Thiên Sư Hạ Sơn
Chương 138
Lưu Minh che chắn cho Mạc Liên Y phía sau mình, vẻ mặt lạnh tanh nhìn Bạch Trạch.
Đối với Lưu Minh mà nói, Bạch Trạch là kiểu người anh không bao giờ để mắt tới, cho nên không thể nói là xem thường mà căn bản không thèm liếc mắt qua, dù sao hai người họ cũng không cùng một đẳng cấp.
“Haha, lần này thằng quê mùa Lưu Minh đó xem như xong đời, đại ca thực sự tức giận rồi”.
Thấy một màn này, mấy tên có mặt ở đó đã mở cờ trong bụng.
Nghe thấy lời này của Lưu Minh, Bạch Trạch càng thêm tức giận, hắn ta dùng toàn bộ sức lực bản thân trực tiếp bật dậy, một chân hắn ta tấn công về phía dưới Lưu Minh.
“Quá chậm rồi!”
Lưu Minh nhẹ nhàng nâng một chân lên, một cước đá vào đùi Bạch Trạch, hắn ta mất trọng tâm liền ngã nhào xuống mặt đất, khuôn mặt trực tiếp tiếp xúc với nền đất.
Thân hình mập mạp nôn ra một bãi đờm, dính cả vào mặt, thoạt nhìn có chút ghê tởm.
“Mày…”
Bạch Trạch gạt cục đờm ghê tởm kia đi, ánh mắt ai oán nhìn chằm chằm Lưu Minh, giận đến mức muốn phun ra lửa.
Ngay sau đó, hắn ta rút từ bên hông ra một con dao găm hơn mười phân vọt về phía Lưu Minh.
“Lưu Minh cẩn thận!”
“Cẩn thận đấy”.
Thấy một màn này, các cô gái có mặt ở đó đều vô cùng bàng hoàng.
Trên mặt Lưu Minh mang theo tia cười chế nhạo, anh trực tiếp kéo Mạc Liên Y tránh qua một bên, sau đó bồi thêm một cước đá vào mông Bạch Trạch khiến hắn ta lại ngã nhào xuống mặt đất.
Bạch Trạch thực sự nổi giận, đã lớn như vậy rồi hắn ta chưa từng mất mặt như vậy.
Hắn ta không nói hai lời, trong tay cầm dao găm hướng về phía Lưu Minh.
Lưu Minh giữ Mạc Liên Y lắc mình tránh, nhưng con dao đột nhiên đổi hướng, trực tiếp đâm thẳng về phía Mạc Liên Y.
Trong lòng Bạch Trạch cười lạnh, hắn ta biết Lưu Minh lợi hại hơn mình, một dao này chắc chắn không trúng anh, có điều Mạc Liên Y không biết võ, hắn ta tin tưởng một chiêu này nhất định có thể lấy mạng cô ta.
Con dao rất nhanh đã lao đến trước người Mạc Liên Y, lúc này cô ta muốn tránh cũng đã muộn.
Mạc Liên Y nhìn thấy con dao sáng loáng lao về phía mình, cô ta lập tức ngây ngẩn cả người, căn bản không biết phải làm sao.
Ngay sau đó một thân ảnh chắn ngay trước người Mạc Liên Y, con dao nhỏ trực tiếp đâm vào trong quần áo Lưu Minh.
Lưu Minh đoạt lấy con dao nhỏ, một cước đá Bạch Trạch bay ra ngoài.
“Lưu Minh, Lưu Minh, anh sao vậy?”
Mạc Liên Y căn bản không ngờ đến, tên Lưu Minh này lại chắn dao giúp mình.
“Tôi, tôi không xong rồi”.
Lưu Minh khó thở không nói thành lời, sau đó toàn thân chậm rãi ngã xuống.
“Anh tên khốn kiếp, sao lại ngu ngốc như vậy, vì sao lại chắn giúp tôi một dao hả?”
Mạc Liên Y nhìn Lưu Minh trong lòng, hốc mắt đỏ lên.
“Không sao, da thịt tôi dày, một dao đó không nhằm nhò gì”.
Lưu Minh nói xong lời này, Mạc Liên Y trực tiếp khóc to.
“Cô đừng giận, thực ra tôi với bà chủ kia thực sự không có gì, cô ta chẳng qua chỉ đưa quỷ của cô ta cho tôi thôi”.
“Tôi tin anh, tin anh, lúc anh vừa đến tôi đã biết”.
“Vậy tôi an tâm rồi”.
Lưu Minh gật gật đầu, sau đó từ từ nhắm hai mắt, nằm lịm đi trong lòng Mạc Liên Y.
“Lưu Minh, Lưu Minh anh mau tỉnh lại đi, anh không phải thiên sư sao, không phải còn từng uống trà với Diêm vương sao? Anh mau tỉnh lại đi”.
Mạc Liên Y gắt gao ôm chặt lấy Lưu Minh vào lòng.
Cảm nhận được sự run rẩy của lồ ng ngực Mạc Liên Y, còn cảm nhận được mùi thơm từ hơi thở của cô ta phả vào mặt mình, trong lòng Lưu Minh có cảm giác vui thích khó tả.
“Lưu Minh, anh đừng chết được không?”
Mạc Liên Y áp mặt mình vào trán Lưu Minh, đã khóc đến độ lạc tiếng.
Một khắc này, hồn phách Lưu Minh thiếu chút muốn bay ra ngoài.
“Haha, thằng nhà quê rốt cuộc mày cũng chết!”
Bạch Trạch vừa rồi bị Lưu Minh đá một cước bị thương không nhẹ, phải có đám đông đỡ mới có thể gian nan từ dưới đất đứng dậy, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Lưu Minh đang nằm trong lòng Mạc Liên Y.
“Haha, một thằng nhà quê không lo ở nhà trồng trọt còn chạy đến Đường Hải ra vẻ”.
“Cái này gọi là gì, là đáng đời”.
“Về sau Đường Hải sẽ là thiên hạ của chúng ta”.
Trong lòng mấy tên còn lại mừng thầm, chúng nghĩ Lưu Minh đã chết, bọn chúng cuối cùng cũng bớt đi một mối đại họa.
“Đại ca, hai người con gái làm sao bây giờ? Nếu họ nói ra chuyện này, chỉ sợ cảnh sát sẽ tìm anh gây phiền phức”.
Chu Hầu nhịn không được liền hỏi.
“Trước tiên cứ bắt họ lại đã”.
“Vâng!”
Mấy người tên béo cùng Chu Hầu nở nụ cười dâm dãng nhẹ nhàng bước tới gần, có điều tay chúng còn chưa đưa được đến trước mặt Mạc Liên Y liền cảm thấy bụng dưới truyền đến một trận đau nhức. Ngay sau đó toàn thân không khống chế được ngã khuỵu xuống đất.
“Trình độ học vấn của chúng mày thế nào?”
Lưu Minh trực tiếp đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống đám người Chu Hầu.
Mấy người bọn chúng căn bản không ngờ được người bị dao đâm vẫn có thể từ dưới đất đứng lên như vậy, trên mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ nhìn anh.
“Tao tốt nghiệp chuyên khoa”.
“Tao hết cấp 3”.
“Tao, tao còn chưa học xong tiểu học”.
Mặc dù không biết Lưu Minh vì sao lại hỏi câu không đầu không đuôi như vậy nhưng chúng vẫn đáp lại theo bản năng.
Đối với Lưu Minh mà nói, Bạch Trạch là kiểu người anh không bao giờ để mắt tới, cho nên không thể nói là xem thường mà căn bản không thèm liếc mắt qua, dù sao hai người họ cũng không cùng một đẳng cấp.
“Haha, lần này thằng quê mùa Lưu Minh đó xem như xong đời, đại ca thực sự tức giận rồi”.
Thấy một màn này, mấy tên có mặt ở đó đã mở cờ trong bụng.
Nghe thấy lời này của Lưu Minh, Bạch Trạch càng thêm tức giận, hắn ta dùng toàn bộ sức lực bản thân trực tiếp bật dậy, một chân hắn ta tấn công về phía dưới Lưu Minh.
“Quá chậm rồi!”
Lưu Minh nhẹ nhàng nâng một chân lên, một cước đá vào đùi Bạch Trạch, hắn ta mất trọng tâm liền ngã nhào xuống mặt đất, khuôn mặt trực tiếp tiếp xúc với nền đất.
Thân hình mập mạp nôn ra một bãi đờm, dính cả vào mặt, thoạt nhìn có chút ghê tởm.
“Mày…”
Bạch Trạch gạt cục đờm ghê tởm kia đi, ánh mắt ai oán nhìn chằm chằm Lưu Minh, giận đến mức muốn phun ra lửa.
Ngay sau đó, hắn ta rút từ bên hông ra một con dao găm hơn mười phân vọt về phía Lưu Minh.
“Lưu Minh cẩn thận!”
“Cẩn thận đấy”.
Thấy một màn này, các cô gái có mặt ở đó đều vô cùng bàng hoàng.
Trên mặt Lưu Minh mang theo tia cười chế nhạo, anh trực tiếp kéo Mạc Liên Y tránh qua một bên, sau đó bồi thêm một cước đá vào mông Bạch Trạch khiến hắn ta lại ngã nhào xuống mặt đất.
Bạch Trạch thực sự nổi giận, đã lớn như vậy rồi hắn ta chưa từng mất mặt như vậy.
Hắn ta không nói hai lời, trong tay cầm dao găm hướng về phía Lưu Minh.
Lưu Minh giữ Mạc Liên Y lắc mình tránh, nhưng con dao đột nhiên đổi hướng, trực tiếp đâm thẳng về phía Mạc Liên Y.
Trong lòng Bạch Trạch cười lạnh, hắn ta biết Lưu Minh lợi hại hơn mình, một dao này chắc chắn không trúng anh, có điều Mạc Liên Y không biết võ, hắn ta tin tưởng một chiêu này nhất định có thể lấy mạng cô ta.
Con dao rất nhanh đã lao đến trước người Mạc Liên Y, lúc này cô ta muốn tránh cũng đã muộn.
Mạc Liên Y nhìn thấy con dao sáng loáng lao về phía mình, cô ta lập tức ngây ngẩn cả người, căn bản không biết phải làm sao.
Ngay sau đó một thân ảnh chắn ngay trước người Mạc Liên Y, con dao nhỏ trực tiếp đâm vào trong quần áo Lưu Minh.
Lưu Minh đoạt lấy con dao nhỏ, một cước đá Bạch Trạch bay ra ngoài.
“Lưu Minh, Lưu Minh, anh sao vậy?”
Mạc Liên Y căn bản không ngờ đến, tên Lưu Minh này lại chắn dao giúp mình.
“Tôi, tôi không xong rồi”.
Lưu Minh khó thở không nói thành lời, sau đó toàn thân chậm rãi ngã xuống.
“Anh tên khốn kiếp, sao lại ngu ngốc như vậy, vì sao lại chắn giúp tôi một dao hả?”
Mạc Liên Y nhìn Lưu Minh trong lòng, hốc mắt đỏ lên.
“Không sao, da thịt tôi dày, một dao đó không nhằm nhò gì”.
Lưu Minh nói xong lời này, Mạc Liên Y trực tiếp khóc to.
“Cô đừng giận, thực ra tôi với bà chủ kia thực sự không có gì, cô ta chẳng qua chỉ đưa quỷ của cô ta cho tôi thôi”.
“Tôi tin anh, tin anh, lúc anh vừa đến tôi đã biết”.
“Vậy tôi an tâm rồi”.
Lưu Minh gật gật đầu, sau đó từ từ nhắm hai mắt, nằm lịm đi trong lòng Mạc Liên Y.
“Lưu Minh, Lưu Minh anh mau tỉnh lại đi, anh không phải thiên sư sao, không phải còn từng uống trà với Diêm vương sao? Anh mau tỉnh lại đi”.
Mạc Liên Y gắt gao ôm chặt lấy Lưu Minh vào lòng.
Cảm nhận được sự run rẩy của lồ ng ngực Mạc Liên Y, còn cảm nhận được mùi thơm từ hơi thở của cô ta phả vào mặt mình, trong lòng Lưu Minh có cảm giác vui thích khó tả.
“Lưu Minh, anh đừng chết được không?”
Mạc Liên Y áp mặt mình vào trán Lưu Minh, đã khóc đến độ lạc tiếng.
Một khắc này, hồn phách Lưu Minh thiếu chút muốn bay ra ngoài.
“Haha, thằng nhà quê rốt cuộc mày cũng chết!”
Bạch Trạch vừa rồi bị Lưu Minh đá một cước bị thương không nhẹ, phải có đám đông đỡ mới có thể gian nan từ dưới đất đứng dậy, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Lưu Minh đang nằm trong lòng Mạc Liên Y.
“Haha, một thằng nhà quê không lo ở nhà trồng trọt còn chạy đến Đường Hải ra vẻ”.
“Cái này gọi là gì, là đáng đời”.
“Về sau Đường Hải sẽ là thiên hạ của chúng ta”.
Trong lòng mấy tên còn lại mừng thầm, chúng nghĩ Lưu Minh đã chết, bọn chúng cuối cùng cũng bớt đi một mối đại họa.
“Đại ca, hai người con gái làm sao bây giờ? Nếu họ nói ra chuyện này, chỉ sợ cảnh sát sẽ tìm anh gây phiền phức”.
Chu Hầu nhịn không được liền hỏi.
“Trước tiên cứ bắt họ lại đã”.
“Vâng!”
Mấy người tên béo cùng Chu Hầu nở nụ cười dâm dãng nhẹ nhàng bước tới gần, có điều tay chúng còn chưa đưa được đến trước mặt Mạc Liên Y liền cảm thấy bụng dưới truyền đến một trận đau nhức. Ngay sau đó toàn thân không khống chế được ngã khuỵu xuống đất.
“Trình độ học vấn của chúng mày thế nào?”
Lưu Minh trực tiếp đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống đám người Chu Hầu.
Mấy người bọn chúng căn bản không ngờ được người bị dao đâm vẫn có thể từ dưới đất đứng lên như vậy, trên mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ nhìn anh.
“Tao tốt nghiệp chuyên khoa”.
“Tao hết cấp 3”.
“Tao, tao còn chưa học xong tiểu học”.
Mặc dù không biết Lưu Minh vì sao lại hỏi câu không đầu không đuôi như vậy nhưng chúng vẫn đáp lại theo bản năng.
Bình luận truyện