Thư Của Tề Nhạc Tư
Chương 43: Tề Nhạc Tư
Khang Đằng:
Hôm nay em đã đếm, những bức thư không gửi cũng có đến mười mấy phong, từ sau khi anh tốt nghiệp trung học, giống như em có càng nhiều điều muốn nói với anh, nhưng mà em lại chỉ có thể không ngừng mà viết những bức thư có thể vĩnh viễn cũng không có biện pháp đưa đến tay anh.
Lúc trước em đã nói với anh có một ngày dưới lầu nhà em em thấy một nam sinh, đúng không?
Lúc đó em đã nghĩ, nếu như đó là anh thì tốt biết bao.
Em biết đây chỉ là mơ mộng ban ngày của em, ai cũng có quyền nằm mơ mà.
Ngày hôm nay em lại nhìn thấy người nam sinh kia, so với lần trước anh ta hơi sạm đen vì nắng hơn một chút, nhưng em chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra là người lần trước kia.
Nhắc tới cũng kỳ quái, từ khi em nhìn thấy anh ta, hòm thư nhà em liên tục xuất hiện hoa bách hợp, ngày hôm nay cũng vậy, em mới vừa lấy hoa bách hợp ra khỏi hòm thư, nhưng cố ý chưa về nhà ngay, mà đứng trốn trong hành lang một phút rồi lại đi ra ngoài, sau đó em đã nhìn thấy anh ta.
Em đã làm một chuyện vô cùng ngu xuẩn, bây giờ tỉnh táo suy nghĩ lại một chút, quả nhiên là em vẫn quá chủ nghĩa lý tưởng.
Lúc đó em lao ra nhìn thấy anh ta đang ngước đầu lên trên lầu nhìn, đến cùng đang nhìn cái gì, em cũng không biết, nhưng khi đó, em thật sự cảm thấy đó chính là anh.
Cho nên, em cứ như vậy hỏi anh ta, em hỏi người đó có phải là Khang Đằng không.
Khi hỏi ra câu câu này giọng nói cũng đang phát run, em tự mình cảm thấy vậy.
Em có bao nhiêu lo lắng, có lẽ anh không thể nào biết được, tuy rằng trong lòng biết anh ta rất có thể cũng không phải là anh, nhưng em vẫn ôm một tia mong đợi như trước.
Em nơm nớp lo sợ, thậm chí còn nghĩ nếu đúng thì phải làm sao, em cần phải dùng phương thức gì để bắt đầu cuộc trò chuyện đầu tiên với anh.
Trước hết em cần phải hỏi gần đây anh sống có tốt không hay cần phải hỏi tại sao anh tới nơi này trước?
Nhưng trên thực tế, em đã nghĩ quá nhiều.
Rất nhanh anh ta trả lời em, quả nhiên không phải là anh.
Thực ra đáp án này cũng nằm trong dự liệu của em, anh sao có khả năng tới tìm em chứ?
Em viết nhiều thư cho anh như vậy, nếu như anh quan tâm em, đã sớm hồi âm, căn bản không cần chờ lâu như vậy tự mình đến tìm em.
Nhưng em thật quá mệt mỏi, tuy rằng biết rõ không nên quá mong đợi, nhưng sau khi nghe câu "Không phải" kia, em thất vọng đến như là được báo rằng em vĩnh viễn cũng không thể thi trường đại học nơi anh sống.
Đương nhiên, tình huống sau em tuyệt đối sẽ không để nó phát sinh.
Trong tay em còn cầm nhánh hoa kia không biết là ai đưa hoa bách hợp tới, trong lòng em tràn đầy nghi vấn, nhưng mãi vậy cũng chỉ uổng công vui vẻ.
Khang Đằng, anh bây giờ đang làm gì đấy?
Cũng sớm đã bắt đầu cuộc sống đại học rồi nhỉ?
Anh có sống hòa thuận với những người bên cạnh không
Khoảng thời gian gần đây em thường suy nghĩ, nếu như chúng ta không phải dùng phương thức viết thư này quen nhau, em chỉ là một người bạn học bình thường bên cạnh anh thì tốt rồi, tuy rằng có thể mãi mãi cũng không tiến được vào thế giới nội tâm của anh, nhưng có thể để em nhìn thấy anh, biết được cuộc sống anh trải qua có tốt hay không, như vậy là đủ rồi.
Mỗi ngày em đều rất tham lam, em phải làm bản thân tỉnh táo lại một chút.
Thời gian này em đang liều mạng học tập, lớp 11 của em so với người khác cố gắng nhiều gấp hai, gấp ba lần, nhưng vậy em cũng không biết có thể có tư cách sang năm tham gia thi đại học không.
Mỗi ngày của em trôi qua đều rất phong phú, điều này cũng phải cảm ơn anh.
Hiện tại em sống rất tốt, hi vọng anh cũng như vậy.
Xế chiều nay em học xong một câu dùng từ biểu lộ mới, nói cho anh nghe.
Đêm nay ánh trăng thật đẹp.
Tề Nhạc Tư
Ngày 11 tháng 10 năm 2006
Hôm nay em đã đếm, những bức thư không gửi cũng có đến mười mấy phong, từ sau khi anh tốt nghiệp trung học, giống như em có càng nhiều điều muốn nói với anh, nhưng mà em lại chỉ có thể không ngừng mà viết những bức thư có thể vĩnh viễn cũng không có biện pháp đưa đến tay anh.
Lúc trước em đã nói với anh có một ngày dưới lầu nhà em em thấy một nam sinh, đúng không?
Lúc đó em đã nghĩ, nếu như đó là anh thì tốt biết bao.
Em biết đây chỉ là mơ mộng ban ngày của em, ai cũng có quyền nằm mơ mà.
Ngày hôm nay em lại nhìn thấy người nam sinh kia, so với lần trước anh ta hơi sạm đen vì nắng hơn một chút, nhưng em chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra là người lần trước kia.
Nhắc tới cũng kỳ quái, từ khi em nhìn thấy anh ta, hòm thư nhà em liên tục xuất hiện hoa bách hợp, ngày hôm nay cũng vậy, em mới vừa lấy hoa bách hợp ra khỏi hòm thư, nhưng cố ý chưa về nhà ngay, mà đứng trốn trong hành lang một phút rồi lại đi ra ngoài, sau đó em đã nhìn thấy anh ta.
Em đã làm một chuyện vô cùng ngu xuẩn, bây giờ tỉnh táo suy nghĩ lại một chút, quả nhiên là em vẫn quá chủ nghĩa lý tưởng.
Lúc đó em lao ra nhìn thấy anh ta đang ngước đầu lên trên lầu nhìn, đến cùng đang nhìn cái gì, em cũng không biết, nhưng khi đó, em thật sự cảm thấy đó chính là anh.
Cho nên, em cứ như vậy hỏi anh ta, em hỏi người đó có phải là Khang Đằng không.
Khi hỏi ra câu câu này giọng nói cũng đang phát run, em tự mình cảm thấy vậy.
Em có bao nhiêu lo lắng, có lẽ anh không thể nào biết được, tuy rằng trong lòng biết anh ta rất có thể cũng không phải là anh, nhưng em vẫn ôm một tia mong đợi như trước.
Em nơm nớp lo sợ, thậm chí còn nghĩ nếu đúng thì phải làm sao, em cần phải dùng phương thức gì để bắt đầu cuộc trò chuyện đầu tiên với anh.
Trước hết em cần phải hỏi gần đây anh sống có tốt không hay cần phải hỏi tại sao anh tới nơi này trước?
Nhưng trên thực tế, em đã nghĩ quá nhiều.
Rất nhanh anh ta trả lời em, quả nhiên không phải là anh.
Thực ra đáp án này cũng nằm trong dự liệu của em, anh sao có khả năng tới tìm em chứ?
Em viết nhiều thư cho anh như vậy, nếu như anh quan tâm em, đã sớm hồi âm, căn bản không cần chờ lâu như vậy tự mình đến tìm em.
Nhưng em thật quá mệt mỏi, tuy rằng biết rõ không nên quá mong đợi, nhưng sau khi nghe câu "Không phải" kia, em thất vọng đến như là được báo rằng em vĩnh viễn cũng không thể thi trường đại học nơi anh sống.
Đương nhiên, tình huống sau em tuyệt đối sẽ không để nó phát sinh.
Trong tay em còn cầm nhánh hoa kia không biết là ai đưa hoa bách hợp tới, trong lòng em tràn đầy nghi vấn, nhưng mãi vậy cũng chỉ uổng công vui vẻ.
Khang Đằng, anh bây giờ đang làm gì đấy?
Cũng sớm đã bắt đầu cuộc sống đại học rồi nhỉ?
Anh có sống hòa thuận với những người bên cạnh không
Khoảng thời gian gần đây em thường suy nghĩ, nếu như chúng ta không phải dùng phương thức viết thư này quen nhau, em chỉ là một người bạn học bình thường bên cạnh anh thì tốt rồi, tuy rằng có thể mãi mãi cũng không tiến được vào thế giới nội tâm của anh, nhưng có thể để em nhìn thấy anh, biết được cuộc sống anh trải qua có tốt hay không, như vậy là đủ rồi.
Mỗi ngày em đều rất tham lam, em phải làm bản thân tỉnh táo lại một chút.
Thời gian này em đang liều mạng học tập, lớp 11 của em so với người khác cố gắng nhiều gấp hai, gấp ba lần, nhưng vậy em cũng không biết có thể có tư cách sang năm tham gia thi đại học không.
Mỗi ngày của em trôi qua đều rất phong phú, điều này cũng phải cảm ơn anh.
Hiện tại em sống rất tốt, hi vọng anh cũng như vậy.
Xế chiều nay em học xong một câu dùng từ biểu lộ mới, nói cho anh nghe.
Đêm nay ánh trăng thật đẹp.
Tề Nhạc Tư
Ngày 11 tháng 10 năm 2006
Bình luận truyện