Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Quyển 2 - Chương 119: Yến tiệc Hồng Thần (7)



“Thật ra không phải là gác đêm.”

Một lát sau, A Liên đột nhiên nói: “Đó là… một buổi hiến tế.”

Bạch Trụ hỏi: “Hiến tế cho ai?”

“Hồng Thần.” A Liên đáp: “Người dị giới… Thích màu đỏ. Lễ Samhain bắt đầu, thế giới sẽ điên đảo, họ sẽ nhân cơ hội đó để đến đây.”

“Người của dị giới đều là Hồng Thần?” Bạch Trụ hỏi.

A Liên lắc đầu: “Không. Theo như em biết thì không. Có rất nhiều Hồng Thần… Mỗi người bọn họ đều có một lữ quán, tất cả các lữ quán đều có màu đỏ. Cho nên, chủ nhân của lữ quán màu đỏ được gọi là Hồng Thần.”

“Lữ quán sẽ mời chào khách nhân đến. Em nghe nói ở đó có vô số món ngón quý hiếm, những bữa tiệc bất tận kéo dài không hồi kết. Mỗi một vị khách vào lữ quán đều có thể ăn nguồn thức ăn vô tận. Thật ra dị giới xem đó là một nơi tốt, nhưng chỉ đúng với họ mà thôi. Với chúng ta, đến dị giới cũng đồng nghĩa với việc tử vong…”

Lữ quán? Thỏa thích ăn thức ăn?

Bạch Trụ nhớ rõ, bà chủ của quán trọ Thát Thát từng nói mọi người có thể tùy ý ăn bảy nồi thịt ở trước cửa quán.

Cho nên y hỏi tiếp: “Thát Nhĩ có liên quan đến Hồng Thần không?”

“Thát Nhĩ?” A Liên chớp chớp mắt, sau đó lắc đầu: “Không… Đương nhiên là không. Bà ấy mở quán trọ thật. Lữ quán ở dị giới không giống quán trọ ở đây.”

“Còn chuyện gác đêm. Khi nãy em nói hiến tế là gì?” Bạch Trụ hỏi.

“Tuy Hồng Thần mở lữ quá, cung cấp một nguồn thức ăn vô tận cho người dị giới, hay nói đúng hơn là quỷ… Nhìn qua, họ là người lương thiện, nhưng chỉ là với quỷ. Bọn họ sẽ không lương thiện với người. Bọn họ sẽ ăn thịt chúng ta, từ đó có được sức mạnh, cung cấp nuôi dưỡng những vong hồn khác.”

A Liên nói: “Em nghe nói làng của chúng em từng đắc tội một Hồng Thần rất lợi hại. Không thể so với những lữ quán khác ở dị giới chỉ cần dùng xương trắng hoặc đèn dầu đã có thể đuổi họ đi, sức mạnh của vị Hồng Thần kia vô cùng kinh khủng, nếu khiến thần tức giận, thần sẽ tiêu diệt cả ngôi làng.”

“Mỗi năm… Hồng Thần đó luôn ăn thịt người trong làng. 32 người, đó là yêu cầu tối đa của thần. Còn thần ăn bao nhiêu thì phải tùy vào tâm tình lúc đó.”

“Có nhiều lúc, thần sẽ ăn hết 32 người. Có lúc chỉ ăn 8 người. Tóm lại, 32 người này đều là tế phẩm. Chúng em sẽ dùng mạng của họ để đổi lấy bình an cho làng.”

A Liên chợt dừng lời, nhìn Bạch Trụ hỏi: “Vậy thì… Anh có chạy nhanh không?”

Bạch Trụ hỏi tiếp: “Chạy nhanh, để giúp tâm tình của Hồng Thần tốt hơn, nhân cơ hội thoát chết?”

“Em nghe nói Hồng Thần thích chơi “ném khăn”, nếu có người chạy thắng Hồng Thần thì thần sẽ tha cho người đó. Nhưng mà…” A Liên nói: “Ai có thể thắng được ma quỷ vô tung vô ảnh chứ?”

Nói xong, A Liên lại ngẩng đầu nhìn Bạch Trụ.

“Em đã nói những gì mà em biết rồi. Em ở đây là vì cha mẹ, vì gia tộc, liều mạng luyện tập, nhưng em… Bây giờ đến lượt anh trả lời em.”

A Liên hỏi: “Nếu anh cũng giống em, anh đã từng thua sao? Nói cho em biết, em nên làm gì đây?”

Chiều tàn, trăng non ở phía chân trời đã rõ ràng hơn.

Ánh trăng nhập nhoạng hòa cùng ánh lửa rực rỡ trên quảng trường.

Ngọn lửa như một bóng cờ đỏ bay phấp phới theo gió.

Màu vàng của ánh lửa trung tâm đã nhạt dần, bây giờ đã biến thành màu xanh dương như ma quỷ nhảy múa giữa màn đêm —— đó là màu của xương trắng khi bị đốt.

Thân ảnh cao lớn của Bạch Trụ đứng trước khung cảnh đó, biểu tình mơ hồ.

“Anh không thua, và sẽ không thua. Người như anh, không thể thua.”

Một lúc sau, Bạch Trụ âm trầm lên tiếng.

“Em không hiểu.” A Liên nhíu mày: “Không phải vừa rồi anh cũng nói vậy sao? Không công bằng. Vì sao từ khi sinh ra chúng ta phải mang trên vai gánh nặng như vậy? Tất cả mọi người đều đang lợi dụng chúng ta. Khi chúng ta có giá trị thì họ ngợi ca. Khi chúng ta thua, trở nên vô dụng, họ sẽ bỏ mặc chúng ta như giẻ rách, còn trách cứ chúng ta…”

Bạch Trụ nhìn cô bé, nói: “Nhưng mẹ của em không làm vậy, đúng không?”

A Liên nhíu mày, không đáp.

Bạch Trụ tiếp tục: “Chỉ cần trong làng vẫn còn người muốn bảo vệ em, những việc em làm vẫn còn ý nghĩa. Em đang chiến đấu vì mẹ và vì chính mình. Tình huống của anh cũng giống như vậy.”

“Nhưng em thua rồi…” A Liên nói: “Vậy bây giờ em nên làm gì đây?”

Bạch Trụ nói: “Lần này anh có thể thay em tham gia gác đêm. Em chắc chắn có thể sống sót. Chỉ cần còn sống, em vẫn còn cơ hội thắng. Như vậy thì tiếp theo, em chỉ cần khiến bản thân mạnh mẽ hơn là được.”

“Khi em đã đủ mạnh, sẽ không có ai có thể thương tổn em nữa. Khi em đã đủ mạnh, vậy thì người cha đã đánh đập em, thậm chí cả những người dân ở đây, họ sẽ quỳ trên mặt đất cầu xin sự bảo vệ của em. Tài năng cho em gánh nặng, nhưng nó cũng sẽ cho em quyền lực.”

A Liên suy nghĩ, hỏi: “Xin em? Ví dụ như… như cầu xin thần ư?”

“Đúng thế. Giống như cầu xin thần linh.” Bạch Trụ gật đầu.

A Liên nói: “Nếu có một ngày thần trở nên vô dụng với con người, thần có cầu xin họ không? Nếu mọi người vứt bỏ thần, thần có thất vọng không? Thần có bị mắng chửi không?”

Bạch Trụ cất bước đi về phía trước.

“Khi em trở thành thần, em cũng sẽ không còn để ý con người sẽ nhìn mình như thế nào.”

Nhìn theo bóng dáng của Bạch Trụ, A Liên 8 tuổi rơi vào trầm tư.

—— Nếu mình thật sự giống như thần, không cần phải để ý đến cái nhìn của những người khác… Mình có tiếp tục bảo vệ mẹ hay không? Hay mình sẽ quên mất mẹ?

Bỗng nhiên cảm giác được điều gì, cúi đầu, A Liên nhìn thấy trong lòng bàn tay mình xuất hiện một đóa sen đỏ đang nở rộ.



Trên quảng trường, Chu Khiêm xếp hàng dài, cuối cùng cũng nhận được hai phần tế phẩm đốt buổi tối của mình và Hà Tiểu Vĩ.

Dân làng lấy tế phẩm xong thì đi sang bên cạnh lấy canh thịt cho chó trắng.

Giọng của bà chủ quán trọ Thát Nhĩ không ngừng vang lên: “Tôi nhắc nhở mọi người hãy mang theo chén, đừng có quên. Chỗ tôi không có đủ chén đâu.”

Nhận tế phẩm và thịt xong, dân làng lục tục rời đi.

Chu Khiêm đương nhiên không đi. Ngoài anh ra, ở đây vẫn còn những người chơi như Ẩn Đao, Kha Vũ Tiêu, Vân Tưởng Dung và Ân Tửu Tửu. Bạch Trụ mạo hiểm đi gác đêm, Tề Lưu Hành không an tâm để Hà Tiểu Vĩ đi một mình nên cũng đi theo.

Trưởng làng A Bốc tạm thời rời đi, NPC duy nhất không rời đi là Thát Nhĩ. Bà như suy tư gì mà nhìn Chu Khiêm, sau đó lại múc hai chén canh thịt từ trong nồi.

Sau đó Thát Nhĩ nói: “Các cô cậu không cần lấy, nhưng ở đây vẫn còn nhiều lắm. Mà… vẫn còn hai nhà chưa tới lấy. Không biết họ có tìm được chó hay chưa.”

Thát Nhĩ đang nói đến Tara và Brega.

Chu Khiêm đã nghĩ cách đẩy họ đi, họ tìm kiếm chó nên đến bây giờ vẫn chưa về.

Nói đi cũng phải nói lại, quân đào ngũ của Mặc Chi Quốc có ba lệnh cấm.

Nhưng lệnh cấm đó là do ai đặt ra?

Vì sao lại nhằm vào những người đào ngũ?

Trong một phó bản có liên quan đến phép thuật và vong hồn như thế này, lệnh cấm cũng không giống bình thường mà mang hơi hướng của những lời nguyền rủa.

Trong lòng có một ít suy đoán, nhưng vẫn chưa biết rõ tình huống cụ thể như thế nào, cho nên Chu Khiêm nhìn Thát Nhĩ: “Chúng tôi đào ngũ, hình như mất trí nhớ. Ngoài việc biết chúng tôi đến từ Mặc Chi Quốc, còn lại chúng tôi không nhớ rõ gì cả.”

Thát Nhĩ cười cười, có vẻ không hiểu Chu Khiêm nói gì: “Thì sao?”

“Cho nên chúng tôi muốn ở đây chờ hai người kia về với bác.  Nhưng trong lúc chờ có hơi chán.” Chu Khiêm cười nói: “Chi bằng chúng ta nói chuyện một chút đi.”

Thát Nhĩ nháy mắt với Chu Khiêm: “Nói chuyện? Ở đây nói thì không hay lắm. Hay cậu muốn hẹn hò với tôi không? Ngày mai tôi rảnh cả ngày đó.”

Chu Khiêm còn chưa trả lời, Ẩn Đao ở bên cạnh nghe xong thì sửng sốt —— đm anh đại vừa mới rời đi người này liền? Không được, làm anh em tốt, không thể để anh đại đội nón xanh.

Ho khan một tiếng, Ẩn Đao tiến lên phía trước, khác với nội tâm sóng gió của mình, vẻ mặt hắn đầy lạnh lùng, nói: “Tôi đi với chị! Chị muốn hẹn hò như thế nào?”

Chu Khiêm kinh ngạc nhìn Ẩn Đao, sau đó lại nhìn bà chủ: “Tôi gấp lắm, không chờ đến mai được.”

Ẩn Đao: “…”

Ánh mắt Chu Khiêm lóe lên tia ác ý:”Trong quán có nhiều canh thịt như vậy, vẫn còn có giá trị đúng không? Tôi sợ thú cưng của tôi lỡ chơi đùa nghịch ngợm làm đổ hết quá…”

Bà chủ khẽ biến sắc. Bà tức giận nhìn Chu Khiêm: “Cậu dám đe dọa tôi?”

“Tức giận nhanh già lắm. Tôi không đe dọa bác. Tôi đang chân thành muốn nói chuyện với bác thôi.” Chu Khiêm nói: “Bác dám cho chúng tôi vào ở trong quán trọ của bác, vậy thì hẳn là cũng phải biết gì đó về chúng tôi đúng không?”

“Tôi đoán rằng bác không muốn nói, vì muốn lấy thứ đó để áp chế, sau này thân phận của chúng tôi có lợi thế, giúp bác kiếm chác thêm được gì đó chăng?”

“Bác yên tâm, chúng tôi rất chăm chỉ, sẽ không lười biếng.”

Có vẻ bị Chu Khiêm nói trúng tâm tư, sắc mặt Thát Nhĩ âm tình bất định một lúc lâu, cuối cùng mới nói: “Đây là làng Vô Danh, thuộc địa phận của Ngữ Chi Quốc*, người của Mặc Chi Quốc hiển nhiên không dám bén mảng đến đây.”

*语之国: 语 (ngữ: lời nói, tiếng) + 之 (chi: hư từ) + 国 (quốc: nước)

Nghe đến đây, người chơi không khỏi trao đổi ánh mắt với nhau.

“Mặc” của Mặc Chi Quốc và “Ngữ” của Ngữ Chi Quốc là hai từ biểu đạt hàm ý đối nghịch nhau.

—— Giữa hai đất nước này đã từng xảy ra chuyện gì?

“Tôi biết các cậu từ một người kéo xe của Mặc Chi Quốc. Các cậu là quân đào ngũ. Người đó lấy tiền của cậu, bí mật dẫn các cậu đến chỗ tôi, sau này các cậu sẽ làm cu li cho dân làng, tôi muốn mua sức lao động của các cậu. Về chuyện này, các cậu đã ký hợp đồng với người kéo xe, đừng nghĩ muốn quỵt nợ. Còn vì sao các cậu lại mất trí nhớ…”

“Tôi nghĩ là do một pháp sư cao tay gây ra.” Thát Nhĩ nói: “Người đó tên là Lưu Thủy, luôn làm việc cho vua của Mặc Chi Quốc. Nhà vua hiển nhiên tức giận vì quân lính đào ngũ, cho nên chắc chắn sẽ cho pháp sư trừng trị các cậu.”

“Nhà vua hẳn đã yêu cầu Lưu Thủy giết các cậu. Nhưng giết người thì phép thuật sẽ phản phệ, điều kiện hà khắc, trong tình huống cách xa như vậy thì Lưu Thủy cũng khó lòng giế t chết được các cậu.”

“Cho nên tôi nghĩ rằng ngoài việc các cậu mất trí nhớ, pháp sư còn hạ cấm chế lên người các cậu, khi các cậu vi phạm cấm chế thì chết ngay tại chỗ.”

Như vậy thì ngọn nguồn của lệnh cấm đã được giải thích rõ ràng.

Ba lệnh cấm đều do Lưu Thủy áp đặt lên người chơi, hoặc nói đúng hơn là quân đào binh.

Người này đã tính toán quân đào binh sẽ đến làng Vô Danh, nhưng pháp sư không thể tự mình giết họ, cho nên hạ cấm chế, khi họ vi phạm lệnh cấm thì sẽ chết ngay, như vậy pháp sư đã hoàn thành được nhiệm vụ mà nhà vua giao cho mình.

Nhưng điều này cũng có nghĩa rằng pháp sư có sự hiểu biết nhất định về phong tục ở làng Vô Danh, biết được người dân ở đây ——

Đầu tiên, pháp sư biết buổi tối, kính thủy tinh ở quán trọ sẽ chuyển sang màu xanh, trưởng làng yêu cầu quân đào binh phải đốt xương trắng trong phòng, ánh lửa lại nổi màu xanh, như vậy sẽ phản chiếu qua kính thủy tinh màu xanh.

Sau đó, pháp sư còn biết ở đây sẽ tổ chức trò chơi ném khăn.

Cuối cùng, pháp sư còn biết ở đây có hai người dân tên là Tara và Brega.

Đọc Full Tại truyenbathu.vn

Ngoài ra, phía sau còn có một vấn đề khác.

Thứ nhất, trong ba lệnh cấm liên quan đến quân đào ngũ, Chu Khiêm đã biết được hai cái từ trung tâm kiểm tra độ xứng đôi ở Lam Cảng, có thể tính là gợi ý từ bên ngoài.

Nếu không tính đến gợi ý từ bên ngoài thì trong phó bản này, những lệnh cấm khác sẽ cất giấu ở đâu?

Thứ hai, trong phó bản, người chơi chỉ nhìn thấy một lệnh cấm liên quan đến Brega.

Đó là khi họ lên tầng hai quán trọ thăm dò, phát hiện có thể lên nóc nhà, và nhìn thấy lệnh cấm khắc trên bia đá.

Nhưng vì sao lại có người làm việc này?

Người đó làm như vậy là để giúp lính đào ngũ. Nhưng vì sao người đó lại muốn giúp lính đào ngũ, và cũng biết được lệnh cấm do pháp sư Lưu Thủy tạo ra?

Nghĩ đến đây, Chu Khiêm liền lấy ống nhòm, quan sát lại tấm bia đá kia, muốn hỏi Thát Nhĩ có biết vì sao tấm bia đá lại xuất hiện ở đây hay không.

Nhưng ngay sau đó, anh liền nhận ra —— tấm bia đá đã biến mất. Ở vị trí có tấm bia đá bây giờ chỉ còn lại một đồng ruộng.

Pháp sư Mặc Chi Quốc chưa hoàn thành nhiệm vụ, chắc chắn vẫn còn lệnh cấm khác.

Như vậy thì người chơi vẫn còn cơ hội có thể tìm kiếm thêm lệnh cấm từ NPC.

Chu Khiêm đang muốn hỏi thì Kha Vũ Tiêu đã đi đến trước mặt bà chủ quán trọ, nho nhã lễ độ mà hỏi: “Tôi muốn hỏi một chút. Quan hệ của hai nước Mặc Chi Quốc và Ngữ Chi Quốc là như thế nào? Vì sao pháp sư ở đó lại không dám đến đây? Chúng tôi là quân đào ngũ đã hoàn toàn phản bội đất nước của mình lại dám đến đây trốn tránh là vì cảm thấy người của Mặc Chi Quốc sẽ không đến đây tìm chúng tôi, đúng không?”

“Đúng vậy. Bây giờ là quan hệ đối địch nhau. Có lẽ trước đây… Hai nước này có quan hệ giao hữu khá tốt.” Thát Nhĩ nói: “Tôi cũng mới tới làng này ở được hai ba năm, không biết rõ lắm chuyện trước đây. Tôi chỉ nghe loáng thoáng rằng trước đây Mặc Chi Quốc từng cưới một cô dâu là người đẹp nhất Ngữ Chi Quốc.”

Kha Vũ Tiêu liền hỏi: “Cô gái đó là ai?”

“Là cô gái sinh ra ở làng Vô Danh, tên là A Mị. A Mị là đóa hoa đẹp nhất của Ngữ Chi Quốc.”

Ánh mắt của Thát Nhĩ lộ vẻ khát khao.

Nhưng rồi ánh mắt khát khao ấy thay thế cho tiếng thở dài: “Nhưng sau đó cô ấy trở thành kẻ tội đồ của Ngữ Chi Quốc, và cũng là kẻ tội đồ của Mặc Chi Quốc.”

“Các cậu đừng nói đến cái tên này trước mặt dân làng. Tôi nghe nói họ rất hận cô gái này.”

Thát Nhĩ nói đến đây, Chu Khiêm liền nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau.

Bỏ ống nhòm xuống, quay đầu lại, là Tara và Brega.

Bọn họ sốt ruột chạy về phía quảng trường, hai gương mặt tái mét, xám như tro tàn, có vẻ vẫn chưa tìm thấy chó của mình.

Đương nhiên họ không thể tìm được.

Chu Khiêm nghĩ thầm —— không biết rồng con đang chơi với chó ở đâu.

Cẩn thận quan sát hai người, Chu Khiêm thấy hai người này cũng không còn trẻ.

Như vậy thì có lẽ có thể khai thác được nhiều thông tin về chuyện xưa hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện