Chương 37: Anh em
“Thiệu Hoa, cậu thực sự không tham gia trận đấu sao?”
“Tớ đánh chán như vậy lên sân quả thực sẽ thành trò cười cho thiên hạ mất.”
“Cậu không lên thì biết tìm ai bây giờ. Cậu nói xem năm nay chúng ta có phải trúng tà hay không? Hai tên chủ lực đều bị thương ở chân.”
“Thiệu Hoa, cậu cứ tùy tiện đánh thế nào chẳng được, kỹ thuật không quan trọng, chỉ cần cậu đứng đúng chỗ, ngăn đối phương đánh bóng là được.” A Bân – đàn anh năm 3 kiêm đội trưởng đội bóng rổ của trường nói.
“Cái gì mà kỹ thuật không quan trọng?” Thiệu Hoa xem trọng nhất chính là sĩ diện, nếu mọi người đều nói kỹ thuật đánh bóng của anh dở thì anh tuyệt nhiên không bao giờ lên sân để mà tự rước lấy xấu hổ. Thiệu Hoa lườm A Bân một cái, nhưng ngẫm lại người ta cũng không phải là cố ý, hơn nữa kỳ thật cậu ấy cũng là “xem trọng” anh nên mới nói như vậy, anh nghĩ rồi nói: “Em trai tớ đánh bóng rổ cũng không tồi, hay là gọi cậu ấy đi.”
“Nếu bị phát hiện thì sẽ không tốt đâu.”
“Làm gì có ai để ý đến như thế! Không phải chỉ là một trận giao lưu thôi sao, còn không phải là đại hội Olympic.” Thiệu Hoa vẻ mặt rất thoải mái, tiếp tục nói: “Dù sao thì em trai mình ngày mai cũng rảnh, gọi cậu ấy mai đến tập với mọi người.”
“Được, được”
Thiệu Hằng rất nỗ lực học tập, hai tháng trước cậu đã được nhận vào Bắc Đại, cho nên giờ có rất nhiều thời gian rảnh rỗi.
Thiệu Hoa cùng Thiệu Hằng tình cảm anh em thực sự rất tốt, chỉ là cùng cha khác mẹ. Nói đến việc này thì phải quay về 18 năm trước.
Bố của Thiệu Hoa là Thiệu Mộc Phong, phong cách chính trực, hơn nữa còn rất yêu vợ. Ngoài mẹ của Thiệu Hoa, Thiệu Mộc Phong không hề liếc mắt đến những người phụ nữ khác. Nhưng rượu thực sự khiến cho con người ta loạn tính, lời này tuyệt đối là kinh nghiệm để đời. Một lần nào đó Thiệu Mộc Phong bị chuốc say, thư ký của công ty đối thủ Địch Vân Vân “ tiếp đón”, chuyện cứ thế mà tiếp diễn.
Có lúc, tinh lực của đàn ông quả thực ngoài dự đoán, mới chỉ một lần, vậy mà thực nhanh, chuẩn, lợi hại…
Thiệu Mộc Phong không phải không muốn phụ trách thế nhưng ông đối với Địch Vân Vân một chút cảm tình cũng không có, chỉ có thể dùng tiền bồi thường, bình thường cũng bỏ ra một chút thời gian đến thăm hai mẹ con họ.
Địch Vân Vân là một phụ nữ rất thông minh, thực sự vô cùng thông minh. Những năm này bà rất kín đáo, không đòi hỏi yêu cầu nhiều, dần dần khiến Thiệu Mộc Phong nảy sinh một loại tình cảm thương xót, tuy rằng đó không phải là thứ tình yêu như ngọn lửa cháy âm ỉ nhưng cũng đủ để ông đưa bà về tiếp nhập gia môn.
Cứ như vậy, năm Thiệu Hoa 9 tuổi cậu có thêm một người em trai Thiệu Hằng và một người mẹ kế, cậu gọi bà là “mẹ Vân”. Địch Vân Vân đối với Thiệu Hoa quả thực không tồi, luôn mỉm cười gọi “Tiểu Hoa, Tiểu Hoa”, còn thường xuyên mua đồ chơi cho cậu, thoạt nhìn còn đối xử tốt hơn so với Thiệu Hằng
Trước sự xuất hiện bất ngờ của Thiệu Hằng, Thiệu Hoa quả thực vô cùng mừng rỡ. Một nam hài tử, vậy chẳng phải là có thêm một bạn chơi sao. Thiệu Hằng rất nghe lời, cũng thích cùng Thiệu Hoa chơi đùa, tình cảm hai anh em tốt đến mức không biết dùng từ ngữ nào để miêu tả.
Có một ngày, sau khi ăn xong cơm tối, Thiệu Hoa tìm Thiệu Hằng rủ đi chơi. Thiệu Hằng lại chưa làm xong bài tập, Địch Vân Vân không cho cậu ra ngoài, còn khóa cửa nhốt cậu trong phòng. Thiệu Hoa men theo cái ống nước, bám vào cây đại thụ bên cạnh trèo lên đến tầng hai, gõ vào cửa sổ phòng Thiệu Hằng: “Thiệu Hằng, Thiệu Hằng”
“Anh” Thiệu Hằng lập tức mở cửa sổ ra.
“Nhanh nhanh, trèo ra đây.”
Thiệu Hằng do dự, cậu nhìn xuống phía dưới mà sợ, lắc đầu không muốn xuống.
“Em xem anh làm rồi bắt trước theo nhé.” Thiệu Hoa trượt một cái thoắt đã xuống đến mặt đất, ngẳng đầu lên nói với Thiệu Hằng: “Trèo xuống như anh vừa làm đấy.”
Thiệu Hằng vẫn lắc đầu.
“Có anh ở dưới đây rồi, chắc chắn không sao đâu!” Thiệu Hoa giang rộng tay ra nói: “Có anh ở đây, em cứ xuống đi.”
Thiệu Hoa nhăn mặt một chút rồi bắt chước Thiệu Hoa trèo xuống an toàn.
“Anh, bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Đi công viên Nhạc Dương đi.”
“Nhưng muộn thê này chắc chắn đóng cửa rồi.”
“Hắc hắc, anh có cách.”
“Không thể nào, lại trèo tường? Lần trước em trèo tường bị ngã, cái sẹo còn chưa đủ dài sao?” Nói xong Thiệu Hằng còn chìa tay ra cho Thiệu Hoa xem. Cậu thực sự rất buồn bực, cậu kém Thiệu Hoa có hai tuổi, thấp hơn Thiệu Hoa, kỹ thuật trèo tường như thế nào cũng kém cỏi hơn anh trai.
“Nam tử hán, như thế có là gì?” Thiệu Hoa chụp lấy tay cậu tiếp tục nói: “Em yên tâm, lần này không cần trèo tường.”
“Vậy chúng ta vào thế nào?”
“Cứ đi theo anh là được.” Nói xong Thiệu Hoa kéo Thiệu Hằng chạy ra ngoài.
Bọn họ đi tới dòng sông nhỏ, trèo lên bờ đê, Thiệu Hoa trèo lên trước rồi kéo Thiệu Hằng lên sau. Hai người bám sát mép tường vây mà đi, đi một lúc thì có gặp một cái lỗ nhỏ rồi cứ thế mà chui vào công viên.
“Thì ra nơi này có một cái động.” Thiêu Hằng vẻ mặt hưng phấn nói.
“Không thể tin được đúng không. Anh cũng vừa mới phát hiện ra nên phải dẫn em đi xem liền. Thế nào, thấy anh tốt không?”
“Vâng, vâng.” Thiệu Hằng tích cực gật đầu.
Chơi trong công viên một vòng, Thiệu Hoa còn mua cho Thiệu Hằng một que kem.
“Anh, anh lấy tiền ở đâu vậy?”
“Ừ, anh đập con lợn đất đấy.” Thiệu Hoa vừa ăn kem vừa cười nói.
“Bố có biết không?” Thiệu Hằng lo sợ nói.
“Em ngốc lắm! Dùng tiền này lại mua một con lợn mới ai biết được.” Con lợn của Thiệu đại thiếu gia có rất nhiều tiền mệnh giá lớn chính là tiền mừng tuổi bao lâu nay.
“Anh thật thông minh”
“Hắc hắc”
………………… ……………..
Năm ấy Thiệu Hoa 10 tuổi, Thiệu Hằng 8 tuổi.
Như vậy nhìn vào gia đình này thoạt thấy rất hòa thuận vui vẻ nhưng sự bất công của bố vẫn vô cùng rõ ràng. Sự thiên vị của ông dành cho cậu con trai Thiệu Hoa khiến Địch Vân Vân không thể tiếp nhận nổi.
Lớn lên bản thân Thiệu Hoa cũng nhận ra sự thiên vị này cho nên anh đối với Thiệu Hằng càng tốt hơn. Thiệu Hoa cảm thấy hai anh em thì tình yêu của bố cần phải được san sẻ đều, nhưng mà cái cân tình cảm ấy lại mất đi sự cân bằng, như vậy anh sẽ hướng những tình cảm của mình dành cho em trai. Đương nhiên anh cũng cảm giác được Vân mẹ ngoài thì cười thực chất bên trong thì không cười. Nhưng em trai anh vẫn luôn thật thà như vậy, vui vẻ gọi anh một tiếng “anh trai”, cũng chẳng để ý gì đến thái độ của Vân mẹ.
…………. ……………
Ngày hôm sau Thiệu Hoa đến trường học, đương nhiên là bằng taxi.
Thiệu Hoa đối với tác phong của chính mình rất vừa ý, từ khi cậu vào đại học liền cự tuyệt đi xe riêng, đều là thuê taxi, bình thường không cần dùng đến điện thoại là tuyệt nhiên không động đến, ăn cơm cũng gọi ít đi…
Hai anh em đi trong trường khiến cho không biết bao nhiêu nữ sinh phải nhìn ngó. Thiệu Hằng cũng xem như cao xấp xỉ anh trai, không những vậy còn có thể xem là đẹp trai hơn anh trai vài phần. Thiệu Hoa thật hối hận khi không để cho Thiệu Hằng đeo cái khẩu trang, không phải bởi vì ghen tị cậu đẹp trai hơn mình mà là lo lắng nhỡ đâu bị phát hiện là người ngoài thì tư cách thi đấu của bọn họ sẽ bị hủy bỏ.
Sau vài ngày luyện tập, người vây xem ngày một nhiều, Thiệu Hoa cảm thấy không được thích hợp, nhíu mày nói với A Bân: “Vẫn là để mình lên sân đi.”
“ Cậu lại nói cái gì vậy? Em trai cậu đánh tốt như vậy, chúng ta cũng không muốn để mất một cao thủ như vậy.”
“Nhỡ đâu bị điều tra ra thì sao, chúng ta sẽ bị tước quyền thi đấu.” Thiệu Hoa quét mắt nhìn xung quanh, còn ra hiệu cho A Bân cũng quay ra mà nhìn, rất nhiều nữ sinh đang hưng phấn hô tên Thiệu Hằng “Cậu xem, đến ngay cả tên của cậu ấy mà họ cũng tra ra rồi, không phải do mình nói đâu.”
“Aiiii, cậu ấy quá nổi tiếng rồi…”
Chính xác là giờ tất cả mọi người đều cảm giác được cái tên Thiệu Hằng quá rêu rao, chỉ sợ hiện tại ai cũng biết đến cậu ấy.
Thiệu Hoa tuy rằng cảm thấy thực mất mặt, chính mình gọi người ngoài đến rồi chính mình lại bị lôi lên sân, anh chỉ có thể kiên cường đội cái nón “kỹ thuật chẳng liên quan gì” mà đánh bóng.
Khoa địa chất học mất đi hai chủ lực đương nhiên không vào được trận chung kết. Nhưng mà mỗi một trận dù đấu với khoa nào đi chăng nữa thì cổ động viên của khoa địa chất vẫn là đông đảo nhất, ngoài nữ sinh trong khoa ra thì có rất nhiều những “tình nguyện” viên từ các khoa khác nữa.
Bình luận truyện