Thú Sủng

Chương 56: Tinh cầu lam



“Nga……………” Nhan Tử Kì gật gật đầu, lập tức nghiêng đầu nhìn mặt y nói: “Tới đây tìm người? Tìm người yêu cũ à?!”

Lan Nô Tu Đốn chán nản: “Ta làm gì tìm người tình cũ ở loại địa phương này! !”

Nhan Tử Kì khiêu mi: “Loại địa phương này thì sao, kĩ nữ cũng là lao động tay chân, ngươi đang kì thị chức nghiệp!”

“Ta ăn no không có việc gì hay sao đi lãng phí tinh lực kì thị bọn họ!” Lan Nô Tu Đốn hừ lạnh.

“Kia, nơi này không có tình nhân, thế Nạp Tây thì có đi.”

Lan Nô Tu Đốn híp mắt nhìn Nhan Tử Kì, nửa ngày mới nói: “Tiểu tử, ngươi đang ghen sao?”

“Ngươi có thể hiểu là ta đang điều tra gốc gác ngươi.” Nhan Tử Kì cười meo meo nói.

“Gốc giác ta giàu có, không sợ.” Dã thú đại thúc lãnh khốc nói.

“………….”

Hai người ướt sũng quay trở lại phi thuyền thay quần áo xong mới xuất phát một lần nữa, xét thấy hoàn cảnh xung quanh quá mức……..quỷ dị, Lan Nô Tu Đốn liền triệu hồi dực thú Tái Á tới, lâu rồi không gặp Nhan Tử Kì vội vàng chạy tới cọ cọ cái chân thô to của Tái Á một trận, dực thú nhìn thấy bọn họ cũng thật cao hứng, hưng phấn vỗ cánh, kết quả động tác quá lớn làm Nhan Tử Kì bị ném ra xa.

Xoa xoa phần mông đau nhức, Nhan Tử Kì vặn vẹo nghiêm mặt cười nói: “Hiếm khi thấy Tái Á nhiệt tình như vậy a!”

Lan Nô Tu Đốn thấy bộ dạng chật vật của hắn, mỉm cười vui sướng khi thấy người gặp họa.

Nhìn gương mặt tươi cười của y, Nhan Tử Kì buồn bực nghĩ, Lan Nô Tu Đốn thật là thương hắn sao? Xem xem, không kém ghét mình là bao! ! !

Tái Á chở bọn họ bay lượn trên không trung, cả tinh cầu lam thu hết vào tầm mắt, giờ phút này Nhan Tử Kì vẫn không thể tin được, một nơi xinh đẹp như vậy, yên tĩnh như vậy cư nhiên lại là nơi tiến hành những hoạt động xấu xa như vậy! Được rồi, hắn thật sự không kì thị chức nghiệp, chỉ là hắn có chút cảm khái mà thôi.

Tái Á chở bọn họ tới một tòa thành thị, đương nhiên, thành phố này cũng được xây dựng trên mặt nước, Nhan Tử Kì rất hiếu kì không biết bên dưới mặt nước sâu thẳm này dùng cái gì để chống đỡ cả tòa  thành khổng lồ như vậy.

Nơi Tái Á đáp xuống là một khoảng đất trống trước một khu nhà, nơi này đã có người chờ sẵn.

“Đường ca thân ái, ngươi rốt cục đã tới, ngươi biết không, lúc nhận được thông báo ngươi tới đây, ta liền ăn không ngon ngủ không ổn a!” Một thú nhân cao lớn xấp xỉ tuổi Lan Nô Tu Đốn tiến tới đón, nụ cười phá lệ ấm áp.

Lan Nô Tu Đốn ôm Nhan Tử Kì sát vào người mình, mới gật đầu với thú nhân kia: “Duy Tư, đã lâu không gặp, mọi việc ổn chứ.”

“Không thể tốt hơn, ngươi cũng biết đấy, loại người phóng túng như ta đến nơi này là thích hợp nhất!” Duy Tư cười trả lời, nhanh chóng dẫn đường cho bọn họ tiến vào bên trong.

Đối với thú nhân này vô cùng tự nhiên thừa nhận chính mình phóng túng, Nhan Tử Kì không khỏi nhìn anh thêm vài lần, bề ngoài có vài phần tương tự như Lan Nô Tu Đốn, thuyết minh anh ta cũng là thú nhân có huyết thống cao quý, hơn nữa còn gọi Lan Nô Tu Đốn là đường ca, kia chính là cùng một chi hệ với y.

Nhan Tử Kì thực tự nhiên đánh giá Duy Tư, lời nói này của anh, rốt cuộc là thản nhiên? Hay là tự giễu? Hay vẫn là châm chọc? Bất quá nghiên cứu suốt nửa ngày, thì vô tư chiếm đại đa số.

Lan Nô Tu Đốn tựa tiếu phi tiếu nhìn anh, đi theo vào đại sảnh, đối với lời của anh không có đáp lại.

Mới vừa tiến vào đại sảnh, âm thanh líu ríu lập tức vang lên, một đám nữ tử phục sức khác nhau mang theo từng làn gió thơm mát, hì hì nháo nháo đi về hướng bọn họ, nhìn thấy biểu tình lạnh nhạt của khách nhân, không dám tiến lên, vài người đều tiến về bên người Duy Tư.

Nhan Tử Kì lúc này mới có cơ hội quan sát tận mắt diện mạo nữ tử của tinh cầu lam, nói thế nào nhỉ, cũng có hình dáng con người nhưng thon dài hơn nhân loại nhiều lắm, làn da trắng nõn như tuyết, có loại trong suốt thản nhiên, cả người còn tản ra ánh sáng mông lung, quần áo không có gió cũng tự phấp phới, hai bầu ngực to lớn như muốn bùng nổ khỏi lớp áo, thật sự rất đẹp, rất lẳng lơ, giống hệt như hồ ly tinh……

Nhan Tử Kì nhìn tới ngây người, nghĩ thầm, khó trách người nơi này thích làm nghề có liên quan tới tình ái, bộ dạng như vậy cũng quá mức kích thích đi, chỉ cần là nam nhân bình thường nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp như vậy còn không phát cuồng nhảy tới mới là lạ! Không phải nói chứ chỉ nhìn một chút, tâm của hắn cũng ngứa ngáy, muốn đi tới sờ một phen.

“Ân hừ………..” Tiếng hừ lạnh của Lan Nô Tu Đốn đúng lúc vang lên bên tai hắn, Nhan Tử Kì rùng mình một cái, quay đầu chống lại ánh mắt băng lãnh như muốn giết người của y, xấu hổ cúi đầu, cười hắc hắc, sau đó nghe thấy âm thanh của Lan Nô Tu Đốn chỉ đủ lớn để mình hắn nghe thấy nhẹ nhàng vang lên: “Tối nay xem ta thống chết ngươi!”

Nhan Tử Kì vô lực trở mình xem thường, này thật hạ lưu!

Duy Tư đương nhiên không biết cơn sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người, chỉ thấy anh phất tay bảo đám mỹ nữ lui đi, nói với Lan Nô Tu Đốn: “Người đường ca trước kia nói tới, ta đã bảo người đi thăm dò, người kia ở tinh cầu lam tiếng tăm lừng lẫy, rất dễ dàng tìm thấy.”

Mọi người ngồi xuống sô pha xong, Lan Nô Tu Đốn mới gật đầu nói: “Ta tin tưởng năng lực ngươi.”

“Ném ta tới tinh cầu lam, đem sản nghiệp khổng lồ ở đây cho ta quản lý, đây cũng là tín nhiệm của ngươi sao?” Duy Tư tức giận.

Lan Nô Tu Đốn khiêu mi, thản nhiên nói: “Đưa ngươi tới đây là lựa chọn tốt.”

“Nhưng nơi này cách Nạp Tây quá xa.” Duy Tư tức giận nói.

“Ta nghĩ ngươi ngoại trừ mỹ nữ, những thứ khác không để ý.”

“Mỹ nữ dù đẹp, nhưng nhìn hoài cũng mệt, hơn nữa, ngươi nhìn các nàng mà xem, ngoài trừ quần áo bên ngoài, còn có gì khác biệt!” Duy Tư chỉ vào đám mỹ nữ bị anh đuổi tới một bên, oán giận nói hết.

Nhan Tử Kì theo tay anh chỉ, cũng phát hiện ra điểm này, những mỹ nữ này quả thật giống nhau như đúc, cứ như là một bào thai từ một mẹ sinh ra, không đúng, nếu cùng bào thai thì cũng chỉ vài người thôi, nhưng đám người này cứ như từ một khuôn mà đúc ra.

Bị Duy Tư lên án, Lan Nô Tu Đốn nhíu mày: “Ta nhớ trước kia không phải như thế.”

“Đúng vậy, đó là trước khi người kia tới quả thật là vậy, nhưng từ khi người kia vào tinh cầu lam, đem tới y thuật cao siêu, phẫu thuật thẩm mỹ đơn giản như uống nước vậy! Vì thế tất cả mọi người đều biến thành xinh đẹp, nhưng không có chút cá tính nào.”

“Người kia là ai a?” Nhan Tử Kì hỏi xen vào.

“Chính là người các ngươi muốn tìm!” Duy Tư trả lời hắn xong, ánh mắt sáng quắc chăm chú quan sát Nhan Tử Kì: “Tiểu bằng hữu, bộ dáng ngươi ngon miệng dã man, khó trách đường ca ta coi trọng ngươi như vậy.”

Nhan Tử Kì không phục, trực tiếp cắt ngang: “Là ta coi trọng y mới đúng!”

Duy Tư cũng không tranh cãi, chỉ cười cười nhìn hắn.

Nhan Tử Kì bị anh nhìn đến phát sợ, cố làm ra vẻ nói: “Nhìn cái gì, còn nhìn ta sẽ lấy tiền!”

Lan Nô Tu Đốn vung bàn tay lo lớn, đem Nhan Tử Kì kéo vào lòng, thản nhiên nói: “Mau an bài gặp người kia, Lam Đặc ngày nào cũng thúc giục.”

Duy Tư cười đến lưu manh: “Ông ta nôn nóng như vậy sao không tự mình đi đi!”

“Lúc trước hắn đã đưa tới rất nhiều thứ, chính là đều bị người nọ từ chối.” Lan Nô Tu Đốn thẳng thắng lật bài Lam Đặc.

Duy Tư cười ha ha, vỗ tay tỏ ý vui mừng: “Ta thật muốn tận mắt nhìn bộ dạng kinh ngạc của đại quản gia nhà ngươi, kia nhất định rất thú vị.”

Nhan Tử Kì cảm thấy buồn cười, hóa ra Lam Đặc làm người thấy bại như vậy a, tất cả mọi người đều muốn nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của ông, bất quá, Lam Đặc quả thực có đôi lúc rất đáng bị đánh.

“Đường ca cũng không cần gấp như vậy, khó có dịp tới một lần, cứ ở lại vài ngày đi, nơi này có rất nhiều nơi hảo ngoạn nga!” Duy Tư hiếm có dịp gặp người thân đương nhiên muốn đối phương ở lâu một chút.

“Không được, gặp người xong lập tức đi.” Lan Nô Tu Đốn lạnh lùng cự tuyệt.

“Sao thế, đường ca sợ ở đây lâu không kiềm chế được sao.” Duy Tư hướng phía họ quăng cái mị nhãn.

Lan Nô Tu Đốn đối với mị nhãn của anh làm như không thấy, chỉ nhìn về phía người bên cạnh.” Ta là sợ hắn kiềm chế không được!”

Nhan Tử Kì hơi sửng sốt lập tức hổn hển nói: “Ai nói kiềm chế không được, ai kiềm chế không được chứ!”

“Ngươi chùi nước miếng xong đi rồi hãy nói lời này.” Lan Nô Tu Đốn kỳ quái nói.

Bị y nói như vậy, Nhan Tử Kì quả thật có chút chột dạ nâng tay xoa xoa bên miệng, thầm nghĩ chẳng lẽ vừa nãy nhìn mỹ nữ đến chảy nước miếng?

Bộ dạng ngốc nghếch này làm Lan Nô Tu Đốn nhìn xong hừ lạnh tỏa lãnh khí.

Nhìn hành động vô cùng thú vị của hai người, Duy Tư cười nói: “Tình cảm các ngươi tốt thật!”

Nhan Tử Kì quay đầu lại nhìn anh, hắc hắc cười: “Ừ, chúng ta vừa mới tốt hơn, sao có thể không được chứ.”

Đồi với sự vô tư gần như không biết xấu hổ của hắn, Lan Nô Tu Đốn không phát biểu gì nhưng trong lòng lại vô cùng mất hứng, cái gì gọi là mới tốt hơn? Nếu y nhớ không lầm, mình hẳn là đã đem tiểu tử này ăn sạch từ rất lâu.

Bởi vì nơi này không có mặt trời, nên Nhan Tử Kì không biết hiện tại là lúc nào, chỉ biết bọn họ vừa ăn cơm xong không bao lâu liền theo Lan Nô Tu Đốn và Duy Tư rời khỏi nhà, bọn họ cũng không cưỡi Tái Á mà ngồi trên chiếc thuyền lớn xa hoa của Duy Tư, nói là thuyền nhưng bộ dáng hoàn toàn khác xa địa cầu, giống như một chiếc ô tô hơn chỉ giống thuyền ở chổ có thể lướt trên mặt nước.

Nhan Tử Kì ngạc nhiên nhìn nơi này một chút ngó chỗ kia một chút, sau đó đỏ mặt phát hiện trên thuyền còn có rất nhiều nữ nhân mặc quần áo trong suốt, các nàng nhìn thấy hắn liền như thấy một món đồ chơi thú vị tranh nhau tiến tới cùng hắn ngoạn, đương nhiên, Lan Nô Tu Đốn sẽ không để đám mỹ nữ này có cơ hội tiếp cận Nhan Tử Kì, chỉ cần Nhan Tử Kì rời khỏi y vài bước, y sẽ quay lại túm hắn về vị trí trong ngực mình, làm Nhan Tử Kì buồn bực muốn hộc máu.

Người bọn họ muốn tìm cũng là người Nạp Tây, nhưng nhìn bộ dáng không giống như thú nhân, thân hình cao nhưng không tráng, sắc mặt tái nhợt, hai mắt vô thần, vừa thấy là biết người đặt tâm khắp nơi, chuyên phóng túng làm bậy.

Lúc tìm thấy hắn, người nọ đang lăn lộn trên giường với ba vị mỹ nữ đến long trời lở đất thì bị Duy Tư tiến vào túm cổ kéo ra.

Mắt Nhan Tử Kì bị Lan Nô Tu Đốn che lại, chính là hắn nghĩ có thể nhìn qua kẽ ngón tay xuyên ra ngoài, nhưng điểm này cũng bị Lan Nô Tu Đốn nhìn thấy, bàn tay khép lại thật chặt, không cho hắn chút cơ hội rình xem.

Người nọ ù ù cạc cạc bị đánh gãy thú vui, hổn hển quát: “Chết tiệt, các ngươi muốn chết phải không………..”

“Luân Ất, nhớ ta không?” Lan Nô Tu Đốn thản nhiên đánh gãy lời chửi mắng của hắn.

Người tên Luân Ất đột nhiên ngừng giãy dụa, ngơ ngác nhìn về phía Lan Nô Tu Đốn: “Chủ tử…….sao người lại tới đây!”

Bởi vì trong phòng đột nhiên an tĩnh lại, Nhan Tử Kì lúc này mới xấu hổ nhắc nhở: “Cái kia, có phải nên để hắn mặc quần áo rồi hãy nói.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện