Thiên Giới Hoàng Hậu
Chương 138-2
Sáng sớm, Tây Môn Tân Nguyệt đã phái thái giám qua đây mời hoàng hậu nương nương di giá đến trữ tú cung.
Mạc Sầu cùng Băng Tiêu sắc mặt rất khó nhìn, nữ nhân kia rõ ràng là muốn chọc giận nương nương.
“Nương nương, chúng ta không để ý tới nàng, bọn họ chọn tú của bọn họ liên quan gì đến chúng ta a?”
Mạc Sầu tức giận mở miệng, Thanh Dao nghe thấy chỉ lơ đễnh, hiện tại nàng lại không tức giận đến kỳ lạ, tựa hồ tất cả mọi chuyện đều không đơn giản như vậy, nàng cũng muốn tiếp xúc nhiều với Tây Môn Tân Nguyệt, vì trên người của nàng ta nhất định cất giấu bí mật gì đó.
“Chúng ta đợi một lúc sẽ qua đó.”
Thanh Dao đạm nhiên mở miệng, tiểu thái giám kia lĩnh mệnh, rất nhanh lui ra ngoài, hồi bẩm Thục phi.
Trong Phượng Loan cung, Tiểu Ngư nhi nhìn mẫu thân, phát hiện nàng vẫn không có thương tâm, thần sắc rất bình tĩnh, ánh mắt toả ánh sáng lạnh, không có trầm thống như lúc trước nữa, xảy ra chuyện gì thế, nếu nói mẫu thân không còn yêu phụ hoàng nữa, nàng biết là tuyệt đối không thể nào, nhưng phải giải thích chuyện trước mắt thế nào đây?
“Nương?”
“Được rồi, đợi một lúc nữa đến trữ tú cung nhìn Thục phi làm sao vì hoàng thượng mà dâng tân phi, hoàng thượng cũng sẽ đi, nên chúng ta cứ đến gặp hắn đi.”
Thanh Dao nói xong, liền đứng dậy đi xuống bên dưới, bước ra ngoài, một đám người đi theo phía sau Mạc Sầu cùng Băng Tiêu, còn có Tiểu Ngư nhi, về phần Thẩm Ngọc cùng Minh Nguyệt thì ở lại trong cung, Thanh Dao dặn hai người bọn họ, ở trong cung không thể tùy ý đi lại, để tránh khỏi rước lấy chuyện phiền phức không cần thiết….
Thanh Dao dẫn một đám người, chậm rãi hướng trữ tú cung mà đi.
Trước cửa Trữ tú cung, bên trên thềm đá, chia làm hai hàng thái giám cùng cung nữ, trong đó còn đứng thẳng mười mấy người danh môn khuê tú, mỗi người mang theo hai thiếp thân nha đầu, trong lúc nhất thời tóc mai lay động, đào hồng liễu lục, hương thơm làn gió từng trận bay xa.
Ngoài cửa, thái giám tuân lệnh đứng lên: “Thục phi nương nương đến.”
Trong đại điện một mảnh lặng ngắt như tờ, mọi người đồng loạt đứng yên, ánh mắt đều nhìn về phía ngoài cửa điện, chỉ thấy Tây Môn Tân Nguyệt một thân trang phục xinh đẹp đi đến, nàng ta mặc một bộ sa y đỏ tươi, bên trong là cẩm y hoa lệ, bao vây lấy đường cong lả lướt trên thân thể, bên ngoài khoác lên một sa mỏng trong suốt, làm cho cả người hương diễm không gì sánh được, càng tăng thêm mị hoặc, nhìn xuống chút nữa, bụng của nàng hơi nhô ra, mọi người không khỏi ước ao, nguyên lai Thục phi nương nương đang ôm long loại, nếu như sanh được nam tử, e rằng sẽ mẫu bằng tử quý a.
Nghe nói hoàng hậu chỉ sinh một công chúa, như vậy đứa nhỏ của Thục phi nương nương, tức không phải có khả năng trở thành thái tử sao.
Nghĩ đến đây một, các thiên kim tiểu thư này, càng cung kính không gì sánh được mà hành lễ: “Tham kiến Thục phi nương nương.”
“Các tỷ muội đứng lên đi, đợi một lúc nữa hoàng thượng sẽ tới đây, tỷ muội chúng gia nếu đã có duyên tiến cung, thì nên cùng nhau phụng dưỡng hoàng thượng, đây cũng là phúc khí của chúng.”
Thục phi Tây Môn Tân Nguyệt nói xong, liền làm cho mọi người an tâm ở trong lòng, chỉ trong nháy mắt những nữ nhân kia liền nhích lại gần nàng hơn.
Lúc này thanh âm của thái giám lần thứ hai vang lên: “Hoàng hậu nương nương giá lâm.”
Mọi người cùng quay đầu nhìn sang, đối với những lời đồn về hoàng hậu, tất cả mọi người đều muốn gặp mặt nàng, xem nàng ta có ba đầu sáu tay như thế nào, mà một nữ nhân so với nam nhân còn lợi hại hơn, trợ tân hoàng thống nhất thất quốc, nghe nói nàng từng vì chuyện tân hoàng nạp phi mà hưu hoàng đế, bây giờ nàng đến, không biết sẽ xảy ra chuyện gì?
Chẳng những là tú nữ, liền Tây Môn Tân Nguyệt cũng đứng dậy, cùng với tú nữ hướng về phía trên cao.
Nói thật ra, rất lâu rồi nàng quả thực không dám đắc tội nữ nhân kia, nữ nhân kia là kẻ giết người không chớp mắt, đừng tưởng rằng có một hoàng đế làm chỗ dựa, nàng có thể muốn làm gì thì làm, nếu chọc vào nàng ta, chỉ sợ hoàng đế cũng không có tác dụng.
Đây chính là điều nàng hiểu rõ, hơn nữa còn là sự thông minh nhất.
Ngoài cửa đại điện, mọi người vây quanh một nữ tử hào quang bắn ra bốn phía, nàng quanh thân thong thả thản nhiên, bộ y phục quần dài màu trắng, kéo trên mặt đất, quanh thân trên dưới không có một chút tạp sắc, phiêu dật như một luồng mây bay trên bầu trời, tóc đen như mực, búi trùng xuống, ở trên mái tóc đen có cài mấy viên ngọc châu, óng ánh đầy màu sắc, lộ ra linh quang, vừa đi vào đại điện mọi người đều thất sắc.
Thanh Dao chậm rãi bước đi thong thả tiến đến, đập vào mắt là xá tử thiên hồng.
Tây Môn Tân Nguyệt vội vàng dẫn tú nữ hành lễ: “Thiếp thân dẫn chúng tú nữ tham kiến hoàng hậu nương nương.”
“Tham kiến hoàng hậu nương nương.”
Trong đại điện, vang lên lang lảnh tiếng hô.
Thanh Dao nhàn nhạt nhíu mày, thanh âm lành lạnh vang ở trên đại điện: “Tất cả đứng lên đi.”
“Tạ ơn nương nương.”
Mọi người đứng dậy, phân ra hai bên, ai cũng không dám nhiều lời, chỉ chờ cho Thanh Dao đến trên cao ngồi xuống, còn Thục phi Tây Môn Tân Nguyệt thì ngồi vào chỗ của nàng bên dưới.
Lúc này, diễn viên cuối cùng của hôm nay cũng đã đến, thanh âm của thái giám A Cửu vang lên: “Hoàng thượng giá lâm.”
Tú nữ vừa nghe thấy hoàng thượng tới, rất nhiều người gương mặt sđã ớm đỏ, hoàng thượng chính là nhân trung chi long, là mỹ nam tử hiếm thấy nhất trong thiên hạ, các nàng có thể đi vào cung phụng dưỡng hoàng thượng, thật đúng là thiên đại phúc khí, mọi người đồng loạt quỳ xuống: “Tham kiến hoàng thượng.”
Ai cũng không dám ngẩng đầu lên để nhìn hoàng thượng đi vào đại điện, chỉ có thể nhìn mặt đất, hơi giơ lên mí mắt, nhìn thấy trước mặt đi qua một đôi giày màu đen thêu bàn long, cho đến khi phía trên vang lên thanh âm thanh nhuận từ tính: “Tất cả đứng lên đi.”
Mộ Dung Lưu Tôn quay đầu nhìn về phía Thanh Dao đang đứng thẳng, chậm rãi cười mở miệng: “Dao nhi ngồi xuống đi.”
“Tạ ơn hoàng thượng.”
Thanh Dao đạm nhiên ngồi xuống, thần tình đạm mạc, nhìn không ra trong lòng nàng lúc này suy nghĩ cái gì, vô ba vô động, Huyền đế ánh mắt u ám đi xuống, tựa như sóng ngầm ở biển sâu.
Tây Môn Tân Nguyệt ngồi ở phía dưới Thanh Dao lúc này đã đứng lên, chậm rãi mềm mại đáng yêu cười nhìn hoàng thượng.
“Hoàng thượng, bọn muội muội đều đã vào đây, hoàng thượng nhìn xem có vừa ý hay không? Đều là người như hoa như ngọc đấy?”
Tây Môn Tân Nguyệt một bên khen tú nữ, một bên đưa ánh mắt liếc nhìn Mộc Thanh Dao, nàng muốn thấy Thanh Dao tức giận, thế nhưng nữ nhân này vẫn bất động thanh sắc, ngược lại hiện tại nàng mới là người tức giận.
“Ân, Tân Nguyệt cố lòng.”
Huyền đế đem mâu quang từ trên người Thanh Dao thu hồi lại, quay đầu nhìn về phía chúng nữ tử bên dưới, nhìn những nữ tử xinh đẹp này, con ngươi không khỏi phát sáng, đây là phản ứng tự nhiên của nam nhân đối với nữ nhân xinh đẹp, là bản năng của động vật săn bắn, không tự chủ được mà lộ ra ngoài.
Thanh Dao vẫn lặng yên nhìn chăm chú vào Huyền đế, chỉ thấy con ngươi hắn sâu thẳm, thần sắc tựa hồ có chút kích động, sóng mắt hiện lên sáng bóng nhu hoà.
Mạc Sầu cùng Băng Tiêu sắc mặt rất khó nhìn, nữ nhân kia rõ ràng là muốn chọc giận nương nương.
“Nương nương, chúng ta không để ý tới nàng, bọn họ chọn tú của bọn họ liên quan gì đến chúng ta a?”
Mạc Sầu tức giận mở miệng, Thanh Dao nghe thấy chỉ lơ đễnh, hiện tại nàng lại không tức giận đến kỳ lạ, tựa hồ tất cả mọi chuyện đều không đơn giản như vậy, nàng cũng muốn tiếp xúc nhiều với Tây Môn Tân Nguyệt, vì trên người của nàng ta nhất định cất giấu bí mật gì đó.
“Chúng ta đợi một lúc sẽ qua đó.”
Thanh Dao đạm nhiên mở miệng, tiểu thái giám kia lĩnh mệnh, rất nhanh lui ra ngoài, hồi bẩm Thục phi.
Trong Phượng Loan cung, Tiểu Ngư nhi nhìn mẫu thân, phát hiện nàng vẫn không có thương tâm, thần sắc rất bình tĩnh, ánh mắt toả ánh sáng lạnh, không có trầm thống như lúc trước nữa, xảy ra chuyện gì thế, nếu nói mẫu thân không còn yêu phụ hoàng nữa, nàng biết là tuyệt đối không thể nào, nhưng phải giải thích chuyện trước mắt thế nào đây?
“Nương?”
“Được rồi, đợi một lúc nữa đến trữ tú cung nhìn Thục phi làm sao vì hoàng thượng mà dâng tân phi, hoàng thượng cũng sẽ đi, nên chúng ta cứ đến gặp hắn đi.”
Thanh Dao nói xong, liền đứng dậy đi xuống bên dưới, bước ra ngoài, một đám người đi theo phía sau Mạc Sầu cùng Băng Tiêu, còn có Tiểu Ngư nhi, về phần Thẩm Ngọc cùng Minh Nguyệt thì ở lại trong cung, Thanh Dao dặn hai người bọn họ, ở trong cung không thể tùy ý đi lại, để tránh khỏi rước lấy chuyện phiền phức không cần thiết….
Thanh Dao dẫn một đám người, chậm rãi hướng trữ tú cung mà đi.
Trước cửa Trữ tú cung, bên trên thềm đá, chia làm hai hàng thái giám cùng cung nữ, trong đó còn đứng thẳng mười mấy người danh môn khuê tú, mỗi người mang theo hai thiếp thân nha đầu, trong lúc nhất thời tóc mai lay động, đào hồng liễu lục, hương thơm làn gió từng trận bay xa.
Ngoài cửa, thái giám tuân lệnh đứng lên: “Thục phi nương nương đến.”
Trong đại điện một mảnh lặng ngắt như tờ, mọi người đồng loạt đứng yên, ánh mắt đều nhìn về phía ngoài cửa điện, chỉ thấy Tây Môn Tân Nguyệt một thân trang phục xinh đẹp đi đến, nàng ta mặc một bộ sa y đỏ tươi, bên trong là cẩm y hoa lệ, bao vây lấy đường cong lả lướt trên thân thể, bên ngoài khoác lên một sa mỏng trong suốt, làm cho cả người hương diễm không gì sánh được, càng tăng thêm mị hoặc, nhìn xuống chút nữa, bụng của nàng hơi nhô ra, mọi người không khỏi ước ao, nguyên lai Thục phi nương nương đang ôm long loại, nếu như sanh được nam tử, e rằng sẽ mẫu bằng tử quý a.
Nghe nói hoàng hậu chỉ sinh một công chúa, như vậy đứa nhỏ của Thục phi nương nương, tức không phải có khả năng trở thành thái tử sao.
Nghĩ đến đây một, các thiên kim tiểu thư này, càng cung kính không gì sánh được mà hành lễ: “Tham kiến Thục phi nương nương.”
“Các tỷ muội đứng lên đi, đợi một lúc nữa hoàng thượng sẽ tới đây, tỷ muội chúng gia nếu đã có duyên tiến cung, thì nên cùng nhau phụng dưỡng hoàng thượng, đây cũng là phúc khí của chúng.”
Thục phi Tây Môn Tân Nguyệt nói xong, liền làm cho mọi người an tâm ở trong lòng, chỉ trong nháy mắt những nữ nhân kia liền nhích lại gần nàng hơn.
Lúc này thanh âm của thái giám lần thứ hai vang lên: “Hoàng hậu nương nương giá lâm.”
Mọi người cùng quay đầu nhìn sang, đối với những lời đồn về hoàng hậu, tất cả mọi người đều muốn gặp mặt nàng, xem nàng ta có ba đầu sáu tay như thế nào, mà một nữ nhân so với nam nhân còn lợi hại hơn, trợ tân hoàng thống nhất thất quốc, nghe nói nàng từng vì chuyện tân hoàng nạp phi mà hưu hoàng đế, bây giờ nàng đến, không biết sẽ xảy ra chuyện gì?
Chẳng những là tú nữ, liền Tây Môn Tân Nguyệt cũng đứng dậy, cùng với tú nữ hướng về phía trên cao.
Nói thật ra, rất lâu rồi nàng quả thực không dám đắc tội nữ nhân kia, nữ nhân kia là kẻ giết người không chớp mắt, đừng tưởng rằng có một hoàng đế làm chỗ dựa, nàng có thể muốn làm gì thì làm, nếu chọc vào nàng ta, chỉ sợ hoàng đế cũng không có tác dụng.
Đây chính là điều nàng hiểu rõ, hơn nữa còn là sự thông minh nhất.
Ngoài cửa đại điện, mọi người vây quanh một nữ tử hào quang bắn ra bốn phía, nàng quanh thân thong thả thản nhiên, bộ y phục quần dài màu trắng, kéo trên mặt đất, quanh thân trên dưới không có một chút tạp sắc, phiêu dật như một luồng mây bay trên bầu trời, tóc đen như mực, búi trùng xuống, ở trên mái tóc đen có cài mấy viên ngọc châu, óng ánh đầy màu sắc, lộ ra linh quang, vừa đi vào đại điện mọi người đều thất sắc.
Thanh Dao chậm rãi bước đi thong thả tiến đến, đập vào mắt là xá tử thiên hồng.
Tây Môn Tân Nguyệt vội vàng dẫn tú nữ hành lễ: “Thiếp thân dẫn chúng tú nữ tham kiến hoàng hậu nương nương.”
“Tham kiến hoàng hậu nương nương.”
Trong đại điện, vang lên lang lảnh tiếng hô.
Thanh Dao nhàn nhạt nhíu mày, thanh âm lành lạnh vang ở trên đại điện: “Tất cả đứng lên đi.”
“Tạ ơn nương nương.”
Mọi người đứng dậy, phân ra hai bên, ai cũng không dám nhiều lời, chỉ chờ cho Thanh Dao đến trên cao ngồi xuống, còn Thục phi Tây Môn Tân Nguyệt thì ngồi vào chỗ của nàng bên dưới.
Lúc này, diễn viên cuối cùng của hôm nay cũng đã đến, thanh âm của thái giám A Cửu vang lên: “Hoàng thượng giá lâm.”
Tú nữ vừa nghe thấy hoàng thượng tới, rất nhiều người gương mặt sđã ớm đỏ, hoàng thượng chính là nhân trung chi long, là mỹ nam tử hiếm thấy nhất trong thiên hạ, các nàng có thể đi vào cung phụng dưỡng hoàng thượng, thật đúng là thiên đại phúc khí, mọi người đồng loạt quỳ xuống: “Tham kiến hoàng thượng.”
Ai cũng không dám ngẩng đầu lên để nhìn hoàng thượng đi vào đại điện, chỉ có thể nhìn mặt đất, hơi giơ lên mí mắt, nhìn thấy trước mặt đi qua một đôi giày màu đen thêu bàn long, cho đến khi phía trên vang lên thanh âm thanh nhuận từ tính: “Tất cả đứng lên đi.”
Mộ Dung Lưu Tôn quay đầu nhìn về phía Thanh Dao đang đứng thẳng, chậm rãi cười mở miệng: “Dao nhi ngồi xuống đi.”
“Tạ ơn hoàng thượng.”
Thanh Dao đạm nhiên ngồi xuống, thần tình đạm mạc, nhìn không ra trong lòng nàng lúc này suy nghĩ cái gì, vô ba vô động, Huyền đế ánh mắt u ám đi xuống, tựa như sóng ngầm ở biển sâu.
Tây Môn Tân Nguyệt ngồi ở phía dưới Thanh Dao lúc này đã đứng lên, chậm rãi mềm mại đáng yêu cười nhìn hoàng thượng.
“Hoàng thượng, bọn muội muội đều đã vào đây, hoàng thượng nhìn xem có vừa ý hay không? Đều là người như hoa như ngọc đấy?”
Tây Môn Tân Nguyệt một bên khen tú nữ, một bên đưa ánh mắt liếc nhìn Mộc Thanh Dao, nàng muốn thấy Thanh Dao tức giận, thế nhưng nữ nhân này vẫn bất động thanh sắc, ngược lại hiện tại nàng mới là người tức giận.
“Ân, Tân Nguyệt cố lòng.”
Huyền đế đem mâu quang từ trên người Thanh Dao thu hồi lại, quay đầu nhìn về phía chúng nữ tử bên dưới, nhìn những nữ tử xinh đẹp này, con ngươi không khỏi phát sáng, đây là phản ứng tự nhiên của nam nhân đối với nữ nhân xinh đẹp, là bản năng của động vật săn bắn, không tự chủ được mà lộ ra ngoài.
Thanh Dao vẫn lặng yên nhìn chăm chú vào Huyền đế, chỉ thấy con ngươi hắn sâu thẳm, thần sắc tựa hồ có chút kích động, sóng mắt hiện lên sáng bóng nhu hoà.
Bình luận truyện