Thuận Minh

Chương 401: Vây thú - Đuổi giết - Hợp vây! (1+2)



Ngựa cùng là động vật có linh tính, đối mặt với vật thể sắc nhọn nó cũng này sinh sợ hăi và hoảng hốt, mũi mâu dày đặc, lấp lánh hàn ư dưới ánh dương quang ở phía trước, đến ngựa nh́n thấy cũng muốn né tránh.

Nhưng những con ngựa này không dám xoay người hoặc là quay đầu, trong bản năng của động vật, c̣n có chủ nhân khống chế ở trên lưng chúng, đều không cho phép chúng quay đầu, kết cục của việc quay đầu c̣n thê thảm hơn chẳng thà lao bừa lên c̣n tốt hơn.

Không ngừng có kỵ binh trong quá tŕnh xông lên trước bị ngă xuống đất, mặc dù bọn chúng c̣n chưa tiến vào trong phạm vị độ dài của trường mâu, nhưng những loạt bắn luân phiên không ngừng đă tạo thành sát thương không nhỏ đối với chúng. Nhưng cho dù là tử thương lớn như vậy, vẫn không ngừng lao về phía đối phương.

Cứ lao lên rồi lại lao lên, trường mâu binh của Giao Châu doanh vào ngày đầu tiên tiến vào quân đội, sẽ được sĩ quân và quan quân truyền cho một tín niệm, các ngươi là một viên gạch trong ṭa thành vững, các ngươi phải đối diện với t́nh cảnh đáng sợ nhất trên chiến trường, các ngươi phải kề vai tác chiến với chiến hữu của các ngươi, dựa vào lực lượng của đoàn đội mà đối kháng với kẻ địch.

Dựa vào đoàn đội và kỷ luật, cùng với ư chí kiên cường, các ngươi có thể chiến thắng những địch nhân là sức chiến đấu vượt trội các ngươi.

Một trường mâu binh dưới t́nh huống đơn độc mà đụng phải một kỵ binh, muốn giữ mạng cũng rất khó khăn, nhưng một đội trường mâu binh biên chế hoàn chỉnh đối diện với số lượng kỵ binh đồng dạng, có thể tạo ra đội h́nh bất động như núi, thậm chí c̣n có thể chiến thắng.

Chỉ cần đoàn kết, chỉ cần kiên cường, nhất định có thể chống đỡ được, thậm chí là chiến thắng, huống chi bên cạnh c̣n có hỏa thương binh giúp đỡ, phía sau c̣n có đại quân.

Cái này hoàn toàn khác hẳn ngày đó quân Đăng châu chiến đấu với đại quân Thát Lỗ, các binh sĩ của quân Đăng châu cảm thấy ḿnh phải tác chiến đơn độc, mặc dù kích phát được sĩ khi nhưng sợi dây cung ở trong ḷng lại kéo quá căng, nếu như kéo đứt sẽ tạo thành sụp đổ, mà hiện giờ đại quân của Giao Châu doanh lại khác hẳn.

Tâm t́nh của bọn họ rất thoải mái, cho nên có thể dùng tâm t́nh kiên cường hơn, can đảm hơn để đối diện với địch nhân so với ngày hôm qua c̣n điên cuồng hơn. Cho dù là kỵ binh Thát Lỗ xông lên trước, cánh tay của bộ tốt trường mâu của Giao Châu doanh vẫn không hề run rẩy, ánh mắt luôn kiên định.

Tiếng “phập!” “phập!” vang lên trước tiên, nhưng tiếng động này tiếp theo sẽ bị tiếng kêu thảm thiết và tiếng ḥ hét át đi, trận tuyến bộ binh hoàn chỉnh cực kỳ kiên cố, phương trận này thậm chí không hề có biến hóa, căn bản là không hề bị lay động.

Các kỵ binh xông lên trước đều bị rừng trường mâu đâm xuyên cả người lẫn ngựa, tiếng phập phập vừa rồi chính là tiếng mũi mâu đâm xuyên thân người và thân ngựa, sắt thép và máu thịt đối kháng, thắng bại không cần nghĩ cũng biết, mà binh khí trong tay những kỵ binh Mông Cổ này, công kích có thể tiến hành cũng chỉ là vào lúc sắp chết liều mạng ném về phía trước, hoặc là đâm bị thương binh sĩ của Giao Châu doanh, chỉ vậy mà thôi.

Thậm chí ngay cả xông lên va chạm cũng chỉ có một đợt, trước đại trận do bảy doanh của Giao Châu doanh hợp lại, đợt kỵ sĩ đầu tiên va chạm với trường mâu, chỉ có thể ở chỗ chính diện với trận tuyến của bộ binh mới xông lên trước, mà trận tuyến của hỏa thương binh ở sáu khe hở th́ lại không phải để cho đẹp.

Hỏa thương binh không ngừng thay phiên nhau bắn ngă từng tốp kỵ binh ở phía trước mặt, cho dù là đội kỵ binh đă điên cuồng, hung hăn không sợ chết cũng cần phải thay đổi phương hướng vận động của ḿnh, nếu không bọn chúng chỉ có thể chết một cách vô ích ở chỗ cách trận tuyến mấy chục bước.

Xua tan được đội kỵ binh ở trước mặt, hỏa thương binh xếp ở hàng đầu tiên bắt đầu xạ kích kỵ binh của Mông Cổ đang trùng kích sang bai bên trận tuyến của bộ binh, cách này cũng giống như là lúc hai quân bắt đầu khai chiến, hỏa thương xạ kích phương đội kỵ binh, người ở phía sau nạp thuốc súng xong, trực tiếp trao tay nhau từ sau lên trước, để hàng thứ nhất bắn chéo, hàng thứ hai bắn thẳng.

Miêu tả như vậy, có lẽ sẽ lộ ra vẻ rất phiền phức, nhưng đă trải qua thao luyện, mỗi một động tác đều được tiêu chuẩn hóa, cho nên hiệu suất biến thành cực cao.

Kỵ binh Thát Tử trùng kích trận tuyến của bộ binh, dưới sự xạ kích của hạ súng binh, biến thành càng lúc càng thưa thớt, càng là kỵ binh trùng kích ở đằng sau th́ tốc độ càng chậm, mà kỵ binh tốc độ càng chậm th́ càng dễ bị đội hỏa thương xạ kích, không ngừng ngă xuống.

Trận h́nh của bảy doanh, đối với đại quân của kỵ binh Thát Lỗ Măn Mông mà nói vẫn không thể nói là hoàn toàn cản trở được chúng, trừ quân xung phong ở chính diện ra, đại bộ phận kỵ binh đều chia thành hai cỗ, thuận theo hai cánh đại trận mà xông về phía đại độ nhân mă của bản trận ở phía sau Giao Châu doanh.

Cái này giống như là khối đá ngầm trong biển, sóng xô lên rầm rập lao về phía ḥn đá ngầm đều thịt nát xương tan, c̣n có những đợt sóng c̣n lớn hơn ṿng qua đá ngầm mà ập vào phía sau nó.

Có điều ở phía sau khối đá ngầm này c̣n có một khối đá ngầm c̣n lớn hơn đang đợi bọn chúng, mà có lẽ không phải là đá ngầm, mà là một ṭa núi, hoặc có thể nói là đất liền.

Sau khi doanh thứ ba và doanh thứ chín tiến vào chiến đấu một đoạn thời gian, doanh thứ mười tới doanh thứ mười hai mới bắt đầu ra khỏi hàng đuổi theo, giữa hai đạo trận tuyến có một khoảng cự ly khá lớn.

Các kỵ binh Măn Mông ṿng qua trận tuyến của bảy doanh ở phía trước, lao thẳng tới trận tuyến ở phía sau, lần này cái đợi bọn chúng chính là trận tuyến hỏa thương đang nghiêm trận chờ đợi.

Vừa rồi Lư Mạnh trừ hai ngh́n hai trăm hỏa thương thủ của mười một doanh ra, lại rút hai ngh́n hỏa thương thủ của bản trận gia nhập trận tuyến thứ hai, hơn bốn ngh́n hỏa thương binh, xếp thành bốn hàng, độ rộng của trận tuyến này, gần như có thể san bằng thế trận xung phong của đại quân kỵ binh Thát Tử.

Cứ mỗi năm mươi người th́ lại có một hỏa khí thống lĩnh đứng ở đó phát lệnh ra hiệu, hai trận tuyến cách nhau khoảng hai trăm bước, sau khi kỵ binh của Thát Lỗ ṿng qua trận h́nh đầu tiên, lập tức muốn tiến vào trong trận h́nh, nhưng tổng quan phát lệnh ở Cánh phải (thống lĩnh hỏa khí đứng ở ngoài cùng bên phải hàng đầu tiên của đội hỏa thương , phụ trách thống nhất hiệu lệnh của đại đội) lại thuỷ chung không lên tiếng.

Mật độ hỏa thương và trận h́nh như thế này, phải để Thát Tử phóng tới gần mới xạ kích, như vậy mới có hiệu quả tốt nhất, thống lĩnh hỏa khí ở trong đội h́nh đă bắt đầu nhỏ giọng bảo các hỏa thương binh ở bên cạnh ḿnh kiểm tra đạn dược và mồi lửa, kiểm tra hỏa thương xem đă ở trong trạng thái phát xạ hay chưa, tất cả không được có sai lầm.

Các binh sĩ giơ chéo hỏa thương , vẫ chưa phải là trạng thái xạ kích, nh́n thấy kỵ binh đang xung phong với thanh thế lớn như vậy, nh́n thấy những địch nhân này điên cuồng như vậy, rất nhiều người mặc dù sắc mặt b́nh tĩnh, nhưng trong ḷng vẫn có chút khẩn trương và hưng phấn, nhưng mỗi một thống lĩnh hỏa khí ở trong đội h́nh đều đang liều mạng ước thúc binh sĩ dưới tay ḿnh giữ vững loại trạng thái này.

Mặc dù có giá đỡ đan chéo, nhưng trong trạng thái giữ thăng bằng súng ṇng xoắn nặng như thế này vẫn rất tiêu hao thể lực, tổng chỉ huy hỏa khí c̣n chưa hạ lệnh, vậy th́ vẫn phải duy tŕ trạng thái đầy tinh lực nhất, để tránh chốc nữa hỏa thương run rẩy, đạn bắn lệch, mất đi uy lực.

Một trăm hai mươi bước, tổng quan phát lệnh thần sắc bất động, một trăm bước, tổng quan phát lệnh sắc mặt vẫn b́nh tĩnh, chín mươi bước, lông mày của tảng quan phát lệnh hơi máy động, tám mươi bước, tổng quan phát lệnh giơ phủ thương trong tay lên, hét dài: “Hàng thứ nhất chuẩn bị!”

Mệnh lệnh này vừa được hạ xuống, hàng đầu tiên của đội hỏa thương đều đặt thẳng hỏa thương lên giá đỡ, hỏa thương binh ở mấy hàng sau cũng làm động tác chuẩn bị trước khi xạ kích.

Tiên phong của đại quân Thát Tử đă xung phong tới khoảng cách sáu mươi bước, tổng quan phát lệnh của hỏa thương binh vung phủ thương trong tay về phía trước, gầm to: “Khai hỏa!”

Câu này vừa được gầm lên, các thống lĩnh hỏa khí trong đội h́nh lần lượt hét ra khâu lệnh này, hỏa thương cửa hàng thứ nhất trực tiếp khai hỏa.

Dựa theo tiếng hét mệnh lệnh, ba hàng ở phía sau lần lượt khai hỏa, phạm vi khai hỏa của hơn bốn ngh́n cây súng là rất lớn, khói xanh từ ṇng súng ṭa ra càng tràn ngập trời đất.

Sau khi hỏa thương cửa hàng đầu tiên khai hỏa xong, các binh sĩ của trận tuyến thứ hai đă không nh́n thấy thứ ǵ ở phía trước đội h́nh hỏa thương nữa rồi, khói xanh, bụi đất đă triệt để che khuất tầm nh́n của bọn họ, đây chính là cái gọi là chiến trường mờ mịt.

Sau khi bốn hàng hỏa thương xạ kích xong, trên chiến trường rơi vào trạng thái an tĩnh tạm thời mỗi một người đều không biết được ở phía trước rốt cuộc đă phát sinh chuyện ǵ, nhưng bọn họ biết khai hỏa trong phạm vi năm mươi bước, đây là cự ly mà súng ṇng xoắn của Giao Châu doanh có uy lực lớn nhất, huống chi hơn bốn ngh́n cây súng này chia làm bốn hàng lần lượt khai hỏa, tất cả số đạn đều bắn trúng một địch nhân.

“Nhồi thuốc súng, chuẩn bị cho đợt xạ kích thứ hai!”

“Đừng có ngây ra đó nữa, mặt kệ địch nhân ở đối diện, cứ nạp đạn đi, ngươi chính là chúa tể trên chiến trường này!”

Sĩ quan và quan quân trong đội h́nh đều gân cổ lên mà hét, chính bởi v́ sự an tĩnh này, cho nên không thể phán đoán, không thể rút lui tới trận h́nh trường mâu để t́m sự che chở, cho nên bọn họ đều phải tiếp tục chiến đấu.

Trời quang nhiều ngày như vậy, Bắc Trực Đăi vào tháng chạp chung quy cũng có chút thay đổi, huống chi khu vực này tiếp cận bờ biển, bầu trời hơi có chút âm u, trên chiến trường đă nổi gió.

Khói đen tràn ngập trên chiến trường, bụi mù đă bị xua đi không ít, tầm nh́n cuối cùng cũng được rơ ràng hơn một chút, vào thời khắc này, ngay cả hỏa thương binh của Giao Châu doanh cũng phải há miệng trợn mắt.

Kỵ binh Thát Lỗ vừa rồi đă xông vào trong cự ly sáu mươi bước, bị xạ kích dày đặc lại có khoảng cách bắn ra ngoài tám mươi bước, trên mặt đất đầy thi thể người ngựa ngă xuống, đại đội kỵ binh ở phía sau không ngờ cũng bị sự công kích dày đặc khiến cho ngây ra đó, thi thể trên mặt đất đă gây trở ngại cho hành động của bọn chúng.

Nh́n “chiến trường mờ mịt” dần dần thoáng đăng hơn, kỵ binh Mông Cổ đang ngây ngốc mới hồi phục tinh thần, hiện tại bọn chúng trên thực tế chính là trâu ngựa, bởi v́ sự thúc giục của Măn Mông Bát Kỳ mă đội ở phía sau mà liều mạng chạy lên trước, cho nên đă hồi thần lại, bởi v́ sự đốc chiến đội của Măn Mông Bát Kỳ ở hàng sau mà bắt đầu chạy lên chém giết.

Không biết là tính cách nô tài hay là sự uy danh hiển hách mà Nữ Chân Bát Kỳ đánh ra trên thảo nguyên tác quái mà tán binh Mông Cổ lại bị uy bức tới mức này, đều không nghĩ tới nội chiến của ḿnh mà ghe theo những binh sĩ Măn Mông Bát Kỳ này.

Chính hơi tạm dừng một chút rồi những kỵ binh Mông Cổ lúc này đều đă thần trí không tỉnh táo, hoặc là bị loại cảnh tượng giống như là địa ngục này và vũ khí có uy lực quá lớn của quân Minh ở đối diện dọa cho mất đi năng lực suy nghĩ, hoặc là loại tuyệt vọng và bạo liệt này đă khiến bọn họ không c̣n suy nghĩ ǵ được nữa.

-o0o-

Đại đội kỵ binh Thát Tử không ngờ lại động rồi, có điều lần này đợt xạ kích hỏa thương của trận tuyến thứ hai của Giao Châu doanh lại không xông vào đánh mà trực tiếp khai hỏa ở cự ly khoảng tám mươi bước.

Đợt khai hỏa lần này không có uy lực lớn như vừa rồi, bởi v́ trong khoảng thời gian an tĩnh ngắn ngủi đó, chỉ có không tới hai ngh́n binh sĩ có thể nạp xong hỏa thương, lần này không có bắn luân phiên mà dưới mệnh lệnh của tổng quan phát lệnh, trực tiếp bắn đồng loạt.

Nhiều hỏa thương như vậy bắn cùng lúc, uy lực cũng rất kinh người.

Khói lại một lần nữa ngập tràn chiến trường, kỵ binh Thát Tử vừa mới xung phong lại bị giáng cho một kích mạnh mễ, t́nh thế lại tŕ hoăn, nhưng hiện tại là toàn quân liều mạng đột kích về phía trước, chỉ cầu mờ được một con đường máu ḥng chạy trốn.

Không biết hiện tại bọn chúng có phải là đang hối hận hay không, đại doanh vốn chuẩn bị làm lá chắn lại trở thành chướng ngại của ḿnh, nếu như không có chướng ngại này, toàn quân đột kích về phía nam, quân Đăng châu mới trải qua tổn thất khá lớn chắc ǵ đă có thể ngăn cản được sự trùng kích của đại quân đang điên cuồng, nhưng muốn dỡ bỏ doanh địa này, e rằng đối phương sẽ trực tiếp đuổi lên mà đánh, vậy th́ c̣n có thời gian đâu mà vạch kế hoạch nữa.

Chuyện đă như vậy th́ đành cắm đầu mà lao về phía trước thôi!

A Ba Thái trong ḷng cũng có tính toán đại khái cho dù là hỏa lực của đối phương lợi hại, nhưng phía bên ḿnh dùng kỵ binh Mông Cổ để xung phong, chung quy cũng có thể làm tiêu hao được một bộ phận, sau đó kỵ binh Mông Cổ c̣n lại có thể dùng để trùng kích trận tuyến của đối phương, đợi tới khi trận tuyến bị dao động, Mông Cổ Bát Kỳ có thể tham gia vào, đánh tan pḥng ngự của đối phương.

Sau cùng th́ là Măn Bát Kỳ tiến hành một kích cuối cùng, triệt để xé tan trận h́nh của đối phương, Phụng Mệnh đại tướng quân A Ba Thái trong ḷng đương nhiên hiểu rơ, trong quá tŕnh này, mấy vạn đại quân sau cùng chẳng c̣n lại được bao nhiêu người, nhưng A Ba Thái mặc kệ, chỉ cần có thể dẫn đại bộ phận Măn Bát Kỳ xông ra, lấy về một chút vốn, người nắm quyền của Thanh quốc chính là thượng tầng thân quư của Măn Bát Kỳ, chỉ cần là có thể bảo tồn được lực lượng này, các loại như kỳ chủ, bối lặc, thân vương sẽ không làm khó ḿnh.

Nếu là không xông ra được, con cháu thân quý của các Kỳ bỏ xác tại đây th́ không nói mà tiểu cữu tử Đồ Lý Sâm và hoàng đế và Duệ thân vương cũng toi mạng, gió mạnh như vậy thôi qua, e rằng một cành cây như A Ba Thái sẽ gặp xui xèo...

Đại quân của Thát Tử lại bắt đầu phát động, hiện tại thế của cả kỵ binh Thát Tử đều chậm hơn không ít, dẫu sao th́ phải vượt qua chướng ngại trận tuyến ở phía trước, tốc độ và thế cũng bị giảm đi rất nhiều.

Đặc biệt là hai đợt xạ kích của hỏa thương vừa rồi mang lại sát thương quá lớn, hiện tại trận h́nh xông tới so với vừa rồi th́ thưa thớt hơn nhiều, mà càng đáng chết hơn là, bảy doanh của trận tuyến thứ nhất, hỏa thương binh và trường mâu binh đă bắt đầu chuyển hướng, trước sau đều có xạ kích và giáp kích, thật sự là vô cùng quẫn bách.

Nhưng sự chậm chạp lúc ban đầu chỉ diễn ra trong khoảng thời gian rất ngắn, tốc độ tiếp theo lại được đề cao lên thành nhanh nhất, đă có ngựa sùi bọt mép ngă ra đất.

Tác chiến ngày hôm qua vốn đă mệt mỏi, không được nghỉ ngơi đầy đủ, hôm nay lại phải chạy tới cực hạn như vậy, có một số con ngựa đă trực tiếp thoát lực mà chết.

Nhưng không có ai muốn giảm bớt tốc độ hoặc là thả chậm thế xông lên trước cái này gọi là tử chiến đến cùng, chống cự ngoan cố, lúc này binh mă của Thát Tử quả thật đă rơi vào tuyệt cảnh rồi, bọn chúng quả thật là cầm thú bị nhốt tới chết.

Ai ai cũng đều đă điên cuồng, chuẩn bị dùng sự điên cuồng này để phá vỡ tử địa ḥng chạy thoát, trốn khỏi đại quốc Đại Minh đột nhiên biến thành cực kỳ đáng sợ này.

Sau khi hỏa thương binh của hơn chục doanh thuộc trận tuyến thứ hai bắn đồng loạt lại chạy ra sau, xem ra muốn nhờ vào sự che chở của trường mâu phương trận, lúc này, cơ hồ mỗi một đầu mục trong quân Thát Lỗ đều hét để rách cả họng: “Theo những tên hỏa thương binh đó, dừng để bọn chúng có cơ hội xếp đội khai hỏa, xông lên trước, xông lên trước, đại gia hỏa chúng ta thuận theo kẽ hở mà xông ra ! xông ra!”

Ai cũng nh́n ra rằng, nếu như hỏa thương binh bảy đội quá gấp rút th́ không kịp khai hỏa, kỵ binh th́ có thể nắm lấy khe hở mà xông vào, thuận theo những khoảng trống này mà triệt để đánh tan đối phương, hơn nữa xông ra khỏi trọng vậy, hoặc là có một cơ hội và sinh lộ, đây có lẽ là sơ hở duy nhất của quân Minh ngày hôm nay.

Các kỵ binh của Thát Tử nhao nhao gia tăng tốc độ, nhưng lực lượng của ngựa quả thật là có chút không theo kịp, tốc độ cho dù là có bị cưỡng ép thế nào cũng không thể đề cao lên được quá nhiều, trên thực tế c̣n có chút giảm xuống.

Nếu như những kỵ binh Thát Tử này có thể tĩnh tâm mà quan sát đội h́nh của đại doanh của Giao Châu doanh th́ sẽ phát hiện đă đạt tới một loại tŕnh độ khủng bố, hơn bốn ngh́n hỏa thương binh, dưới sự đuổi theo của đám truy binh cùng hung cực ác, hơn nữa cự ly không tới một trăm bước, không ngờ lại vẫn có thể rút lui rất nghiêm chỉnh có thứ tự, tới xếp hàng ở vị trí đă được định sẵn.

“Đám thỏ đế, làm tốt cho ta xem nào, bỏ vào đạn ghém chứ không phải là đạn đặc ruột, ai con mẹ nó bỏ nhầm, lăo tử sẽ cắt đầu hắn nhét vào trong ṇng pháo.”

Quách Lương từ lâu đă không c̣n là một thợ rèn hiền lành nhút nhát nữa rồi, ở trong quân lính lâu như vậy, hắn sớm đă dưỡng thành tác phong thô hào ăn to nói lớn, mặc dù là giữa trời đông giá rét, nhưng các pháo binh người vẫn đầy mồ hôi mấy người thậm chí c̣n cởi cả áo bông ở bên ngoài ra mặc áo mỏng ở đó bận rộn với công việc.

Ở khoảng trống giữa hỏa pháo và hỏa pháo binh là các hỏa thương binh đang nhanh chân chạy qua.

Kỵ binh chạy dẫu sao cũng nhanh hơn bộ binh, hơn nữa những bộ binh này trong tay c̣n cầm hỏa thương nặng nề, chỉ c̣n hơn hai chục bước nữa là đuổi kịp, nh́n thấy đối phương tiến vào khoảng trống, chắc là không kịp bày đội sẽ bị bên ḿnh xông vào đánh cho hoa rơi nước chảy, cuối cùng có thể đánh ra một đường máu để thoát thân.

Nhưng hỏa thương binh của đối phương chạy hơn chục bước th́ đột nhiên giống như là băng tuyết tan chảy, lộ ra thực vật và đất cát che đậy ở bên dưới, hỏa thương binh lui đi, lại có gần ba chục khẩu pháo hiện ra.

Trong trận chiến đấu vừa rồi, hỏa pháo đều bị rút xuống, nhưng nh́n sự xung phong như thế này của đám Thát tử, phàm là hỏa pháo được đẩy lên đúng thời gian dự kiến, lúc này đều bị pháo binh và bộ tốt ở phía sau thét to bảo đẩy lên, có điều lúc này không thể có hỏa pháo quá nặng.

Hỏa pháo ba cân và dưới ba cân rất nhiều, pháo sáu cân th́ cũng có bảy khẩu, đại quân Thát Tử điên cuồng xung trận, pháo đội của Giao Châu doanh th́ điên cuồng nạp đạn, cuối cùng th́ sau khi hỏa thương binh hoàn thành xạ kích, cũng nạp đạn xong.

Sau khi các hỏa thương binh lui ra sau hỏa pháo th́ không hề tiến vào trong trường mâu phương trận mà trực tiếp xếp đội ở trước trận tuyển của trường mâu phương trận rồi nạp đạn dược, không ngờ là không coi mă đội Thát Tử đang xông tới vào đâu, đích xác là không cần phải quan tâm, bởi v́ phía trước bọn họ là gần ba mươi khẩu pháo.

Khi nh́n thấy những hỏa pháo này, rất nhiều kỵ binh Thát Lỗ đang xông lên trước lại có cảm giác nhẹ nhơm, tầng tầng lớp lớp công sự, mỗi một công sự đều sẽ mang tới lượng tử vong lớn, nhưng những công sự này ngươi không thể không xông vào, phải dùng nhân mạng để lấp vào, nhưng lại không thể không lấp.

Không ai biết rằng phía trước có công sự hay không, cũng không ai biết rằng c̣n phải đi chết mấy lần nữa, cũng không ai biết rằng lúc nào th́ tới lượt ḿnh.

Phía trước đặt mấy chục khẩu pháo to nhỏ khác nhau, các kỵ binh Mông Cổ đi đầu không né không tránh, vẫn cưỡi ngựa lao mạnh lên, sau đó hỏa pháo khai hỏa

Trong đại bộ phận những cuộc chiến đấu của Giao Châu doanh, pháo binh là khổ cực nhất, bởi v́ vận chuyển rồi sắp đặt hỏa pháo, lại c̣n phải chỉnh đốn đạn dược, nhưng cơ hội chiến đấu th́ lại không quá nhiều, bởi v́ không phải là đại trận giằng co ở ngoài tầm bắn th́ cũng là đánh giáp lá cà ở cự ly quá gần, thường thường đều tốn rất nhiều thời gian, ngay cả một phát pháo cũng không bắn ra được, kết quả pháo đội mặc dù được công nhận là quân lính có uy lực lớn nhất nhưng luôn bị người ta coi thường.

Nh́n đội kỵ binh Thát Tử lớn ở trước mặt đang giết tới, thống lĩnh Quách Lương của pháo đội hưng phấn đến nỗi mắt đỏ rực lên, trong tay hắn cầm một lá cờ đỏ nhỏ, miệng ngậm c̣i đồng, nh́n chằm chằm vào kỵ binh, tính toán cự ly.

Cự ly này vốn đă là rất gần, các pháo trưởng chuẩn bị châm lửa đều khẩn trương đến nỗi ḷng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, thống lĩnh pháo đội Quách Lương chưa hạ mệnh lệnh, ai khai pháo trước sẽ v́ phạm quân pháp.

Binh khí ở trong tay những kỵ binh Thát Tử xông lên ở trước tiên đă sắp chạm tới miệng pháo. Quách Lương liều mạng thổi c̣i đồng ở trong miệng, lá cờ đỏ nhỏ trong tay cũng giơ lên trước rồi phất mạnh xuống.

Đuốc trong tay các pháo trưởng đều sắp chạm vào mắt pháo châm lửa, chính là đang đợi hiệu lệnh của Quách Lương, hiệu lệnh đă hạ, lập tức khai hỏa phát pháo.

Gần ba mươi khẩu hỏa pháo đồng thời khai hỏa, thanh âm này thật sự giống như là sấm nổ giữa đồng bằng, phàm là binh sĩ ở trước sau pháo trận, bất kể là Thát Tử hay là quân Minh đều cảm thấy trong tai kêu ong ong.

Vô số hạt sắt và mảnh sắt vỡ từ trong ṇng pháo bắn rạ, cho dù là pháo một cân, uy lực cũng lớn hơn rất nhiều so với hỏa thương , đạn dược đầy đủ, sơ tốc và động lượng tích súc ở ṇng pháo đều khiến mỗi một hạt sát bằng hoặc là chưa bằng hạt đậu khi bay ra khỏi miệng pháo đều biến thành ác ma giết người.

Phía trước mỗi một khẩu pháo đều bắn ra một ṿng cung sát thương, ṿng cung của mấy chục khẩu pháo phong tỏa hết tiên phong của đại quân Thát Tử cơ hồ đă biến thành thưa thớt.

Kỵ binh Mông Cổ xông ở đầu tiên đều bị cơn lốc kim loại bắn thành tổ ong, kỵ binh Mông Cổ ở phía trước pháo sáu cân và pháo ba cân trực tiếp bị bắn thành từng mảnh nhỏ.

Từ lúc hỏa pháo khai hỏa cho tới lúc dừng lại là một khoảng thời gian cực ngắn nhưng quá tŕnh bên trong lại không phải chỉ bắt đầu và kết thúc đơn giản như vậy, mạt sắt từ trong ống pháo bắn ra xuyên qua kỵ binh Thát Lỗ ở phía đầu tiên, tốc độ không chậm lại quá nhiều rồi lại tiếp tục bắn đi, đoạt sinh mạng của những kỵ binh Mông Cổ ở phía sau.

Đại pháo nổ rầm rĩ, vào lúc mới đầu không ngờ lại không có một tiếng hô thảm nào phát ra, có khoảng cách và tạm dừng rơ ràng, sau đó mới là một trận hô thảm nối liền và tiếng hí của ngựa.

Lần pháo kích này đă triệt để đánh cho đám kỵ binh Mông cỗ đang xung phong như điên như cuồng dừng lại ở đó, đạn ghém của mấy chục khẩu hỏa đồng loạt bắn ra, trực tiếp đánh ra một khe hở gần hai mươi bước của trận h́nh đang xung phong của kỵ binh Măn Mông, có không gian, theo lư mà nói th́ nên xông tới nhanh hơn và mạnh hơn.

Nhưng không có ai dám tiếp tục xông tới đội h́nh binh sĩ ở phía sau hỏa pháo, nhưng hỏa thương binh đă nạp đạn xong nghe thấy khâu lệnh thứ nhất của trưởng quan phát lệnh và các thống lĩnh hoả khí: “Toàn thể chuẩn bị!”

Các binh sĩ đặt hỏa thương lên giá đỡ, giữ bằng chuẩn bị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện