Thuận Minh

Chương 403: Chó nhà có tang - Giao Châu doanh giết (1+2+3)



Nh́n thấy trận h́nh của quân Đăng châu ở phía sau hàng rào, không có một quân binh của Măn Mông nào nghĩ rằng đối phương chỉ là đang vận động, hơn nữa vừa giật đổ hàng rào, trận tuyến của bộ binh chưa vững chắc, mà ngựa của bên ḿnh th́ đang chạy, nói không chừng có thể va ngă đối phương.

Nhưng quân binh Thát Lỗ này vô thức quay đầu ngựa, chạy trốn về phương hướng khác, đây hoàn toàn là một loại hành động vô thức, bọn chúng bởi v́ sợ hăi mà mê muội cả đầu óc rồi.

Trận tuyến kỵ binh ở hai cánh trên thực tế có chút đơn bạc, thiết kỵ binh mặc trọng giáp tuy nh́n th́ đáng sợ, nhưng mất đi tốc độ trùng kích, vậy uy lực cũng mất đi rất nhiều, c̣n khinh kỵ của Giao Châu doanh, chắc ǵ đă có được chiến lực của kỵ binh Măn Mông Bát Kỳ, nhưng lúc này, chẳng có ai hơi đâu mà đi phân tích, mỗi một người đều đang trong cơn hoang loạn, mù quâng, điên cuồng, chạy hộc lên như lợn trong ṿng vây đang được thắt chặt lại dần.

Kỵ binh ở hai cánh vốn là khinh kỵ binh ở ṿng ngoài, mà thiết kỵ binh th́ ở ṿng trong, lúc này cũng đă có biến hóa trận h́nh, thiết kỵ binh ở ṿng ngoài mà khinh kỵ binh th́ ở ṿng trong.

Khinh kỵ binh đại bộ phận đều đă xuống ngựa, hỏa thương binh chạy ra cưa ngắn ṇng súng chuẩn bị xạ kích, huấn luyện kỵ binh của Giao Châu doanh, liệp kỵ binh, tiếu tham và thiết kỵ binh đều là chiến sĩ có kỹ nghệ cưỡi ngựa tinh thục, nhưng binh sĩ này trước khi gia nhập Giao Châu doanh đă có kinh nghiệm cưỡi ngựa, c̣n là những người được huấn luyện cực kỳ khắc khô và có ngộ tính trên lưng ngựa đặc biệt cao, những kỵ binh tiên thiên hậu thiên này đều được giữ lại trong thiết kỵ binh.

C̣n những người khác dẫu sao cũng là nông dân và con cháu quân hộ bán nông dân, đặc biệt là ở loại địa phương như Sơn Đông, người có kinh nghiệm cưỡi ngựa vẫn cực ít, huấn luyện hậu thiên chưa chắc đă được đề cao lên nhiều, có huấn luyện như thế nào th́ cũng chưa chắc có thể bằng được man tộc từ nhỏ đă lớn lên trên lưng ngựa, và một số gia đinh và các thân binh trên thực tế là chức nghiệp binh sĩ.

Hao phí một kỵ binh bằng mấy, thậm chí là hơn chục bộ tốt, nếu như không thể bồi dưỡng ra một nhánh đội ngũ có đủ lực chiến đấu, hao phí như vậy, đối với binh mă Sơn Đông của Giao Châu doanh vốn có tài chính eo hẹp chính là không có một chút lợi ích nào.

Giao Châu doanh dứt khoát thay đổi lối suy nghĩ của ḿnh, ngoại trừ dùng thiết kỵ binh là lực lượng đă kích cơ động có tính quyết định ra khinh kỵ binh của Giao Châu doanh càng giống như một nhánh bộ binh cưỡi ngựa hơn cấp cho bọn họ hỏa khí và binh khí lạnh, mượn năng lực cơ động của ngựa, có thể dưới tốc độ rất nhanh bố trí một nhánh quân lính ở vị trí đă định.

Cho nên yêu cầu kỵ thuật đối với khinh kỵ binh này là không quá cao, nhưng bộ binh th́ phải nắm kỹ năng chiến đấu, bọn họ càng phải tinh thục hơn, vũ khí mà hỏa thương binh và trường mâu binh sử dụng, bọn họ cũng phải nắm vững toàn bộ.

Khinh kỵ binh của Giao Châu doanh bao vây ở hai bên cánh, cầm hỏa thương làm ra đội h́nh bộ binh hỏa thương, hỏa thương của bọn họ được cưa ngắn ṇng, tầm bắn không xa, nhưng trong ṿng vây được bao quanh bốn mặt lại thành ra vũ khí thích hợp nhất, dẫu sao th́ bên trong ṿng vây c̣n có bảy doanh của trận tuyến thứ nhất. Tầm bắn khá ngắn nhưng vũ khí có thể giết người giống như là dành riêng cho chiến trường dự bị này.

Chiến trường này ở trên b́nh nguyên rộng răi, quân Đăng châu ở phía nam, kỵ binh ở đông tây, bảy ngh́n người của lăo doanh ở trong trận, một vạn một ngh́n người ở phía bắc, chín ngh́n người c̣n lại th́ bắt đầu từ từ tách sang hai cánh.

Ṿng vây đang dần dần thu nhỏ, tiếng hỏa thương vang lên dày đặc, hiện tại mỗi một hỏa thương binh đều tự do xạ kích, bọn họ hiệu tại phải tận hết khả năng để nhắm cho chuẩn, chứ không phải là không chút cố kỵ mà bắn linh tinh, bởi v́ không gian hẹp như vậy, đạn lạc rất dễ thương hại đồng đội của ḿnh.

Đội kỵ binh Măn Bát Kỳ và Mông Bát Kỳ vào lúc cùng đường bí lối cũng từng thử đi trùng kích trận tuyến của Giao Châu doanh, nhưng loại xung phong không thành quy mô này đều bị đánh tan trước mặt quân trận bộ binh của Giao Châu doanh, thậm chí là c̣n không lao lên nổi.

Lộc Hốt Đài là tá lĩnh của Hồng Kỳ, hắn hơn ba mươi tuổi đă có thể làm lên tới vị trí này, đây không phải là đị số bên trong Bát Kỳ, hắn vào lúc hai mươi tuổi c̣n là sinh Nữ Chân trong rừng núi, bị binh đội của Bát Kỳ đi lục núi soát biển bắt xuống núi, lúc này mới trở thành một thành viên trong binh mă Bát Kỳ.

Dạng sinh Nữ Chân này dùng hăn dị thường, đều được thân quý của Măn Bát Kỳ tranh nhau thu nạp vào dưới trướng của ḿnh. Lộc Hốt Đài là được Lễ thân vương Đại Thiện nh́n trúng, phái tới chỗ con trai Nhạc Thác của ḿnh đảm nhiệm Băi Nha Lạt thân binh, lúc Đa Nhĩ Cổn suất lĩnh đại quân lần thứ tư tiến vào quan nội, Nhạc Thác làm phó tướng theo cùng, ai ngờ Nhạc Thác ở quan nội lại nhiễm bệnh đậu mùa, chết ở Tế Nam.

Lẽ ra những thân vệ như Lộc Hốt Đài bởi v́ chủ của ḿnh bị chết sẽ không có được kết cục tốt, nhưng kỳ chủ của Hồng Kỳ, Lễ thân vương Đại Thiện cũng rất khoan dung độ lượng trong chuyện này, có lẽ là thấy vật nhớ người, đối với những Băi Nha Lạt thân binh theo Nhạc Thác cũng khoan dung dị thường, cân nhắc Lộc Hốt Đài lên làm tá lĩnh của Hồng Kỳ.

Lần này lúc vào quan, Bát Kỳ thân quư của quan ngoại không ai ngờ rằng hôm nay sẽ gặp được cục diện này, đều liều mạng rút thân tín của ḿnh vào trong, Lộc Hốt Đài này tuy được cân nhắc, nhưng làm việc cũng mạnh hơn những người khác rất nhiều, được Đại Thiện coi trọng, lần này cũng được phái vào.

Lộc Hốt Đài và quân Minh đại chiến tiểu chiến không dưới hai mươi lần, tự cho rằng ḿnh đă hiểu rơ quân đội Hán nhân rốt cuộc là đánh trận thế nào, ban đầu bày trận thế th́ trông rất ra dáng, nếu phía quân Thanh xông lên, vậy th́ các loại hoả khí kỳ lạ cổ quái như hỏa pháo và hỏa thương sẽ bắn bừa ra, đợi khi xông tới trước mặt th́ hỏa khí đều đă bắn tới không c̣n đạn dược, ṇng súng đỏ rực không thể sử dụng, tiếp theo sẽ là trực tiếp xông vào, thoải mái chém giết, quân Minh phần lớn sẽ sụp đổ, tới lúc đó sẽ theo sau chém người là được.

Nếu quân Minh xông lên trước, b́nh thường đều là những gia đinh bảo vệ mấy vơ tướng quân Minh đầu óc không được tỉnh táo, tuy sẽ tại thành chút phiền phức cho trận tuyến của quân Thanh, nhưng nhân số thực sự là quá ít, căn bản không làm lung lay được đại cục, giết những người này đi sẽ càng mang tới sự sụp đả lớn hơn.

Dần dà, trong ḷng Lộc Hốt Đài dưỡng thành một loại tự tin cực mạnh, dưới loại tự tin này, thường thường sức chiến đấu sẽ càng phát huy vượt quá tŕnh độ.

Các đồng bạn ở bên cạnh khi giao lưu với nhau cũng thường như vậy, Lộc Hốt Đài không chỉ một lần nghe thấy người ở bên cạnh và thủ hạ nói rằng quân Minh năm nay không bằng năm trước, năm ngoái lúc lăo Khả Hăn c̣n sống, dă chiến với quân Minh c̣n rất cật lực, nhưng tới hiện tại, đánh trận cứ như là đuổi dê vậy, rất đơn giản.

Hỏa khí của quân Minh th́ không cần phải nhắc tới, bộ tốt b́nh thường cũng không cần phải nhắc tới, duy nhất có thể ra tay, tính là có sức tác chiến chỉ có gia đinh của quân tướng quân Minh , mà những gia đinh và quân tướng đó nhân số là quát ít, huống chi những cái gọi là “chiến lực” cũng chẳng qua là ngang ngửa với giáp đinh của Bát Kỳ, có được tác dụng ǵ chứ.

Lộc Hốt Đài chính là mang loại sĩ khí cao vợi và ấn tượng xưa kia tới để chiến đấu, song trong ṿng hai ngày, sĩ khí và ấn tượng của hắn đều sụp đổ sạch sẽ.

Quân đội hôm qua đă quỷ dị dị thường, dựa theo lẽ thường mà xưa kia giao chiến với quân đội của quân Minh cho thấy, cho dù là như thế nào cũng không thể có dạng quân đội như vậy, huống chi nếu có dạng quân đội như thế này, v́ sao trong những cuộc chiến đấu trước kia lại không dùng, vậy mấy lần nhập quan và mấy lần đại chiến ở quan ngoại v́ sao không dùng nhánh quân đội này, để rồi phải chịu tổn thất lớn như vậy.

Nh́n cảnh thu gặt sinh mạng giống như là chém dưa thái rau ở trước mặt, nh́n đồng bạn của ḿnh cả người run rẩy, sắc mặt trắng bệch, đầu óc Lộc Hốt Đài dần dần trở nên hồ đồ, chỉ mù quáng đi theo tiền đội và xông đông lao tây, bên cạnh không ngừng có tiếng gào thét của sĩ tốt Măn Mông và tiếng hí bi thám của ngựa, c̣n có tiếng khóc thảm v́ sợ hăi.

Dă tính của Lộc Hốt Đài không hề mất đi mà dần dần hiện ra ở trong ḷng, lư trí từ từ mất hẳn, không biết v́ sao, tá lĩnh Lộc Hốt Đài của Chính Hồng Kỳ đột nhiên cảm giác rằng, những tên quân Minh ở phía trước khẳng định không phải là binh mă của nhân gian, không khéo c̣n chính là quỷ quái ở Hắc Sơn lăo lâm mà Măn Mông thường nhắc tới.

Bởi v́ bị bao vây mà chạy toán loạn khắp nơi, bụi đất bay lên, khiến ánh sáng mờ mịt, thành cảnh tượng giống như là ngày tận thế.

Các loại t́nh tự thần thần quỷ quỷ xộc lên đầu, khiến tá lĩnh Lộc Hốt Đài của Chính Hồng Kỳ trong ḷng càng sợ hăi và hoảng hốt, không biết phải làm thế nào. Dần mấy trăm binh mă kỳ đinh ở phía sau hắn chạy loạn khắp nơi, căn bản không có một chút mục đích nào, các kỳ đinh kinh hoàng thất thố, cực kỳ tuyệt vọng ở phía sau hắn tất nhiên không biết chủ tướng của ḿnh cũng sắp phát điên rồi.

Dưới loại trạng thái tinh thần này, Lộc Hốt Đài có làm ra chuyện ǵ cũng không kỳ quái, loại tiểu đội chạy linh tinh tán loạn ở trong trận không có quy luật này cũng có một loại vận khí quỷ dị, không ngờ cả đội đều không có tổn thương quá lớn, các nhánh đội ngũ của Măn Mông Bát Kỳ chạy loạn ở trong đội, bị binh sĩ đang vây lấy bọn chúng dùng trường mâu đoản thứ, hỏa thương bắn loạn, không ngừng có người ngă xuống ngựa bỏ mạng, nhưng đội ngũ mà Lộc Hốt Đài xuất lĩnh không ngờ lại ṿng qua được trận tuyến thứ hai của lăo doanh, lao về phía soái Kỳ của Lư Mạnh.

Hai mắt đă đỏ rực của Lộc Hốt Đài có thể nh́n thấy đại kỳ ở đối diện và trận h́nh của quân Minh , hắn không ư thức được đây là nơi trung tâm của Giao Châu doanh, hắn trên thực tế đă điên rồi, chỉ chó ngáp phải ruồi mà thôi.

Dường như không do dự một chút nào, Lộc Hốt Đài giơ đại đao trong tay lên, giục ngựa lao nhanh về phía quân trận ở đối diện.

Trấn Đông tướng quân, Sơn Đông tổng binh Lý Mạnh đều phái doanh trong tay ḿnh đi rồi, nhưng hiện tại bội đội của hắn không nhiều, cũng chỉ có ba ngh́n người của thân binh doanh mà thôi.

Nh́n thấy mấy trăm tên kỵ binh Thát Tử lao tới, các binh sĩ của thân binh doanh đều có chút hưng phấn, nh́n chiến trường đang đánh nhau ầm ĩ vang trời náo nhiệt phi thường như vậy mà phía ḿnh chỉ có thể bảo vệ đại soái, không có cơ hội chiến đấu, những binh sĩ phiêu hăn của thân binh doanh đều có chút bực bộ.

Lúc này th́ sướng rồi, không ngờ lại có người tự t́m tới cửa, các binh sĩ cầm hỏa thương đều chạy tới hàng đầu, nhanh chóng làm tốt công tác chuẩn bị trước xạ kích.

Cũng có binh sĩ cầm trường mâu và phủ thương dựa theo trận h́nh cự mă, xếp đội ở phía sau hỏa thương binh, phương thức đối phó với kỵ binh, bộ tốt cũng chỉ có mấy cách như vậy, cho dù là thân binh doanh cũng chẳng có được tṛ ǵ hay hơn.

Lộc Hốt Đài và kỵ binh của Chính Hồng Kỳ ở phía sau, tốc độ của tọa kỵ trên thực tế đă không thể nhanh được nữa rồi, ngựa không phải là máy móc, không thể bảo tŕ măi trạng thái xung phong cực hạn.

Nhưng trong cảm giác của Lộc Hốt Đài, ḿnh đang dùng tốc độ nhanh chưa từng thấy để lao về phía trước, phía sau cũng là thiên quân vạn mà của Bát Kỳ, bất kể phía trước có ǵ, ḿnh khẳng định đều có thể triệt để đánh tan, đánh sập, và sau đó, ḿnh cũng có thể trở thành dạng người như Phụng Mệnh tướng quân A Ba Thái có lẽ c̣n có thể cao hơn.

“Năm hàng chuẩn bị!”

Quan quân của thân binh doanh dùng ngữ khí hưng phấn hét lên mệnh lệnh này, mỗi hàng bốn mươi người, hỏa thương binh của cả năm hàng bắt đầu kiểm tra hỏa dược và hỏa thương của ḿnh, khi hỏa thương chưa bắn phát đầu tiên, trong hỏa thương nhất thiết phải nạp đủ đạn cho nên chuẩn bị chỉ là tŕnh tự theo lệ.

“Hàng thứ nhất chuẩn bị!”

Mệnh lệnh này được đưa xuống, chứng tỏ là muốn năm hàng bắn lần lượt, với tố chất cao của sĩ binh thân binh doanh, ba hàng hoặc là bốn hàng có thể tiến hành bắn luân phiên không gián đoạn, năm hàng bắn lần lượt, có thể tạo thành mưa đạn cực kỳ đáng sợ.

Lộc Hốt Đài vung vẩy đại đao trong tay, gầm to rồi giục ngựa lao lên, trên thực tế cổ họng của hắn đă tắc tịt không thể hét ra tiếng nữa rồi, kỵ binh ở phía sau hắn lại phát hiện đây có lẽ là cơ hội để chạy trốn, khoảng trống rất tốt, người có đầu óc thông minh đều nhân cơ hội chạy sang bên kia.

Nhưng phần lớn người ở trên chiến trường này đều đă mê muội mất rồi, không biết hiện tại người đang dẫn bọn họ là một tên điên, tất cả đều giơ cao vũ khí lao theo sau, bọn chúng có lẽ cho rằng ḿnh đang sáng tạo ra kỳ tích.

“Khai hỏa!”

Khi hét ra khẩu lệnh này, quan quân của thân binh doanh đă không c̣n mang theo một chút sắc thái cảm t́nh nào, hỏa thương của hàng đầu tiên vang lên, hàng thứ hai hàng thứ ba.., sau đó là lặp đi lặp lại, khi c̣n cách khoảng năm mươi bước th́ đă quay lại tới hàng thứ ba.

Lộc Hốt Đài giơ cao đại đao, xông tới cự ly khoảng tám mươi bước, lần này vận khí tốt của hắn đă không thể bảo vệ hắn được nữa rồi, phần ngực bị giáng một kích nặng nề, cảm giác của Lộc Hốt Đài vào thời khắc này hết sức linh mẫn, thậm chí có thể cảm thấy đạn không hề xuyên thấu giáp bông cắm đinh của ḿnh, mà cực kỳ may mắn bắn trúng một cây đinh.

Đây không phải là may mắn mà giống như là bị chùy lớn đập mạnh một cái, Lộc Hốt Đài hét lên một tiếng đau đớn trực tiếp từ trên ngựa ngă xuống.

Đợi khi Lộc Hốt Đài khôi phục lại ư thức tỉnh táo th́ mấy trăm kỳ đinh của Chính Hồng Kỳ ở phía sau hắn đều đă biến thành thi thể, trên người hắn chỗ nào cũng đau đớn, cho dù là muốn hít thở, ở cổ họng giống như là có máu muốn trào ra vậy, nhưng vận khí có lẽ là thực sự không tồi, Lộc Hốt Đài không ngờ vẫn c̣n sống.

“Xông lên, giết...”

Lộc Hốt Đài vùng vẫy ḅ dậy từ trong đống thi thể, lảo đảo giơ đại đao lên, hắn có thể nh́n thấy tướng Minh mặc khôi giáp sáng loáng ở trước mặt, đang cười nói ǵ đó với người ở đối diện. Đây chính là mục tiêu của ḿnh, xông lên giết hắn thôi, Lộc Hốt Đài vừa muốn bước lên hai bước, đột nhiên cảm thấy ngực mát lạnh, lần này quả thật là có thứ ǵ đó xuyên qua giáp trụ của hắn, đâm vào trong thân thể hắn, hơn nữa c̣n xuyên thấu.

Động tác đâm này rất nhanh, sau khi đâm vào là lập tức rút ra Lộc Hốt Đài cảm thấy khí lực cả người ḿnh thuận theo vết thương mà chảy ra hết, vào thời khắc này, đầu óc đang mê muội của hắn cuối cùng cũng tỉnh lại, hắn không ngờ lại có một ư nghĩ: Cuối cùng cũng chết rồi.

Tiếp theo là một mảng tối sầm.

Một binh sĩ tay cầm trường mâu của thân binh doanh, dưới mệnh lệnh của quan quân bước ra khỏi hàng, gọn gàng nhanh chóng hoàn thành động tác thích sát một quan quân Thát tử, sau đó bước lại vào hàng.

Tham tướng quân Đăng châu Triệu Năng xuất lĩnh kỵ binh đi tới phía bản trận của Lý Mạnh, tuổi của Triệu Năng so với Lý Mạnh c̣n lớn hơn, kể ra c̣n có giao t́nh nghèo khổ năm xưa khi c̣n rang muối ở Linh Sơn nhưng thái độ của Triệu Năng đối với Lý Mạnh là cung kính nhất trong số các quân tướng, không giảm đi một chút nào.

Hơn nữa khổ chiến hai ngày,hoàn toàn là một loại dày ṿ tinh thần đáng sợ đối với con người , Triệu Năng nh́n thấy Lư Mạnh, sự thấp thỏm ở trong ḷng toàn bộ đều được bỏ sang một bên, chỉ thấy cảm khái vạn phần.

Lúc này thân binh doanh vừa hay đă dùng hỏa thương để giải quyết đội kỵ binh Thát Tử đột nhiên xông tới, nghe thấy tiếng súng như đậu rang, Lý Mạnh thản nhiên như không, Triệu Năng cũng bất động, hoàn toàn không bị việc này làm ảnh hưởng.

Khóe mắt Triệu Năng có chút ươn ướt, hắn đă là đại tướng trấn thủ một phương, cũng không thể để lộ ra kiêu chân t́nh như vậy ở trước mặt thuộc hạ, vội vàng dùng tay lau khóe mắt, tung người xuống ngựa, bước nhanh tới trước mặt Lư Mạnh, quỳ một chân xuống, nói: “Mạt tướng Triệu Năng, tham kiến đại soái, đại soái uy vũ, đại soái vạn thắng!”

Hỏa thương đă ngừng xạ kích. Lư Mạnh ngồi trên ngựa nh́n Triệu Năng đang quỳ ở dưới đất, trong ḷng có chút cảm khái, vị trí của con người càng cao, e rằng sẽ càng cô đơn. Triệu Năng ngày xưa là nhân vật giống như huynh trưởng của ḿnh, nhưng tới hiện giờ lại chỉ có thể làm ra dạng tư thái này, khoảng cách giữa hai bên càng lúc càng xa.

Đây là là cái giá của việc từ từ hướng về phía trước ḿnh đă lựa chọn con đường này, vậy th́ không có ǵ mà ai oán nữa cả, trong ḷng cảm khái, nhưng ngoài mặt Lư Mạnh vẫn mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Đa lễ như vậy làm ǵ, mau đứng dậy rồi nói chuyện, lên ngựa đi! “

Nói th́ nói vậy, có điều người lại bất động, thống lĩnh thân binh Vương Hải ở bên cạnh từ trên ngựa nhảy xuống, đưa tay ra kéo Triệu Năng dậy, Triệu Năng trên thực tế đang lo lắng trong ḷng, quân Đăng châu bị đánh cho thành như vậy, cũng không biết đại soái liệu có trách tội không, nh́n thấy Lư Mạnh ḥa khí như vậy, trong ḷng cũng yên tâm hơn.

-o0o-

“Triệu đại ca, lần này nếu không phải là ngươi dẫn binh mă cầm chân bọn Thát tử, e rằng không có được một trận chiến tiêu diệt dứt khoát gọn nhẹ như vậy, trận này, ngươi có đại công đó!”

Sau khi Triệu Năng thi lễ, cũng tung người lên ngựa, nghe thấy Lư Mạnh nói vậy, Triệu Năng cũng là người thật thà, trên mặt lập tức đỏ hồng, cúi đầu xuống nói: “Đại soái khen thuộc hạ như vậy, thuộc hạ cực kỳ hổ thẹn, nếu thuộc hạ chỉ huy tốt hơn các huynh đệ sẽ không bị chết nhiều như vậy.”

Nói tới đây, tham tướng quân Đăng châu Triệu Năng giống như là nhớ ra ǵ đó, vội vàng gọi một người ở bên cạnh tới, nói với Lư Mạnh: “Đại soái, quân Đăng châu có thể có được thắng lợi ngày hôm qua hoàn toàn là nhờ người này làm trụ cột, ổn định quân trận, hơn nữa c̣n phát động phản kích, nếu không nhờ hành động của hắn cục diện sợ rằng không thể thu thập, đại soái mạt tướng đáng phạt, nhưng người này th́ nên trọng thưởng, xin đại soái ân chuẩn!”

Lúc này, ở bên ngoài truyền tới một tiếng hét thảm rất thê lương, tiếp theo là xung quanh thân binh doanh trở nên yên tĩnh, có điều mấy vị ở đây th́ căn bản không có ai để ý tới việc này.

Dưới sự dẫn tiến của Triệu năng, một người trẻ tuổi anh khí bừng bừng đứng ra, đứng ở trước mặt Lý Mạnh, quyền trái vỗ ngực, hành quân lễ trên chiến trường, mở miệng bẩm báo: “Vương Thao, bả tổng thứ ba của doanh thứ năm thuộc quân Đăng châu tham kiến đại soái, đại soái vạn thắng, đại soái uy vũ!”

“Quả nhiên là liệt hỏa luyện ra chân kim, nếu không phải là cục diện nguy cấp đó, bản soái thật sự không biết thuộc hạ có dạng anh hùng này!”

Hệ thống Giao Châu doanh rất thiếu nhân tài, đặc biệt là nhân tài thích ứng với hệ thống này, có dạng người như thế này ra mặt, tất nhiên là chuyện tốt, hơn nữa thấy người trẻ tuổi này quân tư cao vợi, anh khí bức người, cũng khiến người ta yêu thích. Dạng nhân tài này, chính là trải qua kiểm nghiệm huyết chiến ngày hôm qua, là hàng thật giá thật.

Lư Mạnh trong ḷng rất cao hứng, đương nhiên cũng khen thêm vài câu, Vương Thao nghe thấy đại soái ở trong ḷng ḿnh giống như là quân thần khen như vậy, thật sự là hưng phấn phi thường, mặt đỏ bừng, dưới dạng cục diện này lại không thể nói ǵ, chỉ biết ưỡn thẳng ngực, quân tư càng tiêu chuẩn hơn.

Tiếng súng vừa rồi c̣n vang lên liên tục trên chiến trường đều đă dừng lại, trong nhất thời biết thành có chút yên tĩnh, nhưng tiếng hô thảm của Thát Tử và tiếng ḥ hét chém giết vẫn chưa ngừng lại.

Tới hiện tại xung quanh ṿng vây đều đă bố trí bộ binh doanh, trận tuyến dần dần thu nhỏ, nếu như tiếp tục tự do khai hỏa. e rằng sẽ làm đồng bạn bị thương.

Hỏa thương binh rút vào vào trong hoặc là lui ra ngoài, không chứng tỏ rằng sát lục đă dừng lại, trên thực tế giai đoạn tiến công này c̣n có hiệu suất cao hơn bởi v́ vũ khí hiện tại là trường mâu và phủ thương.

Trường mâu binh và phủ thương binh của mỗi doanh vượt qua thi thể của Thát Lỗ, không ngừng đâm cho kỵ binhThát Lỗ đang chạy toán loạn ngă xuống ngựa, tới hiện tại, là thực sự đă vây chặt, việc c̣n lại chẳng qua là hành động kết thúc công việc.

Lần chiến đấu này, trong binh mă Thát Tử, những kẻ có biểu hiện kém nhất chính là Măn Châu Bát Kỳ mà lúc trước được cho rằng là mạnh nhất, bọn chúng hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu, vọng tưởng dùng phó ṭng quân làm pháo hôi để tiến lên trước, ḿnh th́ ở phía sau đánh lén, trên thực tế chính v́ điều này mà mất đi dũng khí và ư chí xung phong, binh sĩ mất đi những cái này đă không thể được xưng là cường binh nữa rồi, huống chi, ư chí chiến đấu của Măn Châu Bát Kỳ hiện tại đă triệt để bị đánh tan.

Hỏa thương trên chiến trường đă ngừng bắn, khiến mấy vị quân tướng ở phía soái kỳ tạm thời chuyển dịch sự chú ư, Lư Mạnh dỏng tai lắng nghe một chút, tầm nh́n của hắn bị mười một doanh ở phía trước che khuất, có người tới bẩm báo rằng trận tuyến thứ hai đă chậm răi ép lên trước, hắn thoải mái cười nói: “Trận chiến này gần như kết cục đă định rồi, Giao Châu doanh của chúng ta đại thắng!”

Mặc dù mọi người đă đoán ra được kết quả này, nhưng khi nghe Lư Mạnh mở miệng nói vậy, ai ai trong ḷng cũng phấn chấn, nhiệt huyết sôi trào. Lư Mạnh tâm t́nh cực tốt, vừa muốn nói mấy câu chúc mừng động viên tinh thần binh sĩ th́ trên mặt lại xuất hiện vẻ bỡn cợt cực kỳ hiếm thấy, nói đùa với Vương Thao: “Vương Thao, ngươi có biết không, trong hệ thống quân công của Sơn Đông chúng ta, ngươi lập được cái công lao không nhỏ này, nhưng không phải là công thành bạt trại, chém tướng đoạt cờ, cũng không phải là huấn luyện cần cù, kỹ thuật tân tiến, thật sự là không có lư do để thưởng cho ngươi, ngươi nói ta phải làm sao đây?”

Vừa nghe thấy câu này, mọi người đều thấy khó xử cho Vương Thao, Sơn Đông trên dưới, vạn sự đều có quy củ, đặc biệt là thưởng quân công, ngẫm kỹ lại, Vương Thao nếu xét trong điều lệ thưởng phạt quân công th́ thật sự là không có quy định tương ứng.

Điều này thực sự là khiến người ta rất khó xử và xấu hổ, nếu dạng đại công như vậy mà không thưởng, tuy nói là hợp với quy củ, nhưng lại không hợp lẽ thường, quân tâm sĩ khí sẽ sao đây, h́nh tượng anh hùng sẽ sao đây?

Trong mắt moi người, Lư Mạnh không phải là người thích nói đùa, hắn đă đưa ra kết luận này, mọi người đều tưởng là thật, đối với dạng hiệu quả này. Lư Mạnh tâm t́nh đang rất tốt càng cao hứng hơn trong chế độ quân công của Giao Châu doanh, quả thật là không có thưởng phạt trong loại t́nh huống này, nhưng chế độ là chế độ, đối với dạng đại công thần này, cũng nên có một ngoại lệ.

Tiếng súng dần dần yên tĩnh lại, tiếng chém giết và tiếng ḥ hét chiếm thượng phong, trong thời gian nói chuyện phiếm, tiếng ḥ hét và tiếng chém giết cũng nhỏ đi dần, chỉ c̣n lại tiếng hét tuyệt vọng.

Quân lính của Giao Châu doanh giống như là từng bức tường chia cắt binh mă Măn Mông ra thành từng mảnh nhỏ, nhưng bức tường này không phải là tường chết, mà là tường sống, trường mâu trong tay các trường mâu binh tổ thành bức tường này không ngừng co duỗi, mỗi một động tác đều đâm ra một cái lỗ máu trên người binh sĩ Thát Lỗ.

Hiện tại kỵ binh của Măn Bát Kỳ và Mông Bát Kỳ trong không gian bó hẹp như thế này, ngựa không thể tiến hành di động với cự ly quá dài càng đừng nói với việc trùng kích, dưới dạng hoàn cảnh này, các kỵ binh Thát Lỗ thậm chí c̣n chăng bằng bộ binh, hành động th́ chậm chạm, xoay người cũng không tiện.

Những kỵ binh Thát Lỗ hành động chậm chạp dưới rừng trường mâu dày đặc, từng lượt từng lượt từ trên lưng ngựa hô thảm ngă xuống, quân tướng thân quư của Măn Bát Kỳ đều ở bên trong, đă có người nh́n ra như thế này không ổn mở miệng hét lơn: “Xuống ngựa, xuống ngựa, dùng ngựa che trước mặt!”

Cái này có thể tính là ư kiến có tính xây dựng duy nhất trong lúc phân loạn và tuyệt vọng này, các binh sĩ Măn Mông c̣n chưa bị trường mâu đâm chết nhao nhao tung người từ trên ngựa nhảy xuống, trong tay cầm đao kiếm liều mạng đánh ngựa, bắt ngựa phi ra ngoài mệnh lệnh có lư trí này cũng có thể coi là khiến các binh sĩ của Bát Kỳ b́nh tĩnh lại.

“Bộ tốt của Thát Lỗ cực tinh tường”đây là phán đoán của thân sĩ có tri thức thời Minh mạt, tụ tán ly hợp đều là bộ tốt Măn Châu Bát Kỳ có tŕnh độ và nhanh nhẹn, trong dă chiến luôn là ác mộng của quân Minh , đao kiếm giao nhau, thường thường là vừa tiếp xúc đă sụp đổ.

Nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi, trước mặt trường mâu phương trận của Giao Châu doanh, một chút vùng vẫy cuối cùng của Măn Mông Bát Kỳ cũng là vô dụng, trước mặt trận h́nh trường mâu dày đặc có thứ tự, địch nhân bên trong độ dài của trường mâu, bất kể là người hay là ngựa đều bị đâm chết không chút lưu t́nh, biến hóa lúc này chỉ là ngựa hí thảm rồi ngă xuống, binh sĩ Thát Lỗ nấp sau người chúng rồi cũng sẽ theo gót mà thôi.

Cũng có kỵ binh Thát Tử may mắn thuận thao khe hở của hai cánh chưa kịp hợp lại mà chạy, nhưng bên ngoài c̣n có kỵ binh và hỏa thương của Giao Châu doanh đang đợi giết những con cá lọt lưới này.

Lúc này hoàn toàn là một bên đồ sát, một bên chịu trận, binh sĩ của Giao Châu doanh tuyệt đối không có ḷng thương xót, lẽ thẳng khí hùng tiến hành tàn sát tàn quân Thát Lỗ, bọn họ đồ sát v́ những văn thần vơ tướng từ những năm Vạn Lịch đă bắt đầu bị chết trong những cuộc chiến đấu với Nữ Chân, bọn họ đồ sát v́ mấy chục vạn sĩ binh quân Minh đă chết trong các cuộc chiến đấu với Đông Lỗ Nữ Chân, bọn họ chém giết v́ mấy trăm vạn b́nh dân người Hán bị Nữ Chân man tộc đồ sát.

Đối với Lư Mạnh mà nói sự giết chóc của Giao Châu doanh trong trận chiến đấu này là v́ ba lần đồ sát ở Gia Định, mười một ngày thảm sát ở Dương Châu, hơn ba trăm năm đen tối về sau, và nỗi nhục mất nước gần trăm năm sau chiến tranh nha phiến phải cắt đất đền tiền.

Dần dần, tất cả thanh âm trên chiến trường, bất kể là tiếng chém giết hay là hô thảm đều bị tiếng ḥ hét của Giao Châu doanh át đi, sau mỗi một động tác đâm trường mâu, ai cũng đều hét lên: “Giao Châu doanh, giết!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện