Chương 670
Thiên Hạ 2
Q.15 - Chương 670 - Tịnh Thất Mật Thương
gacsach.com
Lúc chạng vạng tối, cuộc lục soát liên tục một ngày cuối cùng cũng đã kết thúc, điều tra tuy rằng chấm dứt, nhung cuộc lục bắt thám tử Bắc Đường thi vừa mới bất đầu, quân đội tông cộng lục bất được hơn năm ngàn bốn trăm người, trong đó phần lớn đều là bị bất với tội danh tư tàng quân giới, lục bắt một lượng lớn nghi phạm như thế khiến cho dân chúng thành đô vô cùng phẫn nộ, tả tướng quốc Thôi Viên lập tức dâng sớ lên Lý Hanh, hắn vạch Trần trong dân gian sờ dĩ có dấu một lượng lớn quân giới như vậy, là do năm xưa phần lớn binh sĩ quân của Ca Thư Hàn bỏ trốn, đem theo quân giới vào trong dân gian, cái đó không quan hệ gì đến Bắc Đường cà, hy vọng Lý Hanh lập tức xuống chi phóng thích những dân chúng vô tội đó, duy trì sự ổn định trong thành đô.
Nhưng Kiếm Nam tiết độ sứ Quách Anh lại thề và cam đoan rằng, thám từ Bắc Đường nhất định là nằm trong số năm ngàn bốn trăm người đó, quyết không thể dễ dàng đê cho chạy thoát, nhất định phải nhận diện từng người một, thà rằng bắt sai một ngàn, cũng không có thể buông tha một người.
Mãi cho đến ban đêm, Lý Hanh cuối cùng mới xuống chi, hắn áp dụng một ý kiến trung dung, có thể giải trừ giới nghiêm thành đô, nhung trong số hơn năm ngàn dân chúng đó rất có thể có ẩn giấu thám tử Bắc Đường, hy vọng quân đội mau chóng lựa chọn ra được mà thả người, khôi phục bình yên.
Bành vương phủ, tâm trạng của Lý Cận xấu cực độ, buổi chiều hôm nay, hắn vội vã vào cung gấp, muốn vạch Trần âm mưu của Lệnh Hồ Phi, nhung hắn lại gặp phải sự đối xử lạnh nhạt, phụ hoàng lấy cớ thân thể mỏi mệt, không ngờ lại không chịu gặp hắn, nhưng rất nhanh trong cung truyền đến tin tức, Thánh Thượng không phái là thân thể mỏi mệt, mà là trong lòi nói Lệnh Hồ Phi đã đánh động đến tâm tư của Thánh Thượng, Lệnh Hồ Phi đi rồi, Thánh Thượng vẫn chìm vào trong sự suy tư.
Rất rõ ràng, buổi nói chuyện hôm nay của Lệnh Hồ Phi đã thuyết phục được phụ hoàng, cho dù phụ hoàng không tỏ thái độ rõ ràng, nhung lại không chịu gặp hắn, chính là một sự ám chi, một tín hiệu xấu đây.
“Tiên sinh, hiện tại ta nên làm cái ai bây giờ? Phụ hoàng nhất định là đã từ bỏ ta rồi.” Trong giọng nói của Lý Cận mang theo một sự nức nở, để lộ ra sự hoang mang lo sợ trong nội tâm của hắn, hắn là một kẻ bi quan yếu đuối, hơi gặp sự trắc trờ thì đã sợ thất bại rồi, hắn phảng phất như thấy được sự hiểm độc trong ánh mắt của Lý Phụ Quốc, phàng phất như thấy Nhị ca hạ lệnh bất trói hắn đưa tới pháp trường, đao tràm giơ lên cao cao, làm hắn không rét mà run.
Hắn hiện tại đã không còn hùng tâm tráng chí gì nữa. Hắn chi muốn giữ lấy tánh mạng của mình thôi, hắn muốn từ bó rồi.
“Điện hạ. Ty chức chi hỏi người một câu, người muốn tranh hay là từ bõ?” Ánh mắt Diêm Khái sáng ngòi mà nhìn chăm chú vào Lý Cận.
“Ta... Ta cũng không biết.”
Lý Cận chậm rãi cúi đầu, môi ngập ngừng nói: “Ta cám thấy được thái học có lẽ thích họp ta hơn.”
Diêm Khải mãi một lúc lâu không nói ra lời nào, tên phế vật vô dụng này, còn cHứa giao đấu gì với nhau đâu, mà đã nghĩ tới bỏ cuộc rồi sao? Diêm Khái thất vọng cực với hắn rồi, hắn còn từng lóe qua suy nghĩ phàn bội Lý Khánh An, dốc lòng phò trợ Lý Cận, nhung bây giờ xem ra, trong xương tủy của người này căn bàn chinh là một tên A Đẩu không vực dậy nổi.
Lý Cẩn muốn bõ cuộc, nhung hắn Diêm Khải lại không thể từ bỏ, nếu không, hắn làm sao ăn nói với Lý Khánh An, ngay lúc hắn muốn tiếp tục khuyên Lý Cận, ngoài cửa đã vọng lại tiếng bẩm báo của thị vệ: “Vương tướng quốc khẩn cấp cầu kiến!”
Lý Cận có chút sợ hãi Vương Củng, hắn cầu cứu nhìn về phía Diêm Khải, hắn muốn tìm một cái cớ không gặp Vương Củng, nhung Diêm Khái lại lắc lắc đầu nói: “Điện hạ, Vương tướng quốc tới, nhất định có chuyện đại sự, điện hạ không thể không gặp”
“Vậy tiên sinh... Cùng ta đi gặp?”
Diêm Khái thờ dài trong lòng, một lẩn hoàng đế không gặp mà đến nỗi đã làm cho hắn sa sút đến như thế này ư? Tên Bành vương cũng có phần quá yếu đuối rồi đấy!
Thôi được! Ta ngồi ở phía sau điện hạ vậy."
Có Diêm Khái cùng đi, Lý Cận Rõt cục cũng có một chút tự tin rồi, hắn lập tức lệnh: “Mòi Vương tướng quốc đến tĩnh thất gặp ta.”
Nói:
Tĩnh thất cũng chính là mật thất, bốn phía không có cửa sồ, vách tường đều là đá tảng chắc dày, bốn phía có vài gian phòng đều để trống, không cho bất kỳ ké nào tiến vào, những nhà quyền quý thông thưởng đều có mật thất như thế, để bảo đàm cho sự an toàn khi nói những chuyện bí mật.
Thư phòng cách mật thất không xa, hai người đi qua đó chờ đợi trước, lát sau, một viên thị vệ dẫn theo Vương Cung vội vã đi tói, từ tẩn suất bước đi của Vương Cúng cho thấy, trong lòng hắn cũng đang sốt ruột, hắn đã nhận được tin tức tường tận hơn, không lâu sau khi Lệnh Hồ Phi bàn bạc qua với Lý Hanh, Lý Phụ Quốc một lẩn nữa khuyên nhủ Lý Hanh đừng dễ dàng nói ra việc phế lập đông cung, thù ngoài đang trước mắt, phái lấy sự ồn định làm trọng, chính là do sự khuyên nhú trước sau của hai người này, Lý Hanh cuối cùng mới bị dao động.
Vương cùng trong lòng hiểu rất rõ, Lý Cận sờ dĩ có cơ hội, nguyên nhân căn bán là bản nhân Lý Hanh muốn đổi thái tử, cũng chính bời Lý Hanh ngầm tò ý với hắn và Thôi Viên, bào bọn hắn ủng hộ Lý Cận.
Nhung bây giờ, Lý Hanh đã dao động, muốn rút lại rồi, hắn là hoàng đế lão tử, Lý Hệ đương nhiên là không dám làm gì hắn rồi, nhưng còn mình? Mình gióng trống khua chiên ủng hộ Lý Cận, sau khi Lý Hanh băng hà, Lý Hệ có buông tha cho hắn không?
Lý Hanh dao động, lại đem hắn Vương Cúng đẩy sang vực thẳm một đi không thể trờ lại, bất luận thế nào, hắn nhất định phải cứu vãn cục diện này, người tháo chuông vẫn phải là người cột chuông, muốn phá cục này, quan trọng vẫn là ở chỗ Lý Cận.
Vương Cũng đi vào trong thư phòng của Lý Cận, vừa nhìn đã thấy Diêm Khải phía sau lưng Lý Cận, hắn không khỏi ngẩn người ra, người này sao lại cũng có mặt ở đây?
Vương Củng đã quen biết Diêm Khải từ rất lâu, khi Diêm Khái vẫn còn là mạc liêu của Khánh vương, lúc đó hắn đã rất không thích tên mạc liêu tự cao tự đại này, sau này Khánh vương chết ở An Tây, Diêm Khải lại chạy trờ về, điều này làm cho Vương Củng có chút sinh nghi, hắn cám thấy tên Diêm Khái này không phải là người rất trung thành, đương nhiên lúc Khánh vương thất thế bị giam lòng, người này tại sao còn có thể một mực trung thành mà đi theo Khánh vương đến chết, không lẽ hắn sẽ không đi nương nhờ Lý Khánh An sao? Hoặc là Lý Khánh An sẽ không lợi dụng hắn?
Với sự hiểu biết của hắn về Lý Khánh An, hắn nghi ngờ Khánh vương bị lừa đi An Tây, rất có thề có liên quan tới tên mạc liêu Diêm Khải này, sinh nghi thi sinh nghi, nhung Vương Cũng cũng không có chứng cứ, thêm vào đó Lý cầu thay Diêm Khái chứng minh, hắn cũng không còn gì để nói nữa.
Nhung mà, hắn quả thật không thích tên mạc liêu này. “Thần Vương Củng tham kiến Bành vương điện hạ!” “Vương tướng quốc không cẩn khách khí, mời ngồi đi!”
Vương Củng ngồi xuống, hắn nhìn thoáng qua Diêm Khái, Lý Cận hiểu được ý của hắn, bèn nói: “Diêm tiên sinh là tâm phúc của ta, ta cùng với tiên sinh không có gì giấu nhau, tướng quốc không cẩn lo lắng gì, có việc cứ nói thẳng.”
“Thôi được! Thần khẩn cấp đến tìm điện hạ, chinh là muốn nói cho điện hạ biết, tinh thế vô cùng bất lợi với chúng ta.”
“Tướng quốc cũng cảm thấy vậy sao?” Giọng nói của Lý Cận có chút run rẩy, tâm trạng mói vừa bình lặng lại của hắn lại trờ nên hồi hộp lẩn nữa.
Vương Cúng gật gật đầu: “Nguyên nhân căn bản là sự thuyên chuyển quân sự của Bắc Đường, đã giúp đỡ thái từ rất lớn, thánh thượng tường rằng quân Bắc Đường sắp tiến công Thục Trung rồi, bèn muốn mưu cầu ổn định, tạm thời không nghĩ tới việc phế thái tử.”
Lý Cận ngây người một chút, hắn cũng sợ hãi quân Bắc Đường sẽ đánh tới, “Tướng quốc, quân Bắc Đường thật sự sẽ công đánh chúng ta sao?”
“Không thể nào!”
Vương Cũng hồi đáp rất kiên quyết, tuy rằng mọi người đều khiếp sợ Lý Khánh An sẽ đánh tới, nhung Vương Củng lại cho rằng Lý Khánh An cHứa chắc thật sự tiêu diệt Nam Đường, ít ra trước khi tiêu diệt phán loạn An Lộc Sơn, hắn sẽ không ra tay, hắn giữ lại Nam Đường là vì sự chuẩn bị đăng cơ cho hắn, nhất định sẽ ở phút cuối mới suy nghĩ tới công đánh Nam Đường, Thục Trung tạm thòi an toàn, lẩn này An Lộc Sơn tiến công, nhiều nhất là chiếm được Tương Dương.
Hơn nữa Nam Đường cũng có gần bốn mươi vạn đại quân, cHứa chắc không thể kháng cự với Lý Khánh An, cộng thêm vào đó là Thục Trung tứ phía kín mít, muốn dễ dàng đoạt lấy Thục Trung, cũng cHứa chắc dễ dàng như vậy.
“Xin điện hạ yên tâm, An Lộc Sơn cHứa diệt vong, thì hắn tuyệt đối không tiến công chúng ta, nhiều nhất là lấy Kinh Tương, nhung muốn công đánh Thục Trung, không phải là chuyện dễ dàng như vậy.”
“Ta cũng đồng ý với ý kiến của tướng quốc.”
Diêm Khải nãy giờ im lặng cũng đã mờ lời: “Công đánh Nam Đường chúng ta cẩn rất nhiều điều kiện, chù yếu là cẩn triệu tập một lượng lớn quân đội, bây giờ Lý Khánh An tác chiến khắp noi, quân đội của hắn rất phân tán, một khi hắn triệu tập trọng quân, tất sẽ ảnh hưởng đến cục thế Hà Bắc, trước lúc cHứa tiêu diệt An Lộc Sơn và Sử Tư Minh, hắn sẽ không điều động quân đội của Hà Nam và Hà Đông, như vậy, hắn làm sao có thể đối kháng với bốn mươi vạn đại quân Kiếm Nam cơ chứ?”
Lời nói của Diêm Khải đã cho Lý Cận nuốt thuốc an thần vào bụng, hắn cũng khẽ thờ phào nhẹ nhõm, lại thấp giọng nói: “Vậy chúng ta bây giờ phải làm thế nào? Phụ hoàng đối với ta thái độ đã lănh đạm rồi, trong lòng ta rất lo lắng a!”
Diêm Khải lại không lỡ thời cơ mà xen vào một câu nói: “Vương tướng quốc, điện hạ muốn bò cuộc rồi!”
“Không được!”
Vương Cũng phắt một cái đứng dậy, hắn giận dữ nói: “Điện hạ bỏ cuộc rồi, vậy bọn ta phải làm sao? Nhiều đại thần úng hộ người như vậy biết làm thế nào? Lý Hệ nếu đăng cơ, hắn có buông tha cho bọn ta không? Còn điện hạ nữa, hắn tuyệt sẽ không tha cho người, đây chính là sự tranh đấu hoàng vị, nếu đã làm rồi, thì phái làm tới cùng, nếu không tất cả mọi người đều sẽ chết mà không chốn chỗn thân.”
Lý Cận sợ tói mức run cầm cập: “Nhung mà... Nhung mà bọn ta thực lực không bằng thái tử, phụ hoàng... Lại giờ què rồi, ta có thế làm được gì?”
“Điện hạ hồ đồ a!”
Vương Cũng lại chậm rãi ngồi xuống, tận tình hết lời khuyên nhũ: “Điện hạ thực lực đâu có yếu, điện hạ văn có tà hữu tướng úng hộ, võ có Kiếm Nam tiết độ sứ úng hộ, chăng lẽ những lực lượng này còn cHứa đủ sao? Thần nghe nói ngay cà tôn thất cũng ủng hộ điện hạ, thái tử thì có thực lực gì, chẳng qua là nội cung thôi, sau đó thì sao? Trong triều thần chi có một hộ bộ thượng thư Lệnh Hồ Phi, hắn còn có cái gì? Hơn nữa, Thánh Thượng cũng không phái là từ bỏ việc phế thái tử, chi là hiện tại cục thế căng thẳng, người tạm ngừng lại thôi, thần thấu hiểu thánh thượng, việc mà người quyết định tuyệt sẽ không dễ dàng thay đổi, điện hạ nên có lòng tin mới đúng.”
Diêm Khải lại nói tiếp: “Tướng quốc, ta cám thấy nhược điểm lớn nhất của điện hạ chính là quá yếu, thú đoạn không đủ tàn nhẫn, vì vậy thánh thượng mới do dự, điện hạ phải thay đổi điềm này, người mới có cơ hội.”
Lời của Diêm Khái đã nói tới tận đáy lòng của Vương Củng rồi, hắn lập tức có vài phần thiện cám với Diêm Khái, hắn gật gật đầu với Diêm Khái, lại thiết tha thấm thìa nói: “Điện hạ, thần đêm nay đến, chính là muốn điện hạ ra một quyết định.”
“Quyết định... Gì?”
Vương củng nhìn chằm chằm Lý Cận, gằn ra từng chữ một: “Tiên hạ thủ vi cường, thủ tiêu thái tử!”
“Điện hạ, ty chức không tán thành việc ám sát thái tử!”
Vương Củng vừa đi khỏi, Diêm Khải lập tức bày tò ý kiến phản đối của hắn, ám sát thái tử chi làm binh ốn tranh đấu, mà không phải là ác hóa mối tranh dòng chính thống mà Lý Khánh An hi vọng.
Sự phán đối của Diêm Khải cũng nói tới tâm sự của Lý Cận, ám sát thái tử, hắn làm à có sự quyết đoán và cá gan ngày, sự phán đối của Diêm Khái khiến hắn như ưút được sánh nặng, hắn vội vàng nói: “Ta quả thật cũng cho răng ám sát thái từ không ôn, thái tử phòng ngự nghiêm mật. Làm sao có thể dề dàng thích sát, một khi thất bại, phụ hoàng sẽ không buông tha cho ta.”
“Điện hạ, ty chức chi là nói ám sát thái tử không ổn. Nhưng không phái nói chúng ta không ám sát.”
Lý Cận ngạc nhiên, “Tiên sinh đây là ý gì?”
"Ý ty chức là nói, phải ám sát, nhung không phái là thái từ, mà là một người khác/
Diêm Khải cứ không ngừng khuyên giải, cuối cùng Lý cẩn yếu đuối đà đồng ý phương án của hắn, Lý cẩn thờ dài nói: “Thôi được, ta đồng ý với phương án của tiên sinh, chi là thị vệ trong phủ liệu có thể gánh vác được trọng trách ám sát không?”
“Chúng ta không động thù, thị vệ vương phủ một người cũng không được phép tham gia, có như vậy dù bị hoài nghi cũng không biết được chứng cử của điện hạ, ty chức muốn đưa tiền nhờ sát thù làm việc này, việc này cử để ty chức sắp xếp, không cằn điện hạ phải lo lắng.”
Chi càng có thể phủi sạch mọi trách nhiệm với minh đó là yêu cầu của Lý cẩn. Nếu như Diêm Khải đã muốn tìm sát thù làm, thì lại càng như ý Lý cẩn, hắn rót xử trong lưng áo ra nửa miếng ngọc bội đưa cho Diêm Khái nói: “Ta có tổn một vạn quan tiền trong phường quỹ Vương Báo Ký, dựa vào nửa mảnh ngọc bội này tiên sinh cứ có thể rút tiền, tiên sinh cứ lo việc này, không cẩn phải thương lượng thêm với ta đâu!”
“Đa tạ điện hạ đã ủng hộ, sẽ trong vỏng một hai ngày nay thôi, chắc chắn sẽ có tin tốt lành đến.”
Chẳng bao lâu sau, một chiếc xe ngựa rời khỏi Bành vương phủ từ cửa sau, trong bóng đêm phóng thẳng về phía chợ Bấc Thành Đô. Lúc này Thành Đô đã giải trừ giới nghiêm, cũng như Trường An, bất đầu từ năm ngoái Thành Đô cũng không còn đóng cửa phường về đêm nữa. Trong đêm cửa lớn các phương đều mỡ to, trong có phần hiu quạnh, cơ hồ không nhìn thấy một bóng hành nhân. Dư âm của lẩn rà soát trước đó vẫn còn, nhà nhà hộ hộ đều đóng kín cửa, đèn lửa tắt lụi, cà thành trì cơ hồi đều chim trong bóng tối vô biên.
Diêm Khải rất ư cẩn thận, hắn giữa đường còn tim đến một tiệm xe ngựa thuê xe, sau khi chắc chắn không người theo dõi mới đi đến chợ Bắc.
Khác với các nơi khác, chợ Bắc còn chút hơi hớm người, lẩn rà soát này chợ Bắc tổn thất thảm trọng, người bị bắt không nhiều, chù yếu là tổn thất về mật tiền của, nhất là những tiệm châu báu nữ trang, trước sau bị rà soát đến ba lẩn, cơ hồ nhà nhà hộ hộ đều bị tổn thưởng trên ngàn quan. Trong đó tiệm nữ trang Tôn Ký vi châu báu cất trên gác bị binh sĩ rà soát phát hiện, chù tiệm và giúp việc đều bị đuổi vào một căn phòng, đợi khi họ đi ra, thì cà đám châu báu trị giá tám ngàn quan này đã không cánh mà bay, tổn thất cực kỳ thê thảm.
Sau trận càn quét lẩn đó, nhà nhà hộ hộ đều phái kiểm kê lại mất mát, và phái chuẩn bị ngày hôm sau mờ cửa buôn bán tiếp. So với các tiệm khác, chợ ngựa tổn thất là ít nhất, do hàng hóa của họ không thể mang đi, đều chủ yếu tổn thất vừa đưa đút cho êm chuyện là chính, mỗi nhà cũng chừng tổn thất trăm quan tiền. Có một tiệm bán lợn chưởng quỹ vì bị rà ra thanh hoành đao, cuối cùng phải mất năm trăm quan tiền mới miễn đi cái tai bay họa gió bị bắt đi.
Tiệm ngựa Thiên Lý vì có chiên bài của Thôi Viên, hao tài hai trăm tiền bạc xong thì cũng không bị đến làm phiền nữa. Lúc này, các cửa tiệm trong hàng Mã đều đang bận rộ điểm lại hàng hóa, chi có cửa lớn của ngựa Thiên Lý là đóng kín, đèn đuốc tối như mực, như thé không có người trong tiệm.
Duy có một gian phòng đằng sau hậu viện là vẫn sáng đèn, trong nhà chi có Thi Cành Trung và Diêm Khái hai người, đây là lẩn gặp thứ hai của hắn, Thi Cành Trung nhận được tin từ Trường An, phái toàn lực phối hợp Diêm Khải. Thi Cành Trung hiểu rõ, Diêm Khải chính là nước cờ quan trọng nhất mà Lý Khánh An cắm tại Nam Đường. Nhất là khi hai hoàng tử tranh quyền, nước cờ này sẽ có thể phát huy hết tác dụng ra.
Diêm Khải đật nửa miếng ngọc bội trên bàn đẩy sang cho Thi Cánh Trung nói: "Dự
Vào nó có thể rút một vạn quan tiền tại phường quỹ Vương Bảo Kỷ, các ngươi có thể mang đi ba ngàn quan, sau khi dùng xong ngọc bội trả ta."
Diêm Khải đấy là phải mang về phúc mệnh Lý cẩn, Thi Cảnh Trung biết, nhưng hắn không hửng thú với tiền, hắn trầm giọng hòi: “Cẩn chúng ta giết ai?”
“Lệnh Hồ Phi!”
Diêm Khải nói ra tên này, “Trong vỏng hai ngày, hắn nhất định phải chết, một khi hắn chết, việc tranh giành thái tử của cả nội bộ Nam Đường sẽ lập tức gay gắt hơn, đấy là mệnh lệnh của thượng tướng quân.”
Hắn thấy Thi Cảnh Trung có phần trầm mặc, hắn cũng biết, đây là lẩn đầu tiên tình báo đường đi ám sát một cao quan Nam Đường, rất ư mạo hiêm. Bèn nói: “Nếu như nhất thòi có khó khăn gì, vậy thì sẽ dỡi thời hạn thành trong vỏng ba ngày.”
"Không! Không có khó khăn gì cả!'
Thi Cảnh Trung không chút do dự đáp, “Muộn nhất là đến tối mai, ta nhất định sẽ để kế hoạch của tiên sinh thành công.”
Diêm Khải chằm chằm nhìn Thi Cảnh Trung, thấy ánh mắt Thi Cảnh Trung rất ư kiên định. Tối ngày mai đã có thê trừ khử Lệnh Hồ Phi, hắn không biết mình nên tin người này hay cười dạo hắn đã quá tự tin, Diêm Khải thầm thờ dài, hắn cũng không thể nói gì hơn, bèn gật gật đầu. “Vậy ta xin cáo lui trước đây.”
Diêm Khải rời chợ Bắc bèn trực tiếp quay thẳng về vương phù. Hắn vừa đi, Thi Cảnh Trung bèn lệnh người vớt vũ khí từ dưới sông lên. Mấy mươi thanh hoành đao cùng cung nỏ đều được đóng kín trong lọ gốm, dùng giấy dầu bọc kín lại kỹ càng, không bị nước thấm vào. Thi Cảnh Trung nhẹ nhàng vuốt ve một thanh nỏ lớn. Thanh nỏ này đã theo hắn gần hai mươi năm nay, cán gỗ đã sáng bóng vì mài mòn, nắm lấy cán nó, hắn cử như thấy mình và nỏ đã người nỏ hòa làm một.
Ngày mai là ngày được nghi thượng triều, là cơ hội tốt nhất, hắn sẽ đích thân ra tay.
Bình luận truyện