Chương 49: 49: Tao Sẽ Đền Cho Mày
Trương Hàm cúp điện thoại rồi rời khỏi biệt thự Giải Trí.
Chưa đi được bao lâu đã thấy Dương Minh lái chiếc Santana cũ dừng ngay trước mặt anh.
“Vừa khéo tôi cũng đang ở ngay gần đây”.
Trương Hàm lên xe, Dương Minh hớn hở nói muốn đưa anh tới một quán bar mới mở.
Dương Minh lái xe rất ổn định, cả đoạn đường không hề bị xóc.
Nhưng khi sắp tới quán bar, đột nhiên có một chiếc Porsche phóng ra từ giữa đường.
“Ầm!”
Đầu xe Porsche đã có màn tiếp xúc thân mật với đuôi xe Santana.
Khiến cả chiếc Santana quay nửa vòng mới ngừng lại.
Trải qua trận chấn động này, Trương Hàm suýt thì hồn bay phách lạc.
Đầu anh đập lên cửa sổ xe, cơn đau dồn dập truyền tới khiến anh không khỏi thở dốc.
Thế nhưng còn chưa đợi anh hoàn hồn…
Cửa kính ô tô đã bị đập bùm bụp.
“Mẹ nó chứ, mày không có mắt à, có biết lái xe không đấy, mẹ kiếp”.
Bên ngoài cửa sổ xe, một nam thanh niên hống hách, miệng không ngừng mắng chửi, nói muốn cho Dương Minh biết tay.
“Còn không cút xuống đây cho ông? Mẹ nhà mày chứ”.
Dương Minh thấp thỏm bước xuống xe, vội vàng cúi đầu khom lưng nói xin lỗi.
Nam thanh niên vốn đã hống hách, biểu cảm trên mặt lại càng thêm hung ác.
Thanh niên kia túm tóc của Dương Minh, ấn đầu của anh ta lên cửa sổ xe một cái “bụp”.
“Hôm nay mà không đền tiền cho ông, thì mày có chạy đằng trời!”
“Bao… bao… bao nhiêu tiền?”
Dương Minh vốn dĩ mới tìm được việc, nếu bên này mà xảy ra vấn đề thì e là sẽ mất trắng, nên bấy giờ anh ta mới sợ hãi hỏi một câu.
“600 nghìn tệ, một đồng cũng không được thiếu”.
Thanh niên kia cười khẩy nói.
Lời này vừa nói ra, trái tim của Dương Minh đã lạnh ngắt.
Trương Hàm lúc này cũng xuống xe, thấy thanh niên kia thì không khỏi ngẩn người.
Là Diệp Thiên Tường!
Diệp Thiên Tường mới mua chiếc Porsche này, còn chưa ra oai được mấy ngày mà đã bị đụng xe, trong lòng tức giận vô cùng.
Cậu ta hoàn toàn không coi chủ của chiếc Santana nát này ra gì, dù sao nếu xảy ra chuyện thì cứ xé cho to ra là được.
Nhìn thấy Trương Hàm bước xuống xe, cậu ta cũng hơi ngẩn người.
“Mẹ kiếp, xui thật sự, đi đâu cũng gặp phải thằng nghèo rớt mồng tơi nhà mày”.
Diệp Thiên Tường hừ một tiếng.
“Mau đền tiền, mau đền tiền đi, đền xong tao sẽ đi”.
Dương Minh nói với vẻ ngượng ngùng: “Anh trai này, anh muốn 600 nghìn, chỗ tôi không lấy đâu ra nhiều tiền như thế”.
“Không lấy đâu ra, không lấy ra được thì ngồi đợi ăn cơm tù cho tao”, Diệp Thiên Tường vừa nói vừa lấy điện thoại ra: “Tao tìm cảnh sát giao thông, cảnh sát bảo bồi thường bao nhiêu thì bồi thường từng ấy, mẹ nó mày đừng có mà giảo biện”.
Dương Minh làm sao chọc nổi thể loại cậu ấm như thế này, liền vội vàng cúi người xin lỗi, nhưng Diệp Thiên Tường vung tay đầy khó chịu.
“Ông mày kêu mày lấy tiền ra, chứ không phải muốn mày ở đây lề mà lề mề xin lỗi, xin lỗi mà có tác dụng thì còn cần cảnh sát làm gì?”
Lúc này Trương Hàm đi tới dìu Dương Minh dậy.
“Cái xe này của mày cùng lắm cũng chỉ hơn 1 triệu tệ, bị hư hại như thế này chắc cũng không đến 600 nghìn đâu nhỉ? Hơn nữa, vừa nãy chúng tao lái xe ổn định như vậy, nếu có sai thì là do mày sai, vừa nãy mày còn đánh bạn tao, tiền thuốc thang cũng coi như hòa”.
“Mày đang đùa với tao đấy à, hả?”, Diệp Thiên Tường nheo mắt lại, dí sát mặt đến trước người Trương Hàm.
Trương Hàm thấy loại người thế có nói lý cũng chẳng ích gì, Diệp Thiên Tường rõ ràng là muốn lừa người, anh đột nhiên cười.
“Đương nhiên là không đùa mày, nếu mày đã nói muốn 600 nghìn, được thôi… Vừa nãy mày bảo cái xe này là mày mới mua à?”
“Đúng thế, làm sao?”, Diệp Thiên Tường đột nhiên bị hỏi vậy, hơi ngơ người.
Trương Hàm gật gật đầu.
“Vậy thì vừa hay”.
Anh vừa nói, vừa nhặt một hòn gạch ở vệ đường.
Dưới ánh mắt đờ đẫn của Diệp Thiên Tường.
Anh đột nhiên bước tới trước xe, nhấc viên gạch, ném thật mạnh vào đầu xe.
“Ầm!”
Cú ném này của Trương Hàm khiến đầu xe bị lõm một lỗ sâu hoắm.
Diệp Thiên Tường nhìn thế xót của muốn chết, lập tức hét lớn.
“Thằng đần này mày làm cái gì thế?”
“Yên tâm, tao sẽ đền cho mày”.
“Tin mày thì tao lôi thóc giống ra ăn à, mày mà đền nổi?”
Diệp Thiên Tường muốn giật lấy viên gạch, nhưng nhìn thấy thằng điên trước mắt, trong lòng hơi rén, nếu Trương Hàm đập một phát vào đầu mình thì làm thế nào?
Người đi đường lúc này cũng dừng lại, nhìn thấy cảnh tượng kì lạ này, có người còn lấy điện thoại ra quay video lại.
“Mẹ nó, đập xe khoe giàu à, được đấy”.
“Tiếc quá, viên gạch đập xuống là mất luôn mấy chục nghìn tệ nhỉ”.
“Người này mà không phải thần kinh thì chắc là cậu ấm giàu nứt đố đổ vách”.
Diệp Thiên Tường không chịu nổi nữa, nhanh chóng lấy điện thoại ra báo cảnh sát, còn chỉ tay về phía Trương Hàm.
“Hôm nay chúng mày đừng hòng chạy thoát”.
Trương Hàm vẫn liên tục đập khiến cho đầu xe nát bươm, bấy giờ mới dừng lại, ném viên gạch qua một bên, bước thẳng tới chỗ Diệp Thiên Tường.
“Mày muốn làm gì?”
Diệp Thiên Tường hoang mang cực độ, lùi về sau hai bước, hình như đầu óc Trương Hàm không bình thường lắm.
Trong lòng Dương Minh lại càng tuyệt vọng, quả này đúng là toang thật rồi!
Trương Hàm đút hai tay vào túi quần, nói với giọng cực kì đắc ý: “Tiền thì mày bảo bố mày tìm Ninh Viễn Khánh, còn về việc bố mày có dám không… thì không liên quan đến tao”.
Nói xong, Trương Hàm gọi điện thoại cho Ninh Viễn Khánh.
“Xe của cậu chủ nhà họ Diệp ở Thanh Sơn bị tôi đập rồi, phiền ông xử lý giúp”.
“Nhà họ Diệp nào nhỉ?”
Ninh Viễn Khánh đầy nghi hoặc, hỏi.
Nhà họ Diệp ở Thanh Sơn kì thực cũng không có tiếng tăm gì, Ninh Viễn Khánh không biết cũng là bình thường.
“Để nó tự nói với ông”.
Trương Hàm ném điện thoại qua cho Diệp Thiên Tường.
Diệp Thiên Tường vốn dĩ không tin.
Cho dù Trường Hàm có ân tình với Ninh Viễn Khánh, thì ông sếp lớn này cũng không đến nỗi việc gì cũng xử lý giúp nó chứ.
Cậu ta cười khẩy đón lấy điện thoại.
“Này, cậu là nhà họ Diệp nào?"
Giọng nói uy nghiêm truyền tới, Diệp Thiên Tường chợt dâng lên cảm giác hoang mang.
Giọng nói này, không còn nghi ngờ gì, chính là ông tổng của tập toàn Tinh Thần, Ninh Viễn Khánh!
“Chủ… Chủ tịch Ninh?”
Trong lời nói của Ninh Viễn Khánh có chút không kiên nhẫn: “Nếu cậu muốn bồi thường, mai đến chỗ tôi lấy, quá thời gian tôi không chờ, hi vọng cậu đừng có làm phiền sếp… bạn tôi, hiểu chưa?”
“Vâng, vâng, vâng…”
Diệp Thiên Tường lau mồ hôi hột, vâng vâng dạ dạ gật đầu.
Cậu ta sao mà dám đi tìm Ninh Viễn Khánh đòi bồi thường, mẹ nó thế không phải là tìm cái chết hay sao?
Nhân vật đẳng cấp như Ninh Viễn Khánh, đừng nói là cậu ta, nếu như muốn cả nhà họ Diệp biến mất ở Thanh Sơn thì cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn.
.
Bình luận truyện