Thiếu Gia Lột Xác

Chương 17: 17: Danh Tiếng Của Tinh Thần Không Phải Để Dùng Như Vậy Đâu




Chỉ có điều bọn họ không biết, thật ra lời Trương Hàm nói đều là sự thật.

Ở gần đó, một người đàn ông vạm vỡ mỉm cười lịch thiệp, chậm rãi đi về phía bọn họ.

Nếu như có người của Hội thương mại Thanh Sơn ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra gương mặt của hắn ta.

Đấy là Trần Hổ.

Bây giờ là giám đốc biệt thự Giải Trí.

Sở dĩ hắn ta có thể ngồi vào vị trí này, hoàn toàn nhờ vào mấy câu nói của Trần Hàm.

Bây giờ hắn ta nhìn thấy Trần Hàm ngồi trong góc.

Đồng thời cũng nghe thấy đám con gái ấy khinh thường ân nhân của mình đến mức nào.

Hắn ta rất tức giận, bởi thế hậu quả cũng vô cùng nghiêm trọng!
Đài Thiên Cảnh là cái gì, Ninh Viễn Khánh là cái thá gì, Trần Hổ biết những thứ ấy chẳng là cái thá gì trong mắt cậu Trương cả.

Nếu như chỉ có một người trong thành phố Thanh Sơn có thể bước lên trên đài Thiên Cảnh, Trần Hổ tin chắc rằng người đó chính là Trương Hàm.

Hàn Phong nhìn thấy Trần Hổ đi về phía mình, trên người còn mặc đồng phục, mặc dù tinh tế hơn phục vụ bình thường một chút, nhưng rõ ràng hắn ta cũng là nhân viên trong biệt thự Giải Trí.

Hắn ta còn nghĩ là người quen của bố, bây giờ sang chào hỏi mình.

Hàn Phong thầm đắc ý, anh ta nhiệt tình đứng dậy rồi chìa tay ra.

“Xin chào, tôi là con trai của Hàn Vĩnh Nghĩa…”
Bây giờ mọi người đều sực tỉnh táo, bọn họ nhìn vóc dáng cao lớn vạm vỡ của Trần Hổ.

Thầm nghĩ bụng không hổ danh là con trai giám đốc chi nhánh của tập đoàn Tinh Thần, mới đến được một lúc mà đã có người vai vế cao chủ động đến chào hỏi rồi.

Nhưng ý nghĩ này vừa mới nảy sinh trong lòng bọn họ đã tắt ngúm.

Chỉ thấy Trần Hổ phớt lờ Hàn Phong mà đi thẳng đến bên cạnh Trương Hàm, hơi cúi đầu: “Cậu Trương, cậu có cần tôi làm gì không?”
Nhìn thấy cảnh tượng ấy, đám con gái đều hóa đá ngay, bọn họ thật sự không ngờ người đàn ông trông giống như lãnh đạo ở đây lại chủ động chào hỏi cái tên Trương Hàm nghèo kiết xác kia.

Người kinh ngạc nhất chẳng phải ai khác mà chính là Hàn Phong, anh ta biết rất rõ tập đoàn Tinh Thần có sức mạnh như thế nào trong thành phố Thanh Sơn.

Mà biệt thự Giải Trí lại chính là mạng lưới quan hệ lớn nhất của tập đoàn Tinh Thần.

Rất có thể người đàn ông vạm vỡ trông giống như giám đốc này còn ghê gớm hơn nhiều ông lớn trong hội thương mại nữa.


Thế mà người như vậy lại chủ động hạ mình khi gặp Trương Hàm.

Điều quan trọng nhất là, má nó mình đã chìa tay ra rồi, người ta lại chẳng để ý gì đến mình cả.

Hàn Phong lúng ta lúng túng rụt tay về.

Trương Hàm cười cười, Trần Hổ là một người thông minh, rất am hiểm cách làm sao để người khác nở mày nở mặt nhất.

“Nghe nói đài Thiên Cảnh của biệt thự Giải Trí rất khó lên?”
Trần Hổ đảo mắt, hắn ta nói: “Đài Thiên Cảnh được dùng để đón tiếp khách quý, nếu như cậu muốn thì chắc chắn chẳng có vấn đề gì”.

Nghe thấy thế, khớp ngón tay Hàn Phong trắng bệch, người anh ta bắt đầu run rẩy, ban nãy mình còn mỉa mai giễu cợt Trương Hàm, thế mà trong chớp mắt, Trương Hàm đã trở thành khách quý của tòa biệt thự Giải Trí này, đồng thời người đàn ông ấy cũng đã nói.

Trương Hàm có thể lên đài Thiên Cảnh.

Đây là vinh dự lớn lao đến mức nào kia chứ?
Khắp cả thành phố Thanh Sơn, cũng chẳng có quá 10 ông chủ được bước chân lên đài Thiên Cảnh đâu!
Nghĩ đến đây, cảm giác hoảng sợ lan tràn khắp trong lòng Hàn Phong.

Trương Hàm có địa vị cao đến thế trong lòng Ninh Viễn Khánh sao?
Thế chỉ cần cậu ta nói xấu bố mình vài câu trước mặt Ninh Viễn Khánh, chắc hẳn chén cơm của bố mình cũng mất.

Mà ngày tháng tốt đẹp của cậu Hàn là anh ta cũng sắp tận rồi.

“Vậy tôi không khách sáo nữa đâu, lên đó chơi đi”.

Trương Hàm đáp, anh đứng dậy, chỉ vào người Trần Gia Vũ.

“Người bạn này của tôi lên chung luôn nhé”.

“Tất nhiên có thể ạ”.

Trần Hổ trả lời một cách dứt khoát.

Phải biết rằng, cho dù Ninh Viễn Khánh dẫn người lên cũng phải suy nghĩ cẩn thận!
Trương Hàm lạnh lùng liếc nhìn Hàn Phong, suýt nữa anh ta đã són ra quần.

Cũng không buồn quan tâm đến mặt mũi nữa, nếu như bố của anh ta ngã ngựa thì anh ta sẽ không còn gì nữa hết.

“Phịch!”
Gần như hai đầu gối của Hàn Phong chạm đất, anh ta van nài.

“Anh Trương, tôi có mắt là không thấy núi Thái Sơn, xin anh tha thứ cho tôi!”

Sau khi nói dứt lời, anh ta dập đầu thật mạnh.

“Xin anh tha thứ cho tôi!”
Thấy Trương Hàm không nói gì, Hàn Phong lại tiếp tục dập đầu.

Máu tươi từ trên đầu Hàn Phong chảy xuống mặt, sự hung hăng ngang ngược ban nãy của anh ta đã biến mất hết sạch.

Trương Hàm chỉ lạnh lùng đảo mắt nhìn anh ta.

Cũng không nói gì, chỉ xoay lưng bỏ đi.

Hàn Phong nhìn thấy cảnh tượng ấy, sống lưng anh ta lạnh toát.

Mấy cô gái cũng ngồi im thin thít, he hé miệng ra.

Nếu như Trương Hàm ghi thù thì có thể bọn họ sẽ còn gặp kết cục thê thảm hơn cả Hàn Phong nữa kìa.

“Thì ra vị khách quý lần trước chính là Trương Hàm sao?”
Trong lòng Vu Tiểu Ngư cảm thấy hối hận vô cùng.

Cùng lúc đó, nhìn thấy bộ dạng chó nhà có tang của Hàn Phong, sự bực dọc dâng tràn trong lòng Vu Tiểu Ngư.

Nếu như hôm nay Hàn Phong không xuất hiện, có lẽ quan hệ giữa cô ta và Trần Gia Vũ sẽ gần gũi hơn nhiều rồi ấy chứ.

Với quan hệ giữa cậu ấy và Trương Hàm, bản thân mình cũng sẽ nhận được nhiều lợi ích.

Trương Hàm đi đến cửa, dường như nhớ ra điều gì, anh ngoảnh đầu lại.

“Mấy cậu có muốn lên trên ngắm cảnh không?”
Đám người Vu Tiểu Ngư đưa mắt nhìn nhau, không biết Trương Hàm có ý gì.

Vu Tiểu Ngư vẫn là người đầu tiên đứng dậy.

“Đương nhiên rồi”.

Mấy cô gái khác dè dặt nối gót theo sau bọn họ.

Lên lầu, đài Thiên Cảnh.

Độ mười cô thiếu nữ đang tuổi xuân thì mặc sườn xám xếp thành hàng dọc, vừa nhìn thấy Trương Hàm bèn bước lên đón anh ngay.


Cùng một tư thế, âm thanh vang vọng, khom lưng chín mươi độ.

“Chào ông chủ!”
Trần Gia Vũ thật sự sợ hãi khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Cậu ấy nghĩ bụng sếp Ninh báo ân cũng hào phóng thật, nếu đổi lại bằng tiền hay tốt biết bao nhiêu, sau này Trương Hàm không cần phải lo lắng cơm áo gạo tiền nữa.

Mà bắp chân mấy cô gái lại run rẩy, đến đứng cũng không đứng vững, cảm thấy như đây chỉ là ảo giác.

Đài Thiên Cảnh rất lớn.

Trần nhà được làm từ thủy tinh trong suốt.

Ngẩng đầu lên sẽ trông thấy bầu trời rợp ánh sao lấp lánh.

Một hồ bơi cực lớn chiếm nửa diện tích, gạch men sứ sáng loáng, vừa nhìn đã biết giá cả không rẻ chút nào.

Đứng ở nơi này, tất nhiên lòng dạ cũng sẽ trở nên thoáng đãng.

Trương Hàm đứng bên cạnh cửa sổ, anh nhắm mắt dang rộng hai tay, cảm nhận niềm vui mà tiền bạc và quyền lực mang đến cho mình.

Nhưng anh không hề đắm mình trong ấy, chỉ ngoảnh đầu lại nhìn mấy cô nữ sinh dè dặt kia.

“Đừng nói chuyện ngày hôm nay cho Khương Phàm Thư biết”.

Vu Tiểu Ngư sững sờ, dường như không nghĩ ra được vì sao Trương Hàm lại nói thế.

“Sao vậy?”
Trần Gia Vũ vội vàng giải thích.

“Lần này mọi người có thể đến đây chơi hoàn toàn là vì Trương Hàm từng cứu mạng ông chủ của Tinh Thần, có thể nói là người ta trả ơn cho Trương Hàm”.

Mấy cô gái nghe thấy thế, bọn họ đều hơi ngạc nhiên.

Rồi lại vỗ vỗ ngực như trút được gánh nặng.

“Còn tưởng Trương Hàm thật sự là cậu chủ trong gia đình giàu có lắm chứ, hóa ra là thế”.

“Nếu như đã trả nợ ơn nghĩa xong rồi, sau này Trương Hàm và tập đoàn Tinh Thần chẳng còn quan hệ gì nữa đâu nhỉ?”
“Mình cũng chẳng cần phải lo bị anh ta báo thù”.

Bọn họ bắt đầu nghĩ ngợi trong lòng, trong chớp mắt, tâm trạng nơm nớp lo sợ đã tan biến.

Ánh mắt Vu Tiểu Ngư hơi tối đi, cô ta thật sự hy vọng Trương Hàm là cậu chủ của gia đình thượng lưu.

Nếu là thế, cho dù mình quen với Trần Gia Vũ, lại có quan hệ với Trương Hàm, chắc hẳn ra mắt công chúng trở thành ngôi sao lớn chẳng có gì khó khăn.

Rồi sau đó, mấy cô nữ sinh cũng trở nên tự nhiên, nói chuyện thoái mái hơn nhiều.

Nhận được sự phục vụ cao cấp nhất trong thành phố Thanh Sơn thì tất nhiên phải tận hưởng thỏa thích mới thôi.


Đến khi đêm đã khuya, bọn họ mới lưu luyến rời khỏi nơi này.

Tất nhiên Trần Hổ đang chờ đợi bọn họ bên dưới lầu.

Thấy bọn họ đi xuống, Trần Hổ kéo Trương Hàm lại rồi hỏi: “Cái thằng nhóc họ Hàn đó vẫn còn đang quỳ, có cần kêu nó về không?”
Trương Hàm hơi ngạc nhiên: “Anh ta chưa đi à?”
Anh cứ nghĩ rằng sau Hàn Phong đợi bọn họ đi lên thì cũng chuồn mất dạng chứ.

Nhưng thật không ngờ người này lại kiên nhẫn đến thế, quỳ ở đây lâu đến như vậy.

“Được rồi, anh kêu anh ta về đi…”, Trương Hàm dặn dò: “Nhưng phải cảnh cáo anh ta, sau này đừng có lấy thân phận của bố mình đè đầu người khác suốt ngày, danh tiếng của Tinh Thần không phải để dùng như vậy đâu”.

Trương Hàm quay lại với đám bạn, bọn họ nhìn thấy Hàn Phong vẫn còn đang quỳ ngoài đại sảnh, sắp sửa đuối sức đến nơi.

Mấy cô gái bụm miệng lại, không dám nhìn cảnh tượng thê thảm của anh ta.

Hàn Phong thấy Trương Hàm không nói gì, anh ta bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng.

Đến khi bọn họ đi ra khỏi đại sảnh, nước mắt của Hàn Phong không khỏi tuôn ra lã chã.

Xong rồi, tất cả đều xong rồi…
“Sao lại khóc lóc như đàn bà vậy thế này”.

Trần Hổ nhếch môi cười, hắn ta ngồi xổm xuống, móc bao thuốc ra đưa cho Hàn Phong.

Hàn Phong lúng túng nhận lấy.

“Cậu đi được rồi đấy, cậu Trương nói sau này cậu có muốn khoe khoang cũng không sao hết”.

“Vâng!”
“Nhưng đừng có lấy danh nghĩa của tập đoàn Tinh Thần, hiểu chưa?”
Hàn Phong gật đầu như gà mổ thóc.

“Xin anh cảm ơn cậu Trương vì đã tha thứ giùm em”.

Trần Hổ nhếch môi cười, hắn ta phả khói vào mặt Hàn Phong.

“Ờ, biến đi”.

Đêm đã khuya nhưng biệt thự vẫn náo nhiệt như thường.

Sau khi biết được thân phận thật sự của Trần Gia Vũ, Vu Tiểu Ngư cũng chính thức tuyên bố hai người không thể đến với nhau được.

Trương Hàm lại thấy vui thay cho Trần Gia Vũ, không đụng vào hạng con gái tham tiền tài như thế này là tốt nhất.

Mấy ngày sau đó hết sức bình lặng, cho đến khi Ninh Viễn Khánh gọi điện thoại báo với Trương Hàm biết một chuyện, gần đây tập đoàn Tinh Thần đang chuẩn bị một đêm hội thương mại lớn trong thành phố Thanh Sơn, khi ấy sẽ mời rất nhiều dân giàu có tham dự, nếu như anh có thể đến thì sẽ đóng góp rất lớn cho sự phát triển sau này của tập đoàn Tinh Thần ở thành phố Thanh Sơn.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện