Thuận Minh

Chương 402: Vây kín một tên cũng không để cho chạy



Hỏa thương bắn đồng loạt sau khi hỏa pháo được bắn xong, triệt để phá huỷ một chút điên cuồng cuối cùng c̣n sót lại của đại quân Măn Mông, đây là địa ngục của hỏa khí, những tên Man tộc tới từ quan ngoại và thảo nguyên đột nhiên phát hiện, thế giới này cũng có lực lượng mà không thể dùng đao kiếm và sự dă man để chinh phục được, bất kể bọn chúng điên cuồng như thế nào, chiến ư hừng hực ra sao, bọn chúng cũng chỉ đành bất lực.

Công đánh liên tục như vậy, hơn hai vạn quân đội Măn Mông hiện tại chỉ c̣n lại có một chút, tán binh Mông Cổ bị đuổi lên trước đều bị hỏa thương, hỏa pháo bắn cho tổn thất gần hết.

Những kẻ c̣n lại chỉ có lực lượng của Măn Mông Bát Kỳ, dựa theo cấp độ ưu tiên mà nói, địa vị của Măn Bát Kỳ đương nhiên là cao hơn Mông Bát Kỳ, vừa rồi lúc A Ba Thái an bài trận h́nh cũng để Măn Bát Kỳ ở phía sau. Mông Bát Kỳ ở phía trước, vào thời khắc quan kiện có thể sử dụng đám Mông Cổ Bát Kỳ này giống như là tán binh Mông Cổ.

Từ lúc mă phỉ Vũ Nạp Cách dẫn mục dân mă phỉ trên thảo nguyên tới đầu hàng Nỗ Nhĩ Cáp Xích. Mông Cổ Bát Kỳ luôn là một loại tồn tại hạng hai trên quan ngoại, địa vị của bọn chúng cao hơn Hán dân, c̣n cao hơn cả các mục dân trên thảo nguyên.

Nhưng lúc này, địa vị chân thực của bọn chúng ở trong tập đoàn cường đạo vũ trang Bát kỵ quan ngoại này đă được lộ ra, bọn chúng cũng chỉ là pháo hôi mà thôi.

Thế cục đang ở vào lúc giương cung bạt kiếm, những quân lính này của Mông Cổ Bát Kỳ không đến nỗi sợ vỡ gan vỡ mật như đám tán binh Mông Cổ, những kỵ binh Mông Cổ này cũng chẳng khác nào khinh kỵ binh, cũng được nuôi dưỡng ra loại dă tính và ư nguyện chiến đấu trong những cuộc huấn luyện quân sự ở quan ngoại nói một cách khác, bọn chúng chưa chắc đă là loại người cam tâm chịu chết.

Nh́n mă đội của Măn Bát Kỳ cầm đao kiếm nh́n chằm chằm vào ḿnh, đầu mục của Mông Bát Kỳ ở phía trước cũng lớn tiếng quát, lúc Măn Bát Kỳ và Mông Bát Kỳ đuổi đằng sau, đều là chạy rất chậm, muốn điều chỉnh và giằng co cũng là động tác rất nhanh, lúc hỏa pháo và hỏa thương của Giao Châu doanh lần lượt khai hỏa, đă có tiền đội của Mông Cổ Bát Kỳ gặp ảnh hưởng, ai cũng biết rằng lao lên trước là t́m chết, chẳng ai muốn chủ động lao lên xung trận cả.

Phụng Mệnh đại tướng quân A Ba Thái ánh mắt lạnh căm, dùng da của mũ đinh nhọn túm lên búi tóc đă xoă ra rồi rút đại đao buộc ở cạnh ngựa.

C̣n chưa kịp hét lên th́ các tán binh Mông Cổ ở phía trước đă triệt để sụp đổ rồi, nhưng mục dân Mông Cổ này đă hoàn toàn mất đi lý trí, chắc là tọa kỵ của chúng cũng vậy.

Bị người ta bắt buộc phải tiếp tục tiến lên trước, nhưng phía trước lại là tử vong, bọn chúng đă bị hỏa thương và hỏa pháo ở phía trước khiến cho sụp đổ rồi, trong tầm bắn th́ bị bắn nát thân thể, ngoài tầm bắn th́ bị bắn nát tinh thần

Những mục dân Mông Cổ này chỗ nào cũng có thể đi, chỉ có không dám tới chỗ dày đặc hỏa thương và hỏa pháo của quân Minh , những địa phương khác kỳ thực cũng là một con đường chết. Nhưng bọn chúng thà tới chỗ khác t́m chết chứ cũng không nguyện ư lỗ măng xông thẳng vào trong cơn băo đầy sắt và lửa đó.

Tinh thần của rất nhiều người đều đă sụp đổ rồi, bọn chúng khống chế ngựa một cách tuỳ tiện, nhưng ngoài trừ trận h́nh hỏa khí ở trận tuyến thứ hai ra, tuỳ tiện chỗ nào cũng đều đi tới, nhưng đáng tiếc là ba phương hướng khác cũng đều có binh sĩ của Giao Châu doanh đang toàn lực giới bị, trước mặt bọn chúng bất kể là chạy tới địa phương nào, cái đợi bọn chúng cũng chỉ có tử vong.

Hơn nữa phương hướng mà bọn chúng chạy tới, đại bộ phận đều là hậu phương, hỏa pháo và hỏa thương đă bắn cho trận h́nh của tán binh Mông Cổ trở thành thưa thớt rồi đă có thể chuyển hướng.

Mà ở cự ly hai trăm bước, hai vạn đại quân không thể nào chen chúc được, trên thực tế cả đại đội kỵ binh Măn Mông chia thành hai bộ phận đang bao vây lấy trận tuyến thứ nhất ở phía trước. Tiên phong của tán binh Mông Cổ và Mông Cổ Bát Kỳ đối diện với trận tuyến đạo thứ hai của Giao Châu doanh, mà hai cánh chia ra th́ đối lập với bên cạnh trận tuyến thứ nhất.

Nếu là từ trên trời nh́n xuống, cả đại trận giống như là răng lược, nhưng trên thực tế các hỏa thương binh ở giữa trường mâu phương trận của trận tuyến thứ nhất đang ào ra từng đợt.

Bên cánh và hậu phương của binh mă Măn Mông liên tục bị hỏa thương binh của trận tuyến thứ nhất quấy nhiễu và công kích, nhưng lúc này hỏa lực vẫn tương đối có hạn, dẫu sao th́ hỏa thương ở khe hở của phương trận mà xạ kích, mật độ và sức sát thương cũng cực kỳ có hạn, chỉ có tác dụng quấy nhiễu, hiện tại điều phải làm chính là xếp đội rồi công kích.

Các tán binh Mông Cổ đâm loạn về phía sau cuối cùng cũng bạo phát rồi, lúc này sự dă man và ảnh hưởng trên thảo nguyên của Măn Mông Bát Kỳ đă mất sạch, phàm là thứ ngăn cản đường chạy của chúng, chúng đều không chút do dự dùng đao kiếm trong tay để chào hỏi, mà lúc này Măn Mông Bát Kỳ vẫn đang đứng song song.

Sức chú ư chủ yếu không đặt tên người tán binh Mông Cổ đang để mặc người ta sai khiến này, lúc này đột nhiên bị công kích, lập tức không ứng phó được, loạn thành một mớ.

Đây chỉ là phiền phức nội bộ của bọn chúng, các hỏa thương binh của trận tuyến thứ nhất bắt đầu bày đội ở phía sau bên cánh trận tuyến, xếp thành hoành đội (đội h́nh ngang), bắt đầu sắp xếp một cách đơn giản.

Hỏa thương binh của Giao Châu doanh ở trận tuyến thứ hai sau khi bắn xong loạt thứ nhất, lại khẩn trương nạp đạn dược, làm tốt công tác chuẩn bị xạ kích.

“Tiến lên trước năm mươi bước!”

Mệnh lệnh được lần lượt truyền xuống, sau khi các hỏa thương binh xếp thẳng hàng, sải bước ra ngoài, vượt qua pháo trận, xếp lại đội h́nh, tổng quan phát lệnh tính toán cự ly, rồi hạ lệnh: “Bước lên trước hai mươi bước, tự do xạ kích!”

Cự ly này là đă được tính toán cẩn thận, nếu như tiếp tục tiến lên trước, đạn lạc bay ra rất cókhả năng sẽ làm bị thương chiến hữu ở trận tuyến thứ nhất.

Tất cả sự thận trọng và b́nh tĩnh của Phụng Mệnh đại tướng quân A Ba Thái lúc này đă hoàn toàn không thấy đâu, hắn rống lên với tá lĩnh Đạt Lỗ Hoa của Mông Bát Kỳ đang ngồi trên lưng ngựa ở đối diện: “Đồ chó chết, mau dẫn người xông lên trước đi, c̣n chậm trễ nữa là mọi người đều không có đường sống đâu.”

Đạt Lỗ Hoa muốn châm chọc khiêu khích một phen, có lẽ cũng phải rống lại với hắn, nhưng trong lúc phân loạn như thế này, lập tức bị tiếng hỏa thương vang lên ở trước sau, hai bên triệt để át đi.

Trận h́nh của hỏa thương binh ở trận tuyến thứ nhất và trận tuyến thứ hai đă bắt đầu bắn tự do, hai hàng hỏa thương binh cách nhau không tới hai trăm bước, giữa bọn họ lại bị đại quân Măn Mông ngăn trờ, hai hàng gần sáu ngh́n cây hỏa thương đồng loạt phát xạ.

Đại quân Thát Lỗ vốn muốn nội chiến th́ bị hỏa thương ở hai bên xạ kích, bắn cho loạn thành một mớ, tất cả mọi người cũng đều loạn thành một mớ.

Kỵ binh của Măn Mông Bát Kỳ bị trận tuyến thứ hai phân cách thành hai đội, vừa rồi c̣n có trận h́nh chỉnh tề, chuẩn bị lợi dụng tán binh Mông Cổ đang chạy loạn ở đằng trước tạo thành khe hở, dùng sức trùng kích của phương đội kỵ binh, đánh ra một lỗ hổng, thử từ đó mà chạy trốn, nhưng hiện tại tiền hậu giáp kích nên đă triệt để loạn thành một mớ.

“Binh mă Thát Tử đă triệt để không c̣n sĩ khí nữa rồi, vừa rồi đuổi những tên pháo hôi này xung trận, kỵ binh mặc giáp th́ nấp ở đằng sau, sĩ khí đă hoàn toàn sụp đổ rồi, toàn quân tiến lên trước, vây chúng lại!”

Thống lĩnh thân binh Vương Hải nghiêm người gật đầu, quay người lại hạ mấy đạo mệnh lệnh, trên khoảng đất trống ở phía sau soái kỳ, mấy tên thân binh sớm đă chuẩn bị pháo gỗ dựng thẳng, sau khi châm lửa, quay người chuẩn bị chạy.

“Rầm” một tiếng, một quá cầu khói màu trắng bị bắn lên lưng chừng không, rồi nổ tung ở trên không trang.

Chín doanh ở phía sau Lương Gia Kiệt chia thành hai tốp, bắt đầu di chuyển về phía trước.

Thát Tử bị đội ngũ của trận tuyến thứ nhất tách ra nên đă triệt để phân cách, một bên là do A Ba Thái dẫn dắt, một bên là Nhạc Nhạc dẫn dắt.

Trong hai đội này cũng không phải là Măn Bát Kỳ thuần tuư, mà là kỵ binh của Mông Cổ Bát Kỳ vừa rồi c̣n muốn sống mái với nhau, hiện tại cũng không phải là đột nhiên biến thành ḥa khí mà là không c̣n đường để chạy, chỉ có thể hợp lại thành một đội ngũ mà chạy, nhưng chẳng thế nào mà chú trọng đội h́nh nữa rồi.

Hai phương hướng đông tây là sự ngăn cản của kỵ binh khinh trọng, phía bắc là trận tuyến của hai bộ binh, phàm là địa phương có quân Minh, quân đội của Thát Tử không dám tới va chạm, chỉ có phía nam, phía đó là nơi mà đại quân Thát Lỗ sáng sớm ngày hôm đóng doanh, đó là doanh trại dùng làm b́nh chướng và trở ngại.

Mặt nam của doanh địa tuy có quân Minh , nhưng bởi v́ sự tồn tại của doanh địa, phía đó khẳng định là có khoảng trống, không chừng có thể thuận theo khoảng trống này mà chạy ra.

Sau khi quyết tư đột kích bị đánh tan, không có người một tiếp tục quyết tử đột kích nữa, sau khi ý chí quyết tử ở trong ḷng bị đánh tan, con người chỉ c̣n lại sự sợ hăi và ư chí cầu sinh, cho dù là b́nh thường nh́n th́ như là dă thú, nhưng Man tộc không hề sợ hăi tử vong cũng như vậy mà thôi.

Không c̣n ai cảm thấy trướng bồng trong doanh trại của ḿnh là trở ngại nữa, đó là một sinh lộ, tất cả mọi người đều vung roi đánh ngựa lao tới đó như ong vỡ tổ.

Lúc này đội ngũ hỏa thương binh của trận tuyến thứ nhất thật sự là đă tới mức vận chuyển như ư, bọn họ ở cự ly cách trận h́nh trường mâu khoảng hơn chục bước, c̣n ṿng tới địa phương thích hợp để xạ kích, chống hỏa thương lên, tận t́nh khai hỏa xạ kích.

Cho dù là là súng không ṇng xoắn nặng có độ chính xác không cao, cho dù là tự do xạ kích cũng không có độ chuẩn xác, nhưng đại đội kỵ binh ở hai bên cánh của trận tuyến thứ nhất mặc kệ tất cả mà ôm đầu chạy, chỉ cần là một thanh hỏa thương vang lên, khẳng định có một kỵ binh Thát Lỗ từ trên ngựa ngă xuống.

Nhưng chẳng có ai buồn để ý tới hỏa thương phát xạ ở bên cạnh, cố gắng chạy về doanh địa đă được lập một cách nhanh nhất, thuận theo khe hở mà chạy, tránh khỏi chiến trường giống như là địa ngục này, đây mới là điều phải làm trước tiên, nhiều người như vậy, kẻ chết chắc ǵ đă là ḿnh.

Phía nam quả nhiên trống không, chỉ có phía đó là không có trận h́nh dáng sợ của quân Minh , có lẽ quân Minh ở mặt nam c̣n chưa chạy tới.

Chạy được qua là không sao rồi, những tên kỵ binh Thát Lỗ đang hoảng sợ này đều nghĩ như vậy, vào doanh, thuận theo cửa doanh tiến vào quân doanh, ở đầu kia của doanh trại mà chạy trốn.

Mắt thấy sắp tới phía trước hàng rào doanh trại, tựa hồ như sắp chạy thoát rồi, nhưng người đi đầu lại cảm thấy có chút không đúng.

Ở trước mặt những tên kỵ binh Măn Mông này, hàng rào và cọc gỗ ở đối diện bọn chúng đột nhiên đổ ra trước, phía sau hàng rào là quân Đăng châu đă được nghỉ ngơi dưỡng sức, tràn đầy sát khí

Ở trước mặt kỵ binh Thát Tử cũng là hàn khí âm trầm, rừng trường mâu tầng tầng lớp lớp, hiện tại một tia hi vọng đào sinh tưởng chừng như sắp thành hiện thực của bọn chúng đă bị phá hỏng rồi.

Trước sau trái phải toàn là quân Minh, toàn là trận h́nh của quân Minh mà bọn chúng không dám công đánh, trước sau trái phải đối với đại quân Thát Lỗ mà nói đều là tử địa.

Dưới soái kỳ trung quân, Lư Mạnh b́nh tĩnh nghe thân binh bẩm báo, nghiêm giọng hạ lệnh: “Đă bao vây rồi vậy th́ giết hết đi! Không cho một tên nào chạy thoát!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện