Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 137-1: Cung biến



Đợi đến khi nam tử ở trên cao ngồi vào chỗ của mình, mọi người trong đại mời nhất tề quỳ xuống, cung kính mở miệng: “Tham kiến hoàng thượng.”

“Tất cả đứng lên đi, ” Huyền đế vung tay lên, mang theo mười phần khí phách mở miệng, thanh âm trầm ổn mạnh mẽ vang vọng trên đại điện.

“Tạ ơn hoàng thượng.”

Mọi người đứng dậy, lui qua một bên, Tiểu Ngư nhi nhìn Huyền đế ngồi ở trên cao, không biết vì sao, nàng vẫn cảm thấy thân cận nổi, nàng sao thế? Phụ hoàng trước nay vẫn rất thích nàng, vẫn hay ôm nàng xoay vòng vòng, còn đem nàng giơ lên trên đỉnh đầu, nhưng bây giờ nàng lại không muốn tới gần hắn, bất quá lễ tiết nên có nàng sẽ không quên, nghĩ thế liền tiến lên một bước cung kính hành lễ: “Tiểu Ngư nhi tham kiến phụ hoàng.”

“Đứng lên đi, Tiểu Ngư nhi cũng đã trở về, phụ hoàng thực sự rất là cao hứng.”

Hoàng đế tựa hồ thực sự rất vui vẻ, cảnh này khiến cho Thanh Dao dù đã len lén quan sát, nhưng vẫn nhìn không ra bất luận cái gì khác lạ, Nam An vương bị bắt ở trong đại lao, hoàng thượng tựa hồ như hoàn toàn không biết, đến tột cùng là nam nhân này diễn quá giỏi, hay do mình suy nghĩ quá nhiều, nói chung hiện tại hoàng thượng, mặc dù có khuôn mặt giống nhau như đúc, ngay cả khí phách đều như nhau, nhưng cảm giác của nàng vẫn thấy có chút biến hoá.

Thanh Dao đang nghĩ đến nhập thần, thì Tiểu Ngư nhi đã tạ ơn hoàng thượng, đứng dậy lui qua một bên, khó có lúc nàng bình yên giữ lễ mà không chạy lại chỗ hoàng đế làm nũng như thế cả.

Đại điện an tĩnh xuống, Thanh Dao phục hồi tinh thần lại, thanh âm lành lạnh vang lên.

“Các ngươi đều đi xuống đi.”

“Dạ, nương nương, ” tất cả mọi người lui xuống, Mạc Sầu đem Tiểu Ngư nhi cũng dẫn theo xuống.

Trong đại điện vắng vẻ, nam tử như tỉnh người tầm mắt ngóng nhìn Thanh Dao, nóng bỏng mà u ám, Thanh Dao lạnh nhạt tránh né, chậm rãi mở miệng: “Hoàng thượng vì sao phải đem Nam An vương nhốt vào trong đại lao, hắn phạm vào tội gì mà không thể tha thứ được như thế?”

Mộ Dung Lưu Tôn nặng nề nở nụ cười, mặt mày như mộc xuân phong.

“Dao nhi đã suy nghĩ nhiều, trẫm chỉ muốn làm cho ngươi hồi kinh mà thôi, hiện tại ngươi đã trở về, trẫm sẽ cho người lập tức thả Nam An vương ra, bất quá để tránh đại thần trong triều nói thêm cái gì, vẫn nên cho Nam An vương ở Nam An trong vương phủ tạm lánh một khoảng thời gian.”

Thanh Dao đuôi lông mày cau lại một chút, ý tứ hoàng thượng nàng biết, chính là muốn Nam An vương bị cấm túc.

Tuy rằng bất mãn cách làm của hoàng đế, thế nhưng nếu đã trở lại nàng không muốn cùng hắn vì cái đề tài này mà tranh chấp, hơn nữa nàng vẫn cảm thấy hoàng đế có chút khác lạ, vì thế nhất định phải hảo hảo tìm hiểu xem, tại sao lại khác lạ thế? Đến tột cùng nguyên nhân ở đâu, hay mình chính là nguyên nhân.

“Nam An vương không có việc gì là tốt rồi.”

“Dao nhi, ” Huyền đế đi xuống từ chỗ ngồi, từng bước một hướng trước mặt Thanh Dao đi tới, đôi mắt đen kịt của hắn lóng lánh hỏa hoa, đôi môi lạnh mỏng câu ra ý cười, thanh âm kia nhu nhuận như một mặt hồ xinh đẹp, khi đến gần, bàn tay thon dài nhanh chóng sờ lấy gương mặt của Thanh Dao, Thanh Dao xoay mình đứng dậy, làm cho bàn tay hắn rơi xuống khoản không, nàng giống như lơ đãng mở miệng.

“Hoàng thượng, ta mệt mỏi, muốn nghĩ ngơi một chút.”

“Tốt ” Mộ Dung Lưu Tôn nghe nàng nói như thế, động tác cũng tự nhiên thu tay, đáy mắt chợt lóe lên sắc bén rồi biến mất, sau đó ôn nhu mở miệng, thân thể vừa di chuyển chuẩn bị ly khai, bất quá vẫn chưa quên cẩn thận tỉ mỉ dặn dò Thanh Dao.

“Dao nhi, ngươi đã trở về, sau này sẽ là đại huyền hoàng hậu, trong công cuộc thống nhất thất quốc, ngươi lập được nhiều công lao hãn mã, cẩm tú giang sơn đánh được sau này trẫm sẽ cùng ngươi chung hưởng.”

Nói xong lời nói phóng đãng bá đạo, liền xoay người sải bước rời đi, Thanh Dao nhìn theo chỉ thấy được bóng lưng hắn cao to thẳng tắp, bao phủ trong vầng hào quang chói lọi, rồi chậm rãi biến mất không thấy.

Bên ngoài cửa điện, rất nhanh vang lên tiếng kêu của thái giám A Cửu: “Hoàng thượng khởi giá hồi cung.”

“Cung tiễn hoàng thượng.”

Đợi đến khi hoàng thượng đi rồi, Tiểu Ngư nhi đã sớm từ bên ngoài vọt vào, theo sát phía sau là Mạc Sầu cùng Băng Tiêu, còn có Thẩm Ngọc và Minh Nguyệt, thái giám cùng cung nữ Phượng Loan cung không có nương nương triệu gọi, cũng không dám tùy tiện xông tới.

Trên đại điện thượng, Tiểu Ngư nhi chạy nhanh như bay đến bên cạnh Thanh Dao, sắc mặt ngưng trọng mở miệng.

“Nương, phụ hoàng tựa hồ đã thay đổi, không giống như trước.”

Mạc Sầu vừa nghe Tiểu Ngư nhi miệng không kiêng kỵ nói, liền vội vàng ngăn cản lời của nàng: “Công chúa, ở trong hoàng cung không thể tùy tiện nói lung tung, biết không?”

Băng Tiêu cũng tán thành gật đầu: “Chủ tử vẫn là chủ tử trước đây, không có gì thay đổi a.”

Thẩm Ngọc cùng Minh Nguyệt không phát biểu bất kỳ ý kiến gì, bởi vì bọn họ vốn cùng hoàng thượng không quen thuộc, Tiểu Ngư nhi thấy ai cũng không tán thành lời nói của nàng, liền không hài lòng chu miệng lên: “Nương, ta không thích ở đây.”

Thanh Dao nhìn Tiểu Ngư nhi, không nghĩ tới nha đầu này lại phản cảm ở đây, trước đây nàng ấy rất khát vọng tiến cung, xem ra là phụ hoàng của nàng đã làm cho nàng thất vọng rồi, lần này trở về, ngay cả nàng cũng cảm thấy có chút áp lực, ở trong vô tình cốc, nàng vẫn một lòng muốn gặp lại Lưu Tôn, nhưng khi chân chính gặp được, trái lại có cảm giác không mấy thân thuộc, nhìn hắn, nàng vẫn cảm thấy có chút nắm bắt không được cảm giác.

“Được rồi, Tiểu Ngư nhi cũng đừng phát bực tức gì, nương mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút.”

Trọng điểm là lòng mệt, bởi vì nàng vẫn cảm thấy trong hoàng cung này có thứ gì không giống trước, cái loại ý niệm này chợt lóe lên trong đầu rồi biến mất, lại làm cho nàng cái gì cũng đều nắm bắt không được.

“Được.”

Tiểu Ngư nhi lập tức nhu thuận gật đầu, Thanh Dao đứng lên chuẩn bị tiến vào tẩm cung nghỉ ngơi một chút, sống ở đâu thì yên ở đấy, dù sao đã trở về, cũng không nên vội vả mà phải làm rõ mọi chuyện trước.

Lúc này, ngoài cửa đại điện có một tiểu thái giám đang gấp gáp chạy vào, cung kính bẩm báo: “Bẩm nương nương, Tinh Trúc công chúa cầu kiến.”

“Tinh Trúc?” Thanh Dao con ngươi sáng ngời, nàng sao lại đem Tinh Trúc quên đi chứ, nàng ấy vẫn ở trong hoàng cung, nếu như hoàng thượng thật sự có cái gì khác lạ, nàng ấy sẽ nói trước cho nàng biết, nên lập tức phất tay ý bảo: “Để cho nàng đi vào.”

“Dạ, nương nương.”

Tiểu thái giám lui xuống, cửa đại điện rất nhanh nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn thướt tha, Tinh Trúc một thân quần dài màu hồng phấn, so với trước đây càng xinh đẹp, ba năm không thấy, nàng tựa hồ đã chững chạc một ít, bất quá gương mặt vẫn mang theo nhàn nhạt vẻ buồn, tựa hồ như bị cái gì hoang mang, nàng dẫn theo thiếp thân nha đầu Lam Y, nhẹ nhàng hành lễ với Thanh Dao.

“Tinh Trúc tham kiến hoàng tẩu.”

“Ân, đứng lên đi, ” Thanh Dao gật đầu, ngoắc tay ý bảo Tinh Trúc qua đây ngồi, rồi đưa tay lôi kéo nàng, trên dưới đánh giá một phen, trên mặt hiện lên ý cười nhu hòa: “Tinh Trúc đã trưởng thành, hoàng thượng làm sao mà chưa chỉ hôn cho tiểu nha đầu này thế, nàng nên tới tuổi đại hôn rồi.”

Nàng nhớ kỹ Tinh Trúc năm nay mười chín tuổi, tuổi này ở cổ đại, đã sớm nên đám cưới, hoàng thượng sao còn không tìm một mối hôn sự cho nàng ấy thế?

Thanh Dao tiếng nói vừa dứt, Tinh Trúc vốn đang trầm ổn, trong mắt bỗng nhiên hiện lên sương mù, nàng hít mũi vẻ mặt điềm đạm đáng yêu ngước mắt nhìn Thanh Dao, hù mọi người nhảy dựng, công chúa sao thế?

“Làm sao vậy? Tinh Trúc, ai khi dễ ngươi?”

Theo lý là không có a, dù cho trong cung này có Tây Môn Tân Nguyệt, nhưng hoàng thượng rất sủng ái tiểu nha đầu này, sao lại để cho người ta khi dễ nàng đây, như vậy chắc là chuyện gì khác, vài ánh mắt đồng loạt nhìn chằm chằm nàng, Tinh Trúc dùng sức hít một hơi, biết tâm tình của mình có chút kích động, vội vàng đè nén lại thật lâu mới chậm rãi mở miệng.

“Hoàng tẩu, ta có lời muốn nói với người.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện