Thiên Huyền Địa Hoàng
Chương 146: Hắc khí nhân (Trùng phùng 3)
THiên Hương cẩn thận đưa bộ đàm lại gần hơn nữa, sát kề bên khối đá thủy tinh lấp lánh ánh vàng, cũng có thể chỉ là thương thạch thông thường, cao cỡ 2m, trong giây lát, tiếng ồn ào đột nhiên bùng lên dữ dội, hệt như có ai đang gào hét thảm thiết. Cô giật mình thất kinh, sợ tới mức suýt nữa buông tay làm rơi nó.
Một loạt tiếng ồn chợt vọt lên mãnh liệt như núi lửa phun trào, với âm lượng cao vút như thế nghe cực kỳ bén nhọn chói tai, giống như tiếng một đám người điên loạn gào thét đến xé họng vậy. Cô vội vàng đành tắt bộ đàm và cất đi. Tôi xém nữa cũng bị dọa sợ vãi đái linh hồn.
Tôi vỗ vỗ an ủi lồng ngực, sợ chết khiếp đi được, thật không ngờ trên đời này lại có thứ âm thanh khiếp đảm kinh hãi đến thế, nếu nghe thêm vài giây nữa, có khi tôi mất trí lao đầu đập bôm bốp chan chát vào đám rễ tự ngược cho đến khi máu me tràn trề tung tóe cũng nên .
Bạch Ngân thì chẳng buồn liếc mắt quan tâm, cô ta bay tới hai khối thạch phía trên lần lượt quan sát tỉ mẩm nửa ngày lại bay xuống dán sát lấy khối đá màu vàng nửa trong suốt như muốn chui vào tận bên trong tham quan. Tôi nhíu mày, vươn tay chạm vào nó. Công nhận viên đá lấp lánh hào quang mĩ lệ, đủ sức quyến rũ khiến bất cứ phàm nhân nào nhìn tới cũng phải động lòng liêu xiêu. Nhưng biểu tình của Bạch Ngân là như phát hiện ra một thứ gì đó khiến cô hiếu kỳ, muốn tò mò nhìn minh bạch cho bằng được.
Tôi híp mắt, cố gắng nhìn xuyên qua lớp hổ phách, có thể thấy lờ mờ một bóng người màu đen. Căng mắt ra tập trung tinh thần lực hết cỡ mới miễn cưỡng phân biệt được đầu với thân. Cái bóng cuộn tròn cả người lại, tư thế nằm giống như thai nhi trong bụng mẹ.
“Không phải Hổ phách đâu, đây là thi kiển, là bào thai hóa thạch đấy.”
Bạch Ngân không quay đầu nhìn ,cứ thế nói cho tôi nghe.
Tôi từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ chưa từng nhìn thấy thứ gì tương tự nên chỉ biết ngẩn tò te, nói không nên lời. Trên lớp vỏ bào thai hóa thạch có rất nhiều hoa văn uốn lượn mềm mại, tạo hình một cách tự nhiên này như tấm màn lụa che phủ làm cho độ trong của đá bj vẩn đục, không được cao, nên từ bên ngoài rất khó khăn nhìn thấy được cái xác bên trong. Muốn nhìn rõ trừ phi quét bằng tia X-quang hoặc đập vỡ lớp hóa thạch bên ngoài.
Bên trong trừ bỏ cái bóng đen đen ngồi lõa thể cúi đầu ôm gối hao hao dáng người, cũng chẳng còn gì. Nó lơ lửng chính giữa, tựa hồ được bao phủ trong một tầng dịch lỏng lân tinh óng ánh, nhè nhẹ lưu động làm ảnh hưởng tới độ trong, khiến cho người phía ngoài không nhìn ra được thứ gì khác.
Đây chắc chắn là một thi thể, còn là một cơ thể trưởng thành, có điều bề ngoài hình dạng rất quái dị, nhìn thế nào cũng không giống người hiện đại cũng chẳng phải ý ám chỉ mấy người thời tiền sử lông lá như vượn chưa tiến hóa đâu.
Cảm giác cơ thể như chẳng phải tạo nên từ xương thịt, mà là chất thạch mềm dẻo trong trẻo. Đôi lúc nước dịch di động làm khối hình cũng khe khẽ lung lay như tảo biển. Nó như thể loài sứa, trở lên bán trong suốt, gần như hòa lẫn lộn với dung dịch xung quanh.
Tôi tập trung khí vào mắt, nhìn hồi lâu khiến thị lực bắt đầu mờ đi, ẩn ẩn trở lên đau nhức. Thối lui một chút, nhắm mắt lại thư giãn.
-“Thi kiển” là gì?
Thiên Hương nghe tôi thình lình hỏi, mờ mịt nhìn lại, lắc nhẹ.
-Không phải hổ phách sao?
Bạch Ngân nãy giờ phấn khích như con trẻ được cho quà, vui mừng hớn hở, bay lên lượn xuống, nhìn trái nhìn phải mấy lượt khối đá. Chán chê mê mệt mới dừng lại mở lời giải thích.
"Có thể từ thời kỳ Tiên Tần, các phương sĩ- người cầu tiên học đạo- đã dùng vật này làm nguyên liệu để luyện đan dược trường sinh.“Thi kiến” có chút giống ngọc, lại có chút tựa hổ phách, bên trong thường bao bọc xác trẻ con, hầu như không có người trưởng thành. Lớn như mấy khối trước mắt chính là lần đầu hiếm hoi biết tới."
"Nghe nói bọn họ đem phụ nữ mang thai thiếu tháng ngâm vào nước thuốc cho đến chết. Tiếp theo cho thai phụ vào một cái vạc rồi chôn xuống đất tròn mười bảy năm mới đào lên. Khi đó thai nhi trong bụng sẽ biến thành thi kiển. Lớp bên ngoài chính là nhau thai hóa thạch, người ta nhìn thấy có màu hổ phách, kỳ thật đó là nước ối bên trong đông lại mà thành. Cũng có người nói, đây là một loại kỹ thuật chống phân hủy, dùng hỗn hợp thuốc đông y và nhựa cây đặc chế bao lấy thi thể, giữ cho xác không bị mất nước. Cho nên nếu nhìn được sẽ thấy xác chết ngàn năm được bảo quản cực kỳ chất lượng, sống động gần như chỉ là đang thiêm thiếp ngủ say."
Những lời Bạch Ngân nói, tôi cũng tóm lược một chút, gắn gọn thuật lại cho Thiên Hương hay.
-Ồ, như vậy xem ra rất có giá trị nha. Tuy nhiên cồng kềnh thế này lại không có đội ngũ chuyên nghiệp phụ trợ, mang ra ngoài vẫn là bất khả thi.
Cô nhận xét xong, dán mắt lại gần rồi thất vọng lắc đầu thối lui.
-Có điều tôi quả thật bất lực không nhìn ra được cái gì với cái gì.
Tôi lại tới gần, đưa tay đặt lên, dán mắt vào nhìn kỹ càng. Chợt giật mình thon thót phát hiện, dường như tư thế của nó khác trước. Chính là cơ thể bớt co lại, đã giãn ra một chút rồi, có thể thấy hai bên thân là sáu cánh tay dập dềnh đung đưa tựa rong biển. Hay nói đúng hơn giống như xúc tu mềm oặt. Phần thân dưới sao, hai cẳng chân? Không có, là một khối thon thả kéo dài, làm người ta liên tưởng tới đuôi rắn. Cũng có thể là đuôi cá.
Tôi cà lăm một hồi, lắp bắp mãi mới hỏi xong một câu hoàn chính. Hỏi Bạch Ngân có biết cái giống bị giam cầm trong khối đá này là loài gì không? Là thực vật hay động vật? Rốt cuộc không phải là con người đúng chứ?
Thiên Hương ở bên cạnh nghe nửa hiểu nửa không, nghi hoặc hỏi tôi rốt cuộc nhìn ra được cái gì rồi?
Bạch Ngân sau khi bay dạo một hồi thăm viếng hai khối cầu lủng lẳng treo trên đỉnh đầu trở về, thấy vẻ mặt tôi xanh mét kinh hãi thì cũng đưa mắt nhìn lại, sau sửng sốt ngạc nhiên là kinh nghi mờ mịt. Khuôn mặt lung linh như ánh trăng hiếm khi lộ ra vẻ nghiêm túc trầm tư. Cô đắn đo lưỡng lự hồi lâu cuối cùng vẫn lựa chọn lắc đầu bỏ qua.
Một cơn gió chợt thổi tới, cành hoa đầu lâu mọc trên khúc rễ cây quấn quanh cự thạch, gần ngay chóp mũi khẽ rung rinh, tỏa ra làn hương nhàn nhạt, theo sau đó âm thanh thầm thì “Cứu...cứu...cứu...” nỉ non cất lên. Tôi rùng mình dời mắt khỏi khối đá, kinh ngạc không thôi. Gió luồn vào nụ hoa, khiến mấy cái lỗ hổng như mắt mũi miệng nhăn nhó, chẳng ngờ lại có thể tựa như lỗ sáo, giả thành tiếng người hấp hối.
Nhưng biến dị chưa dừng ở đó, bàn tay tôi vẫn đặt trên tảng đá, ánh mắt trở về khối thạch, lại phát hiện hình thái bên trong vẫn tiếp tục chậm chãi ung dung phát sinh thêm sự kiện.
Cái đầu nó chợt ngẩn lên, từ từ xoay về phía tôi. Như cảm ứng được vị trí tôi đứng, như biết được tôi đang nhìn nó. Chính là khuôn mặt không có ngũ quan.
Tôi lập tức sợ đến ngây dại, nhưng đúng lúc đó rầm một tiếng trấn động như núi lở đá vỡ khiến tôi giật mình hoàn hồn. Tiếp theo đó trên đầu dội xuống một loạt va chạm mãnh liệt, rầm rầm gãy rắc cùng một tràng cười man dại ré lên chói tai.
Ngước đầu, một đám lớn rễ cây vốn cứng như thép nguội lại bị thứ gì oanh tạc cho vỡ vụn, cùng bụi mốc phấn rêu mù mịt rơi xuống như mưa xuân khiến tôi trấn kinh không dám nhúc nhích. Trên đà rơi còn không quên kéo theo một trận lấp la lấp lánh ánh vàng cam như đom đóm lập lòe, lộp bộp hạ cánh như sung rụng, tiếp theo xì xì khói tuôn ra như hiệu ứng tiên cảnh. Đã thế không gian còn tô điểm thêm bằng chùm âm thanh nức nở rên rỉ “Cứu...cứu...cứu” cho đủ tư vị sắc thái khiến lòng người triệt để tái tê.
Bẹp một phát, mặt đang ngửa liền hứng lấy một thứ nhớp nháp ẩm ướt. Tôi trợn mắt, thứ đó giãy giụa ngoe nguẩy mấy cái rồi phốc một tiếng cong mình té ra xa, sau đuôi còn để lại một vệt khói như sao chổi bay ngang qua bầu trời.
Một đốm lửa xuyên phá đám rễ cản trở rồi nhanh chóng hóa thành khối cầu đỏ rực đu bám vào sợi rễ móc lối với tảng thi kiển cao nhất “khanh khách” cười. Khối thi kiển liền lắc lư như bóng đèn quả lắc rất nhanh liền phựt một cái, sợi rễ chịu không nổi trọng lực, đứt gãy, thi kiển rơi xuống. Khối hổ phách chạm đất lập tức vỡ toang thành trăm mảnh vụn nhỏ, thi thể bên trong cũng nứt toác, trộn lẫn lộn cùng dịch thể.
Ngay khi quả cầu lửa nhảy sang bám vào sợi rễ có treo đung đưa khối thi kiển khác, tít trên cao, chìm sâu trong bóng tối, lại một trận rúng động rầm rầm nối gót. Một thứ khác xuất hiện va chạm với bọn rễ cây ngoan hiền yên phận, oánh cho chúng tơi tả, rơi xuống thành mấy mảnh không hoàn chỉnh. Tôi không sao giữ được bình tĩnh, tránh đông tránh tây vẫn bị mấy khối đè đầu cưỡi cổ cho ê ẩm mình mẩy. Hoa đầu lâu theo đó la liệt tung bay phất phới, í ới “cứu...cứu...”.
Cuối cùng cũng chạy tới bên rìa trung tâm của vụ hỗn loạn thì sau lưng vừa lúc phát ra tiếng nổ lớn như bom dội khiến tôi suýt vấp té. Quay đầu lại, cảnh tượng chứng kiến chính là cái khối đỏ rực như hòn than đang nặng nề gắng gượng nhỏm dậy.
Cơ thể tựa như khúc xúc xích được khứa vô số nhát sau đó mang lên chảo mỡ, xèo xèo rán giòn.
Những chỗ vết thương hở chảy ra huyết dịch sóng sánh tựa dung nham. Chất dịch đậm đặc nhỏ giọt xuống, chạm vào đâu lập tức tạo ra phản ứng sủi bọt trắng xóa, tản ra làn khói xám cùng mùi trứng thối kèm âm thanh xèo xèo bị ăn mòn.
Phía dưới nó còn một thứ khác bị đè bẹp. Cơ thể giống ngựa nhưng có sừng nai. Bộ da đã bị tàn phá nặng nề nhìn không rõ màu sắc. Cái đầu to lớn mấy lần muốn ngóc lên lại không gượng dậy nổi, bất lực hạ xuống nặng nề trầm trọng thở. Phía dưới Gíac Đoan là vũng dịch nhớp nháp lênh láng với những mảnh tinh thể lấp lánh vẫn đang tiếp tục lan tràn tứ bề.
Xem ra tình huống ban đầu là Hồn Độn đu bám vào khối thi kiển thứ hai, Giác Đoan rơi xuống lại nhảy vào tấn công tiếp Hồn Độn, chẳng ngờ đoạn rễ chắc không chịu nổi sức nặng mới đứt gãy. Trong quá trình rơi Hồn Độn lại túm lấy được Giác Đoan, nên giờ ta có tình trạng trên.
Gíac Đoan không xong rồi nhưng tình trạng Hồn Độn cũng không khá hơn là bao.
Hồn Độn “khanh khách” dựng đứng nửa thân trên khoe sáu cánh tay thì ba trong số đó buông lõng thõng xuống, lủng lẳng tê liệt, với những cái móng như bồ cao lành lặn còn lại vươn ra xoẹt xoẹt mấy đường xuống Giác Đoan như cắt bít tết.
Chống đỡ bằng ba cặp chân như que tăm nhưng thực chất tôi chỉ thấy hai cái run lẩy bẩy gánh vác cái cơ thể béo như con heo quay, những cái còn lại đều nằm gang mặt đất, sõng soài như bị bẻ gãy. Cho nên vài giây thị uy dũng mãnh hùng hổ xong Hồn Độn lại uỳnh cái ngã đè lên Gíac Đoan.
Lần này coi như Giác Đoan xong cmn rồi.
Đột nhiên “khanh khách” một cái, không phải phía Hồn Đồn, mà ở sau lưng. Tôi vừa quay người lại liền thấy trước mắt tối sầm, sau đó cơ thể nhẹ bẫng, được thứ mềm dẻo gì đó ôm lấy, xoay mấy vòng trên không trung khiến đầu óc tạm thời đình công.
Khi tôi còn đang ở trạng thái lộn ngược, một luồng hắc khí khác vọt tới ngay vị trí tôi đứng ban nãy. Toàn thân người đó vẫn hừng hực hắc khí sục sôi, nhưng khói không tan biến đi mà cứ quấn qúyt bao bọc lấy gã ta.
Đối phương ngước đầu nhìn tôi, dung nhan bị che lấp, chỉ cảm thấy người ta đang cuồng nộ, cứ như thể đang tìm kiếm cừu nhân.
-Báo Ca...
Tiếng của Bách Lý Thiên Hương cách tôi một khoảng thốt lên sững sờ kinh hỉ.
-Báo Ca...
Sao cơ? Tôi cũng sửng sốt chẳng kém. Chân nhẹ nhàng chạm đất, mơ hồ hiểu ra một chút, lại cảm thấy như chẳng hiểu gì, trong chớp mắt, đầu loạn như nồi cháo, toàn bộ suy nghĩ đều vón thành một cục.Hắc Hồn vẫn bám dính lấy không chịu buông, tôi cũng chẳng để ý.
Tôi mờ mịt nhìn anh ta lại quay đầu nhìn Thiên Hương, cảm thấy bất khả tư nghi.
Thiên Hương lại chẳng ngó ngàng tới tôi, trong mắt chỉ toàn thân ảnh người cô thừa nhận, gương mặt hân hoan bừng sáng chẳng còn vẻ mệt mỏi nghiêm trọng.
-Báo Ca, thật tốt quá, tìm thấy anh rồi!
Thiên Hương động thân định bước tới bên, tôi vội quát to.
-Dừng, Thiên Hương, đó không phải!
Cô nhìn tôi, không hiểu. Tôi càng không hiểu. Hắc y nhân này thật sự là...
-...Tử Dạ...?
Một loạt tiếng ồn chợt vọt lên mãnh liệt như núi lửa phun trào, với âm lượng cao vút như thế nghe cực kỳ bén nhọn chói tai, giống như tiếng một đám người điên loạn gào thét đến xé họng vậy. Cô vội vàng đành tắt bộ đàm và cất đi. Tôi xém nữa cũng bị dọa sợ vãi đái linh hồn.
Tôi vỗ vỗ an ủi lồng ngực, sợ chết khiếp đi được, thật không ngờ trên đời này lại có thứ âm thanh khiếp đảm kinh hãi đến thế, nếu nghe thêm vài giây nữa, có khi tôi mất trí lao đầu đập bôm bốp chan chát vào đám rễ tự ngược cho đến khi máu me tràn trề tung tóe cũng nên .
Bạch Ngân thì chẳng buồn liếc mắt quan tâm, cô ta bay tới hai khối thạch phía trên lần lượt quan sát tỉ mẩm nửa ngày lại bay xuống dán sát lấy khối đá màu vàng nửa trong suốt như muốn chui vào tận bên trong tham quan. Tôi nhíu mày, vươn tay chạm vào nó. Công nhận viên đá lấp lánh hào quang mĩ lệ, đủ sức quyến rũ khiến bất cứ phàm nhân nào nhìn tới cũng phải động lòng liêu xiêu. Nhưng biểu tình của Bạch Ngân là như phát hiện ra một thứ gì đó khiến cô hiếu kỳ, muốn tò mò nhìn minh bạch cho bằng được.
Tôi híp mắt, cố gắng nhìn xuyên qua lớp hổ phách, có thể thấy lờ mờ một bóng người màu đen. Căng mắt ra tập trung tinh thần lực hết cỡ mới miễn cưỡng phân biệt được đầu với thân. Cái bóng cuộn tròn cả người lại, tư thế nằm giống như thai nhi trong bụng mẹ.
“Không phải Hổ phách đâu, đây là thi kiển, là bào thai hóa thạch đấy.”
Bạch Ngân không quay đầu nhìn ,cứ thế nói cho tôi nghe.
Tôi từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ chưa từng nhìn thấy thứ gì tương tự nên chỉ biết ngẩn tò te, nói không nên lời. Trên lớp vỏ bào thai hóa thạch có rất nhiều hoa văn uốn lượn mềm mại, tạo hình một cách tự nhiên này như tấm màn lụa che phủ làm cho độ trong của đá bj vẩn đục, không được cao, nên từ bên ngoài rất khó khăn nhìn thấy được cái xác bên trong. Muốn nhìn rõ trừ phi quét bằng tia X-quang hoặc đập vỡ lớp hóa thạch bên ngoài.
Bên trong trừ bỏ cái bóng đen đen ngồi lõa thể cúi đầu ôm gối hao hao dáng người, cũng chẳng còn gì. Nó lơ lửng chính giữa, tựa hồ được bao phủ trong một tầng dịch lỏng lân tinh óng ánh, nhè nhẹ lưu động làm ảnh hưởng tới độ trong, khiến cho người phía ngoài không nhìn ra được thứ gì khác.
Đây chắc chắn là một thi thể, còn là một cơ thể trưởng thành, có điều bề ngoài hình dạng rất quái dị, nhìn thế nào cũng không giống người hiện đại cũng chẳng phải ý ám chỉ mấy người thời tiền sử lông lá như vượn chưa tiến hóa đâu.
Cảm giác cơ thể như chẳng phải tạo nên từ xương thịt, mà là chất thạch mềm dẻo trong trẻo. Đôi lúc nước dịch di động làm khối hình cũng khe khẽ lung lay như tảo biển. Nó như thể loài sứa, trở lên bán trong suốt, gần như hòa lẫn lộn với dung dịch xung quanh.
Tôi tập trung khí vào mắt, nhìn hồi lâu khiến thị lực bắt đầu mờ đi, ẩn ẩn trở lên đau nhức. Thối lui một chút, nhắm mắt lại thư giãn.
-“Thi kiển” là gì?
Thiên Hương nghe tôi thình lình hỏi, mờ mịt nhìn lại, lắc nhẹ.
-Không phải hổ phách sao?
Bạch Ngân nãy giờ phấn khích như con trẻ được cho quà, vui mừng hớn hở, bay lên lượn xuống, nhìn trái nhìn phải mấy lượt khối đá. Chán chê mê mệt mới dừng lại mở lời giải thích.
"Có thể từ thời kỳ Tiên Tần, các phương sĩ- người cầu tiên học đạo- đã dùng vật này làm nguyên liệu để luyện đan dược trường sinh.“Thi kiến” có chút giống ngọc, lại có chút tựa hổ phách, bên trong thường bao bọc xác trẻ con, hầu như không có người trưởng thành. Lớn như mấy khối trước mắt chính là lần đầu hiếm hoi biết tới."
"Nghe nói bọn họ đem phụ nữ mang thai thiếu tháng ngâm vào nước thuốc cho đến chết. Tiếp theo cho thai phụ vào một cái vạc rồi chôn xuống đất tròn mười bảy năm mới đào lên. Khi đó thai nhi trong bụng sẽ biến thành thi kiển. Lớp bên ngoài chính là nhau thai hóa thạch, người ta nhìn thấy có màu hổ phách, kỳ thật đó là nước ối bên trong đông lại mà thành. Cũng có người nói, đây là một loại kỹ thuật chống phân hủy, dùng hỗn hợp thuốc đông y và nhựa cây đặc chế bao lấy thi thể, giữ cho xác không bị mất nước. Cho nên nếu nhìn được sẽ thấy xác chết ngàn năm được bảo quản cực kỳ chất lượng, sống động gần như chỉ là đang thiêm thiếp ngủ say."
Những lời Bạch Ngân nói, tôi cũng tóm lược một chút, gắn gọn thuật lại cho Thiên Hương hay.
-Ồ, như vậy xem ra rất có giá trị nha. Tuy nhiên cồng kềnh thế này lại không có đội ngũ chuyên nghiệp phụ trợ, mang ra ngoài vẫn là bất khả thi.
Cô nhận xét xong, dán mắt lại gần rồi thất vọng lắc đầu thối lui.
-Có điều tôi quả thật bất lực không nhìn ra được cái gì với cái gì.
Tôi lại tới gần, đưa tay đặt lên, dán mắt vào nhìn kỹ càng. Chợt giật mình thon thót phát hiện, dường như tư thế của nó khác trước. Chính là cơ thể bớt co lại, đã giãn ra một chút rồi, có thể thấy hai bên thân là sáu cánh tay dập dềnh đung đưa tựa rong biển. Hay nói đúng hơn giống như xúc tu mềm oặt. Phần thân dưới sao, hai cẳng chân? Không có, là một khối thon thả kéo dài, làm người ta liên tưởng tới đuôi rắn. Cũng có thể là đuôi cá.
Tôi cà lăm một hồi, lắp bắp mãi mới hỏi xong một câu hoàn chính. Hỏi Bạch Ngân có biết cái giống bị giam cầm trong khối đá này là loài gì không? Là thực vật hay động vật? Rốt cuộc không phải là con người đúng chứ?
Thiên Hương ở bên cạnh nghe nửa hiểu nửa không, nghi hoặc hỏi tôi rốt cuộc nhìn ra được cái gì rồi?
Bạch Ngân sau khi bay dạo một hồi thăm viếng hai khối cầu lủng lẳng treo trên đỉnh đầu trở về, thấy vẻ mặt tôi xanh mét kinh hãi thì cũng đưa mắt nhìn lại, sau sửng sốt ngạc nhiên là kinh nghi mờ mịt. Khuôn mặt lung linh như ánh trăng hiếm khi lộ ra vẻ nghiêm túc trầm tư. Cô đắn đo lưỡng lự hồi lâu cuối cùng vẫn lựa chọn lắc đầu bỏ qua.
Một cơn gió chợt thổi tới, cành hoa đầu lâu mọc trên khúc rễ cây quấn quanh cự thạch, gần ngay chóp mũi khẽ rung rinh, tỏa ra làn hương nhàn nhạt, theo sau đó âm thanh thầm thì “Cứu...cứu...cứu...” nỉ non cất lên. Tôi rùng mình dời mắt khỏi khối đá, kinh ngạc không thôi. Gió luồn vào nụ hoa, khiến mấy cái lỗ hổng như mắt mũi miệng nhăn nhó, chẳng ngờ lại có thể tựa như lỗ sáo, giả thành tiếng người hấp hối.
Nhưng biến dị chưa dừng ở đó, bàn tay tôi vẫn đặt trên tảng đá, ánh mắt trở về khối thạch, lại phát hiện hình thái bên trong vẫn tiếp tục chậm chãi ung dung phát sinh thêm sự kiện.
Cái đầu nó chợt ngẩn lên, từ từ xoay về phía tôi. Như cảm ứng được vị trí tôi đứng, như biết được tôi đang nhìn nó. Chính là khuôn mặt không có ngũ quan.
Tôi lập tức sợ đến ngây dại, nhưng đúng lúc đó rầm một tiếng trấn động như núi lở đá vỡ khiến tôi giật mình hoàn hồn. Tiếp theo đó trên đầu dội xuống một loạt va chạm mãnh liệt, rầm rầm gãy rắc cùng một tràng cười man dại ré lên chói tai.
Ngước đầu, một đám lớn rễ cây vốn cứng như thép nguội lại bị thứ gì oanh tạc cho vỡ vụn, cùng bụi mốc phấn rêu mù mịt rơi xuống như mưa xuân khiến tôi trấn kinh không dám nhúc nhích. Trên đà rơi còn không quên kéo theo một trận lấp la lấp lánh ánh vàng cam như đom đóm lập lòe, lộp bộp hạ cánh như sung rụng, tiếp theo xì xì khói tuôn ra như hiệu ứng tiên cảnh. Đã thế không gian còn tô điểm thêm bằng chùm âm thanh nức nở rên rỉ “Cứu...cứu...cứu” cho đủ tư vị sắc thái khiến lòng người triệt để tái tê.
Bẹp một phát, mặt đang ngửa liền hứng lấy một thứ nhớp nháp ẩm ướt. Tôi trợn mắt, thứ đó giãy giụa ngoe nguẩy mấy cái rồi phốc một tiếng cong mình té ra xa, sau đuôi còn để lại một vệt khói như sao chổi bay ngang qua bầu trời.
Một đốm lửa xuyên phá đám rễ cản trở rồi nhanh chóng hóa thành khối cầu đỏ rực đu bám vào sợi rễ móc lối với tảng thi kiển cao nhất “khanh khách” cười. Khối thi kiển liền lắc lư như bóng đèn quả lắc rất nhanh liền phựt một cái, sợi rễ chịu không nổi trọng lực, đứt gãy, thi kiển rơi xuống. Khối hổ phách chạm đất lập tức vỡ toang thành trăm mảnh vụn nhỏ, thi thể bên trong cũng nứt toác, trộn lẫn lộn cùng dịch thể.
Ngay khi quả cầu lửa nhảy sang bám vào sợi rễ có treo đung đưa khối thi kiển khác, tít trên cao, chìm sâu trong bóng tối, lại một trận rúng động rầm rầm nối gót. Một thứ khác xuất hiện va chạm với bọn rễ cây ngoan hiền yên phận, oánh cho chúng tơi tả, rơi xuống thành mấy mảnh không hoàn chỉnh. Tôi không sao giữ được bình tĩnh, tránh đông tránh tây vẫn bị mấy khối đè đầu cưỡi cổ cho ê ẩm mình mẩy. Hoa đầu lâu theo đó la liệt tung bay phất phới, í ới “cứu...cứu...”.
Cuối cùng cũng chạy tới bên rìa trung tâm của vụ hỗn loạn thì sau lưng vừa lúc phát ra tiếng nổ lớn như bom dội khiến tôi suýt vấp té. Quay đầu lại, cảnh tượng chứng kiến chính là cái khối đỏ rực như hòn than đang nặng nề gắng gượng nhỏm dậy.
Cơ thể tựa như khúc xúc xích được khứa vô số nhát sau đó mang lên chảo mỡ, xèo xèo rán giòn.
Những chỗ vết thương hở chảy ra huyết dịch sóng sánh tựa dung nham. Chất dịch đậm đặc nhỏ giọt xuống, chạm vào đâu lập tức tạo ra phản ứng sủi bọt trắng xóa, tản ra làn khói xám cùng mùi trứng thối kèm âm thanh xèo xèo bị ăn mòn.
Phía dưới nó còn một thứ khác bị đè bẹp. Cơ thể giống ngựa nhưng có sừng nai. Bộ da đã bị tàn phá nặng nề nhìn không rõ màu sắc. Cái đầu to lớn mấy lần muốn ngóc lên lại không gượng dậy nổi, bất lực hạ xuống nặng nề trầm trọng thở. Phía dưới Gíac Đoan là vũng dịch nhớp nháp lênh láng với những mảnh tinh thể lấp lánh vẫn đang tiếp tục lan tràn tứ bề.
Xem ra tình huống ban đầu là Hồn Độn đu bám vào khối thi kiển thứ hai, Giác Đoan rơi xuống lại nhảy vào tấn công tiếp Hồn Độn, chẳng ngờ đoạn rễ chắc không chịu nổi sức nặng mới đứt gãy. Trong quá trình rơi Hồn Độn lại túm lấy được Giác Đoan, nên giờ ta có tình trạng trên.
Gíac Đoan không xong rồi nhưng tình trạng Hồn Độn cũng không khá hơn là bao.
Hồn Độn “khanh khách” dựng đứng nửa thân trên khoe sáu cánh tay thì ba trong số đó buông lõng thõng xuống, lủng lẳng tê liệt, với những cái móng như bồ cao lành lặn còn lại vươn ra xoẹt xoẹt mấy đường xuống Giác Đoan như cắt bít tết.
Chống đỡ bằng ba cặp chân như que tăm nhưng thực chất tôi chỉ thấy hai cái run lẩy bẩy gánh vác cái cơ thể béo như con heo quay, những cái còn lại đều nằm gang mặt đất, sõng soài như bị bẻ gãy. Cho nên vài giây thị uy dũng mãnh hùng hổ xong Hồn Độn lại uỳnh cái ngã đè lên Gíac Đoan.
Lần này coi như Giác Đoan xong cmn rồi.
Đột nhiên “khanh khách” một cái, không phải phía Hồn Đồn, mà ở sau lưng. Tôi vừa quay người lại liền thấy trước mắt tối sầm, sau đó cơ thể nhẹ bẫng, được thứ mềm dẻo gì đó ôm lấy, xoay mấy vòng trên không trung khiến đầu óc tạm thời đình công.
Khi tôi còn đang ở trạng thái lộn ngược, một luồng hắc khí khác vọt tới ngay vị trí tôi đứng ban nãy. Toàn thân người đó vẫn hừng hực hắc khí sục sôi, nhưng khói không tan biến đi mà cứ quấn qúyt bao bọc lấy gã ta.
Đối phương ngước đầu nhìn tôi, dung nhan bị che lấp, chỉ cảm thấy người ta đang cuồng nộ, cứ như thể đang tìm kiếm cừu nhân.
-Báo Ca...
Tiếng của Bách Lý Thiên Hương cách tôi một khoảng thốt lên sững sờ kinh hỉ.
-Báo Ca...
Sao cơ? Tôi cũng sửng sốt chẳng kém. Chân nhẹ nhàng chạm đất, mơ hồ hiểu ra một chút, lại cảm thấy như chẳng hiểu gì, trong chớp mắt, đầu loạn như nồi cháo, toàn bộ suy nghĩ đều vón thành một cục.Hắc Hồn vẫn bám dính lấy không chịu buông, tôi cũng chẳng để ý.
Tôi mờ mịt nhìn anh ta lại quay đầu nhìn Thiên Hương, cảm thấy bất khả tư nghi.
Thiên Hương lại chẳng ngó ngàng tới tôi, trong mắt chỉ toàn thân ảnh người cô thừa nhận, gương mặt hân hoan bừng sáng chẳng còn vẻ mệt mỏi nghiêm trọng.
-Báo Ca, thật tốt quá, tìm thấy anh rồi!
Thiên Hương động thân định bước tới bên, tôi vội quát to.
-Dừng, Thiên Hương, đó không phải!
Cô nhìn tôi, không hiểu. Tôi càng không hiểu. Hắc y nhân này thật sự là...
-...Tử Dạ...?
Bình luận truyện