Thiên Hạ Kiêu Hùng
Chương 1043: Biến thiên Giang Lăng
Dưới thuyền trong nước, mỗi cái theo mười mấy người thủy quái. Nhiệm vụ của bọn họ là phân biệt dị thường trong nước, phòng ngừa có dầu hỏa từ trong thành chảy ra. Sau khi đội thuyền vào thành, bọn họ còn phải trong nước kéo thuyền chủ tiếp tục tiến tới.
Lúc này canh giờ giao hẹn cuối cùng tới rồi, trên đầu thành Dư Thọ Nhân hạ mệnh lệnh mờ thành. Mấy chục tên binh lính tâm phúc kéo bàn kéo, cửa hàng rào sắt có động tĩnh, hai cửa hàng rào sắt gần như là đồng thòi mờ ra két két, nâng lên trên, cho tới nâng cách mật nước một trượng, liền dừng lại.
Lúc này cửa động thành đã mờ rộng, Tạ Ánh Đãng vừa khoát tay, con thuyền từ từ chạy vào trong cửa động thành. Không lâu, Tạ Ánh Đãng ở con thuyền đầu tiên chậm rãi chạy vào trong thành. Y tay cầm thuẫn bài trường mâu, cảnh giác nhìn xung quanh. Trong thành vô cùng yên tĩnh, tất cà quân phòng thủ lân cận cửa thủy đều lẩn trốn rồi.
Tạ Ánh Đãng vừa nhảy lên bờ, mấy chục binh lính sau lung y cũng lần lượt lên bờ, mọi người cùng động thủ, tiến sát con thuyền vào bờ, giữa thuyền trước và vào nối nhau bời ván gỗ.
Hơn hai mươi chiếc thuyền đáy bằng kéo dài bảy tám chục trượng, từ trong thành thông ra ngoài thành, như vậy hình thành một chiếc cầu thuyền trên mặt nước đơn giản. Hai chục ngàn binh lính quân Tùy ngoài thành men theo cầu thuyền nhanh chóng chạy vào thành.
Trên tường thành, một tên Giáo úy quân Đường lại lần nữa chạy như điên tới Lưu Phương Trí, gấp giọng bẩm báo:
-Tướng quân, đại đội quân Tùy xuất hiện ở chỗ cửa thủy, chỗ cửa thủy không có người phòng ngự!
Y vừa dứt lời, trường mâu của Lưu Phương Trí đã hung hãng đâm vào ngực của y. Giáo úy kêu thảm một tiếng, không thể tin nhìn chằm chằm Lưu Phương Trí ngã xuống chết. Lưu Phương Trí rút trường mâu ra, quát với quân phòng thủ và một số dân phu trên thành:
-Mau chạy thoát mạng đi! Quân Tùy đã giết vào thành.
Mấy ngàn quân phòng thủ trên thành đều hoảng sợ nhìn gã, không biết làm sao. Lưu Phương Trí lại hét to lần nữa:
-Ta không đành lòng các ngươi mất mạng, mau chạy đi.
Đúng lúc này, gần cửa thành thủy chợt bạo phát ra một trận tiếng hô giết. Quân phòng thủ cửa thành nam lúc này như mộng mới tinh lại, nhất thời hỗn loạn một mảnh, lần lượt cởi bỏ mũ giáp, liều mạng chạy xuống thành.
Lưu Phương Trí xoay đầu ngựa, dẫn hơn trăm người phóng ngựa chạy về thành đông, mọi người vừa chạy vừa hét to:
-Quân Tùy giết vào thành, mau chạy thoát mạng đi!
-Đại Tướng quân có lệnh! Đình chỉ chống cự.
Dưới cổ động của Lưu Phương Trí, quân phòng thủ thành đông cũng bắt đầu hỗn loạn lên. Nhất là với thân phận của gã như vậy hét ra “đại tướng quân có lệnh, đình chỉ chống cự” chắc chắn làm rất nhiều người đều tin chắc không nghi ngờ. Sĩ khí sớm đã đê mê, phàn chiến của Lưu Phương Trí chắc chắn là một đòn ngưng trọng nhất. Quân phòng thủ phòng ngự thành đông cũng bắt đầu hỏng mất.
Lưu Phương Trí rất là đắc ý, gã phóng ngựa dọc theo con đường xông lên đầu thành, chuẩn bị cướp cửa thành. Chính ngay lúc này, trong bóng tối truyền đến tiếng nói trầm thấp:
-Phản tặc chém đầu!
Lưu Phương Trí chấn động, chi thấy một tên kỵ binh vội xông tới mình, tay cầm Phương Thiên Họa kích, ánh lửa chợt sáng chính là Lư Tổ Thượng bị gã lật đổ. Lưu Phương Trí biết Lưu Tổ Thượng võ nghệ cao cường, gã nhất thời sợ tới hồn bay phách lạc. Bản năng vung mâu lên nghênh đón, tay trái gã có thương tích, chi có thể một tay cầm mâu.
“Rắc rắc”, thiết kích của Lư Tổ Thượng vô cùng nặng nề chém cán mâu của gã thành hai đoạn. Phương Thiên Họa kích như thiểm điện đâm vào ngực của Lưu Phương Trí. Lưu Phương Trí hét to một tiếng, bị ất mạng tại chổ. Thân binh phía sau chậm một bước, bọn họ thấy chủ tướng đã chết, đỏ cả mắt, cùng vây giết tới Lư Tổ Thượng.
Lúc này, Triệu Lan tâm phúc của Lư Tổ Thượng bên cạnh vung đao bổ chém, hai người một trận xông giết, hơn trăm thân binh chốc lát chết bị thương hơn nửa, người còn lại phát ra tiếng hét tán loạn chạy bốn phía. Lư Tổ Thượng nhảy xuống ngựa, một đao chém xuống đầu của Lưu Phương Trí, liên thanh cười lạnh:
-Lưu Phương Trí, ngươi cũng có hôm nay?
-Tướng quân, chúng ta làm thế nào? Triệu Lan ở bên cạnh sốt ruột hỏi.
Lư Tổ Thượng xoay người lên ngựa nhìn xung quanh chi thấy chổ cửa nam ánh lửa hừng hực, tiếng kêu rung trời, không chừng cửa thành đã khó giữ được:
-Đi thành bắc!
Y quay đầu ngựa, hai người một trước một sau chạy gấp về hướng thành bắc.
Cửa thành nam đã tới thời khắc ác chiến cuối cùng, Tạ Ánh Đãng suất lĩnh mấy ngàn quân Tùy từ cửa thành thủy tiến vào giết về hướng cửa thành. Còn binh lính trấn thủ cửa thành nam là hai ngàn quân đội của Sài Thiệu dẫn đến từ Quan Trung, do thiên tướng Hạ Bạt Ninh suất lĩnh. Mặc dù quân phòng thủ trên đầu thành hỗn loạn một mảnh, nhưng Hạ Bạt Ninh vẫn suất lĩnh quân chết thủ ở cửa thành. Sau đó Tạ Ánh Đăng suất quân giết tới, hai nhánh quân bạo phát kịch chiến ở chỗ cửa thành nam.
Trong đêm tối hai phía loạn chiến một chỗ, trường mâu đánh nhau, đao bổ kiếm chém, thậm chí vật lộn đánh nhau kịch liệt, hai phía xoay thành một vòng...
Tạ Ánh Đăng ở ngoài vòng vung tay cầm cung tên, ánh mắt như chim ưng săn mồi tìm kiếm chủ tướng quân địch. Y được xưng đệ nhị tiễn quân Tùy. thần tiễn vô địch, bách phát bách trúng. Lúc này y bỗng nhiên nhìn thấy, một tên đại tướng quân Tùy cười ngựa, vóc người như gấu đen cường tráng, tay cầm đại chùy liều chiến với mấy chục tên binh lính quân Tùy. hét to như sấm, dưới chân y, đã bị y giết chết hơn hai mươi người.
Tạ Ánh Đăng giận dừ, kéo mạnh cung tiễn, dây cung buông lỏng, một mũi tên nhọn răng sói như thiểm điện bắn về hướng đại tướng quân Đường. Đại tướng quân Đường chính là thiên tướng Hạ Bạt Ninh trấn thủ cửa thành nam, là hậu duệ của người Tiên Ti, lực lớn chùy mạnh, tài nghệ cao cường.
Y đang nắm chùy chém tới đầu của binh lính quân Tùy, bỗng nhiên một mũi tên bắn lén tới, y không kịp đề phòng “chát” một tiếng, tên sắc bén xuyên qua cổ họng của y. Hạ Bạt Ninh kêu thảm một tiếng, đại chùy trong tay rớt xuống, mấy chục binh lính quân Tùy vây chiến bên cạnh y nắm bắt khoảng trống này, mười mấy thanh trường mâu nhất tề đâm vào cơ thể của y...
Binh lính quân Tùy càng ngày càng nhiều, quân Đường cửa thành nam cuối cùng không chống cự được, lần lượt quỳ đầu hàng, cầu xin tha mạng. Mấy trăm tên binh lính quân Tùy xông vào cửa thành, kéo cửa thành ra, cầu treo trên đầu thành thả xuống, thành lâu ánh lửa ngút trời.
Dương Nguyên Khánh ở ngoài một dặm đã chờ đợi rất lâu, hạ mệnh lệnh vào thành. Mười lăm ngàn kỵ binh chiến mã lao nhanh như cuồng triều, giống như hồng thủy mãnh liệt giết vào thành Giang Lăng.
Lúc này Sài Thiệu đang vội vã chạy trên đường về phía thành nam, ông bị Lưu Phương Trí gạt đi thành bắc, nhung thành bắc lại không có dị thường gì. Lúc ông trong lòng thầm lo lắng kinh dị, chỗ thành nam bỗng nhiên bạo phát ra một trận tiếng chém giết, ngay sau đó ánh lửa ngút trời. điều này làm Sài Thiệu chấn động.
Lúc này ông mới bỗng nhiên ý thức được ông mắc mưu của Lưu Phương Trí rồi. Dưới cơn kinh sợ, Sài Thiệu suất lĩnh mấy ngàn quân tinh nhuệ xông tới thành nam. Vừa xông tới nửa đường, Lưu Tổ Thượng dẫn mấy trăm người nghênh mặt đến:
-Đại tướng quân!
Sài Thiệu kéo giữ chiến mã, lúc này ông đã rõ minh mắc mưu Lưu Phương Trí, tự chặt hai ngón tay cũng là khổ nhục kế của gã lừa lấy sự tín nhiệm của mình. Sớm biết Lưu Phương Trí nhà giàu bản địa như vậy, đầu hàng mới là lợi ích lớn nhất của bọn chúng. Tự trách mình có mắt như mù, tin tường lòng trung thành của gã.
Lưu Tổ Thượng đột nhiên xuất hiện làm Sài Thiệu trong lòng có chút áy náy, ông thầm thở dài một hơi hỏi:
-Tình hình thành nam thế nào?
Lư Tổ Thượng ở trên ngựa ôm quyền:
-Khởi bẩm đại tướng quân, Lưu Phương Trí đã hiến thành nam rồi. Kỵ binh quân Tùy giết vào cửa thành, xin đại tướng quân hỏa tốc rút lui theo cửa bắc.
Sài Thiệu giống như bị một đòn trọng kích, ông cả người lay động, suýt chút nữa từ xe ngựa ngã xuống. Hồi lâu. ông cắn răng nghiến lợi nói:
-Ta không giết thằng chó này không được mà!
Lư Tổ Thượng từ cổ ngựa tháo xuống đầu của Lư Phương Trí, hai tay dâng lên:
-Khởi bẩm đại tướng quân, Lưu Phương Trí đã bị ty chức giết chết.
Sài Thiệu mừng rỡ:
-Giết hay!
Ông nhận lấy cái đầu, quả nhiên là Lưu Phương Trí, trong lòng giải hận dị thường. Lúc này, ngay cả thành Giang Lăng bị phá cũng không quan trọng bằng giết phản tặc Lưu Phương Trí này. Sài Thiệu gật đầu, trầm giọng nói:
-Bất đầu từ bây giờ, ngươi quan phục nguyên chức, ta lại bổ nhiệm ngươi làm phó tướng.
Lư Tổ Thượng đã quyết tâm dùng trung nghĩa cùa mình để chôn cùng Lý Hiếu Cung, y ôm quyền thi lễ:
-Đa tạ đại tướng quân tín nhiệm, nhưng kỵ binh quân Tùy đã vào thành, lòng quân quân Đường tan rã, không thể tái chiến, xin đại tướng quân lập tức ra cửa bắc, ròi khỏi thành Giang Lăng, ty chức nguyện hộ vệ đại tướng quân lên bắc.
Trong thành tiếng hô giết rung trời, Sài Thiệu đã nghe thấy tiếng vó ngựa gầm rú của kỵ binh quân Tùy xông vào trong thành, ông không khỏi thở dài một tiếng, quay đầu ngựa lệnh:
-Rút lên phía bấc.
Cửa thành bắc mở ra, Sài Thiệu và Lư Tổ Thượng suất lĩnh ba ngàn kỵ binh quân Đường trú đóng gần cửa thành bấc chạy ra thành Giang Lăng, chạy về hướng tây bắc. Binh lực của quân Tùy ở Giang Lăng cũng chỉ có năm chục ngàn người, không thể tứ phía ngăn chặn. Quân Tùy chủ yếu tấn công thành nam, ngoài thành bắc cũng không có quân trú, làm Sài Thiệu có thể may mắn trốn thoát.
Lúc này chủ lực quân Tùy đã vào thành, cũng dần dần khống chế thành Giang Lăng. Trong thành Giang Lăng, nhà nhà đóng chặt cửa, trốn trong nhà không dám ra ngoài.
Từng đội kỵ binh quân Tùy lao nhanh ở ngõ nhỏ đường lớn của thành Giang Lăng, đuổi ra binh chạy trốn ẩn núp ở chỗ tối. Một số kẻ chống lại bị giết tại chỗ, không ít binh chạy trốn thừa dịp cướp bóc cửa hàng cũng bắt giữ, chặt đầu trên đường. Binh chạy trốn thành đàn bị kỵ binh quân Tùy áp giải, đuổi đi chủ yếu tập trung trên đường lớn.
Lúc này canh giờ giao hẹn cuối cùng tới rồi, trên đầu thành Dư Thọ Nhân hạ mệnh lệnh mờ thành. Mấy chục tên binh lính tâm phúc kéo bàn kéo, cửa hàng rào sắt có động tĩnh, hai cửa hàng rào sắt gần như là đồng thòi mờ ra két két, nâng lên trên, cho tới nâng cách mật nước một trượng, liền dừng lại.
Lúc này cửa động thành đã mờ rộng, Tạ Ánh Đãng vừa khoát tay, con thuyền từ từ chạy vào trong cửa động thành. Không lâu, Tạ Ánh Đãng ở con thuyền đầu tiên chậm rãi chạy vào trong thành. Y tay cầm thuẫn bài trường mâu, cảnh giác nhìn xung quanh. Trong thành vô cùng yên tĩnh, tất cà quân phòng thủ lân cận cửa thủy đều lẩn trốn rồi.
Tạ Ánh Đãng vừa nhảy lên bờ, mấy chục binh lính sau lung y cũng lần lượt lên bờ, mọi người cùng động thủ, tiến sát con thuyền vào bờ, giữa thuyền trước và vào nối nhau bời ván gỗ.
Hơn hai mươi chiếc thuyền đáy bằng kéo dài bảy tám chục trượng, từ trong thành thông ra ngoài thành, như vậy hình thành một chiếc cầu thuyền trên mặt nước đơn giản. Hai chục ngàn binh lính quân Tùy ngoài thành men theo cầu thuyền nhanh chóng chạy vào thành.
Trên tường thành, một tên Giáo úy quân Đường lại lần nữa chạy như điên tới Lưu Phương Trí, gấp giọng bẩm báo:
-Tướng quân, đại đội quân Tùy xuất hiện ở chỗ cửa thủy, chỗ cửa thủy không có người phòng ngự!
Y vừa dứt lời, trường mâu của Lưu Phương Trí đã hung hãng đâm vào ngực của y. Giáo úy kêu thảm một tiếng, không thể tin nhìn chằm chằm Lưu Phương Trí ngã xuống chết. Lưu Phương Trí rút trường mâu ra, quát với quân phòng thủ và một số dân phu trên thành:
-Mau chạy thoát mạng đi! Quân Tùy đã giết vào thành.
Mấy ngàn quân phòng thủ trên thành đều hoảng sợ nhìn gã, không biết làm sao. Lưu Phương Trí lại hét to lần nữa:
-Ta không đành lòng các ngươi mất mạng, mau chạy đi.
Đúng lúc này, gần cửa thành thủy chợt bạo phát ra một trận tiếng hô giết. Quân phòng thủ cửa thành nam lúc này như mộng mới tinh lại, nhất thời hỗn loạn một mảnh, lần lượt cởi bỏ mũ giáp, liều mạng chạy xuống thành.
Lưu Phương Trí xoay đầu ngựa, dẫn hơn trăm người phóng ngựa chạy về thành đông, mọi người vừa chạy vừa hét to:
-Quân Tùy giết vào thành, mau chạy thoát mạng đi!
-Đại Tướng quân có lệnh! Đình chỉ chống cự.
Dưới cổ động của Lưu Phương Trí, quân phòng thủ thành đông cũng bắt đầu hỗn loạn lên. Nhất là với thân phận của gã như vậy hét ra “đại tướng quân có lệnh, đình chỉ chống cự” chắc chắn làm rất nhiều người đều tin chắc không nghi ngờ. Sĩ khí sớm đã đê mê, phàn chiến của Lưu Phương Trí chắc chắn là một đòn ngưng trọng nhất. Quân phòng thủ phòng ngự thành đông cũng bắt đầu hỏng mất.
Lưu Phương Trí rất là đắc ý, gã phóng ngựa dọc theo con đường xông lên đầu thành, chuẩn bị cướp cửa thành. Chính ngay lúc này, trong bóng tối truyền đến tiếng nói trầm thấp:
-Phản tặc chém đầu!
Lưu Phương Trí chấn động, chi thấy một tên kỵ binh vội xông tới mình, tay cầm Phương Thiên Họa kích, ánh lửa chợt sáng chính là Lư Tổ Thượng bị gã lật đổ. Lưu Phương Trí biết Lưu Tổ Thượng võ nghệ cao cường, gã nhất thời sợ tới hồn bay phách lạc. Bản năng vung mâu lên nghênh đón, tay trái gã có thương tích, chi có thể một tay cầm mâu.
“Rắc rắc”, thiết kích của Lư Tổ Thượng vô cùng nặng nề chém cán mâu của gã thành hai đoạn. Phương Thiên Họa kích như thiểm điện đâm vào ngực của Lưu Phương Trí. Lưu Phương Trí hét to một tiếng, bị ất mạng tại chổ. Thân binh phía sau chậm một bước, bọn họ thấy chủ tướng đã chết, đỏ cả mắt, cùng vây giết tới Lư Tổ Thượng.
Lúc này, Triệu Lan tâm phúc của Lư Tổ Thượng bên cạnh vung đao bổ chém, hai người một trận xông giết, hơn trăm thân binh chốc lát chết bị thương hơn nửa, người còn lại phát ra tiếng hét tán loạn chạy bốn phía. Lư Tổ Thượng nhảy xuống ngựa, một đao chém xuống đầu của Lưu Phương Trí, liên thanh cười lạnh:
-Lưu Phương Trí, ngươi cũng có hôm nay?
-Tướng quân, chúng ta làm thế nào? Triệu Lan ở bên cạnh sốt ruột hỏi.
Lư Tổ Thượng xoay người lên ngựa nhìn xung quanh chi thấy chổ cửa nam ánh lửa hừng hực, tiếng kêu rung trời, không chừng cửa thành đã khó giữ được:
-Đi thành bắc!
Y quay đầu ngựa, hai người một trước một sau chạy gấp về hướng thành bắc.
Cửa thành nam đã tới thời khắc ác chiến cuối cùng, Tạ Ánh Đãng suất lĩnh mấy ngàn quân Tùy từ cửa thành thủy tiến vào giết về hướng cửa thành. Còn binh lính trấn thủ cửa thành nam là hai ngàn quân đội của Sài Thiệu dẫn đến từ Quan Trung, do thiên tướng Hạ Bạt Ninh suất lĩnh. Mặc dù quân phòng thủ trên đầu thành hỗn loạn một mảnh, nhưng Hạ Bạt Ninh vẫn suất lĩnh quân chết thủ ở cửa thành. Sau đó Tạ Ánh Đăng suất quân giết tới, hai nhánh quân bạo phát kịch chiến ở chỗ cửa thành nam.
Trong đêm tối hai phía loạn chiến một chỗ, trường mâu đánh nhau, đao bổ kiếm chém, thậm chí vật lộn đánh nhau kịch liệt, hai phía xoay thành một vòng...
Tạ Ánh Đăng ở ngoài vòng vung tay cầm cung tên, ánh mắt như chim ưng săn mồi tìm kiếm chủ tướng quân địch. Y được xưng đệ nhị tiễn quân Tùy. thần tiễn vô địch, bách phát bách trúng. Lúc này y bỗng nhiên nhìn thấy, một tên đại tướng quân Tùy cười ngựa, vóc người như gấu đen cường tráng, tay cầm đại chùy liều chiến với mấy chục tên binh lính quân Tùy. hét to như sấm, dưới chân y, đã bị y giết chết hơn hai mươi người.
Tạ Ánh Đăng giận dừ, kéo mạnh cung tiễn, dây cung buông lỏng, một mũi tên nhọn răng sói như thiểm điện bắn về hướng đại tướng quân Đường. Đại tướng quân Đường chính là thiên tướng Hạ Bạt Ninh trấn thủ cửa thành nam, là hậu duệ của người Tiên Ti, lực lớn chùy mạnh, tài nghệ cao cường.
Y đang nắm chùy chém tới đầu của binh lính quân Tùy, bỗng nhiên một mũi tên bắn lén tới, y không kịp đề phòng “chát” một tiếng, tên sắc bén xuyên qua cổ họng của y. Hạ Bạt Ninh kêu thảm một tiếng, đại chùy trong tay rớt xuống, mấy chục binh lính quân Tùy vây chiến bên cạnh y nắm bắt khoảng trống này, mười mấy thanh trường mâu nhất tề đâm vào cơ thể của y...
Binh lính quân Tùy càng ngày càng nhiều, quân Đường cửa thành nam cuối cùng không chống cự được, lần lượt quỳ đầu hàng, cầu xin tha mạng. Mấy trăm tên binh lính quân Tùy xông vào cửa thành, kéo cửa thành ra, cầu treo trên đầu thành thả xuống, thành lâu ánh lửa ngút trời.
Dương Nguyên Khánh ở ngoài một dặm đã chờ đợi rất lâu, hạ mệnh lệnh vào thành. Mười lăm ngàn kỵ binh chiến mã lao nhanh như cuồng triều, giống như hồng thủy mãnh liệt giết vào thành Giang Lăng.
Lúc này Sài Thiệu đang vội vã chạy trên đường về phía thành nam, ông bị Lưu Phương Trí gạt đi thành bắc, nhung thành bắc lại không có dị thường gì. Lúc ông trong lòng thầm lo lắng kinh dị, chỗ thành nam bỗng nhiên bạo phát ra một trận tiếng chém giết, ngay sau đó ánh lửa ngút trời. điều này làm Sài Thiệu chấn động.
Lúc này ông mới bỗng nhiên ý thức được ông mắc mưu của Lưu Phương Trí rồi. Dưới cơn kinh sợ, Sài Thiệu suất lĩnh mấy ngàn quân tinh nhuệ xông tới thành nam. Vừa xông tới nửa đường, Lưu Tổ Thượng dẫn mấy trăm người nghênh mặt đến:
-Đại tướng quân!
Sài Thiệu kéo giữ chiến mã, lúc này ông đã rõ minh mắc mưu Lưu Phương Trí, tự chặt hai ngón tay cũng là khổ nhục kế của gã lừa lấy sự tín nhiệm của mình. Sớm biết Lưu Phương Trí nhà giàu bản địa như vậy, đầu hàng mới là lợi ích lớn nhất của bọn chúng. Tự trách mình có mắt như mù, tin tường lòng trung thành của gã.
Lưu Tổ Thượng đột nhiên xuất hiện làm Sài Thiệu trong lòng có chút áy náy, ông thầm thở dài một hơi hỏi:
-Tình hình thành nam thế nào?
Lư Tổ Thượng ở trên ngựa ôm quyền:
-Khởi bẩm đại tướng quân, Lưu Phương Trí đã hiến thành nam rồi. Kỵ binh quân Tùy giết vào cửa thành, xin đại tướng quân hỏa tốc rút lui theo cửa bắc.
Sài Thiệu giống như bị một đòn trọng kích, ông cả người lay động, suýt chút nữa từ xe ngựa ngã xuống. Hồi lâu. ông cắn răng nghiến lợi nói:
-Ta không giết thằng chó này không được mà!
Lư Tổ Thượng từ cổ ngựa tháo xuống đầu của Lư Phương Trí, hai tay dâng lên:
-Khởi bẩm đại tướng quân, Lưu Phương Trí đã bị ty chức giết chết.
Sài Thiệu mừng rỡ:
-Giết hay!
Ông nhận lấy cái đầu, quả nhiên là Lưu Phương Trí, trong lòng giải hận dị thường. Lúc này, ngay cả thành Giang Lăng bị phá cũng không quan trọng bằng giết phản tặc Lưu Phương Trí này. Sài Thiệu gật đầu, trầm giọng nói:
-Bất đầu từ bây giờ, ngươi quan phục nguyên chức, ta lại bổ nhiệm ngươi làm phó tướng.
Lư Tổ Thượng đã quyết tâm dùng trung nghĩa cùa mình để chôn cùng Lý Hiếu Cung, y ôm quyền thi lễ:
-Đa tạ đại tướng quân tín nhiệm, nhưng kỵ binh quân Tùy đã vào thành, lòng quân quân Đường tan rã, không thể tái chiến, xin đại tướng quân lập tức ra cửa bắc, ròi khỏi thành Giang Lăng, ty chức nguyện hộ vệ đại tướng quân lên bắc.
Trong thành tiếng hô giết rung trời, Sài Thiệu đã nghe thấy tiếng vó ngựa gầm rú của kỵ binh quân Tùy xông vào trong thành, ông không khỏi thở dài một tiếng, quay đầu ngựa lệnh:
-Rút lên phía bấc.
Cửa thành bắc mở ra, Sài Thiệu và Lư Tổ Thượng suất lĩnh ba ngàn kỵ binh quân Đường trú đóng gần cửa thành bấc chạy ra thành Giang Lăng, chạy về hướng tây bắc. Binh lực của quân Tùy ở Giang Lăng cũng chỉ có năm chục ngàn người, không thể tứ phía ngăn chặn. Quân Tùy chủ yếu tấn công thành nam, ngoài thành bắc cũng không có quân trú, làm Sài Thiệu có thể may mắn trốn thoát.
Lúc này chủ lực quân Tùy đã vào thành, cũng dần dần khống chế thành Giang Lăng. Trong thành Giang Lăng, nhà nhà đóng chặt cửa, trốn trong nhà không dám ra ngoài.
Từng đội kỵ binh quân Tùy lao nhanh ở ngõ nhỏ đường lớn của thành Giang Lăng, đuổi ra binh chạy trốn ẩn núp ở chỗ tối. Một số kẻ chống lại bị giết tại chỗ, không ít binh chạy trốn thừa dịp cướp bóc cửa hàng cũng bắt giữ, chặt đầu trên đường. Binh chạy trốn thành đàn bị kỵ binh quân Tùy áp giải, đuổi đi chủ yếu tập trung trên đường lớn.
Bình luận truyện