Thiếp Thân Đặc Công

Chương 29: Khiếp sợ thuyết phục



Người nào ngã xuống trước sẽ thua!
Quy tắc này là do Vương Hổ và Phương Dật Thiên đặt ra trước khi thi đấu, dựa theo quy tắc thì Vương Hổ chưa thua.
Nhưng thực ra, hắn đã thua, nhìn sắc mặt của hắn...thua đến tâm phục khẩu phục, không mảy may có một câu oán hận. Vì trong lòng hắn hiểu rõ rằng, nếu Phương Dật Thiên muốn lấy mạng hắn thì tại thời điểm hắn bị khóa xương tỳ bà bởi chiêu Cầm Long Thủ thì lúc đó lấy mạng của hắn dễ như trở bàn tay.
Khi bị Phương Dật Thiên khống chế, hắn phát hiện trong mắt của Phương Dật Thiên xuất hiện vẻ do dự, sau đó hắn lại bị Phương Dật Thiên đá một kích vào ngực...cũng không phải là sát chiêu.
Phương Dật Thiên không hạ sát chiêu là do hắn và Phương Dật Thiên không phải là địch nhân... nếu đổi lại hắn mà là địch nhân của Phương Dật Thiên thì hắn đã... đi thăm ông bà ông vải… vài lần rồi.
Vương Hổ lúc này thua Phương Dật Thiên tâm phục khẩu phục, đó là tự cảm thấy mình không bằng người, không chỉ có phục thân thủ cao siêu của Phương Dật mà còn phục vì biểu hiện ung dung bình tĩnh không hề kiêu ngạo của gã, thu liễm trầm ổn như vậy, hắn tự thẹn không bằng.
Ba khán giả ở trên khán đài hoàn toàn ngây dại. Lâm Thiên Tuyết và Hạ Băng hai mắt mở thật to, vẻ mặt không thể tin được nhìn xuống dưới, hai nàng quả thật không thể tin được vào mắt mình.
Hai nàng chậm rãi nhớ lại. Lúc nãy hình như Phương Dật Thiên và Vương Hổ va chạm với nhau, thật không thể tưởng tượng được, chiêu thức đó hoàn toàn không có một vẻ hoa mỹ tráng lệ kinh thiên động địa mà lại có thể đánh cho Vương Hổ bay khỏi lôi đài.
Điều này khiến cho các nàng nhịn không được hít một hơi thật sâu, nghi hoặc nhìn Phương Dật Thiên, lúc nãy...đánh Vương Hổ văng ra ngoài có phải thật sự là cái tên bảo an nhỏ con xấu xí không?
Nhưng sự thật vẫn là sự thật, hai nàng có nghi ngờ thì nó cũng vẫn là sự thật, người chiến thắng chính là tên bảo an kia.
Hạ Băng hơi hốt hoảng khi chợt thấy khí phách mơ hồ tản mác ra từ người của Phương Dật Thiên.
Lúc này phía trên lôi đài Phương Dật Thiên nhìn như một cường giả đứng đầu một cõi. Ngạo nghễ, uy phong lẫm liệt, hắn cúi đầu quan sát chiến trường, dường như nơi này do chính hắn làm chủ. Giờ khắc này, hắn là cường giả duy nhất, chính thế, chính là khí thế của một Chiến Lang cô độc cuồng ngạo-- Cuồng Mãnh Chiến Lang!
Hạ Băng nhìn từng đường nét cơ bắp như được tạc lên nửa thân trên xích lõa và hình dáng cơ thể như ẩn chứa một sức mạnh kì lạ của Phương Dật Thiên, bất tri bất giác, nàng thấy khuôn mặt của mình nóng bừng lên, tiểu phúc-(bụng dưới) bỗng dưng xuất hiện một cỗ nhiệt di chuyển tán loạn, thậm chí nàng còn nghe được nhịp tim của chính mình đang đập "Thịch Thịch"
Lâm Thiên Tuyết đang ngẩn ngơ khiếp sợ với kết quả phía trên lôi đài, nàng vốn định mượn tay Vương Hổ giáo huấn tên bảo an nhỏ bé này trước mặt mọi người... Ngờ đâu kết quả làm nàng vô cùng thất vọng, Vương Hổ không những không giáo huấn được hắn mà còn bị hắn đánh bại.
Điều này làm cho trong lòng nàng cảm thấy thất vọng nhưng vẫn cảm thấy không phục. Nàng thầm nghĩ:
- Ghê tởm, lẽ nào mình cứ như thế bỏ qua cho hắn hay sao? Không được, cục tức này không thể nuốt trôi như vậy được. Ân, chỉ có một chút công phu, thân thủ lợi hại thôi chứ có gì đặc biệt hơn người khác chứ!
Nàng nhìn Phương Dật Thiên đang đứng trên lôi đài, trong lòng hung hăng suy nghĩ, bất quá, nàng cũng không thể không thừa nhận...lúc này nhìn Phương Dật Thiên rất Manly rất đàn ông
Trong lòng Lâm Chính Dương cũng cực kỳ chấn động, hắn hiểu rất rõ thực lực của Vương Hổ. Vương Hổ ở bên cạnh hắn đã mười năm. Những năm ở giới Mafia, Vương Hổ cực kỳ hung hãn và bá đạo thế nhưng trước mặt Phương Dật Thiên lại không chịu nổi một kích...Chuyện này làm cho trong lòng hắn chấn kinh không thôi.
Lâm Chính Dương dù sao cũng là một nhân vật đã từng kinh qua nhiều sóng gió, nên tinh thần hắn rất nhanh đã bình ổn trở lại. Lâm Chính Dương nhàn nhạt cười và nói:
- Tên tiểu tử Phương Dật Thiên này càng ngày càng khiến ta bất ngờ, chúng ta cũng nên xuống dưới đi thôi.
Vương Hổ nắm sợi dây buộc quanh lôi đài chật vật đứng lên, hắn giật mình xem xét thương thế của mình: "Ài…gần cốt không có gì đáng ngại nhưng mà lục phủ ngũ tạng vẫn có cảm giác không ngừng chao đảo."
Hắn nhìn về phía Phương Dật Thiên, trong mắt tràn ngập vẻ kính nể. Hắn cười lớn ha ha rồi nói:
- Phương Dật Thiên, ta nhận thua, thua tâm phục khẩu phục!
Ta thua! Câu này rất bình thường, thế nhưng từ trong miệng Vương Hổ nói ra lại không bình thường như vậy. Phải hiểu rằng Vương Hổ tung hoành Mafia đến nay chưa từng cúi đầu nhận thua một lần nào, thế mà hôm nay hắn lại cúi đầu nói với Phương Dật Thiên một tiếng "Ta thua!"(DG:quá dữ..thần tượng luôn)…dường như đó là niềm vinh dự rất lớn dành cho Phương Dật Thiên. (NB: thần tượng nhân vật mà cái tên còn gõ sai, bó tay@@)
Trong lòng Phương Dật Thiên cũng biết rằng muốn một nam tử hán như Vương Hổ nói ra một câu "Ta thua!" thật sự cũng không phải là chuyện dễ, trong lòng hắn cũng âm thầm tán thưởng hành động này của Vương Hổ. Hắn nở nụ cười và nhàn nhạt nói:
- Thân thủ của anh cũng rất tốt, tôi chỉ thằng nhờ sức mạnh tuổi trẻ thôi.
- Không cần khiêm tốn, tôi tự biết mà, thân thủ của anh lợi hại hơn tôi nhiều. Lực lượng, tốc độ, phản ứng, chiêu thức, tu vi võ đạo...vân vân...đều cường đại hơn so với tôi, đúng là không thua không được.
Vương Hổ khẽ thở dài, nói tiếp:
- Hơn nữa tôi cảm thấy tên tiểu tử này chưa sử dụng hết toàn bộ thực lực của mình, còn giấu nghề, đúng không?
Phương Dật Thiên cười cười, không tỏ rõ ý nghĩ của mình, hắn nói:
- Nói ra thật xấu hổ, tôi còn chưa được ăn trưa, lúc nãy đang chuẩn bị đi ăn trưa thì bị Đường tiểu thư bảo Chủ tịch muốn gặp, rồi tự nhiên lại bị kéo lên lôi đài đánh nhau. Anh nói xem, bụng đói thì làm sao mà đánh toàn lực được?
Vương Hổ nghe hắn trả lời liền bật cười ha hả, hắn biết Phương Dật Thiên trả lời như thế cho có lệ nhưng cũng không làm cho hắn đến mức phải xấu hỗ.
Lúc này Phương Dật Thiên lấy ra một bao thuốc Vân Yên từ trong áo bảo an trên móc, rút ra một điếu ném cho Vương Hổ và nói:
- Rít một điếu chơi.
Vừa nói hắn vừa rút cho mình một điếu rồi châm lửa hút, sau đó thảy bật lửa cho Vương Hổ.
Vương Hổ bắt lấy cái bật lửa, sau khi rít một hơi xong mới liếc nhìn. Đây là Vân Yên, một loại thuốc tầm thường được bày bán ở vỉa hè, một bao mười nguyên. Đã từ lâu hắn không hút cái thuốc này, nhưng do Phương Dật Thiên mời thì hắn cũng miễn cưỡng hút một hơi.
- Phương Dật Thiên, chiêu cuối tên gọi là gì? Một chiêu đó của anh có kình lực thật không đơn giản, khí thế uy lực có thể nói như mãnh long, tên tiểu gia hỏa này thật là "Thâm Bất Khả Trắc"!
Vương Hổ hứng thú hỏi.
- Bát cực quyền! Thiếp sơn kháo!
Phương Dật Thiên nhàn nhạt trả lời, lắc lắc trang phục bảo an trong tay, vuốt cho thẳng chuẩn bị mặc vào.
- Bát cực quyền?
Vương Hổ nhịn không được hít sâu một hơi, chậm rãi nói:
- Nhân ngoại hữu nhân. Ta! Vương Hổ hôm nay thua tâm phục khẩu phục! Kỳ thực, nếu như lúc đầu anh xuất tòan lực ra chắc chắn tôi sẽ không đỡ nổi mấy chiêu, đúng không?
Đối với câu hỏi này của Vương Hổ, Phương Dật Thiên cũng không có trả lời. Hắn nhìn một lượt thấy được ba người Lâm Chính Dương đang đi xuống lôi đài. Đang đi hai bên Lâm Chính Dương là quản lý bộ phận nhân sự Hạ Băng và thiên kim tiểu thư Lâm Thiên Tuyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện