Thời Thượng Tiên Sinh
Chương 81
Nếu là người khác, Tô Nặc nhất định sẽ không bắt máy, nói không chừng còn tức giận mắng người! Nhưng tên hiển thị trên màn hình là anh hai, Tô Nặc đành phải lo lắng bắt điện thoại, “Anh.”
“Em đang làm gì thế?” Hàn Uy hỏi.
“Đang tắm, chuẩn bị đi ngủ.” Tô Nặc thành thật trả lời.
“Sáng mai rảnh không?” Hàn Uy nói, “Về nhà một chuyến đi, anh có việc muốn thương lượng với em.”
“Ừ.” Tô Nặc ngoan ngoãn đồng ý, “Khoảng mười một giờ em sẽ về, sẵn tiện nấu cơm trưa cho anh.”
“Cái thằng kia đang ở bên cạnh em?” Ngữ điệu của Hàn Uy đột nhiên trầm xuống.
Má ơi! Tô Nặc giật mình, sao anh biết hay vậy?! Chẳng lẽ anh đã luyện được tuyệt kĩ Vạn dặm truy tung? (truy tìm tung tích trong vạn dặm)
Đúng là quá kinh khủng!
“Anh. . . Sao anh biết?”
“Nếu là bình thường, em nhất định sẽ hỏi anh đã xảy ra chuyện gì.” Hàn Uy đâm trúng tim đen của hắn, từ nhỏ đến giờ, em trai của mình rất tò mò, thế mà lần này lại không hỏi nguyên nhân!
“Phải.” Tô Nặc cảm thấy cực kì phức tạp.
Mới nói mấy câu đã đoán ra, sao anh ấy lại tinh vi như thế?!
Quả thật chẳng khác gì lão hồ ly!
“Em đang tắm, cái thằng đó đứng bên cạnh em làm gì?” Anh hai rất không hài lòng!
Bởi vì bọn em là đôi tình nhân đang yêu đương cuồng nhiệt muốn ân ái trong bồn tắm mà người xưa gọi là uyên ương dục có được không?! Tô Nặc âm thầm gào thét một hơi, sau đó ngoan ngoãn nói, “Anh hai, anh nên nghỉ ngơi sớm một chút.”
Hàn Uy nghẹn một cục ở ngực, có đứa em nào lại hối hả đuổi anh hai mình đi như nó không?!
“Anh hai ngủ ngon.” Tô Nặc vội vàng nói.
“. . . Ngủ ngon.” Hàn Uy đành phải đầu hàng, sau đó tự kiểm điểm xem cách giáo dục em trai của mình có gì sai lầm.
“Anh hai em gọi?” Sau khi Tô Nặc cúp điện thoại, Âu Dương Long hỏi.
“Ừ.” Tô Nặc ôm lấy chồng đẹp trai của mình, “Anh ấy bảo sáng mai về nhà một chút.”
“Có việc gì sao?” Âu Dương Long xoa đầu của hắn.
“Chắc là có, nhưng anh ấy không nói trong điện thoại.” Tô Nặc trả lời.
“Tình cảm của em và anh hai em rất tốt.” Âu Dương Long lau bọt xà bông trên chóp mũi hắn.
“Từ nhỏ hai anh em đã nương tựa lẫn nhau, lớn lên cùng nhau.” Không khí có vẻ không tệ, bây giờ kể hết gia thế của mình cho anh ấy nghe được không nhỉ?
Tuy thật lòng không muốn đối mặt với chuyện này, nhưng trốn tránh không phải là cách tốt, sớm muộn gì cũng phải nói! Không bằng thừa dịp kì nghỉ lần này nói luôn, cho dù anh ấy có giận cách mấy, mình cũng có thể không biết xấu hổ cởi hết quần áo bò lên giường dùng chiêu dụ dỗ! Sau đó theo lí thuyết mà nói, vấn đề sẽ được giải quyết!
Thiên thời địa lợi nhân hoà, nhất định không thể lãng phí!
Tô Nặc thu hết dũng khí nói, “À, em có chuyện muốn nói với anh.”
Hồi hộp quá!
“Chuyện gì?” Âu Dương Long đã đoán được một phần, nhưng vẫn giả vờ không biết.
“Anh hai của em. . . Không phải là người bán mạt chược.” Tô Nặc cẩn thận nói.
“Anh biết.” Âu Dương Long cười cười, mát xa vai cho hắn.
“Anh biết?” Tô Nặc mở to mắt.
“Tất nhiên là biết, em từng nói anh ấy là người bắt gian trong sòng bài mà.” Lâu lâu ngài giám đốc cũng nổi hứng đùa dai.
Mặt Tô Nặc đầy hắc tuyến, đúng là tự đào hố chôn mình.
“Sao vậy?” Âu Dương Long hỏi.
“Thật ra đó chỉ là nghề phụ của anh hai em.” Tô Nặc nghiêm túc nói, “Anh ấy, ừm, còn làm việc khác nữa.”
A a a hồi hộp quá! Khoảnh khắc này phải được ghi vào sử sách!
“Ví dụ như?” Giọng nói của Âu Dương Long rất dịu dàng.
“. . . Anh ấy có mở một. . . Sòng bạc ở ngoại ô.” Tô Nặc vừa nói vừa lén nhìn sắc mặt của ngài giám đốc, sau khi xác định không có gì khác lạ mới dám nói tiếp, bắt đầu từ chuyện lúc nhỏ ba mẹ gặp tai nạn giao thông, kể tỉ mỉ từng chuyện một cho hắn nghe.
Âu Dương Long không xen ngang, cũng không cảm thấy bất ngờ.
Thật ra từ lần trước thấy Hàn Uy rút súng ra ở Ý, hắn đã đoán được tám chín phần, chỉ có tiểu ngu xuẩn này mới xem chuyện này như bí mật không thể nói.
“Em đã gạt anh, anh có giận không?” Cuối cùng, Tô Nặc không yên lòng hỏi.
“Em nói thử xem?” Âu Dương Long kéo hắn vào trong lòng, còn chưa kịp nói “sao anh giận em được” đã nghe Tô Nặc chột dạ mở miệng, “Hay là, em cho anh đánh.” Đánh xong sẽ không giận nữa!
“Đánh chỗ nào?” Âu Dương Long ghé vào lỗ tai hắn cười cười.
Mặt và tai Tô Nặc đều ửng hồng, chôn đầu vào trong ngực ngài giám đốc.
Vấn đề này thật khó trả lời!
“Sao anh có thể đành lòng đánh chỗ này được?” Âu Dương Long di chuyển tay xuống dọc theo hông Tô Nặc, nhấn nhẹ vào khe mông mềm mại, “Thương còn không kịp nữa là.”
Sờ qua sờ lại, lưng của Tô Nặc cũng bắt đầu đỏ lên, cảm xúc hỗn loạn!
“Anh không giận.” Âu Dương Long ôm Tô Nặc càng chặt hơn, “Cám ơn em đã chịu thẳng thắn với anh.”
Đừng nói mấy lời ngọt ngào như vậy! Tô Nặc mặt đỏ tai hồng, cảm giác tiểu cúc hoa của mình đang bị người đùa giỡn!
Lẽ ra anh nên chăm sóc Nặc nho nhỏ trước chứ?
Làm không đúng trình tự thật khiến người ta sốt ruột!
“Bảo bối, thả lỏng đi.” Tư thế này có chút khó khăn, Âu Dương Long vỗ vỗ lưng hắn, “Nếu không em sẽ đau đấy.”
“. . . Anh nhẹ một chút!” Tô Nặc dặn dò.
Tuy rằng bíp bíp — Rất là thích, nhưng đôi khi ngồi xuống vẫn cảm thấy rất khó chịu!
“Ừ.” Âu Dương Long ngậm lỗ tai Tô Nặc, đây chính là chỗ mẫn cảm trên người hắn, trăm lần như một! Quả nhiên, Tô Nặc bắt đầu phát ra những âm thanh rên rỉ mất hồn, cả người nhũn ra tựa vào ngực của Âu Dương Long.
Sóng nước gợn lăn tăn, mọi thứ đều tốt đẹp, cuộc sống hài hòa đúng là chuyện vô cùng tuyệt vời!
“Nhiệt tình quá.” Âu Dương Long ghé vào lỗ tai hắn cười cười.
Tô Nặc mở lớn hai chân, ôm lấy cơ thể người yêu, hô hấp càng lúc càng dồn dập.
Tư thế này thật là mệt!
Tiểu biệt thắng tân hôn chính là bíp bíp ở chỗ này — Rồi bíp bíp ở chỗ kia — Từ phòng tắm tới phòng ngủ rồi sang thư phòng. . . Khoan đã, thư phòng cũng được sao?!
Khẩu vị của giám đốc nặng đô quá! Tô Nặc nằm lên bàn lẩm bẩm, cảm giác thật thoải mái! Sau đó còn tiện tay vứt một quyển tạp chí xuống dưới đất, tiếp theo dùng chân đạp lên — Bởi vì người trên bìa tạp chí chính là tên cơ bụng Khâu Tử Ngạn!
Thích chết đi được!!!
Càng về sau, Tô Nặc càng trở nên mơ hồ, cuối cùng cũng ngất đi, ngay cả về giường khi nào cũng không biết.
“Không làm nữa.” Tô Nặc nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói.
“Ừ.” Âu Dương Long đắp chăn cho hắn, “Ngủ đi.”
“Sáng mai tám giờ gọi em dậy.” Tô Nặc rúc vào trong lòng Âu Dương Long.
“Sao dậy sớm thế?” Âu Dương Long vỗ nhẹ lên lưng hắn.
“Em phải đến gặp anh hai.” Tuy rằng rất muốn ngủ thẳng đến khi nào tỉnh mới thôi, nhưng anh hai cũng rất quan trọng!
“Anh biết rồi, ngủ ngon.” Âu Dương Long tắt đèn trên đầu giường.
Tô Nặc mơ màng thiếp đi, nhưng vẫn theo thói quen kéo tay ngài giám đốc đặt lên mông mình.
Âu Dương Long nhếch miệng cười cười.
Như vậy mới thoải mái! Cảm giác vừa ấm áp vừa an toàn! Tô Nặc thỏa mãn lăn ra ngủ!
Trong khi đó, trên đường phố, dưới màn đêm đen kịt, Khâu Tử Ngạn toàn thân ướt đẫm ngồi xổm bên đường cười như điên.
“Có gì buồn cười chứ?” Đường Tiểu Ngữ kéo hắn dậy, “Mau về nhà, coi chừng bị phóng viên chụp được.”
Do sắp phát hành đĩa đơn nên Khâu Tử bận rất nhiều việc, vì thế hai người phải ở công ty đến lúc trời gần sáng, sau đó cùng nhau đi ăn khuya, cuối cùng từ từ đi bộ dưới trăng về nhà.
Trên đường yên tĩnh không một bóng người, rất thích hợp cho việc sờ mó lung tung chiếm tiện nghi. Bị Khâu tiên sinh thổi khí vào lỗ tai, Đường Tiểu Ngữ đấm hắn một phát rồi bỏ chạy.
Chơi đuổi bắt thật sự rất tình thú!
“Bắt được rồi.” Khâu Tử Ngạn ôm lấy cậu ta từ phía sau.
“Anh điên rồi!” Đường Tiểu Ngữ sốt ruột giãy dụa, “Bị paparazzi chộp được là tiêu đó.”
“Mặc kệ.” Khâu Tử Ngạn ôm cậu ta cọ tới cọ lui.
Dưới tình thế cấp bách, Đường Tiểu Ngữ cong khuỷu tay lên, thục mạnh về phía sau, nhưng Khâu tiên sinh đã sớm đề phòng, vì thế dễ dàng né sang một bên.
“Nhóc cuồng bạo lực, không phải anh đã dạy em không được tùy tiện đánh người sao?” Khâu Tử Ngạn cười cười, đưa tay nhéo bụng Đường Tiểu Ngữ một cái.
Người này đúng là. . . Đường Tiểu Ngữ cắn răng, đưa chân về sau dẫm mạnh một phát, cực kì tàn nhẫn vô tình!
Sau đó Khâu tiên sinh liền kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống đất?
Làm gì có chuyện đó!
Trên thực tế Đường Tiểu Ngữ không có đạp trúng hắn, một cước kia vừa vặn đạp trúng chốt mở vòi nước tự động trên thảm cỏ, có thể do người làm vườn quên khóa lại, nước bắt đầu bắn ra khắp bốn phương tám hướng, hai người bị nước tưới ướt sũng!
. . . . .
Cả thế giới lập tức yên tĩnh.
Ba giây sau, Đường Tiểu Ngữ luống cuống tay chân đẩy Khâu Tử Ngạn ra, ngồi xổm trên mặt đất cố gắng khóa van, vất vả cả buổi mới tắt được.
Khâu Tử Ngạn ngồi trên bãi cỏ ôm bụng cười to, mất hết cả hình tượng.
Đường Tiểu Ngữ khóc không ra nước mắt, tại sao lần nào ở chung với anh ta cũng xảy ra mấy chuyện kì quặc thế này?
“Được rồi, về nhà thôi.” Khâu Tử Ngạn chìa tay ra, “Kéo anh dậy với.”
“. . . Anh tự đứng lên đi!” Nếu kéo hắn, nói không chừng sẽ giống như lần trước bị hắn kéo vào trong lòng, sau đó bị hôn suốt cả buổi!
Ở nhà không sao, nhưng bây giờ đang ở trên đường cái!
“Kéo anh đi, dạ dày anh đau quá.” Khâu Tử Ngạn vẫn chìa tay về phía trước.
“Vậy anh cứ ngồi nghỉ ở đây đi.” Đường Tiểu Ngữ xoay người bỏ đi.
“Này!” Khâu Tử Ngạn đuổi theo, “Có ai làm vợ như em không?”
Đường Tiểu Ngữ không nói gì, chỉ liếc hắn một cái.
“Thái độ gì đây?” Khâu Tử Ngạn nhíu mày, “Cho dù không thẹn đến mức đỏ mặt cũng phải có chút ngượng ngùng chứ.”
“. . . . . .” Người nói ra mấy câu đó là anh, sao tôi phải cảm thấy ngượng?! Đường Tiểu Ngữ tăng tốc, quyết định bỏ tên dê xồm này lại phía sau.
Nhưng điều này hiển nhiên không khả thi.
“Bà xã, anh lạnh quá.” Khâu Tử Ngạn dính sát vào người Đường Tiểu Ngữ.
Lạnh thì mau về nhà, sao cứ sàng qua sàng lại trên đường?! Đường Tiểu Ngữ hết biết nói gì.
“Tất cả đều tại em, vì vậy em phải chịu trách nhiệm.” Khâu Tử Ngạn nghiêm túc nói.
Đường Tiểu Ngữ tiếp tục sử dụng kĩ năng ngó lơ đối phương.
“Để bồi thường, sau khi trở về em phải tắm chung với anh.” Khâu Tử Ngạn hưng phấn đưa ra đề nghị.
“Mơ đi.” Đường Tiểu Ngữ cố nén giận.
“Bà xã. . .” Khâu Tử Ngạn nắm tay cậu ta.
Đường Tiểu Ngữ không nói gì, chỉ nhìn về phía màn hình lớn ở cuối quảng trường — Nơi đó đặt một tấm áp phích lớn của Khâu tiên sinh, là quảng cáo mà Khâu tiên sinh đang làm người đại diện. Trên hình, Khâu Tử Ngạn trông vừa quyết đoán vừa oai phong vừa chững chạc.
Đường Tiểu Ngữ quay đầu nhìn miếng da trâu bên cạnh.
Nhất định là hai người khác nhau!
“Em đang làm gì thế?” Hàn Uy hỏi.
“Đang tắm, chuẩn bị đi ngủ.” Tô Nặc thành thật trả lời.
“Sáng mai rảnh không?” Hàn Uy nói, “Về nhà một chuyến đi, anh có việc muốn thương lượng với em.”
“Ừ.” Tô Nặc ngoan ngoãn đồng ý, “Khoảng mười một giờ em sẽ về, sẵn tiện nấu cơm trưa cho anh.”
“Cái thằng kia đang ở bên cạnh em?” Ngữ điệu của Hàn Uy đột nhiên trầm xuống.
Má ơi! Tô Nặc giật mình, sao anh biết hay vậy?! Chẳng lẽ anh đã luyện được tuyệt kĩ Vạn dặm truy tung? (truy tìm tung tích trong vạn dặm)
Đúng là quá kinh khủng!
“Anh. . . Sao anh biết?”
“Nếu là bình thường, em nhất định sẽ hỏi anh đã xảy ra chuyện gì.” Hàn Uy đâm trúng tim đen của hắn, từ nhỏ đến giờ, em trai của mình rất tò mò, thế mà lần này lại không hỏi nguyên nhân!
“Phải.” Tô Nặc cảm thấy cực kì phức tạp.
Mới nói mấy câu đã đoán ra, sao anh ấy lại tinh vi như thế?!
Quả thật chẳng khác gì lão hồ ly!
“Em đang tắm, cái thằng đó đứng bên cạnh em làm gì?” Anh hai rất không hài lòng!
Bởi vì bọn em là đôi tình nhân đang yêu đương cuồng nhiệt muốn ân ái trong bồn tắm mà người xưa gọi là uyên ương dục có được không?! Tô Nặc âm thầm gào thét một hơi, sau đó ngoan ngoãn nói, “Anh hai, anh nên nghỉ ngơi sớm một chút.”
Hàn Uy nghẹn một cục ở ngực, có đứa em nào lại hối hả đuổi anh hai mình đi như nó không?!
“Anh hai ngủ ngon.” Tô Nặc vội vàng nói.
“. . . Ngủ ngon.” Hàn Uy đành phải đầu hàng, sau đó tự kiểm điểm xem cách giáo dục em trai của mình có gì sai lầm.
“Anh hai em gọi?” Sau khi Tô Nặc cúp điện thoại, Âu Dương Long hỏi.
“Ừ.” Tô Nặc ôm lấy chồng đẹp trai của mình, “Anh ấy bảo sáng mai về nhà một chút.”
“Có việc gì sao?” Âu Dương Long xoa đầu của hắn.
“Chắc là có, nhưng anh ấy không nói trong điện thoại.” Tô Nặc trả lời.
“Tình cảm của em và anh hai em rất tốt.” Âu Dương Long lau bọt xà bông trên chóp mũi hắn.
“Từ nhỏ hai anh em đã nương tựa lẫn nhau, lớn lên cùng nhau.” Không khí có vẻ không tệ, bây giờ kể hết gia thế của mình cho anh ấy nghe được không nhỉ?
Tuy thật lòng không muốn đối mặt với chuyện này, nhưng trốn tránh không phải là cách tốt, sớm muộn gì cũng phải nói! Không bằng thừa dịp kì nghỉ lần này nói luôn, cho dù anh ấy có giận cách mấy, mình cũng có thể không biết xấu hổ cởi hết quần áo bò lên giường dùng chiêu dụ dỗ! Sau đó theo lí thuyết mà nói, vấn đề sẽ được giải quyết!
Thiên thời địa lợi nhân hoà, nhất định không thể lãng phí!
Tô Nặc thu hết dũng khí nói, “À, em có chuyện muốn nói với anh.”
Hồi hộp quá!
“Chuyện gì?” Âu Dương Long đã đoán được một phần, nhưng vẫn giả vờ không biết.
“Anh hai của em. . . Không phải là người bán mạt chược.” Tô Nặc cẩn thận nói.
“Anh biết.” Âu Dương Long cười cười, mát xa vai cho hắn.
“Anh biết?” Tô Nặc mở to mắt.
“Tất nhiên là biết, em từng nói anh ấy là người bắt gian trong sòng bài mà.” Lâu lâu ngài giám đốc cũng nổi hứng đùa dai.
Mặt Tô Nặc đầy hắc tuyến, đúng là tự đào hố chôn mình.
“Sao vậy?” Âu Dương Long hỏi.
“Thật ra đó chỉ là nghề phụ của anh hai em.” Tô Nặc nghiêm túc nói, “Anh ấy, ừm, còn làm việc khác nữa.”
A a a hồi hộp quá! Khoảnh khắc này phải được ghi vào sử sách!
“Ví dụ như?” Giọng nói của Âu Dương Long rất dịu dàng.
“. . . Anh ấy có mở một. . . Sòng bạc ở ngoại ô.” Tô Nặc vừa nói vừa lén nhìn sắc mặt của ngài giám đốc, sau khi xác định không có gì khác lạ mới dám nói tiếp, bắt đầu từ chuyện lúc nhỏ ba mẹ gặp tai nạn giao thông, kể tỉ mỉ từng chuyện một cho hắn nghe.
Âu Dương Long không xen ngang, cũng không cảm thấy bất ngờ.
Thật ra từ lần trước thấy Hàn Uy rút súng ra ở Ý, hắn đã đoán được tám chín phần, chỉ có tiểu ngu xuẩn này mới xem chuyện này như bí mật không thể nói.
“Em đã gạt anh, anh có giận không?” Cuối cùng, Tô Nặc không yên lòng hỏi.
“Em nói thử xem?” Âu Dương Long kéo hắn vào trong lòng, còn chưa kịp nói “sao anh giận em được” đã nghe Tô Nặc chột dạ mở miệng, “Hay là, em cho anh đánh.” Đánh xong sẽ không giận nữa!
“Đánh chỗ nào?” Âu Dương Long ghé vào lỗ tai hắn cười cười.
Mặt và tai Tô Nặc đều ửng hồng, chôn đầu vào trong ngực ngài giám đốc.
Vấn đề này thật khó trả lời!
“Sao anh có thể đành lòng đánh chỗ này được?” Âu Dương Long di chuyển tay xuống dọc theo hông Tô Nặc, nhấn nhẹ vào khe mông mềm mại, “Thương còn không kịp nữa là.”
Sờ qua sờ lại, lưng của Tô Nặc cũng bắt đầu đỏ lên, cảm xúc hỗn loạn!
“Anh không giận.” Âu Dương Long ôm Tô Nặc càng chặt hơn, “Cám ơn em đã chịu thẳng thắn với anh.”
Đừng nói mấy lời ngọt ngào như vậy! Tô Nặc mặt đỏ tai hồng, cảm giác tiểu cúc hoa của mình đang bị người đùa giỡn!
Lẽ ra anh nên chăm sóc Nặc nho nhỏ trước chứ?
Làm không đúng trình tự thật khiến người ta sốt ruột!
“Bảo bối, thả lỏng đi.” Tư thế này có chút khó khăn, Âu Dương Long vỗ vỗ lưng hắn, “Nếu không em sẽ đau đấy.”
“. . . Anh nhẹ một chút!” Tô Nặc dặn dò.
Tuy rằng bíp bíp — Rất là thích, nhưng đôi khi ngồi xuống vẫn cảm thấy rất khó chịu!
“Ừ.” Âu Dương Long ngậm lỗ tai Tô Nặc, đây chính là chỗ mẫn cảm trên người hắn, trăm lần như một! Quả nhiên, Tô Nặc bắt đầu phát ra những âm thanh rên rỉ mất hồn, cả người nhũn ra tựa vào ngực của Âu Dương Long.
Sóng nước gợn lăn tăn, mọi thứ đều tốt đẹp, cuộc sống hài hòa đúng là chuyện vô cùng tuyệt vời!
“Nhiệt tình quá.” Âu Dương Long ghé vào lỗ tai hắn cười cười.
Tô Nặc mở lớn hai chân, ôm lấy cơ thể người yêu, hô hấp càng lúc càng dồn dập.
Tư thế này thật là mệt!
Tiểu biệt thắng tân hôn chính là bíp bíp ở chỗ này — Rồi bíp bíp ở chỗ kia — Từ phòng tắm tới phòng ngủ rồi sang thư phòng. . . Khoan đã, thư phòng cũng được sao?!
Khẩu vị của giám đốc nặng đô quá! Tô Nặc nằm lên bàn lẩm bẩm, cảm giác thật thoải mái! Sau đó còn tiện tay vứt một quyển tạp chí xuống dưới đất, tiếp theo dùng chân đạp lên — Bởi vì người trên bìa tạp chí chính là tên cơ bụng Khâu Tử Ngạn!
Thích chết đi được!!!
Càng về sau, Tô Nặc càng trở nên mơ hồ, cuối cùng cũng ngất đi, ngay cả về giường khi nào cũng không biết.
“Không làm nữa.” Tô Nặc nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói.
“Ừ.” Âu Dương Long đắp chăn cho hắn, “Ngủ đi.”
“Sáng mai tám giờ gọi em dậy.” Tô Nặc rúc vào trong lòng Âu Dương Long.
“Sao dậy sớm thế?” Âu Dương Long vỗ nhẹ lên lưng hắn.
“Em phải đến gặp anh hai.” Tuy rằng rất muốn ngủ thẳng đến khi nào tỉnh mới thôi, nhưng anh hai cũng rất quan trọng!
“Anh biết rồi, ngủ ngon.” Âu Dương Long tắt đèn trên đầu giường.
Tô Nặc mơ màng thiếp đi, nhưng vẫn theo thói quen kéo tay ngài giám đốc đặt lên mông mình.
Âu Dương Long nhếch miệng cười cười.
Như vậy mới thoải mái! Cảm giác vừa ấm áp vừa an toàn! Tô Nặc thỏa mãn lăn ra ngủ!
Trong khi đó, trên đường phố, dưới màn đêm đen kịt, Khâu Tử Ngạn toàn thân ướt đẫm ngồi xổm bên đường cười như điên.
“Có gì buồn cười chứ?” Đường Tiểu Ngữ kéo hắn dậy, “Mau về nhà, coi chừng bị phóng viên chụp được.”
Do sắp phát hành đĩa đơn nên Khâu Tử bận rất nhiều việc, vì thế hai người phải ở công ty đến lúc trời gần sáng, sau đó cùng nhau đi ăn khuya, cuối cùng từ từ đi bộ dưới trăng về nhà.
Trên đường yên tĩnh không một bóng người, rất thích hợp cho việc sờ mó lung tung chiếm tiện nghi. Bị Khâu tiên sinh thổi khí vào lỗ tai, Đường Tiểu Ngữ đấm hắn một phát rồi bỏ chạy.
Chơi đuổi bắt thật sự rất tình thú!
“Bắt được rồi.” Khâu Tử Ngạn ôm lấy cậu ta từ phía sau.
“Anh điên rồi!” Đường Tiểu Ngữ sốt ruột giãy dụa, “Bị paparazzi chộp được là tiêu đó.”
“Mặc kệ.” Khâu Tử Ngạn ôm cậu ta cọ tới cọ lui.
Dưới tình thế cấp bách, Đường Tiểu Ngữ cong khuỷu tay lên, thục mạnh về phía sau, nhưng Khâu tiên sinh đã sớm đề phòng, vì thế dễ dàng né sang một bên.
“Nhóc cuồng bạo lực, không phải anh đã dạy em không được tùy tiện đánh người sao?” Khâu Tử Ngạn cười cười, đưa tay nhéo bụng Đường Tiểu Ngữ một cái.
Người này đúng là. . . Đường Tiểu Ngữ cắn răng, đưa chân về sau dẫm mạnh một phát, cực kì tàn nhẫn vô tình!
Sau đó Khâu tiên sinh liền kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống đất?
Làm gì có chuyện đó!
Trên thực tế Đường Tiểu Ngữ không có đạp trúng hắn, một cước kia vừa vặn đạp trúng chốt mở vòi nước tự động trên thảm cỏ, có thể do người làm vườn quên khóa lại, nước bắt đầu bắn ra khắp bốn phương tám hướng, hai người bị nước tưới ướt sũng!
. . . . .
Cả thế giới lập tức yên tĩnh.
Ba giây sau, Đường Tiểu Ngữ luống cuống tay chân đẩy Khâu Tử Ngạn ra, ngồi xổm trên mặt đất cố gắng khóa van, vất vả cả buổi mới tắt được.
Khâu Tử Ngạn ngồi trên bãi cỏ ôm bụng cười to, mất hết cả hình tượng.
Đường Tiểu Ngữ khóc không ra nước mắt, tại sao lần nào ở chung với anh ta cũng xảy ra mấy chuyện kì quặc thế này?
“Được rồi, về nhà thôi.” Khâu Tử Ngạn chìa tay ra, “Kéo anh dậy với.”
“. . . Anh tự đứng lên đi!” Nếu kéo hắn, nói không chừng sẽ giống như lần trước bị hắn kéo vào trong lòng, sau đó bị hôn suốt cả buổi!
Ở nhà không sao, nhưng bây giờ đang ở trên đường cái!
“Kéo anh đi, dạ dày anh đau quá.” Khâu Tử Ngạn vẫn chìa tay về phía trước.
“Vậy anh cứ ngồi nghỉ ở đây đi.” Đường Tiểu Ngữ xoay người bỏ đi.
“Này!” Khâu Tử Ngạn đuổi theo, “Có ai làm vợ như em không?”
Đường Tiểu Ngữ không nói gì, chỉ liếc hắn một cái.
“Thái độ gì đây?” Khâu Tử Ngạn nhíu mày, “Cho dù không thẹn đến mức đỏ mặt cũng phải có chút ngượng ngùng chứ.”
“. . . . . .” Người nói ra mấy câu đó là anh, sao tôi phải cảm thấy ngượng?! Đường Tiểu Ngữ tăng tốc, quyết định bỏ tên dê xồm này lại phía sau.
Nhưng điều này hiển nhiên không khả thi.
“Bà xã, anh lạnh quá.” Khâu Tử Ngạn dính sát vào người Đường Tiểu Ngữ.
Lạnh thì mau về nhà, sao cứ sàng qua sàng lại trên đường?! Đường Tiểu Ngữ hết biết nói gì.
“Tất cả đều tại em, vì vậy em phải chịu trách nhiệm.” Khâu Tử Ngạn nghiêm túc nói.
Đường Tiểu Ngữ tiếp tục sử dụng kĩ năng ngó lơ đối phương.
“Để bồi thường, sau khi trở về em phải tắm chung với anh.” Khâu Tử Ngạn hưng phấn đưa ra đề nghị.
“Mơ đi.” Đường Tiểu Ngữ cố nén giận.
“Bà xã. . .” Khâu Tử Ngạn nắm tay cậu ta.
Đường Tiểu Ngữ không nói gì, chỉ nhìn về phía màn hình lớn ở cuối quảng trường — Nơi đó đặt một tấm áp phích lớn của Khâu tiên sinh, là quảng cáo mà Khâu tiên sinh đang làm người đại diện. Trên hình, Khâu Tử Ngạn trông vừa quyết đoán vừa oai phong vừa chững chạc.
Đường Tiểu Ngữ quay đầu nhìn miếng da trâu bên cạnh.
Nhất định là hai người khác nhau!
Bình luận truyện