Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 137-2



Kế tiếp nàng cũng không có nhiều lời, chắc là không muốn trước mặt nhiều người như vậy nói ra, Thanh Dao phất tay một chút: “Các ngươi đều đi xuống đi.”

“Dạ, nương nương.”

Mạc Sầu lên tiếng trả lời, tuy rằng rất muốn nghe, thế nhưng nhất định là chuyện khó mở miệng, vì thế công chúa mới không muốn ở trước mặt nhiều người như vậy nói ra, chuyện này không phải là có liên quan với người trong lòng của công chúa chứ, Mạc Sầu vừa suy đoán vừa lui ra ngoài, những người khác cũng theo sau đó.

Chẳng qua Tiểu Ngư nhi thì không có đi ra ngoài, thứ nhất nàng cùng Tinh Trúc tình cảm cô cháu rất tốt, thứ hai, nàng chính tông là một bà tám, chuyện giật gân như vậy, nàng mới không muốn rời đi đâu, nghĩ vậy liền dựng hai lỗ tai lên, đôi mắt phượng xinh đẹp không chớp không nháy nhìn chằm chằm Tinh Trúc cô cô.

Mộ Dung Tinh Trúc thấy trên đại điện không có người ngoài, ngoại trừ hoàng tẩu và tiểu chất nữ (cháu gái nhỏ), còn lại chính Lam Y tì nữ của mình, mới thở dài một hơi, vươn tay nắm chặt tay Thanh Dao, mềm mại mở miệng: “Hoàng tẩu, ngươi phải giúp ta?”

Thanh Dao kỳ quái nhíu mày: “Tốt, ngươi nói?”

Tinh Trúc dùng sức hít một ngụm lớn không khí, xong rồi mới lên tiếng: “Hoàng tẩu, kỳ thực ta có người trong lòng.”

Nàng vừa nói xong, Thanh Dao cùng Tiểu Ngư nhi hai mặt nhìn nhau, sau đó cùng nhau cười nhìn nàng: “Đây là chuyện tốt a, sao không nói để hoàng thượng tứ hôn cho ngươi.”

“Thế nhưng?”

Tinh Trúc khó xử ngập ngừng một chút, cuối cùng trấn tĩnh mở miệng: “Thế nhưng khuyết điểm của hắn chính là không có gia thế, thân phận thấp, hơn nữa còn là nhất giới vũ phu.”

Lời của Tinh Trúc vừa rơi xuống, Thanh Dao cùng Tiểu Ngư nhi mở to mắt, há hốc mồm như nuốt cái trứng gà, mắt không nháy không chớp nhìn chằm chằm nàng, đừng nói các nàng không phân biệt giai cấp nhé, thật sự là khó có thể tưởng tượng, một hoàng thất công chúa lại đi yêu người như vậy, không có gia thế, thân phận thấp, còn là vũ phu, trong đầu các nàng lập tức hiện ra một nam tử cao lớn thô kệch, tay kia của Thanh Dao đồng thời còn sờ trán Tinh Trúc công chúa, nhìn xem nàng ấy có phải ấm đầu hay không.

“Như vậy ngươi thích hắn vì cái gì đây?”

Không gia thế không địa vị không diện mạo, đây rõ ràng là một nam nhân tam không a, công chúa thì muốn thân phận có thân phận, muốn địa vị có địa vị, muốn nhân phẩm có nhân phẩm, nàng có thể xác định nam nhân kia yêu là con người của nàng, mà không phải phải hào quang cạnh nàng.

“Người nọ là ai a?”

Thanh Dao cùng Tiểu Ngư nhi hiếu kỳ, hai người vội vã đem tầm mắt của mình chăm chú nhìn vào công chúa, Tiểu Ngư nhi trời sinh tính tình gấp gáp, đã sớm vươn tay lắc lắc cánh tay của cô cô: “Ai? Là ai?”

Thanh âm kia đột nhiên cất cao, bén nhọn không gì sánh được.

Thanh Dao trừng nàng một cái, tiểu nha đầu này kích động thành như vậy để làm chi, chớ không phải là tư xuân chứ, tuy rằng thân thể của nàng mới có bốn tuổi, thế nhưng đầu óc thì đã lớn, hoàn toàn có vốn liếng để tư xuân. (TT: haha)

Ai biết Mộ Dung Tinh Trúc nhăn nhó lưỡng lự mãi mà vẫn không nói ra người kia là ai, hơn nửa ngày vẫn còn lắp bắp: “Hắn là, hắn là?”

“Rốt cuộc là ai a?” Tiểu Ngư nhi lại kêu lên, Lam Y vừa nhìn thấy công chúa nói không nên lời, đã sáng sớm tiến lên trước một bước, nghiêm túc mở miệng: “Người trong lòng Công chúa là thị vệ thống lĩnh Hoa Ly Ca.”

“Hoa Ly Ca?”

Trong đầu Thanh Dao lập tức hiện ra hình dạng của Hoa Ly Ca, Hoa Ly Ca ngoại hình yêu mỹ, thái độ làm người càng lạnh lùng, hơn nữa võ công cao cường, Thanh Dao thở phào một cài, nam nhân kia không tệ a, nàng không biết công chúa khó xử cái gì?

Tiểu Ngư nhi ở bên cạnh lập tức mở to mắt, phát ra hoan hô: “Công chúa và kỵ sĩ, tình yêu đẹp a.”

“Kỵ sĩ?” Tinh Trúc công chúa sợ run một chút, nàng không biết kỵ sĩ là cái gì, bất quá nàng ngước mắt cẩn thận nhìn về phía Thanh Dao, rất sợ nhìn thấy trong mắt của hoàng tẩu sự không đồng ý, cũng may trong mắt hoàng tẩu cũng không có bất luận cái gì không thích, nên trong lòng yên tâm không ít.

“Hoàng tẩu, ngươi xem?”

“Được a, Hoa Ly Ca là người rất tốt, ngoại hình lại tuấn mỹ, còn là nhất phẩm thị vệ, tuy rằng Tinh Trúc là chủ tử, nhưng chỉ cần nam nhân kia yêu ngươi là được, trong hoàng thất cái gì cũng không thiếu, ngươi đi nói cùng hoàng thượng, xin hắn hạ chỉ tứ hôn là được.”

Thanh Dao nhẹ nhàng mở miệng, nàng biết hoàng thượng rất thương yêu công chúa, chỉ cần làm cho hắn nhìn ra Hoa Ly Ca rất yêu công chúa, thì hắn nhất định sẽ tứ hôn cho công chúa, hắn không phải là loại người quá lưu ý tục lễ thân phận.

“Ta đã cùng hoàng huynh đề cập qua có người mình thích, nhưng hắn căn bản không đồng ý, hơn nữa còn lập tức tứ hôn cho ta, bắt ta gả cho công tử Vĩnh Ninh hầu Nguyễn Tử Mặc, nhưng ta không thích Nguyễn Tử Mặc, may là ta chưa nói cho hắn biết ta thích là Ly ca, bằng không Ly ca nhất định sẽ gặp phiền phức.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Tinh Trúc ảm đạm thành một mảnh, Nguyễn Tử Mặc kia nàng là gặp qua, căn bản là một tên tự cho mình siêu phàm, nàng vừa nhìn thấy hắn liền chán ghét, sinh khí, không nghĩ tới hoàng huynh lại lệnh nàng phải gả cho Nguyễn Tử Mặc, mấy ngày nay nàng ăn không ngon, ngủ không yên, còn kém một chút nữa đã cùng Ly ca bỏ trốn, cũng may hoàng tẩu hồi cung, hi vọng hoàng tẩu có thể ngăn cản chuyện này, bởi vì nàng thực sự không muốn cùng hoàng huynh trở mặt, hoàng huynh, từ nhỏ đến lớn thương yêu nhất là nàng, mặc dù chỉ là một huynh trưởng, nhưng không thua gì phụ hoàng mẫu hậu yêu thương nàng, cho nên nàng rất muốn được hoàng huynh chúc phúc.

“Vĩnh Ninh hầu?”

Ánh mắt Thanh Dao lóe lên một cái, Vĩnh Ninh Hầu phủ, nàng có biết, nghe nói từng là một gã trọng thần được tiên hoàng coi trọng, ngang hàng cùng Tây Môn Chính Hào, là Huyền Nguyệt nhị tướng, thế nhưng trước khi tiên hoàng lâm chung, đã lấy lại binh quyền của hai người bọn họ, vì thế hắn liền ẩn thân đi xuống, hiện tại, hoàng thượng lại đem công chúa gả cho Vĩnh Ninh Hậu phủ, rõ ràng là coi trọng lại Nguyễn gia đến, đây là ý gì?

Hắn không chỉ coi trọng Tây Môn gia, còn coi trọng Nguyễn gia.

Bất an trong lòng Thanh Dao càng ngày càng nặng, chẳng lẽ  hắn là vì muốn chèn ép Mộc gia, cùng đại quan trong triều đình hiện giờ, chẳng lẽ hắn muốn thay da đổi thịt?

Đôi mắt Thanh Dao  lóe ra hỏa hoa, đáy lòng chợt lóe lên lạnh lẽo rồi biến mất.

Nếu như hoàng thượng thực sự dám động Mộc gia, nàng sẽ không ngồi yên không can thiệp, khóe môi đầy hàn khí giận dữ, sự biến hoá này thật sự quá lớn.

“Tinh Trúc, đừng lo lắng, chuyện này ta sẽ cùng nói với hoàng thượng, thực sự nếu không được, làm cho Hoa Ly Ca cướp cô dâu cũng được, đến lúc đó các ngươi du sơn ngoạn thủy chẳng phải là tốt hơn sao.”

Thanh Dao lạnh lùng lên tiếng, nếu như chiếu theo tính cách trước đây của hoàng thượng, nhất định sẽ thành toàn tâm nguyện của công chúa, bởi vì hắn để công chúa lại một thời gian lâu như vậy, chẳng qua hy vọng công chúa có thể hạnh phúc.

Bây giờ lại tự chủ trương đem công chúa gả cho công tử Nguyễn Tử Mặc của Vĩnh Ninh hầu, rõ ràng là xen nàng như quân cờ.

“Hoàng tẩu?”

Tinh Trúc kêu lên, Thanh Dao vươn tay vỗ vỗ tay của nàng, ý bảo nàng an tâm một chút chớ nóng lòng, không có việc gì.

Tinh Trúc an định lại, nhưng nhớ lại một chuyện khác, liền ngẩng đầu lên nhìn về phía Thanh Dao: “Hoàng tẩu, ngươi biết không? Tam hoàng huynh bị nhốt ở đại lao, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Đối với chi tiết trong đó, Tinh Trúc công chúa cũng không hiểu rõ ràng lắm, nàng chỉ thấy rất lo lắng, gần nhất trong cung xảy ra rất nhiều chuyện, tựa hồ không giống với trước đây, thái độ làm người của hoàng huynh khiến nàng cảm thấy lẫn lộn.

“Không có việc gì, hoàng thượng đã đáp ứng ta thả Nam An vương ra, ngươi đừng lo lắng.”

Thanh Dao thần sắc lạnh lùng, kéo tay Tinh Trúc qua, nhỏ giọng hỏi: “Tinh Trúc, trong cung gần nhất có xảy ra chuyện gì khác thường không?”

“Chuyện khác thường?”

Tinh Trúc suy nghĩ một chút, không biết có cái gì khác thường, hoàng tẩu đang hoài nghi cái gì sao, rất nhanh nàng ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm hoàng tẩu, đôi mài đông lạnh, như nghiêm túc suy về cái gì đó: “Muốn nói chuyện khác thường, đó chính là hoàng huynh lại đi sủng hạnh Tây Môn Tân Nguyệt, nữ nhân kia bây giờ đuôi vểnh lên trời, ở trong hậu cung có thể dùng từ vô pháp vô thiên để hình dung, hơn nữa nghe nói nàng ta mang thai, đã hai ba tháng.”

“Mang thai?”

Tiếng thét này là Tiểu Ngư nhi thét lên, nha đầu này căn bản đã bị chọc tức, thoáng một cái từ trên ghế nhảy xuống, sắc mặt xanh mét xấu xí đến cực điểm, đi qua đi lại ở trên đại điện, hai tay xoa thắt lưng, tựa hồ thực sự bị tức tới nơi rồi.

“Nương, chúng ta đi.”

Tiểu Ngư nhi rất nhanh vọt tới bên cạnh Thanh Dao, đưa tay lên kéo nàng, muốn kéo Thanh Dao ly khai.

Thanh Dao vẫn không nhúc nhích, sắc mặt của nàng đồng dạng rất khó nhìn, trong lòng lạnh tới cực điểm, không nghĩ tới nam nhân kia lại sủng hạnh Tây Môn Tân Nguyệt, còn để cho nàng ta mang thai, như vậy nàng ở lại trong cung còn có ý nghĩa gì? Chỉ là chuyện của Nam An vương, còn có chuyện của công chúa nữa, nhất thời chưa giải quyết tốt, nàng không thể phủi tay ra đi, tuy rằng hoàng thượng đã đáp ứng thả Nam An vương, nhưng nàng có thể nhìn ra được, hắn tựa hồ có chút không cam lòng, hơn nữa hôn sự của công chúa, còn không có giải quyết tốt, trọng yếu nhất là, nàng vẫn cảm thấy hoàng cung này đang cất giấu cái gì đó rất bất an, chẳng lẽ hoàng thượng có nổi khổ gì, hắn yêu nàng như thế nào, nàng đều biết, như vậy chuyện trước mắt phải giải thích thế nào?

Thanh Dao nghĩ muốn bể đầu cũng nghỉ không ra, đương nhiên có một bí mật sâu hơn nữa, nàng vẫn chưa nghĩ đến.

“Nếu đã tiến cung, cũng không gấp gì hai ba hôm nữa, ta cũng  muốn nhìn xem hắn rốt cuộc đang đùa giởn cái gì?”

Thanh âm của Thanh Dao lạnh như một khối hàn băng, trên mặt biểu tình càng lạnh lẻo dị thường, chỉ là trong ngực đau đớn vẫn không tiêu tan đi.

“Nương?”

Tiểu Ngư nhi vừa nhìn thấy vẻ mặt Thanh Dao, liền biết đáy lòng của nương khổ sở, trong lòng của nàng cũng rất khó chịu, phụ hoàng thật không phải là người kia nữa, cũng có thể hiện tại hắn hoàn toàn không có gì phải lo lắng nữa, lúc trước vì nhìn thấy nàng cùng mẫu thân có năng lực, cho nên mới phải đối đãi ôn hòa thương yêu các nàng như vậy sao?

“Được rồi, ta không sao.”

Thanh Dao phất phất tay, trấn định lên tiếng, nàng quay đầu nhìn Tinh Trúc ở bên cạnh, thấy nàng đang băn khoăn nhìn mình, liền không khỏi buồn cười vỗ vỗ tay nàng: “Nha đầu ngốc, ta không sao,  nói về ngươi đi, ngươi xác định Hoa Ly Ca thực sự yêu ngươi sao?”

Tinh Trúc dùng sức gật đầu, Thanh Dao không nói cái gì nữa, nếu hai người yêu nhau, như vậy vẫn nên ở cùng một chỗ mới tốt.

Còn hoàng thượng, nàng sẽ nói chuyện một chút, nếu như hắn thực sự không đồng ý, công chúa lại không muốn gả cho Nguyễn Tử Mặc, thì chỉ còn cách để cho Hoa Ly Ca cướp cô dâu, nếu quả thật phải như vậy, nàng chí ít chỉ có thể làm được điều này, từ nay về sau để hai người bọn họ phiêu bạc giang hồ, đợi cho hoàng thượng bớt giận, rồi trở về cũng không muộn.

“Ân, vậy cũng tốt rồi.”

Tinh Trúc thấy hoàng tẩu tử cả người hữu khí vô lực, biết trong lòng nàng ấy khó chịu, hoặc không thoải má, kỳ thực trong lòng nàng cũng đâu có dễ chịu, thời gian trước, nàng  có thể thấy được hoàng huynh yêu hoàng tẩu đến như vậy, cả năm không có đụng Tây Môn Tân Nguyệt một chút, nhưng bây giờ lại sủng hạnh Tây Môn Tân Nguyệt, thật là làm cho người không thể tưởng tượng nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện