[Thử Miêu Đồng Nhân] Hoàng Thượng Vạn Tuế

Quyển 7 - Chương 122



Ba người từ trường thi đi ra, Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường hộ tống Triệu Trăn hồi cung.

Gần đây Triệu Trăn vì chuyện thi hội mà bận tới sứt đầu mẻ trán, đã lâu không được đi dạo trên phố, đừng nói đi dạo phố mà ngay cả thời gian cùng Triển Chiêu luyện võ cũng bị rút ngắn, chung quy thi Hội tương đối trọng yếu. Hôm nay khó được khi rảnh rỗi, Triệu Trăn bỗng nhiên thèm ăn kẹo hồ lô của Trần Tam béo.

Từ đầu năm tới nay, kẹo hồ lô của Trần Tam béo bỗng nhiên ngang trời xuất thế ở thành Biện Kinh, còn được Triển Chiêu khâm điểm phong là [kẹo hồ lô ngon nhất Khai Phong] Triệu Trăn được Triển Chiêu dẫn đi ăn một lần, từ đó về sau liền bị luân hãm, ba ngàn phấn đại vô nhan sắc, trong đầu chỉ còn đường cong lồi lõm xinh đẹp của kẹo hồ lô. Triệu Trăn đối với kẹo hồ lô ngày nhớ đêm mong, nhớ mãi không quên, nhớ thương sâu sắc….

Người bán kẹo hồ lô là một thanh niên trẻ tuổi tên Trần Tam béo, bởi vì ở nhà đứng thứ ba cộng thêm dáng người khá mập mạp, nên mới có biệt danh ‘Trần Tam béo’.  Trần Tam béo sở dĩ béo như vậy là vì hắn lười, có thể ngồi tuyệt đối không đứng, có thể nằm tuyệt đối không ngồi, có thể ở trạch trong nhà tuyệt đối không bước chân ra ngoài cửa. Chuyện buôn bán của Trần Tam béo cũng vì thế mà lười đến không thể lười hơn, thường xuyên bỏ tiền thuê người bán kẹo hộ mình.

Đồng dạng là lười, nhưng Bạch Ngọc Đường là lười tiêu sái, đến ngáp cũng khiến người ta phải vỗ tay thét chói tai điên cuồng, Trần Tam béo lại bởi vì dung mạo không đẹp cho nên cha mẹ thân sinh mới ghét bỏ hắn, hắn xa xứ lẻ loi một mình tới kinh thành kiếm ăn, thế cũng đủ thấy từ xưa đã không thiếu người ‘nhìn mặt bắt hình dong’.

Theo như Trần Tam béo tự mình nói thì nhà hắn vốn ở Sơn Tây, trong nhà có cha mẹ, hai anh trai và hai chị dâu. Trần Tam béo bởi vì xấu xí lại lười không thích làm việc nên bị các anh trai và chị dâu trong nhà ghét bỏ, dưới sự xúi giục của hai người chị dâu, cha mẹ Trần Tam béo đã phân chia tài sản cho ba con trai, đuổi Trần Tam béo ra khỏi nhà tự lực cánh sinh. Ngay khi các hương thân phụ lão trong làng cho rằng Trần Tam béo sắp đói chết thì không ngờ Trần Tam béo dựa vào tay nghề làm kẹo hồ lô của mình mà phát đạt.

Kẹo hồ lô của Trần Tam béo chua chua ngọt ngọt rất vừa miệng, chỉ mới vào kinh được mấy tháng, từ chỗ không có tiếng tăm gì đã trở thành kẹo hồ lô ngon nức tiếng gần xa, mỗi lần mở quán, dân chúng nghe danh mà tới tranh nhau mua hết không thừa một chút. Trần Tam béo buôn bán đầy bát đầy thùng, quyết định dừng chân tại kinh thành.

Trần Tam béo không ngờ việc kiếm tiền lại dễ đến thế, hắn cũng không có khát vọng gì lớn, mỗi ngày chỉ cần ăn ăn ngủ ngủ là đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc rồi, núi vàng núi bạc đặt ở trước mặt, hắn cũng lười động thân đi lấy. Mỗi lần ra đường bán kẹo hồ lô, kiếm đủ tiền tiêu lại trạch ở trong nhà dưỡng phì, tiêu sạch tiền lại ra đường kiếm tiền, ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, có thể nói người không mang chí lớn, được thế nào biết thế đấy cũng là một loại kỳ nhân.

Nghe Triệu Trăn nhắc tới kẹo hồ lô của Trần Tam béo, Triển Chiêu cũng cảm thấy thèm ăn, sư đồ cật hóa hai người bắt nhịp với nhau, cao hứng phấn chấn đi đường vòng mua kẹo hồ lô. Bạch Ngọc Đường đành phải bất đắc dĩ đi theo sau, thuận tiện nhắc nhở Triển Chiêu: “Công Tôn còn đang chờ ngươi trở về xử lý công vụ đó.”

Triển Chiêu híp mắt, lòng tràn đầy nhớ thương kẹo hồ lô: “Vô phương, ta sẽ dùng kẹo hồ lô hối lộ Công Tôn tiên sinh!”

Bạch Ngọc Đường sau một lúc hết nói nổi: “Ngươi ghét phê duyệt công văn đến vậy sao?”

Triển Chiêu ném cho hắn một ánh mắt “sinh ta là cha mẹ, hiểu ta là Bạch huynh”, Bạch Ngọc Đường không còn gì để nói.

Ba người tới chỗ Trần Tam béo thường hay bày quán, phát hiện không thấy Trần Tam béo đâu, kẹo hồ lô cũng không thấy, chỉ thấy một chiếc ghế bị đổ cùng tráp để toàn tiền lẻ. Nam nhân trung niên bán hạnh đào bên cạnh tiếp đón Triển Chiêu: “Triển đại nhân tới mua kẹo hồ lô à, Trần Tam béo vừa đi rồi, kẹo hồ lô còn chưa bán xong đâu, vừa rồi chả hiểu sao lại như lửa cháy mông chạy bán mạng đi đâu ấy, ngài xem, ngay cả tráp tiền cũng để quên.”

Triệu Trăn kỳ quái nói: “Chẳng lẽ ăn bậy bị đau bụng?”

“Không biết nữa.” trung niên nam nhân cũng thấy kỳ quái: “Nhưng gần đây Trần Tam béo có chút mất hồn mất vía, cả người hốt hoảng, cùng hắn nói chuyện cứ quên đông quên tây, kẹo hồ lô cũng không còn ngon như trước, mấy ngày nay sinh ý càng ngày càng giảm, Tam béo hôm qua còn nói muốn về nhà.”

Triển Chiêu và Triệu Trăn đồng thời thở dài chán nản.

Trung niên nam nhân do dự nói: “Vậy tráp tiền của Tam béo phải làm sao đây?” theo lý thuyết trung niên nam nhân và Trần tam béo tương đối quen thuộc nên tráp tiền sẽ do hắn mang về cho Trần tam béo nhưng dù sao nói tới vấn đề tiền bạc, vạn nhất số tiền không còn nguyên thì phải làm sao? Trung niên nam nhân cũng khó xử.

Triển Chiêu nhìn ra sự quẫn bách của lão, cầm tráp tiền lên nói: “Tam béo sống ở đâu, ta mang về cho hắn.”

Trung niên nam nhân khẽ thở ra, nhanh chóng nói địa chỉ cho Triển Chiêu, trước khi đi còn tặng cho Triển Chiêu một túi hạnh đào. Triển Chiêu không thể từ chối thịnh tình của trung niên nam tử, đành phải nháy mắt ra hiệu cho Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường nhân dịp lão trung niên không để ý, lấy bạc vụn ra phất tay ném vào trong hộp để tiền của lão.

Không được ăn kẹo hồ lô, tuy được một túi hạnh đào, nhưng Triệu Trăn vẫn không thấy vui, Triển nam hiệp cũng không vui, hai thầy trò phồng miệng oán niệm cuồn cuộn, thì nhau đập hạnh đào nhai nhai nhai. Bạch Ngọc Đường đi ở phía trước, cứ cảm thấy phía sau vang lên tiếng rốp rôp rốp, y như mấy con chuột ăn vụng đồ trong trù phòng, chậc, vẫn là 2 cái tên tham ăn. Bạch Ngũ gia bất đắc dĩ nói: “Kẹo hồ lô bán đầy đường, hai ngươi có thể đổi mua hàng khác.”

Triệu Trăn và Triển Chiêu trăm miệng một lời đáp: “Không phải kẹo hồ lô nào cũng giống nhau!”

Khóe miệng Bạch Ngọc Đường giật giật.

Triệu Trăn chỉ vào bảo đao Minh Hồng: “Đồng dạng đều là đao, sao ngươi dùng Minh Hồng mà không dùng dao phay!”

Triển Chiêu dùng lực gật đầu: “Đúng thế đó!”

Bạch Ngọc Đường cúi đầu nhìn Minh Hồng, vỏ đao tức giận tới run a ~ run a ~

Triệu Trăn lại chỉ vào con la: “Đồng dạng là vật cưỡi, sao ngươi cưỡi bạch mã mà không cưỡi con la!”

Triển Chiêu tiếp tục gật đầu: “Đúng thế đó!”

Bạch Ngọc Đường đi ngang qua con la, con la nhìn hắn không chớp mắt, lại chậm rãi ngậm cỏ khô ăn a ~ ăn a ~

Triệu Trăn lại chỉ vào Triển Chiêu: “Đồng dạng là nam nhân, sao ngươi thích Triển Chiêu mà không thích người khác!”

Triển Chiêu theo thói quen gật gật đầu: “Đúng thế…” nói được một nửa liền cứng họng.

Bạch Ngọc Đường dùng biểu tình xem kịch vui nghiêng đầu nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu trừng mắt lườm Triệu Trăn, Triệu Trăn hối hận nói lỡ miệng, cố gắng trợn to hai mắt vô tội hết mức có thể, nho nhỏ lùi về sau nửa bước. Cuối cùng vẫn là Bạch Ngọc Đường mua hai xâu kẹo hồ lô từ hàng khác bình ổn oán niệm của hai thầy trò…

Triệu Trăn cắn kẹo hồ lô còn chưa chết tâm lầm bà lầm bầm — “Không ngon bằng kẹo Tam béo!”

Triển Chiêu cắn kẹo hồ lô âm thầm đồng ý.

(= ̄w ̄=)

Đem quỷ phiền toái Triệu Tiểu Trăn đuổi về cung, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mới mang tráp tiền về cho Trần Tam béo.

Triệu Tiểu Trăn phồng miệng cùng kẹo hồ lô phân cao thấp, nhanh chóng tiêu diệt xâu kẹo, mới thành thành thật thật thay một bộ long bào ánh vàng rực rỡ. Phúc Tuyền vừa lau mặt cho Triệu Trăn vừa nói: “Ngự trù truyền nhân Lý gia, Lý Bách Vị, từ mấy hôm trước đã nhờ người tiến cử vào cầu kiến, Hoàng thượng xem?”

Triệu Trăn nghĩ nghĩ: “Dẫn hắn tới gặp ta, để hắn ở ngoài cung cũng không phải chuyện hay.”

Phúc Tuyền dừng một chút: “Người này có đáng tin không?”

Triệu Trăn không quan trọng khoát tay: “Trong lòng ta tự biết.”

“Vâng.” Phúc Tuyền liếc nhìn cái que còn lại sau khi Triệu Trăn ăn kẹo xong, ho khan một tiếng, thanh thanh cổ họng nói: “Hoàng thượng, Thái hậu nương nương đã nhiều lần dặn dò qua, không cho phép ngài ăn bậy này nọ ngoài đường, đặc biệt là các quán ăn mất vệ sinh ven đường…”

Triệu Tiểu Trăn trầm tư một lát, mặt đầy chính trực đưa ‘chứng cứ phạm tội’ cho Phúc Tuyền: “Đem nó đi hủy thi diệt tích!” so với việc để Phúc Tuyền tới trước mặt Thái Hậu cáo trạng, còn không bằng lừa Phúc Tuyền trở thành ‘đồng lõa’ cái này gọi là cấu kết nhau làm việc xấu! Ý chỉ của Thái hậu phải vâng theo, vậy thánh chỉ của Hoàng thượng cũng không thể cãi lại có phải không? Triệu Tiểu Trăn cảm thấy mình lại cách tiêu chuẩn minh quân thêm một bước thật dài!

Phúc Tuyền: “……….”

Bên kia, Triển Chiêu ăn kẹo hồ lô xong, lau miệng: “Chậm trễ lâu như vậy không biết Công Tôn có sinh khí không.”

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ: “Vậy, hay là ngươi về Khai Phong Phủ trước, ta đi tìm Trần Tam béo.” Công Tôn khẳng định sinh khí, hơn nữa còn là loại nộ khí lửa giận cháy lan cả đồng cỏ, Miêu Nhi cũng thật là, bảo ngươi ngồi phê duyệt công văn cũng đâu lấy mạng ngươi, vì được nhàn hạ, Triển đại hiệp liều mạng.

Triển Chiêu thần thái sáng láng, ánh mắt ảm đạm: “Phải làm sao đây?”

Bạch Ngọc Đường trầm tư một lát: “Không bằng, chúng ta bỏ trốn đi.”

Triển Chiêu: “…..”

Bạch Ngọc Đường nhún nhún vai: “Tự làm bậy không thể sống.”

Triển Chiêu biểu tình trầm xuống: “Dù sao Công Tôn cũng đã nổi giận, phán trước xử sau hay lập tức hành quyết cũng không khác nhau là mấy.”

Mặc dù yêu mèo thành si, nhưng nội tâm Bạch Ngọc Đường cũng bắt đầu đồng tình với Công Tôn.

╮(╯▽╰)╭

Hai người tới nhà Trần Tam béo, gõ cửa nửa ngày cũng không thấy ai lên tiếng trả lời, Bạch Ngọc Đường nghiêng tai nghe ngóng: “Bên trong không có ai.”

“Không có người thì thôi.” Triển Chiêu nhẹ nhàng trèo tường nhảy vào sân, đặt tráp tiền ở trước cửa rồi lại trèo tường đi ra, ngay cả trọng binh canh gác trường thi còn không ngăn được Triển Chiêu, huống chi là cái tường viện thấp tè này. Trả tiền xong, Triển Chiêu ngửa đầu nhìn trời, bóng dáng toát ra loại hiu quạnh khó nói nên lời, “Hồi phủ!” tránh được mùng 1 không tránh được 15.

Bạch Ngọc Đường buồn cười nói: “Không ăn kẹo hồ lô?”

Triển Chiêu bĩu môi: “Nương ta cũng biết làm, chúng ta đi mua sơn tra về, buổi tối nhờ nương làm cho.”

Bạch Ngọc Đường đang định thổ tào hai câu, bỗng nhiên dừng bước, Triển Chiêu đi được hai bước mới quay đầu lại khó hiểu nhìn hắn: “Làm sao vậy?”

Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên nói: “Ta nhớ ra rồi…”

Triển Chiêu đầy mặt mờ mịt: “Nhớ ra cái gì?”

Bạch Ngọc Đường cau mày: “Còn nhớ lần đầu gặp Lý Bách Vị, ta đã nói trông hắn thực quen mắt nhưng không thể nhớ ra đã gặp được hắn ở đâu không?”

Triển Chiêu sờ sờ cằm: “Hình như… có chuyện này.” Bạch Ngọc Đường nổi tiếng nhớ dai không quên, nói gặp là gặp, chưa gặp là chưa gặp, tình huống khiến hắn mơ hồ không nhớ rõ vô cùng hiếm thấy, bởi vậy Triển Chiêu vẫn còn nhớ, còn cùng Triệu Trăn trêu chọc Bạch Ngọc Đường suốt.

Bạch Ngọc Đường chắc như đinh đóng cột nói: “Lý Bách Vị có thể chính là Trần Tam béo!”

Triển Chiêu há to miệng: “Không thể nào?! Tam béo mập như vậy, còn Lý Bách Vị gầy như vậy, hai người bọn họ không chỉ chênh lệch có một chút.”

“Chính vì thế ta mới không nghĩ ra.” Bạch Ngọc Đường phân tích nói: “Bản thân mỗi người đều có đặc điểm riêng, đặc điểm của Trần Tam béo chính là dáng người mập mạp, mặt béo tới nỗi không nhìn ra ngũ quan, dáng người mập mạp nên tư thế đi đường cũng thay đổi. Trọng yếu nhất là, Trần Tam béo vô cùng mập, khiến người ta xem nhẹ các đặc điểm khác của gã, một khi dáng người thay đổi thì sẽ không thể nhận ra.”

Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu: “Ngươi còn nhớ rõ ngũ quan của Trần Tam béo không?”

“À…” Triển Chiêu nghĩ nghĩ: “Hình như là mắt nhỏ, mũi nhỏ, mặt tròn…”

“Không đúng.” Bạch Ngọc Đường ngắt lời: “Ngươi cảm thấy gã có mặt tròn là vì gã rất béo, vốn mặt Trần Tam béo thuộc dạng mặt dài. Hơn nữa mắt và mũi của Trần Tam béo cũng không nhỏ, chỉ là mặt béo nên ngũ quan trông mới nhỏ, Trần Tam béo hẳn trông thế này.” Bạch Ngọc Đường dùng vỏ đao tùy ý vẽ vài nét trên mặt đất, đơn giản phác thảo hình dáng ngũ quan của Trần Tam béo.

Triển Chiêu cúi xuống nhìn: “Đúng rồi, Trần Tam béo trông như vậy.”

“Nếu Trần Tam béo gầy đi, sẽ biến thành một bộ dạng khác.” Bạch Ngọc Đường đổi chỗ khác vẽ tiếp, lần này vẽ một gương mặt có ít nhất 8 phần tương tự với Lý Bách Vị. Triển Chiêu nhìn qua nhìn lại giữa hai bức vẽ, nhịn không được hít sâu một hơi: “Quá giống!”  Bạch Ngọc Đường không chỉ có võ công tốt mà ngay cả cầm kỳ thư họa cũng thập phần tinh thông, chỉ dùng vỏ đao đơn giản phác họa mấy nét đã vẽ ra ngũ quan nhân vật.

Bạch Ngọc Đường lau sạch sẽ vỏ đao: “Lý Bách Vị ở đâu?”

Triển Chiêu nghĩ nghĩ: “Ta không chú ý, chắc là đang ở nhà.”

Mấy ngày nay có quá nhiều việc, hơn nữa Lý Bách Vị vẫn luôn an phận thủ thường, nên mọi người đã thả lỏng cảnh giác đối với hắn.

“Về nhà trước xem thử.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường dùng khinh công nhanh như chớp chạy về nhà, vừa tiến vào sân đã gặp Công Tôn đang đi tới, Triển Chiêu chột dạ thả chậm cước bộ, nửa thân mình núp sau lưng Bạch Ngọc Đường, từ đằng sau, nhô đầu qua vai Bạch Ngọc Đường cười cười với Công Tôn: “Sao tiên sinh lại tới đây?”

Hỏng bét, bắt người bắt tới tận nhà, mệnh của gia xong rồi….

Sắc mặt Công Tôn không tốt lắm: “Lưu Phục mất tích!”

Hết chương 122

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện