Thiếu Chủ Bí Mật
Chương 294: Anh chính là tên vô dụng đó
Sáng sớm, một đội chuyên viên trang điểm tóc vàng mắt xanh, xách hộp trang điểm và quần áo đi vào phòng tổng thống, để makeup cho Tây Môn Chí Bằng.
Hà Thục Phương đứng bên cạnh nhìn Tây Môn Chí Bằng: “Con trai, con phải nắm chắc cơ hội, mẹ đã đưa cho đại sự Tống xem ngày sinh tháng đẻ và tướng mạo của Cổ Họa Y rồi, đại sư nói hai con là một cặp trời sinh, chỉ cần hai đứa ở bên nhau, thì không chỉ có hôn nhân hòa thuận vui vẻ con cháu đầy đàn, mà còn có thể làm cho gia nghiệp thịnh vượng phát đạt.”
Tây Môn Chi Bằng mỉm cười gật đầu, anh cũng đã xem qua ảnh Cổ Họa Y rồi, cảm thấy cô là người đẹp xứng đôi vừa lứa với mình.
Huống hồ đây là suy nghĩ của mẹ, giờ gia nghiệp vẫn chưa rơi hết vào tay Tây Môn Chí Bằng, nên anh không muốn làm trái ý mẹ, rồi ảnh hưởng đến vấn đề thừa kế sau này.
“Mẹ, mẹ cứ yên tâm, con sẽ nắm chắc cơ hội này, nhưng hình như thằng chồng vô dụng của Cố Họa Y là một rắc rối.”
Nghĩ tới sự tồn tại của Lý Phàm, Tây Môn Chí Bằng liền cảm thấy hơi buồn bực.
Hà Thục Phương hừ lạnh, khinh thường nói: “Chỉ là một thằng đàn ông bám váy đàn bà thôi, con đừng để ý đến cậu ta, chỉ cần trái tim Cổ Họa Y thuộc về con, thì con có thể tùy ý đá bay thằng chồng vô dụng đó đi, đây chỉ là chuyện nhỏ tốn chút tiền mà thôi.”
Chuyên viên trang điểm tóc vàng mắt xanh nhanh chóng makeup cho Tây Môn Chí Bằng từ đầu đến chân, ngay cả trang phục cũng phải lựa chọn tỉ mỉ cho anh ta.
Bọn họ nhanh chóng trang điểm xong, thân hình của Tây Môn Chí Bằng vốn rắn rỏi, giờ càng trông đẹp trai kiên cường hơn nhiều, đây đã là cảnh giới nhan sắc cao nhất của anh ta rồi.
Hà Thục Phương hài lòng gật đầu: “Con trai mẹ thật đẹp trai, chắc chắn có thể mê hoặc Cố Họa Ý, phụ nữ ở nơi nhỏ bé này chưa từng trải sự đời, chỉ cần chúng ta phô trương chút sự giàu có, thì chắc chắn bọn họ sẽ khóc lóc đi theo con.”
“Đâu chỉ ở nơi nhỏ bé này.”
Tây Môn Chí Bằng nhìn khuôn mặt điển trai của mình ở trong gương, rồi nói tiếp: “Cho dù là phụ nữ ở Đế Đô, Kinh Đô cũng giống như thế, ai cũng sẽ khóc lóc xin đi theo khi nhìn thấy con.”
“Con tự tin thể thì tốt, giờ chúng ta sẽ tới nhà Vương của con, trưa nay chúng ta sẽ mời cả nhà bọn họ một bữa thịnh soạn, chỉ cần con biểu hiện xuất sắc, thì cơ bản có thể chiếm được Cố Hoa Y rồi.”
Hà Thục Phương rất có lòng tin vào con trai mình, con bà vừa đẹp trai lại nhiều tiền, đặt ở đâu cũng là con rùa vàng tiểu chuẩn, nên chắc chắn có thể thu hút rất nhiều tiếng hét của phụ nữ.
Hai mẹ con vừa ra khỏi khách sạn, một chiếc xe Rolls-Royce Gust đã đậu ở trước cửa.
Mặc dù Gust là mẫu xe cơ bản của Rolls-Royce, nhưng giá cả cũng phải hơn 15 tỷ.
“Chúng ta vẫn nên ở nhà đi, ra ngoài mà ngồi chiếc xe thấp hèn thế này, con mất mặt lắm.”
Tây Môn Chí Bằng nhìn thấy xe Gust oán hận nói.
Lúc ở nước ngoài, dòng xe thấp nhất mà Tây Môn Chí Bằng đi là Rolls-Royce Phantom, nếu đi ra ngoài, anh ta sẽ thường lái Bugatti Veyron có giá hơn 90 tỷ.
“Nơi nhỏ bé này là thế đó, con cứ đi đi đừng oán hận nữa, việc trước mắt của con là phải định đoạt con dâu cho mẹ.”
Hà Thục Phương căn dặn.
Hai mẹ con ngồi lên xe, rồi Hà Thục Phương lấy điện thoại ra gọi cho Vương Cần Mai, nói mình sắp ghé thăm nhà.
Vương Cần Mai đặt điện thoại xuống, nhất thời như hít thuốc lắc, cả người tràn đầy sức sống.
Vương Cần Mai nhìn lướt qua Cố Họa Y, Cố Thiệu Huy và Lý Phàm đang ngồi ăn cơm trên bàn ăn, rồi nói: “Hà Thục Phương sắp tới đây rồi, mọi người đừng ăn nữa, mau dọn dẹp rồi ra ngoài nghênh đón đi, còn tên vô dụng Lý Phàm này thì cút ra ngoài ngay, hôm nay cậu không được ở trong nhà.”
Lý Phàm sửng sốt, lúc định lên tiếng thì Cố Họa Y đã dành nói trước: “Mẹ, Lý Phàm phải ở nhà, nếu mẹ đuổi anh ấy thì con cũng đi cùng anh ấy.”
“Con muốn mẹ tức chết đúng không? Chẳng lẽ con không biết gì Hà dẫn con trai bà ấy tới đây làm gì à, con để thằng vô dụng này ở nhà chẳng khác nào làm người ta chán ghét.”
Vương Cần Mai tức giận nói.
Cố Họa Y bĩu môi, khinh thường nói: “Bởi vì con biết bọn họ tới đây để làm gì, nên Lý Phàm mới không được đi.”
“Hai mẹ con đừng cãi nhau nữa, cứ để thằng vô dụng này ở lại cho cậu ta nhìn thấy khoảng cách giữa mình và người khác, nếu cậu ta có chút xấu hổ, sẽ tự lựa chọn rời đi, không ở đây dây dưa với Họa Y nhà chúng ta nữa.”
Cố Thiệu Huy lạnh lùng nói.
Vương Cần Mai gật đầu, oán hận lườm Lý Phàm: “Tên vô dụng nhà cậu mở to đôi mắt chó của mình ra mà xem, cậu cách xa người khác bao nhiêu?”
Lý Phàm cúi đầu ăn cơm với vẻ mặt không cảm xúc, phớt lờ câu nói của Vương Cần Mai.
“Ăn ăn ăn! Suốt ngày chỉ biết ăn! Cậu còn không mau cút về phòng thay đồ, nếu để người khác nhìn thấy bộ dạng rác rưởi này của cậu, thì mặt mũi nhà chúng tôi sẽ mất hết.”
Lý Phàm nhìn Vương Cần Mai, rồi lặng lẽ đặt chén xuống, đứng dậy đi về phòng.
Cố Họa Y cũng theo Lý Phàm về phòng, cô nắm tay anh nói: “Anh đừng giận, mẹ em là thế đó, anh cũng biết mà, lát nữa em sẽ tùy ý ứng phó với họ, chúng ta ra ngoài được không?”
Lý Phàm mỉm cười gật đầu: “Anh nghe lời vợ.”
“Vậy để em lấy đồ cho anh, hay là anh mặc bộ giới hạn của Versace nhé? Nói thế nào chồng em cũng không được thua kém tên Tây Môn gì đó.”
Cố Họa Y lấy bộ dòng limited của Versace ra cho Lý Phàm thay, rồi chải tóc giúp anh, thấy anh càng đẹp trai hơn thì cười híp mắt.
“Hai đứa làm gì đấy? Xong chưa nào? Mau ra ngoài tiếp đón dì Hà của con đi.”
Tiếng hét của Vương Cần Mai truyền vào, Cổ Họa Y bất mãn bĩu môi, nắm tay Lý Phàm đi ra ngoài.
Vương Cần Mai và Cố Thiệu Huy đều nhìn Lý Phàm bằng ánh mắt khinh thường.
“Tên vô dụng nhà cậu ăn diện làm gì, dù cậu mặc long bào cũng chẳng thể giống Thái tử, cậu tưởng cậu mặc đồ hiệu không rõ nguồn gốc này, thì có thể giả mạo thành quý tộc à, thật ngu xuẩn đến mức hết thuốc chữa.”
“Bà nói nhiều với cậu ta làm gì, cứ để lát nữa cậu ta gặp mặt Tây Môn Chí Bằng, thì thằng vô tích sự này sẽ nhìn thấy mình cách xa người ta bao nhiêu, bộ đồ hiệu này không phải là thứ mà cậu ta có thể mặc.”
Vợ chồng Cố Thiệu Huy cùng quát mắng Lý Phàm mấy câu, rồi mở cửa đi ra ngoài.
Cả nhà cùng ra ngoài đứng đợi ở bên đường, chẳng mấy chốc một chiếc Rolls-Royce Gust đã lọt vào tầm mắt của mọi người.
“Chiếc xe đang chạy tới là Rolls-Royce Gust đúng không, chắc chắn là mấy người Hà Thục Phương tới rồi, Cổ Họa Y con mau phấn chấn, rồi trò chuyện với Chí Bằng đi, chắc chắn mấy người trẻ tuổi tụi con có rất nhiều đề tài để thảo luận với nhau.”
Vương Cần Mai nắm tay Cố Họa Y căn dặn kỹ lưỡng.
Chiếc Rolls-Royce Gust từ từ dừng lại, Vương Cần Mai đen mặt khẽ quát Lý Phàm: “Tên vô tích sự này, cậu còn không mau mở của xe ra.”
“Mẹ, sao mẹ có thể bảo Lý Phàm đi mở cửa xe chứ?”
Cố Họa Y hơi khó chịu nói.
“Cậu ta chỉ là một thằng vô dụng ăn uống không công nhà chúng ta, mẹ bảo cậu ta đi mở cửa xe là coi trọng cậu ta lắm rồi.”
Vương Cần Mai lườm cô, rồi lẩm bẩm.
Lúc Vương Cần Mai và Cố Họa Y đang cãi nhau, thì Tây Môn Chí Bằng đã xuống xe, khinh thường nhìn Lý Phàm: “Anh chính là tên vô dụng đó?”
Hà Thục Phương đứng bên cạnh nhìn Tây Môn Chí Bằng: “Con trai, con phải nắm chắc cơ hội, mẹ đã đưa cho đại sự Tống xem ngày sinh tháng đẻ và tướng mạo của Cổ Họa Y rồi, đại sư nói hai con là một cặp trời sinh, chỉ cần hai đứa ở bên nhau, thì không chỉ có hôn nhân hòa thuận vui vẻ con cháu đầy đàn, mà còn có thể làm cho gia nghiệp thịnh vượng phát đạt.”
Tây Môn Chi Bằng mỉm cười gật đầu, anh cũng đã xem qua ảnh Cổ Họa Y rồi, cảm thấy cô là người đẹp xứng đôi vừa lứa với mình.
Huống hồ đây là suy nghĩ của mẹ, giờ gia nghiệp vẫn chưa rơi hết vào tay Tây Môn Chí Bằng, nên anh không muốn làm trái ý mẹ, rồi ảnh hưởng đến vấn đề thừa kế sau này.
“Mẹ, mẹ cứ yên tâm, con sẽ nắm chắc cơ hội này, nhưng hình như thằng chồng vô dụng của Cố Họa Y là một rắc rối.”
Nghĩ tới sự tồn tại của Lý Phàm, Tây Môn Chí Bằng liền cảm thấy hơi buồn bực.
Hà Thục Phương hừ lạnh, khinh thường nói: “Chỉ là một thằng đàn ông bám váy đàn bà thôi, con đừng để ý đến cậu ta, chỉ cần trái tim Cổ Họa Y thuộc về con, thì con có thể tùy ý đá bay thằng chồng vô dụng đó đi, đây chỉ là chuyện nhỏ tốn chút tiền mà thôi.”
Chuyên viên trang điểm tóc vàng mắt xanh nhanh chóng makeup cho Tây Môn Chí Bằng từ đầu đến chân, ngay cả trang phục cũng phải lựa chọn tỉ mỉ cho anh ta.
Bọn họ nhanh chóng trang điểm xong, thân hình của Tây Môn Chí Bằng vốn rắn rỏi, giờ càng trông đẹp trai kiên cường hơn nhiều, đây đã là cảnh giới nhan sắc cao nhất của anh ta rồi.
Hà Thục Phương hài lòng gật đầu: “Con trai mẹ thật đẹp trai, chắc chắn có thể mê hoặc Cố Họa Ý, phụ nữ ở nơi nhỏ bé này chưa từng trải sự đời, chỉ cần chúng ta phô trương chút sự giàu có, thì chắc chắn bọn họ sẽ khóc lóc đi theo con.”
“Đâu chỉ ở nơi nhỏ bé này.”
Tây Môn Chí Bằng nhìn khuôn mặt điển trai của mình ở trong gương, rồi nói tiếp: “Cho dù là phụ nữ ở Đế Đô, Kinh Đô cũng giống như thế, ai cũng sẽ khóc lóc xin đi theo khi nhìn thấy con.”
“Con tự tin thể thì tốt, giờ chúng ta sẽ tới nhà Vương của con, trưa nay chúng ta sẽ mời cả nhà bọn họ một bữa thịnh soạn, chỉ cần con biểu hiện xuất sắc, thì cơ bản có thể chiếm được Cố Hoa Y rồi.”
Hà Thục Phương rất có lòng tin vào con trai mình, con bà vừa đẹp trai lại nhiều tiền, đặt ở đâu cũng là con rùa vàng tiểu chuẩn, nên chắc chắn có thể thu hút rất nhiều tiếng hét của phụ nữ.
Hai mẹ con vừa ra khỏi khách sạn, một chiếc xe Rolls-Royce Gust đã đậu ở trước cửa.
Mặc dù Gust là mẫu xe cơ bản của Rolls-Royce, nhưng giá cả cũng phải hơn 15 tỷ.
“Chúng ta vẫn nên ở nhà đi, ra ngoài mà ngồi chiếc xe thấp hèn thế này, con mất mặt lắm.”
Tây Môn Chí Bằng nhìn thấy xe Gust oán hận nói.
Lúc ở nước ngoài, dòng xe thấp nhất mà Tây Môn Chí Bằng đi là Rolls-Royce Phantom, nếu đi ra ngoài, anh ta sẽ thường lái Bugatti Veyron có giá hơn 90 tỷ.
“Nơi nhỏ bé này là thế đó, con cứ đi đi đừng oán hận nữa, việc trước mắt của con là phải định đoạt con dâu cho mẹ.”
Hà Thục Phương căn dặn.
Hai mẹ con ngồi lên xe, rồi Hà Thục Phương lấy điện thoại ra gọi cho Vương Cần Mai, nói mình sắp ghé thăm nhà.
Vương Cần Mai đặt điện thoại xuống, nhất thời như hít thuốc lắc, cả người tràn đầy sức sống.
Vương Cần Mai nhìn lướt qua Cố Họa Y, Cố Thiệu Huy và Lý Phàm đang ngồi ăn cơm trên bàn ăn, rồi nói: “Hà Thục Phương sắp tới đây rồi, mọi người đừng ăn nữa, mau dọn dẹp rồi ra ngoài nghênh đón đi, còn tên vô dụng Lý Phàm này thì cút ra ngoài ngay, hôm nay cậu không được ở trong nhà.”
Lý Phàm sửng sốt, lúc định lên tiếng thì Cố Họa Y đã dành nói trước: “Mẹ, Lý Phàm phải ở nhà, nếu mẹ đuổi anh ấy thì con cũng đi cùng anh ấy.”
“Con muốn mẹ tức chết đúng không? Chẳng lẽ con không biết gì Hà dẫn con trai bà ấy tới đây làm gì à, con để thằng vô dụng này ở nhà chẳng khác nào làm người ta chán ghét.”
Vương Cần Mai tức giận nói.
Cố Họa Y bĩu môi, khinh thường nói: “Bởi vì con biết bọn họ tới đây để làm gì, nên Lý Phàm mới không được đi.”
“Hai mẹ con đừng cãi nhau nữa, cứ để thằng vô dụng này ở lại cho cậu ta nhìn thấy khoảng cách giữa mình và người khác, nếu cậu ta có chút xấu hổ, sẽ tự lựa chọn rời đi, không ở đây dây dưa với Họa Y nhà chúng ta nữa.”
Cố Thiệu Huy lạnh lùng nói.
Vương Cần Mai gật đầu, oán hận lườm Lý Phàm: “Tên vô dụng nhà cậu mở to đôi mắt chó của mình ra mà xem, cậu cách xa người khác bao nhiêu?”
Lý Phàm cúi đầu ăn cơm với vẻ mặt không cảm xúc, phớt lờ câu nói của Vương Cần Mai.
“Ăn ăn ăn! Suốt ngày chỉ biết ăn! Cậu còn không mau cút về phòng thay đồ, nếu để người khác nhìn thấy bộ dạng rác rưởi này của cậu, thì mặt mũi nhà chúng tôi sẽ mất hết.”
Lý Phàm nhìn Vương Cần Mai, rồi lặng lẽ đặt chén xuống, đứng dậy đi về phòng.
Cố Họa Y cũng theo Lý Phàm về phòng, cô nắm tay anh nói: “Anh đừng giận, mẹ em là thế đó, anh cũng biết mà, lát nữa em sẽ tùy ý ứng phó với họ, chúng ta ra ngoài được không?”
Lý Phàm mỉm cười gật đầu: “Anh nghe lời vợ.”
“Vậy để em lấy đồ cho anh, hay là anh mặc bộ giới hạn của Versace nhé? Nói thế nào chồng em cũng không được thua kém tên Tây Môn gì đó.”
Cố Họa Y lấy bộ dòng limited của Versace ra cho Lý Phàm thay, rồi chải tóc giúp anh, thấy anh càng đẹp trai hơn thì cười híp mắt.
“Hai đứa làm gì đấy? Xong chưa nào? Mau ra ngoài tiếp đón dì Hà của con đi.”
Tiếng hét của Vương Cần Mai truyền vào, Cổ Họa Y bất mãn bĩu môi, nắm tay Lý Phàm đi ra ngoài.
Vương Cần Mai và Cố Thiệu Huy đều nhìn Lý Phàm bằng ánh mắt khinh thường.
“Tên vô dụng nhà cậu ăn diện làm gì, dù cậu mặc long bào cũng chẳng thể giống Thái tử, cậu tưởng cậu mặc đồ hiệu không rõ nguồn gốc này, thì có thể giả mạo thành quý tộc à, thật ngu xuẩn đến mức hết thuốc chữa.”
“Bà nói nhiều với cậu ta làm gì, cứ để lát nữa cậu ta gặp mặt Tây Môn Chí Bằng, thì thằng vô tích sự này sẽ nhìn thấy mình cách xa người ta bao nhiêu, bộ đồ hiệu này không phải là thứ mà cậu ta có thể mặc.”
Vợ chồng Cố Thiệu Huy cùng quát mắng Lý Phàm mấy câu, rồi mở cửa đi ra ngoài.
Cả nhà cùng ra ngoài đứng đợi ở bên đường, chẳng mấy chốc một chiếc Rolls-Royce Gust đã lọt vào tầm mắt của mọi người.
“Chiếc xe đang chạy tới là Rolls-Royce Gust đúng không, chắc chắn là mấy người Hà Thục Phương tới rồi, Cổ Họa Y con mau phấn chấn, rồi trò chuyện với Chí Bằng đi, chắc chắn mấy người trẻ tuổi tụi con có rất nhiều đề tài để thảo luận với nhau.”
Vương Cần Mai nắm tay Cố Họa Y căn dặn kỹ lưỡng.
Chiếc Rolls-Royce Gust từ từ dừng lại, Vương Cần Mai đen mặt khẽ quát Lý Phàm: “Tên vô tích sự này, cậu còn không mau mở của xe ra.”
“Mẹ, sao mẹ có thể bảo Lý Phàm đi mở cửa xe chứ?”
Cố Họa Y hơi khó chịu nói.
“Cậu ta chỉ là một thằng vô dụng ăn uống không công nhà chúng ta, mẹ bảo cậu ta đi mở cửa xe là coi trọng cậu ta lắm rồi.”
Vương Cần Mai lườm cô, rồi lẩm bẩm.
Lúc Vương Cần Mai và Cố Họa Y đang cãi nhau, thì Tây Môn Chí Bằng đã xuống xe, khinh thường nhìn Lý Phàm: “Anh chính là tên vô dụng đó?”
Bình luận truyện