Thiên Tung Xinh Đẹp
Chương 99: Đoàn tụ
Sau khi Khinh Hồng lâu giao tranh cùng với thái tử trong phòng đấu giá Thánh Ca Hoa, tất cả quan viên thế gia đều ý thức được một tin tức: hiện giờ chính là thời điểm quyết định ngươi muốn đứng ở đội nào! Nhưng dù sao đây cũng là một quyết định trọng đại, nếu quyết định không tốt có lẽ sẽ cửa nát nhà tan, tru di cửu tộc. Cho nên, toàn bộ thế cục Thánh Thiên thành sau buổi đấu giá Thánh Ca Hoa giống như đột nhiên trở nên quái dị. Tất cả mọi người dường như ngầm thương lượng cùng ẩn núp trong khu vực của mình, lẳng lặng quan sát thế cục xung quanh.
Nhưng tại thời điểm người người trong Thánh Thiên thành cảm thấy bất an, khắp nơi cẩn thận, một chuyện lớn xảy ra đã hoàn toàn phá vỡ sự yên lặng của Thánh Thiên Hoàng Thành.
Ngày hôm đó, Tề gia kể từ sau buổi đấu giá đang yên tĩnh lại đột nhiên giăng đèn kết hoa, hoàn toàn đổi mới. Bắt đầu từ sáng sớm tinh mơ, hàng trăm hàng ngàn người làm vội vàng đi đi về về không ngừng. Trong lúc nhất thời, động tĩnh của Tề gia hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của các thế lực lớn. Trong lúc các thế lực lớn hối hả suy doán, một chiếc kiệu trên ngọn có cờ của công hội luyện đan lặng lẽ dừng trước cửa lớn Tề gia.
Tô Ngọc Cẩn ra khỏi kiệu, giương mắt nhìn cửa lớn rộng lớn của Tề gia, trên mặt lộ ra một chút ý cười. Ngày hôm trước, hắn nhận được thư mời của gia chủ Tề gia Tề Thiên Minh. Thư mời kia mời hắn hôm nay tới dự tiệc. Mặc dù, hắn vô tâm cùng người mình gọi là ‘ca ca’ tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, nhưng tại Khinh Hồng lâu, gia chủ Tề gia cương trực khiến cho hắn sinh lòng ngưỡng mộ. Cho nên, hôm nay hắn mới đúng giờ tới nơi hẹn. Bất quá, những thứ này rơi vào trong mắt người có tâm sợ rằng sẽ thành một hành động có ngụ ý!
Tô Ngọc Cẩn buông xuống suy nghĩ trong lòng, từ lúc hắn bắt đầu xuống kiệu, bốn phương tám hướng trong những góc nhỏ xung quanh Tề gia đều truyền đến một chút năng lượng dao động rất nhỏ. Tin tưởng không đến nửa ngày, tin tức sẽ lan truyền ra toàn bộ Thánh Thiên thành. Bất quá, vậy thì thế nào chứ?
Hắn qua loa sửa lại vạt áo. Trong lòng một bóng dáng màu lửa đỏ dần dần rõ ràng. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới muốn kế thừa ngôi vị hoàng đế. Bắt đầu từ hai năm trước, điều duy nhất hắn tâm nguyện chính là có thể gặp lại bóng dáng màu đỏ kia, sau đó, phụng bồi bên cạnh nàng, ngồi nhìn mây cuốn mây tan, triều xuống triều lên. Đế vị so với nữ tử lạnh lùng mà sáng ngời đó quả thật không đáng nhắc tới! Thời điểm Tô Ngọc Cẩn đang muốn đi vào Tề gia, một chiếc xe cực lớn do ba con Lợi Trảo Bạch Vãn Hổ kéo nhanh chóng hướng về phía Tề phủ. Chiếc xe trên cả phong cách này chẳng những thu hút sự chú ý của Tô Ngọc Cẩn, càng khiến ‘nhóm thám tử’ mai phục chung quanh tâm thần ngừng lại.
Bởi vì, chiếc xe kia rõ ràng chính là xe riêng của Khinh Hồng lâu lúc trước xuất hiện ở phòng đấu giá Thánh Ca Hoa!
Dường như trong nháy mắt, chiếc xe kia đã dừng lại trước người Tô Ngọc Cẩn. Màn kiệu từ từ mở ra, một nữ tử làm trời đất đều có chút thất sắc bước ra ngoài. Bên cạnh nàng còn đi theo một nam tử mắt tím.
Tô Ngọc Cẩn gần như sửng sốt! Bởi vì nữ tử kia mặc trên người bộ áo màu lửa đỏ, trên mặt còn có khăn che mỏng màu đỏ. Cái loại lạnh lùng mà sáng ngời mang theo khí chất lạnh nhạt đó dường như trong nháy mắt trùng hợp với hình ảnh trong trí nhớ của hắn.
Tô Ngọc Cẩn tham lam nhìn chăm chú vào dung mạo nữ tử kia, dường như nhìn đến muốn xuyên thủng khuôn mặt nàng. Đúng lúc này, một tràng tiếng cười khẳng khái truyền ra từ cửa lớn Tề gia. Chỉ thấy gia chủ Tề gia Tề Thiên Minh dắt con lớn Tề Thiên Sách, con thứ hai Tề Thiên Ngạo từ trong cửa lớn ra đón.
"Ha ha ha, nhị điện hạ, Yêu Dạ cô nương, hai người các vị đã tới, sao còn đứng ở bên ngoài, mau mau vào đi!" Tề Thiên Minh nhiệt tình như lửa nói. Nhưng ánh mắt ông lại dừng trên người Yêu Dạ, mang theo cưng chiều vô tận.
Mấy người rất nhanh tiến vào trong phủ. Sau khi cửa lớn Tề gia từ từ đóng chặt, những bóng đen từ các góc bốn phương tám hướng bay vụt ra ngoài, biến mất trong không khí.
Kỳ thực, cũng không phải là những thế lực khác đã tính trước, không muốn do thám chuyện xảy ra bên trong Tề gia. Mà là sau buổi đấu giá Thánh Ca Hoa, phòng thủ bên trong Tề gia giống như thắt chặt, ngay cả con muỗi cũng không lọt vào được, tự nhiên cũng không cần làm việc vô dụng canh giữ ở bên ngoài.
Trong nội viện Tề gia. Hiện giờ, vẻ mặt của Tề Thiên Minh dùng hai chữ hình dung chuẩn xác nhất chính là: vui mừng!
Kể từ lúc nghênh đón đưa ba người Tô Ngọc Cẩn, Thiên Tung và Diệp Tử Long tiến vào trong viện, Diệp Tử Long và Tô Ngọc Cẩn lập tức bị gạt qua một bên, tất cả tâm thần của cha con Tề gia đều đặt ở trên người Thiên Tung. Nhất là hai người Tề Thiên Ngạo và Tề Thiên Minh, giống như hai đứa trẻ cùng nhau cướp kẹo, không ngừng di chuyển chung quanh Thiên Tung.
Diệp Tử Long đối với cảnh tượng này có thể nói là không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị, nhưng trái tim của Tô Ngọc Cẩn vốn không mạnh mẽ như vậy. Hắn không nghĩ tới cha con Tề gia ở bên ngoài cao lớn anh vũ khi ở nhà lại là tính tình như thế này. Trong lúc nhất thời, miệng thiếu chút nữa mở thành hình quả trứng.
Lúc này, Thiên Tung đã tháo khăn che mặt xuống.
Từ lúc nàng bắt đầu tháo khăn che mặt xuống, ánh mắt Tô Ngọc Cẩn đã phức tạp nhìn nàng. Vẻ mặt kia giống như si mê, giống như hoài niệm, giống như nghi ngờ, giống như tự trách. Thiên Tung nhìn bộ dạng ngu si này của Tô Ngọc Cẩn, tâm tình thật tốt, không nhịn được cười với hắn một tiếng. Nụ cười này khiến Tô Ngọc Cẩn cảm thấy khí huyết dâng trào, nhịp tim tăng nhanh. Trong giây lát, hắn ôm lấy tim của mình, lông mày ngọn núi anh tuấn nhíu chặt thành một đoàn.
Kỳ thật, Thiên Tung vẫn luôn âm thầm quan sát vẻ mặt của Tô Ngọc Cẩn. Nhìn tình hình hiện giờ của hắn, Thiên Tung cũng đoán được tên ngốc này nhất định là động tâm khi thấy mình, nhưng trong lòng lại cảm thấy thật có lỗi với Mục Niệm Ngữ trước kia. Hơn nữa, hắn hẳn là đã sinh ra hoài nghi đối với mình. Nhìn vẻ mặt rối rắm của hắn cũng biết, hiện giờ trong lòng hắn nhất định là sóng lớn mạnh mẽ.
Thật sự không đành lòng nhìn tên ngốc kia vẻ mặt buồn khổ che ngực, Thiên Tung nói với Tô Ngọc Cẩn: " Nhị điện hạ, sao từ lúc bắt đầu bước vào đã không nói một lời?"
"Ta. . . . . . Ta. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi rốt cuộc là ai?" Tô Ngọc Cẩn lắp ba lắp bắp hỏi.
Nhưng Thiên Tung còn chưa kịp trả lời, Tô Ngọc Cẩn đột nhiên cao hứng kêu to một tiếng, nói: "Ta, . . . Ta vừa nói lắp! Ta nói lắp! Chỉ có lúc đối mặt với nàng ta mới có thể khẩn trương như vậy! Ngươi là nàng đúng không?"
Thiên Tung không nghĩ tới Tô Ngọc Cẩn sẽ nói như vậy, trong lòng xông lên một trận cảm động, "Đứa ngốc!" Thiên Tung nhẹ giọng kêu lên.
Câu ‘đứa ngốc’ này nghe vào trong tai Tô Ngọc Cẩn quả thật so với mật còn ngọt hơn. Nhớ tới khi ở Vạn Linh cốc, Thiên Tung cũng gọi hắn như vậy, hắn đã sớm đem hai từ này trở thành tên gọi thân mặt nàng dành riêng cho hắn.
"Niệm Ngữ, thật sự là nàng! Ta thật vui mừng!" Tô Ngọc Cẩn vui vẻ không biết nói gì. Hắn mê say dùng những ngón tay thon dài tao nhã của mình vuốt ve khuôn mặt Thiên Tung, lầm bầm nói, "Tiểu Ngữ, nàng trở nên thật xinh đẹp!”
"Đây mới là dáng vẻ chân chính của ta. Hiện giờ, ta nghĩ cần phải cho ngươi biết ta là ai!" Ánh mắt Thiên Tung từ từ nhìn về phương xa.
Tất cả mọi người biết bọn họ có một đoạn chuyện rất dài phải nghe rồi. Kỳ thật bất kể là Tề Thiên Sách, hay Diệp Tử Long hoặc là Tô Ngọc Cẩn, bọn họ chỉ tham gia vào một phần cuộc sống của Thiên Tung. Mà bây giờ, bọn họ rốt cuộc có cơ hội hiểu rõ tất cả của Thiên Tung.
Âm giọng thanh khiết lạnh lùng của Thiên Tung dường như từ chín tầng mây truyền đến, êm tai kể rõ: từ việc Ám Ma Tộc bị họa diệt tộc đến ba năm ở Tề gia, từ việc tới Thánh môn học nghệ đến dũng cảm phá tháp Thánh môn, từ truy sát trong Ma Thú Sâm Lâm đến tầm bảo ở Vạn Linh cốc, từ máu rửa Sát thành đến xâm nhập Xích Viêm động, cho đến hai năm sau, hôm nay, Khinh Hồng lâu huy hoàng Thánh Thiên.
Thiên Tung nói những chuyện này dường như từ lúc mặt trời mọc ở đằng đông, nói cho tới lúc hoàng hôn buông xuống. Đến khi ThiênTung nói xong, mọi người vẫn còn đắm chìm trong từng màn phưu lưu kinh hiểm kia. Không thể không nói, cuộc sống như thế có thể nói là huy hoàng! Ngay cả những nam tử hán đội trời đạp đất như bọn họ cũng mặc cảm!
Tô Ngọc Cẩn đột nhiên nắm lấy bàn tay Thiên Tung nói: "Tiểu Ngữ, ta vẫn muốn. . . muốn gọi nàng là Tiểu Ngữ! Ta. . . . . . Ta quyết định ta muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế cùng với đại ca! Ta muốn làm đế vương Thánh Thiên!"
"Đứa ngốc, ngươi không cần như thế." Thiên Tung không nghĩ tới thân phận của mình không ngờ khiến cho Tô Ngọc Cẩn có ý tưởng quần lâm thiên hạ.
"Vì nàng, ta vui vẻ chịu đựng!" Tô Ngọc Cẩn ôn nhu cười một tiếng.
Lúc này, Tề Thiên Sách đột nhiên nói: "Tiểu muội, hôm nay muội không phải có chuyện muốn thương nghị cùng nhị điện hạ sao?"
"Đúng rồi", Thiên Tung đột nhiên rất là thận trọng hỏi Tô Ngọc Cẩn, "Hoàng thất các ngươi có phải có một món thần bảo truyền quốc không?"
"Đúng!" Tô Ngọc Cẩn không chút do dự hồi đáp. "Thần bảo này được truyền lại từ vài ngàn năm trước, nghe nói là nội đan của dị thú vạn năm Bàn Cổ Cự Long. Chỉ có người trên ngôi đế vị mới có thể có được nó."
"Ta nhận được tin tức từ một nơi, Cửu Trọng Cung sở dĩ đáp ứng trợ giúp Tô Ngọc Thành lên ngôi vị hoàng đế, là bởi vì Tô Ngọc Thành đáp ứng Cửu Trọng Cung một điều kiện."
"Điều kiện gì?"
"Đợi ngày hắn lên ngôi, đem thần bảo truyền quốc nội đan Bàn Cổ Cự Long giao cho Cửu Trọng Cung!"
Tô Ngọc Cẩn nghe xong kinh hãi. Mặc dù, hắn không có bao nhiêu cảm tình tốt đối với vị phụ thân cao cao tại thượng của hắn, nhưng hắn từ nhỏ sống ở Thánh Thiên thành, đối với Thánh Thiên cũng là trung thành vô cùng. Bây giờ nghe nói, Tô Ngọc Thành lại muốn chắp tay dâng thần bảo của Thánh Thiên cho người ta, sao có thể không tức giận?
"Ta sẽ không để cho huynh ấy được như ý!" Trong giọng nói của Tô Ngọc Cẩn có một loại kiên định trước nay chưa từng có.
"Ta biết!" Thiên Tung ấm áp cười một tiếng, "Ta thu được tin tức từ mạng lưới tình báo, phát hiện đêm qua có hai đội người ngựa ẩn vào bên trong cửa đông và cửa tây Đế Cung, ta đoán chừng trong vòng mười ngày nữa, hoàng cung nhất định có chuyện lớn phát sinh."
"Nhưng mấy ngày nữa, chính là sinh nhật của phụ thân."
Tô Ngọc Cẩn còn chưa nói hết, Thiên Tung đột nhiên hiểu ra nói, "Đúng rồi! Mấy ngày gần đây Tô Ngọc Thành có động tác lớn như vậy, xem ra là sớm có chuẩn bị! Hắn hắn là muốn bức vua thoái vị!"
"Bức vua thoái vị?!"
Thiên Tung vừa nói ra lời này, Tề Thiên Minh, Tề Thiên Sách, Tề ThiênNgạo và Tô Ngọc Cẩn đều cả kinh.
Thiên Tung không để ý tới sự kinh ngạc của mọi người nói tiếp: "Không sai, yến thọ đế vương chính là thời điểm tính cảnh giác của mọi người yếu kém nhất. Mấy ngày nay, mưu kế của Cửu Trọng Cung và thái tử liên tiếp thất bại, xem ra bọn họ đã không có kiên nhẫn chờ đợi thêm nữa! Mà yến thọ đế vương chính là cơ hội tốt nhất. Bọn họ chẳng những có thể diệt trừ được nhị điện hạ, còn có thể một lần hành động lấy được ngôi vị hoàng đế!"
"Hiện giờ, đã có hàng loạt người mặc áo đen mai phục trong cung. Ta đoán Cửu Trọng Cung đã mất đi kiên nhẫn, cho nên tính toán được ăn cả ngã về không!
"Vậy chúng ta cần làm thế nào?" Tô Ngọc Cẩn rất tin tưởng phỏng đoán của Thiên Tung.
"Đợi!" Thiên Tung chỉ nói ra một chữ.
"Đợi?" Tô Ngọc Cẩn không hiểu.
"Không sai, nếu bọn họ bọ ngựa rình ve, chúng ta tự nhiên sẽ chim sẻ rình sau. Hiện giờ, chúng ta chỉ cần lẳng lặng chờ bọn họ lộ ra dấu vết, tin tưởng có thể thu lưới rồi!"
Nhưng tại thời điểm người người trong Thánh Thiên thành cảm thấy bất an, khắp nơi cẩn thận, một chuyện lớn xảy ra đã hoàn toàn phá vỡ sự yên lặng của Thánh Thiên Hoàng Thành.
Ngày hôm đó, Tề gia kể từ sau buổi đấu giá đang yên tĩnh lại đột nhiên giăng đèn kết hoa, hoàn toàn đổi mới. Bắt đầu từ sáng sớm tinh mơ, hàng trăm hàng ngàn người làm vội vàng đi đi về về không ngừng. Trong lúc nhất thời, động tĩnh của Tề gia hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của các thế lực lớn. Trong lúc các thế lực lớn hối hả suy doán, một chiếc kiệu trên ngọn có cờ của công hội luyện đan lặng lẽ dừng trước cửa lớn Tề gia.
Tô Ngọc Cẩn ra khỏi kiệu, giương mắt nhìn cửa lớn rộng lớn của Tề gia, trên mặt lộ ra một chút ý cười. Ngày hôm trước, hắn nhận được thư mời của gia chủ Tề gia Tề Thiên Minh. Thư mời kia mời hắn hôm nay tới dự tiệc. Mặc dù, hắn vô tâm cùng người mình gọi là ‘ca ca’ tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, nhưng tại Khinh Hồng lâu, gia chủ Tề gia cương trực khiến cho hắn sinh lòng ngưỡng mộ. Cho nên, hôm nay hắn mới đúng giờ tới nơi hẹn. Bất quá, những thứ này rơi vào trong mắt người có tâm sợ rằng sẽ thành một hành động có ngụ ý!
Tô Ngọc Cẩn buông xuống suy nghĩ trong lòng, từ lúc hắn bắt đầu xuống kiệu, bốn phương tám hướng trong những góc nhỏ xung quanh Tề gia đều truyền đến một chút năng lượng dao động rất nhỏ. Tin tưởng không đến nửa ngày, tin tức sẽ lan truyền ra toàn bộ Thánh Thiên thành. Bất quá, vậy thì thế nào chứ?
Hắn qua loa sửa lại vạt áo. Trong lòng một bóng dáng màu lửa đỏ dần dần rõ ràng. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới muốn kế thừa ngôi vị hoàng đế. Bắt đầu từ hai năm trước, điều duy nhất hắn tâm nguyện chính là có thể gặp lại bóng dáng màu đỏ kia, sau đó, phụng bồi bên cạnh nàng, ngồi nhìn mây cuốn mây tan, triều xuống triều lên. Đế vị so với nữ tử lạnh lùng mà sáng ngời đó quả thật không đáng nhắc tới! Thời điểm Tô Ngọc Cẩn đang muốn đi vào Tề gia, một chiếc xe cực lớn do ba con Lợi Trảo Bạch Vãn Hổ kéo nhanh chóng hướng về phía Tề phủ. Chiếc xe trên cả phong cách này chẳng những thu hút sự chú ý của Tô Ngọc Cẩn, càng khiến ‘nhóm thám tử’ mai phục chung quanh tâm thần ngừng lại.
Bởi vì, chiếc xe kia rõ ràng chính là xe riêng của Khinh Hồng lâu lúc trước xuất hiện ở phòng đấu giá Thánh Ca Hoa!
Dường như trong nháy mắt, chiếc xe kia đã dừng lại trước người Tô Ngọc Cẩn. Màn kiệu từ từ mở ra, một nữ tử làm trời đất đều có chút thất sắc bước ra ngoài. Bên cạnh nàng còn đi theo một nam tử mắt tím.
Tô Ngọc Cẩn gần như sửng sốt! Bởi vì nữ tử kia mặc trên người bộ áo màu lửa đỏ, trên mặt còn có khăn che mỏng màu đỏ. Cái loại lạnh lùng mà sáng ngời mang theo khí chất lạnh nhạt đó dường như trong nháy mắt trùng hợp với hình ảnh trong trí nhớ của hắn.
Tô Ngọc Cẩn tham lam nhìn chăm chú vào dung mạo nữ tử kia, dường như nhìn đến muốn xuyên thủng khuôn mặt nàng. Đúng lúc này, một tràng tiếng cười khẳng khái truyền ra từ cửa lớn Tề gia. Chỉ thấy gia chủ Tề gia Tề Thiên Minh dắt con lớn Tề Thiên Sách, con thứ hai Tề Thiên Ngạo từ trong cửa lớn ra đón.
"Ha ha ha, nhị điện hạ, Yêu Dạ cô nương, hai người các vị đã tới, sao còn đứng ở bên ngoài, mau mau vào đi!" Tề Thiên Minh nhiệt tình như lửa nói. Nhưng ánh mắt ông lại dừng trên người Yêu Dạ, mang theo cưng chiều vô tận.
Mấy người rất nhanh tiến vào trong phủ. Sau khi cửa lớn Tề gia từ từ đóng chặt, những bóng đen từ các góc bốn phương tám hướng bay vụt ra ngoài, biến mất trong không khí.
Kỳ thực, cũng không phải là những thế lực khác đã tính trước, không muốn do thám chuyện xảy ra bên trong Tề gia. Mà là sau buổi đấu giá Thánh Ca Hoa, phòng thủ bên trong Tề gia giống như thắt chặt, ngay cả con muỗi cũng không lọt vào được, tự nhiên cũng không cần làm việc vô dụng canh giữ ở bên ngoài.
Trong nội viện Tề gia. Hiện giờ, vẻ mặt của Tề Thiên Minh dùng hai chữ hình dung chuẩn xác nhất chính là: vui mừng!
Kể từ lúc nghênh đón đưa ba người Tô Ngọc Cẩn, Thiên Tung và Diệp Tử Long tiến vào trong viện, Diệp Tử Long và Tô Ngọc Cẩn lập tức bị gạt qua một bên, tất cả tâm thần của cha con Tề gia đều đặt ở trên người Thiên Tung. Nhất là hai người Tề Thiên Ngạo và Tề Thiên Minh, giống như hai đứa trẻ cùng nhau cướp kẹo, không ngừng di chuyển chung quanh Thiên Tung.
Diệp Tử Long đối với cảnh tượng này có thể nói là không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị, nhưng trái tim của Tô Ngọc Cẩn vốn không mạnh mẽ như vậy. Hắn không nghĩ tới cha con Tề gia ở bên ngoài cao lớn anh vũ khi ở nhà lại là tính tình như thế này. Trong lúc nhất thời, miệng thiếu chút nữa mở thành hình quả trứng.
Lúc này, Thiên Tung đã tháo khăn che mặt xuống.
Từ lúc nàng bắt đầu tháo khăn che mặt xuống, ánh mắt Tô Ngọc Cẩn đã phức tạp nhìn nàng. Vẻ mặt kia giống như si mê, giống như hoài niệm, giống như nghi ngờ, giống như tự trách. Thiên Tung nhìn bộ dạng ngu si này của Tô Ngọc Cẩn, tâm tình thật tốt, không nhịn được cười với hắn một tiếng. Nụ cười này khiến Tô Ngọc Cẩn cảm thấy khí huyết dâng trào, nhịp tim tăng nhanh. Trong giây lát, hắn ôm lấy tim của mình, lông mày ngọn núi anh tuấn nhíu chặt thành một đoàn.
Kỳ thật, Thiên Tung vẫn luôn âm thầm quan sát vẻ mặt của Tô Ngọc Cẩn. Nhìn tình hình hiện giờ của hắn, Thiên Tung cũng đoán được tên ngốc này nhất định là động tâm khi thấy mình, nhưng trong lòng lại cảm thấy thật có lỗi với Mục Niệm Ngữ trước kia. Hơn nữa, hắn hẳn là đã sinh ra hoài nghi đối với mình. Nhìn vẻ mặt rối rắm của hắn cũng biết, hiện giờ trong lòng hắn nhất định là sóng lớn mạnh mẽ.
Thật sự không đành lòng nhìn tên ngốc kia vẻ mặt buồn khổ che ngực, Thiên Tung nói với Tô Ngọc Cẩn: " Nhị điện hạ, sao từ lúc bắt đầu bước vào đã không nói một lời?"
"Ta. . . . . . Ta. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi rốt cuộc là ai?" Tô Ngọc Cẩn lắp ba lắp bắp hỏi.
Nhưng Thiên Tung còn chưa kịp trả lời, Tô Ngọc Cẩn đột nhiên cao hứng kêu to một tiếng, nói: "Ta, . . . Ta vừa nói lắp! Ta nói lắp! Chỉ có lúc đối mặt với nàng ta mới có thể khẩn trương như vậy! Ngươi là nàng đúng không?"
Thiên Tung không nghĩ tới Tô Ngọc Cẩn sẽ nói như vậy, trong lòng xông lên một trận cảm động, "Đứa ngốc!" Thiên Tung nhẹ giọng kêu lên.
Câu ‘đứa ngốc’ này nghe vào trong tai Tô Ngọc Cẩn quả thật so với mật còn ngọt hơn. Nhớ tới khi ở Vạn Linh cốc, Thiên Tung cũng gọi hắn như vậy, hắn đã sớm đem hai từ này trở thành tên gọi thân mặt nàng dành riêng cho hắn.
"Niệm Ngữ, thật sự là nàng! Ta thật vui mừng!" Tô Ngọc Cẩn vui vẻ không biết nói gì. Hắn mê say dùng những ngón tay thon dài tao nhã của mình vuốt ve khuôn mặt Thiên Tung, lầm bầm nói, "Tiểu Ngữ, nàng trở nên thật xinh đẹp!”
"Đây mới là dáng vẻ chân chính của ta. Hiện giờ, ta nghĩ cần phải cho ngươi biết ta là ai!" Ánh mắt Thiên Tung từ từ nhìn về phương xa.
Tất cả mọi người biết bọn họ có một đoạn chuyện rất dài phải nghe rồi. Kỳ thật bất kể là Tề Thiên Sách, hay Diệp Tử Long hoặc là Tô Ngọc Cẩn, bọn họ chỉ tham gia vào một phần cuộc sống của Thiên Tung. Mà bây giờ, bọn họ rốt cuộc có cơ hội hiểu rõ tất cả của Thiên Tung.
Âm giọng thanh khiết lạnh lùng của Thiên Tung dường như từ chín tầng mây truyền đến, êm tai kể rõ: từ việc Ám Ma Tộc bị họa diệt tộc đến ba năm ở Tề gia, từ việc tới Thánh môn học nghệ đến dũng cảm phá tháp Thánh môn, từ truy sát trong Ma Thú Sâm Lâm đến tầm bảo ở Vạn Linh cốc, từ máu rửa Sát thành đến xâm nhập Xích Viêm động, cho đến hai năm sau, hôm nay, Khinh Hồng lâu huy hoàng Thánh Thiên.
Thiên Tung nói những chuyện này dường như từ lúc mặt trời mọc ở đằng đông, nói cho tới lúc hoàng hôn buông xuống. Đến khi ThiênTung nói xong, mọi người vẫn còn đắm chìm trong từng màn phưu lưu kinh hiểm kia. Không thể không nói, cuộc sống như thế có thể nói là huy hoàng! Ngay cả những nam tử hán đội trời đạp đất như bọn họ cũng mặc cảm!
Tô Ngọc Cẩn đột nhiên nắm lấy bàn tay Thiên Tung nói: "Tiểu Ngữ, ta vẫn muốn. . . muốn gọi nàng là Tiểu Ngữ! Ta. . . . . . Ta quyết định ta muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế cùng với đại ca! Ta muốn làm đế vương Thánh Thiên!"
"Đứa ngốc, ngươi không cần như thế." Thiên Tung không nghĩ tới thân phận của mình không ngờ khiến cho Tô Ngọc Cẩn có ý tưởng quần lâm thiên hạ.
"Vì nàng, ta vui vẻ chịu đựng!" Tô Ngọc Cẩn ôn nhu cười một tiếng.
Lúc này, Tề Thiên Sách đột nhiên nói: "Tiểu muội, hôm nay muội không phải có chuyện muốn thương nghị cùng nhị điện hạ sao?"
"Đúng rồi", Thiên Tung đột nhiên rất là thận trọng hỏi Tô Ngọc Cẩn, "Hoàng thất các ngươi có phải có một món thần bảo truyền quốc không?"
"Đúng!" Tô Ngọc Cẩn không chút do dự hồi đáp. "Thần bảo này được truyền lại từ vài ngàn năm trước, nghe nói là nội đan của dị thú vạn năm Bàn Cổ Cự Long. Chỉ có người trên ngôi đế vị mới có thể có được nó."
"Ta nhận được tin tức từ một nơi, Cửu Trọng Cung sở dĩ đáp ứng trợ giúp Tô Ngọc Thành lên ngôi vị hoàng đế, là bởi vì Tô Ngọc Thành đáp ứng Cửu Trọng Cung một điều kiện."
"Điều kiện gì?"
"Đợi ngày hắn lên ngôi, đem thần bảo truyền quốc nội đan Bàn Cổ Cự Long giao cho Cửu Trọng Cung!"
Tô Ngọc Cẩn nghe xong kinh hãi. Mặc dù, hắn không có bao nhiêu cảm tình tốt đối với vị phụ thân cao cao tại thượng của hắn, nhưng hắn từ nhỏ sống ở Thánh Thiên thành, đối với Thánh Thiên cũng là trung thành vô cùng. Bây giờ nghe nói, Tô Ngọc Thành lại muốn chắp tay dâng thần bảo của Thánh Thiên cho người ta, sao có thể không tức giận?
"Ta sẽ không để cho huynh ấy được như ý!" Trong giọng nói của Tô Ngọc Cẩn có một loại kiên định trước nay chưa từng có.
"Ta biết!" Thiên Tung ấm áp cười một tiếng, "Ta thu được tin tức từ mạng lưới tình báo, phát hiện đêm qua có hai đội người ngựa ẩn vào bên trong cửa đông và cửa tây Đế Cung, ta đoán chừng trong vòng mười ngày nữa, hoàng cung nhất định có chuyện lớn phát sinh."
"Nhưng mấy ngày nữa, chính là sinh nhật của phụ thân."
Tô Ngọc Cẩn còn chưa nói hết, Thiên Tung đột nhiên hiểu ra nói, "Đúng rồi! Mấy ngày gần đây Tô Ngọc Thành có động tác lớn như vậy, xem ra là sớm có chuẩn bị! Hắn hắn là muốn bức vua thoái vị!"
"Bức vua thoái vị?!"
Thiên Tung vừa nói ra lời này, Tề Thiên Minh, Tề Thiên Sách, Tề ThiênNgạo và Tô Ngọc Cẩn đều cả kinh.
Thiên Tung không để ý tới sự kinh ngạc của mọi người nói tiếp: "Không sai, yến thọ đế vương chính là thời điểm tính cảnh giác của mọi người yếu kém nhất. Mấy ngày nay, mưu kế của Cửu Trọng Cung và thái tử liên tiếp thất bại, xem ra bọn họ đã không có kiên nhẫn chờ đợi thêm nữa! Mà yến thọ đế vương chính là cơ hội tốt nhất. Bọn họ chẳng những có thể diệt trừ được nhị điện hạ, còn có thể một lần hành động lấy được ngôi vị hoàng đế!"
"Hiện giờ, đã có hàng loạt người mặc áo đen mai phục trong cung. Ta đoán Cửu Trọng Cung đã mất đi kiên nhẫn, cho nên tính toán được ăn cả ngã về không!
"Vậy chúng ta cần làm thế nào?" Tô Ngọc Cẩn rất tin tưởng phỏng đoán của Thiên Tung.
"Đợi!" Thiên Tung chỉ nói ra một chữ.
"Đợi?" Tô Ngọc Cẩn không hiểu.
"Không sai, nếu bọn họ bọ ngựa rình ve, chúng ta tự nhiên sẽ chim sẻ rình sau. Hiện giờ, chúng ta chỉ cần lẳng lặng chờ bọn họ lộ ra dấu vết, tin tưởng có thể thu lưới rồi!"
Bình luận truyện