Thời Thượng Tiên Sinh

Chương 82



Thời tiết cuối xuân đầu hè không tính là lạnh, nhưng ban đêm vẫn hơi lạnh, huống chi hai người còn ướt sũng từ đầu đến chân.

“Hắt xì!” Sau khi về đến nhà, Đường Tiểu Ngữ đang đổi giày hắt xì một cái.

“Để anh nấu cho chút nước gừng đường nâu cho em.” Khâu Tử Ngạn xung phong nhận việc.

“Tốt nhất anh nên đi tắm đi.” Đường Tiểu Ngữ dừng lại, “Nếu bây giờ anh bị cảm hay viêm họng, Mạch Kha nhất định sẽ cắt cổ tay tự sát trước mặt em.” Nói không chừng sau khi chết còn biến thành ma ám mình khắp nơi lải nhải không ngừng, vừa nghĩ là thấy ớn lạnh rồi.

“Chúng ta tắm chung đi.” Khâu Tử Ngạn khoác vai Đường Tiểu Ngữ, lôi cậu vào phòng tắm.

“Em phải vào bếp nấu chè.” Đường Tiểu Ngữ muốn bỏ trốn.

“Nếu em bị cảm, anh sẽ cắt cổ tay tự sát trước mặt em.” Khâu Tử Ngạn nghiêm túc nói.

Đường Tiểu Ngữ nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp, “Anh nói anh có tin không?”

“Sao lại không? Anh nói nghiêm túc mà!” Khâu Tử Ngạn ra vẻ vô cùng kinh ngạc, giống như chuyện cắt cổ tay chỉ đơn giản như ăn cơm và đi ngủ.

. . . . .

Căn bản không thể nói đạo lí với người này! Đứng trong phòng tắm, Đường Tiểu Ngữ im lặng điều chỉnh nhiệt độ nước.

Khâu Tử Ngạn đứng sau lưng cậu, cởi khóa quần jean của cậu một cách vô cùng tự nhiên, sau đó từ từ lột quần xuống.

Đường Tiểu Ngữ hoàn toàn không biết nên nói gì cho phải.

Quần jean bị ướt rất khó cởi, đã vậy còn dính sát vào người, Khâu Tử Ngạn kéo cả buổi mới lột được. Nhìn vật nhỏ sau lớp quần lớp bắt đầu lên tinh thần, Khâu tiên sinh cười một cách gian trá.

Đường Tiểu Ngữ bình tĩnh mở chốt vòi sen, dội nước lạnh lên đầu hắn.

“Lạnh quá!” Khâu tiên sinh kháng nghị, “Anh có nói gì đâu!”

“Tắm đi!” Đường Tiểu Ngữ ra lệnh.

“Cởi quần áo giúp anh đi.” Khâu Tử Ngạn giơ tay lên.

Đường Tiểu Ngữ xoay người lại, cởi sạch quần áo của hai người, sau đó thẹn thùng liếc mắt đưa tình rồi chui vào lòng Khâu tiên sinh, đỏ mặt chủ động dâng lên nụ hôn, hi vọng ông xã sẽ mạnh mẽ tiến đến “chăm sóc” mình?

Làm gì có chuyện đó! Cậu không phải là Cố Hi!

*thật tình không biết Cố Hi (顾曦) là ai @_@

Vì vậy Khâu Tử Ngạn đành phải mở to mắt nhìn cậu ta bắt đầu tắm rửa, không buồn nhìn mình một cái!

“Anh còn đang đứng chờ nè!” Khâu tiên sinh lên tiếng nhắc nhở, sao lại dám coi thường ông xã của mình như thế!

Đường Tiểu Ngữ xịt một ít sữa tắm lên bông tắm, tùy tiện chà xát cơ thể, muốn tắm xong nhanh một chút.

Bọt xà phòng trắng xóa phủ lên cơ thể mềm dẻo của thiếu niên, vòng eo tinh tế dẻo dai và cái mông khẽ nhếch, Khâu Tử Ngạn nhìn mà thèm, bước qua nhẹ nhàng ôm lấy cậu ta, “Bà xã. . .”

Cảm giác được cơ thể vừa lạnh vừa ướt của hắn, Đường Tiểu Ngữ bất đắc dĩ xoay người lại giúp hắn cởi cúc áo sơmi.

Đáy mắt Khâu Tử Ngạn ngập tràn ý cười.

Cho dù đã thân mật nhiều lần nhưng đến giờ Đường Tiểu Ngữ vẫn cảm thấy không được tự nhiên, cậu cầm bông tắm, cố dời mắt khỏi bộ vị đang cương lên, chà người cho Khâu tiên sinh.

“Gần đây bề bộn nhiều việc, không có thời gian quan tâm đến việc học của em.” Khâu Tử Ngạn hỏi, “Em có trốn học không đấy?”

“Dĩ nhiên là không, em có phải con nít đâu.” Đường Tiểu Ngữ xoa xà bông lên vai hắn, “Cúi người xuống một chút.”

Khâu Tử Ngạn khom lưng, để cậu ta gội đầu cho mình, “Không phải con nít cái gì, em rõ ràng là một đứa nhóc xấu xa.”

Đường Tiểu Ngữ không nói gì, dùng hai tay nhẹ nhàng mát xa da đầu cho hắn.

“Hôm qua mẹ anh có gọi điện thoại qua.” Khâu Tử Ngạn bất chợt nói.

“Ừ.” Đường Tiểu Ngữ hạ tay xuống một chút.

“Mẹ hỏi anh chừng nào anh mới về nhà.” Khâu Tử Ngạn nhắm mắt lại, tiếp tục nói, “Chờ đến khi hết bận, chúng ta cùng về nhà đi.”

“Em cũng phải theo anh về nhà?” Đường Tiểu Ngữ sững sờ.

“Đúng vậy, em cũng phải đi.” Khâu Tử Ngạn đi tới vòi sen để xả xà bông trên đầu, sau đó mở mắt nhìn cậu ta, “Con dâu có xấu đến mấy cũng phải dẫn về ra mắt ba mẹ chồng.”

“. . .” Đường Tiểu Ngữ cảm thấy đầu óc rối bời.

“Đừng lo, bọn họ đã biết tính hướng của anh từ lâu rồi.” Khâu Tử Ngạn cúi đầu hôn cậu ta.

Đường Tiểu Ngữ nhướng mày, sau đó híp mắt nhìn hắn, “Lâu rồi là khi nào?”

“Lúc học đại học. . . Anh đùa thôi, thật ra anh mới nói với bọn họ ba ngày trước!” Khâu tiên sinh nói được một nửa mới phát giác mình đã lỡ miệng, vì thế vội vàng sửa lại lời nói.

Nhưng làm gì còn kịp nữa!

Đường Tiểu Ngữ xoay lưng lại dội nước, hành động biểu thị cho việc cậu sẽ không để ý đến người kia nữa!

“Bảo bối, anh biết lỗi rồi.” Khâu tiên sinh xin lỗi.

Đường Tiểu Ngữ vẫn không xoay người lại!

Mấy hôm trước, khi cả hai đang ngồi xem TV, Khâu Tử Ngạn vừa đút trái cây cho Đường Tiểu Ngữ ăn vừa lải nhải một đống thứ như “trước khi gặp em, anh không hề biết là mình thích đàn ông”, hay “bảo bối em xem, vì em mà anh bị bẻ cong, hôm nay chúng ta làm vài chuyện vui vẻ đi” v.v. . .

Do lúc đó biểu tình của Khâu tiên sinh quá nghiêm túc, ánh mắt cũng rất thâm tình, vì thế Đường Tiểu Ngữ lập tức mềm lòng, tiếp theo liền gật đầu đồng ý! Sau đó cậu bị hắn lột sạch quần áo đè xuống sô pha!

Mặc dù không có làm tới bước cuối cùng nhưng như vậy cũng đã vượt qua giới hạn chịu đựng của Đường Tiểu Ngữ. Hồi tưởng lại cảnh đó, Đường Tiểu Ngữ đỏ mặt đẩy hắn sang một bên rồi chạy ra ngoài.

“Anh biết lỗi rồi.” Khâu Tử Ngạn quyết không bỏ cuộc, “Tha cho anh lần này được không?”

“Anh nói nhiều như vậy, rốt cuộc lời nào mới là thật?” Đường Tiểu Ngữ tránh khỏi lồng ngực của hắn, sao lại có người đáng đánh như anh ta chứ!

“Mấy điều quan trọng đều là thật.” Khâu Tử Ngạn dùng sức kéo người vào trong lòng, “Anh yêu em, anh muốn sống với em cả đời, anh muốn dẫn em về gặp ba mẹ anh, ba câu này đều là thật.”

Đường Tiểu Ngữ đứng im không lên tiếng.

“Cùng lắm sau này anh sẽ không chọc em nữa.” Khâu Tử Ngạn cúi đầu hôn cậu ta, “Tin anh đi, được không?”

Đường Tiểu Ngữ đẩy tay hắn ra, uể oải ngồi chồm hổm dưới đất.

“Bà xã.” Khâu Tử Ngạn quấn tạm một cái khăn tắm quanh eo, sau đó kéo cậu ta vào trong lòng.

“Chúng ta là người của hai thế giới khác nhau.” Đường Tiểu Ngữ rầu rĩ nói, tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng đôi khi ngay cả cậu cũng không phân biệt được câu nào là đùa, câu nào mới là thật.

“Ai nói? Rõ ràng chúng ta đều là người trái đất!” Khâu Tử Ngạn dỗ dành, “Đừng nghĩ lung tung nữa.”

“Anh có chắc chúng ta có thể sống chung với nhau cả đời không?” Đường Tiểu Ngữ nhìn hắn, “Cả đời là khoảng thời gian rất dài.”

“Chỉ cần em không trốn tránh, anh có thể chắc chắn.” Khâu Tử Ngạn kéo cậu ta đứng lên, “Đừng nghĩ đến chuyện rời đi nữa, được không?”

“. . . Ừ.” Đường Tiểu Ngữ gật đầu.

Khâu tiên sinh nhếch miệng cười, cúi đầu hôn lên chóp mũi cậu ta.

Sau khi tắm xong, Đường Tiểu Ngữ mặc áo ngủ rộng thùng thình đứng trong nhà bếp nấu chè, Khâu Tử Ngạn đứng bên cạnh nói chuyện với cậu, “Chủ nhật sau khi xong việc, công ty sẽ tổ chức một buổi party, chúng ta cùng đi nhé?”

“Em ở trong xe chờ anh được không?” Đường Tiểu Ngữ không có hứng thú với hoạt động thế này, hơn nữa lần nào cũng có những người kì quặc quấn quýt lấy cậu hỏi xem cậu có muốn gia nhập giới giải trí không, thật sự rất phiền.

“Cũng được, nhưng anh hi vọng em sẽ đi chung với anh.” Khâu Tử Ngạn đặt cằm lên vai cậu ta, “Cứ quyết định vậy đi!”

Đường Tiểu Ngữ đổ chè ra chén, không từ chối nữa.

Nếu anh ấy thật sự muốn như thế, mình đành phải thỏa hiệp thôi.

Huống hồ. . . Chuyện này cũng không phải là chuyện lớn gì.

Khâu Tử Ngạn cảm thấy rất hài lòng, ôm cậu ta hôn mấy cái.

Đúng là đứa nhỏ ngoan ngoãn khiến mọi người thương yêu!

Đợi đến lúc hai người leo lên giường thì trời đã bắt đầu sáng, nhưng do sáng nay không có việc gì làm nên có thể ngủ thẳng đến trưa! So sánh hai khung cảnh với nhau thì Tô Nặc không được thoải mái như vậy, bởi vì hắn phải dậy sớm.

Ghét nhất là sáng sớm đang ngủ mà bị gọi dậy!

Phiền quá đi mất!

“Dậy đi.” Tám giờ sáng, ngài giám đốc đúng giờ gọi Tô Nặc dậy.

Không.

Tô Nặc lầm bầm vài tiếng rồi chui đầu vào trong chăn.

Âu Dương Long cười cười, đưa tay kéo chăn xuống.

“Buồn ngủ.” Tô Nặc buồn bực nói.

Đánh thức người đang ngủ ngon là chuyện rất khó khăn.

“Vậy ngủ tiếp đi.” Ngài giám đốc hôn lên mũi hắn, “Bảo bối ngủ ngon.”

Ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ, tia nắng ấm áp hắt lên mặt. Tô Nặc nhăn nhăn mũi, miễn cưỡng mở mắt ra.

Trời sáng thế này mà kêu mình ngủ ngon, đúng là ăn nói lung tung, nhưng mà trông vẫn rất đẹp trai.

“Không ngủ nữa à?” Âu Dương Long hỏi.

“Giờ dậy được rồi.” Tô Nặc duỗi lưng ra, dùng sức cọ cọ lồng ngực phía trước — Thoải mái quá!

“Muốn ăn gì?” Âu Dương Long hỏi.

“Một ly sữa nóng là được rồi.” Tô Nặc ngáp một cái, sau đó ôm chăn ngồi dậy, “Buổi chiều em còn phải lên công ty, buổi tối chắc không thể về ăn cơm.”

“Gần đây em còn bận hơn anh.” Âu Dương Long giúp hắn chỉnh lại áo ngủ.

“Em là người nổi tiếng mà.” Tô Nặc nghiêm túc nói.

“Da mặt em dày thật.” Âu Dương Long nhéo mặt hắn, “Ai lại tự khen mình bao giờ?”

“Sự thật là thế mà!” Tô Nặc cởi áo ngủ, trong lòng tự nhủ em nổi tiếng hơn Khâu Tử Ngạn rất nhiều!

“Gâu!” Samoyed ngậm tô cơm đứng ở cửa, ánh mắt tràn ngập chờ mong!

“Nắm Xôi đâu?” Tô Nặc vừa đổ thức ăn cho nó vừa hỏi, sau đó nhìn thấy con thỏ tai dài kia đang vui vẻ xoay vòng vòng trong chỗ ngủ của Samoyed! Da mặt đúng là quá dày!

“Sao nó không chịu về chỗ của mình ngủ?” Tô Nặc vẫn không tài nào hiểu nổi.

“Nói thật, anh cảm thấy tụi nó ở chung với nhau quen rồi.” Âu Dương Long đứng ở cửa nói.

Tô Nặc hít một hơi, “Anh nói lung tung gì vậy?!”

“Anh nói lung tung bao giờ?” Âu Dương Long đưa tay chỉ chỉ, “Em nhìn đi.”

Ngài thỏ nằm dưới đất đưa bốn chân lên trời kêu ríu rít, Samoyed dùng cái lưỡi dài của mình liếm bụng nó, nó thoải mái híp mắt lại, sướng đến mức run chân.

“Gì mà dâm đãng quá vậy!” Tô Nặc bức xúc nói, “Sao hai đứa có thể làm ra những hành động như thế? Có biết xấu hổ không!”

Samoyed ngậm cổ Nắm Xôi, vui vẻ chạy vào toilet đi tiểu.

Hình ảnh thật thân mật và hài hòa.

Tô Nặc thở dài, thế giới này điên rồi.

Do trong lòng hơi phiền muộn, lúc Tô Nặc lái xe tới nhà anh hai thì đã mười một giờ rưỡi.

“Về rồi à?” Hàn Uy đang ngồi trong phòng khách xem văn kiện.

“Vâng.” Tô Nặc đặt một cái túi đồ lên bàn, ngồi xuống bên cạnh anh hai, “Anh ăn sáng chưa?”

“Ăn rồi.” Hàn Uy thả mấy thứ trong tay xuống, “Có vài việc muốn thương lượng với em.”

“Việc gì?” Tô Nặc hỏi.

“Hơn mười ngày nữa sẽ đấu với bên Sở Hằng một ván, em đi chung với anh.” Vẻ mặt Hàn Uy có chút mệt mỏi.

“Được.” Mặc dù hơi bất ngờ nhưng Tô Nặc vẫn nhận lời. . .

“Không cần lo lắng, tệ lắm thì chúng ta bỏ miếng đất kia.” Hàn Uy xoa đầu em trai, “Thế nên em đừng lo.”

Tô Nặc gật đầu, tuy ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng hiểu rất rõ, cuộc đấu này rất quan trọng với anh hai, nếu không anh ấy sẽ không chủ động mở miệng kêu mình tham gia.

Vì vậy mình nhất định phải thắng!

Tô Nặc nắm chặt tay!

Trông rất có khí thế!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện