Thú Sủng
Chương 55: Tinh cầu lam
Phi thuyền của Lan Nô Tu Đốn cũng không ngừng lại ở phiến hệ Phỉ Tác Á, theo lời Lan Nô Tu Đốn thì nơi lạc hậu này không có gì hay để xem! Vì thế phi thuyền tìm một cái hắc động gần nhất trong hệ ngân hà, trực tiếp quay về phiến hệ Pháp Địch Lỗ.
Đối với việc du ngoạn ở đâu, kì thật Nhan Tử Kì cũng không có ý kiến nhiều lắm, bởi vì ngoại trừ Thái Dương hệ, những tinh cầu khác hắn quả thực không rành, vì thế muốn đi đâu đều để Lan Nô Tu Đốn quyết định, bất quá vừa lên phi thuyền chuyện đầu tiên hắn làm là tìm ra rương hoàng kim to bằng bồn tắm mà dã thú đại thúc đã nói, sau đó khẩn cấp mở ra, một thùng hoàng kim vàng óng ánh, thiếu chút nữa chọc Nhan Tử Kì mù cả mắt.
Nhan Tử Kì ngơ ngác ngồi xổm xuống ôm thùng, đôi tay nhịn không được vuốt ve từng thỏi hoàng kim.
Lan Nô Tu Đốn vốn đang ngồi trên sô pha xem tư liệu, nhìn thấy tiểu tử kia đã ngồi xổm bên cạnh thùng tiền hơn nửa tiếng vẫn không chịu nhúc nhích, như vậy có chút bất thường, nhịn không được lo lắng đi tới bên cạnh hắn, ngồi chồm hổm xuống bên cạnh.
“Tiểu tử, ngươi xem 30 phút rồi.”
Nhan Tử Kì quay đầu lại liếc mắt nhìn Lan Nô Tu Đốn, lại típ tục sững sờ với đống hoàng kim, một lát sau mới chậm rãi nói: “Đại thúc, ta đau lòng a!”
Lan Nô Tu Đốn khó hiểu nhíu mày, vừa rồi vẫn còn tốt sao tự nhiên lại đau lòng?
“Sao lại thế?”
Hai tay Nhan Tử Kì cầm lên hai khối hoàng kim va chạm nhau, nghe thấy tiếng va chạm thanh thúy, mới trầm trọng nói: “Nhiều hoàng kim như vậy, lại chỉ có thể nhìn không thể xài, lòng ta đau a……..”
“………………” Dã thú đại thúc hắc tuyến.
“Đại thúc, tặng thùng hoàng kim này cho ta đi.”
“Không thể xài ngươi còn muốn làm gì.”
“Ngươi không hiểu đâu, tuy rằng không thể xài, nhưng ta có thể đem nó vào phòng để trang trí, nhìn ngắm cũng là một loại hưởng thụ a.” Người khác xem tiền tài như cỏ rác, hắn lại xem tiền tài là đồ trang trí, hai vấn đề có điểm bất đồng nhưng tốt xấu gì xem ra cũng là cùng một loại.
Nghe ý tưởng của hắn xong, Lan Nô Tu Đốn không thay đổi sắc mặt đứng lên, trở lại sô pha, tiếp tục xem tư liệu.
Nhan Tử Kì thấy y không có động tác gì, khó hiểu hỏi: “Phản ứng của ngươi là sao?”
Lan Nô Tu Đốn thản nhiên nhìn hắn một cái: “Không phản ứng.”
“Sao ta lại cảm thấy biểu tình của ngươi có khinh bỉ trong đó?” Nhan Tử Kì rời khỏi đám hoàng kim, bước tới trước túm lấy lớp vải áo màu xanh lam khó chịu hỏi.
Sắc mặt Lan Nô Tu Đốn lãnh đi vài phần, tay duỗi ra, thuận thế kéo Nhan Tử Kì vào ngực: “Hoàng kim kia có gì đẹp, đáng giá để ngươi đem nó làm vật trang trí.” Từ lúc lên phi thuyền tới giờ, lực chú ý của tiểu tử kia cứ bị mớ hoàng kim kia hấp dẫn, thân hình y to lớn như vậy lại cứ làm như không thấy, bây giờ còn đòi mang chúng về phòng, điều này sao có thể không làm y buồn bực, sức quyến rũ của Lan Nô Tu Đốn y còn thua vật chết kia sao?
Nhan Tử Kì đương nhiên không hiểu được mớ buồn bực loằng ngoằng trong lòng dã thú đại thúc, còn nghiêm túc giải thích: “Theo đuổi tài phú là giấc mộng của mọi người, hoàng kim đối với nhân loại mà nói là hấp dẫn nhiều nhất, ta là người bình thường, nhiều của cải trước mặt như vậy mà ta bày ra bộ dáng thờ ơ mới căn bản là chuyện không có khả năng.”
Lan Nô Tu Đốn liếc mắt xem thường: “So với mấy thứ kia, ngươi không bằng nhìn thực tế đi, ở Nạp Tây ta chính là tượng trưng cho tài phú.”
Nhan Tử Kì giương mắt đánh giá y n lần, hỏi: “Vậy ngươi giá trị bao nhiêu tiền?”
Đó giờ vẫn biết mình là người giàu nhất ở Nạp Tây, nhưng đột nhiên có người hỏi y trị giá bao nhiêu, thật sự đúng là không trả lời được! ! Cau mày suy nghĩ một chút mới thản nhiên nói: “Này phải chờ Lam Đặc gom tài sản lại tính toán mới biết được.”
Nhan Tử Kì cười hắc hắc thành tiếng, vỗ vai y nói: “Ngươi thật muốn đi tính toán sao, yên tâm đi, ngươi trong lòng ta là vật báu vô giá.”
Lời nói buồn nôn như vậy lại đột nhiên văng ra từ miệng Nhan Tử Kì, làm cho Lan Nô Tu Đốn cảm thấy phá lệ chân thực, đang cảm động muốn hôn môi lại nghe hắn tiếp tục bổ sung một câu: “Tuy tính là vô giá nhưng vẫn không mê người bằng hoàng kim!”
Bong bóng màu phấn hồng không ngừng chấp chới đột nhiên bị một cây kim nhọn hoắc vô tình đâm vào, ba một tiếng biến mất không còn tăm hơn, Lan Nô Tu Đốn hận không thể một tay bóp chết tên này.
Dã thú đại thúc nghiến răng nghiến lời nói: “Hoàng kim tính cái gì, ta dùng tuệ thạch làm cho ngươi một cái giường kingsize!”
Tuệ thạch? Nhan Tử Kì nhớ lại một chút, loại đá đen tuyền quý giá nhất?
“Ta đối với thứ đen thui gì đó không có hứng thú.”
Thiết, không còn gì để nói với tên nhóc này! Dã thú đại thúc lười tranh cãi với hắn, buông Nhan Tử Kì ra cầm lấy tư liệu xem tiếp.
Nơi phi thuyền đáp đầu tiên là một tinh cầu màu lam, tuy rằng địa cầu nhìn từ vũ trụ cũng có màu thủy lam nhưng không giống tinh cầu này chỉ là một màu lam, cảm giác nó cái gì cũng không có, chỉ có nước, nước mênh mông vô bờ.
Trước khi xuống phi thuyền, Lan Nô Tu Đốn giúp hắn mang vào một cái mặt nạ trong suốt, Nhan Tử Kì khó hiểu nhìn y, Lan Nô Tu Đốn không chút lúng túng, chỉ lạnh lùng giải thích: “Dụng cụ chuyển đổi dưỡng khí.”
Nhan Tử Kì bừng tỉnh đại ngộ, bởi vì hô hấp ở Nạp Tây cũng là dưỡng khí nên Nhan Tử Kì vô thức quên đi điểm này, thậm chí nghĩ là những tinh cầu khác cũng giống nhau.
Bất quá dụng cụ chuyển đổi dưỡng khí này cũng tiên tiến thật, ít ra không cần mang trên lưng một cái bình dưỡng khí thật to.
Xuống phi thuyền, Nhan Tử Kì kinh ngạc đến trừng to mắt hết cỡ, tất cả kiến trúc đều được kiến tạo trên mặt nước, không trung là một màu trắng thuần, mặt đất là mặt nước mênh mông bát ngát, kiến trúc thưa thớt hay dày đặt xen lẫn nổi bật trên không trung màu trắng.
Nhan Tử Kì trừng lớn mắt, hoảng hốt như mình bị lạc vào thiên đường trong những giấc mộng, tinh khiết như vậy, an tường như vậy…………..
“Nơi này đều như vậy sao?” Hắn quay đầu lại hỏi dã thú đại thúc.
Dã thú đại thúc gật gật đầu, thản nhiên nói: “Đừng bị bề ngoài mê hoặc, tinh cầu lam là tinh cầu dơ bẩn thối nát nhất trong phiến hệ Pháp Địch Lỗ.”
Nhan Tử Kì lại càng không hiểu, tinh cầu xinh đẹp như vậy, sao có thể dính tới dơ bẩn và thối nát được?
“Bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa.” Lan Nô Tu Đốn nói tiếp.
“Đại thúc, ngươi còn có thể nói thành ngữ a!” Nhan Tử Kì kinh ngạc nhìn y, trong lòng thầm cảm thán.
Dã thú đại thúc nhất thời chán nản, nếu người này không phải là bầu bạn cả đời này mà mình đã nhận định, y thật sự muốn bóp chết hắn một phen! Hít một hơi thật sâu, dã thú đại thúc tự điều chỉnh lại tình tự của mình mới tiếp tục nói: “Người trên tinh cầu này nổi tiếng nhất trên phiến hệ Pháp Địch Lỗ về việc kinh doanh làm ăn—— bán dâm.”
Nhan Tử Kì líu lưỡi: “Nam cũng bán sao?”
Dã thú đại thúc liếc nhìn hắn: “Ngươi muốn mua sao?”
Nhan Tử Kì ngước nhìn không trung, lại nhìn mặt nước, sau đó mới đưa tầm mắt trở về trên người Lan Nô Tu Đốn: “Mua thì không, nhưng nhìn một chút cũng được.” Nam nhân cũng có thể bán, hắn thật sự muốn nhìn xem một chút có dạng gì.
Dã thú đại thúc hừ lạnh một tiếng: “Thực có lỗi làm ngươi thất vọng, người trên lam tinh cầu đều là giống cái.”
Đều là nữ? Nhan Tử Kì quả thật có chút thất vọng, bất quá ngẫm lại cảm thấy có chút không đúng, hắn cũng không phải đồng tính luyến ái, chỉ là vừa vặn thích một thú nhân đồng tính mà thôi, sao lại có thể không có hứng thú với nữ a? Quả nhiên là lệch đường! ! Vì thế muốn làm ra vẻ tính hướng của mình bình thường, hắn nói thêm: “Kỳ thật nữ ta càng thích xem!”
Lan Nô Tu Đốn lập tức đen mặt, những nhân viên vẫn luôn đi theo phía sau bọn họ, nhìn thấy mặt chủ tử mình biến hóa đều vô ý thả chậm cước bộ, kéo khoảng cách ra thật xa.
Dĩ nhiên dã thú đại thúc bị ngọn lửa ghen tuông bùng cháy trong chớp mắt, y thở hổn hển, cánh tay duỗi ra, nhẹ nhàng đẩy một cái Nhan Tử Kì đã bị đẩy ngã lên ven đường, đừng quên, nơi này là đường xây trên mặt nước, nếu bị đẩy qua ven đường dĩ nhiên chính là ngã vào trong nước!
Nhan Tử Kì chỉ cảm thấy cơ thể mình xóc nảy một trận, chờ khi lấy lại tinh thần thì chính mình đã chìm trong nước, ý niệm đầu tiên xuất hiện trong đầu là: nước này trong thật a! Ý niệm thứ hai là: nước này mát thật a! Ý niệm thứ ba là: ta kháo, dã thú chết tiệt cư nhiên không nói tiếng nào đã đẩy ta xuống nước!
Lan Nô Tu Đốn khoanh tay trước ngực, lạnh lùng đứng trên mặt đường nhìn tiểu tử đang giãy dụa trong nước, thầm nghĩ: dám chọc giận ta, dám chọc giận ta, cho ngươi tẩy não một trận cho chừa!
Nhìn một hồi, Lan Nô Tu Đốn cảm thấy tình huống có chút không đúng.
Nước nơi này không có sóng, nước còn lan tới bên ven đường, vừa rồi y chỉ đẩy nhẹ một cái, chỉ cần Nhan Tử Kì duỗi tay một chút đã có thể chạm tới mặt đường, bò lên hoàn toàn không có vấn đề gì.
Nhưng tiểu tử này cứ vẫy loạn trong nước một hồi, càng ngày càng dạt xa ra khỏi mặt đường, trong chớp mắt đã đi xa tới vài bước dài, dã thú đại thúc kinh hãi hướng hắn quát: “Nhan Tử Kì, mau bơi trở về cho ta.”
Nhan Tử Kì ngửa mặt lên, hai tay quơ loạn trong nước, nghe dã thú nói xong lập tức giãy dụa hô to: “Đại thúc, ta không biết bơi……… mau cứu ta!”
Dã thú đại thúc hoàn toàn bị dọa, cả người run rẩy, suy nghĩ rối bời, cả người sưu một tiếng đã nhảy vào trong nước: “Tiểu tử, đừng lộn xộn.” Bơi tới vài bước tiến tới bên cạnh Nhan Tử Kì, dã thú đại nhân vươn tay ôm hắn vào trong lòng ngực.
Nhan Tử Kì trong nháy mắt tiếp cận y, đáy mắt hiện lên ý cười, nghiêng đầu hung hăng cắn lên bờ vai y một cái. Dã thú đại thúc ăn đau, rụt tay lại, Nhan Tử Kì dễ dàng giãy dụa, sau đó dã thú đại thúc ngơ ngác nhìn Nhan Tử Kì vô cùng duyên dáng bơi trong nước, chậm rãi bơi về phía mép đường, sau đó chống tay một cái cả người đã nhảy lên ngồi bên ven đường, đôi chân còn đá đá trong nước.
Quả nhiên bị lừa!
Dã thú đại thúc vẻ mặt không chút thay đổi một đường bơi về, cùng ngồi trên đường biên, im lặng không nói tiếng nào.
Xa xa tùy tùng nhìn thấy hai người chật vật lại quỷ dị, thủy chung không dám tiến tới.
“Nước này thực mát.” Nhan Tử Kì mỉm cười quay đầu nhìn dã thú đại thúc.
Dã thú đại thúc nhìn hắn một hồi, lạnh lùng hừ một tiếng, xoay đầu đi.
“Phốc…………” Nhan Tử Kì nhất thời không nhịn được cười nhạo ra tiếng, sau đó không thể ức chế cười ha ha, chờ hắn cười đã đời xong liền tựa đầu vào vai dã thú đại thúc, nhếch khóe miệng cười nói: “Ta nói này, ngươi đừng nhỏ mọn như vậy biết không?”
Lan Nô Tu Đốn không trả lời.
“Còn có, nếu ngươi nhỏ mọn như vậy vì sao còn mang ta tới đây, khảo nghiệm ta sao?” Vừa rồi còn không chú ý, nhưng lúc này bình tĩnh mới phát hiện ra từ những phòng ốc cách đó không xa đang phát ra âm thanh ừm a a rất là……
Lan Nô Tu Đốn đưa tay kéo người bên cạnh vào lòng, hôn lên trán hắn nói: “Đến tìm người.”
“Nga…………..”
Đối với việc du ngoạn ở đâu, kì thật Nhan Tử Kì cũng không có ý kiến nhiều lắm, bởi vì ngoại trừ Thái Dương hệ, những tinh cầu khác hắn quả thực không rành, vì thế muốn đi đâu đều để Lan Nô Tu Đốn quyết định, bất quá vừa lên phi thuyền chuyện đầu tiên hắn làm là tìm ra rương hoàng kim to bằng bồn tắm mà dã thú đại thúc đã nói, sau đó khẩn cấp mở ra, một thùng hoàng kim vàng óng ánh, thiếu chút nữa chọc Nhan Tử Kì mù cả mắt.
Nhan Tử Kì ngơ ngác ngồi xổm xuống ôm thùng, đôi tay nhịn không được vuốt ve từng thỏi hoàng kim.
Lan Nô Tu Đốn vốn đang ngồi trên sô pha xem tư liệu, nhìn thấy tiểu tử kia đã ngồi xổm bên cạnh thùng tiền hơn nửa tiếng vẫn không chịu nhúc nhích, như vậy có chút bất thường, nhịn không được lo lắng đi tới bên cạnh hắn, ngồi chồm hổm xuống bên cạnh.
“Tiểu tử, ngươi xem 30 phút rồi.”
Nhan Tử Kì quay đầu lại liếc mắt nhìn Lan Nô Tu Đốn, lại típ tục sững sờ với đống hoàng kim, một lát sau mới chậm rãi nói: “Đại thúc, ta đau lòng a!”
Lan Nô Tu Đốn khó hiểu nhíu mày, vừa rồi vẫn còn tốt sao tự nhiên lại đau lòng?
“Sao lại thế?”
Hai tay Nhan Tử Kì cầm lên hai khối hoàng kim va chạm nhau, nghe thấy tiếng va chạm thanh thúy, mới trầm trọng nói: “Nhiều hoàng kim như vậy, lại chỉ có thể nhìn không thể xài, lòng ta đau a……..”
“………………” Dã thú đại thúc hắc tuyến.
“Đại thúc, tặng thùng hoàng kim này cho ta đi.”
“Không thể xài ngươi còn muốn làm gì.”
“Ngươi không hiểu đâu, tuy rằng không thể xài, nhưng ta có thể đem nó vào phòng để trang trí, nhìn ngắm cũng là một loại hưởng thụ a.” Người khác xem tiền tài như cỏ rác, hắn lại xem tiền tài là đồ trang trí, hai vấn đề có điểm bất đồng nhưng tốt xấu gì xem ra cũng là cùng một loại.
Nghe ý tưởng của hắn xong, Lan Nô Tu Đốn không thay đổi sắc mặt đứng lên, trở lại sô pha, tiếp tục xem tư liệu.
Nhan Tử Kì thấy y không có động tác gì, khó hiểu hỏi: “Phản ứng của ngươi là sao?”
Lan Nô Tu Đốn thản nhiên nhìn hắn một cái: “Không phản ứng.”
“Sao ta lại cảm thấy biểu tình của ngươi có khinh bỉ trong đó?” Nhan Tử Kì rời khỏi đám hoàng kim, bước tới trước túm lấy lớp vải áo màu xanh lam khó chịu hỏi.
Sắc mặt Lan Nô Tu Đốn lãnh đi vài phần, tay duỗi ra, thuận thế kéo Nhan Tử Kì vào ngực: “Hoàng kim kia có gì đẹp, đáng giá để ngươi đem nó làm vật trang trí.” Từ lúc lên phi thuyền tới giờ, lực chú ý của tiểu tử kia cứ bị mớ hoàng kim kia hấp dẫn, thân hình y to lớn như vậy lại cứ làm như không thấy, bây giờ còn đòi mang chúng về phòng, điều này sao có thể không làm y buồn bực, sức quyến rũ của Lan Nô Tu Đốn y còn thua vật chết kia sao?
Nhan Tử Kì đương nhiên không hiểu được mớ buồn bực loằng ngoằng trong lòng dã thú đại thúc, còn nghiêm túc giải thích: “Theo đuổi tài phú là giấc mộng của mọi người, hoàng kim đối với nhân loại mà nói là hấp dẫn nhiều nhất, ta là người bình thường, nhiều của cải trước mặt như vậy mà ta bày ra bộ dáng thờ ơ mới căn bản là chuyện không có khả năng.”
Lan Nô Tu Đốn liếc mắt xem thường: “So với mấy thứ kia, ngươi không bằng nhìn thực tế đi, ở Nạp Tây ta chính là tượng trưng cho tài phú.”
Nhan Tử Kì giương mắt đánh giá y n lần, hỏi: “Vậy ngươi giá trị bao nhiêu tiền?”
Đó giờ vẫn biết mình là người giàu nhất ở Nạp Tây, nhưng đột nhiên có người hỏi y trị giá bao nhiêu, thật sự đúng là không trả lời được! ! Cau mày suy nghĩ một chút mới thản nhiên nói: “Này phải chờ Lam Đặc gom tài sản lại tính toán mới biết được.”
Nhan Tử Kì cười hắc hắc thành tiếng, vỗ vai y nói: “Ngươi thật muốn đi tính toán sao, yên tâm đi, ngươi trong lòng ta là vật báu vô giá.”
Lời nói buồn nôn như vậy lại đột nhiên văng ra từ miệng Nhan Tử Kì, làm cho Lan Nô Tu Đốn cảm thấy phá lệ chân thực, đang cảm động muốn hôn môi lại nghe hắn tiếp tục bổ sung một câu: “Tuy tính là vô giá nhưng vẫn không mê người bằng hoàng kim!”
Bong bóng màu phấn hồng không ngừng chấp chới đột nhiên bị một cây kim nhọn hoắc vô tình đâm vào, ba một tiếng biến mất không còn tăm hơn, Lan Nô Tu Đốn hận không thể một tay bóp chết tên này.
Dã thú đại thúc nghiến răng nghiến lời nói: “Hoàng kim tính cái gì, ta dùng tuệ thạch làm cho ngươi một cái giường kingsize!”
Tuệ thạch? Nhan Tử Kì nhớ lại một chút, loại đá đen tuyền quý giá nhất?
“Ta đối với thứ đen thui gì đó không có hứng thú.”
Thiết, không còn gì để nói với tên nhóc này! Dã thú đại thúc lười tranh cãi với hắn, buông Nhan Tử Kì ra cầm lấy tư liệu xem tiếp.
Nơi phi thuyền đáp đầu tiên là một tinh cầu màu lam, tuy rằng địa cầu nhìn từ vũ trụ cũng có màu thủy lam nhưng không giống tinh cầu này chỉ là một màu lam, cảm giác nó cái gì cũng không có, chỉ có nước, nước mênh mông vô bờ.
Trước khi xuống phi thuyền, Lan Nô Tu Đốn giúp hắn mang vào một cái mặt nạ trong suốt, Nhan Tử Kì khó hiểu nhìn y, Lan Nô Tu Đốn không chút lúng túng, chỉ lạnh lùng giải thích: “Dụng cụ chuyển đổi dưỡng khí.”
Nhan Tử Kì bừng tỉnh đại ngộ, bởi vì hô hấp ở Nạp Tây cũng là dưỡng khí nên Nhan Tử Kì vô thức quên đi điểm này, thậm chí nghĩ là những tinh cầu khác cũng giống nhau.
Bất quá dụng cụ chuyển đổi dưỡng khí này cũng tiên tiến thật, ít ra không cần mang trên lưng một cái bình dưỡng khí thật to.
Xuống phi thuyền, Nhan Tử Kì kinh ngạc đến trừng to mắt hết cỡ, tất cả kiến trúc đều được kiến tạo trên mặt nước, không trung là một màu trắng thuần, mặt đất là mặt nước mênh mông bát ngát, kiến trúc thưa thớt hay dày đặt xen lẫn nổi bật trên không trung màu trắng.
Nhan Tử Kì trừng lớn mắt, hoảng hốt như mình bị lạc vào thiên đường trong những giấc mộng, tinh khiết như vậy, an tường như vậy…………..
“Nơi này đều như vậy sao?” Hắn quay đầu lại hỏi dã thú đại thúc.
Dã thú đại thúc gật gật đầu, thản nhiên nói: “Đừng bị bề ngoài mê hoặc, tinh cầu lam là tinh cầu dơ bẩn thối nát nhất trong phiến hệ Pháp Địch Lỗ.”
Nhan Tử Kì lại càng không hiểu, tinh cầu xinh đẹp như vậy, sao có thể dính tới dơ bẩn và thối nát được?
“Bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa.” Lan Nô Tu Đốn nói tiếp.
“Đại thúc, ngươi còn có thể nói thành ngữ a!” Nhan Tử Kì kinh ngạc nhìn y, trong lòng thầm cảm thán.
Dã thú đại thúc nhất thời chán nản, nếu người này không phải là bầu bạn cả đời này mà mình đã nhận định, y thật sự muốn bóp chết hắn một phen! Hít một hơi thật sâu, dã thú đại thúc tự điều chỉnh lại tình tự của mình mới tiếp tục nói: “Người trên tinh cầu này nổi tiếng nhất trên phiến hệ Pháp Địch Lỗ về việc kinh doanh làm ăn—— bán dâm.”
Nhan Tử Kì líu lưỡi: “Nam cũng bán sao?”
Dã thú đại thúc liếc nhìn hắn: “Ngươi muốn mua sao?”
Nhan Tử Kì ngước nhìn không trung, lại nhìn mặt nước, sau đó mới đưa tầm mắt trở về trên người Lan Nô Tu Đốn: “Mua thì không, nhưng nhìn một chút cũng được.” Nam nhân cũng có thể bán, hắn thật sự muốn nhìn xem một chút có dạng gì.
Dã thú đại thúc hừ lạnh một tiếng: “Thực có lỗi làm ngươi thất vọng, người trên lam tinh cầu đều là giống cái.”
Đều là nữ? Nhan Tử Kì quả thật có chút thất vọng, bất quá ngẫm lại cảm thấy có chút không đúng, hắn cũng không phải đồng tính luyến ái, chỉ là vừa vặn thích một thú nhân đồng tính mà thôi, sao lại có thể không có hứng thú với nữ a? Quả nhiên là lệch đường! ! Vì thế muốn làm ra vẻ tính hướng của mình bình thường, hắn nói thêm: “Kỳ thật nữ ta càng thích xem!”
Lan Nô Tu Đốn lập tức đen mặt, những nhân viên vẫn luôn đi theo phía sau bọn họ, nhìn thấy mặt chủ tử mình biến hóa đều vô ý thả chậm cước bộ, kéo khoảng cách ra thật xa.
Dĩ nhiên dã thú đại thúc bị ngọn lửa ghen tuông bùng cháy trong chớp mắt, y thở hổn hển, cánh tay duỗi ra, nhẹ nhàng đẩy một cái Nhan Tử Kì đã bị đẩy ngã lên ven đường, đừng quên, nơi này là đường xây trên mặt nước, nếu bị đẩy qua ven đường dĩ nhiên chính là ngã vào trong nước!
Nhan Tử Kì chỉ cảm thấy cơ thể mình xóc nảy một trận, chờ khi lấy lại tinh thần thì chính mình đã chìm trong nước, ý niệm đầu tiên xuất hiện trong đầu là: nước này trong thật a! Ý niệm thứ hai là: nước này mát thật a! Ý niệm thứ ba là: ta kháo, dã thú chết tiệt cư nhiên không nói tiếng nào đã đẩy ta xuống nước!
Lan Nô Tu Đốn khoanh tay trước ngực, lạnh lùng đứng trên mặt đường nhìn tiểu tử đang giãy dụa trong nước, thầm nghĩ: dám chọc giận ta, dám chọc giận ta, cho ngươi tẩy não một trận cho chừa!
Nhìn một hồi, Lan Nô Tu Đốn cảm thấy tình huống có chút không đúng.
Nước nơi này không có sóng, nước còn lan tới bên ven đường, vừa rồi y chỉ đẩy nhẹ một cái, chỉ cần Nhan Tử Kì duỗi tay một chút đã có thể chạm tới mặt đường, bò lên hoàn toàn không có vấn đề gì.
Nhưng tiểu tử này cứ vẫy loạn trong nước một hồi, càng ngày càng dạt xa ra khỏi mặt đường, trong chớp mắt đã đi xa tới vài bước dài, dã thú đại thúc kinh hãi hướng hắn quát: “Nhan Tử Kì, mau bơi trở về cho ta.”
Nhan Tử Kì ngửa mặt lên, hai tay quơ loạn trong nước, nghe dã thú nói xong lập tức giãy dụa hô to: “Đại thúc, ta không biết bơi……… mau cứu ta!”
Dã thú đại thúc hoàn toàn bị dọa, cả người run rẩy, suy nghĩ rối bời, cả người sưu một tiếng đã nhảy vào trong nước: “Tiểu tử, đừng lộn xộn.” Bơi tới vài bước tiến tới bên cạnh Nhan Tử Kì, dã thú đại nhân vươn tay ôm hắn vào trong lòng ngực.
Nhan Tử Kì trong nháy mắt tiếp cận y, đáy mắt hiện lên ý cười, nghiêng đầu hung hăng cắn lên bờ vai y một cái. Dã thú đại thúc ăn đau, rụt tay lại, Nhan Tử Kì dễ dàng giãy dụa, sau đó dã thú đại thúc ngơ ngác nhìn Nhan Tử Kì vô cùng duyên dáng bơi trong nước, chậm rãi bơi về phía mép đường, sau đó chống tay một cái cả người đã nhảy lên ngồi bên ven đường, đôi chân còn đá đá trong nước.
Quả nhiên bị lừa!
Dã thú đại thúc vẻ mặt không chút thay đổi một đường bơi về, cùng ngồi trên đường biên, im lặng không nói tiếng nào.
Xa xa tùy tùng nhìn thấy hai người chật vật lại quỷ dị, thủy chung không dám tiến tới.
“Nước này thực mát.” Nhan Tử Kì mỉm cười quay đầu nhìn dã thú đại thúc.
Dã thú đại thúc nhìn hắn một hồi, lạnh lùng hừ một tiếng, xoay đầu đi.
“Phốc…………” Nhan Tử Kì nhất thời không nhịn được cười nhạo ra tiếng, sau đó không thể ức chế cười ha ha, chờ hắn cười đã đời xong liền tựa đầu vào vai dã thú đại thúc, nhếch khóe miệng cười nói: “Ta nói này, ngươi đừng nhỏ mọn như vậy biết không?”
Lan Nô Tu Đốn không trả lời.
“Còn có, nếu ngươi nhỏ mọn như vậy vì sao còn mang ta tới đây, khảo nghiệm ta sao?” Vừa rồi còn không chú ý, nhưng lúc này bình tĩnh mới phát hiện ra từ những phòng ốc cách đó không xa đang phát ra âm thanh ừm a a rất là……
Lan Nô Tu Đốn đưa tay kéo người bên cạnh vào lòng, hôn lên trán hắn nói: “Đến tìm người.”
“Nga…………..”
Bình luận truyện