Tiệm Quan Tài Phố Tây

Chương 7: Ứng chiến với ba phi thi



Lúc trăng đến đỉnh, Đỗ Tuyền sốt ruột chạy tới gõ cửa phòng chưởng quầy Ly:“Chưởng quầy, chưởng quầy.”

Chưởng quầy Ly đi ra mở cửa, không cần hỏi cũng không cần Đỗ Tuyền giải thích đã nói:“Yêu khí nặng như vậy ta đã sớm phát hiện, ngươi gấp cái gì?”

“Chưởng quầy, yêu khí này là từ phía Lâm phủ, lão đạo còn chưa về, chúng ta đi xem đi.”

“Sợ cái gì, lấy đạo hạnh của hắn, đánh không lại thì vẫn trốn được. Đạo hạnh của ngươi còn thấp, đi cũng không giúp được gì.” Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng chưởng quầy Ly hiểu rõ, đã ba, năm mươi năm rồi nàng chưa từng thấy yêu khí dày đặc như vậy, sợ không phải ma cũng chẳng kém là bao.

“Ai nha, chưởng quầy, chúng ta vẫn nên đi xem đi.” Đỗ Tuyền kéo chưởng quầy Ly, kháp cái quyết lập tức đã đến Lâm phủ.

Lúc này Lâm phủ như Quỷ Vực, bầu trời như bị một tấm vải đen che kín không nhìn thấy rõ bất cứ cái gì. Màn sương dày mờ mờ ảo ảo, trong không khí tỏa ra mùi thối nát tanh hôi.

Đỗ Tuyền đột nhiên rùng mình, nuốt nước miếng một cái, nói:“Chưởng quầy, ta cảm thấy lạnh quá.”

Chưởng quầy Ly lặng lẽ niệm chú vẽ một lá bùa trong lòng bàn tay Đỗ Tuyền, nói:“Đạo hạnh ngươi không đủ còn muốn đến, giờ thấy khó chịu chưa.”

Chưởng quầy Ly vẽ xong bùa, Đỗ Tuyền mới cảm thấy có thể thở ra một hơi, vừa rồi hắn cảm thấy khó chịu lồng ngực như bị cả quả núi đè lên, cả người lạnh lẽo.

Đỗ Tuyền ngẩng đầu nhìn trời, hỏi:“Chưởng quầy, rốt cuộc nơi này có bao nhiêu yêu ma quỷ quái? Đông nghìn nghịt thế kia.”

“Không biết, đại khái khoảng bảy tám con, bên trong ít nhất có ba phi thi. Bằng một mình lão đạo không thể đồng thời thu phục cả ba phi thi, huống chi còn có Bạt.”

“Bạt? Thật sự là Bạt thành ma sao?”

Chưởng quầy Ly gật đầu, tỏ vẻ khẳng định.

“Vậy chúng ta mau chóng vào xem thôi.”

Khi chưởng quầy Ly và Đỗ Tuyền tìm được Bạch Nham, hắn đang tránh ở góc tường nhìn một mình Tòng Tố đứng trong sân cùng với một đám không biết là cái gì đánh nhau ác liệt.

“Lão đạo, ngươi trốn ở chỗ này làm gì?” Đỗ Tuyền vỗ vỗ vai Bạch Nham.

Bạch Nham nhìn chằm chằm hỗn chiến quang ảnh đan xen vào nhau giữa sân, nói:“Xem diễn, ta vốn tưởng rằng tiểu hòa thượng này có pháp bảo quý, còn có chút đạo hạnh trời cho, không ngờ hắn còn có năng lực khác.”

Đỗ Tuyền chỉ có thể nhìn thấy Tòng Tố bị từng đám khí đen vây quanh, nhưng không thấy rõ kết quả, liền hỏi:“Lão đạo ngươi có thể nói rõ ràng chút được không?”

“Trì châu của Tòng Tố chỉ dùng để đối địch, mà quải châu lại dùng để hộ thân khiến mấy phi thi kia không thể nhập vào người hắn. Vừa rồi ta thấy hắn dùng một cái bát vàng nhỏ bắt một phi thi,” Bạch Nham mỉm cười nói,“Không đơn giản, có thể trong tình huống hỗn loạn như vậy mà thu phục một phi thi, thật không đơn giản.”

“Hơn nữa đối mặt với đám yêu quỷ đông đúc mạnh hơn mình mà hắn vẫn có thể bình tĩnh ứng chiến, có lẽ hắn bắt quỷ cũng lâu năm rồi.” Chưởng quầy Ly thêm một câu, lại hỏi,“Bạt đâu?”

“Đi tìm thi thể tiểu thiếu gia rồi.”

“Vậy sao ngươi còn ở đây nhàn nhã xem diễn?” Đỗ Tuyền nôn nóng.

Bạch Nham giữ chặt Đỗ Tuyền, sợ hắn đi tìm Bạt, nói:“Ngươi đừng hành động thiếu suy nghĩ, Bạt không phải thứ ngươi có thể ứng phó. Huống hồ ta đã đánh dấu trên xác tiểu thiếu gia, tốt nhất là cứ để Bạt mang đi, trực tiếp dẫn chúng ta đến ổ của nó.”

Chưởng quầy Ly nghe Bạch Nham nói như vậy, lập tức nhíu mày, hỏi:“Ngươi muốn làm gì?”

“Hàng yêu phục ma.” Bạch Nham thoải mái trả lời.

“Không kiên nhẫn rồi hả?” Chưởng quầy Ly không khách khí châm chọc.

Bạch Nham mỉm cười, không để ý tới chưởng quầy Ly, nói với Đỗ Tuyền:“Tiểu Tuyền, ngươi đi trước chuẩn bị một số bùa hộ thân thêm một chiếc xe ngựa đón người Lâm gia ra khỏi thành.”

“Hả? Ra khỏi thành? Đi đâu?”

“Lúc đó ta sẽ nói tỉ mỉ cho ngươi, đi trước đi.”

“À……” Đỗ Tuyền nhìn chưởng quầy Ly, thấy nàng không phản đối liền lên tiếng rời đi.

Đỗ Tuyền mới đi, một tiếng rít gào chói tai khủng khiếp vang lên thật lâu mà vẫn vang vọng. Tòng Tố không bị tiếng thét này làm phân tâm, tiếp tục khổ chiến.

Chưởng quầy Ly nghe được cảm thấy trong lòng sợ hãi, hỏi:“Sao lại thế này?”

Bạch Nham cười nói:“Ta hạ chú trên người tiểu thiếu gia, sợ là có cái gì đó muốn nhập vào xác tiểu thiếu gia, bị ấn chú của ta thiêu hủy hơn một nửa nội nguyên rồi.”

“Ngươi thật nham hiểm.”

Bạch Nham không cười nữa, nói:“Giờ ta đi giúp Tòng Tố thu yêu, nếu nàng không ngại thì đi chăm sóc Bùi Đông Vũ đi, hắn là đồ ăn rất ngon miệng đấy.”

Chưởng quầy Ly lườm Bạch Nham một cái, nói:“Cái tên phá của kia chết cũng đáng.” Dứt lời liền rời đi. Bạch Nham hiểu chưởng quầy Ly từ xưa đến nay nói năng chua ngoa nhưng lại mềm lòng. Có nàng, mạng nhỏ của Bùi Đông Vũ xem như được bảo vệ rồi. Chỉ sợ Bùi Đông Vũ không biết quý trọng lại chọc vào vảy ngược của chưởng quầy Ly, vậy là do hắn tự tìm đường chết thôi.

Tòng Tố đang cùng mấy phi thi kia đánh túi bụi, cuộc chiến kéo dài như vậy, hắn lấy sức một người đấu pháp với ba phi thi đạo hạnh mấy trăm năm, giờ mới dần dần rơi vào thế hạ phong thật sự là rất giỏi. Bạch Nham thấy thời cơ đã tới, đứng dậy đếm phù chú, gia nhập cuộc chiến.

Mấy tờ phù chú của Bạch Nham không làm ảnh hưởng đến phi thi là mấy, chỉ khiến chúng nó rối loạn vị trí. Phi thi tu hành mấy trăm năm cũng không dễ ứng phó. Lúc này có một con đã phi thân đánh về phía Bạch Nham, hai con khác vẫn đang dây dưa Tòng Tố không tha.

Như Bạch Nham dự kiến, nó vẫn không thèm để mắt đến một lão đạo thối như hắn. Khinh địch là trí mạng nhất. Cũng khó trách, nếu hắn không thâm tàng bất lộ* sao có thể lừa gạt thần phật đầy trời và rất nhiều yêu ma chứ. Đợi phi thi đến gần, Bạch Nham rút kiếm Cự Khuyết, chỉ thấy một vệt sáng trắng xẹt qua, bình tĩnh như gió lại sắc bén như sấm, phi thi kia thậm chí chưa thấy rõ vũ khí của Bạch Nham đã hóa thành bụi tan vào không trung.

[*]Thâm tàng bất lộ: giấu nghề, giấu tài, không để lộ tài năng

Bạch Nham khẽ thở dài, đã bao lâu rồi hắn không dùng đến thanh kiếm này. Hôm nay xem ra bảo kiếm vẫn sắc bén như xưa, cất lâu thật là đáng tiếc. Chẳng qua, sao phi thi có thể dễ dàng gặp đối thủ như vậy?

Tòng Tố mệt mỏi ứng chiến, không kịp nhận ra Bạch Nham đã diệt một phi thi. Khi hắn hiểu ra thì Bạch Nham đã dùng chú định thân khóa chặt hai phi thi dây dưa hắn. Tuy rằng chỉ có một lát, nhưng cũng đã cho hắn cơ hội tuyệt hảo để thu yêu.

Khi Tòng Tố dùng bát vàng đánh về phía một phi thi, Bạch Nham lấy Bát Bảo hồ lô của hắn ra thu một phi thi khác.

Việc lớn đã xong, mây đen dần dần tan đi, trời đêm có sao sáng, Tòng Tố mệt ngã ngồi trên mặt đất thở phào một hơi, bỗng nhiên dường như nghĩ tới cái gì nhảy dựng lên.

Hành động này khiến Bạch Nham hoảng sợ, tưởng hắn nhìn ra năng lực của mình.

“Đạo trưởng, nữ thí chủ Lâm gia sao rồi. Vừa nãy ta nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết cực kì thê lương…… Chẳng lẽ là?”

Bạch Nham âm thầm thở phào, nói:“Yên tâm đi, tuy rằng đạo hạnh ta không bằng tiểu sư phụ, nhưng là bản lĩnh hộ mệnh vẫn có. Vừa rồi ta đã vẽ bùa chú cho Lâm phu nhân và Lâm thiếu phu nhân, phi thi không thể dễ dàng tới gần bọn họ. Tiếng kêu thảm thiết vừa rồi chắc là cái gì chạm vào phù chú của ta bị thương.”

“Chúng ta mau đi xem sao.” Tòng Tố vội vàng kéo Bạch Nham đi xem hai người phụ nữ Lâm gia.

Ngoài phòng Lâm phu nhân được Bạch Nham dán một đạo phù, cửa sổ cũng không bị hỏng, nhưng ngoài cửa có một đám bụi, không biết là tiểu quỷ nào không biết tự lượng sức mình như vậy. Thấy nhiều phù chú như vậy lại còn không biết đường mà lui, xông vào đây chẳng khác gì tự tìm đường chết.

Tòng Tố nhẹ nhàng thở ra, đẩy cửa mà vào. Thấy Lâm phu nhân ngồi trên ghế thái sư mặt đầy nước mắt, trong ánh mắt lóe ra sự sợ hãi kinh hoàng. Mà Lâm thiếu phu nhân vẫn hôn mê nằm trên giường nhỏ, không hề hay biết những chuyện đã xảy ra. Lúc trước Lâm thiếu phu nhân vẫn ôm chặt thi thể con trai không buông, khiến người ta không biết nên làm thế nào. Vì thế Bạch Nham cho Lâm phu nhân một liều thuốc an thần, Lâm thiếu phu nhân uống xong liền hôn mê.

“Nữ thí chủ đừng lo lắng, mấy yêu quỷ kia đã bị ta và đạo trưởng thu phục, các vị không còn nguy hiểm” Tòng Tố nói,“Chẳng qua vì an toàn tiếp theo ta còn cần đạo trưởng hỗ trợ đưa hai vị phu nhân ra khỏi thành.”

Bạch Nham gật đầu đáp:“Không thành vấn đề.”

Rồi sau đó Bạch Nham giả vờ rời khỏi Lâm phủ đi tìm xe ngựa mang hai vị Lâm phu nhân rời đi, thật ra hắn niệm chú ẩn thân tránh ở một bên nhìn Tòng Tố và ‘mình’ đặt thi thể Lâm tiểu thiếu gia không quan tài, niệm A di đà phật.

Bạch Nham và Tòng Tố liên thủ một hơi tiêu diệt bốn phi thi thật sự là một chuyện lớn. Bốn phi thi đồng thời xuất hiện ở cùng một nơi đã là chuyện vô cùng hiếm thấy, mà cùng bị giết lại càng ghê gớm. Trong tộc yêu ma, dù là phi thi hay loại quỷ khác, từ nguyên hình dựa vào tư chất muốn tu thành hình người phải mất hai ba trăm năm. Mà cương thi và những thứ không hồn phách, cần bốn năm trăm năm mới có thể tu thành phi thi tự do hành động ở nhân gian, không sợ người, không sợ ánh sáng, có đạo hạnh như vậy quả thật rất khó khăn. Từ phi thi tu luyện thành Bạt cần hấp thu vô số tinh hồn, thời gian tu luyện chậm thì bảy tám trăm năm, chỉ khi tu luyện thành Bạt mới có thể hóa thành hình người, pháp lực mạnh mẽ trên có thể giết rồng hại trời, dưới có thể dẫn độ ôn thần, thực sự nhập ma.

Một mình Tòng Tố không thể giết cả bốn phi thi, giờ phút này hắn đã tiêu hao quá nhiều sức, vô cùng mệt mỏi, mà Bạch Nham phải dùng chút tính toán mới có thể dễ dàng xong việc. Nếu đối địch chính diện, hắn cũng không dễ dàng tiêu diệt bốn phi thi như vậy.

Bạch Nham thở dài, đối thủ thật sự của bọn họ là Bạt, ma ngàn năm, nói dễ hơn làm. Chuyện tới nước này, hắn không thể không suy xét đồng ý với việc cởi bỏ phong ấn thứ bảy trên người chưởng quầy Ly.

Chẳng bao lâu sau, Đỗ Tuyền đánh xe ngựa tới Lâm phủ, Bạch Nham mang theo hai vị phụ nhân Lâm gia vội vàng ra khỏi thành.

Mặt khác, chưởng quầy Ly hóa thành một con chim tước tìm đến Bùi Đông Vũ. Chưởng quầy Ly mặc dù bị Bạch Nham phong ấn hơn một nửa pháp lực, nhưng muốn tìm một người phàm vẫn là chuyện nhỏ.

Bùi Đông Vũ ban ngày dẫm vào cái đinh Bạch Nham, lúc này đang ở nơi ong bướm uống rượu tìm vui. Bên cạnh ngồi một đám hồ bằng cẩu hữu, vừa không ngừng kính rượu Bùi Đông Vũ, vừa nghe hắn chửi rủa.

“Ai, thật đúng là ngạc nhiên, tướng công chưởng quầy Ly rốt cuộc là thần thánh phương nào? Có thể khiến cho Bùi đại thiếu gia của chúng ta uống rượu sinh hờn dỗi vậy?”

“Không biết, ngay cả người này họ gì tên gì chúng ta cũng không biết……”

“Ta nghe nói lúc ấy tướng công chưởng quầy Ly đưa ra một khối ngọc bài, dường như rất lợi hại. Bùi thiếu gia, rốt cuộc đó là loại ngọc bài gì? Ngay cả ngài cũng không để đụng vào hắn?”

Chưởng quầy Ly ngồi trên mái hiên cười lạnh một tiếng, nghĩ rằng nàng ghét nhất là nhìn thấy khối ngọc bài kia, không ngờ nó lại có tác dụng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện