Chương 700: Mối hận mười năm
Thiên Vân cư, trong một chỗ tối.
Căn mật thất vô cùng yên tĩnh, dưới tình huống thông thường sẽ không có người nào lui tới, bởi vì đây là nơi bế quan của Cửu Lê trưởng lão.
Tiếng bước chân truyền tới, Thiết Huyết đi thẳng vào trong.
- Thiết Huyết kiến quá Lê trưởng lão, Phượng trưởng lão.
Trong Đại đường, Thiết Huyết khom người quỳ gối. Trước mặt hắn, Lê trưởng lão và Phượng trưởng lão đang ngồi đó.
- Được rồi, ở đây không có ngoại nhân, ngươi không cần đa lễ.
Lê trưởng lão nhìn Thiết Huyết mỉm cười, nói:
- Ngươi đã nói với Lý Nhạc Phàm chưa? Sau khi hắn biết thân phận chúng ta có phản ứng ra sao.
Thiết Huyết đáp:
- Sự tình so với tưởng tượng của chúng ta còn thuận lợi hơn, hắn không ngờ lại đáp ứng thỉnh cầu của ta, về thân phận của ta hắn cũng không có phản ứng gì. Ta có thể cảm giác, dường như hắn cũng không bài xích Cửu Lê nhất tộc ta!
- Tốt! Rất tốt!
Vẻ mặt Lê trưởng lão hoan hỉ,phi thương đắc ý nói:
- Kỳ thực Cửu Lê nhất tộc ta cũng là bộ tộc truyền thừa của Thần châu nhất mạch, cũng không tính là ngoại tộc. Lý Nhạc Phàm kia không hổ là thiên kiêu chi tử, không ngờ lại có thể hiểu rõ như vậy. Hiện tại có hắn ủng hộ, đến lúc đó khả năng phục hưng của Cửu Lê nhất tộc chúng ta có hi vọng rồi. Thần chân nhất thống, thiên hạ đại đồng a! Ha ha!
Trong mắt Thiết Huyết bắn ra một tia tinh quang, đây chính là điều mà hắn mưu cầu lâu nay.
Lê trưởng lão đột nhiên lại hỏi:
- Đúng rồi, Lý Nhạc Phàm có nói điều kiện không?
Thiết Huyết cười khổ nói:
- Ta quả thực hi vọng hắn có thể nói ra một ít điều kiện, khiến cho ta dễ chịu hơn một chút. Thế nhưng người huynh đệ này của ta, cương không chịu, nhu cũng không, toàn bộ đều đáp ứng tương trợ ta, không một điều kiện, càng khiến ta cảm giác mắc nợ hắn a!
Thấy Thiết Huyết nói như vậy, Lê trưởng lão an ủi:
- Không nên nghĩ quá nhiều, nếu ngươi cảm thấy có lỗi với hắn thì hãy đối xử với hắn tốt một chút. Người xưa có câu thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, chúng ta không cần biết mai này ra sao, chỉ cần nghĩ tới kết quả mà thôi, là thành hay bại, vậy thì xem thiên ý đi a.
- Ân, ta biết rồi.
Thiết Huyết bình tĩnh, lại nói:
- Lê trưởng lão, dường như Đại Tôn đã biết thân phận của ta thế nhưng lại không hề có động tĩnh, không biết kế hoạch của chúng ta có gì trở ngại hay không?
- Vô phương.
Lê trưởng lão cười nói:
- Đám Đại Tôn kia muốn mở Thiên Duy chi môn thì phải mượn thánh vật Thiên Mệnh Châu của tộc ta, vì vậy bọn hắn mới không dám vọng động. Thế cũng tốt, bọn hắn không động, chúng ta càng có nhiều thời gian chuẩn bị.
Một lát sau, Lê trưởng lão khoát tay nói:
- Được rồi, ngươi đi trước chuẩn bị đi a.
- Vậy Thiết Huyết cáo lui.
Sau khi Thiết Huyết rời đi, Phượng trưởng lão bên cạnh mở miệng nói:
- Đại trưởng lão, Thiết Huyết quá trọng tình trọng nghĩa, hành sự theo tình cảm, ta sợ...
- Không sao.
Lê trưởng lão nói trúng tâm ý của đối phương:
- Thiết Huyết là một kẻ thông minh, có tâm cơ, là ngươi ta chọn lựa, cho nên chúng ta nên tin tưởng hắn. Mà người có thể làm được chuyện này chỉ có hắn mà thôi. Thời gian của ta không còn nhiều, không thể chờ được nữa, nếu chờ, chỉ sợ Cửu Lê chúng ta vĩnh viễn không nhìn thấy mặt trời.
- Vậy Lý Nhạc Phàm thì sao? Ta thấy người này không đơn giản, hiện tại hắn lại biết thân phận chúng ta, không chừng...
Đối với ý nghĩ của Phượng trưởng lão, Lê trưởng lão không đồng ý nói:
- Con mắt nhìn người của Thiết Huyết rất chuẩn, nếu như quả thực Lý Nhạc Phàm này như lời Thiết Huyết nói thì hắn còn đáng tin tưởng hơn bất kỳ ai.
- Vậy thì hi vọng một lần đi a.
Phượng trưởng lão cúi đầu, không nói nhiều nữa.
Dưới Đăng Thiên Thai, chúng tu sĩ lục tục đi tới.
Hôm nay là ngày thứ hai mươi hai sau Ẩn Lâm đại hội, cũng là ngày Thế tục chi tranh khởi động, sau này hôm nay đại môn Cổ Vực sẽ được mở ra.
Hôm nay, rất nhiều người đều hi vọng có tranh đấu để tìm nút thắt của mình, chứ còn kết quả bọn họ không hề quan tâm. Tu Hành Giới và thế tục giới là hai thế giới không đồng nhất, căn cơ không ở thế tục cho nên bọn họ sẽ không để ý tới chuyện tình ở đó.
Một lát sau, trước sau có chín đạo thân ảnh xuất hiện trên Đăng Thiên Thai.
Đám người đến không chỉ còn có Diệu Âm Tử mà còn có tám vị chấp pháp trưởng lão, hiển nhiên, tranh đấu ngày hôm nay vô cùng quan trọng.
Thấy thời gian không sai biệt lắm, Diệu Âm Tử và tám vị trưởng lão hội ý, một người tiến lên phía trước nói:
- Đại Tôn truyền thánh dụ, hôm nay định chủ Thần Châu, mời đại biểu của các thế lực lên Đăng Thiên Thai.
Nói xong, bên dưới tức thì sôi động, khắp nơi đều là tiếng hống.
Diệu Âm Tử đang muốn nói tiếp thì bốn đạo thân ảnh trước sau từ đám người phi thẳng lên Đăng Thiên Thai.
- Thiết Huyết, Lý Nhạc Phàm, Chu Khang Cảnh, Mộ Dung Ngạo Hàn.
Diệu Âm Tử điểm tên từng người một:
- Tình huống cụ thể ta nghĩ các ngươi đều rất rõ ràng, ta cũng không nói thêm nữa. Hiện tại bốn người các ngươi đại biểu cho thế lực bốn phương, người thắng là vui, chưởng quản Thần Châu, người bại phải phục tục, không có dị nghị, không thì Đại Tôn sẽ tự mình ra tay trừng trị.
Tiếp đến, Diệu Âm Tử và tám vị trưởng lão thối lui, lưu lại bốn người.
Quy tắc tranh đấu vô cùng đơn giản, bốn tường tự so lực lượng, cường giả vi tôn, không có hạn chế, không có điều kiện gì khác. Tiêu chuẩn chỉ có một, đó là lực lượng, người lưu lại cuối cùng trên Đăng Thiên Thai là kẻ chiến thắng.
Thiên hạ chi tranh, định chủ Thần Châu, trận chiến này quyết định vận mệnh Thần Châu sau này.
HIện thực tàn khốc, không ai không biết điều này.
- Oa! Sao lại là Lý Nhạc Phàm? Không nghĩ tới hắn còn là cự đầu một phương của thế tục a.
- Nói nhảm. Lý Nhạc Phàm kia hung uy ngập trời, ngay cả Đạm Thai gia cũng không phải là đối thủ của hắn, huống chi là ở thế tục.
- Lại có chuyện hay để nhìn rồi a.
Sự xuất hiện của Lý Nhạc Phàm khiến cho không khí tức thì nóng lên. Trận chiến khi đó vẫn còn hiện rõ trong đầu mọi người, không ít người trong mắt bắn ra quang mang sùng bái. Mà ba thân ảnh còn lại, lúc này đứng cùng hắn lại có vẻ nhỏ bé đi rất nhiều.
- Lý Nhạc Phàm, chúng ta lại gặp mặt.
Chu Khang Canh không nhanh không chậm nói, vị trí của hắn vừa vặn đứng giữa hai người Thiết Huyết và Lý Nhạc Phàm. Dưới tình huống hiện tại, hắn tuyệt đối không để hai người liên thủ.
Mộ Dung Ngạo Hàn di động, đứng chắn trước người Thiết Huyết.
- Chu... Khang... Cảnh...
Thấy cừu nhân trước mắt, Nhạc Phàm cơ hồ không áp chế được sự phẫn nộ trong lòng.
Nhìn ánh mắt thù hằn của đối phương, Chu Khang Cảnh lãnh đạm nói:
- Ồ, ta quên mất, kỳ thực ta và ngươi cũng chưa từng chân chính gặp mặt, đây hẳn là lần thứ nhất a! Không nghĩ tới, một gã nhà quê như ngươi lại có thành tựu hiện giờ. Chỉ là, không có cừu nhân vĩnh cửu, chỉ có lợi ích mới là vĩnh viễn, ta và ngươi quả thực vẫn còn cơ hội trở thành bằng hữu.
- Chết đi!
Lửa giận bạo phát, Nhạc Phàm mạnh mẽ đánh về phía Chu Khang Cảnh.
Sát ý vô biên, nộ hỏa bừng bừng.
Từng ngày trôi qua, từng tháng trôi qua, thù hận tích tụ nhiều năm, hôm nay rốt cuộc cũng có cơ hội đòi lại.
Bình luận truyện