Thiếp Thân Đặc Công
Chương 48: Đem nam nhân đi thuê phòng khách sạn
Nếu như vừa rồi trong quán bar khi Phương Dật Thiên cùng tên thanh niên kia giằng co và đánh đập tàn nhẫn thần trí vẫn còn duy trì được mấy phút tỉnh táo.Thế thì hiện tại thần trí có thể nói là ngay cả một phút tỉnh táo cũng không có.
Trong quán ba vừa nãy một phen vận động kịch liệt đã khiến rượu trong bụng bốc mạnh lên, xông thẳng lên đầu, khiến đầu của hắn choáng váng muốn nứt ra. Đối với hắn trong thời khắc này mà nói có thể nằm ngủ thoải mái trên một chiếc giường lớn thì thật là sảng khoái.
Kỳ thực dựa vào tửu lượng của Phương Dật Thiên cũng không say đến nông nỗi này, vấn đề là rượu trắng cùng rượu tây pha trộn với nhau thì tình huống đó sẽ không giống nhau rồi. Uống rượu hỗn tạp thì rất dễ say, hơn nữa còn say đến mức hồ đồ. Từ ngày thứ hai trở đi đầu vẫn còn đau muốn nứt ra.
- Ta, chúng ta đến đâu rồi?
Phương Dật Thiên đầu óc mơ hò, loạng choạng hỏi.
Sau khi Lâm Hiểu Tình đỡ Phương Dật Thiên đi ra quán bar cũng không biết là nên đi đâu. Sau khi nghe Phương Dật Thiên hỏi đến câu này nàng phản ứng lại, nói:
- Anh sống ở chỗ nào vậy? Để tôi đưa anh về nhé?
- Tôi, tôi sống ở đâu? tôi nghĩ, nghĩ …. tôi nghĩ…tôi..Tôi thế nào lại nghĩ không ra vậy…?
Phương Dật Thiên lầm bẩm trong miệng, cũng không biết đang nói một mình hay là đang nói lời say.
Lâm Hiểu Tình cũng có chút choáng choáng mơ hồ. Dù sao sau khi tác dụng của rượu cồn ngấm vào, nàng cũng cảm giác có một chút say. Bất quá so với Phương Dật Thiên nàng xem ra còn tỉnh táo hơn.
Nàng nhìn bộ dạng Phương Dật Thiên, trên khuôn mặt xinh đẹp không khỏi thoáng hiện ra một tia suốt ruột, cứ đỡ nam nhân say rượu đi trên đường như thế này cũng không phải là một biện pháp mà. Trước mắt mà nói tốt nhất là lập tức tìm một chỗ để hắn nghỉ ngơi.
Nhưng mà nàng căn bản không biết Phương Dật Thiên sống ở đâu, hơn nữa lúc này Phương Dật Thiên đã mơ mơ hồ hồ không nhớ ra hắn sống ở đâu. Điều này quả là khiến nàng không biết xoay xở như thế nào!
- Chẳng lẽ, đem hắn về chỗ ở của mình? Không được, không được. Nếu mà Vi Vi sống cùng mình mà hỏi, mình sẽ nói như thế nào đây? Thật là sầu chết đi được. Sớm biết thế thì không cùng hắn đổ xúc xắc rồi!
Lâm Hiểu Tình trong lòng nghĩ thầm,tình thế thật khó xử, nhất thời không biết nên làm như thế nào cho phải.
Đột nhiên, Phương Dật Thiên đang đi thì cảm thấy buồn nôn, há miệng, ợ một tiếng, nhưng mà lại không nôn ra ngoài. Cái cảm giác muốn nôn mà không nôn không ra thật rất thống khổ. Hắn dừng bước, đi đến dựa vào một gốc cây trên đường, khom khom lưng nói:
- Nghỉ, nghỉ ngơi một tí, nghỉ ngơi một tí!
Lâm Hiểu Tình nhìn hình dạng mặt mũi khó chịu của Phương Dật Thiên, trong lòng lại có chút buốt buốt nổi lên. Trên khuôn mặt xinh đẹp thoáng qua một tia lo lắng. Trong lòng biết phải nhanh chóng tìm một chỗ cho hắn nghỉ ngơi, nhưng mà, đi đâu bây giờ?
Bỗng chốc, trong đầu Lâm Hiểu Tình toát ra hai chữ.
Khách sạn !
Sau khi hiện ra hai chữ "Khách sạn" này, Lâm Hiểu Tình dưới tác dụng của cồn rượu trên mặt đã có chút ửng hồng. Gương mặt mơ hồ nóng lên. Nàng nhìn Phương Dật Thiên, trong lòng nhịn không được thầm nghĩ:
- Lẽ nào …thật sự phải đem hắn đi thuê phòng khách sạn sao?
Thông thường dưới tình huống, một đôi thanh niên nam nữ đi thuê khách sạn, điều này có nghĩa là Lâm Hiểu Tình không có tự mình trải qua nhưng trong lòng cũng là biết rất rõ.
Lại nói, nàng cũng chưa có lần nào cùng nam nhân đi thuê khách sạn. Nghĩ đến phải đem Phương Dật Thiên đi thuê khách sạn, tim của nàng càng đập nhanh không ngừng, hơn nữa, sắc mặt cũng phát nóng lên đến cực điểm. Tiểu phúc (bụng dưới) mơ hồ đã có chút cảm giác khô nóng…
Lâm Hiểu Tình không tính là một người con gái có tư tưởng bảo thủ truyền thống. Nhưng mà, khi đối mặt với cấn đề này nàng vẫn không sao tránh được cảm giác e thẹn đơn thuần đặc biệt của con gái.
- Ô hô. Ta, ta đây là làm sao vậy. Ta làm sao lại nghĩ ngợi lung tung rồi? Ta, ta chỉ bất quá là đem hắn đến thuê khách sạn, sau đó thuê một phòng cho hắn nghỉ ngơi một tối thì được rồi. Đợi thuê cho hắn một phòng, sau khi dàn xếp cho hắn nghỉ ngơi ta sẽ rời đi thì xong xuôi rồi!
Lâm Hiểu Tình trong lòng ầm thầm nghĩ. Đồng thời cũng đã quyết định chủ ý, quyết định đem Phương Dật Thiên đưa tới khách sạn gần nhất sau đó thuê cho hắn một phòng an bài cho hắn nghỉ ngơi.
Chỉ là, một đứa con gái đem một nam nhân say rượu đi thuê phòng. Điều này thật có chút ….cái kia à !
Căn cứ theo lệ cũ, không phải đều là nam đem nữ đi thuê phòng sao?
Nhưng sự việc đến lúc này cũng không không cho phép Lâm Hiểu Tình nghĩ nhiều như thế. Điều này tựa hồ là lựa chọn duy nhất bày ra trước mặt nàng. Hít một hơi thật sâu, đôi mắt xinh đẹp thâm sâu của nàng nhìn liếc Phương Dật Thiên một cái, liền đi tới, trực tiếp đưa tay ra nắm lấy cánh tay Phương Dật Thiên. Trong miệng lại mang theo sự e thẹn nhẹ nhàng nói:
- Phương Dật Thiên, anh cố nhịn một chút, tôi sẽ đem anh đi nghỉ ngơi!
Lâm Hiểu Tình trong lòng biết trước mắt có một khách sạn Thiên Hồng. Vì vậy nàng liền dìu Phương Dật Thiên một thân đang bốc mùi rượu hướng về phía khách sạn Hồng Thiên đi tới.
Đi tới càng ngày càng gần, Lâm Hiểu Tình rõ ràng có thể nghe rõ được tiếng tim đập của chính mình ngày càng nhanh, có thể là do quá khẩn trương. Nàng thậm chí không có chú ý đến cánh tay phải của Phương Dật Thiên đang để tại bộ ngực mềm mại chắc nịch của nàng.
Sau khi Lâm Hiểu Tình đỡ Phương Dật Thiên đi vào khạch sạn Thiên Hồng, đầu tiên là đem hắn ra sô pha của phòng khách khách sạn cho hắn ngồi. Sau đó nàng đi tới quầy lễ tân đăng ký thủ tục thuê phòng.
Nàng nắm bắt nhạy bén được khi nàng tiến vào quầy lễ tân làm thủ tục thì vị tiểu thư trước quầy lễ tân tựa hồ là nhìn chằm vào nàng, tức khắc, tim nàng nhảy càng gay gắt, phảng phất giống như là có tâm sự mà sau đó bị đối phương nhìn xuyên qua.
Trong mắt Lâm Hiểu Tình, năm sáu phút ngắn ngủi của việc đăng ký này tựa hồ đối với nàng mà nói không khác một thế kỉ dài dằng dặc.
Cuối cùng cũng hoàn thành thủ tục thuê phòng. Sau khi tiếp lấy chìa khóa trong tay của nhân viên lễ tân, Lâm Hiểu Tình vội vàng xoay người về hướng Phương Dật Thiên đi tới, dìu Phương Dật Thiên đang ngồi ở Sô pha đứng lên, hướng đến cửa thang máy đi tới.
Từ lúc bắt đầu cho đến cuối cùng, sắc mặt của nàng đều đỏ hồng, lòng giống như hươu chạy nhảy liên tục, phảng phất sau lưng nàng có vô số ánh mắt nhìn chăm chú vào nàng.
- Bình tĩnh, bình tĩnh…Ta chỉ là đem hắn vào phòng nghỉ ngơi mà thôi. Sau khi dàn xếp hắn nghỉ ngơi thì rời đi…. Bình tĩnh, bình tĩnh!
Trong quá trình đợi thang máy, Lâm Hiểu Tình không ngừng tự mình trấn tĩnh tâm lý mình.
Chỉ là, hết thảy sẽ như nàng mong muốn sao?
Trong quán ba vừa nãy một phen vận động kịch liệt đã khiến rượu trong bụng bốc mạnh lên, xông thẳng lên đầu, khiến đầu của hắn choáng váng muốn nứt ra. Đối với hắn trong thời khắc này mà nói có thể nằm ngủ thoải mái trên một chiếc giường lớn thì thật là sảng khoái.
Kỳ thực dựa vào tửu lượng của Phương Dật Thiên cũng không say đến nông nỗi này, vấn đề là rượu trắng cùng rượu tây pha trộn với nhau thì tình huống đó sẽ không giống nhau rồi. Uống rượu hỗn tạp thì rất dễ say, hơn nữa còn say đến mức hồ đồ. Từ ngày thứ hai trở đi đầu vẫn còn đau muốn nứt ra.
- Ta, chúng ta đến đâu rồi?
Phương Dật Thiên đầu óc mơ hò, loạng choạng hỏi.
Sau khi Lâm Hiểu Tình đỡ Phương Dật Thiên đi ra quán bar cũng không biết là nên đi đâu. Sau khi nghe Phương Dật Thiên hỏi đến câu này nàng phản ứng lại, nói:
- Anh sống ở chỗ nào vậy? Để tôi đưa anh về nhé?
- Tôi, tôi sống ở đâu? tôi nghĩ, nghĩ …. tôi nghĩ…tôi..Tôi thế nào lại nghĩ không ra vậy…?
Phương Dật Thiên lầm bẩm trong miệng, cũng không biết đang nói một mình hay là đang nói lời say.
Lâm Hiểu Tình cũng có chút choáng choáng mơ hồ. Dù sao sau khi tác dụng của rượu cồn ngấm vào, nàng cũng cảm giác có một chút say. Bất quá so với Phương Dật Thiên nàng xem ra còn tỉnh táo hơn.
Nàng nhìn bộ dạng Phương Dật Thiên, trên khuôn mặt xinh đẹp không khỏi thoáng hiện ra một tia suốt ruột, cứ đỡ nam nhân say rượu đi trên đường như thế này cũng không phải là một biện pháp mà. Trước mắt mà nói tốt nhất là lập tức tìm một chỗ để hắn nghỉ ngơi.
Nhưng mà nàng căn bản không biết Phương Dật Thiên sống ở đâu, hơn nữa lúc này Phương Dật Thiên đã mơ mơ hồ hồ không nhớ ra hắn sống ở đâu. Điều này quả là khiến nàng không biết xoay xở như thế nào!
- Chẳng lẽ, đem hắn về chỗ ở của mình? Không được, không được. Nếu mà Vi Vi sống cùng mình mà hỏi, mình sẽ nói như thế nào đây? Thật là sầu chết đi được. Sớm biết thế thì không cùng hắn đổ xúc xắc rồi!
Lâm Hiểu Tình trong lòng nghĩ thầm,tình thế thật khó xử, nhất thời không biết nên làm như thế nào cho phải.
Đột nhiên, Phương Dật Thiên đang đi thì cảm thấy buồn nôn, há miệng, ợ một tiếng, nhưng mà lại không nôn ra ngoài. Cái cảm giác muốn nôn mà không nôn không ra thật rất thống khổ. Hắn dừng bước, đi đến dựa vào một gốc cây trên đường, khom khom lưng nói:
- Nghỉ, nghỉ ngơi một tí, nghỉ ngơi một tí!
Lâm Hiểu Tình nhìn hình dạng mặt mũi khó chịu của Phương Dật Thiên, trong lòng lại có chút buốt buốt nổi lên. Trên khuôn mặt xinh đẹp thoáng qua một tia lo lắng. Trong lòng biết phải nhanh chóng tìm một chỗ cho hắn nghỉ ngơi, nhưng mà, đi đâu bây giờ?
Bỗng chốc, trong đầu Lâm Hiểu Tình toát ra hai chữ.
Khách sạn !
Sau khi hiện ra hai chữ "Khách sạn" này, Lâm Hiểu Tình dưới tác dụng của cồn rượu trên mặt đã có chút ửng hồng. Gương mặt mơ hồ nóng lên. Nàng nhìn Phương Dật Thiên, trong lòng nhịn không được thầm nghĩ:
- Lẽ nào …thật sự phải đem hắn đi thuê phòng khách sạn sao?
Thông thường dưới tình huống, một đôi thanh niên nam nữ đi thuê khách sạn, điều này có nghĩa là Lâm Hiểu Tình không có tự mình trải qua nhưng trong lòng cũng là biết rất rõ.
Lại nói, nàng cũng chưa có lần nào cùng nam nhân đi thuê khách sạn. Nghĩ đến phải đem Phương Dật Thiên đi thuê khách sạn, tim của nàng càng đập nhanh không ngừng, hơn nữa, sắc mặt cũng phát nóng lên đến cực điểm. Tiểu phúc (bụng dưới) mơ hồ đã có chút cảm giác khô nóng…
Lâm Hiểu Tình không tính là một người con gái có tư tưởng bảo thủ truyền thống. Nhưng mà, khi đối mặt với cấn đề này nàng vẫn không sao tránh được cảm giác e thẹn đơn thuần đặc biệt của con gái.
- Ô hô. Ta, ta đây là làm sao vậy. Ta làm sao lại nghĩ ngợi lung tung rồi? Ta, ta chỉ bất quá là đem hắn đến thuê khách sạn, sau đó thuê một phòng cho hắn nghỉ ngơi một tối thì được rồi. Đợi thuê cho hắn một phòng, sau khi dàn xếp cho hắn nghỉ ngơi ta sẽ rời đi thì xong xuôi rồi!
Lâm Hiểu Tình trong lòng ầm thầm nghĩ. Đồng thời cũng đã quyết định chủ ý, quyết định đem Phương Dật Thiên đưa tới khách sạn gần nhất sau đó thuê cho hắn một phòng an bài cho hắn nghỉ ngơi.
Chỉ là, một đứa con gái đem một nam nhân say rượu đi thuê phòng. Điều này thật có chút ….cái kia à !
Căn cứ theo lệ cũ, không phải đều là nam đem nữ đi thuê phòng sao?
Nhưng sự việc đến lúc này cũng không không cho phép Lâm Hiểu Tình nghĩ nhiều như thế. Điều này tựa hồ là lựa chọn duy nhất bày ra trước mặt nàng. Hít một hơi thật sâu, đôi mắt xinh đẹp thâm sâu của nàng nhìn liếc Phương Dật Thiên một cái, liền đi tới, trực tiếp đưa tay ra nắm lấy cánh tay Phương Dật Thiên. Trong miệng lại mang theo sự e thẹn nhẹ nhàng nói:
- Phương Dật Thiên, anh cố nhịn một chút, tôi sẽ đem anh đi nghỉ ngơi!
Lâm Hiểu Tình trong lòng biết trước mắt có một khách sạn Thiên Hồng. Vì vậy nàng liền dìu Phương Dật Thiên một thân đang bốc mùi rượu hướng về phía khách sạn Hồng Thiên đi tới.
Đi tới càng ngày càng gần, Lâm Hiểu Tình rõ ràng có thể nghe rõ được tiếng tim đập của chính mình ngày càng nhanh, có thể là do quá khẩn trương. Nàng thậm chí không có chú ý đến cánh tay phải của Phương Dật Thiên đang để tại bộ ngực mềm mại chắc nịch của nàng.
Sau khi Lâm Hiểu Tình đỡ Phương Dật Thiên đi vào khạch sạn Thiên Hồng, đầu tiên là đem hắn ra sô pha của phòng khách khách sạn cho hắn ngồi. Sau đó nàng đi tới quầy lễ tân đăng ký thủ tục thuê phòng.
Nàng nắm bắt nhạy bén được khi nàng tiến vào quầy lễ tân làm thủ tục thì vị tiểu thư trước quầy lễ tân tựa hồ là nhìn chằm vào nàng, tức khắc, tim nàng nhảy càng gay gắt, phảng phất giống như là có tâm sự mà sau đó bị đối phương nhìn xuyên qua.
Trong mắt Lâm Hiểu Tình, năm sáu phút ngắn ngủi của việc đăng ký này tựa hồ đối với nàng mà nói không khác một thế kỉ dài dằng dặc.
Cuối cùng cũng hoàn thành thủ tục thuê phòng. Sau khi tiếp lấy chìa khóa trong tay của nhân viên lễ tân, Lâm Hiểu Tình vội vàng xoay người về hướng Phương Dật Thiên đi tới, dìu Phương Dật Thiên đang ngồi ở Sô pha đứng lên, hướng đến cửa thang máy đi tới.
Từ lúc bắt đầu cho đến cuối cùng, sắc mặt của nàng đều đỏ hồng, lòng giống như hươu chạy nhảy liên tục, phảng phất sau lưng nàng có vô số ánh mắt nhìn chăm chú vào nàng.
- Bình tĩnh, bình tĩnh…Ta chỉ là đem hắn vào phòng nghỉ ngơi mà thôi. Sau khi dàn xếp hắn nghỉ ngơi thì rời đi…. Bình tĩnh, bình tĩnh!
Trong quá trình đợi thang máy, Lâm Hiểu Tình không ngừng tự mình trấn tĩnh tâm lý mình.
Chỉ là, hết thảy sẽ như nàng mong muốn sao?
Bình luận truyện