Thiên Tung Xinh Đẹp

Chương 100: Thái tử muốn mời



Cho đến khi mặt trời chiều ngã về tây, đêm lạnh như nước, Thiên Tungvà Diệp Tử Long mới từ từ rời khỏi Tề gia. Vì không để người hoài nghi, Tô Ngọc Cẩn và Thiên Tung cũng không rời khỏi cùng một lúc. Bởi vì có câu chuyện tình yêu vang dội kinh sư của Tề Thiên Sách và Yêu Dạ làm ngụy trang, Thiên Tung dĩ nhiên phải lưu lại lâu hơn một chút so với Tô Ngọc Cẩn.

Thiên Tung vừa ra tới lập tức cảm nhận được bốn phương tám hướng đều có người mai phục. Tu vi của bọn họ không cao, nhưng công phu ẩn nấp thân hình đều là hạng nhất. Nàng mặt không đổi sắc cười một tiếng, cùng Diệp Tử Long lên xe, nghênh ngang rời đi.

Bọn họ vừa rời đi, những bóng người này lập tức chạy như bay về phía bốn phương tám hướng.

Đêm nay, đế kinh nhất định bắt đầu náo động.

Khinh Hồng lâu, Thiên Nhiên Cư.

Thiên Tung vừa bước vào khuê phòng của mình đã phát hiện có người trong phòng, nhưng khí tức quen thuộc kia trong nháy mắt lại khiến nàng tinh thần an tĩnh lại. "Đến từ khi nào?"

"Từ sớm! Ta chờ nàng ước chừng đã một ngày! Nàng đi đâu vậy?" Trong giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị thường ngày lúc này lại mang theo cảm xúc oán trách cùng tức giận.

Đợi Thiên Tung thấy rõ tạo hình của Tần Mộ Ngôn, thật sự sợ hết hồn. Mấy ngày trước đây thấy hắn, tuy hắn mang theo chút sa sút cùng vẻ lôi thôi, nhưng cũng sẽ không tiều tụy như bây giờ. Nhìn thân hình gầy gò của hắn, Thiên Tung nghiêm trọng hoài nghi hắn đã mấy ngày chưa ăn cơm rồi!

"Huynh là dân chạy nạn Châu Phi sao? Làm sao biến mình làm thành bộ dạng này?" Thiên Tung không nhịn được lớn tiếng hỏi.

Tần Mộ Ngôn mặc dù không biết dân chạy nạn châu Phi là có ý gì, nhưng lại nghe hiểu được câu phía sau. Thiên Tung đang quan tâm hắn. Lúc này, trên mặt hắn nhịn không được mà lộ ra cảm xúc ảo não. "Cái đó . . . . Ta bị một đứa bé đùa bỡn! Ngay từ ngày đầu tiên ta tiến vào, không biết đứa bé kia động tay động chân gì với ta, không ngờ toàn thân không thể động. Vẫn ở trên giường ngây người ba ngày nay."

Tần Mộ Ngôn càng nói càng nhỏ, ôi, nghĩ tới hắn tu vi Kiếm Tiên không ngờ bị một đứa bé ám toán, nói ra còn không khiến người ta cười rơi răng sao.

"Huynh nói là Lân Nhi?" Thiên Tung vừa nghe cũng biết nhất định là tiểu ác ma đó.

"Ai là Lân Nhi?" Tần Mộ Ngôn nghi ngờ hỏi.

"Là một con dị thú ta cứu ở Xích Viêm động. Hiện giờ mặc dù nó còn nhỏ tuổi, nhưng đã có thể hóa hình, thực lực càng thêm có thể so với cường giả Kiếm Tiên. Huynh nhất định là bị nó vây trong kết giới rồi." Thiên Tung khẳng định nói. Lúc này, Thiên Tung mới nhớ ra kể từ khi trở về từ phòng đấu giá Thánh Ca Hoa, đã vài ngày không nhìn thấy Tần Mộ Ngôn rồi. Ai ngờ được Lân Nhi lại ‘chà đạp’ Tần Mộ Ngôn thành ra như vậy. Tiểu tử này thật sự càng ngày càng tinh nghịch rồi, xem ra có thời gian phải giáo dục Lân Nhi mới được! Trong mắt Thiên Tung lóe lên ánh tinh quang.

Tại phòng tu luyện phía xa Thiên Nhiên Cư, Lân Nhi đột nhiên cảm thấy một cơn rét căm căm. Gió lạnh như lưỡi thương lướt qua cổ! Ô, khiến cậu rùng mình ớn lạnh. "Có người muốn tính kế ta sao?" Lân Nhi tự lẩm bẩm. Bất quá rất nhanh cậu ta lại lộ ra một nụ cười tà ác, "Chỉ có chuyện ta giày vò người khác, người khác nào dám giày vò ta, nhất định là ta suy nghĩ nhiều! Suy nghĩ nhiều!!"

Lúc này, Thiên Tung nói với bên ngoài phòng: "Lan Nhi, chuẩn bị chút thức ăn nhẹ đưa tới đây. Chuẩn bị thêm cho phòng Tần Mộ Ngôn công tử một thùng nước nóng!"

Hiệu suất của Lan Nhi thật sự cao thần kỳ, chỉ chốc lát sau một bàn rượu và thức ăn màu sắc hương vị đều đủ lập tức được đưa tới.

Tần Mộ Ngôn vừa ăn như hổ đói, vừa không quên hỏi Thiên Tung: "Tiểu Thiên, ta chờ nàng một ngày, nàng đi đâu vậy?"

"Ta đến Tề gia, đồng thời còn gặp nhị điện hạ của Thánh Thiên Đế quốc nữa." Thiên Tung rót một ly rượu ấm cho Tần Mộ Ngôn, tức khắc, mùi rượu bốn phía.

"Cái gì?!" Nghe thế, Tần Mộ Ngôn không nhịn được để đũa xuống khẩn trương hỏi, "Nàng làm vậy có quá mức vội vã hay không, thực lực của nàng mạnh, không sai, thế nhưng làm như vậy chẳng phải đánh đồng với việc đem mình bỏ vào phe cánh của nhị điện hạ, trở thành đích đến cho mọi người chỉ trích sao!?"

"Vẫn còn quá sớm để nói là đích đến cho mọi người chỉ trích. Nhưng ta biết các đại gia tộc Thánh Thiên và thái tử cũng đã biết yến hội phát sinh ngày hôm nay ở Tề gia. Bọn họ nhất định sẽ tranh nhau suy đoán, bàn mưu tính kế. Thái tử vốn đã nóng nảy bất an, ván cờ hôm nay cũng tương đương với đổ thêm dầu vào lửa, tin tưởng rất nhanh chúng ta có thể dẫn rắn ra khỏi hang!" Đáy mắt Thiên Tung lóe lên hào quang cơ trí, Tần Mộ Ngôn nhìn thấy tâm thần lập tức nhộn nhạo.

"Chỉ cần nàng chuẩn bị chu đáo là tốt rồi. Nếu cần ta làm gì, nhất định phải nói cho ta biết!" Tần Mộ Ngôn nghiêm túc nói.

"Ừ. Nhanh ăn đi!" Thiên Tung lại gắp một ít thức ăn vào bát cho Tần Mộ Ngôn.

Cảnh tượng này, ấm áp khiến màn đêm bấp bênh trở nên cực kỳ ấm áp.

Sau khi tiễn Tần Mộ Ngôn đi, cơn buồn ngủ của Thiên Tung cũng hoàn toàn biến mất. Dứt khoát ngồi xuống tĩnh tâm tu luyện, mấy ngày liên tiếp đột phá khiến cho thực lực của nàng có thể nói là tiến nhanh. Nhưng nàng tinh tường hiểu được đối thủ của mình là Cửu Trọng Cung, Cửu Trọng Cung đã tồn tại cả vạn năm! Nàng cần thực lực càng mạnh mẽ để nắm chắc phần thắng hơn chút. Bởi vì nàng biết, đám người thái tử tuyệt đối kềm chế không được bao lâu nữa!

Theo Chư Thần quyết cùng với công pháp thần bí vận chuyển, lỗ đen trên người Thiên Tung tự nhiên mở ra. Bảy loại nguyên tố năng lượng chung quanh dường như bị lốc xoáy thu hút vội vã vọt vào bên trong cơ thể Thiên Tung. Thiên Tung rõ ràng cảm thấy kể từ khi mình có đủ bảy nguyên tố, mỗi lần vận chuyển công pháp, bảy loại nguyên tố năng lượng đều không ngừng cọ sát, đấu tranh, khiến cho năng lượng trong cơ thể Thiên Tung lưu chuyển nhanh hơn.

Cũng bởi vì Thiên Tung mới vừa đạt được nguyên tố thổ và nguyên tố mộc, luồng khí xoáy tụ của hai loại nguyên tố này còn quá mức yếu ớt, bị những luồng năng lượng khác áp chế kịch liệt. Nhưng khiến ThiênTung vui mừng là, luồng năng lượng nhỏ kia càng bị áp chế càng hăng, tốc độ lưu chuyển của năng lượng bên trong luồng khí xoáy tụ càng thêm nhanh, tinh thể không ngừng tạo thành.

Thời điểm tinh thể màu vàng đất và tinh thể màu xanh biếc càng đọng lại càng nhiều, đột nhiên, hai luồng kiếm khí màu vàng đất và màu xanh biếc bắn ra từ trong cơ thể Thiên Tung, bắt đầu ngưng kết ở bên ngoài cơ thể.

Năng lượng nguyên tố thổ và nguyên tố mộc của Thiên Tung không ngờ trong mấy ngày tu luyện ngắn ngủi có thể ngưng khí thành binh rồi,

Lúc này, ngay cả Thiên Tung cũng nín thở mà đợi, bởi vì nàng cũng rất tò mò, hai kiếm khí cuối cùng này sẽ là cái dạng gì.

Theo kiếm khí không ngừng lưu chuyển giữa không trung, ánh sáng màu vàng đất và màu xanh biếc càng lớn. Trong lúc nhất thời, toàn bộ khuê phòng của Thiên Tung cũng bị nhiễm hai loại màu sắc này.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ngay tại thời điểm ánh bình minh chiếu sáng chân trời, Thiên Tung rốt cuộc hoàn thành ngưng khí thành binh!

Khi tia sáng tiêu tán, huyệt thái dương của Thiên Tung quả thực không khống chế được đập thình thịch.

Mẹ kiếp! Ai có thể tới nói cho nàng biết đây là chuyện gì xảy ra?!

Đó là một thanh kiếm xanh biếc cùng một tấm lá chắn màu vàng đất lơ lửng trong không khí. Hai món kiếm khí này vốn vô cùng bình thường, nhưng lá chắn màu vàng đất kia cũng không giống như những lá chắn thông thường lấy phòng ngự làm chủ. Trên tấm lá chắn bóng loáng nhô lên những mũi đao bén nhọn, giống như chỉ cần chạm nhẹ một cái là có thể thịt nát xương tan. Chung quanh tấm lá chắn kia còn khảm thêm một tầng chi chít mũi đao. Không thể không nói, có thể đem nguyên tố thổ ôn hòa nhất ngưng tụ thành một loại kiếm khí thấy rợn cả người như vậy, ngay cả Thiên Tung nàng cũng cấp cho mình một chữ phục.

Mà kiếm khí còn lại có vẻ bình thường, chỉ là một thanh trường kiếm tương đối rộng. Thế nhưng Thiên Tung quan sát cẩn thận đã phát hiện thanh kiếm khí nguyên tố mộc này cùng kiếm khí nguyên tố hỏa của mình bất kể từ hình dáng đến kích cỡ đều cực kỳ giống nhau. Giống như cả hai đều từ một khuôn mẫu đúc ra, bất cứ lúc nào cũng có thể hợp thành một. Cái gì gọi là mộc sinh hỏa, nếu hai thanh Kiếm Khí này thật sự có thể hợp lại làm một, thì đó chính là chuyện dọa người nhất trên khắp Đại lục Thần Ma từ trước tới nay!

Lúc này, trong đầu Thiên Tung đột nhiên hiện ra hai từ, mà hai từ này chính là tên của hai món kiếm khí: Thị Phách! Thương Phong! Quả nhiên là cái tên khí phách! Thiên Tung không nhịn được nhoẻn miệng cười.

"Tiểu thư, tiểu thư, người thức dậy rồi sao? Tịch Nhan công tử có chuyện cầu kiến." Giọng nói Lan Nhi từ bên ngoài vang lên.

"Ngươi vào giúp ta rửa mặt trước đi, để Tịch Nhan đến lương đình bên kia đợi!" Giọng nói lười biếng của Thiên Tung từ trong phòng truyền ra.

Chỉ chốc lát sau, Khinh Lan đình, Thiên Nhiên Cư.

"Tịch Nhan, có phải thái tử có động tĩnh gì hay không?" Thiên Tungvừa ăn điểm tâm Lan nhi chuẩn bị, vừa thờ ơ hỏi.

"Tiểu thư liệu sự như thần! Đúng là thái tử có chuyện. Đây là thiếp mới hôm nay thái tử phái người đưa tới." Tịch Nhan kính cẩn đem thiếp mời đưa tới tay Thiên Tung.

Thiên Tung vừa mở ra nhìn, trong mắt lộ ra mấy phần khinh thường.

"Tiểu Thiên, phía trên viết gì?"

Lúc này, Bạch Ngân cao quý như tiên nhân đạp sóng mà đến, cảnh tiên nhân đạp nước như vậy trực tiếp khiến cho tiểu nha đầu Lan Nhi che ngực, sắc mặt ửng hồng.

Bạch Ngân vừa đến Khinh Lan đình, cũng thật tùy ý ngồi sát bên cạnh Thiên Tung. Cưng chiều đem chén canh bách hợp hạt sen đưa đến trước mặt Thiên Tung, động tác tự nhiên giống như đã làm mấy trăm lần.

"Không có gì, bất quá là viết thái tử muốn mở tiệc ở phủ đệ chiêu đãi tỷ tỷ của mình và các vị đại thần, muốn Yêu Dạ cô nương đến đó hiến vũ mà thôi."

"Thái tử làm sao có thể đột nhiên muốn mời muội, hắn nên biết muội sẽ không đi. Xem ra hắn hẳn là rất muốn biết ngày hôm qua Tề Phủ rốt cuộc xảy ra những chuyện gì! Hoặc giả nói mấy người phía sau hắn càng ngày càng không nhìn thấu Khinh Hồng lâu!" Trong mắt Bạch Ngân chứa đựng nụ cười nói.

"Không sai! Tên thái tử này danh nghĩa là tìm muội hiến vũ, trên thực tế là muốn thăm dò thực hư. Có lẽ trong mắt hắn, muội cũng chỉ là một vũ cơ, sao dám cãi lại ý chỉ của hắn đây?" Thiên Tung bẻ một miếng bánh gạo nếp, ưu nhã bỏ vào trong miệng. Dường như đang hưởng thụ thức ăn ngon, nhưng trong mắt nàng lại lóe lên hào quang ra vẻ tính toán.

"Tiểu Thiên nhất định sẽ không để cho hắn được như ý chứ?" Bạch Ngân giống như khẳng định hỏi.

"Dĩ nhiên sẽ không! Nhưng muội chỉ là một vũ cơ nho nhỏ, sao có thể không tuân theo lệnh của thái tử đây? Nếu thái tử nhiệt tình cho mời như vậy, muội như thế nào lại phụ bạc nhiệt tình của hắn?" Thiên Tungxinh đẹp cười một tiếng, lười biếng nói.

"Muội đó!" Bạch Ngân cưng chiều nhéo nhéo cái mũi nhỏ của ThiênTung. "Nếu muội muốn đi, nhất định là có đạo lý của muội. Nhưng muội nhất định phải mang theo Tử Long, biết không?"

"Cho dù ta không cho hắn theo, huynh cảm thấy hắn sẽ chịu sao?" Thiên Tung vừa nói vừa tiến vào trong ngực Bạch Ngân, "Muội cảm thấy yến hội tối nay nhất định sẽ tương đối thú vị!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện