Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê
Chương 139-4: Vì sao lại đối với ta tốt đến như vậy? 4
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
“Hai chiếc xe ngựa này, một là của Đông Lăng Trưởng Công chúa, một là của Đông Lăng Đại Hoàng tử. Có cái gì mà tra, mau đi ra!” Hách Liên Dực nói.
“Vinh Vương có ý chỉ của Hoàng Thượng hay không? Nếu không có, hạ quan vẫn nên cho lục soát xe ngựa thôi.” Quý đại nhân này hoàn toàn không thèm nể mặt Hách Liên Dực.
Sắc mặt Hách Liên Dực xanh mét, thầm mắng cái tên Quý Đại này đúng là không có mắt mà.
Thanh Linh lại không cho rằng vị Quý đại nhân này làm sai, buổi sáng nàng ra khỏi thành, chắc chắc vị Quý đâị nhân này biết rõ ràng mối quan hệ của nàng với Tần Liễm, dễ dàng để nàng đi ra khỏi thành. Mà Quý đại nhân ôm tâm tư giải quyết tất cả mọi việc đều là việc công, không thèm cho Hách Liên Dực mặt mũi kia, phân nửa là người của Tần Liễm.
“Vương gia, Đông Lăng Trưởng Công chúa, đắc tội. Đến, lục soát cho ta!” Quý đại nhân hạ lệnh.
“Lui ra!” Hách Liên Dực cả giận quát.
“Vương gia, ngài đây là muốn kháng chỉ sao?” Quý đại nhân bình tĩnh nói.
“Vương gia.” Thanh âm nữ tử từ chiế ce ngựa treo vải trắng truyền ra. “Để bọn họ lục soát, xe ngựa của bổn công chúa cũng không có gì mờ ám không dám cho người xem cả, bọn họ lục soát cũng đâu mất cái gì.” Cơ Khinh Hoa giận dỗi nói.
Hôm qua Cơ Khinh Hoa tiến cung gặp Nguyên Ung Đế, lấy lý do quấy rầy sự an nghỉ của Cơ Nguyên, thỉnh ra chỉ không cần lục soát đoàn sứ giả Đông Lăng quốc. Lão hồ ly Nguyên Ung Đế kia lại tìm cách ra sức khước từ, cuối cùng đàm phán không đi đến đâu cả. (MTLTH.dđlqđ)
“Dừng tay!” Cơ Khinh Hoa nhìn thủ vệ muốn giỡ quan tài từ trên xe xuống, lúc này lại lên tiếng ngăn cản.
“Trưởng Công chúa bớt giận, hạ quan cũng chỉ là phụng chỉ mà làm việc, không thể sơ sẩy được, kính xin Trưởng Công chúa lượng thứ.” Quý đại nhân cười giả lả nói.
Một câu “phụng chỉ mà làm việc” kia làm Cơ Khinh Hoa không thể không nuốt cơn nghẹn, nếu nàng hết sức ngăn cản lại thành ra trong lòng có quỷ. Vì vậy lạnh mặt ngồi một bên.
“Bọn họ sẽ làm rất nhẹ nhàng, tuyệt không quấy rầy đến sự an nghỉ của Đại Hoàng tử. Hạ quan sẽ giục bọn họ nhanh hơn một chút, để Đại Công chúa sớm ngày về nước hạ táng Đại Hoàng tử.” Quý đại nhân nịnh nọt nói.
Trên quan tài có dây thừng cuốn mấy vòng thật chặt, trên xư có vài cây đoản côn. Bốn thủ vệ trẻ tuổi sức lực lớn cầm lấy hai đoản côn xuyên qua mấy vòng dây thừng. Sau đó bốn người hợp sức nâng lên.
Thanh Linh nhìn bốn người kia cắn chặt răng, thoạt nhìn có vẻ cố hết sức. Bọn họ đặt quan tài trên mặt đất còn vang ra âm thanh rất nặng nề.
Nàng có hơi kinh ngach, hôm qua khi nàng nhìn thấy cỗ quan tài này do hai người trẻ tuổi và hai lão nhân gia mang tới trạm dịch, lúc ấy bốn người đó bước chân nhẹ nhàng, tựa như không phải phí chút sức lực nào.
Nhưng bốn thủ vệ này đều trẻ tuổi cường tráng, nầng quan tài lên sao lại có vẻ mặt cố hết sức? Trong quan tài chứa thi thể Cơ Nguyên này, chắc chắc có gì đó kỳ lạ.
Ngoài cửa thành người đứng ngày càng nhiều, đều đợi đoàn sứ giả của Đông Lăng quốc đi mới lại vào thành.
Thanh Linh đứng trong đám người, nhìn chằm chằm cỗ quan tài, trầm mặt một lát, lại nhìn Hách Liên Dực một cái: “Vô Ảnh.”
“Tiểu thư.” Vô Ảnh đứng bên cạnh Thanh Linh.
Thanh Linh nói nhỏ gì đó với Vô Ảnh. Vô Ảnh liền biến mất giữa đoàn người.
“Làm càn! Khi dễ người Đông Lăng sao?” Cơ Khinh Hoa giận giữ không kìm chế được quát.
Cửa thành sau đó xôn xao một trận, Thanh Linh đưa mắt nhìn cửa thành.
Thủ vệ cửa thành đặt quan tài Cơ Nguyên trên mặt đất, muốn mở quan tài ra xem một chút. Cử động này triệt để chọc giận Cơ Khinh Hoa, thị vệ Đông Lăng bốn phía rút kiếm, ngăn cản người muốn mở nắp quan tài.
Hách Liên Dực xuống ngựa, trấn an Cơ Khinh Hoa đang nổi nóng, quay đầu, sắc mặt nghiêm túc khiển trách những thủ vệ kia: “Còn không mau lui ra, quấy rầy Đông Lăng Đại Hoàng tử nghỉ ngơi, đắc tội Đông Lăng Vương, các ngươi chịu trách nhiệm nổi sao?”
Quý đại nhân cũng hiểu việc này, nếu cứ tiếp tục làm khó dễ, triệt để chọc giận Công chúa Đông Lăng, sau đó là Đông Lăng Vương, chỉ sợ tội đã lớn lại càng thêm lớn. Hắn vội vàng tiến lên, khom lưng thấp giọng cười làm lành: “Vương gia, Công chúa bớt giận…”
Hách Liên Dực lạnh mặt nhìn thoáng qua Quý đại, cưỡng chế cắt ngang câu nói của Quý đại nhân: “Còn không mau cho đi!”
“Dạ dạ dạ…” Quý Đại nhân liên tục đáp trả, không dám ngăn trở nữa.
Lúc này, ngoài cửa thành ngày càng tụ tập nhiều người. Bọn họ biết những người kia là đoàn sứ giả của Đông Lăng quốc, còn có quan tài của Đông Lăng Đại Hoàng tử. Nam Hạ có một phong tục, đó là chính diện đụng quan tài người chết chính là xui xẻo đến tám đời. Cho nên bọn họ tình nguyện chờ lâu một chút cũng không muốn đi vào sớm, tránh cho nhìn thấy quan tài của Đại Hoàng tử. (MTLTH.dđlqđ)
Hách Liên Dực nghĩ mình nên tiễn Cơ Khinh Hoa xa xa một chút, bất đắc dĩ lúc này Vinh Vương phủ có việc gấp, hắn không thể từ biệt với Cơ Khinh Hoa.
Quan tài của Cơ Nguyên một lần nữa được đặt lại trong xe, Cơ Khinh Hoa muốn trở lại xe ngựa liền nhìn thấy người của Vinh Vương phủ, sau đó Hách Liên Dực nói lời từ biệt với nàng.
“Các ngươi mang Đại Hoàng tử ra khỏi thành trước, bổn công chúa sẽ theo sau.” Cơ Khinh Hoa phân phó mấy người dưới trướng nàng.
Hách Liên Dực cùng Cơ Khinh Hoa có lời muốn nói, những người không liên quan thức thời tránh mặt.
“Dực.” Trên mặt Cơ Khinh Hoa hiện vẻ nhẹ nhàng vui vẻ: “Cám ươn chàng đã tự mình đưa ta về, ta sẽ ở Đông Lăng chờ chàng.”
Đôi mắt Hách Liên Dực tràn ngập thâm tình: “nàng chờ bản vương, bản vương sẽ mau chóng cầu xin Phụ Hoàng hạ chỉ, để bản vương có thể cưới nàng làm thê, chờ ta!”
Đoàn người Đông Lăng quốc người trước người sau ra khỏi thành, lúc xe ngựa kéo quan tài của Cơ Nguyên ra khỏi thành là lúc có mười người ăn mặc như thường dân, rút đao giấu trong người phi thẳng đến quan tài của Cơ Nguyên.
Mùa đông ở Nam Hạ rất lạnh, dân chúng bình thường đều hận không thể quấn thêm một lớp chăn nữa mới yên tâm ra khỏi cửa, trên người bọn họ giấu vũ khí, đúng là không dễ gì nhìn ra thật. Sự xuất hiện đột ngột của bọn khiến thị vệ Đông Lăng không ra tay kịp thời khiến những người kia có cơ hội lại gần quan tài. (MTLTH.dđlqđ)
Những người đó dùng sức chém.
“Dực, chàng nhất định phải tới sớm một chút, đừng để ta đợi quá lâu.” Hai gò má Cơ Khinh Hoa hiện lên màu hồng nhạt, ôn nhu nói với Hách Liên Dực.
“Sẽ không.” Hách Liên Dực kên định nói, lúc này hắn nghe thấy ngaoif cửa thành có tiếng binh khí đụng nhau: “Ngoài thành đã xảy ra chuyện gì?”
“A, trong quan tài có gì đó.”
“Đó là….?”
“Là hỏa pháo! Là hỏa pháo bị mất của Bộ binh!”
“Đông Lăng quốc ăn trộm, muốn trộm đi hỏa pháo của chúng ta…”
“….”
Nghe những âm thanh nhỏ vụn kia, mi tâm Hách Liên Dực kịch liệt nhảy dựng, lại nghe thấy Đông Lăng quốc đánh cắp hỏa pháo tân tiến nhất, tâm chợt trầm xuống. Ánh mắt vốn dĩ thâm tình nhìn Cơ Khinh Hoa, nay đã trở nên âm lãnh.
“Hai chiếc xe ngựa này, một là của Đông Lăng Trưởng Công chúa, một là của Đông Lăng Đại Hoàng tử. Có cái gì mà tra, mau đi ra!” Hách Liên Dực nói.
“Vinh Vương có ý chỉ của Hoàng Thượng hay không? Nếu không có, hạ quan vẫn nên cho lục soát xe ngựa thôi.” Quý đại nhân này hoàn toàn không thèm nể mặt Hách Liên Dực.
Sắc mặt Hách Liên Dực xanh mét, thầm mắng cái tên Quý Đại này đúng là không có mắt mà.
Thanh Linh lại không cho rằng vị Quý đại nhân này làm sai, buổi sáng nàng ra khỏi thành, chắc chắc vị Quý đâị nhân này biết rõ ràng mối quan hệ của nàng với Tần Liễm, dễ dàng để nàng đi ra khỏi thành. Mà Quý đại nhân ôm tâm tư giải quyết tất cả mọi việc đều là việc công, không thèm cho Hách Liên Dực mặt mũi kia, phân nửa là người của Tần Liễm.
“Vương gia, Đông Lăng Trưởng Công chúa, đắc tội. Đến, lục soát cho ta!” Quý đại nhân hạ lệnh.
“Lui ra!” Hách Liên Dực cả giận quát.
“Vương gia, ngài đây là muốn kháng chỉ sao?” Quý đại nhân bình tĩnh nói.
“Vương gia.” Thanh âm nữ tử từ chiế ce ngựa treo vải trắng truyền ra. “Để bọn họ lục soát, xe ngựa của bổn công chúa cũng không có gì mờ ám không dám cho người xem cả, bọn họ lục soát cũng đâu mất cái gì.” Cơ Khinh Hoa giận dỗi nói.
Hôm qua Cơ Khinh Hoa tiến cung gặp Nguyên Ung Đế, lấy lý do quấy rầy sự an nghỉ của Cơ Nguyên, thỉnh ra chỉ không cần lục soát đoàn sứ giả Đông Lăng quốc. Lão hồ ly Nguyên Ung Đế kia lại tìm cách ra sức khước từ, cuối cùng đàm phán không đi đến đâu cả. (MTLTH.dđlqđ)
“Dừng tay!” Cơ Khinh Hoa nhìn thủ vệ muốn giỡ quan tài từ trên xe xuống, lúc này lại lên tiếng ngăn cản.
“Trưởng Công chúa bớt giận, hạ quan cũng chỉ là phụng chỉ mà làm việc, không thể sơ sẩy được, kính xin Trưởng Công chúa lượng thứ.” Quý đại nhân cười giả lả nói.
Một câu “phụng chỉ mà làm việc” kia làm Cơ Khinh Hoa không thể không nuốt cơn nghẹn, nếu nàng hết sức ngăn cản lại thành ra trong lòng có quỷ. Vì vậy lạnh mặt ngồi một bên.
“Bọn họ sẽ làm rất nhẹ nhàng, tuyệt không quấy rầy đến sự an nghỉ của Đại Hoàng tử. Hạ quan sẽ giục bọn họ nhanh hơn một chút, để Đại Công chúa sớm ngày về nước hạ táng Đại Hoàng tử.” Quý đại nhân nịnh nọt nói.
Trên quan tài có dây thừng cuốn mấy vòng thật chặt, trên xư có vài cây đoản côn. Bốn thủ vệ trẻ tuổi sức lực lớn cầm lấy hai đoản côn xuyên qua mấy vòng dây thừng. Sau đó bốn người hợp sức nâng lên.
Thanh Linh nhìn bốn người kia cắn chặt răng, thoạt nhìn có vẻ cố hết sức. Bọn họ đặt quan tài trên mặt đất còn vang ra âm thanh rất nặng nề.
Nàng có hơi kinh ngach, hôm qua khi nàng nhìn thấy cỗ quan tài này do hai người trẻ tuổi và hai lão nhân gia mang tới trạm dịch, lúc ấy bốn người đó bước chân nhẹ nhàng, tựa như không phải phí chút sức lực nào.
Nhưng bốn thủ vệ này đều trẻ tuổi cường tráng, nầng quan tài lên sao lại có vẻ mặt cố hết sức? Trong quan tài chứa thi thể Cơ Nguyên này, chắc chắc có gì đó kỳ lạ.
Ngoài cửa thành người đứng ngày càng nhiều, đều đợi đoàn sứ giả của Đông Lăng quốc đi mới lại vào thành.
Thanh Linh đứng trong đám người, nhìn chằm chằm cỗ quan tài, trầm mặt một lát, lại nhìn Hách Liên Dực một cái: “Vô Ảnh.”
“Tiểu thư.” Vô Ảnh đứng bên cạnh Thanh Linh.
Thanh Linh nói nhỏ gì đó với Vô Ảnh. Vô Ảnh liền biến mất giữa đoàn người.
“Làm càn! Khi dễ người Đông Lăng sao?” Cơ Khinh Hoa giận giữ không kìm chế được quát.
Cửa thành sau đó xôn xao một trận, Thanh Linh đưa mắt nhìn cửa thành.
Thủ vệ cửa thành đặt quan tài Cơ Nguyên trên mặt đất, muốn mở quan tài ra xem một chút. Cử động này triệt để chọc giận Cơ Khinh Hoa, thị vệ Đông Lăng bốn phía rút kiếm, ngăn cản người muốn mở nắp quan tài.
Hách Liên Dực xuống ngựa, trấn an Cơ Khinh Hoa đang nổi nóng, quay đầu, sắc mặt nghiêm túc khiển trách những thủ vệ kia: “Còn không mau lui ra, quấy rầy Đông Lăng Đại Hoàng tử nghỉ ngơi, đắc tội Đông Lăng Vương, các ngươi chịu trách nhiệm nổi sao?”
Quý đại nhân cũng hiểu việc này, nếu cứ tiếp tục làm khó dễ, triệt để chọc giận Công chúa Đông Lăng, sau đó là Đông Lăng Vương, chỉ sợ tội đã lớn lại càng thêm lớn. Hắn vội vàng tiến lên, khom lưng thấp giọng cười làm lành: “Vương gia, Công chúa bớt giận…”
Hách Liên Dực lạnh mặt nhìn thoáng qua Quý đại, cưỡng chế cắt ngang câu nói của Quý đại nhân: “Còn không mau cho đi!”
“Dạ dạ dạ…” Quý Đại nhân liên tục đáp trả, không dám ngăn trở nữa.
Lúc này, ngoài cửa thành ngày càng tụ tập nhiều người. Bọn họ biết những người kia là đoàn sứ giả của Đông Lăng quốc, còn có quan tài của Đông Lăng Đại Hoàng tử. Nam Hạ có một phong tục, đó là chính diện đụng quan tài người chết chính là xui xẻo đến tám đời. Cho nên bọn họ tình nguyện chờ lâu một chút cũng không muốn đi vào sớm, tránh cho nhìn thấy quan tài của Đại Hoàng tử. (MTLTH.dđlqđ)
Hách Liên Dực nghĩ mình nên tiễn Cơ Khinh Hoa xa xa một chút, bất đắc dĩ lúc này Vinh Vương phủ có việc gấp, hắn không thể từ biệt với Cơ Khinh Hoa.
Quan tài của Cơ Nguyên một lần nữa được đặt lại trong xe, Cơ Khinh Hoa muốn trở lại xe ngựa liền nhìn thấy người của Vinh Vương phủ, sau đó Hách Liên Dực nói lời từ biệt với nàng.
“Các ngươi mang Đại Hoàng tử ra khỏi thành trước, bổn công chúa sẽ theo sau.” Cơ Khinh Hoa phân phó mấy người dưới trướng nàng.
Hách Liên Dực cùng Cơ Khinh Hoa có lời muốn nói, những người không liên quan thức thời tránh mặt.
“Dực.” Trên mặt Cơ Khinh Hoa hiện vẻ nhẹ nhàng vui vẻ: “Cám ươn chàng đã tự mình đưa ta về, ta sẽ ở Đông Lăng chờ chàng.”
Đôi mắt Hách Liên Dực tràn ngập thâm tình: “nàng chờ bản vương, bản vương sẽ mau chóng cầu xin Phụ Hoàng hạ chỉ, để bản vương có thể cưới nàng làm thê, chờ ta!”
Đoàn người Đông Lăng quốc người trước người sau ra khỏi thành, lúc xe ngựa kéo quan tài của Cơ Nguyên ra khỏi thành là lúc có mười người ăn mặc như thường dân, rút đao giấu trong người phi thẳng đến quan tài của Cơ Nguyên.
Mùa đông ở Nam Hạ rất lạnh, dân chúng bình thường đều hận không thể quấn thêm một lớp chăn nữa mới yên tâm ra khỏi cửa, trên người bọn họ giấu vũ khí, đúng là không dễ gì nhìn ra thật. Sự xuất hiện đột ngột của bọn khiến thị vệ Đông Lăng không ra tay kịp thời khiến những người kia có cơ hội lại gần quan tài. (MTLTH.dđlqđ)
Những người đó dùng sức chém.
“Dực, chàng nhất định phải tới sớm một chút, đừng để ta đợi quá lâu.” Hai gò má Cơ Khinh Hoa hiện lên màu hồng nhạt, ôn nhu nói với Hách Liên Dực.
“Sẽ không.” Hách Liên Dực kên định nói, lúc này hắn nghe thấy ngaoif cửa thành có tiếng binh khí đụng nhau: “Ngoài thành đã xảy ra chuyện gì?”
“A, trong quan tài có gì đó.”
“Đó là….?”
“Là hỏa pháo! Là hỏa pháo bị mất của Bộ binh!”
“Đông Lăng quốc ăn trộm, muốn trộm đi hỏa pháo của chúng ta…”
“….”
Nghe những âm thanh nhỏ vụn kia, mi tâm Hách Liên Dực kịch liệt nhảy dựng, lại nghe thấy Đông Lăng quốc đánh cắp hỏa pháo tân tiến nhất, tâm chợt trầm xuống. Ánh mắt vốn dĩ thâm tình nhìn Cơ Khinh Hoa, nay đã trở nên âm lãnh.
Bình luận truyện