Chương 42: “em Là Người Tốt Tôi Yêu Em Em Là Người Xấu Tôi Cũng Vẫn Yêu Em”
“Chẳng phải cậu cũng từng nói tôi là một kẻ tồi tệ sao?”
Lục Dung nghe thấy Thẩm Vấn Thu nói.
Mặt anh biến sắc ngay lập tức, giống như bị một đòn cảnh tỉnh.
Anh từng nói vậy, khi đó Thẩm Vấn Thu vừa mới đến không lâu, khắp người hắn phủ đầy gai nhọn, hắn nói với anh: “Hiện tại tôi đã không còn là tôi của mười năm trước, tôi đã không còn như vậy từ lâu rồi.
Cậu còn tưởng tôi là người tốt sao?”
Anh đã trả lời thế nào? À phải rồi, anh nói: ““Tôi không tưởng như thế.Tôi biết cậu là một kẻ tồi tệ.”
Anh không hay nói dối, anh muốn đối xử chân thành với Thẩm Vấn Thu.
Lúc ấy Thẩm Vấn Thu đang tức giận, anh đuổi theo giải thích, còn tưởng chuyện ấy cứ như thế trôi qua bình thường, không ngờ lại là chôn mìn tự hại mình.
Khi đó Thẩm Vấn Thu hoàn toàn không biết mềm mỏng, tâm hồn của hắn đã bị những chiếc gai sắc nhọn đâm xuyên qua nhiều lần đau đớn và thống khổ.
Nếu người khác hỏi hắn có cần một cái ôm không, hắn sẽ cáu bẳn tuyên bố: “Tôi không cần cậu ôm, cậu đừng tự mình đa tình cảm thấy tôi sẽ không giãy giụa.”
Có những lúc từng như vậy.
Chỉ một câu nói thôi, ý người nói là thế này nhưng người nghe lại hiểu thành ý khác, trống đánh xuôi kèn thổi ngược tạo thành hiểu lầm chồng chất.
Lòng Lục Dung nóng như lửa đốt, anh hít sâu một hơi muốn đối mặt nói chuyện với hắn, muốn nghiêm túc giải thích, bước nhanh muốn đi tới trước mặt hắn.
Lục Dung vừa nhấc chân, Thẩm Vấn Thu nghe thấy tiếng bước chân của anh liền bỏ chạy, anh vất vả lắm mới đuổi kịp nhưng hắn xoay người không muốn nhìn anh.
Nếu không phải Lục Dung cứ cố gắng đuổi lên trước mặt hắn, nếu như lúc này có người ngoài ở đây có thể sẽ nhìn thấy hai người bọn họ cứ xoay đi xoay lại tại chỗ trông rất buồn cười.
Rõ ràng ở gần nhau nhưng một người tránh một người đuổi, làm cách nào cũng không thể mặt đối mặt.
Lục Dung không còn cách nào khác, lúc này lửa giận đã dần bùng lên, anh biết Thẩm Vấn Thu đang mắc bệnh… Anh nên kiên nhẫn hơn mới đúng! Không thể thúc ép Thẩm Vấn Thu! Phải dịu dàng, phải điềm đạm, mà vốn dĩ anh là một người điềm đạm.
Nhưng bây giờ thật sự không bình tĩnh nổi nữa.
Mỗi khi có chuyện đều là Thẩm Vấn Thu chủ động trước, mỗi khi ngủ với nhau xong đều là Thẩm Vấn Thu phủi mông chối bỏ quan hệ, anh muốn chịu trách nhiệm cũng không được, Thẩm Vấn Thu không chịu cho anh một danh phận!
Lục Dung tức giận đến cực điểm, vững vàng nắm lấy cánh tay hắn, gắng gượng kéo người ra giữa để hắn nhìn thẳng vào mặt mình.
Thẩm Vấn Thu quay mặt sang chỗ khác, anh dùng tay trái túm chặt hai cổ tay của hắn lại, kéo ngược ra sau lưng, tay phải nâng cằm hắn, ép hắn phải ngẩng mặt lên, giọng nói kiên quyết âm ỉ lửa giận: “Nhìn tôi, Thẩm Vấn Thu.”
Thẩm Vấn Thu nhắm mắt lại.
Lục Dung thật sự nổi trận lôi đình rồi.
Anh cúi đầu xuống hôn hắn, anh cũng không biết bản thân bị làm sao, giống như đã học được cách hôn hoặc cùng lắm chỉ biết hôn theo cách xâm lược và cướp bóc của bản năng.
Sự tà niệm trong góc tối của tâm hồn dần dần trỗi dậy một lần nữa, điên cuồng tàn phá.
Thẩm Vấn Thu bị hôn đến hoảng hốt.
Hắn gần như không thở nổi, mặt cũng đỏ hồng.
Tính cách Lục Dung rất cực đoan, rõ ràng là một người ngốc nghếch hiền lành như vậy, cho dù có người châm chọc cười nhạo anh, anh vẫn có thể tỏ ra thờ ơ thản nhiên như bình thường, giống như trên đời này không có bất kỳ một chuyện gì có thể khiến anh tức giận.
Hắn thật sự rất ít khi nhìn thấy Lục Dung giận.
Chỉ khi nào chọc anh cáu lên, Lục Dung sẽ thay đổi thành một người hoàn toàn khác, ai thấy cũng phải sợ.
Ví dụ như lần ở sòng bạc trước đây.
Ví dụ như bây giờ.
Thậm chí Thẩm Vấn Thu còn có ảo giác Lục Dung hận không thể hủy hoại hắn nuốt thẳng vào bụng, anh tức giận đến mức người như toát ra hơi nóng muốn nướng chín hắn, khiến hắn kinh hồn bạt vía.
Thật ra thi thoảng Lục Dung sẽ như vậy, góc khuất của tính cách xuất hiện một cách vô thức.
Lúc ở trên giường cũng như vậy, tựa như hắn đang làm tình với dã thú.
Thẩm Vấn Thu bị hôn đến ngây ngất, suy nghĩ bậy bạ nhất cũng run rẩy nhảy ra, chẳng lẽ Lục Dung… Lục Dung muốn cưỡng ép hắn ở đây sao? Trạng thái tinh thần bây giờ của hắn vốn đã nhạy cảm, vì thế không khỏi sợ hãi run bần bật lên.
Lúc này Lục Dung mới sầm mặt tha cho hắn.
Anh thô bạo ôm chặt lấy hắn, ép mặt hắn đè vào trong ngực anh, cứng đờ người vuốt ve sống lưng phát run của hắn, dường như vẫn chưa hết giận: “Không phải tôi muốn dọa em sợ, Tiểu Mị…”
“Em vẫn luôn không chịu nghe tôi giải thích, tôi cũng không biết nên làm thế nào cho tốt.”
Lúc trước bọn họ chưa làm chuyện thân mật với nhau, khi gặp những chuyện thế này anh chỉ có thể tự nín giận một mình.
Hôm nay chuyện không nên làm bọn họ cũng đã làm rồi, vì vậy anh nghĩ tốt hơn hết nên lựa chọn cách trao đổi với nhau.
Cứ hôn một cái đã rồi nói tiếp.
Lục Dung cực kỳ buồn rầu nói: “Với tình trạng khi ấy của em, chẳng lẽ còn muốn tôi nói dối em là người tốt sao?”
Quả nhiên là như vậy, Thẩm Vấn Thu lại muốn khóc, hắn cố trốn thoát khỏi ngực anh, nói: “Tôi biết rồi, không cần cậu nhắc nhở.”
Nhưng cánh tay Lục Dung quá mạnh, khi Lục Dung có một tay hắn còn có thể hất tay anh ra được, nhưng bây giờ Lục Dung đang gắn tay giả, có hai tay như người bình thường, hắn hoàn toàn trốn không thoát, bị anh ôm chặt lấy vào lồng ngực.
Giống như ngày hôm đó ở dưới con sông vậy.
Hắn càng tự trách mình tự chìm đắm trong vũng lầy của cuộc sống, Lục Dung càng dùng hết toàn bộ sức lực kéo hắn ra ngoài.
Lục Dung khăng khăng điên cuồng nói: “Tôi yêu em, Thẩm Vấn Thu.
Tôi yêu em, tôi yêu em, tôi yêu em nhiều hơn tưởng tượng của em rất nhiều.”
“Tôi yêu em, tôi yêu em, tôi yêu em…”
Dường như nói thế nào cũng không hết, một chữ yêu được lặp đi lặp lại giống như nguyền rủa.
Thẩm Vấn Thu từ từ dừng lại không giãy giụa nữa, mặc cho Lục Dung ôm mình.
Đầu Lục Dung đang nóng hầm hập, anh hoàn toàn không còn năng lực sắp xếp ngôn ngữ, bộc bạch những suy nghĩ mình đã kìm nén nhiều năm theo bản năng: “Tôi không muốn như vậy, giống như kẻ điên, giống như một tên biến thái khiến em sợ.
Tôi biết thật ra em rất nhát gan, tôi không muốn hù dọa em.”
“Cho nên tôi vẫn luôn không dám nói với em.”
“Tôi yêu em, tôi chỉ yêu em——–Em là người tốt tôi yêu em, em là người xấu tôi cũng vẫn yêu em.”
“Tôi biết tôi rất ngu ngốc, tôi không biết nên giải quyết vấn đề tình cảm thế nào, tôi không hòa hợp với người khác được, tôi cũng không biết đến tột cùng yêu là gì.
Nhưng tôi dám khẳng định tôi yêu em, không phải chỉ yêu một Thẩm Vấn Thu lạc quan hiền lành dịu dàng năm mười mấy tuổi, em sợ hãi tự ti tôi cũng vẫn luôn yêu em.
Bởi vì đó là em cho nên tôi yêu.”
“Em là Thẩm Vấn Thu kia thì không thể tốt hơn được nữa, nếu em có biến thành một Thẩm Vấn Thu đổ đốn sa ngã tôi cũng vẫn thích.
Em nghĩ những năm qua tại sao tôi chưa từng có bạn trai bạn gái, bởi vì tôi thích em, tôi không thể thích người khác được nữa.
Tôi chỉ thích em, tôi chỉ thích một mình em!”
“Tôi là một kẻ bỉ ổi như vậy.”
“Rõ ràng tôi biết em cô đơn, vì nguyên nhân bệnh lý cho nên mới phát sinh quan hệ với tôi, em muốn cảm nhận bản thân còn sống sót trên cõi đỡi từ những cuộc làm tình, còn tôi thì không thể nào từ chối em được.
Tôi hèn hạ nhân cơ hội lợi dụng sự cô đơn của em.”
“Tôi muốn có được em, tôi thật sự quá khao khát em! Tôi muốn em đến phát điên, có lẽ từ năm mười sáu tuổi tôi đã điên rồi, đến bây giờ vẫn chưa chữa khỏi.
Vì thế khi cơ hội xuất hiện, tôi không thể nào thuyết phục bản thân bỏ qua được nữa!”
Thẩm Vấn Thu cố đẩy anh ra nhưng vẫn không cựa quậy gì được, hắn khóc, cả gương mặt đẫm nước mắt, gò má ửng đỏ, tóc mai cũng rối tung dính nước mắt bết lại trên gương mặt.
Hắn cực kỳ chật vật, mắt đỏ hoe, cắn chặt răng mạnh đến nỗi gò má đau đớn, trừng mắt hung dữ nhìn Lục Dung, một lúc lâu mới cạy răng ra cứng rắn hỏi: “Anh nói anh thích em? Vậy tại sao mười năm qua anh không đến tìm em?”
Lục Dung đưa mắt nhìn Thẩm Vấn Thu, cái nhìn nặng trĩu tâm sự.
Thẩm Vấn Thu cảm thấy Lục Dung vừa giống như một kẻ đứng từ trên cao nhìn xuống giữ chặt hắn trong lòng bàn tay anh, lại vừa giống như một tín đồ thành kính quỳ lạy trước mặt hắn: “Bởi vì em chán ghét tôi, em bảo tôi đừng bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa, chỉ cần là em nói tôi sẽ tuân theo.
Quy tắc của tôi ở trong tay em, em có thể phá vỡ nhưng tôi thì không.
Tôi không muốn khiến em càng ghét tôi thêm nữa.”
Quá vô lý.
Nhưng nếu là Lục Dung thì lại rất nghiêm túc.
Hắn bảo Lục Dung đừng xuất hiện nữa, Lục Dung lại có thể kiên nhẫn đến mười năm không xuất hiện, cho dù anh vẫn còn thích hắn.
Vì thế hắn gọi điện cho Lục Dung ở đồn cảnh sát, chỉ một câu nói thôi nhưng có thể khiến Lục Dung vứt bỏ những thứ khác, vượt qua ngàn dặm phóng thẳng đến bên cạnh hắn.
“Thẩm Vấn Thu, so với bất kỳ ai trên cuộc đời này tôi càng hi vọng em có thể hạnh phúc, tôi muốn em có được cuộc sống tốt nhất có thể.”
“Tôi cảm thấy tôi không phải người tốt nhất, vì thế tôi không muốn xuất hiện trước mặt em, tôi chỉ có thể chờ đợi em bằng lòng đến bên tôi.
Nếu em vẫn còn là cậu ấm nhà họ Thẩm, có nhiều bạn bè như vậy, nhiều người thích em như vậy, bọn họ ai cũng tốt hơn tôi.
Cơ thể bọn họ khỏe mạnh, hơn nữa ai cũng ưu tú xuất sắc.
Người như tôi sao có thể xứng đáng theo đuổi em đây?”
“Tôi không phủ nhận lúc chúng ta gặp lại em là một kẻ đổ đốn, nếu không biến thành như vậy, nếu như không phải người khác không cần em nữa, làm sao đến lượt tôi?”
“Tôi không biết đối với bọn họ thì thế nào nhưng đối với tôi mà nói, Thẩm Vấn Thu vẫn luôn là Thẩm Vấn Thu, tôi yêu chính bản thân Thẩm Vấn Thu mà thôi.”
“Tôi biết thật ra em không thích tôi, tôi chỉ là một sự lựa chọn đường cùng khi em không thể làm gì khác.”
“Sau này em khỏi bệnh rồi, thật sự phấn khởi sánh bước bên một người ưu tú hơn tôi, tôi vẫn sẽ tôn trọng em.
Chỉ là tôi muốn cho em biết, tôi yêu em.”
“Lục Dung yêu Thẩm Vấn Thu, yêu Thẩm Vấn Thu vô điều kiện.
Cho dù em ghét tôi.”
Đôi mắt Thẩm Vấn Thu cay xè, cổ họng khô khốc, trái tim đau đớn như bị khoét ra, hắn vừa mừng vừa muốn khóc, chậm chạp mãi mới nói: “…Sao em có thể ghét anh được? Anh đừng vu oan cho em.”
Thẩm Vấn Thu rất muốn khóc, thật chẳng giống một người đàn ông gì cả, hắn khịt mũi mang theo tiếng nghẹn ngào, khó mà mở miệng nói: “Anh nghĩ vì sao cuối cùng em không xuất ngoại đi du học?”
…
Lục Dung – người có vẻ thân thiết nhất với Thẩm Vấn Thu, hóa ra lại là người cuối cùng trong nhóm bạn lấy Thẩm Vấn Thu làm trung tâm ở lớp cấp ba biết rằng hắn có khả năng sẽ đi du học.
Có lẽ ngoại trừ Thẩm Vấn Thu ra, quan hệ giữa anh và những người bạn khác chưa bao giờ tốt, một học kỳ không nói với nhau quá mười câu, toàn là mấy câu thừa thãi dạng như “Được”, “Tốt”.
Nếu mà có người nói với anh nhiều nhất ngoài hắn ra, có lẽ chỉ có Thịnh Hủ.
Nhưng không có câu nào dễ nghe.
Thịnh Hủ rất thích nhằm vào anh xỉa xói.
Chuyện này là do Thịnh Hủ tự lỡ miệng nói ra.
Lúc ấy Lục Dung rất bối rối, Thịnh Hủ thấy phản ứng chân thực của anh thì biết Thẩm Vấn Thu chưa nói cho anh, cực kỳ vui vẻ: “Hóa ra Tiểu Mị không nói cho cậu hả? Ha ha, bọn tôi biết hết rồi, tôi và cậu ấy chuẩn bị đi du học.
Thủ tục cũng đã chuẩn bị xong xuôi, chắc chắn có thể xin được vào trường.”
“Muốn biết nhiều hơn thì tự đi hỏi cậu ấy đi, tôi còn tưởng Thẩm Vấn Thu thích cậu thế nào chứ, ngay cả chuyện này cũng không kể cho cậu biết ư?”
Quá châm chọc..
Bình luận truyện