Thống Đốc Đại Nhân, Em Xin Anh !
Chương 152: Trừng trị cửu mạn linh
Cửu Châu, đau...Lưỡi dao sắc lẹm cứa một đường ngọt lên má Cửu Mạn Linh. Cô ta có thể cảm giác rõ được làn da căng mịn của mình đang dần dần nứt toác. Thứ dịch đặc sệt, chậm rãi rỉ ra theo miệng vết thương. Không được, gương mặt xinh đẹp này không thể bị hủy dung!
Cửu Mạn Linh toan phản kháng liền bị Lục Nghị Phàm vung chân, đạp mạnh lên lưng cô ta. Bàn chân cứng như gọng sắt đè nặng khiến Cửu Mạn Linh lập tức khuỵu gối, nằm rạp trên đất.
- Cửu Châu... hãy tha cho chị. Chị rất ân hận, em gái! Tha cho chị, cầu xin em!
Cửu Châu ngửa cổ lên cao, thở dài một tiếng.
- Khi trước tôi cầu xin cô khẩn thiết như thế nào, cô có nhớ không? Cô chỉ cười nhạt, sau đó lắc mông đi thẳng.
Ánh mắt ôn nhu của cô lúc này lại càng thêm sâu hiểm. Cửu Châu dùng tay, vuốt nhẹ lên mái tóc dài mượt mà của Cửu Mạn Linh, không nói không rằng dùng dao cắt đứt gân chân của cô ta.
Xoẹt!
Tóc... tóc...
- Aaaa... Đau quá! Khốn khiếp, Cửu Châu, mày thật độc ác!
Cơn đau xé rách ở chân khiến Cửu Mạn Linh gào rống thảm thiết. Cơ thể cô ta run rẩy từng hồi, bàn chân phải lúc này không ngừng co giật, máu tươi túa ra như xối.
Khóe môi xinh đẹp của Cửu Châu lúc này lại cong nhẹ, cơ mặt dần dần giãn ra, cô đưa dao quệt dọc một đường lên váy ngủ của Cửu Mạn Linh, đoạn tiếp tục chuyển sang phía bên chân trái, nhẹ nhàng cắt đứt gân.
- Ôi không! Đau quá!
Cửu Mạn Linh đau đớn giãy giụa, mồ hôi lạnh trên người cô ta không ngừng túa ra, ướt đầm lưng áo. Đôi môi tái nhợt, cắt không còn giọt máu, tình trạng vô cùng thảm hại.
Cửu Châu lạnh lùng đứng dậy, ném con dao trả lại cho La Vân Thiên.
- Cửu Mạn Linh, bắt đầu từ hôm nay, tôi và cô chính thức cắt đứt quan hệ. Đám tang của cha mẹ, tôi sẽ đích thân đứng ra lo liệu. Còn cô cùng lũ người kia, hãy chờ cục cảnh sát và tòa án định tội.
Phía cục cảnh sát rất nhanh chóng đã tìm ra một vài dấu vết khả nghi. Mặc dù dấu vân tay trên dao là của Cửu Châu, thế nhưng ở trong căn phòng xảy ra thảm án, ngoài dấu chân của cô vẫn còn hai dấu chân khả nghi còn rất mới nữa. Do vậy, Ngọa Long xác nhận, thời điểm xảy ra vụ án, trong phòng vẫn còn hai kẻ bí hiểm khác có mặt ở phòng này.
Trác Hiên được Lục Nghị Phàm phân phó gấp rút khôi phục cơ sở dữ liệu đã bị xóa trên điện thoại của Cửu Châu. Chỉ trong vòng chưa đầy ba mươi phút đồng hồ, Trác Hiên đã thành công lấy lại được thông tin lịch sử cuộc gọi và tin nhắn bị xóa.
- Đừng để cục cảnh sát thành phố phải thay Cục trưởng mới!
Lục Nghị Phàm ném chiếc điện thoại của Cửu Châu về phía cục trưởng cục cảnh sát La Sâm. Ngữ khí của anh không nóng không lạnh, tuy nhiên tràn đầy hàm ý đe dọa.
La Sâm lập tức cúi rạp đầu, run run nắm chặt vật chứng trong tay, sau đó lễ phép mà đáp:
- Dạ vâng, Thống Đốc yên tâm. Chúng tôi sẽ dốc sức tóm gọn hung thủ về chịu tội sớm nhất, trả lại trong sạch cho phu nhân.
- Ba ngày!
Hả???
La Sâm trợn tròn mắt, nhìn bóng dáng cao lớn mà vần vũ của người đàn ông trước mắt đang cách xa dần, lặng lẽ đưa tay vuốt nhẹ mồ hôi trên trán.
- Mẹ kiếp! Phen này thì đi đời nhà ma! Ba ngày, ba ngày để tìm ra hung thủ. Chết tôi mất!
Biệt phủ Thống Đốc quân...
- Em mệt rồi, nên ăn một chút rồi nghỉ sớm đi.
Lục Nghị Phàm tháo tạp dề, cẩn thận bưng lên trước mặt Cửu Châu một bát cháo gà nóng hổi. Hôm nay anh đích thân vào bếp, tự tay nấu cháo gà để tẩm bổ cho vợ. Thực ra, kỹ năng nấu ăn của anh cũng không phải quá tệ. Lục Nghị Phàm tự vỗ ngực, khẳng định anh rất khéo tay về bếp núc.
Cửu Châu nhìn chiếc đùi gà bị cháy xém một góc, phần cháo bốc mùi khét nhẹ, không nhịn được mà toan phì cười. Tuy nhiên, cô vẫn cố gắng kìm chế lại được, vui vẻ xúc một thìa cháo mà cho lên miệng nếm thử.
Lục Nghị Phàm ngồi bên cạnh, cằm chống lên hai bàn tay, đôi mắt long lanh háo hức chờ đợi. Chà chà, anh rất tự tin vào món cháo gà của mình. Để mà xem, chắc chắn Cửu Châu sẽ nhảy cẫng lên mà ôm chầm lấy cổ anh, sung sướng và hạnh phúc đến rơi nước mắt vì được chồng mình quan tâm tuyệt đối như thế này.
- Sao rồi, em yêu? Ngon chứ?
Tròng mắt Cửu Châu chuyển dần từ đen láy sang ửng đỏ, lông mày bắt đầu chau lại, sau đó không kìm nén được mà há miệng phun ra một tràng thức ăn.
Phụt!
Lục Nghị Phàm theo phản xạ nhắm nghiền mắt, mãi một lúc sau mới chậm chạp hé ra nhìn, không quên dùng tay nhặt một vài hột cháo rơi vãi, dính trên mặt.
- Chồng à, em rất cảm ơn anh vì đã nấu cháo cho em. Thế nhưng mà, mặn quá, em sẽ chết trong bát cháo muối của anh sớm thôi!
Cửu Mạn Linh toan phản kháng liền bị Lục Nghị Phàm vung chân, đạp mạnh lên lưng cô ta. Bàn chân cứng như gọng sắt đè nặng khiến Cửu Mạn Linh lập tức khuỵu gối, nằm rạp trên đất.
- Cửu Châu... hãy tha cho chị. Chị rất ân hận, em gái! Tha cho chị, cầu xin em!
Cửu Châu ngửa cổ lên cao, thở dài một tiếng.
- Khi trước tôi cầu xin cô khẩn thiết như thế nào, cô có nhớ không? Cô chỉ cười nhạt, sau đó lắc mông đi thẳng.
Ánh mắt ôn nhu của cô lúc này lại càng thêm sâu hiểm. Cửu Châu dùng tay, vuốt nhẹ lên mái tóc dài mượt mà của Cửu Mạn Linh, không nói không rằng dùng dao cắt đứt gân chân của cô ta.
Xoẹt!
Tóc... tóc...
- Aaaa... Đau quá! Khốn khiếp, Cửu Châu, mày thật độc ác!
Cơn đau xé rách ở chân khiến Cửu Mạn Linh gào rống thảm thiết. Cơ thể cô ta run rẩy từng hồi, bàn chân phải lúc này không ngừng co giật, máu tươi túa ra như xối.
Khóe môi xinh đẹp của Cửu Châu lúc này lại cong nhẹ, cơ mặt dần dần giãn ra, cô đưa dao quệt dọc một đường lên váy ngủ của Cửu Mạn Linh, đoạn tiếp tục chuyển sang phía bên chân trái, nhẹ nhàng cắt đứt gân.
- Ôi không! Đau quá!
Cửu Mạn Linh đau đớn giãy giụa, mồ hôi lạnh trên người cô ta không ngừng túa ra, ướt đầm lưng áo. Đôi môi tái nhợt, cắt không còn giọt máu, tình trạng vô cùng thảm hại.
Cửu Châu lạnh lùng đứng dậy, ném con dao trả lại cho La Vân Thiên.
- Cửu Mạn Linh, bắt đầu từ hôm nay, tôi và cô chính thức cắt đứt quan hệ. Đám tang của cha mẹ, tôi sẽ đích thân đứng ra lo liệu. Còn cô cùng lũ người kia, hãy chờ cục cảnh sát và tòa án định tội.
Phía cục cảnh sát rất nhanh chóng đã tìm ra một vài dấu vết khả nghi. Mặc dù dấu vân tay trên dao là của Cửu Châu, thế nhưng ở trong căn phòng xảy ra thảm án, ngoài dấu chân của cô vẫn còn hai dấu chân khả nghi còn rất mới nữa. Do vậy, Ngọa Long xác nhận, thời điểm xảy ra vụ án, trong phòng vẫn còn hai kẻ bí hiểm khác có mặt ở phòng này.
Trác Hiên được Lục Nghị Phàm phân phó gấp rút khôi phục cơ sở dữ liệu đã bị xóa trên điện thoại của Cửu Châu. Chỉ trong vòng chưa đầy ba mươi phút đồng hồ, Trác Hiên đã thành công lấy lại được thông tin lịch sử cuộc gọi và tin nhắn bị xóa.
- Đừng để cục cảnh sát thành phố phải thay Cục trưởng mới!
Lục Nghị Phàm ném chiếc điện thoại của Cửu Châu về phía cục trưởng cục cảnh sát La Sâm. Ngữ khí của anh không nóng không lạnh, tuy nhiên tràn đầy hàm ý đe dọa.
La Sâm lập tức cúi rạp đầu, run run nắm chặt vật chứng trong tay, sau đó lễ phép mà đáp:
- Dạ vâng, Thống Đốc yên tâm. Chúng tôi sẽ dốc sức tóm gọn hung thủ về chịu tội sớm nhất, trả lại trong sạch cho phu nhân.
- Ba ngày!
Hả???
La Sâm trợn tròn mắt, nhìn bóng dáng cao lớn mà vần vũ của người đàn ông trước mắt đang cách xa dần, lặng lẽ đưa tay vuốt nhẹ mồ hôi trên trán.
- Mẹ kiếp! Phen này thì đi đời nhà ma! Ba ngày, ba ngày để tìm ra hung thủ. Chết tôi mất!
Biệt phủ Thống Đốc quân...
- Em mệt rồi, nên ăn một chút rồi nghỉ sớm đi.
Lục Nghị Phàm tháo tạp dề, cẩn thận bưng lên trước mặt Cửu Châu một bát cháo gà nóng hổi. Hôm nay anh đích thân vào bếp, tự tay nấu cháo gà để tẩm bổ cho vợ. Thực ra, kỹ năng nấu ăn của anh cũng không phải quá tệ. Lục Nghị Phàm tự vỗ ngực, khẳng định anh rất khéo tay về bếp núc.
Cửu Châu nhìn chiếc đùi gà bị cháy xém một góc, phần cháo bốc mùi khét nhẹ, không nhịn được mà toan phì cười. Tuy nhiên, cô vẫn cố gắng kìm chế lại được, vui vẻ xúc một thìa cháo mà cho lên miệng nếm thử.
Lục Nghị Phàm ngồi bên cạnh, cằm chống lên hai bàn tay, đôi mắt long lanh háo hức chờ đợi. Chà chà, anh rất tự tin vào món cháo gà của mình. Để mà xem, chắc chắn Cửu Châu sẽ nhảy cẫng lên mà ôm chầm lấy cổ anh, sung sướng và hạnh phúc đến rơi nước mắt vì được chồng mình quan tâm tuyệt đối như thế này.
- Sao rồi, em yêu? Ngon chứ?
Tròng mắt Cửu Châu chuyển dần từ đen láy sang ửng đỏ, lông mày bắt đầu chau lại, sau đó không kìm nén được mà há miệng phun ra một tràng thức ăn.
Phụt!
Lục Nghị Phàm theo phản xạ nhắm nghiền mắt, mãi một lúc sau mới chậm chạp hé ra nhìn, không quên dùng tay nhặt một vài hột cháo rơi vãi, dính trên mặt.
- Chồng à, em rất cảm ơn anh vì đã nấu cháo cho em. Thế nhưng mà, mặn quá, em sẽ chết trong bát cháo muối của anh sớm thôi!
Bình luận truyện