Thụy Du Thiên Miên

Chương 31: Cảnh báo



Mấy ngày tiếp theo, không chỉ tin tức về Trương Gia Nghị bặt vô âm tín mà Mặc Cảnh và Đắc Di cũng không thể dò ra đường đến hồ Dục Ngư. Hơn thế nữa, hai người họ còn phát hiện mình đang bị giám sát chặt chẽ. Bất kể bọn họ muốn đi đâu làm gì, cũng luôn có người trong bộ tộc đi theo.

Thuỵ Miên và Thuý Như lân la làm quen với người trong bộ tộc. Hai nàng trong lúc xung phong giúp đỡ việc vặt không quên tìm cách nói chuyện hỏi han mọi thứ. 

Thụy Miên vờ tò mò nói với một nữ nhân: “Dục Ngư cảnh đẹp thế này, ắt hắn có nhiều người từ trung thổ đến du ngoạn?”

Nữ nhân trên mặt bỗng khựng lại, nhưng nhanh chóng trả lời: “Rất ít, chúng ta ở xa trung thổ, bộ tộc Mật Ngư Nhĩ lại nằm ở nơi thung lũng rộng lớn, không có mấy người đi qua.”

“Thật ư? Thế những người nơi đây, toàn là người trong bộ tộc du mục, không có người từ nơi khác đến sao?” Thuỵ Miên tỏ ra hứng thú hỏi tiếp.

Nữ tử vẫn làm việc của mình, im lặng gật đầu. 

Thuỵ Miên không bỏ cuộc: “Cô nương nói xem, bộ tộc Mật Ngư Nhĩ của các nàng, toàn trai tài gái sắc, sao ta không thấy trẻ con và người già? Hay các người có bí mật diệu thủ hồi xuân(1)? Cô nương có thể chia sẻ được không?”

(1)     Diệu thủ hồi xuân: y thuật làm trẻ lại không già

“Chúng ta sống cuộc sống du mục, không khí trong lành, nên ai nấy đều khỏe mạnh tráng kiện, nhìn trẻ hơn bình thường rất nhiều, cũng là điều bình thường.” Nữ tử ánh mắt sắc sảo nhìn Thuỵ Miên trả lời, trong giọng nói đã lỗ rõ không thoải mái.

Thuỵ Miên biết mình đã làm nàng ta khó chịu, liền mỉm cười tỏ ra xuề xòa nói: “Bảo sao trong tộc toàn những nam nhân dũng mãnh, nữ nhân xinh đẹp trắng trẻo, khác hẳn với trung nguyên. Ta quả là khâm phục.”

Trên đường Thuỵ Miên cùng Thuý Như đến tìm Mặc Cảnh và Đắc Di bàn chuyện, thì bắt gặp hai nữ tử du mục đang bê một khay thịt cùng một bầu rượu, đon đả tiến đến nơi túp lều hai người Đắc Di và Mặc Cảnh đang ở. Thuỵ Miên và Thuý Như bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt bát quái, nấp phía ngoài lều nghe ngóng. 

Hai nữ tử du mục vừa vào đã nhìn Mặc Cảnh và Đắc Di tủm tỉm liếc mắt mê hoặc. Một trong hai người có ánh mắt đa tình nói: “Mặc Cảnh công tử, ta để ý công tử mấy hôm nay có vẻ sầu não, ta mang đến chút thịt rượu, muốn cùng công tử thưởng thức, công tử thấy sao?”

Mặc Cảnh bất động thanh sắc(1), không khách sáo đáp: “Ta không rảnh.” 

(1)     Bất động thanh sắc: lạnh nhạt trước cái đẹp

Nữ nhân vẻ mặt như hoa bất ngờ hụt hẫng trước sự cự tuyệt của Mặc Cảnh. Thuỵ Miên núp bên ngoài tặc lưỡi tiếc nuối: “Đúng là nam tử lãnh nhược băng sương(2).”

(2)     Lãnh nhược băng sương: lạnh lùng như băng tuyết

Nữ tử còn lại lúc này đã mon men đến bên Đắc Di, đặt khay đồ ăn xuống trên bàn, yểu điệu nói: “Ta và tỷ tỷ cùng đến hầu hạ, sao hai công tử lại xa cách như vậy?”

Trái ngược với Mặc Cảnh, Đắc Di nhã nhặn nói: “Bằng hữu ta tính tình cứng nhắc, ta xin thay mặt cáo lỗi nếu đã mạo phạm. Mong hai cô nương đừng để ý. Các nàng đã có lòng, tại hạ xin nhận. Mời ngồi.”

Thuý Như đứng bên ngoài nói nhỏ vào tai Thuỵ Miên, giọng đầy trách móc: “Đắc Di công tử sao lại có thể như vậy?”

Thuỵ Miên ra dấu bảo nàng ta nói khẽ, bí hiểm trả lời: “Mỹ nhân kế.”

Thuý Như vẻ mặt thoáng ngạc nhiên, rồi gật đầu tán thưởng.

Đắc Di mỉm cười bắt chuyện: “Hai vị là?”

“Ta tên là Bối Ngân, còn đây là Bối Nhung.” Nữ tử được Đắc Di mời ngồi liền không ngần ngại mà dính sát vào người hắn, mềm giọng nũng nịu nói.

Đắc Di dịu dàng nói: “Hai cái tên đẹp thật xứng với người. Không biết có phải do nữ tử trong bộ tộc Mật Ngư Nhĩ lớn lên tại khu thung lũng Dục Lạc xanh tươi, gần hồ các mát mẻ nên ai cũng băng cơ ngọc cốt(1) không?”

(1)     Băng cơ ngọc cốt: dáng vẻ xinh đẹp trắng trẻo

Bối Ngân và Bối Nhung ra vẻ bẽn lẽn vui vẻ: “Công tử Tiểu Luân thật là khéo ăn khéo nói.”

Đắc Di liền nói: “Nhưng ta vẫn có chút hối tiếc. Khi ta du ngoạn qua đây có nghe nói mỗi bộ tộc đều trông giữ một hồ cốc, vậy mà từ khi đến đây vẫn chưa được thấy Dục Ngư hồ nổi tiếng?”

Bối Ngân nhanh nhẹn nói: “Đường vào Dục Ngư hồ khó đi, ngoài những dịp đặc biệt, Cố Yên tuyệt không cho chúng ta được phép đến đó.” Nói dứt lới, nàng ta đưa vào tay Đắc Di một ly rượu, ánh mắt thúc giục đầy tình ý.

“Đa tạ cô nương. Ta hỏi về Dục Ngư hồ vì nghe nói nó nổi danh rộng lớn, chỉ là định nhìn ngắm cho thoả chí tò mò.” Đắc Di vừa nói vừa đỡ lấy ly rượu, bí mật thử độc chứ chưa đưa lên uống vội. 

Bối Ngân nghe vậy gật đầu, ánh mắt mê đắm nhìn Đắc Di không rời.

Mặc Cảnh lúc này nói: “Ta đau đầu muốn nghỉ ngơi. Các người hãy mau lui đi.”

Bối Ngân và Bối Nhung nghe vậy liền đưa mắt nhìn nhau. Bối Ngân ngồi cạnh Đắc Di nói với hắn: “Vậy mai ta sẽ quay lại thăm công tử. Hai người cứ nghỉ ngơi trước đi.”

Bối Nhung là nữ tử lúc trước bị Mặc Cảnh phũ phàng từ chối trước khi rời đi nhìn hắn tuyên bố: “Ta rất thích tính tình cương nghị của ngươi. Nữ tử du mục chúng ta thích thứ gì sẽ tìm mọi cách giành lấy. Mai ta lại quay lại.”

Đợi cho hai nữ nhân đi rồi, Mặc Cảnh mới gọi vọng từ trong ra: “Đứng bên ngoài nãy giờ, sao còn chưa vào?”

Thuỵ Miên giật mình, biết mình đã bị bại lộ, kéo tay Thuý Như chầm chậm đi vào.

Thuý Như vừa vào bên trong đã nhanh nhảu nói với Mặc Cảnh: “Mặc Cảnh công tử. Công tử phải cẩn thận, ta nghe Mễ Lang kể chuyện, nữ nhân du mục vô cùng phóng khoáng, lại không khắt khe lễ giáo, có thể thay nam tử như thay áo. Ta thấy Bối Nhung quyết giăng lưới tình với công tử như vậy, người khó lòng chạy thoát đó.”

Thuý Như chưa hỏi đã khai, làm lộ luôn chuyện hai nàng đứng ngoài nghe lén nẫy giờ, làm Thuỵ Miên đỏ mặt ngượng ngùng, không biết nói gì.

Mặc Cảnh lạnh lùng trả lời: “Không đáng để vào trong mắt ta.”

Thuỵ Miên ho sặc sụa. Bối Nhung vừa rồi phóng khoáng xinh đẹp mà Mặc Cảnh lại coi nàng ta không vừa mắt. Thuỵ Miên thực sự tò mò muốn biết người nữ nhân thanh mai trúc mã của hắn có sắc đẹp khuynh thành đến đâu.

Đắc Di nói với mọi người: “Vậy là đường vào hồ Dục Ngư được che giấu cẩn thận, ngay cả người trong bộ tộc muốn đến cũng khó, bảo sao chúng ta không thể tìm thấy. Cố Yên cấm đoán như vậy, chỉ có thế là do nơi hồ cốc đang canh giữ bảo mật hoặc một bí mật nào đó. Vọng Nguyệt Ước có khả năng cao đang được cất giữ ở đây.” 

Thuỵ Miên nói: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?”

Đắc Di trả lời: “Tiếp tục tìm kiếm. Nếu chúng ta không có tiến triển gì, chỉ còn cách đợi Cát Uy đến, khi lực lượng đầy đủ, có thể dễ dàng ứng biến.”

Thuỵ Miên buồn rầu nói: “Vậy là chúng ta ở đây mấy hôm nay đều không thu được tin tức gì về Trương công tử và hồ Dục Ngư. Thật lãng phí thời gian.”

Mặc Cảnh thấy nàng ủ rũ, liền nhẹ nhàng nói: “Ký chi lai, tắc an chi (1), mọi việc sẽ đều ứng phó được cả, người đừng lo nghĩ nhiều.”

(1)     Ký chi lai, tắc an chi: Chuyện gì đến sẽ đến, phải bình tĩnh chờ đợi đương đầu.

Hôm sau, ngay khi bữa trưa được mang vào lều của bốn người, thì xuất hiện một nam nhân lạ mặt bê một bình rượu vào khi trong lều không còn ai khác ngoài bốn người Thuỵ Miên. Vẻ mặt nam tử du mục cương nghị, hai mắt sáng long lanh màu nâu nhạt, làn da rám nắng khỏe khoắn.

Hắn nhìn quanh, thấy không còn ai khác, liền đặt bình rượu xuống trước mặt Đắc Di, nhỏ giọng thì thầm: “Các người phải cẩn thận…” Hắn chưa nói hết câu thì hai nữ tử Bối Nhung và Bối Ngân bỗng xuất hiện ở cửa lều. Nam nhân nhìn thấy hai người mới đến thì liền đổi giọng, cúi gầm mặt cung kính thưa: “Mời các vị thưởng thức rượu của bộ tộc chúng ta.”, rồi nhanh chóng cúi gầm đầu, vén rèm cửa ra ngoài đi mất.

Thuỵ Miên thấy rõ ràng hắn có điều khẩn trương muốn nói, nhưng khi gặp người của bộ tộc Mật Ngư Nhĩ thì liền vội vã bỏ đi. Nàng có linh tính không hay, vô cùng tò mò muốn biết nam nhân muốn dặn họ phải cẩn thận chuyện gì. Nhìn thái độ giấu diếm của hắn, Thuỵ Miên đoán chắc chuyện này có liên quan đến bộ tộc Mật Ngư Nhĩ.

Bối Nhung và Bối Ngân mới đến thấy Thuỵ Miên và Thuý Như đang ngồi cùng Đắc Di và Mặc Cảnh dùng bữa cũng không ngần ngại, thậm chí còn coi hai nữ nhân họ như không có mặt. Hai nữ tử du mục mỉm cười duyên dáng, phong dung thịnh sức(1), áo ngoài mỏng manh, nhìn kỹ có thể thấy áo lót màu hồng nhạt bên trong.

(1)     Phong dung thịnh sức: ăn vận trang điểm đẹp đẽ

Bối Ngân tiến ngay đến bên cạnh Đắc Di, tự mình ngồi xuống đon đả nói: “Tiểu Luân công tử, hôm nay người trông thật tuấn tú phong độ.”

Đắc Di vẻ mặt có chút không thoải mái, khác hẳn với hôm qua. Hắn liên tục nhìn sang phía Thuỵ Miên, mỉm cười cứng nhắc, lại ngập ngừng trả lời Bối Ngân: “Cảm ơn cô nương đã quá lời.”

Bối Nhung vừa vào lều đã đi lại chỗ Mặc Cảnh đang ngồi. Nàng ta hôm nay phục sức còn lộng lẫy, trang điểm còn nổi bật hơn hôm qua, thế nhưng Mặc Cảnh vẫn giữ thái độ lạnh lùng không quan tâm. 

Thuỵ Miên thầm nghĩ, Bối Nhung đúng là tuýp người thích chinh phục thử thách, lại có thiên hướng thích bị ngược đãi. Mặc Cảnh càng lạnh nhạt bao nhiêu, nàng ta càng chủ động bấy nhiêu, thậm chí sấn sổ chỉ chờ nhào vào người hắn. 

Thuỵ Miên thấy mình bị ngó lơ, không lấy làm phiền mà ung dung ngồi xem màn kịch tình ái. Cao trào nhất chính là khi Bối Nhung không biêt vô tình hay hữu ý làm đổ rượu vào người Mặc Cảnh, quờ quạng giơ tay lau chùi cho hắn. Mặc Cảnh lúc này không còn giữ thái độ im lặng, một tay nắm lấy cổ tay của Bối Nhung, nhìn nàng ta chán ghét nói: “Nữ tử ngươi thuỷ tính dương hoa(2), ta tuyệt không nhìn tới.” 

(2)     Thuỷ tính dương hoa: lẳng lơ dâm đãng

Mặc Cảnh dứt lời liền hất tay của nàng ta ra, làm Bối Nhung mất thăng bằng liền ngã ngửa trên mặt đất. 

Bối Nhung thấy Mặc Cảnh tuyệt tình, hai mắt long lên tức giận, đổi giọng điệu chua cay mà nói: “Ta đã từng gặp qua nhiều nam tử, chẳng qua ta thấy ngươi anh tuấn mỹ mạo, mới để mắt tới. Ta quen rất thân với trưởng tộc Cố Yên, nếu người chịu bầu bạn cùng ta, ta có thể xin ngài ấy để ngươi ở lại Mật Ngư Nhĩ, sống ở đây sung sướng, người thấy sao?”

Mặc Cảnh lúc này phũ phàng nói: “Ta tuyệt không phải là người có thể để người khác chiếm giữ. Ngươi và bộ tộc Mật ngư Nhĩ của ngươi càng không được.”

Từ vẻ đon đả kiêu hãnh, nàng ta đỏ bừng mặt tức giận vì liên tục bị từ chối, liền nói: “Ta muốn cho người cơ hội, nhưng nếu ngươi không muốn, vậy chỉ có thể chờ đến đêm trăng rằm, ngươi lúc đấy sẽ phải hối hận.” Nói rồi Bối Nhung giật tay của Bối Ngân đang ở bên cạnh Đắc Di, đùng đùng kéo nàng ta muốn rời đi. 

Thuỵ Miên nghe thấy có điều mờ ám, liền mỉm cười bắt chuyện: “Cô nương nói chờ đêm trăng rằm là có ý gì?” 

Bối Nhung nhếch mép cười, trả lời: “Sẽ có trò vui chứ ý gì. Các người hãy vui vẻ mà tận hưởng đi.” Dứt lời nàng ta dắt Bối Ngân hất cằm tức giận rời đi, trong mắt loé lên ác ý.

Thuỵ Miên quay sang trách Mặc Cảnh: “Ngươi có cần phải thế không? Tại sao không học lấy kỹ thuật thiên kiều bách mị(1) của Đắc Di? Nếu ngươi chịu giao lưu với nàng ta một chút, không chừng còn moi được thông tin hữu ích, giờ thì gây thù chuốc oán rồi.”

(1)     Thiên kiều bách mị: kỹ thuật làm say đắm lòng người của mỹ nhân

Mặc Cảnh liếc nhìn Thuỵ Miên làm nàng sởn cả gai ốc, hắn chậm rãi tiến lại gần nàng rồi nói: “Ta đi theo đến đây là vì có người cần bảo vệ, tuyệt không phí hơi tốn sức làm những điều vô nghĩa.”

Thuỵ Miên biết Mặc Cảnh đi theo là để bảo vệ Mộc Hải, giờ Mộc Hải đã quay về Mãn Thành, hắn đành phải ở đây đi cùng ba người nàng, Đắc Di và Thuý Như. Nếu hắn không mặn mà với việc tìm bảo vật, nàng cũng không thể gượng ép hắn giúp sức cho bọn họ, bắt hắn làm điều hắn không muốn.

Đắc Di cũng vội vàng nói: “Nàng đừng hiểu lầm, bản thân ta chỉ không muốn gây phiền phức, cố giữ hoà khí. Ta tuyệt không làm gì quá phận với bọn họ, nàng cũng thấy rồi đó.”

Thuỵ Miên tự thấy như mình mới là người vừa gây hoạ, lí nhí nói: “Được được, hai người đều là làm đúng, là ta quá lời.” 

Đắc Di gật đầu nói: “Lúc nãy nam tử vừa tới có vẻ như muốn dặn dò chúng ta điều gì? Chằng qua là chưa kịp nói ra thì hai nữ nhân kia đã đến, làm hắn ngừng ngang chuyện, nhanh chóng tránh đi.”

Thuỵ Miên nói: “Xem chừng người này không thoải mái khi gặp Bối Nhung và Bối Ngân. Như Bối Nhung nói, nàng ta vô cùng thân thiết với Cố Yên. Vậy, nam tử khi nãy dè chừng hai nàng, cũng có thể suy ra hắn không phải là người của Cố Yên. Vừa rồi theo lời Bối Nhung trong lúc tức giận bộc phát, có khi nào hắn muốn cảnh báo chúng ta về việc gì đó sẽ xảy ra đêm trăng rằm?” 

Mặc Cảnh gật đầu đồng tình: “Dựa vào điều hai nữ nhân kia vừa nói, ta e lễ hội mà Cố Yên muốn giữ chúng ta ở lại tham gia không đơn giản như hắn nói.” 

Đắc Di nói: “Nếu chúng ta có được tung tích của nam tử vừa nãy, chắc chắn sẽ hỏi hắn được nhiều điều còn thắc mắc.”

Bốn người bọn họ nhìn nhau, lắc đầu không có đáp án. Mấy ngày ở tại Mật Ngư Nhĩ, không ai trong số họ từng nhìn thấy người này.

Mặc Cảnh bình tĩnh nói: “Nếu quả thật hắn có ý muốn giúp đỡ, chúng ta cần tìm ra người này. Vừa có thể hỏi về đường vào Dục Ngư hồ các, lại có thể nghe ngóng tin tức về Trương công tử.” 

Thuỵ Miên gật đầu cảm kích Mặc Cảnh vẫn còn nhớ tới lời nàng đã hứa với Hạ Thư Sính, tìm và cứu công tử Trương Gia Nghị.

Đắc Di kết luận: “Dù gì mấy hôm nay ta cũng phát hiện trong bộ tộc Mật Ngư Nhĩ có thật nhiều điểm bất thường: bộ tộc này ngoài thanh niên trẻ tuổi thì chỉ có vài ba người trung tuổi, còn lại người già và trẻ con đều không thấy đâu. Cứ mỗi lần chúng ta cố gắng tiếp cận dò hỏi điều gì thì bọn họ đều có thái độ giấu giếm phòng bị. Ta thực muốn xem họ định dở trò gì trong lễ hội, có thể lại tìm ra manh mối của bảo vật. Nếu đã vậy, chúng ta càng nên thận trọng, giữ gìn bản thân, đặc biệt là trong lễ hội trăng rằm sắp diễn ra trong ba ngày tới.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện