Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 77: Bác Sĩ, Có Thể Giúp Tôi ‘Phát Tiết’ Một Chút Không?



Thường Nhạc bỏ cái chân đặt trên bàn xuống, đột nhiên ngồi thẳng người, dùng ánh mắt mang theo tính nguy hiểm mãnh liệt và ý xâm phạm nhìn chằm chằm Ôn Nhu, từng chữ từng chữ nói:

-Bác sĩ, nếu như cô đã nói như vậy, có nghĩa là đã thừa nhận dụ dỗ tôi rồi?

Ôn Nhu cười cười, lạnh nhạt nói:

-Vì sao cậu luôn thích đặt đề tài cố định ở trên một việc?

Thường Nhạc cũng cười nói:

-Có lẽ bởi vì tôi là người cố chấp.

Ôn Nhu:

-Chẳng lẽ không phải cố chấp?

Thường Nhạc:

-Có lẽ vậy, cho nên tôi mới đến tìm cô, bằng không cô nghĩ tôi đến làm gì? Vì để tránh biến thành hoang tưởng, bây giờ thừa lúc mình vẫn còn trẻ, trị bệnh sớm một chút, tôi có phải rất có ý thức không? Đúng rồi, đây có tính là lý do để cô trị bệnh cho tôi không?

-Cậu rất thông minh.

Nụ cười lần này của Ôn Nhu giống như phát ra từ đáy lòng, cô nhìn Thường Nhạc cười nói:

-Đây coi như là một lý do, nhưng còn chưa đầy đủ.

-Ai, người thời nay sao lại cứ lải nhải vậy!

Thường Nhạc thở dài một tiếng, nhìn Ôn Nhu:

-Bác sĩ, tôi không phải đang công kích cô, chỉ là đang thể hiện chút bất mãn. Hiện tại tôi không có tâm tình tiếp tục nói chuyện tào lao.

Nói xong, Thường Nhạc đứng lên, sờ sờ túi áo, cuối cùng lấy ra một cái thẻ dúm dó, đưa cho Ôn Nhu nói:

-Cô xem, kỳ thật nửa năm trước tôi bảo người làm thẻ một năm ở chỗ cô, đây chẳng qua chỉ là lần đầu tới mà thôi.

Người cố vấn tâm lý quen đều biết, trị liệu bình thường đều tính phí theo giờ, cũng có thể tính theo tháng hoặc thậm chí là theo năm, gần như các bệnh viện tâm lý hoặc phòng khám đều có nghiệp vụ công việc như vậy.

Ôn Nhu nhận lấy cái thẻ, hơi có chút kinh ngạc, còn kiểm tra ID thẻ từ máy tính, cô lập tức có loại cảm giác dở khóc dở cười. Khách hàng có thể bức cô phát ra chiếc thẻ VIP chỉ có mười cái này quả thực khiến cô vô cùng thê thảm, Thường Nhạc tính là người đầu tiên, mà vị khách có thẻ VIP này suốt nửa năm không hề chạy tới trị bệnh, Thường Nhạc cũng là người đầu tiên.

Tò mò hại chết mèo, đồng thời cũng hại chết người, Ôn Nhu không thể né tránh mà sinh ra hứng thú đối với Thường Nhạc. Đồng thời, bởi vì cô là một bác sĩ tâm lý xuất sắc nên cô càng hiểu được loại hứng thú này sẽ tạo thành dạng hậu quả gì.

Mang lên chiếc kính đen Oakley đắt tiền, Ôn Nhu thoạt nhìn có chút nghiêm cẩn, khí chất văn nhã và cao quý, còn mơ hồ lộ ra vẻ uy nghiêm như học thuật quyền uy, đứng lên nói:

-Lý do của cậu đã đủ rồi, chúng ta bắt đầu đi, khách quý.

Nói xong, dưới sự dẫn dắt của Ôn Nhu, Thường Nhạc nằm chết dí trên một chiếc ghế nằm màu đen ở bên trái phòng. Cái ghế này cùng loại với ghế dựa mát xa, dài như chiếc giường đơn, nằm trên đó vô cùng thoải mái, đây là thứ có thiết kế chuyên dùng để khiến bệnh nhân buông lỏng thần kinh.

Ôn Nhu ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nhìn Thường Nhạc, giọng nói mơ hồ có ý thôi miên:

-Bây giờ, cậu có thể nói ra tất cả mọi vấn đề, bao gồm cả những vấn đề ngày thường khó có thể mở miệng, nói ngắn gọn, đầu óc cậu nghĩ điều gì, tận lực dùng ngôn ngữ để biểu đạt ra.

Sau khi nhìn thấy Thường Nhạc nhắm mắt lại, Ôn Nhu nói tiếp:

-Cậu có biết, bệnh về sinh lý thì coi trọng việc đúng bệnh cắt thuốc, nhưng bệnh tâm lý thì rắc rối hơn rất nhiều, làm bác sĩ, tôi phải thông qua đối thoại và quan sát để tìm ra căn bệnh của cậu, như thế mới có thể dễ dàng cho trị liệu hơn, hiểu chưa? Bây giờ, cậu có thể coi tôi là người bạn tốt nhất, người cậu tin nhất, hoặc là coi tôi là một bóng dáng nào đó trong đáy lòng, nói tất cả các vấn đề của cậu cho tôi biết, được không?

-Bác sĩ, thật sự cái gì cũng có thể nói không? Cô xác định chứ?

Thường Nhạc đột nhiên mở mắt ra.

-Đương nhiên!

Giọng điệu khẳng định của Ôn Nhu vô cùng đáng tin.

Thường Nhạc nằm ở trên ghế đột nhiên lộ ra nụ cười kỳ quái, có chút mờ ám nói:

-Không thể không thừa nhận, cái ghế này tương đối thoải mái. Khi tôi nằm nhắm mắt ở trên này, trong đầu lập tức xuất hiện một ý nghĩ. Nếu như bác sĩ Ôn có thể nằm trên này cùng tôi thì không biết sẽ kích thích đến cỡ nào!

Bất ngờ, Ôn Nhu cũng không tức giận, cũng không cảm thấy rất không ngờ, ngồi trên ghế vuốt ve gọng kính, thản nhiên nói:

-Điều này chứng minh hiện tại cậu rất buông lỏng, trong lòng mỗi người đều có đủ loại kích động, biểu hiện và suy nghĩ của cậu lúc này đều là bình thường, cũng không thuộc bất cứ loại bệnh tật nào…

Cơ thể Thường Nhạc không động đậy, đầu cũng không cử động, chỉ có tròng mắt chuyển động, dùng một loại ánh mắt dâm đãng và đầy ý xâm phạm đánh giá Ôn Nhu, đột nhiên thốt lên một câu kinh thiên động địa quỷ thần khiếp sợ:

-Nói thật, nhìn bộ dạng khéo hiểu lòng người của cô, lúc này tôi bỗng dưng có loại kích động muốn cưỡng hiếp cô!

-Này…

Ôn Nhu ngay cả ý nghĩ muốn cắt mạch tự sát đều đã có, cô không phải chưa từng gặp người bệnh lưu manh, nhưng lưu manh đến mức độ thẳng thắn như này vẫn là lần đầu gặp. Vụng trộm hít sâu một hơi, Ôn Nhu lộ ra bộ dáng bình tĩnh cười nói:

-Cậu có ý nghĩ như vậy cũng là chuyện bình thường. Nhưng cậu không thể thực hiện ý nghĩ không tốt đó, nếu không sẽ biến thành tâm lý biến thái dẫn đến phạm tội, rất nhiều vụ án phạm tội của thanh thiếu niên đều là phát sinh như vậy.

-Vậy nên giải quyết như nào?

Thường Nhạc hỏi.

-Đầu tiên, phải có tâm tính khỏe mạnh tốt đẹp, nhìn thẳng vào vấn đề của mình. Sau đó, thông qua các phương thức khác để sơ tán phát tiết những ý tưởng tối tăm trong lòng.

-Phát tiết như nào?

-Rất đơn giản, ví như đọc sách, xem phim, chơi game, nghe nhạc…

Thường Nhạc nhíu nhíu mày nói:

-Đáng tiếc là những phương pháp này đều không hợp với tôi, bác sĩ, cô có thể giúp tôi phát tiết một chút không?

Ôn Nhu đương nhiên hiểu được "phát tiết" của Thường Nhạc là ý gì, vì vậy cô nói ra bốn chữ:

-Thứ khó tòng mệnh. (Thứ cho tôi không thể nghe theo)

-Bác sĩ, sao cô có thể như vậy? Cô xem đi, nếu tôi tiếp tục không khơi thông được mà nói, có thể sẽ uất ức thành tật làm cho tâm lý không khỏe mạnh dẫn tới phạm tội. Cô hẳn đã nhìn ra được, một thanh niên tốt như tôi, còn rất nhiều lý tưởng chưa thực hiện, cứ như vậy mà đi vào con đường phạm tội chẳng phải thật quá đáng tiếc sao?

Thường Nhạc lúc này nói chuyện quả thật chính là lợn cái mặc áo ngực, ánh mắt gần như năn ni nhìn Ôn Nhu:

-Cho nên, bác sĩ, cô giúp tôi đi mà!

-Tôi có thể giúp cậu, nhưng không phải dùng phương thức như cậu muốn.

Ôn Nhu bình tĩnh nói, đột nhiên chuyển đề tài:

-Bây giờ tôi hỏi cậu vài vấn đề, cậu chỉ cần bình tĩnh trả lời là được. Vấn đề thứ nhất, xin hỏi cậu hôm nay tại sao phải đến trung tâm trị liệu của tôi? Sẽ không có ai rảnh rỗi không chuyện gì mà chạy tới khám bác sĩ tâm lý, đúng không? Cậu phải nói đầu đuôi ngọn nguồn bệnh trạng của mình trước khi đến đây cho tôi biết.

-Không thể không thừa nhận, bác sĩ Ôn, cô rất giảo hoạt, cô chuyển đề tài tương đối khéo léo, khéo léo đến nỗi tôi rất muốn đối chọi với cô, từ chối trả lời cô bất cứ vấn đề gì! Bởi vì, cô đã làm tổn thương tâm hồn thanh thiếu niên yếu ớt dễ vỡ của tôi một cách sâu sắc, cô dùng một phương thức kín đáo để từ chối yêu cầu của tôi, cô làm cho tôi giống như thiếu niên bị lừa màn thầu một tệ trong phim, từ nay về sau sẽ không tin người khác cũng không tin mình!

Thường Nhạc không di chuyển ánh mắt nhìn chằm chằm Ôn Nhu, thao thao bất tuyệt biểu đạt tình cảm.

Ôn Nhu bị ánh mắt như nhìn thấy lòng người của Thường Nhạc làm cho sợ hãi, bởi vì trên thực tế vừa rồi cô quả thật là cố ý chuyển đề tài, rất nhiều bác sĩ khi gặp người bệnh có tính công kích đều khéo léo dời đi cảm xúc của người bệnh, nhưng Ôn Nhu lại không ngờ thủ pháp inh của mình lại bị Thường Nhạc nhìn thấu, trong lòng không khỏi đánh giá lại lần nữa độ tuổi thật và thiếu niên không phù hợp độ tuổi nghiêm trọng.

-Nhưng… nguồn truyenbathu.vn

Thường Nhạc đột nhiên mỉm cười,

-Nhưng vấn đề cô hỏi quả thật hỏi quá hay rồi, tôi thật sự không kìm nổi mà muốn trả lời cô! Cô hỏi tôi vì sao bỗng nhiên muốn đến trung tâm trị bệnh đúng không, rất đơn giản, bởi vì gần đây tôi phát hiện bản thân mình hơi biến thái, mà người bên cạnh cũng nói tôi có chút biến thái, cho nên, tôi muốn tới hỏi bác sĩ tâm lý tiếng tăm cả nước cô, tôi đến cùng có phải là rất biến thái không?

Ôn Nhu lại đưa tay đỡ khung kính mắt, bàn tay ngọc thon dài như tuyết trắng khéo léo che đậy khuôn mặt tinh mỹ, chặn lại ý cười cô không kìm nổi mà lộ ra, thằng nhóc này thật sự gây cho cô quá nhiều bất ngờ, chưa từng gặp qua người bệnh thú vị như vậy.

Vì duy trì quyền chủ động của bác sĩ, Ôn Nhu không thể để Thường Nhạc phát hiện mình thất thố, mãi đến sau khi tâm tình bình tĩnh lại, cô mới mỉm cười hỏi:

-Kỳ thật rất nhiều vấn đề, hỏi người khác không bằng hỏi mình, cậu có từng tự hỏi xem mình rốt cuộc có biến thái hay không?

Thường Nhạc hơi hơi nhíu mày, trong con ngươi thâm thúy lóe ra hoàng quang màu tím có một loại cô đơn thật sâu, vẻ mặt lâm vào hoảng hốt. Bộ dáng này khiến Ôn Nhu nhìn rồi đột nhiên cảm thấy sự đau lòng khó hiểu, cảm giác được sâu trong tâm linh có thứ gì đó bị đâm trúng, thậm chí có một loại kích động muốn tới an ủi hắn. Cô không khỏi suy nghĩ, mình rốt cuộc là thế nào?

Lúc này Thường nhạc cũng đã đổi lại tinh thần, ngơ ngác nhìn trần nhà, trong thanh âm lười biếng lờ mờ lộ ra vẻ hoang mang:

-Nói thật, bản thân tôi cũng không biết, cũng có thể là tôi không quá chắc chắn, có đôi khi tôi cảm giác mình rất bình thường, có những lúc lại cảm giác mình rất biến thái…

-Hả? Có thể lấy ví dụ không?

-Trước tiên là nói về lúc tôi bình thường đi, tôi cảm giác mình không khác gì người bình thường, mỗi ngày đều ăn uống tè ị, cũng đi học, cũng sẽ đi cua gái, cũng sẽ tham gia một vài hoạt động, cũng sẽ…

Ôn Nhu đột nhiên cắt lời Thường Nhạc, nói chen vào:

-Cậu không thể nghĩ như vậy, cho dù là cuồng biến thái nổi tiếng quốc tế, bình thường bọn họ cũng rất bình thường, thoạt nhìn không khác người thường chút nào. Thậm chí, những cuồng biến thái đó trước giờ đều không cho rằng bọn họ biến thái, bọn họ cho rằng mình là người bình thường… Đương nhiên, tôi nói lời này không phải nói cậu cũng là cuồng biến thái, mà là để cậu nói ra một vài ví dụ đặc việt, hoặc là chuyện mà người khác cho là biến thái, có thể chứ?

-Ồ, vậy thì quá nhiều, quả thực nói ra rất dài nha!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện