Thủy Long Ngâm
Chương 50: Đường lang bộ thiền*
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Bọ ngựa bắt ve
Lâm An tháng tám oi bức dị thường. Cái nắng gắt thiêu đốt khiến người ta không khỏi cảm thấy cái nóng như từ lòng bàn chân chạy thẳng lên não. Cả người bị thời tiết hấp nóng đến choáng đầu hoa mắt. Chỉ việc mặc áo giáp kim loại bị hun đến bỏng tay đã đủ khiến người ta khó chịu, đừng nói đến việc phải chiến đấu kịch liệt với quân địch. Khí hậu Bắc Hán hoàn toàn bất đồng với Nam Sở. Bắc Hán vốn quanh năm tuyết trắng bao phủ. Dù là ngày hè, cũng sẽ không nóng bức đến vậy. Cho nên, trong quân, nhiều người không hợp thủy thổ, lại thêm việc Lưu Liên Hi để Mạnh Kỳ Hữu giữ ấn thống lĩnh tam quân, dựa vào quân công* [công đánh giặc]lẫn tư lịch* [lý lịch cá nhân] không có gì đáng nói nên không có uy trong quân nên rất nhiều binh lính dưới quyền cảm thấy oán hận, quân tâm cũng bất ổn. Cho nên, ngoại trừ việc chiếm được một ít tiện nghi trong lần đầu phục kích Vũ Văn Thác tại địa giới Lâm An, quân Bắc Hán cũng không có cơ hội làm gì được đại quân Bắc Chu. Mà quân Bắc Chu một lòng muốn báo thù cho Hàn Tử Hàng dường như không gặp phải trở lực gì, thế tiến như chẻ tre.
Dĩ nhiên, khi nhìn thấy thân ảnh chủ soái tiền quân Bắc Hán, Mạnh Kỳ Hữu, trong lòng Vũ Văn Thác vẫn là xẹt qua một tia kinh ngạc. Khó trách hơn một năm nay Bắc Chu truy nã người này không có kết quả, ra là hắn đã trốn tới Bắc Hán liên thủ cùng Lưu Liên Hi. Vậy Dương Nghiệp Thành đâu? Sao Dương Nghiệp Thành không ở trong trận? Tại sao không thấy Dương Nghiệp Thành?
"Khởi bẩm điện hạ, theo hồi báo của thám báo tiền quân, Mạnh Kỳ Hữu đã lệnh cho đại quân hạ trại trong rừng trúc cách địa giới An Cát năm mươi dặm để tránh nắng."
"A?" Vũ Văn Thác nhấc mày một chút, lập tức khóe môi cong lên, trong ánh mắt thâm thúy hiện lên một tia quang mang lãnh liệt, "Tiếp tục thăm dò! Xác định xem có phải toàn quân đã vào rừng rồi hay không?"
"Rõ!"
~~~~
Nàng đứng ở trước mặt hắn, khiến người ta có loại ảo giác như thể họ lại quay về thời gian khi hai người còn ở bên ngoài Sùng Hoa các trong phủ Thái tử, thành Trường An. Có điều, chỉ là giống mà thôi. Việc gì đã xảy ra liền không thể vãn hồi. Con ngươi nữ tử tràn đầy hơi nước, kinh ngạc nhìn người đối diện. Trên gương mặt tái nhợt của nàng chính là một vẻ bi thương, sầu thảm đến tột cùng khi bị phản bội. Hắn nhìn tay nàng run rẩy giơ lên, sau đó, giáng thẳng xuống.
"Chát!" Thanh âm lanh lảnh giữa nhà lao trống rỗng lại càng trở nên chấn động.
"Cái tát này là cho Tử Hàng." Lời nói mang vẻ nức nở. Ánh mắt nàng nhìn hắn cũng hoàn toàn lạnh lùng, không một tia độ ấm.
"..." Lưu Liên Thành không hé răng cũng không di động nửa bước, trên khuôn mặt trắng nõn hằn rõ dấu năm ngón tay hồng hồng, miệng còn ẩn ẩn rỉ ra một tia máu.
"Chát!" Ninh Kha lại dùng sức giáng xuống một bạt tai.
"Cái tát này là cho hài tử trong bụng ta."
"..."
"Chát!"
"Cái tát này là cho hoàng huynh ta."
"..."
Đối phương mỗi lần giáng xuống một bạt tai đều dùng mười thành khí lực. Lưu Liên Thành mày cũng không nhăn một chút, chỉ lẳng lặng đứng đó, đón nhận ba bạt tai của nàng. Nửa bên mặt gần như sưng lên, trên khóe môi uốn lượn sợi tơ máu.
Hắn nhìn nàng, trong lòng vô cùng khó chịu. Căn bản hắn cũng không thể mở miệng. Hắn biết, việc tập kích Kinh Tương hại đến rất nhiều người. Nhưng, đó là điều hắn đã chọn, hắn tuyệt không hối hận. Có điều, chỉ duy có người trước mặt là hắn không thể đối mặt. Dù cái chết của Hàn Tử Hàng không quan hệ trực tiếp tới hắn, nhưng xét cho cùng, nếu không phải hắn lệnh Dương Nghiệp Thành dụ Tử Hàng ra khỏi thành thì người này cũng sẽ không trúng phục kích tại Giang Hạ. Cho nên, đối với Ninh Kha trước mặt, hắn căn bản không có lời nào để giải thích. Người đã không còn thì mọi lời nói đều là vô nghĩa. Hiện tại, nếu nàng cầm đao muốn giết hắn, hắn cũng sẽ không nói gì.
Vũ Văn Ninh Kha ngước mắt nhìn hắn. Người này từ ngày đầu xuất hiện trong phủ Thái tử đã là một ẩn số, sau lại phát sinh rất nhiều chuyện mà được phong làm Ninh vương. Hắn đã tác hợp nàng thành thân cùng Tử Hàng. Nàng đã thật lòng xem hắn như ca ca của mình. Còn có hoàng huynh... Từ trước tới nay, nàng chưa bao giờ thấy Vũ Văn Thác đối người nào thâm tình như vậy. Cho dù hoàng huynh của nàng đã thú Thái tử phi, nàng biết trong lòng hoàng huynh vĩnh viễn chỉ có mình hắn. Cho nên, vì sao? Vì sao hắn phải chà đạp lên chân tâm của người khác như vậy?
"Ly Yến, ta hận không thể giết ngươi."
Nàng nắm bàn tay thật chặt. Đúng vậy! Nàng thật muốn cứ thế mà giết chết kẻ đã sát hại nam nhân mang đến hạnh phúc cả đời nàng. Nhưng, giờ nàng vẫn còn đứng ở đây, giúp nàng lưu lại huyết mạch duy nhất cho Tử Hàng, lại cũng là nam nhân này. Vì người cứu nàng đã nói, hắn cứu nàng là vì hắn còn nợ người này một nhân tình.
Ninh Kha ngẩng đầu, quật cường lau đi nước mắt trên mặt, hít một hơi thật sâu, sau đó, lạnh lùng nói với hắn,
"Ly Yến, Vũ Văn Ninh Kha ta là người ân oán phân minh. Mẫu tử chúng ta hôm nay còn sống sót là nhờ ngươi ban tặng. Cho nên, dù ta rất hận ngươi, ta cũng sẽ không giết ngươi."
"Ngươi nói... gì?"
Nhưng Ninh Kha không nhìn hắn mà xoay người, ra khỏi cửa lao.
Lưu Liên Thành nhìn bóng lưng nàng, cau mày suy đoán câu nói cuối cùng của nàng trước khi ly khai. Sau khi biết tin Mạnh Kỳ Hữu giả trang Dương Nghiệp Thành, hắn liền biết Ninh Kha ở Tương Dương lành ít dữ nhiều. Nhưng hiện tại, nàng có thể hoàn hảo không tổn hao gì mà trở về như vậy, nhất định là có người bảo hộ. Nhưng ý nàng vừa rồi là việc nàng có thể trở về có liên quan đến mình sao? Chuyện này cuối cùng là như thế nào? Chẳng lẽ người giúp nàng kia quen biết mình? Lại còn có liên hệ mật thiết với mình?
~~~~~
Nửa đêm giờ Tý, hỏa hoạn bùng cháy trên điện Nguyên Khánh, hoàng cung Phiên Vũ. Khi mọi người vội vàng tới chữa cháy, không ai phát hiện một bóng đen lén chạy vào cung Vĩnh Trữ, nơi giam lỏng hoàng thất họ Triệu. Đến khi trời sáng, nội thị đem tảo thiện vào mới phát hiện hoàng thất Nam Sở cũ: Sở chúa Triệu Đà, công chúa Nam Sở Triệu Tương Vân cùng phò mã Nam Sở Ngụy Thanh đã sớm đột tử trong điện.
Công Tôn Ngao đứng trong điện, lạnh lùng đánh giá mọi việc, mày nhíu lại, đột nhiên như nghĩ ra điều gì, nói lớn với người đứng gần đó,
"Người đâu? Mau nhanh đi thỉnh Ninh vương điện hạ đến đây."
Trên mặt thị tòng xẹt qua một tia kinh ngạc, "Nhưng Thái tử điện hạ trước khi đi đã hạ lệnh..."
Công Tôn Ngao hơi thở dài, cắt ngang câu nói của đối phương, "Lúc đó thế nào? Giờ thì sao? Chẳng lẽ ngươi còn chưa biết hung thủ là ai? Đừng nói lời vô nghĩa nữa, mau đi thỉnh đi!"
"... Dạ!" Thị tòng chưa từng thấy vẻ bối rối như vậy trên mặt Công Tôn Ngao.
~~~~~
Lưu Liên Thành ngồi xổm bên thi thể Triệu Đà, cẩn thận xem xét vết đao trí mạng trên ngực cùng tình hình của những người khác. Sau đó, hắn đứng dậy quay sang nói với Công Tôn Ngao, vẻ có chút nghiêm trọng, "Tiên sinh đoán không sai. Đây chính là bát môn kim tỏa đao. Hơn nữa, tất cả đều là nhất chiêu tễ mệnh* [một chiêu lấy mạng]."
Công Tôn Ngao bước lại gần, nhíu mày nhìn đao thương của thi thể trên mặt đất, "... Nhưng theo lời Thái tử điện hạ, chẳng phải người này đã chết trong trận chiến tại Tương Dương rồi sao?"
"..." Lưu Liên Thành gật đầu, sau đó cẩn thận xem xét kỹ lại miệng vết thương trên các thi thể. Quả nhiên, tuy chiêu thức tàn nhẫn, sắc bén nhưng chưa đạt tới trình độ của Trần Phụ. Lúc này, trong đầu Lưu Liên Thành đột nhiên hiện lên lý do Ninh Kha nhắc đến. Người nọ nói hắn chỉ có thể đưa nàng đến đây vì còn có chuyện phải làm. Như vậy, theo lời Ninh Kha... chuyện này liền có thể giải thích.
"Là do Trần Tĩnh Cừu."
"Trần Tĩnh Cừu?"
"Phải. Hắn là đồ đệ của Trần Phụ. Sau khi thành Tương Dương bị phá, ta đã tha cho hắn một mạng. Sau, khi đại quân Bắc Chu xuất phát đi Phiên Vũ, hắn liền lưu lại Tương Dương. Ta đoán, ngày đó... khi sự việc phát sinh ở Tương Dương, chính hắn đã cứu công chúa Ninh Kha, sau đó hộ tống nàng trở về."
"Ra là vậy. Cái chết của Trần Phụ cùng việc Tương Dương thất thủ đã dấy lên nghi ngờ của Triệu Đà. Ngụy Thanh ngu ngốc đặt điều khiến Trần Tĩnh Cừu lòng mang oán hận, ra tay hạ sát hoàng thất Triệu thị."
"..." Nhưng, trực giác nói cho Lưu Liên Thành biết dường như hắn đã bỏ qua điều gì đó. Loại cảm giác này xuất hiện và quanh quẩn trong lòng hắn ngay khi Bắc Chu tiến vào Phiên Vũ. Mà lúc này, một chiếc hộp gấm màu đỏ thấp thoáng trong góc điện thu hút chú ý của hắn, "Đây là... đồ gì trong điện vậy?"
Công Tôn Ngao quay đầu nhìn thấy chiếc hộp gấm rất nhỏ nấp dưới những đồ vật khác kia.
Lưu Liên Thành đưa tay sờ lên bề mặt thô ráp của nắp hộp, rõ ràng đây không phải đồ trong cung Nam Sở. Cẩn thận mở nắp hộp, bên trong là một con ve bị chặt đứt cánh. Cả người nó bị cắn trong miệng một con bọ ngựa màu xanh đậm.
Bọ ngựa bắt ve.
Hoàng tước sau lưng.
Trong nháy mắt, Lưu Liên Thành thấy tay mình lạnh ngắt. Hắn vội quay đầu, run giọng nói với Công Tôn Ngao đang đứng sau lưng,
"Việt vương... Triệu phi..."
*Bọ ngựa bắt ve
Lâm An tháng tám oi bức dị thường. Cái nắng gắt thiêu đốt khiến người ta không khỏi cảm thấy cái nóng như từ lòng bàn chân chạy thẳng lên não. Cả người bị thời tiết hấp nóng đến choáng đầu hoa mắt. Chỉ việc mặc áo giáp kim loại bị hun đến bỏng tay đã đủ khiến người ta khó chịu, đừng nói đến việc phải chiến đấu kịch liệt với quân địch. Khí hậu Bắc Hán hoàn toàn bất đồng với Nam Sở. Bắc Hán vốn quanh năm tuyết trắng bao phủ. Dù là ngày hè, cũng sẽ không nóng bức đến vậy. Cho nên, trong quân, nhiều người không hợp thủy thổ, lại thêm việc Lưu Liên Hi để Mạnh Kỳ Hữu giữ ấn thống lĩnh tam quân, dựa vào quân công* [công đánh giặc]lẫn tư lịch* [lý lịch cá nhân] không có gì đáng nói nên không có uy trong quân nên rất nhiều binh lính dưới quyền cảm thấy oán hận, quân tâm cũng bất ổn. Cho nên, ngoại trừ việc chiếm được một ít tiện nghi trong lần đầu phục kích Vũ Văn Thác tại địa giới Lâm An, quân Bắc Hán cũng không có cơ hội làm gì được đại quân Bắc Chu. Mà quân Bắc Chu một lòng muốn báo thù cho Hàn Tử Hàng dường như không gặp phải trở lực gì, thế tiến như chẻ tre.
Dĩ nhiên, khi nhìn thấy thân ảnh chủ soái tiền quân Bắc Hán, Mạnh Kỳ Hữu, trong lòng Vũ Văn Thác vẫn là xẹt qua một tia kinh ngạc. Khó trách hơn một năm nay Bắc Chu truy nã người này không có kết quả, ra là hắn đã trốn tới Bắc Hán liên thủ cùng Lưu Liên Hi. Vậy Dương Nghiệp Thành đâu? Sao Dương Nghiệp Thành không ở trong trận? Tại sao không thấy Dương Nghiệp Thành?
"Khởi bẩm điện hạ, theo hồi báo của thám báo tiền quân, Mạnh Kỳ Hữu đã lệnh cho đại quân hạ trại trong rừng trúc cách địa giới An Cát năm mươi dặm để tránh nắng."
"A?" Vũ Văn Thác nhấc mày một chút, lập tức khóe môi cong lên, trong ánh mắt thâm thúy hiện lên một tia quang mang lãnh liệt, "Tiếp tục thăm dò! Xác định xem có phải toàn quân đã vào rừng rồi hay không?"
"Rõ!"
~~~~
Nàng đứng ở trước mặt hắn, khiến người ta có loại ảo giác như thể họ lại quay về thời gian khi hai người còn ở bên ngoài Sùng Hoa các trong phủ Thái tử, thành Trường An. Có điều, chỉ là giống mà thôi. Việc gì đã xảy ra liền không thể vãn hồi. Con ngươi nữ tử tràn đầy hơi nước, kinh ngạc nhìn người đối diện. Trên gương mặt tái nhợt của nàng chính là một vẻ bi thương, sầu thảm đến tột cùng khi bị phản bội. Hắn nhìn tay nàng run rẩy giơ lên, sau đó, giáng thẳng xuống.
"Chát!" Thanh âm lanh lảnh giữa nhà lao trống rỗng lại càng trở nên chấn động.
"Cái tát này là cho Tử Hàng." Lời nói mang vẻ nức nở. Ánh mắt nàng nhìn hắn cũng hoàn toàn lạnh lùng, không một tia độ ấm.
"..." Lưu Liên Thành không hé răng cũng không di động nửa bước, trên khuôn mặt trắng nõn hằn rõ dấu năm ngón tay hồng hồng, miệng còn ẩn ẩn rỉ ra một tia máu.
"Chát!" Ninh Kha lại dùng sức giáng xuống một bạt tai.
"Cái tát này là cho hài tử trong bụng ta."
"..."
"Chát!"
"Cái tát này là cho hoàng huynh ta."
"..."
Đối phương mỗi lần giáng xuống một bạt tai đều dùng mười thành khí lực. Lưu Liên Thành mày cũng không nhăn một chút, chỉ lẳng lặng đứng đó, đón nhận ba bạt tai của nàng. Nửa bên mặt gần như sưng lên, trên khóe môi uốn lượn sợi tơ máu.
Hắn nhìn nàng, trong lòng vô cùng khó chịu. Căn bản hắn cũng không thể mở miệng. Hắn biết, việc tập kích Kinh Tương hại đến rất nhiều người. Nhưng, đó là điều hắn đã chọn, hắn tuyệt không hối hận. Có điều, chỉ duy có người trước mặt là hắn không thể đối mặt. Dù cái chết của Hàn Tử Hàng không quan hệ trực tiếp tới hắn, nhưng xét cho cùng, nếu không phải hắn lệnh Dương Nghiệp Thành dụ Tử Hàng ra khỏi thành thì người này cũng sẽ không trúng phục kích tại Giang Hạ. Cho nên, đối với Ninh Kha trước mặt, hắn căn bản không có lời nào để giải thích. Người đã không còn thì mọi lời nói đều là vô nghĩa. Hiện tại, nếu nàng cầm đao muốn giết hắn, hắn cũng sẽ không nói gì.
Vũ Văn Ninh Kha ngước mắt nhìn hắn. Người này từ ngày đầu xuất hiện trong phủ Thái tử đã là một ẩn số, sau lại phát sinh rất nhiều chuyện mà được phong làm Ninh vương. Hắn đã tác hợp nàng thành thân cùng Tử Hàng. Nàng đã thật lòng xem hắn như ca ca của mình. Còn có hoàng huynh... Từ trước tới nay, nàng chưa bao giờ thấy Vũ Văn Thác đối người nào thâm tình như vậy. Cho dù hoàng huynh của nàng đã thú Thái tử phi, nàng biết trong lòng hoàng huynh vĩnh viễn chỉ có mình hắn. Cho nên, vì sao? Vì sao hắn phải chà đạp lên chân tâm của người khác như vậy?
"Ly Yến, ta hận không thể giết ngươi."
Nàng nắm bàn tay thật chặt. Đúng vậy! Nàng thật muốn cứ thế mà giết chết kẻ đã sát hại nam nhân mang đến hạnh phúc cả đời nàng. Nhưng, giờ nàng vẫn còn đứng ở đây, giúp nàng lưu lại huyết mạch duy nhất cho Tử Hàng, lại cũng là nam nhân này. Vì người cứu nàng đã nói, hắn cứu nàng là vì hắn còn nợ người này một nhân tình.
Ninh Kha ngẩng đầu, quật cường lau đi nước mắt trên mặt, hít một hơi thật sâu, sau đó, lạnh lùng nói với hắn,
"Ly Yến, Vũ Văn Ninh Kha ta là người ân oán phân minh. Mẫu tử chúng ta hôm nay còn sống sót là nhờ ngươi ban tặng. Cho nên, dù ta rất hận ngươi, ta cũng sẽ không giết ngươi."
"Ngươi nói... gì?"
Nhưng Ninh Kha không nhìn hắn mà xoay người, ra khỏi cửa lao.
Lưu Liên Thành nhìn bóng lưng nàng, cau mày suy đoán câu nói cuối cùng của nàng trước khi ly khai. Sau khi biết tin Mạnh Kỳ Hữu giả trang Dương Nghiệp Thành, hắn liền biết Ninh Kha ở Tương Dương lành ít dữ nhiều. Nhưng hiện tại, nàng có thể hoàn hảo không tổn hao gì mà trở về như vậy, nhất định là có người bảo hộ. Nhưng ý nàng vừa rồi là việc nàng có thể trở về có liên quan đến mình sao? Chuyện này cuối cùng là như thế nào? Chẳng lẽ người giúp nàng kia quen biết mình? Lại còn có liên hệ mật thiết với mình?
~~~~~
Nửa đêm giờ Tý, hỏa hoạn bùng cháy trên điện Nguyên Khánh, hoàng cung Phiên Vũ. Khi mọi người vội vàng tới chữa cháy, không ai phát hiện một bóng đen lén chạy vào cung Vĩnh Trữ, nơi giam lỏng hoàng thất họ Triệu. Đến khi trời sáng, nội thị đem tảo thiện vào mới phát hiện hoàng thất Nam Sở cũ: Sở chúa Triệu Đà, công chúa Nam Sở Triệu Tương Vân cùng phò mã Nam Sở Ngụy Thanh đã sớm đột tử trong điện.
Công Tôn Ngao đứng trong điện, lạnh lùng đánh giá mọi việc, mày nhíu lại, đột nhiên như nghĩ ra điều gì, nói lớn với người đứng gần đó,
"Người đâu? Mau nhanh đi thỉnh Ninh vương điện hạ đến đây."
Trên mặt thị tòng xẹt qua một tia kinh ngạc, "Nhưng Thái tử điện hạ trước khi đi đã hạ lệnh..."
Công Tôn Ngao hơi thở dài, cắt ngang câu nói của đối phương, "Lúc đó thế nào? Giờ thì sao? Chẳng lẽ ngươi còn chưa biết hung thủ là ai? Đừng nói lời vô nghĩa nữa, mau đi thỉnh đi!"
"... Dạ!" Thị tòng chưa từng thấy vẻ bối rối như vậy trên mặt Công Tôn Ngao.
~~~~~
Lưu Liên Thành ngồi xổm bên thi thể Triệu Đà, cẩn thận xem xét vết đao trí mạng trên ngực cùng tình hình của những người khác. Sau đó, hắn đứng dậy quay sang nói với Công Tôn Ngao, vẻ có chút nghiêm trọng, "Tiên sinh đoán không sai. Đây chính là bát môn kim tỏa đao. Hơn nữa, tất cả đều là nhất chiêu tễ mệnh* [một chiêu lấy mạng]."
Công Tôn Ngao bước lại gần, nhíu mày nhìn đao thương của thi thể trên mặt đất, "... Nhưng theo lời Thái tử điện hạ, chẳng phải người này đã chết trong trận chiến tại Tương Dương rồi sao?"
"..." Lưu Liên Thành gật đầu, sau đó cẩn thận xem xét kỹ lại miệng vết thương trên các thi thể. Quả nhiên, tuy chiêu thức tàn nhẫn, sắc bén nhưng chưa đạt tới trình độ của Trần Phụ. Lúc này, trong đầu Lưu Liên Thành đột nhiên hiện lên lý do Ninh Kha nhắc đến. Người nọ nói hắn chỉ có thể đưa nàng đến đây vì còn có chuyện phải làm. Như vậy, theo lời Ninh Kha... chuyện này liền có thể giải thích.
"Là do Trần Tĩnh Cừu."
"Trần Tĩnh Cừu?"
"Phải. Hắn là đồ đệ của Trần Phụ. Sau khi thành Tương Dương bị phá, ta đã tha cho hắn một mạng. Sau, khi đại quân Bắc Chu xuất phát đi Phiên Vũ, hắn liền lưu lại Tương Dương. Ta đoán, ngày đó... khi sự việc phát sinh ở Tương Dương, chính hắn đã cứu công chúa Ninh Kha, sau đó hộ tống nàng trở về."
"Ra là vậy. Cái chết của Trần Phụ cùng việc Tương Dương thất thủ đã dấy lên nghi ngờ của Triệu Đà. Ngụy Thanh ngu ngốc đặt điều khiến Trần Tĩnh Cừu lòng mang oán hận, ra tay hạ sát hoàng thất Triệu thị."
"..." Nhưng, trực giác nói cho Lưu Liên Thành biết dường như hắn đã bỏ qua điều gì đó. Loại cảm giác này xuất hiện và quanh quẩn trong lòng hắn ngay khi Bắc Chu tiến vào Phiên Vũ. Mà lúc này, một chiếc hộp gấm màu đỏ thấp thoáng trong góc điện thu hút chú ý của hắn, "Đây là... đồ gì trong điện vậy?"
Công Tôn Ngao quay đầu nhìn thấy chiếc hộp gấm rất nhỏ nấp dưới những đồ vật khác kia.
Lưu Liên Thành đưa tay sờ lên bề mặt thô ráp của nắp hộp, rõ ràng đây không phải đồ trong cung Nam Sở. Cẩn thận mở nắp hộp, bên trong là một con ve bị chặt đứt cánh. Cả người nó bị cắn trong miệng một con bọ ngựa màu xanh đậm.
Bọ ngựa bắt ve.
Hoàng tước sau lưng.
Trong nháy mắt, Lưu Liên Thành thấy tay mình lạnh ngắt. Hắn vội quay đầu, run giọng nói với Công Tôn Ngao đang đứng sau lưng,
"Việt vương... Triệu phi..."
Bình luận truyện