Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 138-1: Chân tướng



A Cửu một chút nào cũng không dám khinh thường, cẩn thận lên tiếng trả lời: “Dạ, xin công chúa chờ một chút, tiểu nhân sẽ đi vào bẩm báo với hoàng thượng.”

Nói xong hắn xoay người đi vào nội điện, lúc này, Tây Môn Tân Nguyệt từ bên trong đi ra, vẻ mặt cười như hoa đào, cùng A Cửu song song lướt qua, lạnh lùng mở miệng: “Nói, chuyện gì?”

A Cửu run lên, vội cung kính mở miệng: “Là tiểu công chúa, muốn gặp hoàng thượng.”

Tây Môn Tân Nguyệt vừa nghe A Cửu nói, đã sớm cao hứng, ánh mắt cười thành nguyệt nha, phất phất tay: “Đi thôi đi thôi, hoàng thượng đng ở bên trong đó.”

Nàng cũng muốn nhìn xem tiểu nha đầu kia có năng lực gì thay đổi tư tưởng của nam nhân bên trong, ngay vừa rồi khi nàng báo cáo chuyện nạp phi cho hắn, nam nhân kia còn khen nàng sáng suốt nữa, nếu là nam nhân thì không đổi được cái bệnh háo sắc, làm sao mà không đồng ý chuyện tốt như vậy đây?

A Cửu không nghĩ tới Thục phi lại không làm khó hắn, cũng kinh ngạc một chút, bất quá đầu cũng không dám nâng lên, rất nhanh đi vào Lưu Ly cung.

Trên đại điện xanh vàng rực rỡ, hoàng đế đang lười biếng nghiêng người nằm lệch ở mềm trường kỷ để nghỉ ngơi, gương mặt đó tuấn mỹ động lòng người, lông mi thật dài che giấu quang hoa, A Cửu lẳng lặng nhìn nam tử kia, trong lòng hiện lên hận ý, nếu như có thể, hắn muốn xông lên để giết tên này, đáng tiếc hắn biết mình không có năng lực làm như thế.

Nam nhân kia nghe được tiếng bước chân, liền xoay mình mở mắt ra, ánh mắt một mảnh âm ngao, lãnh chìm mở miệng.

“A Cửu, vào để làm gì?”

“Bẩm hoàng thượng, là tiểu công chúa muốn gặp hoàng thượng, hoàng thượng gặp hay không gặp?”

Kỳ thực A Cửu không hy vọng công chúa gặp người nam nhân này, nam nhân này là sói đội lớp cừu, nếu như công chúa gặp phải chuyện gì, vậy thì sẽ phiền toái, thế nhưng người nằm nghiêng ở trên mềm trường kỷ thân hình khẽ động xoay người ngồi dậy, vẻ mặt ôn nhuận đầy ý cười, phất phất tay phân phó đi xuống: “Tuyên công chúa, để cho nàng vào đi.”

“Dạ, hoàng thượng.”

A Cửu có chút thất vọng lui xuống đi ra ngoài cửa điện, nhìn tiểu công chúa rồi chậm rãi mở miệng: “Công chúa mời theo tiểu nhân tiến vào, hoàng thượng để cho công chúa tiến vào.”

“Ân, ” Tiểu Ngư nhi khẽ gật đầu một cái, ánh mắt lạnh lùng, tư thái ngang tàng ngạo nghễ, khuôn mặt đen kịt, đi theo phía sau A Cửu bước vào đại điện Lưu Ly cung.

Chỉ thấy người ngồi trên cao chính là hoàng thượng, đôi mài hẹp dài nhướng lên, con ngươi sáng lên, vừa nhìn thấy Tiểu Ngư nhi đi vào, liền ngoắc tay ý bảo nàng đến gần, đáng tiếc Tiểu Ngư nhi động cũng không động một chút, mà chỉ lạnh lùng nhìn hoàng thượng, không vui mở miệng.

“Phụ hoàng, người thực sự muốn nạp phi.”

Tiếng nói của nàng vừa dứt, Huyền đế khóe môi mím chặt, lộ ra vẻ nụ cười lạnh mỏng, nhàn nhạt mở miệng: “Tiểu Ngư nhi, trong cung này quá quạnh quẽ, chẳng lẽ ngươi không muốn trở nên náo nhiệt sao? Phụ hoàng dâng phi tử, Tiểu Ngư nhi rất nhanh sẽ có người chơi.”

Tiểu Ngư nhi chỉ cảm thấy quanh thân một trận ác hàn, phụ hoàng thực sự không còn là phụ hoàng trước kia, trước đây phụ hoàng nhất định sẽ dụ dỗ nàng.

“Tiểu Ngư nhi là duy nhất của phụ hoàng, là tiểu bảo bối được yêu thương nhất, nhưng là bây giờ?”

Không biết vì sao, trong lòng Tiểu Ngư nhi rất khó chịu, nước mắt lã chả chảy xuống, nàng không phải là người dễ dàng rơi lệ như vậy, nhưng bây giờ thực sự rấy khổ sở rất là khổ sở, lúc trước có một lần nàng nhìn thấy phụ hoàng bị thương tổn, nàng cũng rất thương tâm, thế nhưng lúc này phụ hoàng lại chính tay làm bị thương nàng, còn có mẫu thân.

Các nàng còn cần phải ở lại sao?

Tiểu Ngư nhi ngẩng đầu lên nhìn nam tử đang cười đến đắc ý mãn lòng, thật lâu mới mở miệng: “Phụ hoàng, ta sẽ không tha thứ cho ngươi.”

Nói xong nàng không thèm liếc mắt nhìn hoàng thượng một cái, chỉ quay người lại chạy ra ngoài, giờ khắc này nàng xem như hết hy vọng, vốn muốn ngăn cản phụ hoàng, bởi vì trong lòng nàng muốn cho mẫu thân ở lại bên cạnh phụ hoàng, nhưng hiện tại cái gì đều không cần thiết, nam nhân như vậy, không có cũng được, mẫu thân một ngày nào đó sẽ gặp được người thật tình đối đãi.

Mạc Sầu vừa nhìn thấy công chúa chạy đi, nên vội vàng thi lễ với hoàng thượng, sau đó xoay người đuổi theo, đôi mắt đen kịt bí hiểm của nam nhân ngồi trên cao như có điều suy nghĩ, liền vươn tay ra phất phất: “A Cửu, lui xuống đi đi, trẫm nghỉ ngơi một chút, đừng để cho người ta quấy rầy trẫm.”

“Dạ, hoàng thượng.”

A Cửu dẫn thái giám lui ra, canh giữ ở ngoài cửa đại điện.

Hoàng thượng không để cho người ta tới gần bên cạnh hắn, chỉ cần hắn nghỉ ngơi, thì nhất định sẽ cho tất cả cung nữ cùng thái giám lui ra ngoài

······

Tiểu Ngư nhi dẫn Mạc Sầu trở về Phượng Loan cung, dọc theo đường đi rất nhiều thái giám cung nữ chào hỏi nàng, nàng cũng không thèm để ý tới, sắc mặt đen kịt xấu xí đến cực điểm.

Mạc Sầu theo sát phía sau của nàng, nhưng cũng không dám nói thêm cái gì, nha đầu kia nổi giận lên lửa sẽ cháy mười phần, tuy rằng nàng rất muốn nhắc nhở nàng ấy, tới chỗ của nương nương rồi, thì cái gì cũng đừng nói, để tránh khỏi nương nương thêm khó chịu, nhưng nàng lại sớm quên đi, loại chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ biết, muốn giấu giếm cũng giấu giếm không được, cuối cùng đành lặng lẽ theo phía sau của nàng, hai người một đường đi về Phượng Loan cung.

Tiểu Ngư nhi vừa về tới Phượng Loan cung, liền nghiêm túc nhìn Thanh Dao.

“Nương, không bằng chúng ta ly khai nơi này đi, Tiểu Ngư nhi thật đáng ghét ở đây, trong lòng rất khó chịu, phụ hoàng hắn không còn là người trước kia.”

Thanh Dao nhìn Tiểu Ngư nhi như vậy, trong lòng cũng có chút ngạc nhiên, Tiểu Ngư nhi luôn luôn là một người đỉnh đạc, xem ra chuyện này đã thương tổn nàng, theo lý các nàng nên quay đầu lại tiêu sái bỏ đi, thế nhưng vừa nghĩ tới phải đi, đáy lòng của nàng tựa hồ vang lên một giọng nói, thanh âm kia ôn nhu gọi nàng.

“Dao nhi, không phải như thế, trẫm sẽ không phụ nàng, Dao nhi, nàng phải tin tưởng trẫm.”

Nghĩ đến thanh âm này, Thanh Dao liền đau lòng không gì sánh được, nếu như nói Lưu Tôn là một người bá đạo có máu lạnh, nàng sẽ tin, thế nhưng nói hắn là một người háo sắc, nàng thực sự không cách nào tin tưởng, lúc trước Tây Môn Tân Nguyệt cùng Sở Ngữ Yên đều là mỹ nhân thiên tư quốc sắc, hắn cũng không nhúc nhích tâm tư, vì sao hiện tại bỗng nhiên muốn nạp phi còn cấp thiết như vậy, chuyện này quả thật không bình thường.

“Tiểu Ngư nhi, ngươi đừng vội, nếu như nên đi, nương sẽ đi.”

Thanh Dao vươn tay ôm chầm Tiểu Ngư nhi, nàng muốn hảo hảo điều tra một chút, nàng ngẩng đầu lên nhìn Mạc Sầu bên dưới: “Mạc Sầu, từ hôm nay trở đi, các ngươi lưu ý động tĩnh trong cung, phàm là có một chút chuyện không bình thường nào đều phải bẩm báo lên.”

“Dạ, nương nương.”

Mạc Sầu lên tiếng trả lời, không biết nương nương làm như vậy, là vì chuyện gì? nhưng nàng cũng không dám hỏi chỉ ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm nương nương, Băng Tiêu thì nhịn không được nên mở miệng truy vấn: “Nương nương? Đây là?”

“Ta tin phía sau hoàng thượng nhất định cất giấu một việc, các ngươi lưu ý tất cả mọi chuyện trong cung, ta sẽ điều tra ra, vì sao hoàng thượng trước sau thay đổi quá lớn như thế, mặt khác nhất định phải lưu ý động tĩnh của Tây Môn Tân Nguyệt, nàng ta kiêu ngạo như vậy, nhất định là có lý do, sẽ không vô duyên vô cớ mà kiêu ngạo đến thế.”

“Dạ, nương nương.”

Mạc Sầu lĩnh mệnh, chuẩn bị đi ra ngoài phân phó thái giám cùng cung nữ cùng Phượng Loan cung thay nhau lưu ý động tĩnh trong cung.

Thế nhưng Thanh Dao đã lên tiếng ngăn trở nàng: “Chuyện này, trừ mấy người bọn ngươi ra, chớ kinh động những người khác, mấy năm nay  ta không ở trong cung, có một số việc đã không còn như mặt ngoài nhìn thấy.”

Mạc Sầu cùng Băng Tiêu gật đầu lĩnh mệnh: “Dạ”

Xem ra nương nương đã hoài nghi cái gì đó, đã như vậy, bọn họ phải nên lưu tâm một chút vẫn quan trọng hơn ······

Tây Môn Tân Nguyệt nói được thì làm được, động tác cấp tốc, rất nhanh đã từ trong triều đình chọn ra một ít thiên kim của đại quan, hạ chỉ cho đòi các nàng tiến cung tuyển chọn, tất cả mọi người đều tá túc ở trữ tú cung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện