Thiên Sủng
Chương 1: Bất ngờ lớn?
Khí trời đang bước vào giữa mùa hè, tiếng ve bên ngoài giòn giã, rõ ràng hơn bao giờ hết. Mới vừa điểm 8 giờ 30 phút sáng, mặt trời giữa hè liền chói lọi mà treo trên không trung, ánh nắng chiếu rọi xuống mặt đất, nóng như thiêu như đốt đến chói mắt.
Giang Yêu Yêu tỉnh dậy vừa rời giường, trên người cô vẫn mặc váy ngủ chậm rãi đi xuống lầu, trên mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, cô cứ ngáp dài cho đến khi ngồi xuống bàn ăn.
" Buổi sáng, anh trai".
Giang Bùi đưa tay dùng khăn lau nhẹ khóe môi, anh ngẩng đầu, tầm mắt rơi trên mặt Giang Yêu Yêu, đôi lông mày khẽ nhíu lại, "Làm sao vậy, ngủ không ngon sao? Như thế nào sắc mặt em lại kém như vậy?"
Giang Yêu Yêu duỗi tay bóp một miếng bánh mì trong đĩa ăn, chưa đưa đến trong miệng liền lại đánh ngáp một cái, " Vâng, còn có nửa tháng liền đến hôn lễ của em, thật mau như vậy, nhiều chuyện sợ là giải quyết không kịp."
Cô đem bánh mì nhét vào trong miệng. Dưới hàng mi cong dài, quầng thâm xanh xao ngày càng rõ rệt, chiếc cằm vốn dĩ tròn tròn đáng yêu của cô cũng trở nên nhọn hoắt. Cả người cô thiếu điều như muốn rút hết sức sống.
Giang Bùi nghe thấy. Anh nhìn đến khuôn mặt mất ngủ đến xanh xao của cô, nắm chặt khăn tay, vò thành một đống, lông mày càng nhíu chặt. Anh đem khăn đè ở trên bàn ăn, mặt mày lạnh băng mở giọng chất vấn, "Kết hôn là chuyện của mình em sao? Tên Cố Phóng kia đâu? Hắn dám để mình em vội vàng lo liệu mọi sự?"
Âm điệu thực lãnh, mang theo sự bất mãn không che giấu.
Giang Yêu Yêu nghe vậy nháy mắt liền tỉnh ngủ, cô lập tức nhìn Giang Bùi, cong mắt làm nũng, "Anh à, được rồi, sao đột nhiên anh lại hung dữ như vậy, anh làm em sợ đấy. Chuyện em bận rộn một mình lo liệu là do em, cũng không thể trách Cố Phóng, anh ấy là vội đi công tác."
Giang Bùi liếc nhìn cô một cái, sắc mặt vẫn lạnh lùng nhưng thanh âm lại rõ ràng đã dịu đi, "Này còn chưa đến ngày kết hôn, cánh tay của em liền vội hướng ra bên ngoài rồi?"
Anh dừng lại, đứng lên, " Chẳng lẽ hắn vội đến mức hôn lễ cũng không có thời gian chuẩn bị?"
" Cố Phóng sao lại như vậy được, anh ấy buổi sáng còn gọi điện thoại bảo đưa em đến địa điểm tổ chức hôn lễ để xem xét tiến trình cơ mà, anh, mặt anh đáng sợ quá, anh mà như thế doạ em gái anh khóc đấy."
Giang Yêu Yêu đặt miếng bánh mì xuống đĩa, đi đến đứng trước mặt Giang Bùi, lông mi khẽ rũ xuống, môi liền cong xuống tỏ vẻ bất mãn, tựa hồ lập tức liền khóc ra tới.
Giang Bùi lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, ngón tay hơi cong lên, mắt thấy như hướng lên trán cô. Từ khi còn nhỏ, chỉ cần cô không ngoan ngoãn, liền sẽ bị anh hai gõ vào trán.
Giang Yêu Yêu lập tức rũ lông mi xuống, giống như ngoan ngoãn mà chờ ai đó gõ.
"Được rồi, đừng giả vờ nữa, anh thừa biết em che chở cho hắn." Ngón tay sắp gõ đến liền đổi thành xoa vào mái tóc bồng bềnh của Giang Yêu Yêu, anh khịt mũi: " Bảo vệ người yêu quá nhỉ, đến anh cũng dám cãi lại. Với tư cách là anh trai lớn của em, ngoan ngoãn nghe những gì anh nói. Hắn ta chăm chỉ vậy sao, tại nơi làm việc cũng không thấy hắn ta có bản lĩnh vậy cơ đấy."
Giang Yêu Yêu lập tức ngẩng đầu lên, dùng tay quơ quơ vạt áo của anh, "Anh à, là do bản thân em muốn một cái hôn lễ thật hoàn mỹ, cho nên tự tay làm lấy mới cảm thấy an tâm. Cố Phóng anh ấy đối với em thực tốt, thực sự rất quan tâm đến em, anh đừng giận anh ấy được không?"
Bởi vì vội vàng muốn phân minh, mái tóc quăn của Giang Yêu Yêu lắc lư trong lòng bàn tay anh, đôi mắt cô sống động và kiều diễm. Đường nét trên gương của cô thực sự rất đáng yêu. Lòng bàn tay của anh khẽ đặt trên đỉnh đầu cô, ôn nhu một chút, sắc mặt anh bình tĩnh, "Giận hắn sao? Anh không có thời gian rảnh rỗi vậy đâu."
Giang Yêu Yêu chớp chớp mắt, "Kia là anh có giận em không?"
Giang Bùi bỏ tay xuống, ngón tay khẽ cài chặt cúc áo trên tây trang, " Anh dám sao? Từ nhỏ vừa có chút không hài lòng, em liền lại khóc lại nháo làm phiền."
" Em khóc nháo còn không phải khiến anh chú ý đến em sao, gia đình nào cũng có ba mẹ, nhưng mà em chỉ có mình anh." Giang Yêu Yêu tay nắm chặt tây trang của anh, nịnh nọt nói.
Giang Bùi nghe vậy biểu tình dừng một chút, không tiếng động thở dài, "Được rồi, ăn xong cơm sáng lại trở về phòng nghỉ ngơi đi, anh phải đến công ty". Anh nâng cổ tay nhìn vào đồng hồ, " Muộn rồi, thời gian không còn sớm."
" Vâng, anh trên đường đi cẩn thận."
Giang Yêu Yêu buông tây trang của Giang Bùi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, giương mắt nhìn anh mở cửa. Đương lúc cô chuẩn bị quay trở lại bàn ăn để liên lạc với Cố Phóng liền bị Giang Bùi gọi lại, "Yêu Yêu."
Giang Yêu Yêu thu hồi bước chân, quay người lại, " Có chuyện gì vậy anh?"
Giang Bùi hơi nâng mày lên, "Thông báo đến Cố Phóng đêm nay về nhà. Chú Phó, dì Phó cùng những người khác, bọn họ lại đây cùng nhau dùng bữa."
Giang Yêu Yêu gật gật đầu, "vâng ạ."
Sau khi Giang Bùi đi rồi, Giang Yêu Yêu đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nheo mắt lại, "Cái kia, ma xui xẻo Phó Hàn sẽ không cùng đến đây dùng bữa đi?!" Ngàn vạn lần đừng tới, nếu hắn tới cô sợ chính mình ở trước mặt Cố Phóng nhịn không được, phá hư hình tượng của chính mình mất!
Cô cùng Phó Hàn, là kẻ thù một mất một còn trong gần 20 năm, hai người không thể đụng mặt nhau, một chạm mặt liền tơi bời khói lửa. Khi Giang Yêu Yêu nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng chết dẫm đó liền trở nên giận dữ, cô vuốt vuốt ngực, cố hạ cơn giận xuống, lập tức chạy lon ton đến bàn ăn, sau đó gửi cho Giang Bùi một tin nhắn trên WeChat, "Anh trai, bữa tối có phải chuẩn bị cho 5 người không?"
Giang Bùi: 【 Phó Hàn hiện tại là trưởng khoa giải phẫu thần kinh, rất bận, em muốn mời hắn dùng bữa cũng không có thời gian. 】
Giang Yêu Yêu: "......"
Thượng đế như thế nào mà đui mù, cái tên quỷ đen đủi này cư nhiên thăng tiến nhanh như vậy, mấy tháng trước hắn vẫn là phó trưởng khoa cơ mà?
Cô bĩu môi một hồi,【 Ai muốn mời anh ta!? Em vừa thấy đến hắn liền muốn nôn mửa, thật đen đủi. 】
Giang Bùi: 【 Này, Giang Yêu Yêu, chú ý đến cách dùng từ, nói như thế nào thì hai người cũng là cùng nhau lớn lên. 】
Giang Yêu Yêu trợn tròn mắt, trong lòng thầm chửi rủa, là cùng nhau nhéo đến lớn thì có, cô tắt màn hình di động, lại đem miếng bánh mì vừa đặt xuống chưa kịp đút vào miệng, âm thanh chấn động liền rơi vào tai. Tay cầm bánh mì liền dừng lại một lúc, tầm mắt Giang Yêu Yêu dừng ở trên bàn ăn, dãy số trên màn hình điện thoại nhấp nháy khiến mắt cô sáng lên, lập tức buông bánh mì, nhấc máy.
"Xin chào Giang tiểu thư, váy cưới của cô đã được hoàn thành định chế, nếu cô hôm nay có thời gian rảnh liền có thể đến thử trước, nhìn xem nơi nào không thích hợp."
" Được, hôm nay tôi vừa hay có thời gian, bây giờ lập tức ghé qua."
Tắt máy, Giang Yêu Yêu đem bánh mì nuốt vội mấy ngụm liền xong. Ánh nắng chói chang xuyên qua lớp kính ở phòng khách, tràn vào trong nhà, phản chiếu một vầng hào quang trên đôi lông mày thanh tú của cô, linh động lại kiều diễm. Dì Trương từ phòng bếp ra tới, trên tay bê cốc sữa nóng, mỉm cười mà nhìn về phía cô, "Sáng sớm Yêu Yêu liền cười ngọt ngào như vậy, có chuyện gì vui thế sao?"
Giang Yêu Yêu nhận lấy cốc sữa trong tay dì Trương, uống liền mấy ngụm: " Dì Trương đoán đúng rồi, hôm nay con muốn đi thử váy cưới."
Một bên vừa nói, cô vừa đứng lên khỏi bàn, bước nhanh về phía cầu thang.
Dì Trương ở phía sau kêu lên: "Yêu Yêu, trứng rán dì làm cho con còn chưa ăn đâu đó."
Giang Yêu Yêu đã chạy đến cầu thang, cũng không quay đầu lại mà xua xua tay, "Không ăn, con muốn giảm cân, bằng không khi thử váy cưới liền không xinh đẹp."
Dì Trương nhìn chiếc váy ngủ bồng bềnh trên người cô. Chiếc váy này là bà tự tay may lấy, ban đầu mặc vào vừa vặn tốt, nhưng bây giờ cảm giác nó khá lỏng lẻo. Dì khẽ lắc đầu, lẩm bẩm: " Đứa nhỏ lại gầy một vòng, lại giảm xuống nữa thật muốn bị gió thổi đi rồi."
-
Nửa giờ sau, Giang Yêu Yêu tự mình lái chiếc xe màu đỏ tới tiệm váy cưới. Cô nhìn chiếc váy cưới trắng màu trắng nhã nhặn được trưng trong tủ, đôi mắt lóe sáng.
Cô vẫn luôn hy vọng được trở thành cô dâu của anh, khoác lên mình váy trắng tinh khôi, cùng anh bước vào lễ đường.
Họ gặp nhau lần đầu trong một bữa tiệc từ thiện. Lúc đầu, Giang Yêu Yêu cũng không có ấn tượng gì đặc biệt đối với Cố Phóng, chỉ là cảm giác người này lớn lên cũng không tệ.
Trong bữa tiệc, bên người cô vây quanh không ít người, cô ngại phiền liền đi vào hoa viên hít thở. Bữa tiệc an bài ở một trang viên rất lớn, cô đi một hồi liền muốn lạc đường.
Sau đó, cô lạc vào một khu rừng, đương lúc cô định gọi cho anh trai tới đón cô, liền phát hiện di động không có tín hiệu.
Sau khi cha mẹ qua đời lúc còn nhỏ, cô đã từng bị lạc một lần. Cô ở trong rừng mất ba ngày mới được tìm thấy, cho nên cô có bóng ma tâm lý đối với rừng cây tối tăm.
Trong ánh trăng mờ nhạt, cô ở trong rừng cây đi một hồi thật lâu nhưng vẫn không cách nào thoát ra được. Nỗi sợ hãi như bị cả thế giới ruồng bỏ lúc nhỏ ập đến, chung quanh tối tăm, giống như quái thú giương miệng, tựa hồ giây tiếp theo liền đem cô nuốt chửng. Cô ôm váy dài ngồi xổm trên mặt đất, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh. Cô đem mặt vùi vào chân, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Cứu.. cứu tôi......"
Đột nhiên, một chùm ánh sáng mạnh ở trên người cô lắc lư vài cái, cô dường như nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi tên cô.
"Yêu Yêu......"
Cô sững sờ trong chốc lát rồi từ từ ngẩng đầu lên.
Ánh sáng mờ đi, lập tức lại sáng lên,một thân ảnh cao lớn hiện ra trong mắt cô.
Tây trang màu xám cùng với áo sơ mi màu đen, ánh sáng càng lúc càng gần.
Đương khi người đàn ông nọ đứng ở trước mặt, cô thấy rõ mặt của anh ta, đó là khuôn mặt tuấn tú của Cố Phóng, anh ta. cúi đầu nhìn cô một cách trịch thượng.
" Cô là Giang Yêu Yêu sao?"
Cô ngẩn ngơ gật đầu một cách mơ hồ.
Anh đưa tay về phía cô, nhẹ nhàng nói: "Đi theo tôi, tôi đưa cô ra ngoài."
Vừa rồi là anh gọi cô sao? Giang Yêu Yêu sửng sờ vươn tay, nắm lấy tay anh. Lòng bàn tay kia có chút lạnh, thực mau đem tay cô bao trọn, sợ hãi vừa rồi trong nháy mắt tiêu tán một nửa.
Cô theo bước chân anh ra khỏi khu rừng.
Sau ngày hôm đó, cô gặp lại Cố Phóng rất nhiều lần, và cũng từ đó cô đối với anh có cảm giác thực đặc biệt. Anh chính là ánh sáng và thanh âm, là người đem cô ra khỏi bóng tối.
Sau này, cô liền bắt đầu trong tối ngoài sáng xuất hiện trước mặt anh. Vì thế tất cả mọi người đều biết rằng Giang Yêu Yêu đang theo đuổi con trai út bị ruồng bỏ của Cố gia, Cố Phóng.
-
"Giang tiểu thư, hiện tại cô có muốn thử ngay không? Tôi giúp cô lấy xuống". Quản lý cửa hàng đứng ở bên cạnh Giang Yêu Yêu, lịch sự hỏi.
Giang Yêu Yêu hoàn hồn, thu hồi tầm mắt trên áo cưới, cô nghiêng đầu nhìn về phía quản lý cửa hàng lắc đầu, "Trước chờ một chút, tôi sẽ đợi bạn trai tôi tới đây rồi thử lại."
Quản lý nghe vậy cười phụ họa nói: "Đúng vậy, cô gái lần đầu tiên mặc váy cưới xác thật muốn cho chú rể xem trước".
Nghe được hai chữ " chú rể", Giang Yêu Yêu đuôi mắt cong lên, đôi mắt trở nên lấp lánh. Cô cười cười lấy di động và gọi video trên WeChat cho Cố Phóng.
Sau 20 giây đổ chuông, điện thoại đã được kết nối, nhưng bên kia được chuyển sang chế độ gọi thoại.
Giang Yêu Yêu không chút để ý, đối với giọng nói ở đầu dây bên kia đều mang ý cười, "Cố Phóng, anh đoán xem em đang làm gì?"
" Anh đoán không được, em đang làm cái gì?"
Nghe thấy giọng nói trầm thấp, độ cong bên môi càng sâu, cô dịu dàng nói: " Anh thật ngốc, em đang ở cửa hàng để thử váy cưới nha, anh mau đến đi, em ở đây chờ anh".
Cố Phóng đứng bên ngoài khách sạn, tay nắm chặt điện thoại, ánh mắt chăm chú, xoay người đi tới cửa xoay của khách sạn cách đó không xa. Xuyên qua lớp kính, anh nhìn thấy thân ảnh nhỏ nhắn mềm mại đang chậm rãi hướng về phía anh.
Anh lắc điện thoại trong tay, nói một cách ấm áp: "Giang Yêu Yêu, hôm nay công ty có một khách hàng quan trọng đến đây, ngày mai anh sẽ đến tìm em sau."
Giang Yêu Yêu mím môi, ánh mắt nhìn về phía váy cưới trên giá, " Thời gian ăn cơm giữa trưa cũng không có sao?"
Cố Phóng nhìn người đang đứng ở trước mặt mình, sắc mặt luôn không vui khẽ thay đổi. Anh mở miệng, giọng nói mang theo chút không tự nhiên, "ừ, anh sắp bắt đầu cuộc họp, cúp máy trước."
Giang Yêu Yêu "Ai" một tiếng, nhìn cuộc gọi đã bị cắt đứt, mí mắt đột nhiên nhảy lên vài cái.
"Giang tiểu thư, cô còn phải đợi bạn trai tới thử lại không?", quản lý ở một bên hỏi.
Giang Yêu Yêu nắm điện thoại di động trong lòng bàn tay, nhìn về phía quản lý, lắc đầu, "Không cần chờ."
-
Giang Yêu Yêu từ tiệm váy cưới đi ra đã gần giữa trưa. Mặt trời chính ngọ chói mắt đến khó nhìn, bất quá từ trong tiệm đi ra đến xe, liền đem trên người cô vã ra một thân mồ hôi.
Cô gọi món yêu thích của Cố Phóng rồi lái xe đến Yunshàng Daxia. Đây là nơi Cố Phóng làm việc, cô đi vào thang máy lên thẳng tầng 16. Đúng lúc cô chuẩn bị gõ cửa văn phòng thì bị trợ lý của Cố Phóng, Lâm Lan chặnnở ngoài cửa.
"Giang tiểu thư."
Giang Yêu Yêu khẽ nâng cằm nhìn về phía Lâm Lan, trong đôi mắt sáng ngời mang theo một chút dịu dàng.
Lâm Lan nhìn vào đôi mắt Giang Yêu Yêu, đôi mắt hơi loé lên, khách khí nói: "Cố tổng hiện tại không có mặt ở công ty, Giang tiểu thư."
Giang Yêu Yêu khẽ vuốt mái tóc xoăn xoã trên vai, cô nhướng mi mi, mỉm cười hỏi: "Không có ở đây? Vậy anh ấy đi đâu rồi?"
Ánh mắt Lâm Lan đảo qua chỗ khác, " Cố tổng đi ra bên ngoài ăn tối với khách hàng"
" Mấy giờ anh ấy trở về?"
" Tôi không rõ, có lẽ tùy tình hình của khách hàng".
Giang Yêu Yêu cong cong môi, gật đầu, "ừ, đã biết, tôi sẽ về trước".
Lâm Lan nhìn bóng lưng mảnh mai của cô mà nhẹ nhàng thở ra, quay trở lại bàn làm việc, cầm lấy điện thoại bấm gọi cho Cố Phóng.
Điện thoại thực mau liền kết nối được.
"Cố tổng, tôi có chuyện này cần......"
Lâm Lan vừa định nói gì đó thì Cố Phóng cắt ngang lời cô.
" Trước chờ một chút."
"Cố Phóng, anh vẫn còn bận ở công ty sao?". Giọng nói ngọt ngào của Giang Yêu Yêu lọt vào tai Lâm Lan, cô cầm điện thoại ngẩng đầu lên, môi hơi hé mở.
Giang Yêu Yêu không biết quay lại lúc nào, cô đứng cách bàn làm việc của Lâm Lan mấy mét, bên môi mang nụ cười nhưng dường như ý cười lại không chạm đến đáy mắt.
Lâm Lan thầm kêu một tiếng "Không xong" liền nghe được giọng nói không ổn định của Cố Phóng trong điện thoại: "ừ, anh đang ở công ty, hôm nay rất bận.
Lâm Lan nuốt nuốt nước bọt, nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào.
Giang Yêu Yêu nắm chặt di động, ngón tay dần trở nên trắng bệch, cô cong môi cười, giọng mang theo chút nghịch ngợm, "Cố Phóng, anh mở cửa văn phòng ra đi, có bất ngờ."
Giang Yêu Yêu tỉnh dậy vừa rời giường, trên người cô vẫn mặc váy ngủ chậm rãi đi xuống lầu, trên mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, cô cứ ngáp dài cho đến khi ngồi xuống bàn ăn.
" Buổi sáng, anh trai".
Giang Bùi đưa tay dùng khăn lau nhẹ khóe môi, anh ngẩng đầu, tầm mắt rơi trên mặt Giang Yêu Yêu, đôi lông mày khẽ nhíu lại, "Làm sao vậy, ngủ không ngon sao? Như thế nào sắc mặt em lại kém như vậy?"
Giang Yêu Yêu duỗi tay bóp một miếng bánh mì trong đĩa ăn, chưa đưa đến trong miệng liền lại đánh ngáp một cái, " Vâng, còn có nửa tháng liền đến hôn lễ của em, thật mau như vậy, nhiều chuyện sợ là giải quyết không kịp."
Cô đem bánh mì nhét vào trong miệng. Dưới hàng mi cong dài, quầng thâm xanh xao ngày càng rõ rệt, chiếc cằm vốn dĩ tròn tròn đáng yêu của cô cũng trở nên nhọn hoắt. Cả người cô thiếu điều như muốn rút hết sức sống.
Giang Bùi nghe thấy. Anh nhìn đến khuôn mặt mất ngủ đến xanh xao của cô, nắm chặt khăn tay, vò thành một đống, lông mày càng nhíu chặt. Anh đem khăn đè ở trên bàn ăn, mặt mày lạnh băng mở giọng chất vấn, "Kết hôn là chuyện của mình em sao? Tên Cố Phóng kia đâu? Hắn dám để mình em vội vàng lo liệu mọi sự?"
Âm điệu thực lãnh, mang theo sự bất mãn không che giấu.
Giang Yêu Yêu nghe vậy nháy mắt liền tỉnh ngủ, cô lập tức nhìn Giang Bùi, cong mắt làm nũng, "Anh à, được rồi, sao đột nhiên anh lại hung dữ như vậy, anh làm em sợ đấy. Chuyện em bận rộn một mình lo liệu là do em, cũng không thể trách Cố Phóng, anh ấy là vội đi công tác."
Giang Bùi liếc nhìn cô một cái, sắc mặt vẫn lạnh lùng nhưng thanh âm lại rõ ràng đã dịu đi, "Này còn chưa đến ngày kết hôn, cánh tay của em liền vội hướng ra bên ngoài rồi?"
Anh dừng lại, đứng lên, " Chẳng lẽ hắn vội đến mức hôn lễ cũng không có thời gian chuẩn bị?"
" Cố Phóng sao lại như vậy được, anh ấy buổi sáng còn gọi điện thoại bảo đưa em đến địa điểm tổ chức hôn lễ để xem xét tiến trình cơ mà, anh, mặt anh đáng sợ quá, anh mà như thế doạ em gái anh khóc đấy."
Giang Yêu Yêu đặt miếng bánh mì xuống đĩa, đi đến đứng trước mặt Giang Bùi, lông mi khẽ rũ xuống, môi liền cong xuống tỏ vẻ bất mãn, tựa hồ lập tức liền khóc ra tới.
Giang Bùi lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, ngón tay hơi cong lên, mắt thấy như hướng lên trán cô. Từ khi còn nhỏ, chỉ cần cô không ngoan ngoãn, liền sẽ bị anh hai gõ vào trán.
Giang Yêu Yêu lập tức rũ lông mi xuống, giống như ngoan ngoãn mà chờ ai đó gõ.
"Được rồi, đừng giả vờ nữa, anh thừa biết em che chở cho hắn." Ngón tay sắp gõ đến liền đổi thành xoa vào mái tóc bồng bềnh của Giang Yêu Yêu, anh khịt mũi: " Bảo vệ người yêu quá nhỉ, đến anh cũng dám cãi lại. Với tư cách là anh trai lớn của em, ngoan ngoãn nghe những gì anh nói. Hắn ta chăm chỉ vậy sao, tại nơi làm việc cũng không thấy hắn ta có bản lĩnh vậy cơ đấy."
Giang Yêu Yêu lập tức ngẩng đầu lên, dùng tay quơ quơ vạt áo của anh, "Anh à, là do bản thân em muốn một cái hôn lễ thật hoàn mỹ, cho nên tự tay làm lấy mới cảm thấy an tâm. Cố Phóng anh ấy đối với em thực tốt, thực sự rất quan tâm đến em, anh đừng giận anh ấy được không?"
Bởi vì vội vàng muốn phân minh, mái tóc quăn của Giang Yêu Yêu lắc lư trong lòng bàn tay anh, đôi mắt cô sống động và kiều diễm. Đường nét trên gương của cô thực sự rất đáng yêu. Lòng bàn tay của anh khẽ đặt trên đỉnh đầu cô, ôn nhu một chút, sắc mặt anh bình tĩnh, "Giận hắn sao? Anh không có thời gian rảnh rỗi vậy đâu."
Giang Yêu Yêu chớp chớp mắt, "Kia là anh có giận em không?"
Giang Bùi bỏ tay xuống, ngón tay khẽ cài chặt cúc áo trên tây trang, " Anh dám sao? Từ nhỏ vừa có chút không hài lòng, em liền lại khóc lại nháo làm phiền."
" Em khóc nháo còn không phải khiến anh chú ý đến em sao, gia đình nào cũng có ba mẹ, nhưng mà em chỉ có mình anh." Giang Yêu Yêu tay nắm chặt tây trang của anh, nịnh nọt nói.
Giang Bùi nghe vậy biểu tình dừng một chút, không tiếng động thở dài, "Được rồi, ăn xong cơm sáng lại trở về phòng nghỉ ngơi đi, anh phải đến công ty". Anh nâng cổ tay nhìn vào đồng hồ, " Muộn rồi, thời gian không còn sớm."
" Vâng, anh trên đường đi cẩn thận."
Giang Yêu Yêu buông tây trang của Giang Bùi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, giương mắt nhìn anh mở cửa. Đương lúc cô chuẩn bị quay trở lại bàn ăn để liên lạc với Cố Phóng liền bị Giang Bùi gọi lại, "Yêu Yêu."
Giang Yêu Yêu thu hồi bước chân, quay người lại, " Có chuyện gì vậy anh?"
Giang Bùi hơi nâng mày lên, "Thông báo đến Cố Phóng đêm nay về nhà. Chú Phó, dì Phó cùng những người khác, bọn họ lại đây cùng nhau dùng bữa."
Giang Yêu Yêu gật gật đầu, "vâng ạ."
Sau khi Giang Bùi đi rồi, Giang Yêu Yêu đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nheo mắt lại, "Cái kia, ma xui xẻo Phó Hàn sẽ không cùng đến đây dùng bữa đi?!" Ngàn vạn lần đừng tới, nếu hắn tới cô sợ chính mình ở trước mặt Cố Phóng nhịn không được, phá hư hình tượng của chính mình mất!
Cô cùng Phó Hàn, là kẻ thù một mất một còn trong gần 20 năm, hai người không thể đụng mặt nhau, một chạm mặt liền tơi bời khói lửa. Khi Giang Yêu Yêu nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng chết dẫm đó liền trở nên giận dữ, cô vuốt vuốt ngực, cố hạ cơn giận xuống, lập tức chạy lon ton đến bàn ăn, sau đó gửi cho Giang Bùi một tin nhắn trên WeChat, "Anh trai, bữa tối có phải chuẩn bị cho 5 người không?"
Giang Bùi: 【 Phó Hàn hiện tại là trưởng khoa giải phẫu thần kinh, rất bận, em muốn mời hắn dùng bữa cũng không có thời gian. 】
Giang Yêu Yêu: "......"
Thượng đế như thế nào mà đui mù, cái tên quỷ đen đủi này cư nhiên thăng tiến nhanh như vậy, mấy tháng trước hắn vẫn là phó trưởng khoa cơ mà?
Cô bĩu môi một hồi,【 Ai muốn mời anh ta!? Em vừa thấy đến hắn liền muốn nôn mửa, thật đen đủi. 】
Giang Bùi: 【 Này, Giang Yêu Yêu, chú ý đến cách dùng từ, nói như thế nào thì hai người cũng là cùng nhau lớn lên. 】
Giang Yêu Yêu trợn tròn mắt, trong lòng thầm chửi rủa, là cùng nhau nhéo đến lớn thì có, cô tắt màn hình di động, lại đem miếng bánh mì vừa đặt xuống chưa kịp đút vào miệng, âm thanh chấn động liền rơi vào tai. Tay cầm bánh mì liền dừng lại một lúc, tầm mắt Giang Yêu Yêu dừng ở trên bàn ăn, dãy số trên màn hình điện thoại nhấp nháy khiến mắt cô sáng lên, lập tức buông bánh mì, nhấc máy.
"Xin chào Giang tiểu thư, váy cưới của cô đã được hoàn thành định chế, nếu cô hôm nay có thời gian rảnh liền có thể đến thử trước, nhìn xem nơi nào không thích hợp."
" Được, hôm nay tôi vừa hay có thời gian, bây giờ lập tức ghé qua."
Tắt máy, Giang Yêu Yêu đem bánh mì nuốt vội mấy ngụm liền xong. Ánh nắng chói chang xuyên qua lớp kính ở phòng khách, tràn vào trong nhà, phản chiếu một vầng hào quang trên đôi lông mày thanh tú của cô, linh động lại kiều diễm. Dì Trương từ phòng bếp ra tới, trên tay bê cốc sữa nóng, mỉm cười mà nhìn về phía cô, "Sáng sớm Yêu Yêu liền cười ngọt ngào như vậy, có chuyện gì vui thế sao?"
Giang Yêu Yêu nhận lấy cốc sữa trong tay dì Trương, uống liền mấy ngụm: " Dì Trương đoán đúng rồi, hôm nay con muốn đi thử váy cưới."
Một bên vừa nói, cô vừa đứng lên khỏi bàn, bước nhanh về phía cầu thang.
Dì Trương ở phía sau kêu lên: "Yêu Yêu, trứng rán dì làm cho con còn chưa ăn đâu đó."
Giang Yêu Yêu đã chạy đến cầu thang, cũng không quay đầu lại mà xua xua tay, "Không ăn, con muốn giảm cân, bằng không khi thử váy cưới liền không xinh đẹp."
Dì Trương nhìn chiếc váy ngủ bồng bềnh trên người cô. Chiếc váy này là bà tự tay may lấy, ban đầu mặc vào vừa vặn tốt, nhưng bây giờ cảm giác nó khá lỏng lẻo. Dì khẽ lắc đầu, lẩm bẩm: " Đứa nhỏ lại gầy một vòng, lại giảm xuống nữa thật muốn bị gió thổi đi rồi."
-
Nửa giờ sau, Giang Yêu Yêu tự mình lái chiếc xe màu đỏ tới tiệm váy cưới. Cô nhìn chiếc váy cưới trắng màu trắng nhã nhặn được trưng trong tủ, đôi mắt lóe sáng.
Cô vẫn luôn hy vọng được trở thành cô dâu của anh, khoác lên mình váy trắng tinh khôi, cùng anh bước vào lễ đường.
Họ gặp nhau lần đầu trong một bữa tiệc từ thiện. Lúc đầu, Giang Yêu Yêu cũng không có ấn tượng gì đặc biệt đối với Cố Phóng, chỉ là cảm giác người này lớn lên cũng không tệ.
Trong bữa tiệc, bên người cô vây quanh không ít người, cô ngại phiền liền đi vào hoa viên hít thở. Bữa tiệc an bài ở một trang viên rất lớn, cô đi một hồi liền muốn lạc đường.
Sau đó, cô lạc vào một khu rừng, đương lúc cô định gọi cho anh trai tới đón cô, liền phát hiện di động không có tín hiệu.
Sau khi cha mẹ qua đời lúc còn nhỏ, cô đã từng bị lạc một lần. Cô ở trong rừng mất ba ngày mới được tìm thấy, cho nên cô có bóng ma tâm lý đối với rừng cây tối tăm.
Trong ánh trăng mờ nhạt, cô ở trong rừng cây đi một hồi thật lâu nhưng vẫn không cách nào thoát ra được. Nỗi sợ hãi như bị cả thế giới ruồng bỏ lúc nhỏ ập đến, chung quanh tối tăm, giống như quái thú giương miệng, tựa hồ giây tiếp theo liền đem cô nuốt chửng. Cô ôm váy dài ngồi xổm trên mặt đất, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh. Cô đem mặt vùi vào chân, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Cứu.. cứu tôi......"
Đột nhiên, một chùm ánh sáng mạnh ở trên người cô lắc lư vài cái, cô dường như nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi tên cô.
"Yêu Yêu......"
Cô sững sờ trong chốc lát rồi từ từ ngẩng đầu lên.
Ánh sáng mờ đi, lập tức lại sáng lên,một thân ảnh cao lớn hiện ra trong mắt cô.
Tây trang màu xám cùng với áo sơ mi màu đen, ánh sáng càng lúc càng gần.
Đương khi người đàn ông nọ đứng ở trước mặt, cô thấy rõ mặt của anh ta, đó là khuôn mặt tuấn tú của Cố Phóng, anh ta. cúi đầu nhìn cô một cách trịch thượng.
" Cô là Giang Yêu Yêu sao?"
Cô ngẩn ngơ gật đầu một cách mơ hồ.
Anh đưa tay về phía cô, nhẹ nhàng nói: "Đi theo tôi, tôi đưa cô ra ngoài."
Vừa rồi là anh gọi cô sao? Giang Yêu Yêu sửng sờ vươn tay, nắm lấy tay anh. Lòng bàn tay kia có chút lạnh, thực mau đem tay cô bao trọn, sợ hãi vừa rồi trong nháy mắt tiêu tán một nửa.
Cô theo bước chân anh ra khỏi khu rừng.
Sau ngày hôm đó, cô gặp lại Cố Phóng rất nhiều lần, và cũng từ đó cô đối với anh có cảm giác thực đặc biệt. Anh chính là ánh sáng và thanh âm, là người đem cô ra khỏi bóng tối.
Sau này, cô liền bắt đầu trong tối ngoài sáng xuất hiện trước mặt anh. Vì thế tất cả mọi người đều biết rằng Giang Yêu Yêu đang theo đuổi con trai út bị ruồng bỏ của Cố gia, Cố Phóng.
-
"Giang tiểu thư, hiện tại cô có muốn thử ngay không? Tôi giúp cô lấy xuống". Quản lý cửa hàng đứng ở bên cạnh Giang Yêu Yêu, lịch sự hỏi.
Giang Yêu Yêu hoàn hồn, thu hồi tầm mắt trên áo cưới, cô nghiêng đầu nhìn về phía quản lý cửa hàng lắc đầu, "Trước chờ một chút, tôi sẽ đợi bạn trai tôi tới đây rồi thử lại."
Quản lý nghe vậy cười phụ họa nói: "Đúng vậy, cô gái lần đầu tiên mặc váy cưới xác thật muốn cho chú rể xem trước".
Nghe được hai chữ " chú rể", Giang Yêu Yêu đuôi mắt cong lên, đôi mắt trở nên lấp lánh. Cô cười cười lấy di động và gọi video trên WeChat cho Cố Phóng.
Sau 20 giây đổ chuông, điện thoại đã được kết nối, nhưng bên kia được chuyển sang chế độ gọi thoại.
Giang Yêu Yêu không chút để ý, đối với giọng nói ở đầu dây bên kia đều mang ý cười, "Cố Phóng, anh đoán xem em đang làm gì?"
" Anh đoán không được, em đang làm cái gì?"
Nghe thấy giọng nói trầm thấp, độ cong bên môi càng sâu, cô dịu dàng nói: " Anh thật ngốc, em đang ở cửa hàng để thử váy cưới nha, anh mau đến đi, em ở đây chờ anh".
Cố Phóng đứng bên ngoài khách sạn, tay nắm chặt điện thoại, ánh mắt chăm chú, xoay người đi tới cửa xoay của khách sạn cách đó không xa. Xuyên qua lớp kính, anh nhìn thấy thân ảnh nhỏ nhắn mềm mại đang chậm rãi hướng về phía anh.
Anh lắc điện thoại trong tay, nói một cách ấm áp: "Giang Yêu Yêu, hôm nay công ty có một khách hàng quan trọng đến đây, ngày mai anh sẽ đến tìm em sau."
Giang Yêu Yêu mím môi, ánh mắt nhìn về phía váy cưới trên giá, " Thời gian ăn cơm giữa trưa cũng không có sao?"
Cố Phóng nhìn người đang đứng ở trước mặt mình, sắc mặt luôn không vui khẽ thay đổi. Anh mở miệng, giọng nói mang theo chút không tự nhiên, "ừ, anh sắp bắt đầu cuộc họp, cúp máy trước."
Giang Yêu Yêu "Ai" một tiếng, nhìn cuộc gọi đã bị cắt đứt, mí mắt đột nhiên nhảy lên vài cái.
"Giang tiểu thư, cô còn phải đợi bạn trai tới thử lại không?", quản lý ở một bên hỏi.
Giang Yêu Yêu nắm điện thoại di động trong lòng bàn tay, nhìn về phía quản lý, lắc đầu, "Không cần chờ."
-
Giang Yêu Yêu từ tiệm váy cưới đi ra đã gần giữa trưa. Mặt trời chính ngọ chói mắt đến khó nhìn, bất quá từ trong tiệm đi ra đến xe, liền đem trên người cô vã ra một thân mồ hôi.
Cô gọi món yêu thích của Cố Phóng rồi lái xe đến Yunshàng Daxia. Đây là nơi Cố Phóng làm việc, cô đi vào thang máy lên thẳng tầng 16. Đúng lúc cô chuẩn bị gõ cửa văn phòng thì bị trợ lý của Cố Phóng, Lâm Lan chặnnở ngoài cửa.
"Giang tiểu thư."
Giang Yêu Yêu khẽ nâng cằm nhìn về phía Lâm Lan, trong đôi mắt sáng ngời mang theo một chút dịu dàng.
Lâm Lan nhìn vào đôi mắt Giang Yêu Yêu, đôi mắt hơi loé lên, khách khí nói: "Cố tổng hiện tại không có mặt ở công ty, Giang tiểu thư."
Giang Yêu Yêu khẽ vuốt mái tóc xoăn xoã trên vai, cô nhướng mi mi, mỉm cười hỏi: "Không có ở đây? Vậy anh ấy đi đâu rồi?"
Ánh mắt Lâm Lan đảo qua chỗ khác, " Cố tổng đi ra bên ngoài ăn tối với khách hàng"
" Mấy giờ anh ấy trở về?"
" Tôi không rõ, có lẽ tùy tình hình của khách hàng".
Giang Yêu Yêu cong cong môi, gật đầu, "ừ, đã biết, tôi sẽ về trước".
Lâm Lan nhìn bóng lưng mảnh mai của cô mà nhẹ nhàng thở ra, quay trở lại bàn làm việc, cầm lấy điện thoại bấm gọi cho Cố Phóng.
Điện thoại thực mau liền kết nối được.
"Cố tổng, tôi có chuyện này cần......"
Lâm Lan vừa định nói gì đó thì Cố Phóng cắt ngang lời cô.
" Trước chờ một chút."
"Cố Phóng, anh vẫn còn bận ở công ty sao?". Giọng nói ngọt ngào của Giang Yêu Yêu lọt vào tai Lâm Lan, cô cầm điện thoại ngẩng đầu lên, môi hơi hé mở.
Giang Yêu Yêu không biết quay lại lúc nào, cô đứng cách bàn làm việc của Lâm Lan mấy mét, bên môi mang nụ cười nhưng dường như ý cười lại không chạm đến đáy mắt.
Lâm Lan thầm kêu một tiếng "Không xong" liền nghe được giọng nói không ổn định của Cố Phóng trong điện thoại: "ừ, anh đang ở công ty, hôm nay rất bận.
Lâm Lan nuốt nuốt nước bọt, nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào.
Giang Yêu Yêu nắm chặt di động, ngón tay dần trở nên trắng bệch, cô cong môi cười, giọng mang theo chút nghịch ngợm, "Cố Phóng, anh mở cửa văn phòng ra đi, có bất ngờ."
Bình luận truyện