Thiên Huyền Địa Hoàng
Chương 147: Hai Âu Tử Dạ
Hồn Độn nằm ỳ nơi đó, nhưng mấy đốt cơ giãn ra co lại hít thở kịch liệt dồn dập tạo ra một tràng âm thanh “khanh khách khanh khách” vô hồn mà quái dị.
Hắc khí nhân âm lãnh nhìn tôi một thôi một hồi, lại chuyển trọng tâm nên Hồn Độn, trầm tĩnh di chuyển. Hai bàn tay bùng lên dữ dội một ngọn lửa tím nhạt có phần hung hiểm. Có thể lờ mờ thấy nơi mu bàn tay phải, hình xăm một con chim nhỏ có chút quen mắt.
Thiên Hương hẳn cũng cảm giác khí chất trên người anh ta bất đồng, không tiến tới hội ngộ lại chạy tới chỗ tôi trao trả máy ảnh và đưa cho chiếc túi chống thấm nước, nhỏ giọng thắc mắc.
-Cậu nói xem, bộ dáng trông cực kỳ giống Báo Ca, nhưng anh ấy lại không thèm ngó ngàng gì tới tôi, đây nhất định không phải là Báo Ca rồi! Vậy là yêu quái giả dạng sao? Nếu thế thì phải đối phó thế nào bây giờ?
-Cái, cái này sao?...
Tôi gãi gãi bên má, ậm ờ tới đó thì dừng lại, tắt tịt, không biết trả lời sao cho phải. Đành lóng ngóng cất máy chụp đi, bọc lớp chống thấm ra bên ngoài túi xách.
Liếc mắt đi chỗ khác bấy giờ mới tình cờ để ý tới Hắc Hồn dường như cũng có chút không đúng. Nhớ ban đầu là một bầy đàn chui khỏi người tôi quần công anh ta, sao giờ chỉ còn một con? Tản đi đâu hết rồi?
Hắc Hồn quấn mấy vòng quanh người tôi, truyền chút ký ức đoạn vây đánh hội đồng anh ta. Thế mà lại bị anh ta từng chút một ngon lành hấp thụ. Tôi rùng mình kinh hãi, mó, Hắc Hồn nào phải món cà phê đen đặc sánh mịn không đường không đá, thế mà cũng bị ăn, đúng là yêu nghiệt chuyển sinh mà.
Thật ra lúc trước vốn cũng thấy Âu Tử Dạ tản ra hắc khí nhàn nhạt lưu động, nhưng nó mỏng mảnh như tấm khăn voan chứ đâu có dầy cui như khoác tấm chăn bông thế này? Hay là do anh ta gặp phải thứ gì khiến tâm tình mất hứng nổi cơn bạo động? Hoặc là do ăn trúng đồ không sạch sẽ, hoặc hít vào vật bẩn thỉu kích thích thần kinh khiến anh ta cuồng sát?
Trong khi tôi thất thần nghiên cứu, thì đối phương đã xông tới giao đấu với Hồn Độn. Không phải Âu Tử Dạ luôn kè kè hai thanh đao tác nghiệp sao? Giờ lại tay không tấc sắt mà muốn chính đốn ma thú thượng cổ? Hai bàn tay anh ta, thổi bùng lên loại nhiệt khí lưu chuyển từ xanh lam đậm đến tím nhạt, cực kỳ quỷ dị lại có chút quen thuộc.
Di chuyển mắt, thấy vị trí Giác Đoan chỉ còn là đống bầy nhầy không phân biệt nổi thứ nào với thứ nào. Có lẽ là bị độc tính của Hồn Độn ăn mòn. Lại nhìn về Hồn Độn thấy thể trạng rõ ràng khá khẩm hơn lúc té ngã. Thế là thế nào? Hay là hấp thụ nguyên khí của Giác Đoan mà hồi phục ít nhiều?
Hồn Độn đứng vững vàng ổn trọng trên mặt đất, sáu cái chân đứng thẳng, không cái nào ngả nghiêng. Sáu cánh tay cùng lúc hoạt động, đám móng vuốt như bồ cào không ngừng quơ trái quơ phải y như một cái máy đang vận hành thao tác chặt chém, sẵn sàng cắt đôi xẻ dọc bất cứ miếng thịt nào bay tới.
Chỉ thấy anh ta vút một cái chạy lên, búng người lộn vòng ra sau, tung quyền liên tiếp như điện xoẹt dễ dàng làm trật khớp một cánh tay, rồi hai cánh tay khiến nó trở nên vô dụng. Cơ thể Hồn Độn vừa dính lửa, độc tính theo phản xạ phóng ra, lửa nơi vết thương như có linh tính bắt lấy, càng bốc dâng cao ngùn ngụt, lan ra xa như thể được dội xăng thêm. Thế nhưng anh ta vẫn có thể nhanh nhẹn mà điềm tĩnh nhảy ra sau, tránh hồi phản công điên loạn bằng độc tính phun trào xối xả như hắt nước.
Hồn Độn tuy bị trọng thương nhưng dù sao cũng khoác danh hiệu ma thú thượng cổ, nào phải đơn giản như đấu trâu chọi bò. Chỉ đến gần nó thôi con người bình thường đã chịu không nổi cái nóng bỏng rát như xát ớt lên da. Nếu mà chân tay không đủ nhanh nhẹn linh hoạt, dù chỉ bị dính một chút xíu loại độc dược có tính ăn mòn, da thịt tức khắc sẽ bị hủy hoại, nếu để lâu không kịp thời chữa trị còn khiến miệng vết thương hoại tử, lở loét bốc mùi thối rữa. Chỉ mới nghĩ thôi đã thấy toàn thân sợ hãi ớn lạnh. Thế mà anh ta đấu với nó cảm giác như một buổi luyện tập, tùy tiện như đang giỡn chơi với cún con gấu nhỏ.
Âu Tử Dạ vận động trơn tru, chẳng có chút lao lúng kiêng dè, nhún chân nhảy tới, xoay vòng lộn nhào uyển chuyển như chim nhạn tránh tiếp một đợt phun kịch độc bất ngờ, tung quyền đơn giản phế một cánh tay khác. Lửa chạm vào Hồn Độn như bén vào gỗ, dai dẳng ở đó thiêu đốt. Đúng rồi, Hồn Độn thuộc tính Mộc, gặp lửa của Âu Tử Dạ chẳng khác gì gặp thiên địch. Nhiệt khí tử sắc hừng hực, không những đả thương được Hồn Độn còn ngăn chặn độc khí xâm phạm vào người, quả là nhất cử lưỡng tiện.
Bạch Ngân không dám tới gần tôi, chủ yếu là tránh xa Hắc Hồn một chút.
“Này, thật ra lúc anh ta tấn công cậu, tôi quả thật định tiến tới giải vây.”
Tôi hờ hững liếc mắt, thật ra cũng không có để bụng lâu. Bạch Ngân nói tiếp.
“Cậu phải tin tôi, nhưng vừa tiếp cận lại giật mình phát giác hắc khí của anh ta như cái xoáy nước, sợ rằng nếu đến gần hơn nữa, bị hút vào rồi sẽ không đủ lực chạy thoát ra được. Vô cùng khủng bố. Dương Dương, ngay đến Hắc Hồn cũng là bại tướng dưới tay anh ta thì xử tôi cũng chỉ cần chớp mắt. Nếu cậu thật quen biết anh ta...tốt nhất sau này đừng trêu chọc. ”
Tôi câm lặng, không ư hử. Bụng rủa tôi thèm vào đùa giỡn với con báo đen đó. Chỉ là tò mò không biết Âu Tử Dạ đã đụng chạm phải chuyện xui xẻo gì để biến đổi sâu sắc tới mức độ không phân nổi bạn, địch thế này?
Âu Tử Dạ từng nói dù có thế nào cũng sẽ không làm hại tôi. Cho nên hiện giờ thần trí anh ta là không tỉnh táo? Chẳng biết là bị thứ gì tiêu khiển?
“Lực công kích bá đạo đến thế có thật là con người không vậy? Ác ma đầu thai sao?”
Bạch Ngân vừa sửng sốt ghen tị vừa kinh sợ nghi kỵ, cuống quýt bay tới. Chúng tôi lại có phúc phần được rửa mắt bằng màn liên hoàn quyền cước của Âu Tử Dạ khiến Hồn Độn như một con voi xấu số bị thế lửa hung hãn thiêu đốt, ngùn ngụt bốc cao, trông nó cực kỳ thê thảm. Nó bị hất văng ra xa, va đập vào khối cầu thi kiển. Khối thi kiển rơi xuống, có dấu hiệu nứt vỡ khiến Bạch Ngân lo sốt vó bay vòng vòng.
-Báo ca trước giờ vẫn khốc liệt thế sao? Người bình thường chúng ta...làm sao mà đấu như thế được?
Thiên Hương đờ đẫn nhìn, ánh mắt hỏang hốt, biểu tình tràn ngập mờ mịt kinh nghi. Xem ra người bình thường quả thật không thể nào nhìn thấy được hắc khí bao phủ toàn thân anh ta cũng như hỏa sắc tím lam ở hai bàn tay.
-Vốn không thể so bì.
Tôi nhẹ giọng thở than.
Lại rầm một tiếng trấn kinh, Hồn Độn một lần nữa nặng nề ngã đập vào thi kiển, cơ thể bốc lửa cháy hung dữ chẳng khác gì đang hỏa táng cho con thú xui xẻo. Âu Tử Dạ vẫn chưa buông tha, lại vung hai tay ném cái thân thể bầm dập tơi tả về cái vũng có di thể của Giác Đoan. Một loạt âm thanh răng rắc vang lên, rễ cây nơi đó vừa rồi chắc hẳn bị độc tính tàn phá quá thể đáng, bây giờ lại bị tảng thịt lửa Hồn Độn công kích, không chèo chống nổi đành đứt gãy, sụp đổ, tạo thành cái hố lớn. Hồn Độn rơi xuống, vài giây sau mới nghe thấy “tủm” một tiếng, như lọt vào vùng nước.
Những vết nứt trên thi kiển cuối cùng cũng không chịu đựng nổi, một chuỗi rắc rắc vang lên, Bạch Ngân chụm tay che miệng, hét ré lên một tiếng kinh hãi khẩn trương lại không dám bém mảng, cứ lơ lửng trên không cách đó một khoảng bay ngược bay xuôi rối rắm hoảng loạn.
Giaỉ quyết xong con quái thú, vừa thở phào nhẹ nhõm, ai ngờ hung thần đó vẫn không quên chuyện dở dang với tôi. Từ tốn quay đầu lại, âm lãnh nhìn tôi một cái lập tức thấy toàn thân như có gió mùa đông bắc bao trùm, lạnh thấu tận xương tủy.
Bên tai bất chợt vang lên một tiếng nổ lớn, là ở dưới chân truyền lên. Cũng không phải dư trấn va đập vào rễ cây, tôi nhìn qua khóe mắt, là từ cái lỗ Hồn Độn rơi xuống, dưới đó có gì đó hỗn loạn. Gió cũng từ nơi đó vù vù thổi lên, đám hoa đầu lâu trên này liền run rẩy một trận, í ới kêu “cứu...cứu”.
Tôi nuốt một ngụm nước bọt khô khốc, quay trở lại run run nhìn Âu Tử Dạ. Đột ngột gặp lại trong hoàn cảnh tạo hóa trêu đùa thế này, nói thật là tôi chưa kịp chuẩn bị tinh thần cho tốt. Hay nói đúng hơn tôi cứ đinh ninh chúng tôi sẽ hội ngộ trong tình huống như trong phim hay tiểu thuyết. Ví dụ như đúng lúc đi ngang qua thấy anh ta gặp khó liền ứng cứu kịp thời, hoặc ngược lại anh ta vừa vặn xuất hiện canh đúng thời điểm mấu chốt ra tay tương trợ. Sau đó chúng tôi hàn huyên, nói dăm ba câu xã giao chào hỏi quy củ quen thuộc... Ai mà ngờ...Lão thiên thật là nhãn rỗi sinh nông nổi mà.
Tôi nhỏ giọng nói với Thiên Hương đứng kế bên.
-Này, nói thật là tới giờ tôi vẫn không tài nào nhìn rõ được mặt Âu Tử Dạ, Thiên Hương khẳng định là anh ta?
-Phải a, ban nãy vì sương mù dày quá lại không ngờ tới nên cũng lười chú tâm. Bây giờ tuy tóc dài ngang lưng nhưng liếc sơ qua cũng dám chắc 100% là Báo ca. Có điều khí chất mọi khi đã đủ thờ ơ băng lãnh khiến người ta e ngại thân cận, bây giờ chỉ thấy sát khí âm tà cực điểm, làm người ta run sợ tránh xa.
Thiên Hương vừa thở than dứt câu, Âu Tử Dạ lao tới, tôi có phòng bị trước, chuồn ngay. Nói là thế, nhưng hiện giờ đang ở dưới lòng hố, vách trơn trượt như bôi mỡ, muốn một phát phi lên là không thể, chỉ có thể chạy ra chỗ khác, cách Thiên Hương một chút tránh cho cô bị vạ lây.
Tôi chạy không được mấy bước đã bị anh ta vung chân lên chặn đường. Đưa đao ra đỡ, lại bị anh ta tung quyền đấm vào bên hông, đau đến hít thở không thông. Toàn thân, ngay cả thanh đao bạc, đều đã được bao phủ một tầng khí cường hộ, tuy nhiên phân bố chỗ mỏng chỗ dày, đầu và ngực là hai bộ phận quan trọng, đương nhiên phải ưa tiên. Cú đấm đó xuyên qua lớp phòng hộ mà vẫn thấy đau tới ứa nước mắt, nếu mà không có, chắc bể xương quá.
Liếc mắt, thấy Thiên Hương đang giơ họng súng, chỉnh về hướng Âu Tử Dạ, lưỡng lự ngắm bắn. Tôi nghĩ dù cô có thật sự xuống tay được cũng chỉ dám nhẫn tâm xoẹt qua cảnh cáo. Nhưng làm vậy chỉ e sợ đối phương sẽ chuyển mụch tiêu tấn công. Vậy mới phiền phức. Thế nên tôi gào lên, lắc đầu bảo cô không cần.
Cú đấm kèm lửa, ngọn lửa theo đó liền bắt vào quần áo. Ngọn lửa rất đặc biệt, nói không được là nóng cực điểm hay lạnh chí mạng, chỉ có điều nó không lan rộng mà lại chui qua vài lớp áo quần, liếm tới phần da thịt. Nó như có sinh mệnh, hễ chạm vào sự sống, thì sẽ bám dính lấy như keo dán, tôi đưa đao đập đập, rồi lại dùng tới túi xách, không sao dập tắt được. Lạ kỳ là, nó thế nhưng không đốt cháy túi xách. Cái túi được bọc một lớp túi chống thấm bình thường thôi mà, hay là hàng chất lượng cao cấp được dệt từ vải của lính cứu hỏa, ngăn ngừa được lửa? Tôi lắc đầu, vậy cũng quá khoa trương. Hơn nữa lửa sau khi chui vào cơ thể cảm giác chỉ như nhói một cái tựa điện chích, sau đó theo dòng điện chạy vào vùng đan điền, lặng lẽ hòa tan, sinh ra một tia hơi ấm.
Trong khi đầu loạn chuyển vì kinh ngạc, Âu Tử Dạ lại bồi thêm cú đá khiến tôi lao về phía khối thi kiển đang trong quá trình như gương sắp bể. Cú đá rất mạnh, nếu trúng ngực chắc trào máu phổi, dù tôi đã dùng đao cản được nhưng chân trụ không vững, bị đẩy lùi, lưng đập vào thi khiển, âm thanh sụp đổ vang lên thanh thúy.
Tiếng Bạch Ngân hét ré lên tiếc nuối, cô ta tính sử dụng khối thi kiển này chế tiên đan dược liệu gì sao? Tôi quay lại nhìn, chỉ thấy các mảnh vỡ vụn lấp lánh, xem như quả trứng này cũng đã chịu đựng được mấy lượt công kích, không tồi. Dịch thể lai láng chảy ra tràn trề, trong cái vũng đó, một thi thể co quắp run lẩy bẩy.
Cơ thể nó ấy vậy mà thật sự lấp lánh như dệt từ kim tuyến, dưới ánh sáng của ngọn đèn mỏ, phát sáng nhu hoà như ánh trăng.
“Cứu...Cứu...”
Trong đầu thế mà lại bật lên âm thanh hổn hển đứt quãng khiến tôi giật mình trợn mắt, càng nhìn cái khối thi thể kia, không để ý tiếng bước chân Âu Tử Dạ ngày càng tiến gần.
Không phải không nhận ra Âu Tử Dạ đang tiếp cận mà là vì hình ảnh khối “người” kia đang biến hóa quá ư đặc sắc. Thành thử mặc kệ hung thần gì đó, tôi không muốn dời mắt dù chỉ một giây.
Khối thi thể đó, chính là càng lúc càng có dáng dấp rất giống con người. Mỗi lần nó co giật, cơ thể lại biến đổi, tựa như một miếng đất sét, qua bàn tay nghệ nhân nhào lặn mấy hồi, càng lúc càng giống một nam nhân trưởng thành.
Bước chân của Âu Tử Dạ dường như cũng đã dừng lại, ánh sáng đèn mỏ càng chói lóa, xem chừng là Thiên Hương cũng không kìm được lòng hiếu kỳ mà mò tới. Trên cao Bạch Ngân cũng cúi đầu nhìn, im lặng không thốt lên được lời nào.
Có lẽ chưa đến 10 giây đâu. Cơ thể kia suy yếu bò dậy, tròn mắt nhìn tôi có chút ngô nghê vô hại như hài tử. Giây phút đó tôi chỉ cảm thấy toàn thân đã triệt để hóa làm tượng đá, ngay đến đầu óc cũng đặc keo lại thành hồ dán. Tiếp theo ai đó cầm lấy búa, gõ nhẹ một phát lại khiến cả khối đá trấn động mãnh liệt, run lên bần bật, linh hồn và thể xác tách ra nhập vào, lằng nhằng mấy hồi dây dưa không dứt.
Trong khi tôi còn đang thất thần ngốc lăng, nó đột ngột nhảy phắt ra xa như cóc nhái, nhưng vẫn chậm hơn tốc độ của Âu Tử Dạ một nhịp, tránh không thoát đợt tập kích bất chợt, để lại trên bả vai một nhúm lửa tử sắc.
Tứ chi ngồi xổm trên mặt đất, một tay vươn lên cuống cuồng dập tắt, nhưng lửa tựa như có khả năng sản sinh, càng cố gắng làm vậy thế lửa lan càng rộng ra bả vai, dính lây sang cả bàn tay. Vẻ mặt nó dúm dó kinh sợ mà hoảng loạn, trừng trừng cặp mắt u tối sâu thẳm như khe vực, ánh nhìn Âu Tử Dạ như nhìn tử thù, tràn ngập hung dữ oán hận, toàn thân toát ra loại sát khí tựa hơi nước sục sôi, hừng hực thứ màu xanh dương quỷ dị.
Ánh mắt một thoáng liếc về tôi, khiến tôi giật nảy hoàn hồn. Ầm một tiếng sau lưng, rung động dưới chân lại truyền tới, ở cái hố Hồn Độn rơi, gió đưa mùi ẩm ướt cùng hơi nóng.
Nhanh như chớp giật, nó vút một cái phóng đi, vừa lách mình tránh thoát công kích tiếp theo của Âu Tử Dạ. Như một con khỉ, thoăn thoắt lao vọt tới hố kia, phốc cái nhảy xuống như tìm thấy lối thoát thân.
Âu Tử Dạ quay lại, trầm tĩnh bàng quan lại hung hiểm như tử thần đột lốt, tôi thầm chửi mẹ nhà anh, anh nhìn thấy kẻ khác có khuôn mặt giống mình cũng không chịu thức tỉnh sao?
Hắc khí nhân âm lãnh nhìn tôi một thôi một hồi, lại chuyển trọng tâm nên Hồn Độn, trầm tĩnh di chuyển. Hai bàn tay bùng lên dữ dội một ngọn lửa tím nhạt có phần hung hiểm. Có thể lờ mờ thấy nơi mu bàn tay phải, hình xăm một con chim nhỏ có chút quen mắt.
Thiên Hương hẳn cũng cảm giác khí chất trên người anh ta bất đồng, không tiến tới hội ngộ lại chạy tới chỗ tôi trao trả máy ảnh và đưa cho chiếc túi chống thấm nước, nhỏ giọng thắc mắc.
-Cậu nói xem, bộ dáng trông cực kỳ giống Báo Ca, nhưng anh ấy lại không thèm ngó ngàng gì tới tôi, đây nhất định không phải là Báo Ca rồi! Vậy là yêu quái giả dạng sao? Nếu thế thì phải đối phó thế nào bây giờ?
-Cái, cái này sao?...
Tôi gãi gãi bên má, ậm ờ tới đó thì dừng lại, tắt tịt, không biết trả lời sao cho phải. Đành lóng ngóng cất máy chụp đi, bọc lớp chống thấm ra bên ngoài túi xách.
Liếc mắt đi chỗ khác bấy giờ mới tình cờ để ý tới Hắc Hồn dường như cũng có chút không đúng. Nhớ ban đầu là một bầy đàn chui khỏi người tôi quần công anh ta, sao giờ chỉ còn một con? Tản đi đâu hết rồi?
Hắc Hồn quấn mấy vòng quanh người tôi, truyền chút ký ức đoạn vây đánh hội đồng anh ta. Thế mà lại bị anh ta từng chút một ngon lành hấp thụ. Tôi rùng mình kinh hãi, mó, Hắc Hồn nào phải món cà phê đen đặc sánh mịn không đường không đá, thế mà cũng bị ăn, đúng là yêu nghiệt chuyển sinh mà.
Thật ra lúc trước vốn cũng thấy Âu Tử Dạ tản ra hắc khí nhàn nhạt lưu động, nhưng nó mỏng mảnh như tấm khăn voan chứ đâu có dầy cui như khoác tấm chăn bông thế này? Hay là do anh ta gặp phải thứ gì khiến tâm tình mất hứng nổi cơn bạo động? Hoặc là do ăn trúng đồ không sạch sẽ, hoặc hít vào vật bẩn thỉu kích thích thần kinh khiến anh ta cuồng sát?
Trong khi tôi thất thần nghiên cứu, thì đối phương đã xông tới giao đấu với Hồn Độn. Không phải Âu Tử Dạ luôn kè kè hai thanh đao tác nghiệp sao? Giờ lại tay không tấc sắt mà muốn chính đốn ma thú thượng cổ? Hai bàn tay anh ta, thổi bùng lên loại nhiệt khí lưu chuyển từ xanh lam đậm đến tím nhạt, cực kỳ quỷ dị lại có chút quen thuộc.
Di chuyển mắt, thấy vị trí Giác Đoan chỉ còn là đống bầy nhầy không phân biệt nổi thứ nào với thứ nào. Có lẽ là bị độc tính của Hồn Độn ăn mòn. Lại nhìn về Hồn Độn thấy thể trạng rõ ràng khá khẩm hơn lúc té ngã. Thế là thế nào? Hay là hấp thụ nguyên khí của Giác Đoan mà hồi phục ít nhiều?
Hồn Độn đứng vững vàng ổn trọng trên mặt đất, sáu cái chân đứng thẳng, không cái nào ngả nghiêng. Sáu cánh tay cùng lúc hoạt động, đám móng vuốt như bồ cào không ngừng quơ trái quơ phải y như một cái máy đang vận hành thao tác chặt chém, sẵn sàng cắt đôi xẻ dọc bất cứ miếng thịt nào bay tới.
Chỉ thấy anh ta vút một cái chạy lên, búng người lộn vòng ra sau, tung quyền liên tiếp như điện xoẹt dễ dàng làm trật khớp một cánh tay, rồi hai cánh tay khiến nó trở nên vô dụng. Cơ thể Hồn Độn vừa dính lửa, độc tính theo phản xạ phóng ra, lửa nơi vết thương như có linh tính bắt lấy, càng bốc dâng cao ngùn ngụt, lan ra xa như thể được dội xăng thêm. Thế nhưng anh ta vẫn có thể nhanh nhẹn mà điềm tĩnh nhảy ra sau, tránh hồi phản công điên loạn bằng độc tính phun trào xối xả như hắt nước.
Hồn Độn tuy bị trọng thương nhưng dù sao cũng khoác danh hiệu ma thú thượng cổ, nào phải đơn giản như đấu trâu chọi bò. Chỉ đến gần nó thôi con người bình thường đã chịu không nổi cái nóng bỏng rát như xát ớt lên da. Nếu mà chân tay không đủ nhanh nhẹn linh hoạt, dù chỉ bị dính một chút xíu loại độc dược có tính ăn mòn, da thịt tức khắc sẽ bị hủy hoại, nếu để lâu không kịp thời chữa trị còn khiến miệng vết thương hoại tử, lở loét bốc mùi thối rữa. Chỉ mới nghĩ thôi đã thấy toàn thân sợ hãi ớn lạnh. Thế mà anh ta đấu với nó cảm giác như một buổi luyện tập, tùy tiện như đang giỡn chơi với cún con gấu nhỏ.
Âu Tử Dạ vận động trơn tru, chẳng có chút lao lúng kiêng dè, nhún chân nhảy tới, xoay vòng lộn nhào uyển chuyển như chim nhạn tránh tiếp một đợt phun kịch độc bất ngờ, tung quyền đơn giản phế một cánh tay khác. Lửa chạm vào Hồn Độn như bén vào gỗ, dai dẳng ở đó thiêu đốt. Đúng rồi, Hồn Độn thuộc tính Mộc, gặp lửa của Âu Tử Dạ chẳng khác gì gặp thiên địch. Nhiệt khí tử sắc hừng hực, không những đả thương được Hồn Độn còn ngăn chặn độc khí xâm phạm vào người, quả là nhất cử lưỡng tiện.
Bạch Ngân không dám tới gần tôi, chủ yếu là tránh xa Hắc Hồn một chút.
“Này, thật ra lúc anh ta tấn công cậu, tôi quả thật định tiến tới giải vây.”
Tôi hờ hững liếc mắt, thật ra cũng không có để bụng lâu. Bạch Ngân nói tiếp.
“Cậu phải tin tôi, nhưng vừa tiếp cận lại giật mình phát giác hắc khí của anh ta như cái xoáy nước, sợ rằng nếu đến gần hơn nữa, bị hút vào rồi sẽ không đủ lực chạy thoát ra được. Vô cùng khủng bố. Dương Dương, ngay đến Hắc Hồn cũng là bại tướng dưới tay anh ta thì xử tôi cũng chỉ cần chớp mắt. Nếu cậu thật quen biết anh ta...tốt nhất sau này đừng trêu chọc. ”
Tôi câm lặng, không ư hử. Bụng rủa tôi thèm vào đùa giỡn với con báo đen đó. Chỉ là tò mò không biết Âu Tử Dạ đã đụng chạm phải chuyện xui xẻo gì để biến đổi sâu sắc tới mức độ không phân nổi bạn, địch thế này?
Âu Tử Dạ từng nói dù có thế nào cũng sẽ không làm hại tôi. Cho nên hiện giờ thần trí anh ta là không tỉnh táo? Chẳng biết là bị thứ gì tiêu khiển?
“Lực công kích bá đạo đến thế có thật là con người không vậy? Ác ma đầu thai sao?”
Bạch Ngân vừa sửng sốt ghen tị vừa kinh sợ nghi kỵ, cuống quýt bay tới. Chúng tôi lại có phúc phần được rửa mắt bằng màn liên hoàn quyền cước của Âu Tử Dạ khiến Hồn Độn như một con voi xấu số bị thế lửa hung hãn thiêu đốt, ngùn ngụt bốc cao, trông nó cực kỳ thê thảm. Nó bị hất văng ra xa, va đập vào khối cầu thi kiển. Khối thi kiển rơi xuống, có dấu hiệu nứt vỡ khiến Bạch Ngân lo sốt vó bay vòng vòng.
-Báo ca trước giờ vẫn khốc liệt thế sao? Người bình thường chúng ta...làm sao mà đấu như thế được?
Thiên Hương đờ đẫn nhìn, ánh mắt hỏang hốt, biểu tình tràn ngập mờ mịt kinh nghi. Xem ra người bình thường quả thật không thể nào nhìn thấy được hắc khí bao phủ toàn thân anh ta cũng như hỏa sắc tím lam ở hai bàn tay.
-Vốn không thể so bì.
Tôi nhẹ giọng thở than.
Lại rầm một tiếng trấn kinh, Hồn Độn một lần nữa nặng nề ngã đập vào thi kiển, cơ thể bốc lửa cháy hung dữ chẳng khác gì đang hỏa táng cho con thú xui xẻo. Âu Tử Dạ vẫn chưa buông tha, lại vung hai tay ném cái thân thể bầm dập tơi tả về cái vũng có di thể của Giác Đoan. Một loạt âm thanh răng rắc vang lên, rễ cây nơi đó vừa rồi chắc hẳn bị độc tính tàn phá quá thể đáng, bây giờ lại bị tảng thịt lửa Hồn Độn công kích, không chèo chống nổi đành đứt gãy, sụp đổ, tạo thành cái hố lớn. Hồn Độn rơi xuống, vài giây sau mới nghe thấy “tủm” một tiếng, như lọt vào vùng nước.
Những vết nứt trên thi kiển cuối cùng cũng không chịu đựng nổi, một chuỗi rắc rắc vang lên, Bạch Ngân chụm tay che miệng, hét ré lên một tiếng kinh hãi khẩn trương lại không dám bém mảng, cứ lơ lửng trên không cách đó một khoảng bay ngược bay xuôi rối rắm hoảng loạn.
Giaỉ quyết xong con quái thú, vừa thở phào nhẹ nhõm, ai ngờ hung thần đó vẫn không quên chuyện dở dang với tôi. Từ tốn quay đầu lại, âm lãnh nhìn tôi một cái lập tức thấy toàn thân như có gió mùa đông bắc bao trùm, lạnh thấu tận xương tủy.
Bên tai bất chợt vang lên một tiếng nổ lớn, là ở dưới chân truyền lên. Cũng không phải dư trấn va đập vào rễ cây, tôi nhìn qua khóe mắt, là từ cái lỗ Hồn Độn rơi xuống, dưới đó có gì đó hỗn loạn. Gió cũng từ nơi đó vù vù thổi lên, đám hoa đầu lâu trên này liền run rẩy một trận, í ới kêu “cứu...cứu”.
Tôi nuốt một ngụm nước bọt khô khốc, quay trở lại run run nhìn Âu Tử Dạ. Đột ngột gặp lại trong hoàn cảnh tạo hóa trêu đùa thế này, nói thật là tôi chưa kịp chuẩn bị tinh thần cho tốt. Hay nói đúng hơn tôi cứ đinh ninh chúng tôi sẽ hội ngộ trong tình huống như trong phim hay tiểu thuyết. Ví dụ như đúng lúc đi ngang qua thấy anh ta gặp khó liền ứng cứu kịp thời, hoặc ngược lại anh ta vừa vặn xuất hiện canh đúng thời điểm mấu chốt ra tay tương trợ. Sau đó chúng tôi hàn huyên, nói dăm ba câu xã giao chào hỏi quy củ quen thuộc... Ai mà ngờ...Lão thiên thật là nhãn rỗi sinh nông nổi mà.
Tôi nhỏ giọng nói với Thiên Hương đứng kế bên.
-Này, nói thật là tới giờ tôi vẫn không tài nào nhìn rõ được mặt Âu Tử Dạ, Thiên Hương khẳng định là anh ta?
-Phải a, ban nãy vì sương mù dày quá lại không ngờ tới nên cũng lười chú tâm. Bây giờ tuy tóc dài ngang lưng nhưng liếc sơ qua cũng dám chắc 100% là Báo ca. Có điều khí chất mọi khi đã đủ thờ ơ băng lãnh khiến người ta e ngại thân cận, bây giờ chỉ thấy sát khí âm tà cực điểm, làm người ta run sợ tránh xa.
Thiên Hương vừa thở than dứt câu, Âu Tử Dạ lao tới, tôi có phòng bị trước, chuồn ngay. Nói là thế, nhưng hiện giờ đang ở dưới lòng hố, vách trơn trượt như bôi mỡ, muốn một phát phi lên là không thể, chỉ có thể chạy ra chỗ khác, cách Thiên Hương một chút tránh cho cô bị vạ lây.
Tôi chạy không được mấy bước đã bị anh ta vung chân lên chặn đường. Đưa đao ra đỡ, lại bị anh ta tung quyền đấm vào bên hông, đau đến hít thở không thông. Toàn thân, ngay cả thanh đao bạc, đều đã được bao phủ một tầng khí cường hộ, tuy nhiên phân bố chỗ mỏng chỗ dày, đầu và ngực là hai bộ phận quan trọng, đương nhiên phải ưa tiên. Cú đấm đó xuyên qua lớp phòng hộ mà vẫn thấy đau tới ứa nước mắt, nếu mà không có, chắc bể xương quá.
Liếc mắt, thấy Thiên Hương đang giơ họng súng, chỉnh về hướng Âu Tử Dạ, lưỡng lự ngắm bắn. Tôi nghĩ dù cô có thật sự xuống tay được cũng chỉ dám nhẫn tâm xoẹt qua cảnh cáo. Nhưng làm vậy chỉ e sợ đối phương sẽ chuyển mụch tiêu tấn công. Vậy mới phiền phức. Thế nên tôi gào lên, lắc đầu bảo cô không cần.
Cú đấm kèm lửa, ngọn lửa theo đó liền bắt vào quần áo. Ngọn lửa rất đặc biệt, nói không được là nóng cực điểm hay lạnh chí mạng, chỉ có điều nó không lan rộng mà lại chui qua vài lớp áo quần, liếm tới phần da thịt. Nó như có sinh mệnh, hễ chạm vào sự sống, thì sẽ bám dính lấy như keo dán, tôi đưa đao đập đập, rồi lại dùng tới túi xách, không sao dập tắt được. Lạ kỳ là, nó thế nhưng không đốt cháy túi xách. Cái túi được bọc một lớp túi chống thấm bình thường thôi mà, hay là hàng chất lượng cao cấp được dệt từ vải của lính cứu hỏa, ngăn ngừa được lửa? Tôi lắc đầu, vậy cũng quá khoa trương. Hơn nữa lửa sau khi chui vào cơ thể cảm giác chỉ như nhói một cái tựa điện chích, sau đó theo dòng điện chạy vào vùng đan điền, lặng lẽ hòa tan, sinh ra một tia hơi ấm.
Trong khi đầu loạn chuyển vì kinh ngạc, Âu Tử Dạ lại bồi thêm cú đá khiến tôi lao về phía khối thi kiển đang trong quá trình như gương sắp bể. Cú đá rất mạnh, nếu trúng ngực chắc trào máu phổi, dù tôi đã dùng đao cản được nhưng chân trụ không vững, bị đẩy lùi, lưng đập vào thi khiển, âm thanh sụp đổ vang lên thanh thúy.
Tiếng Bạch Ngân hét ré lên tiếc nuối, cô ta tính sử dụng khối thi kiển này chế tiên đan dược liệu gì sao? Tôi quay lại nhìn, chỉ thấy các mảnh vỡ vụn lấp lánh, xem như quả trứng này cũng đã chịu đựng được mấy lượt công kích, không tồi. Dịch thể lai láng chảy ra tràn trề, trong cái vũng đó, một thi thể co quắp run lẩy bẩy.
Cơ thể nó ấy vậy mà thật sự lấp lánh như dệt từ kim tuyến, dưới ánh sáng của ngọn đèn mỏ, phát sáng nhu hoà như ánh trăng.
“Cứu...Cứu...”
Trong đầu thế mà lại bật lên âm thanh hổn hển đứt quãng khiến tôi giật mình trợn mắt, càng nhìn cái khối thi thể kia, không để ý tiếng bước chân Âu Tử Dạ ngày càng tiến gần.
Không phải không nhận ra Âu Tử Dạ đang tiếp cận mà là vì hình ảnh khối “người” kia đang biến hóa quá ư đặc sắc. Thành thử mặc kệ hung thần gì đó, tôi không muốn dời mắt dù chỉ một giây.
Khối thi thể đó, chính là càng lúc càng có dáng dấp rất giống con người. Mỗi lần nó co giật, cơ thể lại biến đổi, tựa như một miếng đất sét, qua bàn tay nghệ nhân nhào lặn mấy hồi, càng lúc càng giống một nam nhân trưởng thành.
Bước chân của Âu Tử Dạ dường như cũng đã dừng lại, ánh sáng đèn mỏ càng chói lóa, xem chừng là Thiên Hương cũng không kìm được lòng hiếu kỳ mà mò tới. Trên cao Bạch Ngân cũng cúi đầu nhìn, im lặng không thốt lên được lời nào.
Có lẽ chưa đến 10 giây đâu. Cơ thể kia suy yếu bò dậy, tròn mắt nhìn tôi có chút ngô nghê vô hại như hài tử. Giây phút đó tôi chỉ cảm thấy toàn thân đã triệt để hóa làm tượng đá, ngay đến đầu óc cũng đặc keo lại thành hồ dán. Tiếp theo ai đó cầm lấy búa, gõ nhẹ một phát lại khiến cả khối đá trấn động mãnh liệt, run lên bần bật, linh hồn và thể xác tách ra nhập vào, lằng nhằng mấy hồi dây dưa không dứt.
Trong khi tôi còn đang thất thần ngốc lăng, nó đột ngột nhảy phắt ra xa như cóc nhái, nhưng vẫn chậm hơn tốc độ của Âu Tử Dạ một nhịp, tránh không thoát đợt tập kích bất chợt, để lại trên bả vai một nhúm lửa tử sắc.
Tứ chi ngồi xổm trên mặt đất, một tay vươn lên cuống cuồng dập tắt, nhưng lửa tựa như có khả năng sản sinh, càng cố gắng làm vậy thế lửa lan càng rộng ra bả vai, dính lây sang cả bàn tay. Vẻ mặt nó dúm dó kinh sợ mà hoảng loạn, trừng trừng cặp mắt u tối sâu thẳm như khe vực, ánh nhìn Âu Tử Dạ như nhìn tử thù, tràn ngập hung dữ oán hận, toàn thân toát ra loại sát khí tựa hơi nước sục sôi, hừng hực thứ màu xanh dương quỷ dị.
Ánh mắt một thoáng liếc về tôi, khiến tôi giật nảy hoàn hồn. Ầm một tiếng sau lưng, rung động dưới chân lại truyền tới, ở cái hố Hồn Độn rơi, gió đưa mùi ẩm ướt cùng hơi nóng.
Nhanh như chớp giật, nó vút một cái phóng đi, vừa lách mình tránh thoát công kích tiếp theo của Âu Tử Dạ. Như một con khỉ, thoăn thoắt lao vọt tới hố kia, phốc cái nhảy xuống như tìm thấy lối thoát thân.
Âu Tử Dạ quay lại, trầm tĩnh bàng quan lại hung hiểm như tử thần đột lốt, tôi thầm chửi mẹ nhà anh, anh nhìn thấy kẻ khác có khuôn mặt giống mình cũng không chịu thức tỉnh sao?
Bình luận truyện