Thiên Tung Xinh Đẹp

Chương 101: Mưu tính hại



Vốn yến hội Tề gia đã khiến mọi người cảm nhận được nguy cơ tứ phía, nhưng ai nghĩ đến, ngày thứ hai sau yến hội Tề gia thái tử cũng phát thư mời. Thời cơ một trước một sau này càng khiến người ta thấy được trong chuyện này phát ra tia lửa. Tất cả mọi người đều biết, Tề gia tuyệt đối sẽ không tham gia yến tiệc của thái tử, nhưng ánh mắt của mọi người lại bị một thế lực khác hấp dẫn. Thế lực kia dĩ nhiên là Khinh Hồng lâu thần bí khó lường rồi. Vũ cơ Yêu Dạ của Khinh Hồng lâu có tham gia yến hội của thái tử hay không trở thành sự chú ý của tất cả thế gia, thế lực.

Thời gian còn sớm, trước cửa phủ thái tử đã có rất nhiều hương xa bảo mã, rất náo nhiệt.

Lúc này, một chiếc kiệu ba đỉnh màu vàng sáng hấp dẫn sự chú ý của mọi người, bởi vì màu vàng sáng chói mắt kia chỉ cần là người có chút thưởng thức đều biết đó là dấu hiệu của hoàng gia.

Kiệu nhẹ dừng lại trước phủ thái tử, cửa kiệu khẽ vén, ba nữ tử ăn vận chỉnh tề nhẹ nhàng bước ra ngoài.

Ba nữ tử này xuất hiện thật khiến người ta cảm thấy hai mắt tỏa sáng. Nữ tử bên trái lông mày như khói lạnh, mắt như hạnh xuân, khuôn mặt thanh lệ. Áo màu tím nhạt trên người càng khiến nàng có một loại khí chất cao nhã xuất trần. So sánh với nàng, hai nữ tử ở bên phải nàng lập tức có vẻ trần tục. Nữ tử đứng giữa nhìn qua lớn tuổi hơn, nhưng lớp son phấn thật dày khiến da thịt nàng vẫn trơn mềm như trước, đôi mắt phượng, môi kiều diễm, mặc trên người áo bào đỏ rực ôm lấy dáng người xinh đẹp. Nàng cũng xem như là mỹ nhân, trên mặt lộ ra hai phần mị hoặc. Nữ tử bên phải nàng dường như là người nhỏ nhất trong ba người, bất quá cũng chỉ tầm mười lăm mười sáu tuổi, diện mạo nàng rất thanh thuần, khiến người ta vừa nhìn thì cảm thấy như tiểu muội nhà bên, thế nhưng nếu nhìn kỹ lại, sẽ phát hiện ra trong mắt nàng có một chút tính toán như có như không.

"Hạ quan tham kiến nhị công chúa, đại công chúa, tiểu công chúa!" Các vị quan viên bên ngoài vừa thấy ba nữ tử này đều đồng thanh nói.

Thì ra thân phận của ba người này là ba vị công chúa của Thánh ThiênĐế quốc!

Lúc này, thái tử đột nhiên từ trong bước ra nghênh đón.

"Ngọc Hoa tỷ tỷ, Ngọc Mai tỷ tỷ, Ngọc Tâm muội muội các người đã tới! Mau mau mời vào!" Trên mặt thái tử dường như thật sự mang theo chút tươi cười thật lòng. Điều này cũng khó trách, mấy người này suy cho cùng cũng lớn lên với nhau từ nhỏ. Mẫu thân của Tô Ngọc Hoa, Tô Ngọc Mai, Tô Ngọc Tâm ở trong cung chiếm giữ một vị trí, bản thân gia tộc bọn họ cũng không thể khinh thường. Thái tử tự nhiên cũng tương đối thân thiết với bọn họ.

"Ủa, thái tử ca ca, ca không phải là ra ngoài đón bọn muội sao? Bọn muội cũng đã vào rồi, sao ca còn không theo bọn muội vào?" Tô Ngọc Tâm nhìn thái tử sau khi nghênh đón bọn họ vào cửa, vẫn đứng ở cửa như cũ nhìn chung quanh, không nhịn được lên tiếng hỏi.

"A, ta nghênh đón một vị khách khác!" Thái tử cười cười nói.

"Hừ, tương lai đệ chính là vua của một nước, có ai đáng để đệ nghênh đón?" Tô Ngọc Mai nói xong cũng không đợi thái tử trả lời lập tức mang theo hai người Tô Ngọc Hoa, Tô Ngọc Tâm cùng đi vào phủ đệ.

Nhìn bóng lưng bọn họ đi xa, thái tử hung hăng xì một tiếng khinh miệt, "Nói mình cao quý như vậy, còn không phải là một đám dâm phụ ai cũng có thể làm chồng sao, nếu không phải là cần sự ủng hộ của các ngươi, bản thái tử khoan dung cho các ngươi kiêu ngạo như vậy sao?! Hừ!"

Lão giả áo đen bên cạnh thái tử ấn ấn bả vai thái tử nói, "Thái tử bớt giận, cần gì theo chân một đám đàn bà tranh chấp, chờ sau khi chúng ta nắm đại quyền, xử trí bọn họ như thế nào còn không phải bằng một câu nói của ngài sao."

"Ừ, nói rất đúng!" Đang lúc hai người nói chuyện, một chiếc xe ngựa cực kỳ hào hoa dừng lại trước cửa phủ thái tử.

Thái tử lập tức muốn tiến lên nghênh đón, lại bị một ánh mắt của lão giả áo đen bên cạnh đè lại.

Trong nháy mắt, Thiên Tung và Diệp Tử Long đã xuất hiện trước mặt mọi người.

Hôm nay, Thiên Tung mặc trên người áo bào trắng như tuyết, lộ ra chiếc cổ trắng noãn ưu mỹ như thiên nga. Tóc bạch kim như cũ tản mạn rủ xuống tận gót chân, chẳng qua là trên trán đeo một dây trân châu có khảm một miếng ngọc hình bán nguyệt. Toàn thân từ trên xuống dưới không thêm một món đồ trang sức nào. Nhưng chính món trang sức tinh xảo trên trán cũng đã là một trân phẩm trên đời khó có được. Khăn che mặt bằng lụa màu trắng mỏng mà tinh xảo vòng quanh khuôn mặt Thiên Tung, khiến nàng không giống với người phàm. Phần thanh tao này trực tiếp khiến thái tử vừa nhìn một cái lập tức ngây dại.

Người mặc áo đen bên cạnh thái tử vô cùng áo não lại đẩy thái tử một cái, mới khiến thái tử khôi phục thanh tỉnh.

"Hoan nghênh, hoan nghênh! Cuối cùng ta cũng chờ được Yêu Dạ cô nương rồi!" Sau khi thái tử phản ứng kịp, lập tức tha thiết tiến lên, muốn nắm lấy hai tay của Thiên Tung.

Nhưng lại bị một thanh đao sắc bén ngăn lại.

Thấy cả người Diệp Tử Long tỏa ra sát khí, thái tử bị dọa sợ đến vội vàng lui về phía sau hai bước. Trong mắt lão giả áo đen phía sau hắn lóe lên một chút kinh ngạc.

"Thái tử, đây là Khinh Hồng lâu phái người đặc biệt bảo vệ tiểu nữ tử, hắn cũng chỉ là làm hết chức trách của mình, tin tưởng Thái Tử Điện Hạ sẽ không trách cứ chứ!" Thiên Tung cố ý gập thân cúi thấp người, lại đem quan hệ của mình và Khinh Hồng lâu nói rõ ràng một lần.

Thái tử vừa thấy Thiên Tung nhẹ nhàng cúi đầu, cái loại thẹn thùng kia. . . . nhất thời cả người đều mềm rồi, sao còn quản được nhiều như vậy. "Không ngại, không ngại! Một chút cũng không ngại! Yêu Dạ cô nương vẫn là nhanh lên một chút ngồi vào vị trí đi!"

Khi bóng dáng Thiên Tung và thái tử sóng vai xuất hiện trong yến hội thì trong lòng mọi người đều không hẹn mà cùng hiện ra một câu nói: cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!

Dĩ nhiên, trong đó không chỉ có ánh mắt hâm mộ. Còn có hai ánh mắt ghen tỵ cực kỳ rõ ràng khiến Thiên Tung sinh lòng khó chịu. Hai loại ánh mắt ghen tỵ xen lẫn oán độc này dĩ nhiên là là đến từ Tô Ngọc Mai và Tô Ngọc Tâm rồi.

Dường như chế độ giáo dục của hoàng gia có vấn đề. Tất cả con cái hoàng gia đều có chút tự đánh giá mình rất cao, không coi ai ra gì. Trong lòng hai tỷ muội Tô Ngọc Mai và Tô Ngọc Tâm, mình chính là thiên chi kiêu nữ, luôn là tâm điểm chú ý của muôn người, được vạn người theo đuổi ~ thế nhưng, nữ tử kia xuất hiện đã trực tiếp cướp đoạt hào quang vốn nên thuộc về bọn họ, điều này khiến họ có thể nào không sinh lòng oán hận.

Lúc này, Thiên Tung cũng nhìn về phía ba nữ tử kia. Nàng vốn cho rằng sẽ thấy ba người dung tục không chịu được, nhưng không nghĩ tới lại có thể thấy được một người thoát tục. Chuyện này cũng cực kỳ ngoài suy nghĩ và dự đoán của Thiên Tung. Nữ tử khiến cho Thiên Tungcó chút kính trọng chính là nhị công chúa: Tô Ngọc Hoa.

Sau khi Thiên Tung và thái tử ngồi vào vị trí, yến hội chính thức bắt đầu.

Tiếng nhạc vang lên, nhất thời, cả đám nữ tử trẻ tuổi tướng mạo xinhđẹp, mặc vũ y bảy màu nối đuôi mà vào, nhẹ nhàng nhảy múa, trong lúc nhất thời gió thơm mưa hoa, đẹp không sao tả xiết. Nhưng những thứ này đã biểu diễn nhiều lần, khó tránh khỏi có phần vô vị tẻ nhạt trong mắt quan lại quyền quý ở đây. Dường như ánh mắt của tất cả mọi người đều như có như không đọng lại trên người Thiên Tung. Điều này khiến hai người Tô Ngọc Mai và Tô Ngọc Tâm càng thêm phẫn hận cực kỳ.

Lúc này, Tô Ngọc Mai rốt cuộc không nhịn được mở miệng nói: "Những tiết mục này thật sự quá mức bình thường, khó có thể vừa mắt, nếu hôm nay thái tử đã mời đệ nhất danh kỹ của Khinh Hồng lâu đến, không bằng để cho nàng tấu một khúc nhạc, ý thái tử thế nào?"

"Cái này . . . . " Ý khinh thường trong lời nói của Tô Ngọc Mai đối với Yêu Dạ kẻ đần cũng có thể nghe ra được. Hơn nữa, Yêu Dạ vì hiến vũ mà đến, lại yêu cầu nàng tấu một khúc nhạc, Tô Ngọc Mai rõ ràng là muốn Yêu Dạ xấu mặt. Thái tử không muốn đắc tội Tô Ngọc Mai nhưng cũng không muốn ủy khuất mỹ nhân, khuôn mặt lộ vẻ do dự. Đang lúc thái tử do dự, một giọng nói lãnh lạnh nhạt đạm truyền tới. "Xin thái tử cấp cho tiểu nữ tử một thanh cầm, tiểu nữ tử đồng ý dâng một khúc."

"Được được! Mau lấy cầm!" Thái tử lập tức tươi cười rạng rỡ phân phó. Giờ phút này, trong lòng hắn, Yêu Dạ cô nương mặc dù xuất thân thanh lâu nhưng biết rõ đạo lý, dung mạo lại thế gian có một, nữ tử nhường này đợi mình sau khi lên ngôi nhất định phải nạp làm phi tử.

Suy nghĩ trong lòng thái tử Thiên Tung cũng không biết, nhưng sự khiêu khích của Tô Ngọc Mai Thiên Tung lại nghe rõ ràng. Đối với loại người này, Thiên Tung tự nhiên sẽ không xuống tay lưu tình. Nàng ta muốn khiến Thiên Tung xấu mặt, đoạt lại ánh mắt của mọi người. Vậy thì, hết lần này tới lần khác nàng sẽ phải để cho Tô Ngọc Mai đó không có đất dung thân!

Ngón tay ngọc thon dài của Thiên Tung đặt lên cổ cầm, một chuỗi tiếng đàn trào dâng lòng người từ đầu ngón tay tuôn ra:

Tìm kiếm tình yêu trong khói lửa tựa như sóng vét cát

Gặp nàng như hoa lê chiếu nước mùa xuân

Vung kiếm đoạn thiên nhai nhẹ nhàng buông xuống tương tư

Trong mộng ta si ngốc quay đầu lại

Quản chi thiên thu muôn đời

Chỉ cầu tình yêu đừng tan biến

Vạn trượng hồng trần hỗn loạn vĩnh viễn không ngừng nghỉ

Yêu càng yêu thiên trường địa cửu, muốn càng như nước xuân thu quan tâm ai đó

Cả đời có tình yêu sợ gì gió cát bay

Tóc trắng bi thương không giữ được phồn hoa, ném đi giang sơn như vẽ đổi lấy khuôn mặt tươi cười như hoa của nàng, đền bù cả đời này nhớ thương vô ích

Tâm nếu không oán yêu hận cũng theo nàng

Trời đất rộng lớn đường tình vĩnh viễn không giới hạn

Chỉ vì nàng ngồi yên thiên hạ

Giai điệu động lòng người, trong giọng hát thanh khiết lạnh lùng mang theo cảm giác ma mị như đưa người ta vào một thời đại chiến loạn, quần hùng nổi dậy. Mà anh hùng chinh chiến nam bắc lại cam nguyện vì người kia buông tay giang sơn, từ đó trời đất bao la, bốn biển là nhà, hào khí thâm tình nhường này không khỏi làm mọi người tại đây lộ vẻ xúc động. Nhất là Tô Ngọc Hoa, nữ tử thanh lệ đó không ngờ kích động mắt chứa lệ nóng. Điều này khiến Thiên Tung đổ mồ hôi, dường như bài hát này cũng không cảm động đến vậy!

Lại nhìn Tô Ngọc Mai và Tô Ngọc Tâm, khuôn mặt tuyệt đối vặn vẹo, bọn họ thế nào cũng không nghĩ tới, vốn muốn làm nhục Yêu Dạ, lại trở thành tạo cơ hội cho nàng tỏa sáng!

Một khúc kết thúc, tất cả mọi người đắm chìm trong cầm khúc này không thể tự thoát ra.

Lúc này, thái tử đột nhiên kích động nói: "Yêu Dạ cô nương quả nhiên tài nghệ siêu quần, ca cơ cung đình trong yến thọ của phụ vương ta cũng không bằng nửa phần của nàng!"

"Yến thọ?" Thiên Tung cảm giác mình giống như bắt được được cái gì đó. "A, chính là ba ngày sau, yến thọ mừng phụ vương ta đại thọ 50 tuổi." Thái tử thuận miệng nói.

"Vậy không biết ta có vinh hạnh được hiến vũ cho Đế vương bệ hạ hay không?" Thiên Tung thử hỏi.

"Đó là đương nhiên, . . ." Thái tử còn chưa nói hết, đột nhiên đã bị lão giả áo đen bên cạnh cắt ngang. "Tiết mục trong yến thọ Đế vương đã định, không thể tùy ý sửa đổi!"

"À, đúng! Đúng! Lão Tiên Sinh nói đúng!" Thái tử tựa như nhớ tới điều gì, lập tức phụ họa nói.

"Vậy thật là đáng tiếc!" Thiên Tung ra vẻ tiếc nuối nói. Nhưng trong lòng đã bắt đầu suy tính. Với thái độ vừa rồi của lão giả áo đen, yến thọ này tuyệt đối có vấn đề. Trong yến thọ này, Tô Ngọc Cẩn, tứ đại gia tộc thậm chí tất cả thế lực lớn trong Thánh Thiên thành cũng đều có mặt, nếu bọn họ bố trí mai phục trong cung. Như vậy bọn họ có thể uy hiếp các đại gia tộc và các thế lực lớn, hơn nữa còn bức vua thoái vị!!!

Yến thọ đế vương này tuyệt đối là thời cơ tốt nhất cho bọn họ động thủ!

"Đúng rồi, Yêu Dạ cô nương, không biết hôm qua gia chủ Tề gia mở tiệc chiêu đãi đệ đệ ta có phải có chuyện gì quan trọng hay không?" Thái tử rốt cuộc cũng hỏi vào nội dung chính của tối nay.

"Hồi thái tử điện hạ, cũng không có chuyện gì quan trọng. Yêu Dạ thấy bất quá cũng đồng dạng với yến hội của thái tử, mọi người tụ họp một chỗ thưởng thức ca múa thôi!"

Rồi sau đó thái tử lại hỏi thêm rất nhiều vấn đề, nhưng Thiên Tung đều trả lời giọt nước cũng không lọt. Cuối cùng, cả thái tử cùng lão giả áo đen đều không có thu hoạch gì từ yến hội này. Thế nhưng Thiên Tunglại biết, mình đã lấy được một tin tức vô cùng quan trọng: Yến thọ Đế vương!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện