tiến vào, hai người đều đồng thời hừ nhẹ một tiếng.
Người trước thì thoải mái đến muốn thét chói tai, chưa bao giờ có được cao trào phiêu phiêu dục tiên như vậy.
Người sau thì có một loại bị kích thích vì dồn chặt, không khỏi cảm thán, rốt cuộc thân thể tuổi trẻ vẫn tốt hơn, cảm thụ hoàn toàn bất đồng so với cái lão bà kia, làm cho tim của hắn đập như trống canh, bị sóng tình triều đánh sâu vào cảm quan cùng hưởng thụ.
Giường lớn khắc hoa, đung đưa, ngọn đèn chập chờn, một mảnh mờ ảo ái muội.
Đêm khuya chìm xuống, chậm rãi làm cho hai người mềm yếu co quắp ở trên giường lớn, lúc này Cơ Tuyết đã thanh tỉnh lại, nàng mới vừa rồi là bị hắn khống chế, nhất thời tức giận, vung một tay lên hướng phía Hoa Văn Bác đánh, Hoa Văn Bác rất nhanh vươn một tay ra, nắm thật chặt tay nàng, thanh âm lãnh mị vang lên.
“Ngươi nổi điên cái gì?”
“Ngươi dám mê hoặc ý chí của ta” nàng đang phát giận, Hoa Văn Bác xì một tiếng nở nụ cười, nhàn nhạt mở miệng: “Ta cũng không có hạ cổ với ngươi, chẳng qua ý chí của ngươi không đủ kiên định mà thôi, không, phải nói là ngươi vẫn một mực muốn ta, bằng không sẽ không nhanh chóng bò lên giường của ta, hơn nữa trước đây ngươi thích Vô Tình, chẳng qua là tìm thế thân thôi, bởi vì ngươi len lén thích ta, nên khi lần đầu tiên nhìn thấy Vô Tình, người liền muốn nạp hắn vì chính phu.”
Hoa Văn Bác tự tin mở miệng, Cơ Tuyết tức giận đến mặt biến sắc, nam nhân vô sỉ này, được tiện nghi mà còn khoe mẽ, cái gì mà nàng đã sớm thích hắn, nàng lúc nào mà nghĩ tới hắn chứ, hắn là hoàng phu Đan Phượng quốc, hơn nữa vừa già vừa lớn tuổi, nàng có ham muốn người nào thì cũng không ham muốn hắn.
“Ngươi là tên vô sỉ.”
Cơ tuyết phẫn nộ xoay mình rút ra tay, phẫn hận trừng mắt nhìn nam tử đang nằm trên giường, mặc dù y phục vẫn chưa mặc, nhưng tư thế lại rất hoàn mỹ, vóc người thon dài, tinh tráng ưu nhã như trúc, lúc này ở hông của hắn chỉ che một khối lụa mỏng, gợi cảm xinh đẹp đến nói không nên lời.
“Thế nào? Ta còn so với nam sủng của ngươi được không?”
Ánh sáng nhiều màu lưu chuyển trong đôi mắt đẹp của Hoa Văn Bác, hắn cười như không cười mở miệng.
Tuyệt đối không hề tức giận, chỉ khi hắn hưởng thụ trên cơn thể trẻ tuổi, mới có thể cảm nhận được khí khái nam tử của mình, bấy lâu nay hắn luôn đè nén linh hồn, bây giờ đã có thể phóng thích, vì thế ở trên giường lớn sinh long hoạt hổ như một người khác, hoàn toàn bất đồng với Hoa Văn Bác ở trước mặt nữ hoàng, lúc ở trên giường với nữ hoàng giường, hắn vẫn nhu thuận, mặc cho nữ nhân kia đối với hắn sủng hạnh, mà nữ nhân kia thì từ từ già đi, từ từ hắn đối thân thể già cỗi đó mất đi hứng thú, điều này khiến hắn khủng hoảng, nếu như chuyện này bị nữ hoàng phát hiện, hắn sẽ gặp phiền toái.
Mỗi lần, hắn đều bỏ thuốc cho mình, mới có thể duy trì quan hệ của hai người, cuối cùng hắn phát hiện ra một cách rất có lợi, đó chính là ở trên người nữ nhân trẻ tuổi phát huy sự uy mãnh của mình, mà điều này có thể làm cho mình vẫn duy trì hưng phấn trong thời gian rất lâu, chỉ cần nữ hoàng nhất sủng hạnh hắn, hắn sẽ nghĩ đến đây là thân thể hoa lệ của nữ tử trẻ tuổi, điều này khiến bản thân hắn vẫn duy trì hùng phong không ngã, đây là nguyên nhân hắn được sủng ái dài đến hơn hai mươi năm.
Cơ Tuyết không muốn lại cùng hắn nhiều lời, nam nhân này lớn lên đẹp không tệ, công phu điên long đảo phượng cũng lợi hại, nhưng mà đồng dạng tâm kế của hắn lại rất sâu, nàng cũng sẽ không quên điều này, lúc này vẫn nên nghĩ biện pháp đánh lui địch mới là thượng sách.
Bình luận truyện