Chương 9: Kinh Ngạc
Edit : Hà Đoàn
Xung quanh trong nháy mắt yên tĩnh lại, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Diệp Vân. Bầu không khí trong đại điện đông cứng lại, vị đệ tử Thanh Sơn phụ trách khảo hạch kia càng lo lắng nhìn Diệp Vân, âm thầm thay ‘hắn’ lau mồ hôi.
“A a, tiểu tử, thực thú vị nha. Dám nói chuyện với ta như vậy, biết ta là ai không?” Thanh Dịch làm ra một bộ hung dữ muốn hù dọa đứa nhỏ trước mặt.
“Những người trên đại điện này đều biết”. Diệp Vân cười yếu ớt đáp lại, không hề có một chút sợ hãi nào. Ý tứ trong lời nói lại quá rõ ràng, những người nơi đây đều biết thân phận của ông, chẳng lẽ ta còn không biết? Thực sự là lợi hại ghê.
Thanh Dịch chớp chớp mắt, nhìn Diệp Vân một bộ không hề sợ, nhất thời thấy hứng thú. Những đệ tử khác thấy ông không ai là không cung kính, tiểu tử này lần đầu tiên gặp mình lại dám cùng mình gọi nhịp (trong hí khúc ^^! ta ko rõ lắm), thú vị, rất thú vị.
“Tiểu tử, muốn làm đồ đệ của ta không?” Thanh Dịch đánh giá Diệp Vân, nhưng trong lòng thán phục không ngớt, thực sự là hảo mầm (giống tốt) a.
“Vậy còn nhìn xem ông có thể dạy ta cái gì”.Diệp Vân lại đem Thanh Dịch vòng vo, ‘hắn’ hiểu rõ, theo như tính cách người trước mắt này, càng là kích hắn, hắn lại càng có hứng thú. Người như vậy thích chính là tùy ý, không câu nệ tiểu tiết.
“Ha ha, tiểu tử, thật là thú vị. Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là đồ đệ của ta “. Thanh Dịch hừ hừ tuyên bố ra đệ tử thứ nhất mình lựa chọn.
“Dịch sư đệ, ngươi!” Thanh Phồn nhìn Thanh Dịch chọn một trong những đệ tử xuất chúng nhất năm nay, lập tức bất mãn lên tiếng kháng nghị.
“Được rồi, Thanh Phồn sư đệ, kế tiếp đệ chọn đi”.Chưởng môn mau chóng giải hòa, hai lão đầu này tuổi cộng lại cũng đã vài trăm tuổi, nhưng mỗi khi tranh chấp lại vẫn giống đứa nhỏ vậy. Lần trước hai người tranh chấp đánh nhau, đánh phá hủy rất nhiều thứ này nọ. Chưởng môn cũng không muốn nhìn thấy tình cảnh như vậy nữa lập tức ngăn lại, lại quay đầu dò hỏi hai vị trưởng lão bên cạnh, “Hai vị sư đệ không có ý kiến gì chứ?”
“Không, chỉ là nhanh lên một chút!” Thanh Xuyên nôn nóng giục.
Thanh Tùng khẽ gật đầu một cái, không có lên tiếng.
“Hừ”. Thanh Phồn bất mãn nhìn Thanh Dịch đang đương đương đắc ý hừ lạnh một tiếng, đi đến trước mặt Đoàn Dật Phong đã sớm nhìn trúng.
“Đệ tử bái kiến sư phó.” Đoàn Dật Phong có chút hiểu chuyện nghiêm túc hành lễ với Thanh Phồn.
“Tốt, tốt”. Thanh Phồn khuôn mặt vẫn luôn khó coi kia hiếm khi lại lộ ra nụ cười.
Kế tiếp, việc chọn đệ tử tiến hành tương đối nhanh, rất nhanh các vị trưởng lão đều chọn được đệ tử của mình. Thanh Dịch chọn ít đệ tử nhất, chỉ tuyển năm tên đệ tử, theo như cách nói của ông ấy thì càng ít người thì càng ít hao tốn tinh lực, có thể nghỉ ngơi thật nhiều. Đến tận khi chưởng môn hung hăng trừng mắt nhìn, ông mới biết mình lỡ lời vội vàng đổi giọng ‘ít đệ tử thì càng tốn nhiều công sức để dạy dỗ, tranh thủ đem các đệ tử đều dạy ột thân bản lĩnh, đem Thanh Sơn phát dương quang đại. Thanh Phồn hầm hừ mang theo đệ tử mình đã lựa chọn rời đi, khinh thường nghe Thanh Dịch đưa ra một phen lý do thoái thác. Đoàn Dật Phong theo Thanh Phồn đi tới cửa, liền quay đầu lại liếc nhìn Diệp Vân, Diệp Vân lại cúi mắt ngáp một cái, hoàn toàn không để ý đến hắn. Đoàn Dật Phong trong lòng một trận khó chịu, nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng, theo sát phía sau Thanh Phồn rời đi.
“Tiểu tử, chúng ta đi”. Thanh Dịch cười hắc hắc, cũng chuẩn bị mang theo những đệ tử mình đã chọn rời đi.
“Dịch sư đệ ~~” bỗng nhiên chưởng môn lên tiếng gọi ông lại, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Diệp Vân, ánh mắt không yên lòng nhìn khiến Thanh Dịch phát hỏa lớn.
“Chưởng môn sư huynh có ý gì vậy, huynh cảm thấy ta không thể dạy tốt tiểu tử này sao? Huynh chờ, huynh chờ đó mà xem”. Thanh Dịch có chút tức giận trừng mắt nhìn ánh mắt không yên lòng của Thanh Giản.
“Ta, ta không có ý đó ~~” Thanh Giản không ngờ rằng người luôn tùy hứng như Thanh Dịch lại có thể tức giận như vậy, vội giải thích.
“Huynh chính là có ý này. Hừ, chưởng môn sư huynh, đồ đệ ta dạy nhất định sẽ không thua kém đệ tử của Phồn lão đầu đâu, huynh chờ đó mà xem”. Thanh Dịch hầm hừ nói, mang theo Diệp Vân đang chờ cấp tốc rời đi.
Thanh Giản có chút đau đầu nhìn bóng lưng rời đi của Thanh Dịch, khe khẽ thở dài. Một Thanh Dịch bình thường phóng túng không kiềm chế được chỉ cần gặp phải Thanh Phồn là trở nên tích cực .
“Chưởng môn sư huynh, đây không hẳn không phải là chuyện tốt. Đứa bé kia tư chất quả thực là phi phàm, Dịch sư đệ bởi tức giận chắc chắn sẽ dạy thật tốt”. Vẫn không nói chuyện Thanh Tùng bỗng nhiên nhàn nhạt mở miệng.
“Tùng sư đệ nói có lý”. Nóng nảy như Thanh Xuyên hiếm khi thấy tâm bình khí hòa mở miệng phụ họa.
“Ừm, tất cả dựa theo tạo hóa của đứa bé kia thôi”.Chưởng môn Thanh Giản nghĩ nghĩ, khẽ gật đầu một cái, “Được rồi, các đệ cũng dẫn theo đệ tử đi đi”.
Mọi người xin cáo lui để lại một mình chưởng môn ở trong đại điện trầm tư. Năm nay Thanh Sơn thoáng cái có hai vị đệ tử tư chất phi phàm, có phải là ông trời chiếu cố Thanh Sơn hay không đây? Là phúc hay là họa? Tất cả chờ thời gian trả lời đi.
Diệp Vân bước theo Thanh Dịch đang hầm hầm hừ hừ về Bắc đường, vừa vào phòng khách Bắc đường, Thanh Dịch liền xoay người nắm lấy bả vai Diệp Vân ngồi xổm xuống hung dữ nói: “Tiểu tử, ngươi nghe kỹ cho ta, ngươi nhất định phải tu hành thật tốt, tuyệt đối không thể thua tên đồ đệ của lão đầu Thanh Phồn kia, biết không? Nếu bị thua, vi sư sẽ đem ngươi ném lên chín tầng mây!”
“Dạ, sư phó”. Diệp Vân lần này thành thành thật thật trịnh trọng trả lời không hề hỉ hả .
“Được, đồ nhi ngoan”. Thanh Dịch hài lòng gật gật đầu, lại đứng dậy hùng hổ ngồi xuống.
“Hiện tại, cử hành nghi thức bái sư”. Lúc này, một nam tử trẻ tuổi mặt mày tuấn lãng đứng dậy, “Ta là đại sư huynh của các ngươi, Khê Sơn. Sau này có vấn đề gì có thể tới tìm ta. Lát nữa nhị sư tỷ -Thanh Phong sẽ dẫn các ngươi đến nơi bắt đầu cuộc sống sau này của các ngươi”. Bên cạnh Khê Sơn là một nữ tử thanh tú khẽ đứng dậy mỉm cười chảo hỏi mọi người. Sau đó để cho năm đứa nhỏ tự mình giới thiệu. Năm đứa nhỏ bao gồm cả Diệp Vân là có bốn nam hài, chỉ có một nữ hài, tên là Sở Phi Nhi.
Trong khi bái lạy sư phó, cũng tuyên thệ trung thành với Thanh Sơn, cố gắng đem Thanh Sơn phát dương quang đại (làm rạng rỡ truyền thống), nghi thức bái sư kết thúc. Thanh Phong dẫn năm đứa nhỏ đến chỗ nghỉ ngơi . Diệp Vân vừa đi vừa quan sát xung quanh. Bắc đường này cảnh sắc tú lệ, xung quanh rừng trúc xanh um tươi tốt, làm cho người ta cảnh đẹp ý vui. Trên con đường rải đá không hề có một mảnh lá cây, quét tước sạch sẽ. Thế nhưng, cách mỗi con đường một đoạn không xa lại có một cây cột, trên mỗi cây cột đều được khảm một viên đá tinh thạch trong suốt. Cái này có công dụng gì đây?
“Ban đêm sau giờ hợi (từ 9 -11h tối) cấm xuất môn , hi vọng các vị sư đệ sư muội nhớ kỹ”. Thanh Phong dẫn bọn họ đi tới trước một dãy phòng sau đó nói, “Sau này các ngươi liền ở nơi này, mỗi người một gian. Lát nữa sẽ có người đem y phục cùng đồ dùng của các ngươi đưa tới, hôm nay các ngươi đều mệt mỏi, trước nghỉ ngơi thật tốt. Giờ Dậu ( 5-7h chiều) ăn cơm, nhà ăn bên đó. Đều rõ chưa?” Thanh Phong sợ bọn nhỏ không rõ, tỉ mỉ giải thích . Dù sao bọn nhỏ trước mắt này dù có thông minh tới đâu, lớn nhất cũng chỉ có tám tuổi, ít nhất mới năm tuổi.
Nhìn thấy mấy đứa nhỏ đều gật gật đầu, Thanh Phong lúc này mới yên lòng phân phối gian phòng cho bọn nhỏ.
“Diệp sư huynh, huynh, huynh thực sự thật là lợi hại”. Ngay khi Diệp Vân chuẩn bị tiến vào gian phòng được phân cho, một giọng nữ có chút non nớt truyền vào tai Diệp Vân.
Diệp Vân có chút kinh ngạc nghiêng đầu, lúc này mới tỉ mỉ quan sát vị sư muội duy nhất này– Sở Phi Nhi. Khi nhìn thấy kỹ người trước mắt, Diệp Vân ngây dại, vô cùng kinh ngạc sững sờ tại chỗ.
Bình luận truyện