Chương 40: Ngồi tù (2)
Vượng ca, có thể xem là kẻ cầm đầu trong trại giam, có quan hệ khá tốt với quản trại, các phạm nhân khác nếu như muốn được sống yên ổn thì đều phải nịnh bợ hắn.
“Lão đại, tiểu tử mới tới có bối cảnh thế nào?” Vượng ca đưa cho quản trại một điếu thuốc rồi nói tiếp: “Tại sao người nhà hắn hôm nào cũng đến thăm vậy? Không phải là có giới hạn số lần đến thăm theo quy định sao?”
“Cậu nói người kia?” Cảnh ngục chỉ về phía Thiệu Hoa đang ở phía xa xa: “Đại công tử tập đoàn công nghiệp báo chí “Quang Hối”, nhà hắn có rất nhiều tiền.”
“Vậy sao? Đã phạm phải tội gì?
“Lái xe đâm chết người” Quản trại giơ hai ngón tay lên, rồi lập tức giơ thêm một ngón nữa “Là 3 người chết.”
“ *** ,phán tử hình cho hắn có khi còn chưa đủ.”
“Lại chẳng không?” Quản trại ghé sát nói: “Gia đình cậu ta đút lót không ít tiền, em trai còn đút cho anh đây mấy cái phong bì, bảo chúng ta “tha” cho cậu ta…”
“Ha ha, thì ra là thế.”
Quản trại hạ giọng nói: “Về sau cho cậu ta chút bài học xem xem… anh đây sẽ chia cho cậu ít tiền phong bì.”
“Đã hiểu, ha ha”
Thời điểm ăn trưa, Vượng ca ngồi xuống bên cạnh Thiệu Hoa.
“Mới tới tên gì?
“Thiệu Hoa.”
“Hiểu quy tắc không?”
“Quy tắc gì?”
Vượng ca đặt chiếc đũa của mình lên bát của Thiệu Hoa, nói: “ Thịt là phải biết kính đại ca.” Nói xong liền gắp lấy miếng thịt duy nhất trong bát Thiệu Hoa rồi đứng lên.
“Tao *** ” Vượng ca đập đũa xuống bàn, lực hạ xuống rất mạnh, làm cho cả bàn ăn rung chuyển: “Tiểu tử mày ở trong này còn muốn bày ra cái tình tình cậu ấm với tao à?”
Thiệu Hoa không thèm để ý đến hắn, đi ra phía cửa. Vượng ca hất mặt, vài tên liền chạy ra chắn.
“Tránh ra.”
“Mày là ai mà đòi lớn tiếng với bọn tao?” Mấy tên đệ đệ cất tiếng.
Thiệu Hoa nắm chặt thành quyền, bộ dạng như chuẩn bị đánh nhau.
“Bụp”
“Ầm ĩ cái gì?” Nói xong, quản trại lại dùng côn đập lên lưng Thiệu Hoa một cái “Không được làm hành vi tùy tiện, mày không hiểu sao? Mày muốn làm gì? Muốn chết? Trở về ăn cơm!” Nói xong lại một côn nữa hạ xuống.
Thiệu Hoa lúc này máu nóng dồn lên, nhịn đau, mắt trừng lên nói: “ Anh ta ăn hết rồi tao còn ăn cái gì?”
Quản trại nhìn, nháy mắt với mấy đàn em: “Chúng mày đều thấy rồi đấy, cho nó thấy đánh nhau thì bị dạy bảo thế nào.”
Thiệu Hoa còn chưa phản ứng thì đã bị vây lại đập cho mật trận nhừ tử.
“Được rồi, được rồi, chúng mày đều đi ăn cơm cả đi.” Quản trại giải tán đám người sau đó ngồi xuống trước mặt Thiệu Hoa, dùng gậy côn hung hăng chọc vào người anh: “Đứng lên đi ăn cơm cho tao.”
Thiệu Hoa nằm rạp trên mặt đất căn bản không nghe thấy cái gì. Quản trại nhìn anh bị đánh không nhẹ, cũng chẳng thèm quản nữa mà đi mất. Thiệu Hoa nương theo vách tường chậm rãi đứng lên, ngồi lên ghế thở dốc.
Vượng ca sau khi cơm nước xong xuôi, đi tới ngồi xuống bên cạnh Thiệu Hoa, khoác lên vai anh nói: “Tên là Thiệu Hoa đúng không? Gọi anh một tiếng Vượng ca, sau này lễ phép, biết điều thì anh đảm bảo cậu sẽ được thoải mái.”
Thiệu Hoa chẳng còn hơi đâu mà nói chuyện, cũng chẳng buồn nói, vừa định nâng tay lên thì một trận co rút truyền đến đau chảy mồ hôi.
Vượng ca đứng lên, vỗ vỗ bả vai Thiệu Hoa: “Nhìn cậu cũng thông mình, về sau nhớ lấy lời anh nói.”
Thiệu Hoa quay đầu đi không để ý đến hắn, nhìn chằm chằm xuống đất.
“Hừ” Vương ca giơ tay xoa cái đầu trọc của hắn rồi rời đi.
Buổi tối, người ở cùng gian phòng với Thiệu Hoa là Triệu Bảo Căn nói với anh: “Cậu tốt nhất đừng chọc đến Vượng ca, người ở đây đều phải “kính” hắn ba phần.”
Hai người bên cạnh cũng nói: “Hôm nay cậu chịu khổ rồi, nên tuân theo quy tắc đi?”
“Quy tắc cái gì.” Thiệu Hoa lại một lần nữa kích động, bụng liền co rút một trận đau đớn.
“Haizzz,… tiểu tử, còn trẻ lắm…”
Mấy người bạn hữu trong tù đều tận tình khuyên bảo, khai thông Thiệu Hoa, nhưng anh vẫn không thể nào hiểu nổi: “Đánh phạm nhân chẳng phải là trái phép sao?”
“Xuỵt, nói nhỏ một chút, một khi đã vào đây rồi ai còn thèm quản cậu làm gì? Vợ tôi còn cầu không được tôi chết quách cho xong kìa…”
Bữa trưa ngày hôm sau, Vượng ca lại ngồi xuống bên cạnh Thiệu Hoa, cũng không nói năng gì, cứ thế gắp miếng thịt duy nhất trong bát anh mà ăn. Thiệu Hoa theo thường lệ để bát đấy rồi bỏ đi. Cái này thế nhưng lại chọc tức Vượng ca. Hắn túm áo của anh, quát lớn: “Xú tiểu tử, mày chán sống rồi phải không?”
Thiệu Hoa hất tay hắn ra: “Đúng vậy, tao cũng không kiên nhẫn nổi đâu, có bản lĩnh thì đánh đi?”
“Mẹ nó!”
Vượng ca vung nắm đấm đấm về phía Thiệu Hoa thế nhưng anh tránh thoát được, không những thế hắn còn bị anh cho một quyền vào bụng. Vượng ca tức giận đến máu dồn lên não, mắt đỏ lòm, hắn vừa định nhấc chân lên đã bị Thiệu Hoa tóm lấy cổ, ấn lên mặt bàn.
Thiệu Hoa cầm lấy cái bát, dí vào mặt hắn: “Ăn đi, mày ăn đi! Mẹ nó!”
Vượng ca giãy dụa, muốn dùng chân đá Thiệu Hoa nhưng chưa kịp hành động thì mắt cá chân đã bị anh hung hăng dẵm lên, hắn đau đến mờ mắt. Thiệu Hoa lại cầm lên cái chậu dí vào mặt hắn: “Ăn, bảo mày ăn, ăn hết cho tao!”
Vốn mấy tên đệ đệ không có chỉ thị của Vượng ca thì đều không dám manh động, nhưng đến mức này, phòng chừng lão đại không ổn rồi, vậy là cả lũ xông lên. Đương nhiên ít khó địch lại nhiều, Thiệu Hoa lại bị đánh đập lăn ra đất.
Vượng ca được người nâng dậy, lau mặt một phen, trên mặt từng đường gân xanh đều co giật. Hôm nay, hắn thật sự mất mặt. Hắn đẩy đồng bọn ra, cầm bát trên bàn ném xuống người Thiệu Hoa.
Thiệu Hoa vừa bị đánh cho thừa sống thiếu chết, tay không động đậy nổi nhưng vừa nhìn thấy Vượng ca, anh tự nhiên bùng phát lửa giận, khí lực không biết từ đâu lại hồi phục. Anh đột nhiên đứng lên, đạp hắn dính tường, dùng đầu gối thúc vào bụng hắn mấy cái, còn dùng đầu của chính mình đập vào đầu hắn.
Vượng ca choáng váng, mấy tiểu đệ của hắn nhìn thấy mà cũng trợn tròn mắt. Đúng lúc đó quản trại đi tới, hắn tách Thiệu Hoa ra. Vượng ca muốn tự mình đi tới đánh cho Thiệu Hoa một trận thế nhưng bản thân cũng đã bị đánh cho không còn chút sức lực nào, chỉ đành ngồi bệt xuống đất nhìn đàn em thay mình “báo thù”.
“Cậu… đã nói sao còn không nghe.” Triệu Bảo Căn nhìn mặt mũi bầm dập của Thiệu Hoa thở dài lắc đầu.
“Mẹ nó, có bản lĩnh thì một đấu một. Thế này thì tính là cái gì? Thế mà đươc gọi là đàn ông sao?”
“Thôi, cậu tỉnh ngộ lại đi, có gì nói sau, giờ thì đi ngủ.”
Ngày thứ ba, Vượng ca còn chưa có ngồi xuống bên cạnh Thiệu Hoa thì anh đã chạy mất rồi. Vượng ca vừa định đánh anh thì quản trại đã đi vào ngăn lại, ghé lỗ tai hắn nói nhỏ: “Em trai hắn đã đưa phong bì rồi, mấy ngày nay cho hắn yên ổn chút, đợi anh chia tiền cho cậu…”
Buổi tối mấy ngày này, mấy người cùng phòng giam với Thiệu Hoa đều ngồi “khai đạo” cho anh, câu trả lời của anh càng ngày càng ngắn gọn đi, chỉ “ừ”, “được”,…. Anh biết quy tắc nhưng anh tiếp nhận không nổi.
Mấy ngày nay, Vượng ca gặp Thiệu Hoa , xương cốt đều đã muốn ngứa ngáy, một chút éo bở cũng không được chạm vào, hơn nữa quản trại chia cho hắn phong bì, hắn chỉ có thể tạm tha cho anh. Nếu không bỏ qua, hắn còn có thể bị Thiệu Hoa đánh, mặt mũi đều bị ném xuống biển Thái Bình Dương hết rồi.
Bình luận truyện