Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 734



CHƯƠNG 734: TRỐN KHÔNG THOÁT

“Tôi không biết ai là người thuê, tôi chỉ nghe lệnh làm việc thôi, người đó bảo chúng tôi bắt Dương Tiền Tiến đi”

“Các anh chỉ bắt đi thôi? Hay muốn giết ông ta?”

“Là giết, chúng tôi sẽ đưa ông ta đến bến đò bỏ hoang, giết xong thì ném xác xuống sông” Người đàn ông thô kệch thành thật nói hết những gì mình biết cho Lý Phàm.

Lý Phàm khẽ cười giơ nắm đấm lên. Kình phong ập tới, nắm đấm đập vào lưng người đàn ông thô kệch, làm xương sống anh ta vỡ nát. Lý Phàm nhặt đoản kiếm lên, tiếp tục leo lên trên. Lần này Lý Phàm không gặp bất kỳ trở ngại nào, thuận lợi đến tầng Dương Tiền Tiến đang ở. Lý Phàm vừa nhấc chân ra khỏi cầu thang bộ, thì một bóng đen mang theo hình phong ập tới. Bóng đen là một cây trường côn đen tuyền, như được chế tạo từ thép không gỉ. Lý Phàm hạ thấp người, lướt qua trường côn từ bên dưới, đồng thời đâm đoản kiếm trong tay.

Ánh kiếm lạnh lẽo đâm vào bụng người đàn ông cầm côn, anh ta thầm kinh hãi, không ngờ Lý Phàm còn có năng lực phản kích, vội lùi về sau.

Một bước, hai bước, ba bước. Người đàn ông cầm côn lùi ba bước mới ngừng lại, không phải anh ta muốn ngừng lại, mà anh ta buộc phải ngừng lại. Vì đoản kiếm trong tay Lý Phàm đã kề sát cổ anh ta. Người đàn ông cầm con nuốt nước miếng: “Cậu em, có chuyện gì thì từ từ nói, chúng ta đều là người giang hồ, người một nhà mà”

Lúc nói, người đàn ông cầm côn ra sức nhìn xuống dưới, tầm mắt nhìn chằm chằm đoản kiểm đang kề sát cổ mình.

Đoản kiếm quen thuộc như vậy, vừa nhìn đã biết là vũ khí của đồng đội mình, nên người đàn ông cầm còn đang thầm mắng đồng đội mình là đầu heo.

“Tôi không phải người giang hồ, nên chúng ta không phải người một nhà” Giọng nói Lý Phàm rất lạnh lẽo.

Lý Phàm dời mắt nhìn của nhà Dương Tiền Tiến, cửa đang đóng chặt, hai đồng đội khác của người đàn ông cầm côn vẫn đang làm việc ở bên trong.

Người đàn ông cầm còn thấy Lý Phàm không nhìn mình, thì cảm thấy có lẽ đây là cơ hội.

Thế là người đàn ông cầm côn nghiến chặt răng, ngả người ra sau, trường côn trong tay đâm vào ngực Lý Phàm, giáng đòn chí mạng.

Lý Phàm khẽ lắc đầu, đoản kiểm trong tay lắc lư, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, máu bắn tung tóe.

Người đàn ông cầm còn hét thảm, hai tay bị cắt đứt gân mạch, không còn sức để cầm trường còn được nữa. Leng keng. Trường côn rơi xuống sàn, phát ra tiếng kim loại lanh lảnh.

Lý Phàm chế giễu: “Sao anh lại không ngoan ngoãn như vậy? Thành thật một chút đã không thấy máu rồi, đồng đội của anh thông minh hơn anh nhiều.” Người đàn ông không còn côn trong tay nữa, chỉ còn đôi tay đang không ngừng nhỏ máu, vẻ mặt đau đớn, ánh mắt oán hận, cả người nhanh chóng lùi về sau, đến khi lưng chạm vào tường mới ngừng lại.

“Cậu là ai?”

“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là các ông phải phối hợp, bằng không, chắc mấy người giang hồ các ông cũng biết | rõ hậu quả rồi đấy.”

Lúc Lý Phàm định đá cửa nhà Dương Tiền Tiến, thì cánh cửa bỗng mở ra.

Một người đàn ông trung niên gầy gò đang cầm dao găm kề cổ Dương Tiền Tiến đi ra ngoài, theo sau là một ông lão nhỏ gầy.

Ông lão nhỏ gầy để râu kẽm, bộ dạng lấm la lấm lét, tay đang cầm một chuỗi Phật, cảnh giác nhìn Lý Phàm.

“Cậu muốn đàm phán thế nào?”

“Mạng Dương Tiền Tiến thuộc về tôi” Lý Phàm lạnh nhạt nói. Dương Tiền Tiến nhìn thấy Lý Phàm thì nhất thời chảy nước mắt.

“Cậu Lý cứu tôi, tôi sẽ nói cho cậu biết hết, chỉ xin cậu Lý có thể cứu mạng gia đình tôi… ô ô ô.”

Dương Tiền Tiến chưa nói được mấy câu, đã bị người đàn ông trung niên gầy gò nhét vải vào miệng, phát ra tiếng ồ ô, đành phải nhìn Lý Phàm bằng ánh mắt đầy van xin.

Ông lão nhỏ gầy khẽ lắc đầu.

“Chàng trai, tôi không thể cho cậu thứ cậu muốn được, chúng tôi đã nhận tiền trừ khử thay người khác, nên ngày mai Dương Tiền Tiến không được nhìn thấy ánh mặt trời” | Lý Phàm tiến lên một bước, rút đoản kiếm trong tay: “Xem ra phải dùng nắm đấm nói chuyện rồi, lát nữa đừng trách tôi không cho ông cơ hội.”

“Cậu cho tôi cơ hội? Xem ra thanh niên này rất kiêu ngạo, lát nữa người phải hối hận là cậu”

Ông lão nhỏ gầy lao về phía Lý Phàm, không biết từ lúc nào trong tay ông ta đã xuất hiện một tẩu thuốc, tẩu thuốc kiểu cũ được làm bằng đồng tinh chất, với vẻ ngoài vàng óng, rất chói mắt. Tẩu thuốc đâm thẳng tới, đầu thuốc to bằng ngón tay cái đâm vào huyệt đản trung của Lý Phàm. Ông lão nhỏ gầy vừa ra tay đã thể hiện bản lĩnh bất phàm, chiêu thức này dùng tẩu thuốc điểm huyệt, nhưng rất lợi hại.

Lý Phàm khẽ híp mắt, đã có chút suy đoán về lai lịch ông lão nhỏ gầy, đối phương không phải người vô danh, mà ngược lại còn có chút tiếng tăm trên giang hồ.

“Hóa ra là cao thủ Đạo môn” Lý Phàm lên tiếng, đoàn kiểm trong tay đã chặn được tẩu thuốc. Không ngờ đoản kiếm inox và tẩu thuốc bằng đồng tinh chất và vào nhau, lại không phát ra một tiếng động nào. Cả hai đều dùng bình lực mềm mại, tiến hành so bì nội lực giữa kiếm và tẩu thuốc. Mặt ông lão nhỏ gầy đã đỏ ửng, mắt cũng lồi ra, gân xanh trên trán cũng nhô lên, nghiến chặt răng, rít ra ha chữ: “Đúng vậy.”

Nhưng sắc mặt Lý Phàm vẫn như thường, trên mặt còn khẽ mỉm cười: “Nhưng Đạo môn chỉ trộm chứ không giết, giờ ông đang làm chuyện trái với môn quy.”

“Phi! Ông đây chưa từng làm chuyện trái với môn quy, tôi làm trộm cũng có đạo lý, chuyện giết người sẽ do người khác làm” Tư Không Minh nói được mấy câu, sắc mặt càng đỏ ửng, tẩu thuốc trong tay đã bị đoản kiếm đè tới phía trước.

“Ranh con, quả nhiên võ công cao cường” Tư Không Minh hơi sợ hãi, bản lĩnh Lý Phàm đã vượt xa ông, làm ông rất bất an.

Tên trộm nào cũng thận trọng dè dặt, mà người lão làng như Tư Không Minh thì càng cẩn thận hơn, giờ ông đã nhận ra thực lực của mình kém xa Lý Phàm, trong lòng nhất thời không còn suy nghĩ chiến đấu nữa.

Phải còn mạng mới kiếm được tiền, nếu có tiền mà mất mạng thì kiếm được cũng chẳng có tác dụng gì.

Tư Không Minh dồn hết nội kình trong người, rồi nhất thời bộc phát, định đẩy lùi Lý Phàm để vội vàng chạy trốn.

Lý Phàm khẽ cười tăng nội hình trong tay, như đã sớm dự đoán Tư Không Minh sẽ chạy trốn, điều này đã làm mưu đồ của ông ta trở nên công cốc.

“Ha ha, Tư Không Minh, ông định chạy trốn à? Nhưng ông trốn không thoát đâu” Đoản kiếm trong tay Lý Phàm đã đẩy Tư Không Minh đến vách tường, mũi kiếm lắc lư chĩa vào yết hầu ông ta. Trán Tư Không Minh không ngừng đổ mồ hôi, đã thấm ướt hết áo.

Người đàn ông trung niên gầy dò kéo Dương Tiền Tiến đi tới, mũi dao găm trong tay khẽ đâm vào cổ ông ta, máu rỉ ra từ vết thương, chảy xuống dao găm, tạo thành vết máu.

Mắt người đàn ông trung niên gầy gò hiện lên tia hung ác: “Ranh con, thả ông ấy ra, bằng không tôi sẽ giết Dương Tiền Tiến”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện