[Thử Miêu Đồng Nhân] Hoàng Thượng Vạn Tuế
Quyển 7 - Chương 121
Buổi thi Hội đầu tiên oanh oanh liệt liệt mở màn ~~~
Từ xưa tới nay, các triều đại đều trừng phạt vô cùng khắc nghiệt đối với các hành vi gian lận thi cử, tất cả các sĩ tử tham gia thi đều phải trải qua việc kiểm tra lục soát người cực kỳ tàn ác, tỷ như việc kiểm tra hung tàn bạo cúc trong truyền thuyết, ngay cả mông thí sinh cũng không bỏ qua, có thể nói vô văn hóa đến mức mất trí. So với việc bị bạo cúc, Triệu Trăn chỉ khiến các sĩ tử tới phòng vệ sinh công cộng tắm rửa một cái đã là việc tương đối ôn hòa.
Tuyệt chiêu thực sự vẫn còn ở phía sau, không cho phép sĩ tử mang vật phẩm cá nhân vào trường thi mới là chiêu rút củi dưới đáy nồi mấu chốt nhất.
Cổ đại vẫn chưa có túi nilon hay giấy, mực chống nước, nên khi nhóm sĩ tử cởi trần truồng đi vào tắm rửa, tự nhiên không thể tùy thân mang theo phao giấy sợ nước, sĩ tử trong lúc chẳng hay biết gì chỉ có thể đánh cuộc vào vận khí của mình, bỏ hết phao thi ở bên ngoài, nếu may mắn thoát được cuộc kiểm tra, đến khi nhận lại đồ tự nhiên có thể lừa dối qua cửa.
(= ̄w ̄=) Thế nhưng, bọn họ đã quá coi thường trình độ âm hiểm của Triệu Trăn.
Triệu Tiểu Trăn căn bản không cho bọn họ có cơ hội nhận lại những thứ đó, mỗi người sau khi tắm rửa xong được phân phát một bộ đồ và dụng cụ dự thi giống hệt nhau, đồ dùng mang theo người sẽ có người phụ trách trông coi tử tế, tuyệt đối không mất được, các ngươi an tâm dự thi đi, lớn mật vào trong trường thi đi, đừng quay đầu, đừng quay đầu!
Ba lớp cửa lớn vừa dày vừa nặng đóng chặt, trong ngoài 6 lớp khóa, binh lính canh gác vòng trong vòng ngoài người ngoài không nhiệm vụ miễn vào, văn có Bao đại nhân tuệ nhãn như đuốc, võ có Bàng tướng quân gặp biến không sợ hãi. Trong vòng 3 ngày thi, ba lớp cửa không được mở ra, người bên trong không ra được, người bên ngoài cũng không vào được, trời có sụp xuống cũng mặc kệ.
Trường thi được bố trí trang trọng sâm nghiêm có thể sánh ngang với Thiên lao, có thể nói là nghiêm mật nhất từ khi Đại Tống kiến quốc cho tới nay, đủ thấy Triệu Trăn vô cùng coi trọng lần thi Hội này. Tuy rằng Triệu Tiểu Trăn thường xuyên phun tào Bàng tướng quân họa phong không đúng nhưng kỳ thật trong mắt những người xung quanh, họa phong của Triệu Tiểu Trăn cũng thập phần thần kỳ.
Là người đặt ra các quy chế thi, Triệu Trăn tự nhiên sẽ không biết pháp mà còn phạm pháp, trước khi đại môn đóng kín, Triệu Trăn đã chủ động dẫn người rời khỏi trường thi, dùng hành động của bản thân để cho thấy chế độ thi Hội uy nghiêm bất cứ ai cũng không thể xâm phạm, đứng trước chế độ, mỗi người đều bình đẳng như nhau ngay cả Hoàng đế cũng không ngoại lệ.
Triệu Tiểu Trăn lắc lắc cái đầu ngốc mao tiêu sái xoay người rời đi, giao lại các sĩ tử cho Bao đại nhân, so ra còn đáng tin hơn là giao cho bé.
Ra khỏi nội viện trường thi, ở bên ngoài vẫn có thể mơ hồ nghe được tiếng đọc quy chế chậm rãi vang vọng, ám vệ giả trang thành nội thị, giọng đọc thanh thúy nhấn nhá rõ ràng từng chữ. Tiên Lãng chậm rãi đọc ba lượt quy chế thi do Triệu Trăn định ra, lại chậm rãi đọc ba lượt các hình thức trừng phạt khi phát hiện có gian lận, cuối cùng là tuyên đọc ba lượt đề thi đầu tiên.
Buổi đầu tiên thi [ Thơ Ngũ ngôn Bát vận ] bởi vì trước đây các đề mục thường có kèm thêm hai chữ ‘phú đắc’ nên được gọi là [Phú đắc thể].
[Thơ ngũ ngôn bát vận] bắt nguồn từ thời Đường, bởi vì phạm vi đề mục mà cách hành vận tương đối phong phú, từ thời Đường Huyền Tông Khai Nguyên đã bắt đầu quy định cách gieo vần. Hiện tại đã được Triệu Trăn quy định lại, mọi thơ từ có sử dụng điển cố điển tích đều phải có căn cứ có lý do giải thích rõ ràng, không được dùng bừa, hay tự tiện bịa ra.
Thi thơ chỉ cần thông báo cho sĩ tử biết phạm vi đề mục và cách gieo vần, không phiền phức như đề thi ngữ văn ở hiện đại dày đặc chi chít chữ kín mấy mặt giấy. Cho nên Triệu Tiểu Trăn mới dám dùng quái chiêu thần kỳ lân thời sửa đề thi như vậy, mặc dù có chút gấp gáp nhưng không hề ảnh hưởng tới việc làm bài của các sĩ tử. Vừa nghĩ tới mấy sĩ tử bỏ giá cao mua đề giả, sau khi nghe đề sẽ trợn mắt há mồm bộ dạng ngu ngốc, Triệu Tiểu Trăn liền cảm thấy toàn thân thư sướng, mỏi mệt cả đêm thức trắng không ngủ đều tan thành mây khói!
Cảm thấy vui sướng khi người gặp họa, quả nhiên là phương thức giảm stress tốt nhất, vô cùng có lợi!
Trừ cái đó ra, Triệu Trăn đặc biệt căn dặn nhóm giám khảo, trong lúc tuyên đọc đề thi phải cẩn thận quan sát ngôn hành cử chỉ của các sĩ tử, nếu phát hiện ai lộ ra biểu tình như ăn phải ruồi bọ hoặc sắc mặt xanh mét, trán đổ mồ hôi gì gì đó, nhất định phải tập trung trọng điểm chăm sóc các vị đó!
→_→ Mấy tên đó chắc chắn là đã ‘dụng công’ quá độ trước khi thi!
………………………
Ba lớp cửa dày đóng kín lại sau lưng, Triệu Tiểu Trăn mặc kệ đám sĩ tử hỗn độn trong gió, lực chú ý của bé lúc này hoàn toàn tập trung vào đống vật phẩm đám sĩ tử mang theo tới.
Từ ngày có 《 kì thi 》 ra đời thì việc 《 gian lận 》 cũng nối tiếp sinh ra, phương thức gian lận thông thường chính là chép phao nhỏ, người cổ đại gọi nó là 《 giáp đái (bí mật mang theo)》 Có lẽ là do công danh lợi lộc rất mê người, cho dù các triều đại dùng rất nhiều hình phạt vô cùng nghiêm khắc đối với các hành vi gian lận nhưng vẫn không thiếu các sĩ tử nguyện ý lấy thân mình thử nghiệm, cho dù tỷ lệ là một trên ngàn vạn thì cũng đáng cho bọn họ lấy thân mạo hiểm.
Có nhu cầu liền có thị trường, rất nhanh xuất hiện loại phao còn nhỏ hơn cả hộp diêm, [vi khắc thư (sách siêu nhỏ)] chuyên môn dùng trong việc gian lận hợp thời ra đời. Loại [vi khắc thư] này rất đắt đỏ, chế tác thủ công rất tốn thời gian, có thể nói là cực phẩm trong giới phao thi, người bình thường căn bản không thể nào mua nổi.
So với việc dùng phao thi, [vi khắc thư ] càng thích hợp để giấu diếm hơn, Triệu Tiểu Trăn tuy rằng không cần phải tham gia khoa cử nhưng cũng muốn có một quyển để giữ riêng. Lúc nha dịch kiểm tra quần áo thí sinh, thật sự tìm ra được một quyển [vi khắc thư], Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường đều tò mò châu đầu vào thưởng thức.
Triển Miêu Miêu sợ hãi nhăn mặt: “Thật lợi hại, thật sự có thể khắc được chữ nhỏ đến thế sao?!”
Chuột Bạch mặt bình tĩnh: “Để ta về nghiên cứu một chút, rồi khắc một quyển thiên hạ tối toàn thực đơn cho ngươi giữ riêng.”
Triển Miêu Miêu hai lỗ tai phiếm hồng khẽ run rẩy: “Không cần, nhất định rất mỏi mắt.”
Chuột bạch vênh mặt đắc ý lắc lắc đuôi: “Không sao, chúng ta giữ làm đồ gia truyền.”
Triển Miêu Miêu thập phần chờ mong: “Ừm!”
Chuột Bạch thập phần vừa lòng: “Ngoan ~”
Tập thể nha dịch Khai Phong Phủ đồng loạt xoay người, đưa lưng về phía Thử Miêu đang mải bắn tim hồng, ngửa mặt lên trời thở dài — Hai người nhất định phải bức tử cẩu độc thân như vậy sao? Mỗi ngày show ân ái phiền muốn chết, ngọt muốn sâu răng, chọc mù mắt chó người khác rồi, có để yên cho người khác làm việc nữa hay không? Bao đại nhân, chúng ta muốn bãi công!!!!
Suy xét đến tâm trạng của một đám cẩu độc thân trong Khai Phong Phủ, Triệu Tiểu Trăn thiện lương khẽ ho khan hai tiếng: “Trong thời gian làm việc không được nói chuyện yêu đương!”
………………………
Cuối cùng mọi người cũng điều tra ra được có 12 người mang theo phao thi, xét thấy cửa trường thi đã đóng kín, quan binh không thể ngoại lệ tiến vào bắt người, cho nên các sĩ tử mang theo phao thi vẫn tiếp tục được làm bài, chỉ là bài thi đó chắc chắn trở thành phế thải, hai buổi thi sau đó không cần phải thi tiếp nữa.
Sau ba ngày, đại môn trường thi được mở ra, những sĩ tử mang theo phao thi bị gạch tên khỏi danh sách, vĩnh viễn không được tham gia khoa cử, đuổi về nguyên quán.
Mặt khác, còn có 25 sĩ tử họa phong không đúng, Triệu Tiểu Trăn rất muốn cùng bọn họ nói chuyện nhân sinh. Đã từng thấy người tìm chết nhưng chưa từng thấy ai có phương thức tìm chết như vậy, ngay cả phương thức chết cũng mới mẻ độc đáo hơn người thường.
25 người này là những cử nhân trẻ tuổi tới từ Ngũ Hồ Tứ Hải, tuổi tác không chênh lệch nhau là mấy, quỹ đạo nhân sinh không có điểm chung, sau khi vào kinh cũng không ở cùng nhau, bình thường cũng không thấy giao lưu gặp mặt, 25 người vốn không liên quan gì tới nhau, cư nhiên không hẹn mà cùng chuẩn bị đồ dùng giống y hệt nhau?
Trên đời thực sự có chuyện trùng hợp như vậy sao?
25 người, nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, nếu kết thành đội nhóm đi cùng nhau chắc chắn sẽ khiến người chú ý nhưng nếu trà trộn trong đại quân hàng ngàn sĩ tử trùng trùng điệp điệp, thì số lượng này cũng chỉ như muối bỏ biển, hoàn toàn không bắt mắt. Nếu không phải Bạch Ngọc Đường có khả năng nhìn qua là không quên thì thật sự cho dù nha dịch quan binh có điều tra bao nhiêu lần cũng không thể phát hiện mấy món đồ đó giống nhau như đúc.
Không phải quân địch ngu xuẩn mà là do đồng đội quá cường đại, Bạch Ngũ gia từ lúc hiểu chuyện thì không biết cái gì gọi là 《 quên 》 Bất cứ cái gì chỉ cần nhìn qua một lần liền khắc như in ở trong đầu, cho dù chỉ là quét mắt nhìn liếc qua thì lần sau nhìn lại vẫn sẽ tự động nhớ ra.
Mấy món đồ giống hệt nhau xuất hiện nhiều lần, Bạch Ngọc Đường lập tức nhận ra chỗ không ổn, liền sai nha dịch cẩn thận kiểm tra lại, cư nhiên tìm ra được 25 bộ, điều này không thể dùng hai chữ ‘trùng hợp’ để giải thích đi? Điều tra mấy món đồ dùng, đều là những thứ rẻ tiền, nhìn qua giống như mua hàng sỉ ngoài chợ. Mấy thứ linh tinh như bút, mực đều là đồ mới tinh căn bản không hề có dấu vết được sử dụng, khác hẳn với các sĩ tử khác, đồ dùng đều đã cũ hoặc đã được dùng nhiều lần, rõ ràng họa phong không đúng!
Không chỉ những món đồ đó khả nghi mà ngay cả lương khô của bọn họ cũng quái lạ. Ngoại trừ điểm tâm bình thường chỉ đủ ăn trong ba ngày, còn lại không có bất cứ một món đồ thực phẩm nào khác, quả thực không giống như tới dự thi, mà giống như bị ép tới cho đủ quân số, một loại cảm giác nghi ngờ quen biết cùng mưu mô nảy sinh…
Triển Chiêu cầm mấy khối điểm tâm lên nếm thử: “Hương vị này, tuyệt đối là do cùng một đầu bếp làm ra!”
Triệu Tiểu Trăn sờ sờ cằm: “Cái này gọi là người tính không bằng trời tính đi.”
Cho dù là quan hệ đối địch, Triệu Tiểu Trăn cũng nhịn không được mà cảm thấy đồng tình với 25 sĩ tử kia một phen — trời ạ, thua quá oan ức! Mọi chuyện vốn đã được tính toán chu toàn thông minh, vốn định đánh một hồi oanh oanh liệt liệt thằng trận lớn ai ngờ, ngay cả địch nhân còn chưa thấy mặt đã thua ở trong tay một tên mua đồ sỉ keo kiệt và một tên đầu bếp nhàn hạ. 25 đồng chí tổ chức thành đoàn thể xông pha phó bản trường thi, đội trưởng của các ngươi có biết không? Vì một thế giới hòa bình, nhớ đừng chủ quan dẫn tới cả đoàn bị diệt nhé!
Bạch Ngọc Đường ngáp dài một cái: “Trần đầu đã phân thắng bại, trận thứ hai ngươi có tính toán gì không?”
Triệu Trăn cười tủm tỉm nghiêng đầu: “Cái gì trận đầu trận thứ hai chứ, đây là trường thi không phải chiến trường.”
Khóe miệng Bạch Ngọc Đường giật a giật: “Trường thi…” một trường thi nho nhỏ đã sớm biến thành chiến trường cho Triệu Tiểu Trăn và kẻ chủ mưu sau màn đối đầu rồi. Kỳ thi Hội này chính là thước đo cho cuộc đối đầu giữa hai bên, song phương hiểu lòng không khai chiến, nơi này không có quy tắc chỉ có thắng bại, người thắng làm vua kẻ thua làm giặc.
Chắc đây là lần đối đầu cuối cùng đi…
Tình huống hiện tại chính là, vẫn chưa rõ mục đích của kẻ chủ mưu sau màn, Triệu Trăn muốn bảo toàn kỳ thi Hội thì phải diệt trừ kẻ chủ mưu sau màn.
Buổi thi đầu tiên, bề ngoài là đối phó với sĩ tử mạo danh nhưng kỳ thật chính là cách mà Triệu Trăn ứng chiến đối với kẻ chủ mưu sau màn.
Tuy rằng sự kiên nhẫn của Triệu Trăn không tệ nhưng lại không thích tác phong giấu đầu lộ đuôi của kẻ chủ mưu, lại càng không thích gã coi Triệu Trăn như con khỉ mà đùa giỡn. Mỗi khi người thông minh đi vào ngõ cụt thì nhân loại đã không thể ngăn cản kẻ đó để tâm vào mấy chuyện vụn vặt, kẻ chủ mưu sau màn hiện tại tựa như đang lọt vào sương mù không nhìn thấy bóng dáng thì Triệu Trăn càng muốn liều chết cùng gã, càng muốn vạch trần cái khăn che mặt thần bí của gã!
Vì thế Triệu Trăn tiên hạ thủ vi cường, lợi dụng thân phận thuận lợi thay đổi quy tắc cuộc [trò] thi [chơi] bày kế tóm được 25 tên giả mạo trà trộn vào trong số các sĩ tử, lấy được thắng lợi đầu tiên. 25 người này chỉ là con cờ của kẻ chủ mưu sau màn, thậm chí vứt đi cũng chả ảnh hưởng gì, chứ đừng nói tới chuyện đối phó với kẻ chủ mưu sau màn.
Bạch Ngọc Đường thở dài trong lòng.
Triệu Tiểu Trăn hiện tại thắng trước một ván, nhưng kế tiếp còn 2 trận ác chiến nữa, không biết nó có đối phó được không.
Đừng thấy Triệu Trăn bình thường ưa bán manh làm nũng mà lầm, đến thời khắc mấu chốt, ngạo khí luôn ẩn giấu sẽ bắt đầu tỏa ra. Triệu Trăn không thích thua cuộc, từ trước tới nay cũng chưa từng thua, càng quyết không cho phép mình giống như chó nhà có tang phải đi cầu xin người khác, kéo dài hơi tàn.
Bạch Ngọc Đường cảm thấy nhân sinh tại thế có đôi khi không cần sống quá minh bạch, hiếm khi được hồ đồ thì cứ hồ đồ, đôi khi hồ đồ cũng là cái phúc.
Chỉ tiếc trong thiên hạ ai cũng có thể hồ đồ chỉ duy độc Triệu Trăn không có phần phúc khí này, nó phải luôn luôn duy trì thanh tỉnh, nó không thể hồ đồ. Kiêu ngạo của Triệu Trăn không cho phép nó phá bình phá suất (bình vỡ không sợ mẻ) hay giống như tiên hoàng tự lừa mình dối người sống qua một đời, một lần hồ đồ kéo dài hơn 20 năm.
Làm hoàng đế luôn phải tính toán chi li, lợi dụng hết thảy những gì có thể lợi dụng, không được có nhược điểm, khi cần thiết còn phải tự tay loại bỏ điểm yếu của bản thân. Vì giang sơn xã tắc, có đôi khi tình bạn tình yêu cũng phải bỏ qua. Lấy cái gì để giải sầu, chỉ có rượu, dân chúng bình thường có thể dùng rượu để giải sầu, nhưng còn Triệu Trăn…ngay cả khi uống rượu cũng không cho phép mình say.
Trên thế gian chung quy không thoát khỏi năm chữ: có được tất có mất.
Hi vọng Triệu Tiểu Trăn có thể bước đi trên con đường không giống các Đế vương trước đây.
………………………….
Trọng binh canh gác trường thi, nhưng không thể ngăn được Triển Chiêu khinh công cái thế.
Biết rõ trong trường thi có mai phục 25 nhân vật nguy hiểm, Triển Chiêu không thể ngồi yên được, vò đầu bứt tai nóng lòng như lửa đốt, bị Bạch Ngọc Đường và Triệu Trăn một trái một phải nhìn chằm chằm, cuối cùng vẫn nhịn không nổi, Triển Chiêu thừa dịp 2 người không chú ý, lén tiến vào nội viện mật báo cho Bao đại nhân.
Triệu Trăn và Bạch Ngọc Đường liếc nhau, đều thấy rõ sự bất đắc dĩ trong mắt đối phương.
Triển Chiêu từ nhỏ lớn lên trong Trấn Quốc tự, nghe kinh Phật còn nhiều hơn đọc sách, trong đầu luôn có xúc động [vì người quên mình] luôn coi việc [hi sinh thân mình bảo hộ người khác] là chân lý. Hiện tại lại là thời kì mẫn cảm, ngay cả Triệu Trăn cũng phải tránh đi, cố tình Triển Miêu Miêu gan lớn bằng trời dám xông vào trường thi, vạn nhất bị người khác phát hiện thì chính là trọng tội!
Triển Chiêu tuy rằng đôi khi hay mơ hồ nhưng tuyệt đối không phải đồ ngốc, hậu quả của việc dám xông vào trường thi hắn đã sớm nghĩ tới, nhưng hắn vẫn quyết không chùn bước mà xông vào. Trong mắt thế nhân, trọng tình trọng nghĩa Nam hiệp Triển Chiêu chính là như vậy, nhưng Bạch Ngọc Đường vẫn hi vọng Triển Chiêu có thể sống 《 ích kỷ 》 một chút.
Thời gian càng dài, sắc mặt Bạch Ngọc Đường càng trở nên đen xì, Triệu Tiểu Trăn yên lặng chuẩn bị một cây nến thật to cho sư phụ mình. [thắp nến]
Không qua bao lâu, Triển Chiêu ôm đầu đã nổi một cục u to tướng trở lại, ủy khuất cọ tới bên người Bạch Ngọc Đường: “Bao đại nhân đánh ta!”
“Đáng đời!” Triệu Trăn và Bạch Ngọc Đường đồng thanh không cần nghĩ ngợi.
(┬┬﹏┬┬) Triển Miêu Miêu bị một kích hiểu ý x2, đau lòng khó nhịn, ngồi xổm một góc liếm liếm vết thương.
Bạch Ngọc Đường thở dài, giúp Triển Chiêu xoa xoa đầu: “Hồi phủ thôi.”
Bao đại nhân bị nhốt trong trường thi ba ngày không ra được, không có nghĩa là Khai Phong Phủ rảnh rang được nghỉ 3 ngày, bởi vì nhóm bại hoại không có ngày nghỉ, càng vào lúc rối ren, nhóm bại hoại càng thích thêm phiền. Bao đại nhân ở trong trường thi uống trà đọc sách an nhiên tự tại, Công Tôn tiên sinh thân kiêm 2 chức ở bên ngoài bận rộn xoay như chong chóng, sáng sớm nay trước khi rời đi còn đặc biệt nhắc nhở Triển Chiêu: “Không được la cà bên ngoài, sớm trở về giúp ta xử lý công vụ!”
Công Tôn lên tiếng, Triển Chiêu dù rất ghét mùi mốc hồ sơ vẫn phải ngoan ngoãn quay về hỗ trợ. Bạch Ngọc Đường cũng bị bắt làm culi, không thể không hi sinh thời gian ngủ trưa quý giá bồi Triển Chiêu xem hồ sơ. Đối với chuyện này, Triển Miêu Miêu không chút áy náy nói: “Tiểu Bạch nên hoạt động nhiều một chút, cả ngày chỉ biết ngủ ngủ ngủ, chẳng lẽ ngươi là công chúa ngủ trong rừng như chuyện Triệu Trăn đã kể?”
Bạch Ngọc Đường cười nói: “Được a, vậy ta chờ ngươi tới đánh thức ta, ngươi không tới ta vẫn tiếp tục ngủ.”
Từ xưa tới nay, các triều đại đều trừng phạt vô cùng khắc nghiệt đối với các hành vi gian lận thi cử, tất cả các sĩ tử tham gia thi đều phải trải qua việc kiểm tra lục soát người cực kỳ tàn ác, tỷ như việc kiểm tra hung tàn bạo cúc trong truyền thuyết, ngay cả mông thí sinh cũng không bỏ qua, có thể nói vô văn hóa đến mức mất trí. So với việc bị bạo cúc, Triệu Trăn chỉ khiến các sĩ tử tới phòng vệ sinh công cộng tắm rửa một cái đã là việc tương đối ôn hòa.
Tuyệt chiêu thực sự vẫn còn ở phía sau, không cho phép sĩ tử mang vật phẩm cá nhân vào trường thi mới là chiêu rút củi dưới đáy nồi mấu chốt nhất.
Cổ đại vẫn chưa có túi nilon hay giấy, mực chống nước, nên khi nhóm sĩ tử cởi trần truồng đi vào tắm rửa, tự nhiên không thể tùy thân mang theo phao giấy sợ nước, sĩ tử trong lúc chẳng hay biết gì chỉ có thể đánh cuộc vào vận khí của mình, bỏ hết phao thi ở bên ngoài, nếu may mắn thoát được cuộc kiểm tra, đến khi nhận lại đồ tự nhiên có thể lừa dối qua cửa.
(= ̄w ̄=) Thế nhưng, bọn họ đã quá coi thường trình độ âm hiểm của Triệu Trăn.
Triệu Tiểu Trăn căn bản không cho bọn họ có cơ hội nhận lại những thứ đó, mỗi người sau khi tắm rửa xong được phân phát một bộ đồ và dụng cụ dự thi giống hệt nhau, đồ dùng mang theo người sẽ có người phụ trách trông coi tử tế, tuyệt đối không mất được, các ngươi an tâm dự thi đi, lớn mật vào trong trường thi đi, đừng quay đầu, đừng quay đầu!
Ba lớp cửa lớn vừa dày vừa nặng đóng chặt, trong ngoài 6 lớp khóa, binh lính canh gác vòng trong vòng ngoài người ngoài không nhiệm vụ miễn vào, văn có Bao đại nhân tuệ nhãn như đuốc, võ có Bàng tướng quân gặp biến không sợ hãi. Trong vòng 3 ngày thi, ba lớp cửa không được mở ra, người bên trong không ra được, người bên ngoài cũng không vào được, trời có sụp xuống cũng mặc kệ.
Trường thi được bố trí trang trọng sâm nghiêm có thể sánh ngang với Thiên lao, có thể nói là nghiêm mật nhất từ khi Đại Tống kiến quốc cho tới nay, đủ thấy Triệu Trăn vô cùng coi trọng lần thi Hội này. Tuy rằng Triệu Tiểu Trăn thường xuyên phun tào Bàng tướng quân họa phong không đúng nhưng kỳ thật trong mắt những người xung quanh, họa phong của Triệu Tiểu Trăn cũng thập phần thần kỳ.
Là người đặt ra các quy chế thi, Triệu Trăn tự nhiên sẽ không biết pháp mà còn phạm pháp, trước khi đại môn đóng kín, Triệu Trăn đã chủ động dẫn người rời khỏi trường thi, dùng hành động của bản thân để cho thấy chế độ thi Hội uy nghiêm bất cứ ai cũng không thể xâm phạm, đứng trước chế độ, mỗi người đều bình đẳng như nhau ngay cả Hoàng đế cũng không ngoại lệ.
Triệu Tiểu Trăn lắc lắc cái đầu ngốc mao tiêu sái xoay người rời đi, giao lại các sĩ tử cho Bao đại nhân, so ra còn đáng tin hơn là giao cho bé.
Ra khỏi nội viện trường thi, ở bên ngoài vẫn có thể mơ hồ nghe được tiếng đọc quy chế chậm rãi vang vọng, ám vệ giả trang thành nội thị, giọng đọc thanh thúy nhấn nhá rõ ràng từng chữ. Tiên Lãng chậm rãi đọc ba lượt quy chế thi do Triệu Trăn định ra, lại chậm rãi đọc ba lượt các hình thức trừng phạt khi phát hiện có gian lận, cuối cùng là tuyên đọc ba lượt đề thi đầu tiên.
Buổi đầu tiên thi [ Thơ Ngũ ngôn Bát vận ] bởi vì trước đây các đề mục thường có kèm thêm hai chữ ‘phú đắc’ nên được gọi là [Phú đắc thể].
[Thơ ngũ ngôn bát vận] bắt nguồn từ thời Đường, bởi vì phạm vi đề mục mà cách hành vận tương đối phong phú, từ thời Đường Huyền Tông Khai Nguyên đã bắt đầu quy định cách gieo vần. Hiện tại đã được Triệu Trăn quy định lại, mọi thơ từ có sử dụng điển cố điển tích đều phải có căn cứ có lý do giải thích rõ ràng, không được dùng bừa, hay tự tiện bịa ra.
Thi thơ chỉ cần thông báo cho sĩ tử biết phạm vi đề mục và cách gieo vần, không phiền phức như đề thi ngữ văn ở hiện đại dày đặc chi chít chữ kín mấy mặt giấy. Cho nên Triệu Tiểu Trăn mới dám dùng quái chiêu thần kỳ lân thời sửa đề thi như vậy, mặc dù có chút gấp gáp nhưng không hề ảnh hưởng tới việc làm bài của các sĩ tử. Vừa nghĩ tới mấy sĩ tử bỏ giá cao mua đề giả, sau khi nghe đề sẽ trợn mắt há mồm bộ dạng ngu ngốc, Triệu Tiểu Trăn liền cảm thấy toàn thân thư sướng, mỏi mệt cả đêm thức trắng không ngủ đều tan thành mây khói!
Cảm thấy vui sướng khi người gặp họa, quả nhiên là phương thức giảm stress tốt nhất, vô cùng có lợi!
Trừ cái đó ra, Triệu Trăn đặc biệt căn dặn nhóm giám khảo, trong lúc tuyên đọc đề thi phải cẩn thận quan sát ngôn hành cử chỉ của các sĩ tử, nếu phát hiện ai lộ ra biểu tình như ăn phải ruồi bọ hoặc sắc mặt xanh mét, trán đổ mồ hôi gì gì đó, nhất định phải tập trung trọng điểm chăm sóc các vị đó!
→_→ Mấy tên đó chắc chắn là đã ‘dụng công’ quá độ trước khi thi!
………………………
Ba lớp cửa dày đóng kín lại sau lưng, Triệu Tiểu Trăn mặc kệ đám sĩ tử hỗn độn trong gió, lực chú ý của bé lúc này hoàn toàn tập trung vào đống vật phẩm đám sĩ tử mang theo tới.
Từ ngày có 《 kì thi 》 ra đời thì việc 《 gian lận 》 cũng nối tiếp sinh ra, phương thức gian lận thông thường chính là chép phao nhỏ, người cổ đại gọi nó là 《 giáp đái (bí mật mang theo)》 Có lẽ là do công danh lợi lộc rất mê người, cho dù các triều đại dùng rất nhiều hình phạt vô cùng nghiêm khắc đối với các hành vi gian lận nhưng vẫn không thiếu các sĩ tử nguyện ý lấy thân mình thử nghiệm, cho dù tỷ lệ là một trên ngàn vạn thì cũng đáng cho bọn họ lấy thân mạo hiểm.
Có nhu cầu liền có thị trường, rất nhanh xuất hiện loại phao còn nhỏ hơn cả hộp diêm, [vi khắc thư (sách siêu nhỏ)] chuyên môn dùng trong việc gian lận hợp thời ra đời. Loại [vi khắc thư] này rất đắt đỏ, chế tác thủ công rất tốn thời gian, có thể nói là cực phẩm trong giới phao thi, người bình thường căn bản không thể nào mua nổi.
So với việc dùng phao thi, [vi khắc thư ] càng thích hợp để giấu diếm hơn, Triệu Tiểu Trăn tuy rằng không cần phải tham gia khoa cử nhưng cũng muốn có một quyển để giữ riêng. Lúc nha dịch kiểm tra quần áo thí sinh, thật sự tìm ra được một quyển [vi khắc thư], Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường đều tò mò châu đầu vào thưởng thức.
Triển Miêu Miêu sợ hãi nhăn mặt: “Thật lợi hại, thật sự có thể khắc được chữ nhỏ đến thế sao?!”
Chuột Bạch mặt bình tĩnh: “Để ta về nghiên cứu một chút, rồi khắc một quyển thiên hạ tối toàn thực đơn cho ngươi giữ riêng.”
Triển Miêu Miêu hai lỗ tai phiếm hồng khẽ run rẩy: “Không cần, nhất định rất mỏi mắt.”
Chuột bạch vênh mặt đắc ý lắc lắc đuôi: “Không sao, chúng ta giữ làm đồ gia truyền.”
Triển Miêu Miêu thập phần chờ mong: “Ừm!”
Chuột Bạch thập phần vừa lòng: “Ngoan ~”
Tập thể nha dịch Khai Phong Phủ đồng loạt xoay người, đưa lưng về phía Thử Miêu đang mải bắn tim hồng, ngửa mặt lên trời thở dài — Hai người nhất định phải bức tử cẩu độc thân như vậy sao? Mỗi ngày show ân ái phiền muốn chết, ngọt muốn sâu răng, chọc mù mắt chó người khác rồi, có để yên cho người khác làm việc nữa hay không? Bao đại nhân, chúng ta muốn bãi công!!!!
Suy xét đến tâm trạng của một đám cẩu độc thân trong Khai Phong Phủ, Triệu Tiểu Trăn thiện lương khẽ ho khan hai tiếng: “Trong thời gian làm việc không được nói chuyện yêu đương!”
………………………
Cuối cùng mọi người cũng điều tra ra được có 12 người mang theo phao thi, xét thấy cửa trường thi đã đóng kín, quan binh không thể ngoại lệ tiến vào bắt người, cho nên các sĩ tử mang theo phao thi vẫn tiếp tục được làm bài, chỉ là bài thi đó chắc chắn trở thành phế thải, hai buổi thi sau đó không cần phải thi tiếp nữa.
Sau ba ngày, đại môn trường thi được mở ra, những sĩ tử mang theo phao thi bị gạch tên khỏi danh sách, vĩnh viễn không được tham gia khoa cử, đuổi về nguyên quán.
Mặt khác, còn có 25 sĩ tử họa phong không đúng, Triệu Tiểu Trăn rất muốn cùng bọn họ nói chuyện nhân sinh. Đã từng thấy người tìm chết nhưng chưa từng thấy ai có phương thức tìm chết như vậy, ngay cả phương thức chết cũng mới mẻ độc đáo hơn người thường.
25 người này là những cử nhân trẻ tuổi tới từ Ngũ Hồ Tứ Hải, tuổi tác không chênh lệch nhau là mấy, quỹ đạo nhân sinh không có điểm chung, sau khi vào kinh cũng không ở cùng nhau, bình thường cũng không thấy giao lưu gặp mặt, 25 người vốn không liên quan gì tới nhau, cư nhiên không hẹn mà cùng chuẩn bị đồ dùng giống y hệt nhau?
Trên đời thực sự có chuyện trùng hợp như vậy sao?
25 người, nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, nếu kết thành đội nhóm đi cùng nhau chắc chắn sẽ khiến người chú ý nhưng nếu trà trộn trong đại quân hàng ngàn sĩ tử trùng trùng điệp điệp, thì số lượng này cũng chỉ như muối bỏ biển, hoàn toàn không bắt mắt. Nếu không phải Bạch Ngọc Đường có khả năng nhìn qua là không quên thì thật sự cho dù nha dịch quan binh có điều tra bao nhiêu lần cũng không thể phát hiện mấy món đồ đó giống nhau như đúc.
Không phải quân địch ngu xuẩn mà là do đồng đội quá cường đại, Bạch Ngũ gia từ lúc hiểu chuyện thì không biết cái gì gọi là 《 quên 》 Bất cứ cái gì chỉ cần nhìn qua một lần liền khắc như in ở trong đầu, cho dù chỉ là quét mắt nhìn liếc qua thì lần sau nhìn lại vẫn sẽ tự động nhớ ra.
Mấy món đồ giống hệt nhau xuất hiện nhiều lần, Bạch Ngọc Đường lập tức nhận ra chỗ không ổn, liền sai nha dịch cẩn thận kiểm tra lại, cư nhiên tìm ra được 25 bộ, điều này không thể dùng hai chữ ‘trùng hợp’ để giải thích đi? Điều tra mấy món đồ dùng, đều là những thứ rẻ tiền, nhìn qua giống như mua hàng sỉ ngoài chợ. Mấy thứ linh tinh như bút, mực đều là đồ mới tinh căn bản không hề có dấu vết được sử dụng, khác hẳn với các sĩ tử khác, đồ dùng đều đã cũ hoặc đã được dùng nhiều lần, rõ ràng họa phong không đúng!
Không chỉ những món đồ đó khả nghi mà ngay cả lương khô của bọn họ cũng quái lạ. Ngoại trừ điểm tâm bình thường chỉ đủ ăn trong ba ngày, còn lại không có bất cứ một món đồ thực phẩm nào khác, quả thực không giống như tới dự thi, mà giống như bị ép tới cho đủ quân số, một loại cảm giác nghi ngờ quen biết cùng mưu mô nảy sinh…
Triển Chiêu cầm mấy khối điểm tâm lên nếm thử: “Hương vị này, tuyệt đối là do cùng một đầu bếp làm ra!”
Triệu Tiểu Trăn sờ sờ cằm: “Cái này gọi là người tính không bằng trời tính đi.”
Cho dù là quan hệ đối địch, Triệu Tiểu Trăn cũng nhịn không được mà cảm thấy đồng tình với 25 sĩ tử kia một phen — trời ạ, thua quá oan ức! Mọi chuyện vốn đã được tính toán chu toàn thông minh, vốn định đánh một hồi oanh oanh liệt liệt thằng trận lớn ai ngờ, ngay cả địch nhân còn chưa thấy mặt đã thua ở trong tay một tên mua đồ sỉ keo kiệt và một tên đầu bếp nhàn hạ. 25 đồng chí tổ chức thành đoàn thể xông pha phó bản trường thi, đội trưởng của các ngươi có biết không? Vì một thế giới hòa bình, nhớ đừng chủ quan dẫn tới cả đoàn bị diệt nhé!
Bạch Ngọc Đường ngáp dài một cái: “Trần đầu đã phân thắng bại, trận thứ hai ngươi có tính toán gì không?”
Triệu Trăn cười tủm tỉm nghiêng đầu: “Cái gì trận đầu trận thứ hai chứ, đây là trường thi không phải chiến trường.”
Khóe miệng Bạch Ngọc Đường giật a giật: “Trường thi…” một trường thi nho nhỏ đã sớm biến thành chiến trường cho Triệu Tiểu Trăn và kẻ chủ mưu sau màn đối đầu rồi. Kỳ thi Hội này chính là thước đo cho cuộc đối đầu giữa hai bên, song phương hiểu lòng không khai chiến, nơi này không có quy tắc chỉ có thắng bại, người thắng làm vua kẻ thua làm giặc.
Chắc đây là lần đối đầu cuối cùng đi…
Tình huống hiện tại chính là, vẫn chưa rõ mục đích của kẻ chủ mưu sau màn, Triệu Trăn muốn bảo toàn kỳ thi Hội thì phải diệt trừ kẻ chủ mưu sau màn.
Buổi thi đầu tiên, bề ngoài là đối phó với sĩ tử mạo danh nhưng kỳ thật chính là cách mà Triệu Trăn ứng chiến đối với kẻ chủ mưu sau màn.
Tuy rằng sự kiên nhẫn của Triệu Trăn không tệ nhưng lại không thích tác phong giấu đầu lộ đuôi của kẻ chủ mưu, lại càng không thích gã coi Triệu Trăn như con khỉ mà đùa giỡn. Mỗi khi người thông minh đi vào ngõ cụt thì nhân loại đã không thể ngăn cản kẻ đó để tâm vào mấy chuyện vụn vặt, kẻ chủ mưu sau màn hiện tại tựa như đang lọt vào sương mù không nhìn thấy bóng dáng thì Triệu Trăn càng muốn liều chết cùng gã, càng muốn vạch trần cái khăn che mặt thần bí của gã!
Vì thế Triệu Trăn tiên hạ thủ vi cường, lợi dụng thân phận thuận lợi thay đổi quy tắc cuộc [trò] thi [chơi] bày kế tóm được 25 tên giả mạo trà trộn vào trong số các sĩ tử, lấy được thắng lợi đầu tiên. 25 người này chỉ là con cờ của kẻ chủ mưu sau màn, thậm chí vứt đi cũng chả ảnh hưởng gì, chứ đừng nói tới chuyện đối phó với kẻ chủ mưu sau màn.
Bạch Ngọc Đường thở dài trong lòng.
Triệu Tiểu Trăn hiện tại thắng trước một ván, nhưng kế tiếp còn 2 trận ác chiến nữa, không biết nó có đối phó được không.
Đừng thấy Triệu Trăn bình thường ưa bán manh làm nũng mà lầm, đến thời khắc mấu chốt, ngạo khí luôn ẩn giấu sẽ bắt đầu tỏa ra. Triệu Trăn không thích thua cuộc, từ trước tới nay cũng chưa từng thua, càng quyết không cho phép mình giống như chó nhà có tang phải đi cầu xin người khác, kéo dài hơi tàn.
Bạch Ngọc Đường cảm thấy nhân sinh tại thế có đôi khi không cần sống quá minh bạch, hiếm khi được hồ đồ thì cứ hồ đồ, đôi khi hồ đồ cũng là cái phúc.
Chỉ tiếc trong thiên hạ ai cũng có thể hồ đồ chỉ duy độc Triệu Trăn không có phần phúc khí này, nó phải luôn luôn duy trì thanh tỉnh, nó không thể hồ đồ. Kiêu ngạo của Triệu Trăn không cho phép nó phá bình phá suất (bình vỡ không sợ mẻ) hay giống như tiên hoàng tự lừa mình dối người sống qua một đời, một lần hồ đồ kéo dài hơn 20 năm.
Làm hoàng đế luôn phải tính toán chi li, lợi dụng hết thảy những gì có thể lợi dụng, không được có nhược điểm, khi cần thiết còn phải tự tay loại bỏ điểm yếu của bản thân. Vì giang sơn xã tắc, có đôi khi tình bạn tình yêu cũng phải bỏ qua. Lấy cái gì để giải sầu, chỉ có rượu, dân chúng bình thường có thể dùng rượu để giải sầu, nhưng còn Triệu Trăn…ngay cả khi uống rượu cũng không cho phép mình say.
Trên thế gian chung quy không thoát khỏi năm chữ: có được tất có mất.
Hi vọng Triệu Tiểu Trăn có thể bước đi trên con đường không giống các Đế vương trước đây.
………………………….
Trọng binh canh gác trường thi, nhưng không thể ngăn được Triển Chiêu khinh công cái thế.
Biết rõ trong trường thi có mai phục 25 nhân vật nguy hiểm, Triển Chiêu không thể ngồi yên được, vò đầu bứt tai nóng lòng như lửa đốt, bị Bạch Ngọc Đường và Triệu Trăn một trái một phải nhìn chằm chằm, cuối cùng vẫn nhịn không nổi, Triển Chiêu thừa dịp 2 người không chú ý, lén tiến vào nội viện mật báo cho Bao đại nhân.
Triệu Trăn và Bạch Ngọc Đường liếc nhau, đều thấy rõ sự bất đắc dĩ trong mắt đối phương.
Triển Chiêu từ nhỏ lớn lên trong Trấn Quốc tự, nghe kinh Phật còn nhiều hơn đọc sách, trong đầu luôn có xúc động [vì người quên mình] luôn coi việc [hi sinh thân mình bảo hộ người khác] là chân lý. Hiện tại lại là thời kì mẫn cảm, ngay cả Triệu Trăn cũng phải tránh đi, cố tình Triển Miêu Miêu gan lớn bằng trời dám xông vào trường thi, vạn nhất bị người khác phát hiện thì chính là trọng tội!
Triển Chiêu tuy rằng đôi khi hay mơ hồ nhưng tuyệt đối không phải đồ ngốc, hậu quả của việc dám xông vào trường thi hắn đã sớm nghĩ tới, nhưng hắn vẫn quyết không chùn bước mà xông vào. Trong mắt thế nhân, trọng tình trọng nghĩa Nam hiệp Triển Chiêu chính là như vậy, nhưng Bạch Ngọc Đường vẫn hi vọng Triển Chiêu có thể sống 《 ích kỷ 》 một chút.
Thời gian càng dài, sắc mặt Bạch Ngọc Đường càng trở nên đen xì, Triệu Tiểu Trăn yên lặng chuẩn bị một cây nến thật to cho sư phụ mình. [thắp nến]
Không qua bao lâu, Triển Chiêu ôm đầu đã nổi một cục u to tướng trở lại, ủy khuất cọ tới bên người Bạch Ngọc Đường: “Bao đại nhân đánh ta!”
“Đáng đời!” Triệu Trăn và Bạch Ngọc Đường đồng thanh không cần nghĩ ngợi.
(┬┬﹏┬┬) Triển Miêu Miêu bị một kích hiểu ý x2, đau lòng khó nhịn, ngồi xổm một góc liếm liếm vết thương.
Bạch Ngọc Đường thở dài, giúp Triển Chiêu xoa xoa đầu: “Hồi phủ thôi.”
Bao đại nhân bị nhốt trong trường thi ba ngày không ra được, không có nghĩa là Khai Phong Phủ rảnh rang được nghỉ 3 ngày, bởi vì nhóm bại hoại không có ngày nghỉ, càng vào lúc rối ren, nhóm bại hoại càng thích thêm phiền. Bao đại nhân ở trong trường thi uống trà đọc sách an nhiên tự tại, Công Tôn tiên sinh thân kiêm 2 chức ở bên ngoài bận rộn xoay như chong chóng, sáng sớm nay trước khi rời đi còn đặc biệt nhắc nhở Triển Chiêu: “Không được la cà bên ngoài, sớm trở về giúp ta xử lý công vụ!”
Công Tôn lên tiếng, Triển Chiêu dù rất ghét mùi mốc hồ sơ vẫn phải ngoan ngoãn quay về hỗ trợ. Bạch Ngọc Đường cũng bị bắt làm culi, không thể không hi sinh thời gian ngủ trưa quý giá bồi Triển Chiêu xem hồ sơ. Đối với chuyện này, Triển Miêu Miêu không chút áy náy nói: “Tiểu Bạch nên hoạt động nhiều một chút, cả ngày chỉ biết ngủ ngủ ngủ, chẳng lẽ ngươi là công chúa ngủ trong rừng như chuyện Triệu Trăn đã kể?”
Bạch Ngọc Đường cười nói: “Được a, vậy ta chờ ngươi tới đánh thức ta, ngươi không tới ta vẫn tiếp tục ngủ.”
Bình luận truyện