Thụy Du Thiên Miên

Chương 25: Đường bất khứ hồi



Mãn Quốc xưa nay được ca tụng là nơi sơn minh thuỷ tú (1) nổi danh tam quốc. Khi Hội Tam Bảo đặt chân vào thành thì trời đã về chiều, nhưng không vì thế mà mọi người không ngỡ ngàng cảm khái phong cảnh hữu tình nơi này. Khắp nơi là non xanh nước biếc, thời tiết mát mẻ thuận hoà, trăm hoa đua nở khoe sắc. Chẳng trách sao văn thơ và những câu chuyện hữu tình trong thoại bản được truyền tụng khắp tam quốc đều là do các văn gia nơi đây sáng tác. Sống trong cảnh hữu tình, con người ta lại càng dễ nảy sinh tình ý. 

(1)     Sơn minh thuỷ tú: cảnh đẹp

Thuỵ Miên tặc lưỡi chiêm nghiệm: “Nếu ta lạc đến đây, không biết chừng đã trở thành nhà văn viết thoại bản nổi danh thiên hạ. Cảnh đẹp quả thật làm người ta tức cảnh sinh tình.”

Thuý Như bình thường hay hưởng ứng lời Thuỵ Miên nói, lúc này vờ như chưa nghe thấy gì, chăm chú nhìn ngắm cảnh sắc xung quanh. Cát Uy vẻ mặt muôn phần khinh bỉ, muốn nói gì đó nhưng cố nhịn lại thôi. 

Đắc Di bận rộn dặn dò hai ám vệ thân tín của mình là Lý Tư và Lê Ba: “Hai người mau chóng đi sắp xếp chỗ ở, lại chọn chỗ nào đông đúc một chút, tiện mà hỏi thăm về Dục Ngư. Chỗ nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.”

Trên xe duy chỉ có Mộc Hải trở nên trầm ngâm ít nói. Khi quay về chốn cũ, nếu trong lòng có khúc mắc, tự khắc sẽ tránh không khỏi hồi tưởng lại chuyện xưa.

Khi đã ở tệ xá, Thuỵ Miên tìm đến phòng của Mộc Hải và Mặc Cảnh. Mở cửa mời nàng vào là Mộc Hải tiên sinh, Mặc Cảnh và Bạch Hồ cũng ở bên trong. Thuỵ Miên hỏi: "Mặc Cảnh huynh cũng ở đây?”

Mặc Cảnh nói: “Ta có chút việc cần ra ngoài. Hai người cứ nói chuyện.”, nói rồi bế Bạch Hồ ra khỏi phòng.

Thuỵ Miên nhìn theo thắc mắc, Mộc Hải thấy vậy giải thích: “Mặc Cảnh đã quen với nơi này, Thuỵ Miên cô nương đừng lo lắng.”

Thuỵ Miên tự hỏi liệu có phải Mặc Cảnh đang đi tìm cố nhân thanh mai trúc mã của hắn trong Mãn Thành, nàng cảm khái lắc đầu: "Hắn đúng là nam tử si tình."

Lúc này nàng nói với Mộc Hải: “Tiên sinh, ta biết khi tiên sinh về lại Mãn Quốc, trong lòng tránh không được xúc động. Tuy chỉ còn mấy ngày nữa quá trình trị liệu sẽ kết thúc; bệnh tình của tiên sinh cũng đã khỏi được tám phần, tiên sinh đã có thể thi triển võ công được thành thạo, nhưng nếu khinh thường không chữa trị đến cùng, quá trình chữa bệnh dù chỉ thiếu mất một phần cũng sẽ không ra được kết quả vẹn toàn. Mong tiên sinh tự biết liệu hơn thua mà không dấn thân mạo hiểm.” 

Mộc Hải gật đầu đồng ý: “Thuỵ Miên cô nương, đã làm phiền cô nương trong gần một tháng qua. Ta nung nấu muốn báo thù, vì vậy mà đã phải chờ đợi 16 năm qua. Ta sẽ không vì một chút nóng lòng mà bỏ phí bao vất vả chịu đựng. Ta nhất định sẽ đợi, ít nhất là đến khi hoàn toàn lấy lại được sức mạnh, sẽ không đi tìm kẻ thù mà làm bừa. Thuỵ Miên cô nương cứ yên tâm.”

Tuy Mộc Hải đã nói vậy, nhưng Thuỵ Miên không an lòng. Nàng muốn nhờ Mặc Cảnh giúp một tay, theo dõi căn dặn tiên sinh, nhưng người này thường xuyên bỏ đi không tung tích, rất ít khi gặp được. Nàng tìm đến bàn bạc với Đắc Di và Cát Uy, nhờ hai người họ để mắt đến Mộc Hải, tránh cho tiên sinh làm những chuyện dẫn đến hậu quả không lường. 

Vì vậy, bất cứ lúc nào Mộc Hải không ở cùng mọi người bàn chuyện, thì Lý Tư và Lê Ba, hai cận vệ của Đắc Di luôn chia nhau bám theo tiên sinh, không rời một khắc. Nhưng trái với lo lắng của Thuỵ Miên, Mộc Hải tỏ ra là người giữ chữ tín. Tiên sinh đã hứa sẽ không động thủ cho đến khi nàng hoàn thành việc chữa trị, nên cả ngày chỉ đóng cửa ở trong phòng, tuyệt nhiên không hề bước chân ra ngoài.

Có điều Thụy Miên không ngờ đến, Mộc Hải vì đã quá quen thuộc với nơi này, nên vẫn có cách dò la tin tức mà không cần phải đích thân ra tay. Điều này Thuỵ Miên nghe được từ Cát Uy và Đắc Di.

“Tiên sinh đã gặp một hắc y nhân trong phòng vào tối qua. Hắc y nhân đã thông báo với tiên sinh về tình hình trong hoàng cung hiện giờ. Thái sư Mãn Quốc là người đứng đằng sau ngu vua nắm thực quyền. Người này tâm tư sâu kín, một tay che trời. Điều làm ta băn khoăn là hắn chính là đệ đệ của Mộc Hải tiên sinh, tên là Mộc Kiến Dũng.” Đắc Di kể lại.

Thuỵ Miên bất ngờ trước tin tức nghe được, nói: “Vậy, nếu Mộc Hải tiên sinh muốn trả thù Mãn quốc, thì ngài ấy và đệ đệ của mình chẳng phải sẽ đứng hai tiền tuyến đối lập?” 

Cát Uy lại nói: “Ta cũng đã suy nghĩ qua, nhưng Mộc Hải tiên sinh khi nghe hắc y nhân nói đến chuyện này, thái độ đều không biểu hiện gì, thật là nhìn không ra ý định của tiên sinh.”

“Chỉ còn mấy ngày nữa là tiên sinh sẽ khỏe hẳn lại, chúng ta nên sớm lên đường, vừa có thể tránh cho tiên sinh xúc động không kìm được lại làm chuyện nguy hại đến bản thân, lại vừa nhanh chóng đến tìm được bảo bối đầu tiên, tránh dạ trường mộng đa (1).” Thụy Miên kết luận, giấu kín trong lòng việc nàng vội vã một phần chính là vì thời gian ít ỏi mà Mộc Hải còn lại sau khi việc chữa trị được hoàn tất.

(1)     Dạ trường mộng đa: đêm dài lắm mộng, để lâu nguy hiểm

Đắc Di và Cát Uy đều đồng ý, để Lê Ba và Lý Tư chuẩn bị xe ngựa đưa cả đoàn người đến Phú Tửu quán, nơi tập trung đông đúc đủ loại người, cũng là nơi dễ dò tin tức nhất.

Mãn thành phong cảnh đẹp không những thu hút mọi người đến du sơn ngoạn thuỷ, mà còn là nơi nhiều thương nhân khách điếm đi tới làm ăn. Có nhu ắt có cầu. Ở chỗ nào có người cần thông tin, sẽ có kẻ bán thông tin, ở chỗ nào có người cần khai thông giấy tờ, sẽ có người chuyên về cửa quan giấy phép. 

Lái thương tứ phương đến Mãn Quốc tìm kế sinh nhai, nên Mãn Thành nghiễm nhiên trở thành điểm nhòm ngó của đám hắc nhân giang hồ. Chặn hàng đánh cướp hay ăn cắp vặt là điều xảy ra như cơm bữa, nhất là trong khu vực trung tâm tập trung nhiều thương lái. Trên các con đường đông đúc cửa hiệu, có nhiều ảnh vẽ chân dung khuyến cáo dân chúng cảnh giác với các phạm nhân đang lẩn trốn, lẫn với nhiều mẩu thông tin liên quan đến các dịch vụ chống trộm, bắt cướp.

Phú Tửu quán lại là một trong những nơi tụ tập đông nhất các khách điếm bốn phương, vừa để nghe tin tức, cũng chính là nơi bàn chuyện làm ăn một cách hiệu quả.

Cả bọn tiến vào Phú tửu quán, an vị xuống một dãy bàn đã được Lý Tư và Lê Ba sắp chỗ đợi sẵn. Khi tiểu nhị bưng bê vô số các món ăn lên bàn, tám món trong số mười lăm món đều là do Thụy Miên đích thân gọi, Lê Ba nhét một nén bạc vào tay hắn, nói nhỏ: “Công tử nhà chúng ta nghe tiếng Dục Lạc thung lũng đã lâu, muốn đến đó thăm thú phong cảnh hữu tình. Ở đây ai là người chỉ đường giỏi nhất? Người có thể gọi hắn đến đây cho công tử nhà ta nói chuyện?”

Tiểu nhị cầm nén ngân lượng hai mắt sáng quắc, cung kính lễ phép thưa: “Công tử yên tâm, ta có biết một người. Ta sẽ đi gọi Dực lão đại đến ngay. Dực lão đại chính là người dẫn đường nổi tiếng có kinh nghiệm nhất trong thành này”, nói rồi liền hớt hải rời đi.

Ăn uống được một lúc, thì xuất hiện một lão nhân người nhỏ thó, tiến về chỗ Hội Tam Bảo đang ngồi. Lão nhân có khuôn mặt choắt, trên cánh mũi lớn là một nốt ruồi đỏ trông như hạt đậu, trên đó mọc thêm một sợi lông đen xoăn tít. Lão nhân nhìn thấy mọi người liền giơ hai tay hành lễ: “Tại hạ là Dực Càng, bái kiến các vị công tử tiểu thư.” 

Đôi mắt híp liên tục liếc phải liếc trái đi kèm với một cái mụn cóc to đùng trên lông mày làm người ta có cảm giác Dực Càng không phải người đứng đắn.

Lý Tư nói: “Dực càng lão đại, mời ngồi.” Tiểu nhị lúc trước đã nhanh chân bê cái ghế lại cho lão nhân Dực Càng, cười toe toét khoe đại công mã đáo(1). 

(1)     Đại công mã đáo: việc lớn đã thành công

Lý Tư thay mặt mọi người hỏi: “Dực lão, chúng ta muốn đi đến Dục Lạc thung lũng. Nghe nói nơi đó tiên cảnh hữu tình, là chỗ tập trung của muôn vàn hồ cốc, nông nhất cũng có mà sâu nhất cũng có. Có đúng là như thế?”

Dực Càng nhanh nhảu: “Đúng đúng thưa công tử. Người hỏi đúng người rồi. Dục Lạc là thung lũng xanh tươi nổi tiếng trong mãn Quốc, từ đây đến đó tốn khoảng ba ngày đi đường. Nơi đây tập trung rất nhiều hồ cốc, trong số đó, nổi tiếng sâu nhất, rộng nhất không chỉ trong Dục Lạc mà trong cả Mãn Quốc chính là Dục Ngư hồ cốc. Dục Ngư hồ được trông giữ bởi bộ tộc du mục Mật Ngư Nhĩ. Người ở đây nam thanh nữ tú, thật là phòng cảnh và nhân vật hữu tình.”

Thụy Miên và mọi người nghe Dực Càng nhắc đến Dục Ngư hồ cốc đều mở cờ trong lòng, vô cùng phấn khích. Lê Ba liền nói: “Tốt, chính vì nghe nói đến Dục Ngư mà công tử nhà ta muốn đến nơi sơn cảnh để trải nghiệm.”

Dực Càng nhìn biểu hiện của bọn họ, liền thay đổi nét mặt, tỏ ra bí hiểm nói tiếp: “Tuy nhiên Dục Ngư hồ cốc nổi tiếng là nơi bí mật lại khó tới, từ trước đến nay chưa từng ai nhìn thấy, cũng chưa từng ai đi qua mà quay về để có thể kể chi tiết đường đi. May cho các vị gặp ta, ta có quen một người này, là người duy nhất từng đến Dục Ngư. Hắn lại vô cùng…khó gặp, nếu không phải quý phú hào cường, là người chịu chi thì không thể cầu.”

Đắc Di đưa mắt ra lệnh cho Lê Ba, hắn liền đặt một túi ngân lượng to lên bàn đẩy về phía Dực Càng mà nói: “Dực lão, vậy chúng ta chỉ có thể nhờ lão cho gặp người này, công tử nhà ta đã hao tổn thời gian tìm đến Mãn quốc, cũng chỉ vì muốn ngắm nhìn cảnh đẹp hiếm có, càng khó khăn lại càng hứng thú. Công tử nhà ta tính cách khác thường, nhất bất tố, nhị bất hưu(2); tâm ý không thành toàn sẽ không cam. Vậy, phiền ngươi.”

(2)     Nhất bất tố, nhị bất hưu: đã quyết việc gì là làm đến cùng

Dực Càng mắt láo liên cầm lấy túi ngân lượng, cân trên tay hài lòng mỉm cười: “Được, vậy ngày mai sau bữa tối, ta sẽ dẫn hắn đến gặp các người. Có gì cần hỏi, các người cứ tự nhiên.”

Dực Càng rời đi, Lý Tư quay sang hỏi Đắc Di: “Công tử, sao người đã vội cho Lê Ba đưa ngân lượng cho người này? Nhỡ đâu hắn cố tình lừa đảo?”

Đắc Di liền nói: “Cách hắn miêu tả Dục Ngư được trông coi bởi bộ tộc du mục Mật Ngư Nhĩ bí ẩn mà lần trước Mộc Hải tiên sinh nhắc đến, đúng là có sự trùng hợp. Đây là đầu mối duy nhất chúng ta có hiện giờ, chỉ có thể thử, lại cũng chẳng còn cách nào khác.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện